Cuối cùng, xác định Dung Chỉ đã chết, Sở Ngọc chấm dứt công cuộc tìm kiếm liên tục bấy lâu nay.
Nàng rất ngoan ngoãn nghe lời, để cho Hoàn Viễn và Quan Thương Hải đưa mình quay lại Lạc Dương, về ngôi nhà kế bên nhà Dung Chỉ và Quan Thương Hải trước kia. Nàng an tĩnh dưỡng thương, ăn uống nghỉ ngơi điều độ. Nàng không kêu than khóc lóc, nhưng cũng không… nói chuyện.
Người thấy rõ nhất sự thay đổi của Sở Ngọc là Hoàn Viễn. Hắn ước thà rằng nàng phát điên gào khóc, sau khi trút hết nỗi lòng sẽ bình tâm lại, chứ không muốn nhìn nàng trong tình trạng thế này.
Sở Ngọc lặng lẽ không giống một người đang sống. Thỉnh thoảng, nàng cũng mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm vắng lặng như đêm tối lạnh lẽo vô cùng vô tận.
Hoàn Viễn không biết làm thế nào để khuyên giải nàng, chỉ có thể hàng ngày dốc lòng dốc sức chăm sóc nàng cẩn thận.
Vài ngày sau, có một vị khách không mời mà đến, nhưng cũng là cố nhân quen biết trước kia.
Hoàn Viễn thấy người tới, chỉ nói ngắn gọn: “Chắc là ngươi đến gặp Sở Ngọc, đi theo ta!”
Sở Ngọc đang ngồi trên xe lăn, phơi nắng một mình trong hoa viên ở phía sau nhà. Cảnh xuân tươi đẹp, nhưng lòng nàng lại không cảm nhận được chút nào ấm áp. Nàng chỉ dửng dưng nhìn ánh mắt trời như đang nhìn một thế giới khác.
Nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, Sở Ngọc quay đầu lại, trước tiên nhìn thấy Hoàn Viễn, sau đó là nhìn người ở phía sau hắn. Đó là một cậu thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, khuôn mặt vẫn còn chút non nớt trẻ con, nhưng thân hình đã là một người trưởng thành cao lớn.
Cậu thanh niên nhìn quen quen, nhưng Sở Ngọc không nhớ được là ai. Người do Hoàn Viễn đưa tới, chắc hắn sẽ giới thiệu.
Tới trước mặt nàng, Hoàn Viễn thở dài: “Lưu Tang, từ khi tìm thấy hài cốt Dung Chỉ, nàng cứ trong tình trạng thế này!”
Lưu Tang?
Sở Ngọc ngập ngừng một lúc, mới có thể liên hệ chàng thanh niên tuấn tú trước mặt với cậu bé ngày xưa. Từ lúc rời đi, Lưu Tang lớn rất nhanh, thân hình thay đổi tất nhiên khỏi cần nói. Khuôn mặt bầu bĩnh ngày xưa bây giờ gầy hơn, chỉ có đôi mắt bồ câu là vẫn giống như trước.
Nhìn Lưu Tang, Sở Ngọc hơi mỉm cười, khẽ gật đầu.
Lưu Tang dường như hơi bối rối, nhìn nàng nói lắp bắp: “Ta… đã trở về!”
Sở Ngọc gật đầu.
“Trở về rồi, ta không muốn đi nữa!”
Sở Ngọc mỉm cười.
“A tỷ cũng đã đồng ý!”
Chung Niên Niên? Sở Ngọc lại gật đầu mỉm cười. Mà lúc này, không hiểu sao, khuôn mặt cậu thanh niên bỗng toát lên vẻ bi thương.
Sở Ngọc chớp mắt mấy cái vì hiếu kỳ. Vì sao cậu ta lại tỏ thái độ như thế? Nàng có sao đâu?
Thấy Sở Ngọc như thế, Lưu Tang lại càng khó xử. Cậu khom người ngồi xuống, nắm lấy hai tay Sở Ngọc, nhìn nàng cầu xin: “Không dễ dàng gì, ta mới thuyết phục được a tỷ cho trở về… Nhưng… có phải đã quá muộn rồi không?”
Lưu Tang nghẹn ngào, hai mắt rưng rưng. Rất nhanh chóng, cậu cúi xuống cầm tay Sở Ngọc che mắt mình: “Người đừng đau lòng như vậy được không? Người đau lòng, ta lại càng khổ sở… Không phải vì vậy mà ta trở về… Hãy nói gì đó với ta được không?... Nhất định phải là Dung ca ca sao? Ta không thể thay thế huynh ấy sao?”
Dường như bị chạm vào điều cấm kỵ, trong phút chốc Sở Ngọc trở nên đờ đẫn. Một lúc sau, nàng mới rút khỏi bàn tay Lưu Tang, nhìn xuống hai tay trống vắng của mình, thấp giọng nói: “Muốn ta phải kêu khóc vật vã hay sao? Chỉ là, ta không muốn khóc thôi… Vì sao mọi người đều lo lắng như vậy?”
Từ ngày đó, nàng luôn trầm mặc. Không phải không muốn nói chuyện, chỉ là dường như mất hết sức lực để mở miệng. Cứ ngây ngẩn thế này lại cảm thấy rất dễ chịu, nếu không phải suy nghĩ gì trong đầu nữa thì có thể gọi là tuyệt vời.
Bấy lâu nay, nước mắt vẫn âm thầm rơi, giống như nghi thức tiễn biệt. Cho tới bây giờ, nàng mới thực sự thừa nhận, Dung Chỉ không còn nữa.
Sở Ngọc cúi xuống, vuốt tóc Lưu Tang đang ngả trên đầu gối mình. Tuy Lưu Tang đã lớn, nhưng trong mắt nàng, cậu vẫn chẳng khác gì đứa bé trước kia: “Em là em, Dung Chỉ là Dung Chỉ. Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế cho vị trí của một người khác!”
Càng huống chi, Dung Chỉ là đặc biệt duy nhất.
Dù trên đời có hàng ngàn hàng vạn người âu yếm dịu dàng, thì đối với nàng, cũng không bằng một ánh mắt thản nhiên của Dung Chỉ.
Quan Thương Hải nghe mọi chuyện trong hoa viên không bỏ sót chút gì. Khẽ thở dài, hắn bước qua cửa ngách thông giữa hai nhà, trở về phòng mình. Giá sách được kéo ra, hé lộ một đường hầm bí mật.
Đi xuống đường hầm, Quan Thương Hải đến một gian mật thất u ám không có ánh sáng. Chính giữa là một quan tài bằng đá. Nắp quan tài mở, đặt trên nền đất. Trong quan tài truyền ra âm thanh răng rắc như thứ gì đó bị gãy. Hắn nói vọng vào quan tài đá: “Hôm nay Lưu Tang đến thăm cô ấy!”
Trong quan tài vọng ra một giọng nói khàn khàn cực thấp: “Lưu Tang tới cũng tốt, để cho nàng bớt buồn khổ! Nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sinh bệnh!”
Quan Thương Hải dựa vào tường mật thất, cười khổ: “Trước đây ta đã giúp ngươi lừa cô ấy một lần, bây giờ lại giúp lừa lần thứ hai. Có lẽ, cô ấy nằm mơ cũng không tưởng tượng được, ta dựa vào vết tích trên bộ xương để bịa chuyện dọa người. Mà lần này, trong nhà lại giấu một người giống lần trước!”
Hắn nói với vẻ hơi cảm khái: “Sao ngươi phải khổ thế nhỉ? Giả chết, lừa cô ấy thương tâm rơi lệ. Nếu cô ấy trầm uất thành bệnh, chẳng phải nguyên nhân là do ngươi ư?”
Trong quan tài, giọng nói kia lại cất lên thản nhiên: “Tất nhiên, ta muốn lừa để nàng nghĩ ta đã chết. Đau dài không bằng đau ngắn, chẳng lẽ huynh muốn nàng ngày ngày thấy ta trong bộ dạng thế này?”
Nghe hắn nói thế, Quan Thương Hải lại thở dài.
Mắt hắn không nhìn được, nhưng nếu bây giờ có người mắt sáng, biết tình hình của Dung Chỉ, nhìn vào trong quan tài thì chắc là gặp ác mộng chết khiếp. Trong quan tài có một người nằm, nhưng khó có thể gọi là người. Da dẻ xương cốt toàn thân nát vụn với tốc độ chóng mặt, rồi vết thương lại nhanh chóng khép miệng hồi sinh. Cả quan tài ngập máu, hắn nằm trong đó, liên tục chết đi sống lại.
Từ trong quan tài, lại truyền ra âm thanh xương thịt vỡ vụn rồi lại liền.
“Bộ dạng ta bây giờ thế này, ngay cả người xa lạ nhìn thấy cũng kinh hãi gặp ác mộng nhiều ngày… thì làm sao nàng chịu đựng nổi…Khụ khụ khụ…”
Hắn đang nói bỗng nhiên ho khan kịch liệt, giống như bị sặc. Quan Thương Hải vội hỏi: “Sao thế? Sao thế?”
Một lúc lâu sau, Dung Chỉ mới điềm nhiên nói tiếp: “Vừa rồi cổ họng bị nát…Ta không thể cho nàng biết! Bộ dạng dở sống dở chết này thật sự không thể gặp người. Hơn nữa, rất có thể đây mới chỉ là bắt đầu, cuối cùng ta vẫn phải chết. Thay vì để nàng chịu đày đọa cùng ta, thì bảo nàng ngay từ đầu là ta đã chết!” Trừ não bộ còn khá hoàn hảo, thì tất cả các bộ phận khác như bị một lực vô hình nghiến nát vụn, rồi lại nhanh chóng liền kín khỏi hẳn, để đón đợi một chu trình nát vụn tiếp theo. Mỗi một lần, cơn đau lại buốt đến tận óc. Bị đày đọa đau đớn liên tục, Dung Chỉ không còn phân biệt được ngày với đêm, không biết thời gian trôi qua thế nào, chỉ có thể thông qua Quan Thương Hải thường xuyên tới thăm để ý thức về thời gian.
Mấy tháng trước, lúc hắn nhảy xuống sông, chu trình đó bắt đầu xảy ra. Cơ thể như bị một dòng lực ngang ngạnh đập nát vụn, nhưng lại được một dòng lực khác bồi đắp hồi sinh, giúp hắn không chết đi. Nhưng sống như vậy, Dung Chỉ cũng không biết là sống hay chết thì tốt hơn.
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, không có nửa khắc nghỉ ngơi. Phá hủy, hồi sinh, phá hủy, hồi sinh… không biết đâu là bờ bến. Thân thể đau đớn cực hạn, hắn cứ bị giằng xé giữa sự sống và cái chết như thế. Nhưng cho dù như vậy, ý nghĩ trong đầu vẫn luôn tỉnh táo. Và cặp mắt hắn, giống như trước lúc đổ máu, vẫn trầm tĩnh, kiên định, sâu thẳm như thế.