Phượng Tù Hoàng

Chương 59: Bảo vật vô giá

Cô là ai.

 

Ta là ai.

 

Mấy ngàn năm qua, con người không ngừng tranh cãi, thảo luận vấn đề này. Nhưng hiện tại, mục đích câu hỏi rất đơn giản rõ ràng.

 

Vương Ý Chi muốn Sở Ngọc ngả bài.

 

Hai cao thủ võ lâm khi giao tranh không còn cẩn thận thăm dò nữa, mà trực tiếp tung ra chiêu sát thủ.

 

Vương Ý Chi đặt vấn đề một cách sắc bén, trực tiếp. Sở Ngọc không khỏi sửng sốt, chưa biết trả lời thế nào, lại nghe thấy hắn nói:

 

“Hộ vệ của nàng thân thủ và kiếm thuật rất cao cường. Trong thành Kiến Khang, ta biết một số gia tộc nuôi trong nhà vài kiếm thủ, nhưng khó có thể so sánh với hắn. Thế mà một cao thủ như vậy lại chỉ để bảo vệ một cô nương”.

 

Vương Ý Chi mỉm cười nhìn Sở Ngọc, trong mắt hắn hàm chứa ngàn vạn vẻ thâm tình, lời nói mềm mại ôn hòa: “Rốt cục, nàng là người thế nào?” Khác với Dung Chỉ, ánh mắt hắn mang vẻ mê hoặc không che giấu.

 

Thật là khó xử!

 

Sở Ngọc ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu cố tình kéo dài thời gian. Nàng nhìn từ trái qua phải, từ trên xà nhà xuống song cửa sổ, nhìn rương hòm rồi lại đến sập gụ tủ chè. Tuy không hề thấy một bình hoa nào nhưng nàng lại phát hiện ra, chất liệu gỗ của đồ đạc trong nhà giống với guốc gỗ dưới chân Vương Ý Chi, cùng là màu tím sẫm, mặt ngoài bóng loáng như sa tanh.

 

Vương Ý Chi vẫn bình tĩnh nhìn Sở Ngọc, không cho nàng lảng tránh. Sở Ngọc không biết làm thế nào, đành phải nói sang một chuyện không hề liên quan: “Đôi guốc của ngươi, làm bằng loại gỗ gì vậy?”

 

Vương Ý Chi khe khẽ mỉm cười: “Tiểu diệp tử đàn”.

 

Tử đàn là một loại gỗ quý, chia thành hai loại đại diệp và tiểu diệp, trong đó tiểu diệp cực kỳ quý hiếm, là tinh túy của gỗ tử đàn. Thời cổ từng có câu “tấc đàn tấc vàng” để chỉ mức độ quý hiếm của loại gỗ này, như vậy Vương Ý Chi đang dẫm chân lên cả một đống vàng.

 

(Gỗ tử đàn là loại đứng đầu trong 4 loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc: tử đàn, hoàng hoa lê, kê sí và thiết lực. Tương truyền gỗ "tiểu diệp tử đàn" lâu năm có màu tím sẫm, còn hoàng hoa lê có tên khác là cây sưa, đắt giá nhất là loại gỗ sưa ở Hải Nam, Trung Quốc)

 

Nhưng Sở Ngọc có thể thấy, nếu nàng không hỏi, hắn cũng không buồn khoe khoang giá trị của đôi guốc gỗ. Ngược lại, khi nàng hỏi, hắn đáp lời rất thản nhiên, dường như “tiểu diệp tử đàn” là một loại vật liệu rất bình thường.

 

Hắn không cần để ý người khác nghĩ hắn không có tiền, cũng không để ý người khác nghĩ hắn nhiều tiền, cứ tự do ngạo nghễ sống trên đời, làm theo ý thích riêng của bản thân.

 

Mà hiện tại, điều hắn để ý và muốn biết, là thân phận của Sở Ngọc.

 

Sở Ngọc đành ngậm miệng, bình tĩnh nhìn Vương Ý Chi. Ánh mắt hai người giao nhau, trong lòng cả hai đều phán đoán suy tư. Thấy Vương Ý Chi có vẻ kiên trì không từ bỏ, Sở Ngọc cảm thấy hơi bối rối.

 

Một lát sau, Sở Ngọc mỉm cười, trong đầu bỗng nảy ý đùa cợt một chút. Nàng nhìn Vương Ý Chi, cũng nhấn mạnh từng chữ một: “Ta, là, Lưu, Sở, Ngọc”.

 

Lưu Sở Ngọc, Sơn Âm công chúa Lưu Sở Ngọc, dù nàng có thừa nhận hay không thì vẫn là thân phận của nàng.

 

Nói xong, Sở Ngọc chờ xem thái độ của Vương Ý Chi, nếu dọa hắn bỏ chạy được thì tốt. Nếu đã muốn lật bài, thì dọa hắn một chút cũng hay.

 

Lưu Sở Ngọc?

 

Vương Ý Chi khẽ chau mày, vẻ hơi nghi hoặc như đang lục lại trí nhớ về một cái tên nghe quen quen. Một lát sau, gương mặt tuấn dật của hắn hiện vẻ kinh ngạc, mở to mắt nhìn Sở Ngọc…

 

Sở Ngọc cười tít mắt nhìn hắn: sợ đi, run đi, chạy trốn đi!

 

Nhưng điều Sở Ngọc hi vọng không xảy ra. Sau khoảnh khắc, Vương Ý Chi nhanh chóng khôi phục sự trấn tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn còn hơi kinh ngạc: “Hội Kê quận trưởng công chúa?” Cái tên Sơn Âm công chúa do đất phong cho nàng là huyện Sơn Âm. Nhưng gần đây Lưu Tử Nghiệp muốn tỷ tỷ phấn khởi, liền phong luôn cả quận Hội Kê – trong đó có huyện Sơn Âm cho nàng. Vì thế danh xưng chính thức bên ngoài của nàng phải là Hội Kê trưởng công chúa. Chẳng qua Sở Ngọc không quen với cách xưng hô này, nên một lúc sau mới nhận ra là Vương Ý Chi nói mình.

 

Sở Ngọc cười gật gật đầu, vô sỉ mà đạo lời người khác: “Trên đời này có mấy Lưu Sở Ngọc?”

 

Vương Ý Chi nhìn Sở Ngọc, ánh mắt rất phức tạp. Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên là, trong mắt hắn không hề có vẻ chán ghét khinh thường.

 

Sở Ngọc tin rằng Vương Ý Chi phải biết việc Sơn Âm công chúa nuôi nam sủng. Thời đại này còn chưa bị lễ giáo trói buộc nghiêm khắc như Đại Tống, nhưng việc Sơn Âm công chúa gây nên đúng là tuyên chiến với xã hội nam quyền. Phàm là người có tư tưởng chính thống trong xã hội đều cảm thấy khinh thường.

 

Vậy mà trong ánh mắt Vương Ý Chi, có hiếu kỳ, có nghiền ngẫm, có phức tạp khó nói nên lời, nhưng không có chán ghét.

 

Rất lâu sau, Vương Ý Chi khẽ cười nói: “Không giống với lời đồn!”

 

Sở Ngọc hỏi lại: “Cái gì không giống với lời đồn?”

 

Vương Ý Chi lại cười nói: “Theo lời đồn, nàng xấu như quỷ dạ xoa, nhưng mà hôm nay mới thấy…Nàng thực sự rất đẹp!” Ngữ khí hắn có vẻ trêu ghẹo, vừa nói tay lại vươn ra, ngón tay di di lên gò má nàng: “Sao nàng lại bôi thứ này lên mặt? Bỏ ra như này có phải đẹp không!”

 

Sở Ngọc ngoảnh mặt đi tránh ngón tay hắn chạm lên mặt, ánh mắt như muốn giết người: “Ngươi không sợ ta?”

 

Vương Ý Chi hứng thú hỏi lại: “Sợ gì nàng?”

 

Sở Ngọc trợn tròn mắt: “Đương nhiên là sợ ta bắt ngươi về làm nam sủng?” Tuy rằng phản ứng khác người của Vương Ý Chi khiến nàng khá vui, nhưng lại vẫn hơi buồn bực. Tên này sao lại không coi ác danh tai tiếng ra gì?

 

Vương Ý Chi sờ sờ cằm, cười nói: “Ta vốn chỉ quan tâm đến dung mạo của các cô nương thôi. Đối với ta mà nói, nàng thật sự rất đẹp. Thế là đủ rồi, còn những cái khác, ta quan tâm làm chi?” Hắn thờ ơ như không nhún nhún vai: “Nếu nàng mà có cách bắt ta làm nam sủng, thì ta sẽ cam tâm tình nguyện phục vụ nàng. Về phần nàng nuôi nam sủng…Đã là người có tiền, mấy ai không nuôi vài ca kỹ trong nhà?”

 

Sở Ngọc chăm chú nhìn hắn, trầm mặc một hồi. Nàng thở dài, định nói rồi lại không thốt được ra lời.

 

Bởi vì không cần nói nữa.

 

Thấy Vương Ý Chi dựa vào vách tường với vẻ rất nhàn nhã thư thái, Sở Ngọc cũng bắt chước dựa vào vách tường ngay cạnh hắn.

 

Mặc dù lời khen chê của người khác không thể làm tổn thương đến nàng, nhưng gặp một nam nhân với cách nhìn nhận rộng rãi phóng khoáng như vậy, Sở Ngọc không khỏi chấn động.

 

Hành vi của Sơn Âm công chúa, hắn không cho là cái gì ghê gớm, cũng chẳng kinh sợ ác danh của nàng, thậm chí còn trêu đùa nàng thản nhiên như không.

 

Đi tới thời đại này, lần đầu tiên Sở Ngọc gặp một người như vậy.

 

Hắn có trí tuệ, biết hưởng thụ, thấu đạt nhân tình thế thái, lại vẫn giữ vững bản tính bất kham.

 

Theo lời Bùi Thuật, bất kỳ thứ gì trong nhà Vương Ý Chi cũng đều là đồ quý hiếm. Nhưng Sở Ngọc lại thấy, thứ quý giá nhất chính là vị chủ nhân.

 

Hắn đúng là bảo vật vô giá!

back top