Sở Ngọc quyết định ra đi.
Thoát khỏi thời đại này luôn là niềm mong mỏi của nàng. Bây giờ cơ hội đã ở ngay trước mắt, tuy không mừng vui hoan hỉ như trong tưởng tượng, nhưng vẫn không thể không nắm lấy theo bản năng.
Nàng tính toán rằng, để rời khỏi thời đại này phải mất ba vạch năng lượng. Nguồn năng lượng còn lại không đủ để trở về lần thứ hai. Như vậy, chỉ có thể xuyên qua tối đa một lần.
Tuy nơi này có nhiều kỷ niệm gắn bó thân thuộc, nhưng ở thế giới khác, cũng có những người mà nàng rất nhớ thương. Nếu lựa chọn một cách rạch ròi theo lý tính, Sở Ngọc chỉ có thể nói không thể chọn được, nàng muốn trở về là theo bản năng.
Có lẽ bởi vì, dù thế nào nàng cũng muốn gặp lại người nhà, ở lại nơi này không thể nào thực sự thoải mái. Hàng ngày có thể vui vẻ trò chuyện cùng mọi người, nhưng khi đêm khuya tĩnh lặng, nàng vẫn luôn bị nỗi trống vắng đáng sợ bao trùm.
Lúc Sở Ngọc ra đi là một đêm khuya tĩnh lặng. Ban đêm, gió xuân hây hẩy, mơn man đa tình. Hai chân vừa mới khỏi hẳn, nàng lập tức đi thu dọn đồ dùng tư trang. Trong đêm khuya, nàng đến gặp Hoàn Viễn.
Sở Ngọc muốn lén lút ra đi. Mấy ngày trước, nàng đã từng nói bóng gió thăm dò phản ứng của Lưu Tang và A Man, giả sử nàng rời đi thì thế nào. Lưu Tang phản ứng rất kịch liệt, mà A Man cũng hết sức tức giận. Để không xảy ra xung đột không cần thiết với bọn họ, nàng đành phải lén đi lúc đêm khuya.
Nàng vừa gõ một tiếng, cửa đã lập tức mở ra. Hoàn Viễn đứng ở ngưỡng cửa, y phục chỉnh tề. Dường như hắn sớm đoán được là nàng sẽ đến, nên đã đứng sẵn ở đó chờ đợi.
Sở Ngọc thấy thế ngẩn người.
Nhìn vẻ mặt nàng, Hoàn Viễn nở nụ cười ấm áp: “Lần này nàng muốn ra đi?”
Một lúc sau Sở Ngọc mới phục hồi lại tinh thần, khẽ gật đầu, thấp giọng đáp: “Phải!” Mấy ngày nay trông nàng như mất hồn mất vía. Có lẽ vẻ khác thường lọt vào mắt Hoàn Viễn đã khiến hắn đoán ra manh mối.
Nhưng Hoàn Viễn phát hiện ra cũng không sao, bây giờ chính là lúc nàng nói với hắn một tiếng.
Nhìn Sở Ngọc buồn bã, Hoàn Viễn khẽ thở dài: “Ta đã sớm biết không giữ được nàng, nhưng không đoán được, ngày này lại đến nhanh như thế…Nàng sẽ không quay lại nữa, phải không?”
Mấy ngày nay, mỗi lúc nhìn bọn họ, ánh mắt Sở Ngọc đều vô cùng quyến luyến và áy náy, rõ ràng là ánh mắt vĩnh biệt. Nếu chỉ là tạm biệt nhất thời, tuyệt đối sẽ không có vẻ lưu luyến như thế.
Sở Ngọc mím môi, càng thêm chột dạ và bất an: “Phải, có lẽ sẽ vĩnh viễn không quay lại nữa!”
Hoàn Viễn bỗng mỉm cười, khuôn mặt tuấn nhã làm ngời sáng cả gian phòng tối mờ. Một khắc này, cực kỳ ấm áp, hắn nói khẽ: “Nàng hãy bảo trọng!” Hắn biết không thể giữ được nàng.
Hốc mắt Sở Ngọc hơi nóng lên. Nàng lui về phía sau nửa bước, khom người vái chào: “Trong phòng ta có hai phong thư dành cho Lưu Tang và A Man. Nếu bọn họ giận ta, nhờ ngươi hãy thay ta tạ lỗi. Hoàn Viễn, đa tạ ngươi suốt những năm qua luôn lo lắng chăm sóc cho ta!”
Hoàn Viễn trầm mặc không nói, bỗng lui về phía sau một bước, hai tay áo rộng nâng lên, nghiêm trang lễ độ vái chào.
Hai người cách nhau một đoạn. Giữa họ, vĩnh viễn có khoảng cách như thế.
Rời khỏi Lạc Dương, Sở Ngọc chưa khởi động vòng tay. Nàng đi một mình, trước hết là đến Bình Thành.
Sau chuyến đi này, có lẽ nàng khó có cơ hội quay lại. Bởi vậy trước khi ra đi, Sở Ngọc muốn được ngắm nhìn thế giới này, nhìn thấy một số người.
Rốt cuộc Phùng Đình đã đạt được điều nàng ta khao khát. Sau khi đánh bại Dung Chỉ, nàng ta ép Thác Bạt Hoằng lúc này đã mất chỗ dựa phải thoái vị, nhường ngôi cho tiểu Thác Bạt mới năm tuổi. Nàng ta trở thành thái hậu phụ chính, địa vị cao quý tột bậc, có thể nói là nữ hoàng không vương miện.
Sau khi có chiếc vòng Sở Ngọc mới phát hiện, thực ra nó có rất nhiều công dụng mà Thiên Như Kính và bọn họ chưa tìm ra, ví dụ như nhờ ánh sáng khúc xạ thực hiện thuật “ẩn thân” trong thời gian ngắn. Lợi dụng điểm này, Sở Ngọc lén vào hoàng cung để nhìn tận mắt những tổ tiên trẻ tuổi. Phùng Đình vẫn như trước, tỏa hào quang quý phái diễm lệ, nhưng khóe mắt đầy nếp nhăn tuổi tác, thật sự tang thương.
Nhất là tiểu Thác Bạt, trong mắt là vẻ chững chạc thông tuệ trước tuổi khiến người khác đau lòng. Sở Ngọc không còn nhìn thấy nụ cười hồn nhiên ngây thơ trên gương mặt em nữa. Lúc trước lựa chọn con đường kế nghiệp Thác Bạt thị, bây giờ không biết em có hối hận hay không?
Lẳng lặng nhìn rất lâu, rồi Sở Ngọc rời hoàng cung, thay đổi phương hướng, chậm rãi đi về phía Nam triều.
Xuân qua, hè tới, gió thu thổi, đông đến tuyết rơi, rồi lại sang xuân.
Sở Ngọc đi chậm rãi, qua tất cả những nơi từng lưu giữ ký ức tốt đẹp khiến nàng lưu luyến khôn nguôi.
Từ Bắc triều đến Nam triều, trên đường không phải là không gặp giặc cướp, nhưng chỉ cần khởi động vầng hào quang màu lam là khiến chúng chạy như gặp quỷ, bởi vậy nên nàng hoàn toàn được bình an.
Thực ra ở Nam triều không còn mấy cố nhân, có những người nàng cũng không biết tìm kiếm ở đâu. Trở lại Nam triều, chủ yếu là để về lại chốn cũ.
Có lẽ vì bị Lưu Tử Nghiệp đày đọa quá mức nên sau khi lật đổ hắn, Lưu Úc cũng không làm hoàng đế được mấy năm. Chẳng bao lâu hắn qua đời, truyền lại ngôi vị cho con.
Tuy nàng chỉ sống ở thành Kiến Khang một năm, nhưng nơi này gắn với quá nhiều kỷ niệm hỉ nộ ái ố. Trước khi nàng ra đi, vẫn muốn quay lại một lần.
Trong thành Kiến Khang, phủ công chúa và Sở viên đã đổi chủ. Nhìn bảng hiệu trên cổng đã thay, mặc dù nói là không để ý nữa, nhưng trong lòng Sở Ngọc vẫn thấy nao nao, cảm giác thứ thuộc về mình bị tước đoạt.
Bồi hồi trong thành Kiến Khang hơn nửa ngày, Sở Ngọc trở lại phủ công chúa. Chủ nhân hiện tại ở đây hình như là một quan văn trong triều. Nhưng viên quan này có lẽ rất thích yên tĩnh. Nàng ở trước ngưỡng cửa rất lâu cũng không thấy ai ra vào. Nàng tuy có thể phòng ngự và ẩn thân nhưng dù sao cũng không phải siêu nhân, không có võ nghệ cao cường, không thể trực tiếp xuyên tường vào.
Mãi sau mới có một chiếc kiệu đi tới, cổng lớn mở ra. Thừa dịp ánh sáng nhá nhem tối, Sở Ngọc vội vã khởi động thuật “ẩn thân”, đi theo chiếc kiệu tiến vào.
Phủ công chúa vẫn lộng lẫy như lúc trước nàng rời đi, kiến trúc bố cục không thay đổi nhiều lắm. Trong nội uyển rất vắng vẻ, dọc đường ngay cả thủ vệ cũng không có mấy người chứ đừng nói là thấy người hầu.
Nội phủ vắng lặng chìm trong bóng tối sâu thẳm, Sở Ngọc dứt khoát thu hồi ánh sáng khúc xạ, chậm rãi bước về chỗ ở cũ của mình.
Khoảnh sân trước nhà vẫn giống như ngày trước, tên gọi của biệt viện cũng không hề thay đổi. Sở Ngọc nhìn cảnh này không khỏi cảm khái, chủ nhân mới ở đây cũng thật sự quá lười. Sau cánh cửa, bài trí hết thảy vẫn như cũ.
Nàng nhẹ nhàng bước vào nơi ở ngày xưa, thấy phòng ốc được quét tước sạch sẽ, nhưng nhìn qua là biết nơi đây lâu rồi không có người ở. Sở Ngọc khẽ thở dài, nhắm mắt cũng có thể bước đến phòng ngủ. Chiếc giường vẫn giống hệt như xưa.
Cũng chính trên chiếc giường lớn này, nàng đã mở to mắt tỉnh lại. Người đầu tiên nàng nhìn thấy là Dung Chỉ.
Lúc đó, trăm triệu lần nàng cũng không ngờ được, sau này sẽ là sóng gió nhấp nhô, sinh tử khôn cùng.
Sở Ngọc ngồi xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy uể oải như toàn bộ mệt mỏi dọc đường bây giờ mới thấm. Khẽ thở dài, nàng giơ tay cài đặt chức năng phòng vệ trên chiếc vòng. Chỉ cần có người bước vào, màn hào quang sẽ lập tức xuất hiện.
Như thế dù có bị người khác phát hiện, nàng vẫn được an toàn.
Bố trí sắp xếp xong xuôi, nàng nằm xuống và giống như năm đó, ngủ một giấc dài say sưa.
Giấc ngủ này thật sự êm đềm. Suốt một năm qua, mỗi khi nằm ngủ, Sở Ngọc thường mơ thấy những chuyện trong quá khứ. Nhưng đêm nay không có thứ gì đến quấy rầy nàng.
Lúc tỉnh ngủ đã là sáng sớm, Sở Ngọc sửa sang lại y phục. Thừa lúc ánh mặt trời còn chưa sáng tỏ, nàng liền đi về phía Tây Thượng các ngày xưa. Nàng đi qua những khu biệt viện quen thuộc. Nơi đó, đã từng có những người ghi dấu ấn trong lòng nàng: Liễu Sắc, Mặc Hương, Hoa Thác, Lưu Tang, Hoàn Viễn…
Cuối cùng là Mộc Tuyết viên, Dung Chỉ.
Sở Ngọc đứng trước rừng trúc vẫn sum suê như cũ. Từ xa, nàng lặng lẽ nhìn chiếc cổng lớn sơn đen, chỉ cảm thấy như đã trải một kiếp luân hồi.
Không biết đứng đã bao lâu, bỗng nhiên, có tiếng sáo lá vút lên từ đâu đó, réo rắt vang vọng như cung đàn ngân lên tận chín tầng trời, như xuyên thấu tâm can khiến nàng bừng tỉnh.
Tiếng sáo lá vừa thanh thoát dìu dặt, vừa uyển chuyển lưỡng lự.
Cả đời này, nàng mới chỉ nghe thấy âm thanh đó ở một nơi duy nhất.
Sở Ngọc mở to mắt, bịt miệng lại cơ hồ không dám tin. Tiếng sáo lá thanh tao réo rắt, quanh co uốn lượn cứ thế ngân vang.
Nàng bước từng bước, rồi lại thu hồi chân như kinh sợ điều gì, vẻ mặt hoảng hốt bất an. Nhưng tiếng sáo lá vẫn réo rắt không ngừng nghỉ, từng tiếng từng tiếng khiến nàng đau đớn.
Toàn thân như đang kêu gào. Rốt cục, Sở Ngọc chạy về phía cửa, đầu óc trống rỗng, mỗi phần mỗi tấc trên người đều vội vã. Lý trí hoàn toàn bị vứt bỏ lên chín tầng mây, linh hồn nàng dường như đang sôi trào.
Vội vã đẩy cánh cửa gỗ sơn đen, Sở Ngọc chạy vào rừng trúc xanh ngắt một màu trùng trùng điệp điệp. Tiếng sáo lá bỗng dừng lại trong khoảnh khắc.
Hình như thời gian chưa hề trôi. Vẫn là lúc nàng mới xuyên qua, bồng bột hồ đồ không biết nông sâu, xâm nhập vào thế giới của chàng trẻ tuổi áo trắng.
Trên bệ đá bóng loáng, một người y phục trắng hơi dựa vào khóm trúc, tựa như mặt băng nổi giữa đám tuyết. Khuôn mặt thanh tao ôn nhuận, làn da sáng như ngọc, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt sâu không lường được.
Nhưng khác với trước kia, dưới ống tay áo rộng, đôi tay thon dài trắng trẻo nay đầy vết thương.
Chậm rãi bước tới, Sở Ngọc run rẩy đưa tay, chạm nhẹ vào gương mặt đẹp đẽ của hắn.
Cảm giác tiếp xúc vừa mát vừa mềm mại, là sự sống chân thật.
Sở Ngọc cẩn thận chớp chớp mắt, chỉ sợ người trước mặt bỗng dưng biến mất. Tay nàng chậm rãi dời xuống. Ngón tay chạm đến vết thương thô ráp khiến tim nàng đau nhói. Nàng chỉnh cổ áo cho hắn, bắt gặp dưới gáy, trên làn da trắng trẻo là những vết thương chằng chịt đáng sợ. Chỉ cần nhìn những vết thương này là có thể tưởng tượng ra, trước đây hắn đã phải trải qua tình cảnh khổ sở đến thế nào.
Sở Ngọc không nói nên lời, khuôn mặt nhòe nước. Hết lần này đến lần khác, nàng vuốt ve những vết thương. Nàng không quan tâm đến việc hỏi Dung Chỉ làm sao sống sót, cũng chẳng buồn nghĩ vì sao hắn lại xuất hiện ở đây. Tất cả đều không quan trọng, quan trọng là, bây giờ Dung Chỉ ở trước mặt nàng.
Hơi thở hắn ấm áp, tim đập ổn định. Sở Ngọc cẩn thận dè dặt vén y phục hắn lên. Mỗi lúc đầu ngón tay lướt qua một vết thương, dù là đã khỏi hẳn, nàng vẫn không kìm được rơi lệ.
Khóe miệng Dung Chỉ khẽ cong lên. Hắn đưa tay định kéo y phục che đi, miệng nói nhỏ: “Đừng nhìn nữa! Rất đáng sợ, sẽ dọa nàng…” Chưa kịp làm gì hắn đã phải dừng động tác, vì Sở Ngọc dùng lực nắm chặt tay hắn.
Nhìn trên người hắn nhiều vết thương đến nỗi không đếm được, Sở Ngọc rốt cuộc không chịu nổi bật khóc. Nàng có thể tưởng tượng được, cơ thể hắn đã bị nghiến nát đến mức độ nào. Chậm rãi cúi xuống, nàng nhẹ nhàng chạm môi lên vết thương trên cổ hắn.
Có gì đáng sợ chứ? Dù có biến thành hình dạng thế nào, Dung Chỉ vẫn là Dung Chỉ của nàng.
Càng huống chi, mỗi vết thương, mỗi đau đớn, đều có một phần Sở Ngọc nàng trong đó.
Sở Ngọc hôn thật sâu, hốt hoảng lung tung hôn khắp cổ Dung Chỉ. Dường như nàng không biết mình đang làm gì, chỉ theo khát vọng bản năng muốn chứng minh rằng Dung Chỉ vẫn còn sống.
Bất tri bất giác, Dung Chỉ bị chế trụ trên bệ đá xanh. Hắn hơi buồn cười nhìn Sở Ngọc. Nàng vừa khóc vừa hôn lung tung, hôn rất sâu như miết, như ghi dấu ấn trên trên cơ thể hắn. Nàng khóc nước mắt đầy mặt, giống như một đứa trẻ đang tủi thân thèm được an ủi vỗ về.
Cảm thấy buồn cười, nhưng rồi hắn lại đau lòng, liền đưa tay khẽ vuốt sống lưng nàng, dịu dàng giúp nàng bình ổn, đỡ bất an.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Sở Ngọc dần dần phục hồi lại tinh thần. Nàng lau nước mắt, nhìn rõ cảnh tượng trước mặt không khỏi sợ ngây người. Đây là…toàn do nàng làm sao?