Phượng Tù Hoàng

Chương 45: Họ hàng thân tình phát khiếp

 

Rốt cuộc cũng tới rồi, Sở Ngọc trong lòng trầm xuống, thầm than thở một hồi.

 

Sở Ngọc biết một chút tư liệu sử sách về em trai của Sơn Âm công chúa, hoàng đế Lưu Tử Nghiệp. Đây là một hoàng đế thiếu niên hoang dâm háo sắc, không những thế còn gian díu bất chính, loạn luân với chính chị gái của mình.

 

Sở Ngọc cố gắng nấn ná thời gian, không chủ động đi gặp Lưu Tử Nghiệp cũng bởi tiếng tăm về quan hệ bất chính giữa hai chị em. Nàng ở phủ công chúa, giữa trời đất bao la, nàng có quyền lực tối cao. Chỉ cần nàng không muốn, không kẻ nào dám bắt buộc nàng. Nhưng một khi vào cung, nàng sẽ rơi vào thế bị động. Nếu Lưu Tử Nghiệp có yêu cầu nào quá giới hạn với nàng, lại bị nàng khăng khăng cự tuyệt, liệu có thể dẫn đến họa sát thân hay không?

 

Nhưng dù nàng không tình nguyện thế nào, việc cần đối mặt vẫn phải đối mặt. Nếu lúc này nàng sợ hãi kháng chỉ là chết chắc rồi.

 

Tùy thời làm việc, tùy cơ ứng biến.

 

Đã quyết định rồi, Sở Ngọc nói: “Vậy thì đi”.

 

Hà Tập kinh ngạc nhìn Sở Ngọc: “Công chúa cứ như vậy mà vào cung?” Ánh mắt có vẻ không tưởng tượng nổi.

 

Sở Ngọc ban đầu sửng sốt, rồi nhớ ra hôm qua mình mới cắt tóc, tóc chỉ dài chấm vai, lúc này còn hơi rối. Nếu nàng ở trong phủ thì chẳng ai dám nói gì, nhưng nếu vào hoàng cung với bộ dáng này thì lại có vẻ bất kính.

 

Sở Ngọc sai Ấu Lam thay trang phục, trang điểm, búi tóc đơn giản ình, đeo vài đồ trang sức trang nhã, tổng cộng cũng mất đến nửa canh giờ.

 

Vừa chuẩn bị xong, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng binh khí va chạm, rồi sau đó nghe thấy tiếng Việt Tiệp Phi trách mắng: “Hoa Thác, ngươi tự ý xông vào chỗ ở của công chúa, định làm gì?”

 

Hoa Thác cười lạnh, nói: “Ta mà muốn giết người, sao phải mất công thế này? Dung Chỉ sai ta đến gặp trưởng công chúa, nhất định phải giao một vật cho nàng”.

 

Việt Tiệp Phi chặn hắn lại: “Là vật gì, để ta xem trước”.

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau, hình như hai người này lại khởi động chân tay. Một lúc lâu sau Sở Ngọc nghe thấy tiếng Hoa Thác đùa cợt: “Dung Chỉ giao cho công chúa vật gì, đến phiên ngươi hỏi sao? Lỡ đâu là thứ nhạy cảm riêng tư, ngươi cũng muốn xem à?”

 

Sở Ngọc e rằng nếu để hắn nói tiếp, không biết hắn còn phun ra lời độc địa nào, liền đứng dậy mở cửa chặn lời bọn họ: “Dừng tay”. Nàng gật gật đầu với Việt Tiệp Phi: “Không sao đâu”, sau đó nhìn Hoa Thác: “Cái gì vậy?”

 

Hoa Thác giơ tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một túi gấm nhỏ, bên trong không biết chứa đầy thứ gì. Hoa Thác nói: “Đây là thứ Dung Chỉ bảo ta giao cho công chúa”.

 

Sở Ngọc nhận lấy, nhoẻn miệng cười với hắn.

 

Hoa Thác rút tay về, ngẩng lên nhìn Sở Ngọc, không khỏi…ngẩn người ra.

 

Hoa Thác thường ngày rất ít khi nhìn thấy công chúa, đã ít gặp thì càng ít có cơ hội nhìn kỹ. Chỉ có một ấn tượng là thiếu nữ kia mang vẻ xa hoa đài các, hai ngày qua đều gặp nàng trong tình cảnh đánh nhau nguy cấp, y phục không chỉnh tề. Hôm nay đột nhiên gặp nàng ở cự ly gần, nhìn thấy Sở Ngọc trang phục lộng lẫy, ánh mắt trong suốt mà cao xa, phong thái kiên định nhưng không lạnh lùng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn, tựa như suối chảy róc rách giữa núi, gió thổi hiu hiu trong rừng.

 

Hoa Thác sau khi kinh ngạc, hạ mi mắt, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

 

Sở Ngọc hiếu kỳ kéo miệng túi gấm ra, bên trong chiếc túi thêu tinh xảo toàn là hương liệu, hỗn hợp hương liệu đã tán vụn tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng thư thái.

 

Sở Ngọc không hiểu dụng ý của Dung Chỉ là gì, nhưng chắc hắn không bao giờ làm chuyện vô nghĩa. Việc này chắc hẳn có lý do nào đó, Sở Ngọc nghĩ ngợi, buộc miệng túi lại rồi cất vào ngực.

 

Sở Ngọc và Hà Tập ngồi chung một xe. Hai người ngồi trong xe cách nhau khoảng một mét. Nàng cảm thấy rất không thoải mái, thân thể cứng ngắc. Hà Tập tỏ vẻ quan tâm nhìn nàng: “Nếu công chúa không được khỏe, hay là ta quay xe hồi phủ?”

 

Sở Ngọc cười nhạt nói: “Nếu ta không vào cung, sợ rằng bệ hạ sẽ khiển trách ngươi”. Nói bây giờ thật là thừa, không phải đã muộn rồi sao? Lúc trước sao không làm thế đi?

 

Hà Tập khẩn thiết nói: “Cho dù ta bị bệ hạ trách phạt cũng không muốn làm tổn hại đến sức khỏe của công chúa”.

 

Sở Ngọc thở dài, lắc lắc đầu, nhắm mắt ngả xuống đệm êm phía sau lưng, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần, không muốn đôi co thêm với Hà Tập nữa. Xét về kỹ xảo biểu diễn, nàng không phải là đối thủ của vị này. Hơn nữa, có thắng hắn ta cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, vẻ ngoài hòa thuận không thể thay đổi sự thật bên trong, thực ra cả hai đều biết rõ lòng dạ của nhau.

 

Phủ công chúa khá gần hoàng cung, chỉ một lát sau là tới nơi. Hà Tập dẫn nàng đến cửa cung thì cáo từ, sau đó hoạn quan đưa Sở Ngọc đi gặp hoàng đế.

 

Trước khi nhìn thấy Lưu Tử Nghiệp, Sở Ngọc nghĩ ra vô số giả thiết đáng sợ. Kiến thức lịch sử của nàng không giỏi nhưng cũng biết Lưu Tử Nghiệp là một hoàng đế thiếu niên vừa háo sắc vừa tàn bạo. Nếu hắn chỉ là người bình thường đã có hại rồi, đằng này lại là hoàng đế.

 

Nàng thậm chí nghiêm túc lo nghĩ đến chuyện, nếu Lưu Tử Nghiệp yêu cầu nàng cái gì gì, nàng có nên bịa chuyện là bạn tốt đến thăm, để tránh được một lần hay không?

 

(Bạn tốt đến thăm: có fan truyện ngôn tình nào còn chưa hiểu “bạn tốt”, “bà dì”, “bà cô”…mỗi tháng đến thăm một lần không?)

 

Vốn dĩ đối với Lưu Tử Nghiệp, nàng có ấn tượng là cực kỳ hư hỏng nên hình dung em trai của Sơn Âm công chúa chắc phải là dạng quái vật mặt mũi hung tợn. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Tử Nghiệp, đúng là hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng.

 

Trong nội điện rộng rãi, một thiếu niên mặc áo bào đang ngồi tựa bên bàn. Đôi mắt hắn hẹp dài giống Mặc Hương, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sự nôn nóng, liều lĩnh. Ngoại trừ vẻ tái nhợt trên gương mặt, người này nhìn rất…tuấn tú.

 

Nếu trừ ra vẻ táo bạo liều lĩnh, thì diện mạo người thiếu niên này có thể gọi là cực kỳ thanh tao tuấn mỹ.

 

Thiếu niên nhìn thấy Sở Ngọc, ánh mắt sáng ngời. Hắn dường như không kiên nhẫn được, lao đến ôm chầm lấy nàng: “A tỷ, đã nhiều ngày rồi tỷ không đến gặp ta!”

 

Người thiếu niên này chính là đương kim hoàng đế Nam triều, Lưu Tử Nghiệp.

back top