Đã quá nửa đêm.
Vầng trăng non lưỡi liềm treo cao trên nền trời tối thẫm. Một bóng người nhỏ nhắn đến gần vựa củi, nhìn trước nhìn sau, thấy bốn bề vắng lặng mới lấy chìa khóa giấu trong tay áo, mở kho chứa.
Cửa kho củi vang lên tiếng kẽo kẹt.
Vựa củi là một dãy nhà lớn, bên trong chứa củi đốt, từng bó từng bó xếp chồng chất cao đến tận xà nhà. Thân hình nhỏ gầy của Ấu Lam cuộn tròn trong góc. Đêm đầu hạ mát mẻ, nhưng cả ngày đói khát khiến cả người nàng mềm nhũn.
Đói quá!...Đầu óc Ấu Lam choáng váng mơ hồ, cả người trống rỗng, mềm nhũn, những cành củi cứng rắn phía sau cứ đâm vào bả vai.
Ấu Lam muốn cựa quậy thay đổi tư thế, nhưng không còn sức lực để nhúc nhích nữa! Sớm tinh mơ nàng đã phải đi truyền ý chỉ của công chúa cho Dung Chỉ, buổi trưa không kịp ăn cơm đi hầu hạ công chúa, rồi bị vứt vào vựa củi, nhịn đói đến bây giờ.
Thật ra Ấu Lam không oán hận công chúa. Thân phận là kẻ hầu người hạ, khiến công chúa tức giận, công chúa chỉ bỏ đói nàng ba ngày đã là phá lệ khai ân. Chỉ mong sao ba ngày này trôi qua thật nhanh!
Trong cơn mơ màng đầu óc mông lung, Ấu Lam tự nhủ: ngủ sẽ đỡ đói. Vừa nhắm mắt lại, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Tiếng mở khóa, đẩy cửa.
Âm thanh giữa không gian tĩnh mịch càng khuếch đại, truyền sâu vào lỗ tai Ấu Lam.
Là ai?
Ấu Lam vội mở mắt ra, nhìn dần dần từ mờ ảo đến rõ ràng. Một chút ánh sáng theo song cửa sổ chiếu vào, nàng nhìn thấy một thiếu nữ áo trắng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Cô gái đóng cửa rồi đi vào, đem theo một giỏ trúc đặt xuống đất.
Ấu Lam giật mình: “Tiểu Đại?” Người vừa đến là thị nữ thân thiết nhất với nàng, Phấn Đại. Cả hai nhập phủ công chúa cùng một thời gian, cùng ăn cùng ở, khi vui buồn đều tâm sự bầu bạn với nhau.
Chẳng qua sau đó, Ấu Lam được công chúa trọng dụng hơn nên dần dần trở nên xa cách.
Phấn Đại ăn vận giản dị, người nhỏ nhắn, tay chân rất nhỏ, khuôn mặt trái xoan, nhất là đôi mắt to sáng ngời, trông điềm đạm đáng yêu. Cái giỏ có vẻ vừa to vừa nặng, Phấn Đại dường như phải cố sức, vừa đặt xuống liền thở dốc một hơi, sau đó lo lắng hỏi Ấu Lam: “Tiểu Lam, chị không sao chứ?”
Đáy lòng Ấu Lam như có luồng nước ấm chảy qua, nàng vừa cảm kích vừa nôn nóng hỏi: “Em tới đây làm gì?” Nhất thời, nàng quên mất không hỏi tại sao Phấn Đại lại có chìa khóa vựa củi.
Phấn Đại mỉm cười, nói nhỏ: “Chắc chị đói lắm rồi phải không? Em mang đồ ăn cho chị!” Nói xong nàng ta lật miếng vải xanh che miệng giỏ lên, bày ra các loại bát đĩa, cốc. Tổng cộng có đến bốn cái bánh mì, một bát to cơm trộn canh thịt, một lọ dưa muối, hai quả trứng luộc, còn có một ấm đồng đựng đầy nước.
Đồ ăn tuy không đặc sắc cầu kỳ, nhưng số lượng rất nhiều, có thể ăn thừa sức trong một ngày.
Ấu Lam kinh ngạc không thôi, nhìn Phấn Đại hỏi thất thanh: “Những cái này…em lấy ở đâu ra?”
Phấn Đại bị hỏi cao giọng làm giật nảy mình, nhanh chóng chạy ra cửa nghe ngóng bên ngoài. Thấy không có ai, nàng mới trở lại chỗ Ấu Lam, nói nhỏ: “Em ăn trộm cơm thừa! Chị đừng kêu to như thế, nhỡ có người phát hiện ra, em có mười cái mồm cũng không thanh minh được đâu!”
Ấu Lam cảm kích nhìn Phấn Đại: “Tiểu Đại, em thật tốt với chị! Em mau đi đi, thế này quá nguy hiểm! Nhỡ có người phát hiện ra…” Gặp hoạn nạn mới biết chân tình. Nhớ lại thời gian trước đó, mình không quan tâm đến Phấn Đại, Ấu Lam cảm thấy rất xấu hổ.
Phấn Đại thoáng vẻ không tự nhiên, nàng ngăn lời Ấu Lam: “Chị đừng nói vậy, chúng ta là chị em mà! Chị mau ăn đi, nếu còn đồ ăn thừa chị nhớ giấu đi, mai em lại đến thăm chị!” Nàng đặt bát cơm lên tay Ấu Lam.
Ấu Lam nhịn đói đã lâu, mà cơm trộn canh thịt khá ngon, nên ăn lấy ăn để như vùi mặt vào bát. Phấn Đại nhìn nàng, ánh mắt trong sáng lộ vẻ thương hại. Đợi cho Ấu Lam ăn đã khá no, nàng mới nói khẽ: “Thật ra, những thứ này, không phải do em chuẩn bị”.
Ấu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính mấy hạt cơm. Lúc này mới nghĩ tới, canh vừa ăn nóng sốt, mà giờ đã là đêm khuya, sao lại có thứ canh thừa nóng hổi như vậy? Hạt cơm cũng thơm dẻo, sao có thể là cơm thừa? Ấu Lam sờ thử bánh mì, vừa nóng vừa mềm.
Phấn Đại cắn môi, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Thực ra, lúc đầu em định vào bếp lấy trộm cho chị mấy cái bánh bao. Nhưng trong bếp em nhìn thấy một người, chị thử đoán xem?”
Ấu Lam chớp mắt mấy cái. Nàng thật sự không nghĩ ra, đến lúc này còn có người nào bất chấp mạo hiểm có thể làm công chúa nổi giận, đi lấy đồ ăn cho nàng.
Phấn Đại ghé sát tai Ấu Lam, thì thầm: “Là công chúa”.
“Hả?!” Ấu Lam kinh ngạc kêu lên.
Phấn Đại đặt tay lên môi Ấu Lam nói nhỏ: “Em lén nói với chị, chị phải giữ bí mật đấy! Thật ra công chúa rất quý mến chị! Hôm nay bởi vì chị làm việc tự tiện khiến công chúa nổi giận, phạt chị xong lại hối hận. Nhưng công chúa không thể thu hồi lời đã nói ra được. Thế là công chúa truyền lệnh cho em mang thức ăn cho chị, còn bảo em không được nói với chị!”
Ấu Lam không nhịn được lại muốn kêu lên, nhưng nghĩ đến lời Phấn Đại nói, vội vàng im bặt. Hai cô gái cứ im lặng như vậy nhìn nhau. Lát sau Phấn Đại mang theo chiếc giỏ không, khóa cửa lại như cũ rồi rời đi.
Cất giỏ xuống nhà bếp, rồi Phấn Đại bước nhanh đến Đông Thượng các. Sở Ngọc đứng ở ngưỡng cửa Đông Thượng các, thấy nàng ta đi tới bèn hỏi: “Đã xong việc chưa?”
“Vâng”, Phấn Đại cúi đầu nói khẽ.
Sở Ngọc mỉm cười: “Ngươi cũng về đi ngủ đi, không cần hầu hạ ta!” Không đợi Phấn Đại trả lời, Sở Ngọc quay người bước đi.
Bước chân nhẹ nhàng, gương mặt lại bất giác nở nụ cười tự giễu.
Nếu tên kia biết nàng làm việc này, sẽ lại dùng ánh mắt nhìn không thấu, miệng lưỡi sắc bén nhạo báng nàng, thậm chí trong lòng còn cười nàng ngu xuẩn?
Dùng biện pháp lòng vòng như thế để tăng thêm một vài tiểu nha đầu trung thành, có lẽ nàng thật dại dột.
Sát phạt quyết đoán mới là thông minh, sống theo lý trí mới là thông minh.
…Nhưng, cả đời này, có lẽ nàng không thể làm người thông minh được!