Đùa nghịch với đứa trẻ một lúc, Sở Ngọc liền sắp xếp lại các thông tin trong đầu một lượt, rồi nói toàn bộ những hiểu biết của mình về chiếc vòng cho Dung Chỉ nghe.
Nàng nói nhẹ nhàng chậm rãi, giọng trong trẻo uyển chuyển vang giữa rừng trúc thanh u. Nàng kể lại tất cả từ đầu, những quan sát, phán đoán cho đến giao dịch với Thiên Như Kính.
Dù sao tất cả những chuyện này, lúc hắn giả bộ bất tỉnh đã nghe thấy gần hết, bây giờ nói thêm một chút cũng chẳng sao.
Sở Ngọc nói rất từ tốn. Chỗ nào Dung Chỉ không nghe rõ liền ngắt lời, hỏi lại, nàng giải thích tỉ mỉ rõ ràng cho hắn mới tiếp tục nói.
Sở Ngọc nhìn đứa trẻ, Dung Chỉ cũng nhìn đứa trẻ, vừa nhìn vừa nói chuyện. Cùng trò chuyện mà lại không hề chạm mắt, dường như giữa hai người có sự ăn ý đặc biệt.
Khi Sở Ngọc đề cập đến việc mình phát hiện ra công dụng xuyên không của chiếc vòng, ngón tay Dung Chỉ khẽ run lên. Hắn quay lại, chăm chú nhìn nàng rồi cất tiếng: “Nàng nói là, chiếc vòng đó, có thể đưa nàng quay lại hơn một ngàn năm sau, tới nơi mà nàng vốn thuộc về?”
Nghĩ đến chuyện không thể về nhà, Sở Ngọc nhất thời tâm phiền ý loạn. Nàng gật đầu qua loa: “Có lẽ thế! Ta chưa thử qua, nhưng về lý thuyết mà nói là có thể!”
Chỉ cần nàng có thể điều khiển được chiếc vòng…
Chỉ cần…
Không thể có nhiều “chỉ cần” như vậy! Lần trước nàng chủ động từ bỏ cơ hội trở về, Thiên Như Kính đã có phòng bị. Bây giờ muốn tiếp cận hắn lần nữa, không phải chuyện dễ dàng.
Dung Chỉ nhìn Sở Ngọc thật sâu, rồi tiếp lời: “Nói cách khác, chiếc vòng đó có thể đưa người ta đi tới cả ngàn năm sau? Thật không?”
Sở Ngọc đang định thuận miệng đáp “phải”, bỗng trong lòng động đậy. Nàng quay lại nhìn Dung Chỉ: “Ngươi có thể làm ra chiếc vòng như thế?” Dù hiện tại hai người không hợp nhau, nhưng Sở Ngọc vẫn hoàn toàn tin tưởng vào tâm cơ thủ đoạn của hắn. Nếu hắn quyết tâm làm, nói không chừng có thể đạt được bất kỳ điều gì.
Dung Chỉ chớp chớp mắt, nói lảng một cách điềm nhiên: “Đến lúc đó nói sau, ta sẽ lượng sức rồi quyết định!”
Không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Vấn đề này thuộc phạm trù mơ hồ quá!
Bởi vì nghĩ đến chuyện cũ, tâm tình Sở Ngọc buông lỏng đi nhiều. Tiếp theo không còn tin tức nào quan trọng, nàng tóm lược ngắn gọn rồi chuẩn bị cáo từ rời đi. Trước khi đi, Sở Ngọc không nhịn được ngước nhìn Dung Chỉ, do dự một hồi mới ngập ngừng hỏi hắn vẫn đề vẫn canh cánh bấy lâu: “Dung Chỉ, ngươi…muốn làm hoàng đế sao?”
Người này tuyệt đối không chịu đứng dưới bất kỳ ai. Tâm cơ hắn thâm trầm, bản lĩnh vững vàng sắt đá. Lúc ở Nam triều, một tay hắn làm mưa làm gió. Dù cuối cùng không thành công như ý muốn, nhưng để gây dựng lại cũng không phải là việc quá khó khăn. Một nửa triều chính Bắc Ngụy do tỷ tỷ sinh đôi với hắn thao túng, coi như nằm trong tay hắn. Thái tử Bắc Ngụy cũng được giao cho hắn nuôi. Hắn còn trẻ tuổi như thế, chắc chắn sẽ không chịu dừng lại ở đây. Bước tiếp theo trong tương lai, sẽ là gì?
Tiến thêm một bước, là quyền lực tối thượng, là đế vương.
Cực đoan hơn nữa, là làm đế vương duy nhất.
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Nàng nghĩ sao?” Hắn không trả lời, mà ném lại vấn đề cho nàng.
Sở Ngọc khẽ thở dài, luẩn quẩn một hồi mới nói tiếp: “Ngươi biết rõ ta đến từ tương lai!”
“Ừ!” Hắn biết rõ.
“Ta không nói dối!”
“Ừ!” Hắn tin tưởng.
“Dung Chỉ!” Nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút bi ai. Nỗi bi ai không tên, không phải vì nàng, không phải là nàng. “Dung Chỉ, lịch sử theo như ta biết, trước giờ không có hoàng đế nào họ Dung!”
Tuy kiến thức lịch sử của nàng không tốt lắm, nhưng dòng họ của từng hoàng đế thì vẫn có thể đại khái nhớ được. Từ giai đoạn này trở đi, tình hình giằng co giữa hai miền nam bắc vẫn còn kéo dài hơn một trăm năm nữa, cho đến khi nhà Tùy thống nhất thiên hạ.
Lịch sử giống như một con sông dài cuồn cuộn, tung lên vô vàn bọt sóng. Nhưng trong đó không hề có một đóa bọt sóng nào có tên Dung Chỉ.
Dung Chỉ là người mà, dù ở chỗ nào, trong tình trạng nào, cũng không bao giờ bị vùi lấp trong sự tầm thường và bình thường. Chỉ cần hắn phát huy năng lực của bản thân, thì thế giới này sẽ vĩnh viễn lưu lại dấu tích của hắn, trừ phi hắn chết.
Trừ phi hắn qua đời trước thời điểm tỏa sáng.
Mà sau khi hắn chết, mọi vết tích sẽ bị vùi lấp, thân thế sự nghiệp của hắn sẽ hoàn toàn bị xóa nhòa.
Đó là lịch sử, không thể chống lại. Nàng đã từng muốn thoát khỏi số phận, nhưng cuối cùng vẫn phải đi theo bánh xe định mệnh vô hình. Sau khi đến Lạc Dương, nàng nhờ Hoàn Viễn đi nghe ngóng tin tức Nam triều, được biết là “mình” đã chết. Sơn Âm công chúa chết đi, còn Sở Ngọc thầm lặng sống sót.
Dù là theo yêu cầu của kẻ thống trị đương thời hay vì lý do nào khác, thì Sơn Âm công chúa vẫn phải chết giống như trong lịch sử. Trừ tiếng xấu bao nuôi nam sủng, thì dung mạo xinh đẹp thanh tao của nàng, tài hoa thông thạo âm luật của nàng, tất cả đều bị chôn vùi không còn vết tích.
Chính Sở Ngọc năm đó đã nói, có một dòng nước nhỏ muốn chảy ngược hướng con sông. Nhưng sức lực một mình nàng quá bé nhỏ, vẫn bị dòng sông chảy xiết cuốn phăng, không thể kháng cự lại bánh xe định mệnh.
Nàng là như vậy.
Lưu Tử Nghiệp cũng vậy.
Người đã chết, hay người may mắn sống sót đều như vậy.
Cái gọi là vận mệnh, không ai có thể thoát khỏi.
Từ lúc hi vọng tràn trề, cho đến bây giờ bi quan sống trôi nổi dập dềnh, những biến cố đó không chỉ thay đổi thân phận hoàn cảnh, mà còn làm biến đổi suy nghĩ của Sở Ngọc. Hiện tại, nàng chỉ cần sống đơn giản bình yên đến hết đời là đã hài lòng lắm rồi.
Điều vừa rồi, nàng vốn không cần nói ra, cứ giữ trong lòng, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Nhưng do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm, không nhẫn tâm trơ mắt nhìn Dung Chỉ đi vào con đường bại vong thê thảm.
Sở Ngọc vừa dứt lời, cả rừng trúc bỗng rơi vào yên lặng đáng sợ. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng trẻ con “y y a a”, lại càng làm nổi bật sự tĩnh lặng.
Không biết đã trải qua bao lâu, Dung Chỉ mới chậm rãi cất tiếng: “Cái nàng gọi là lịch sử, cũng là do con người tạo ra, không phải là không thể thay đổi!” Hắn tỏ ra không hề dao động, dường như những lời Sở Ngọc nói không ảnh hưởng chút nào.
Sở Ngọc chậm rãi lắc đầu: “Nhưng ngươi cũng biết rõ, lịch sử không phải do một người có thể tạo ra!” Hàng ngàn hàng vạn nhân tố kết hợp tạo thành, không ai biết được lúc nào, do ai, do cái gì mà mọi chuyện lại chuyển hướng xấu.
Dung Chỉ trầm mặc rất lâu. Hắn suy nghĩ sâu xa, cuối cùng mới mỉm cười, dịu dàng nói: “Ý tốt của nàng, ta sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Ghi nhớ trong lòng, nhưng chỉ ghi nhớ trong lòng thôi!
Sở Ngọc hơi thất vọng, nhưng cũng biết đây là kết quả tất yếu. Nàng không thể lay chuyển Dung Chỉ. Ý chí hắn kiên định như sắt đá, không thể chỉ vì vài câu nói mà dao động. Cho dù biết rõ phía trước là con đường chông gai, rừng gươm biển lửa, thậm chí địa ngục, thì hắn cũng sẽ ung dung bình tĩnh bước qua.
Dù biết mình không thể thay đổi, nhưng Sở Ngọc vẫn hơi ảm đạm. Đúng lúc này, có người bước vào, là một thị nữ và một người hầu. Trước hết bọn họ hành lễ với Dung Chỉ, rồi người hầu cất tiếng: “Bẩm công tử, đã chuẩn bị xong xuôi!”
Dung Chỉ khẽ gật đầu, cô thị nữ liền bước tới bế đứa bé con. Dung Chỉ đứng dậy, khẽ cười với Sở Ngọc: “Ta đi cùng nàng!”
Sở Ngọc chần chừ trong khoảnh khắc, rồi gật đầu. Hai người sóng vai bước ra ngoài. Phía sau, thị nữ bế em bé, cẩn thận dè dặt bước theo.
Ra khỏi phủ đệ của Lưu Sưởng, đi một đoạn ngắn là đến trước nhà Sở Ngọc.
Tâm tình Sở Ngọc hơi thấp thỏm. Vừa nãy, lúc đến cửa, nàng định bảo Dung Chỉ không cần tiễn nữa, nhưng vừa quay lại bỗng thấy phía sau hắn là một hàng người dài. Người nào cũng bê, khiêng hoặc khuân vác vật dụng gì đó, quả thực giống như là…đang chuyển nhà?
Trong đó, gần nhất là người hầu và thị nữ vừa nãy.
Sở Ngọc trợn mắt há mồm, không nhịn được cất tiếng hỏi Dung Chỉ: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Dung Chỉ chớp chớp mắt, con ngươi đen láy ánh lên vẻ giảo hoạt không dễ phát hiện: “Tất nhiên là chuyển đến nhà nàng! Ở Bình Thành, ta chẳng có bất động sản nào khác, có mỗi một tòa nhà thì nhường cho nàng trú ngụ rồi! Cũng không thể ở Lưu phủ mãi được…Nàng không nhẫn tâm nhìn ta bơ vơ đầu đường xó chợ chứ?”