Phượng Tù Hoàng

Chương 270: nàng bên vách núi

Dung Chỉ không biết, Sở Ngọc không biết, thậm chí Phùng Đình và Thác Bạt Hoằng cũng không biết, sau này lịch sử sẽ phát triển thế nào.

 

Nhưng Thiên Như Kính thì biết rõ.

 

Lúc tiểu Thác Bạt lên năm tuổi, Phùng thái hậu sẽ bức Thác Bạt Hoằng truyền ngôi, và cậu bé sẽ trị vì hai mươi năm, trở thành một câu chuyện truyền kỳ…Nhưng đó là chuyện về sau.

 

Bởi vậy, khi Thiên Như Kính tới Bắc Ngụy, người đầu tiên hắn đến tìm không phải Thác Bạt Hoằng, mà là thái hậu Phùng Đình. Hắn biết rõ đây mới là người cầm quyền thực sự. Lúc ấy Dung Chỉ còn ở Lạc Dương, Thiên Như Kính không hề biết hắn có quan hệ huyết thống với Phùng thái hậu.

 

Thiên Như Kính đến tìm Phùng Đình, lúc đầu chỉ nhằm mục đích hiểu rõ hơn về tình hình Bắc Ngụy. Bất ngờ nghe Phùng Đình tiết lộ quan hệ của nàng ta với Dung Chỉ, hắn lập tức phát hiện ra chí hướng của Dung Chỉ. Để ngăn cản Dung Chỉ, hắn chủ động đề xuất liên thủ với Phùng Đình.

 

Thác Bạt Hoằng chỉ là bức bình phong, là một quân cờ nghi binh của Thiên Như Kính mà thôi.

 

Thiên Như Kính gặp Phùng Đình, bàn bạc kế sách đối phó với Dung Chỉ, sau đó mới đến gặp Thác Bạt Hoằng giả bộ phò trợ. Mấy năm qua, hắn và Phùng Đình hầu như không liên lạc, nói cũng chẳng được mấy câu. Nhưng mỗi lần gặp nhau, chỉ cần liếc mắt, bọn họ đều biết đối thủ thực sự của mình là ai.

 

Là Dung Chỉ.

 

Mấy năm qua, bọn họ án binh bất động, lấy lui làm tiến, để mặc cho Dung Chỉ phát triển lực lượng lớn mạnh. Đồng thời, triều chính Bắc Ngụy nhờ bàn tay thao túng âm thầm của hắn, được chỉnh đốn càng lúc càng đi vào quy củ nề nếp.

 

Thậm chí, các sách lược biện pháp trị quốc của Dung Chỉ, trong vòng hai mươi năm sau, Phùng Đình chỉ cần bổ sung thêm một chút là có thể sử dụng được.

 

Bọn họ cẩn thận che giấu mục đích thật sự, chờ đợi thời cơ, đến khi điểm yếu của Dung Chỉ càng lúc càng bộc lộ rõ. Rốt cuộc lúc này, họ liên hợp với Hoa Thác tổng công kích, nhằm trúng chỗ yếu nhất của Dung Chỉ để gây khó dễ.

 

Không khí dường như ngưng trệ. Một lát sau, Dung Chỉ mới nhận ra hắn quên hô hấp.

 

Cục diện này đã được bố trí từ năm năm trước, nhằm vào hắn.

 

Những năm qua yên bình êm ả, là đợi hắn dần dần mắc bẫy, đợi hắn buông lỏng cảnh giác.

 

Nếu bàn về tài trí, Phùng Đình tuyệt đối không phải là đối thủ của Dung Chỉ. Nếu tranh đoạt một cách quang minh chính đại, đánh giá năng lực của từng người, thì Phùng Đình cộng thêm Thiên Như Kính, Hoa Thác, thậm chí cả Thác Bạt Hoằng cũng chưa bằng một nửa Dung Chỉ. Nhưng Phùng Đình ở chốn hậu cung đã lâu, điều nàng ta am hiểu thành thạo nhất là thủ đoạn ném đá giấu tay. Không những thế, lần này nàng ta tấn công vào một khe hở cực nhỏ, là điểm yếu tình cảm của Dung Chỉ, xuất thủ mau lẹ uyển chuyển. Thế cho nên Dung Chỉ thậm chí còn chưa kịp phòng bị, đã bị đẩy vào tình thế khốn cùng.

 

Hoa Thác là kiếm, Thiên Như Kính là khiên, còn người điều khiển sau màn là Phùng thái hậu.

 

Dung Chỉ thở nhẹ một hơi, khẽ nhếch miệng cười, không có chút nào tức giận: “A Đình, ta đánh giá thấp ngươi rồi!” Rồi hắn lẳng lặng tiếp lời: “Vậy bây giờ ở Lạc Dương thì sao? Hoa Thác đã xuất thủ?”

 

Phùng Đình cũng mỉm cười tươi tắn như vậy: “Phải!”

 

Dung Chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi muốn gì, ta đều đồng ý. Nhưng ngươi làm sao có thể đảm bảo, sau khi ta nhận lời, sẽ giữ an toàn cho Sở Ngọc?” Lòng hắn sáng rõ như gương. Phùng Đình sẽ không giết Sở Ngọc, bởi nếu như thế sẽ mất điều kiện đàm phán với hắn. Nhưng nàng ta cũng sẽ không cho hắn cơ hội rảnh rang đi cứu Sở Ngọc. Bây giờ, bên Lạc Dương có lẽ đã ra tay, sinh mệnh Sở Ngọc không chờ được hắn vượt hai ngàn dặm đến cứu.

 

Phùng Đình không trả lời. Nghe đến câu “ta đều đồng ý”, cặp mắt nàng ta sáng ngời: “Chẳng lẽ ngươi có thể từ bỏ tất cả?”

 

Lúc này không cần nàng ta trả lời, Dung Chỉ cũng có thể tự tìm giải đáp, bởi vì hắn thấy khuôn mặt Thiên Như Kính khẽ động đậy. Như vậy xem ra, vấn đề mấu chốt là ở Thiên Như Kính. Hắn không chỉ có tác dụng bảo vệ Phùng Đình, mà còn có cách thức phi thường nào đó để thay đổi tình thế ở Lạc Dương.

 

Như vậy, cục diện hiện nay giống như một sợi chỉ mỏng manh, vừa hiểm yếu lại vừa vớ vẩn, tất cả thắng bại đánh cược ở Sở Ngọc. Nếu có thể dứt bỏ Sở Ngọc, tình thế bây giờ với hắn hoàn toàn có lợi, không ai có thể ngăn cản, gây khó dễ cho hắn.

 

Nhưng mà…

 

Dung Chỉ chạm vào ống tay áo. Trong đó là chiếc túi gấm mà mấy năm qua hắn vẫn mang bên mình. Trong túi không có gì khác ngoài một sợi tóc.

 

Ngày đó giữa vùng tuyết trắng, nàng cắt tóc, còn hắn giữ lại.

 

Thứ mà nàng vứt bỏ, hắn lại nhặt lên.

 

Hắn tự mua dây buộc mình.

 

Mà không muốn giãy giụa thoát khỏi.

 

Vốn chỉ cho là một quân cờ không quan trọng, từ lúc nào lại trở thành chúa tể linh hồn hắn?

 

Dung Chỉ cúi đầu, không khỏi cười cười tự giễu.

 

Hắn cho rằng mình là người khống chế, cầm tù chế ngự nàng. Nhưng ai có thể ngờ được, người thực sự bị cầm tù, lại chính là hắn?

 

Thể xác và tinh thần đều mất tự chủ, nhưng đáng sợ là, hắn lại cảm thấy ngọt ngào như mật.

 

Dung Chỉ ngửa mặt, lần thứ hai khẽ bật cười. Xưa nay hắn thâm trầm bất định, hỉ nộ trong lòng đều hiếm khi hiện trên nét mặt, nhưng giờ phút này, hắn lại bật cười một cách chân thành.

 

Đó là nụ cười thoải mái, ung dung thản nhiên, triệt để kiên quyết buông tay, tựa như ngọc quý chưa từng có trên thế gian, trong phút chốc hiện lên lung linh rực rỡ.

 

Ngay cả Phùng Đình, nhìn khuôn mặt vừa quen vừa hận này, nhìn hắn cười cũng không khỏi ngẩn ra. Sau đó nàng ta trở nên cảnh giác đề phòng. Dung Chỉ khác thường như vậy phải chăng đã có biện pháp đảo ngược tình thế?

 

Dung Chỉ cười cười lắc đầu: “Ngươi không cần phòng bị như thế! Thắng làm vua, thua làm giặc, dù ngươi dùng thủ đoạn gì thì cũng là thắng. Không phải là ta không thể chấp nhận thua!”

 

Hắn quay lại gọi một người ở gần, nhắc đến mấy cái tên. Mặc Hương coi như là thuộc hạ trực tiếp dưới quyền Dung Chỉ. Hắn chỉ đạo những người nắm giữ binh quyền, tài chính, nhân sự trong triều, của cải đất đai trong dân gian, ngoài ra còn thống lĩnh đội ngũ mật thám gián điệp trong bóng tối. Tất cả những người đó, bây giờ Dung Chỉ muốn giao lại cho Phùng Đình.

 

Dung Chỉ không phải là không thể giữ lại một vài miếng để lật ngược thế cờ. Xưa nay hắn vốn đa mưu quỷ kế, nhưng lại chưa bao giờ quá cay cú thắng thua. Thua là thua, hắn không quỵt nợ, thậm chí coi thường quỵt nợ. Hắn có sự kiêu hãnh của kẻ bại trận.

 

Phùng Đình thắng, vậy thì hắn sẽ giao tất cả những gì nàng ta muốn. Về phần thuộc hạ của hắn có hoàn toàn phục tùng Phùng Đình không, thì còn phải xem bản lĩnh của Phùng Đình.

 

Việc chuyển giao quyền lực rất nhanh chóng hoàn thành. Tuy nhiều thuộc hạ không tình nguyện, nhưng lúc này không thể không tuân theo. Xong xuôi, Dung Chỉ liền xoay người, bước đến một gian phòng khác, nơi có Thiên Như Kính đứng đợi sẵn, hỏi thẳng: “Phải làm thế nào?”

 

Hắn không muốn lãng phí chút thời gian nào. Mỗi một nháy mắt là sự sống còn của Sở Ngọc.

 

Thiên Như Kính trầm mặc không nói, chỉ chăm chú nhìn hắn.

 

Dung Chỉ bật cười lớn: “Phải rồi, Sở Ngọc đã từng nói: trên đời này làm gì có bữa ăn miễn phí? Nhưng bây giờ ta hai bàn tay trắng, chỉ còn cách cầu xin ngươi!” Hắn nhẹ nhàng nâng vạt áo, khom người xuống, quỳ gối trước mặt Thiên Như Kính.

 

Thiên Như Kính kinh hoàng lùi lại mấy bước, như bị sét đánh, cả người kịch liệt run rẩy không kiềm chế được.

 

Mấy năm trước, Sở Ngọc cũng như vậy, vì cứu Dung Chỉ đã quỳ trước mặt hắn. Mà bây giờ, Dung Chỉ vì cứu nàng cũng làm động tác giống hệt.

 

Giờ phút này, mới thực sự cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.

 

Bọn họ tâm đầu ý hợp, được ông trời tác thành, dù ở hai nơi nhưng đều sẵn sàng vì đối phương mà quỳ gối trước mặt hắn. Giữa hai người, không một khe hở mỏng manh nào để cho người khác chen chân, giống như một vòng tròn hoàn mỹ.

 

Thiên Như Kính mở miệng thất thần: “Ta có biện pháp giúp ngươi chỉ trong giây lát, vượt qua hai nghìn dặm đến Lạc Dương!”

 

Hắn hít vào một hơi, như để hô hấp được thông thuận hơn rồi giơ cổ tay, cho Dung Chỉ nhìn thấy chiếc vòng “Tuy chủ nhân chiếc vòng là ta, nhưng nếu được ta cho phép, có thể thi triển một loại thần thông đặc biệt với ngươi, giúp ngươi đến Lạc Dương kịp thời để cứu Sở Ngọc!”

 

Có thể phiên dịch lời giả thần giả quỷ của hắn là: sẽ trao quyền sử dụng một công dụng của chiếc vòng, giúp Dung Chỉ tốc hành đến Lạc Dương trong nháy mắt.

 

Dung Chỉ nhẹ nhàng thở phào một hơi, đứng dậy mỉm cười bình thản: “Đã như vậy thì làm luôn đi!” Lời hắn còn chưa dứt, thì phía sau có tiếng nói cắt ngang động tác của hai người: “Dung Chỉ, cẩn thận có bẫy!”

 

Người nói là Quan Thương Hải. Lúc Thiên Như Kính và Dung Chỉ nói chuyện, hắn không yên tâm nên đứng ở ngưỡng cửa. Tuy lời Thiên Như Kính có vẻ không vấn đề gì, nhưng hắn nhạy cảm cho rằng, trong đó có lẽ có tổn hại nào đó với Dung Chỉ mà hắn không biết.

 

Bị Quan Thương Hải cắt ngang, khuôn mặt Thiên Như Kính hiện lên chút bất an. Hắn bất giác nhìn về phía Dung Chỉ, chỉ bắt gặp một nụ cười bình thản, dường như hiểu rõ chân tướng.

 

Thiên Như Kính trong lòng chấn động: không, thực ra Dung Chỉ đã hiểu rõ hết thảy.

 

Hắn biết mình muốn hại hắn.

 

Thiên Như Kính đã bàn mưu với Phùng Đình: trước hết bức bách Dung Chỉ giao hết quyền lực, sau đó lấy lý do cứu Sở Ngọc, sẽ để hắn chủ động sử dụng công năng “Không Gian Khiêu Dược” của chiếc vòng, là một công dụng cực kỳ nguy hiểm. Trước hết phải trải qua một thời gian điều dưỡng cơ thể thật tốt rồi mới bắt đầu. Mà lúc sử dụng, phải mất ba canh giờ để cơ thể dần dần thích ứng với không gian thay đổi, sau đó mới khởi động không gian gấp rút.

 

Mấy năm trước, kể từ khi uống nhầm thuốc, trong cơ thể Dung Chỉ chôn giấu tai họa ngầm. Với trạng thái cơ thể lúc này mà hắn tiến hành thay đổi không gian gấp rút, thì áp lực biến đổi không gian kết hợp với tai họa ngầm từ sâu bên trong sẽ bạo phát ác liệt, cướp đoạt sức khỏe, bẻ gẫy sinh mệnh hắn.

 

Hắn đã sớm biết Phùng Đình và Thiên Như Kính sẽ không để hắn dễ dàng đạt được mong muốn. Nhưng dù biết phía trước là vực sâu vạn trượng thì hắn vẫn muốn bước tới, bởi vì Sở Ngọc đang ở bên vách núi.

back top