Quái Khách Muôn Mặt

Chương 16: Vân đằng long phi hổ thế phong

Thấy Nhất Thanh nói như thế, quần hùng ở dưới đài đã chứng thực vật báu của con thuồng luồng đã bị người ta lấy mất nên ai nấy ồn ào muốn hỏi người lấy báu vật ấy là ai.

 

Hổ Hùng vừa đắc thắng và đã thử công lực của mình thấy mạnh hơn trước nhiều, tính kiêu ngạo nổi lên. Y thấy quần hùng ở trên đài và dưới đài đều kêu om sòm, y không sao nhịn được liền ngửng mặt lên trời rú lên một tiếng nói :

 

- Vật báu ở trong hồ là con Tỷ Kim Giao là do ba người chúng ta lấy đi đấy, ai không phục thì cứ việc lên đây thử tài.

 

Long Uyên thấy Hổ Hùng nói như vậy đành phải chịu. Phong Lan cũng muốn kiếm vài tay cao thủ đấu chơi.

 

Nhất Thanh nghe thấy Hổ Hùng tự nhận là đã lấy được vật báu của con Tỷ Kim Giao rồi, y lại thấy công lực của hai người vừa rồi cao siêu như vậy, y mới đoán biết chắc hai người đã được ăn óc con thuồng luồng rồi nên mới mạnh như thế. Y tự nhận thấy công lực của y không hơn được Thiết Trương Tú mà bây giờ Phong Lan lại đánh bại được Thiết Trương Tú thì y ra tay cũng chỉ có thua. Vả lại dù thắng được ba người đi nữa, óc con thuồng luồng cũng đã mất và chuốc thêm ba tên cường địch như vậy có lợi ích gì đâu. Cho nên y cân nhắc hơn thiệt xong liền có ý rút lui nhưng lại không cam tâm buông tha ba người một cách dễ dàng như vậy. Y cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhân các người ở dưới kêu la om sòm liền lên tiếng nói :

 

- Ba người này ngấm ngầm lấy trộm báu vật của con Tỷ Kim Giao đã trái với lệ luật của võ lâm, không suy nghĩ gì đến lợi ích của đồng đạo. Tuy bổn Sơn chủ không quan tâm đến vật đó nhưng quần hùng ở dưới đài khi nào lại chịu để yên cho những vị đó?

 

Quần hùng ở dưới đài nghe thấy y nói như vậy đều phẫn nộ đòi đánh om sòm.

 

Hổ Hùng thấy vậy tức giận trợn tròn xoe đôi mắt lên quát hỏi :

 

- Câm mồm, ai dám không phục thì cứ việc lên đây để Hổ gia cho một bài học, chứ cứ đứng kêu la như thế thì có ăn thua gì đâu.

 

Tiếng quát của y kêu như sấm động khiến quần hùng ở dưới đài đều khiếp sợ, không ai dám nói năng gì nữa nhưng vì lời nói của y quá ngông cuồng nên có một số chính phái đã tỏ vẻ không phục.

 

Long Uyên đã trông thấy những võ lâm danh túc ở tả, hữu khán đài tỏ vẻ không vui liền đỡ lời :

 

- Sở dĩ ba chúng tôi giết con Tỷ Kim Giao trước giờ hạn định của mọi người như vậy là không muốn trông thấy có trận đấu đến giết chóc nhau ngày hôm nay. Thiết nghĩ chúng ta là người trong võ lâm thì tương trợ nhau mới phải, nếu bây giờ vì một con thuồng luồng mà tổn thương hòa khí thật không đáng chút nào. Hơn nữa nếu không may vật báu của con thuồng luồng mà lọt vào tay của tên ác ma, chúng sẽ mượn sức của óc con thuồng luồng ấy mà học thành tuyệt kỹ, không còn ai kềm chế nổi, như vậy có phải thiên hạ võ lâm bị tai kiếp hay không? Vẫn biết anh em chúng tôi làm như thế là cũng có điều không phải thực nhưng nghĩ các vị là danh túc tiền bối của võ lâm chắc thế nào cũng lượng thứ cho chúng tôi.

 

Lời nói của Long Uyên không những rất thành khẩn mà chàng lại dùng vô thượng thần công nên người nào có mặt tại đó dù ở trên đài hay ở dưới đài cũng đều nghe rõ hết và dư âm câu đó làm mọi người bị chấn động.

 

Mọi người đều là con nhà võ hết, nghe thấy tiếng nói của chàng rất mạnh nên đều giật mình kinh hãi. Họ không ngờ một ông già vô danh này nội công lại luyện tới mức xuất thần nhập hóa như vậy. Vì thế có một số hiệp chính đạo nhận thấy lời nói chàng rất có lý.

 

Đồng thời họ thấy chàng công lực thâm hậu, nếu lên đấu với chàng thì làm sao mà thắng được. Vì vậy họ không lên đài nữa để bảo tồn danh dự và cũng tỏ ra mình là người đường hoàng.

 

Sự thực lúc bấy giờ Long Uyên chỉ cảnh cáo ngầm.

 

Lúc này chàng đưa mắt nhìn hai bên khán đài thấy các nhân vật chính phái ai nấy đều bình tĩnh trong lòng mới yên, đang định nói thêm vài câu để kết thúc cuộc đại hội này. Đột nhiên dưới đài cất giọng như thanh la vỡ lớn tiếng nói :

 

- Bạn già kia, xem bề ngoài của bạn thật là tuổi cao vọng trọng nhưng không biết võ công của bạn ra sao, sao bạn không giở một vài miếng võ cho mọi người thưởng thức?

 

Người ấy vừa nói dứt lời, vì ý kiến đó rất hợp ý của tất cả mọi người nên ai nấy đều đồng thanh yêu cầu Long Uyên biểu diễn võ công cho họ xem. Đang lúc ấy bỗng có một ông già tuổi trạc năm mươi, mặt tròn và đỏ, mắt to mồm rộng, mũi lớn như mũi sư tử nhưng cằm không có râu đứng lên cười khì. Tiếng cười của y thật không xứng với tuổi tác của y chút nào. Bọn Long Uyên không biết người này là ai cả nhưng Đại Lâu sơn chủ Lục Nhất Thanh đã nhận ra con người đó rồi nên y cười ha hả và chấp tay chào hỏi :

 

- Phả huynh (anh què) giáng lâm thực là hiếm có, mời huynh lên đây.

 

Trông hình dáng người đó như một tên ăn mày vậy, nghe thấy Nhất Thanh nói như thế y không trả lời, chỉ trợ trừng mắt lên khẽ nhún vai một cái người đã lẹ làng nhảy lên đài.

 

Long Uyên biết ngày hôm nay mình không biểu diễn một vài thế võ tất nhiên họ không chịu để yên cho đâu. Nhưng nhất thời chàng không nghĩ ra được biểu diễn thế võ gì, cho nên vừa thấy người nọ lên tới lôi đài liền chấp tay chào hỏi :

 

- Xin hỏi...

 

Chàng chưa kịp nói tiếp thì Nhất Thanh đã lớn tiếng át giọng chàng mà nói với các người ở dưới đài rằng :

 

- Vị này là Tiếu Diện Phả Cái ẩn tích đã lâu, chắc các vị chưa gặp mặt ông ta bao giờ, nhưng cũng nghe tiếng rồi. Ngày hôm nay Phả Cái bỗng xuất hiện ở đây để chủ trì công đạo cho võ lâm. Vậy xin Vân lão tiên sinh hãy biểu diễn tuyệt học cho mọi người xem đi...

 

Lời nói của y hiển nhiên là muốn lôi kéo Phả Cái vào vòng, quần hùng có mặt tại đó có phải là người ngu ngốc đâu mà không hiểu. Nhất là họ biết Phả Cái ba mươi năm trước khét tiếng về môn Đàn Chỉ thần công và người lại rất chính trực, diệt bạo phù trợ những người hèn yếu, nên hễ bọn hắc đạo trông thấy ông ta là nhức đầu váng óc. Mười năm trước ông ta bỗng biệt tích trên giang hồ nhưng tên tuổi vẫn còn lừng lẫy.

 

Hôm nay bỗng nhiên ông ta xuất hiện tất phải có nhân nguyên. Cho nên mọi người vừa nghe Nhất Thanh nói ai nấy đều bàn tán xôn xao, người hiểu sự lại mong ông ta đấu với Vân Hạc một trận để mình được sáng mắt ra và thu thập kiến thức môn Đàn Chỉ của ông ta như thế nào?

 

Phả Cái nghe Nhất Thanh nói xong, biết ngay đối phương đã có ý lôi mình vào trong, liền hớn hở cười một hồi rồi trợn trừng đôi mắt quái dị nhìn Nhất Thanh.

 

Nhất Thanh đã biết rõ tính nết của Phả Cái, thấy vậy y rùng mình kinh hãi nên không dám nói tiếp nữa.

 

Phong Lan, Hổ Hùng đã được nghe bề trên nói tới chuyện Tiếu Diện Phả Cái nên bây giờ thấy ông ta nhảy lên trên đài, tuy không sợ nhưng cũng hơi ái ngại.

 

Vì vậy Phong Lan vội rón rén đi tới bên cạnh Long Uyên rỉ tai bảo nhỏ chàng hay Đàn Chỉ thần công của Phả Cái này như thế nào nữa.

 

Long Uyên nghe xong liền nghĩ ra một kế, nhân lúc Nhất Thanh vừa nói dứt liền chắp tay chào và nói với Phả Cái rằng :

 

- Tại hạ mộ hiệp danh của ngài đã lâu, ngày hôm nay mới được yết kiến thực là tam sinh hữu hạnh, bây giờ được đại hiệp hạ cố cho, tại hạ bằng lòng nhận lãnh những điều không hay trước mặt đại hiệp...

 

Nói tới đó chàng ngừng giây lát lại nói tiếp :

 

- Nhưng tại hạ tuổi đã già không tiện múa quyền múa cẳng, theo thiện ý chi bằng làm một trò chơi nho nhỏ để Phả hiệp với các vị anh hùng cười một phen, chẳng hay Phả hiệp nghĩ sao?

 

Phả Cái liền nghiêm nét mặt gật đầu đáp :

 

- Xin ngài cứ tự tiện.

 

Nói xong y liền lại sang bên, quả nhiên y đi khấp kha khấp khểnh và người hơi lảo đảo thực.

 

Thấy Long Uyên đã nghe lời dặn bảo của mình, Phong Lan khoái chí vô cùng. Long Uyên cầm cái thanh la nhỏ để ở mép đài lên rồi chàng dùng phấn vẽ mười mấy cái khuyên nhỏ to bằng đầu ngón tay cái một.

 

Phả Cái với mọi người không hiểu chàng làm như thế để làm chi, liền trố mắt lên nhìn.

 

Xong đâu đấy, Long Uyên liền đưa thanh la cho Phong Lan, nàng vội cầm lấy rồi lui lại chỗ cách xa chàng chừng ba trượng, nàng ta cứ thế mà chạy quanh chàng, càng chạy càng nhanh.

 

Chỉ trong nháy mắt thân hình của nàng như một bóng mờ không ai còn trông thấy rõ mặt nàng nữa, còn Long Uyên thì vẫn đứng yên ở giữa không cử động một chút nào, chờ tới khi Phong Lan chạy nhanh tới mức độ rồi chàng mới đột nhiên giơ hay tay lên mồm khẽ quát đánh và hai tay cùng búng mười mấy ngón ra một lúc. Mọi người chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu loong coong.

 

Bỗng Phong Lan ngừng chân lại, tà áo của nàng bị gió thổi bay phất phới trông như một tiên nữ, tay vẫn cầm cái thanh la trông không có vẻ gì khác lạ hết.

 

Thấy vậy quần hùng ở trên đài và ở dưới đài đều thắc mắc vô cùng, không hiểu chàng làm như thế để làm chi?

 

Lúc ấy Phong Lan đã tủm tỉm cười cầm cái thanh la đến trước mặt Phả Cái với giọng thánh thót nói :

 

- Mời tiền bối chứng kiến cho.

 

Phả Cái thoạt tiên cũng không hiểu biết gì cả nhưng y cầm lấy cái thanh la lên xem thì mặt biến sắc và không tươi cười như trước nữa vì những cái khoen tròn vẽ bằng phấn ở trên thanh la hồi nãy đều bị thủng hết, có một điều lạ nhất là những mảnh thủng đó vẫn còn dính ở trên thanh la, đủ thấy công lực của chàng cao siêu như thế nào.

 

Quý vị nên biết Phả Cái đã khét tiếng về môn búng ngón tay này và mấy năm gần đây ông ta ẩn tích ở trong núi hoang khổ luyện tất nhiên phải cao siêu hơn trước nhiều, nay ông thấy tài ba của Long Uyên như vậy cũng phải hổ thẹn tự cho mình không sao làm nổi. Đừng nói là đứng cách xa ba trượng, ngay đứng gần một trượng và Phong Lan chỉ cầm cái thanh la đứng yên, ông ta cũng chưa chắc làm nổi. Như vậy làm sao mà ông không hoảng sợ đến biến sắc mặt.

 

Long Uyên nhìn sắc mặt của Phả Cái biết công việc làm của mình đã có hiệu quả, chàng không muốn làm cho Phả Cái quá hổ thẹn liền mỉm cười nói :

 

- Cái trò nhỏ này đáng lẽ không dám đem ra biểu diễn trước mặt cao nhân, bất đắc dĩ tại hạ mới làm như vậy, mong Phả hiệp chỉ giáo thêm cho.

 

Lúc này Phả Cái muốn cười cũng không thể cười được nữa, chỉ hổ thẹn ngửng mặt lên nhìn Long Uyên, thấy ông già đó rất hiền từ mới khoan tâm và bụng bảo dạ rằng: “Ông già này tài ba như vậy mà mặt lại hiền từ hòa nhã hết sức khiến ta càng hổ thẹn và kính phục thêm...”

 

Nghĩ tới đó, ông ta vội cung kính vái chào và nghiêm nghị nói :

 

- Lão tiền bối tài ba thực, khiến kẻ ăn mày què này kính phục vô cùng.

 

Nói xong y quay ra tuyên bố với mọi người rằng :

 

- Vân lão hiệp tuổi cao đức trọng, thần công tuyệt thế, ăn mày què không những chịu bái phục và còn nhìn nhận ông là một người đáng được hưởng vật báu của con thuồng luồng nhất. Các vị ở dưới đài nếu có ai còn phản đối xin cứ lên đây, ăn mày què này sẽ vui lòng tiếp tay vị ấy liền.

 

Long Uyên và Phong Lan thấy Phả Cái nói như vậy liền có cảm tình với ông ta ngay và thấy ông ta quả thực thuộc người bạn hiệp nghĩa.

 

Riêng có Hổ Hùng là coi thường ông ta, y cho ông ta là người hèn, thấy Long Uyên tài ba như vậy đã vội lấy lòng ngay.

 

Tuy không hay biết vừa rồi Long Uyên đã biểu diễn những võ công gì nhưng thấy Phả Cái nói như vậy ai nấy đều tìm cách rút lui luôn. Bọn anh em Phù Tử phái Hằng Sơn xưa nay vẫn có cảm tình với Phả Cái bây giờ thấy ông ta nói như vậy nhất là bên trong lại có Phong Lan nữa, liền đứng dậy ở đằng xa chắp tay chào Phả Cái rồi do Phù Sa Tử đại biểu lên tiếng nói :

 

- Bạn què nói như vậy, phái Hằng Sơn chúng ta quyết không can dự vào nữa và xin từ biệt ngay ở nơi đây.

 

Nói xong, cả bốn người quay mình đi luôn.

 

Các đệ tử của phái ấy thấy sư môn đã đi rồi cũng lần lượt đi theo ngay.

 

Tiếp theo đó đến người của phái Hoa Sơn cũng do một đạo sĩ đứng lên nói một vài câu rồi quay người đi nốt.

 

Chỉ còn lại những nhân vật của hắc đạo, tuy không bằng lòng nhưng thấy ván đã đóng thuyền rồi và có người đỡ đầu như vậy, dù cho chúng có ra tay cũng chưa chắc đã thắng nổi mấy tay cao thủ ấy. Nên chúng cũng đành phải hậm hực đi luôn.

 

Chỉ trong nháy mắt đã có tám phần mười người bỏ đi rồi, Long Uyên thấy vậy liền cám ơn Phả Cái. Phong Lan ngẫu nhiên nhìn xuống bên dưới thấy trong đám đông có một bà cụ tóc trắng như bạc, đang ngồi ở dưới chân cột lôi đài, hai mắt nhắm nghiền lại như đang dưỡng thần. Nàng giật mình đánh thót một cái vừa mừng rỡ vừa kinh hãi không kịp bảo cho Long Uyên biết đã vội lên tiếng kêu gọi :

 

- Bà ơi!

 

Rồi nàng nhanh như một luồng khói nhảy xổ xuống chỗ bà già ngồi.

 

Hổ Hùng thấy vậy cũng nhảy theo xuống.

 

Long Uyên quay đầu lại trông thấy Phong Lan đi tới trước một bà già giơ tay ra ôm ngang lưng bà ta miệng thì nũng nịu nói :

 

- Sao bà cũng xuống núi à?

 

Nhưng lạ thật, không thấy bà già ấy cử động gì hết mà cả người lẫn ghế lui ngay về phía sau năm thước, rồi bà mở mắt ra nhìn, rồi bà mở mắt ra nhìn và nói :

 

- Cô nương đã nhận lầm người rồi.

 

Thoạt tiên Phong Lan trông thấy bà cụ ấy giống hệt Võ Di bà bà, tổ mẫu của mình. Ngờ đâu khi bà cụ mở mắt ra nói chuyện, không những tiếng nói khác hẳn và màu sắc của đôi mắt cũng lạ lùng lắm.

 

Phong Lan chăm chú nhìn vào bà già trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng tỏ vẻ ngượng nghịu và kinh ngạc vô cùng. Vì nàng nhìn kỹ mới hay tóc của bà già này tuy trắng như bạc thực nhưng da mặt vừa trắng vừa thẳng không có một nét nhăn nào. Có lẽ bà này rất tinh xảo về thuật hóa trang cho nên tuổi già như vậy mà mặt vẫn trẻ trung như thế.

 

Nhưng tại sao bà ta lại mặc áo bà già như thế này. Thực đấy, xem bộ mặt của bà cụ này trông còn trẻ hơn cả những người ngoài ba mươi. Sao bà ta lại không ăn mặc quần áo hợp thời một chút, điều này không những khiến Phong Lan khó hiểu mà ngay cả đôi mắt của bà ta cũng khác thường vì mắt của bà ta xanh vô cùng.

 

Lúc này bà cụ mở mắt ra nhìn liền có hai luồng ánh sáng xanh tia ra nhưng chỉ thoáng cái đã biến mất liền. Có lẽ bà ta đã luyện được một môn võ công kỳ dị gì thì phải.

 

Hổ Hùng theo sau Phong Lan trông thấy thái độ của nàng như vậy, biết nàng đã nhận lầm người. Y là người rất kiêu ngạo, lại thêm muốn lấy lòng Phong Lan cho nên y vội lên tiếng trách hỏi bà cụ rằng :

 

- Này, bà là ai? Ngồi đây làm gì?

 

Hổ Hùng nhận thấy nếu quả thực bà già không phải làm bộ làm tịch ngồi ở đây, Phong Lan không bao giờ trông thấy bà ta và cũng không bao giờ lại nhận lầm như thế.

 

Bà cụ đưa đôi ngươi xanh lườm Hổ Hùng một cái nhưng không trả lời mà chỉ hỏi Phong Lan rằng :

 

- Cô nương muốn kiếm lệnh tổ mẫu ư? Tôi đã gặp bà ta...

 

Hổ Hùng thấy vậy giận vô cùng, liền quát lớn át giọng bà cụ mà nói tiếp :

 

- Bà già kia, ngươi là cái thá gì sao lại không trả lời câu hỏi của Hổ gia. Như vậy ngươi đừng trách Hổ gia bắt nạt kẻ già nhé!

 

Phong Lan nghe thấy bà cụ nói là đã gặp bà mình rồi, đang định hỏi thăm ngờ đâu Hổ Hùng lại nổi giận như thế, nàng bực mình vô cùng định lên tiếng ngăn cản thì bà đã đứng dậy chỉ thoáng cái đã lướt tới trước mặt Hổ Hùng vẻ mặt giận hờn, nghiêm nghị trách mắng rằng :

 

- Tiểu tử hôi hám này mất dạy thật. Nếu ta không nể mặt của người bạn thì ta sớm phế bỏ võ công của ngươi đi rồi.

 

Phong Lan thấy bà cụ có thân pháp nhanh kỳ lạ như vậy, mình đứng ở trước mặt bà ta chỉ thấy mắt hoa một cái bà ta đã tới trước mặt Hổ Hùng ngay. Nàng thấy bà ta đứng đối diện với Hổ Hùng, cách nhau không đầy hai thước trách mắng mà Hổ Hùng cứ đứng yên nghe thôi. Nàng ngạc nhiên hết sức để ý nhìn kỹ mới hay Hổ Hùng mặt đã tái mét, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, hai mắt tỏ vẻ hãi sợ như trông thấy ma quỷ vậy. Lúc này nàng mới biết chắc y đã bị bà cụ điểm huyệt nên mới không cử động được.

 

Phong Lan kinh hãi thầm và tự nhủ: “Võ công của bà này cao siêu một cách kỳ lạ, bà ấy nói nể mặt bạn của Hổ Hùng chẳng hay bà ta nói ai thế?”

 

Long Uyên đang ở trên đài nghe thấy tiếng mắng chửi liền đưa mắt ra hiệu cho Phả Cái một cái rồi nhảy ngay xuống dưới.

 

Bà cụ trông thấy Long Uyên chạy tới bỗng ngắt lời ngay, cười nhạt một tiếng quay mình đi xuống núi liền.

 

Thoạt tiên Long Uyên không để ý tới nhưng chàng vừa xuống tới thì Phong Lan đã vội gọi :

 

- Long đại ca xem này, bà cụ đã điểm huyệt y.

 

Long Uyên đưa mắt nhìn Hổ Hùng giật mình kinh hãi vội hỏi :

 

- Có phải mắt bà ta màu xanh không?

 

Phong Lan ngạc nhiên hỏi lại :

 

- Sao đại ca biết... Đại ca quen biết bà ta chăng?

 

Long Uyên không kịp trả lời vội giơ tay ra vỗ vào vai hai nơi yếu huyệt của sau lưng của Hổ Hùng một cái.

 

Hổ Hùng kêu hừ một tiếng, đi loạng choạng mấy bước khạc một đống đờm ra người mới tỉnh táo nhưng đã mệt nhọc khôn cùng.

 

Long Uyên đã giải huyệt cho Hổ Hùng rồi và đặt y ngồi xuống chỗ ghế gỗ của bà cụ khi nãy, rồi quay mình đuổi theo bà cụ ngay.

 

Phong Lan lại tưởng chàng định kiếm bà cụ để trả thù cho Hổ Hùng, vì sợ chàng thất thế nên cũng vội theo luôn. Long Uyên không cần quay đầu lại cũng biết ý định của Phong Lan nên chàng nói :

 

- Lan muội cứ ở đây chờ trong chốc lát, ngu huynh còn có việc làm, lát nữa sẽ trở lại ngay.

 

Phong Lan nghe nói ngừng chân lại, quay nhìn Hổ Hùng và hỏi :

 

- Hổ đại ca khỏi chưa?

 

Vì nhất thời sơ ý Hổ Hùng mới bị người ta điểm trúng yếu huyệt một cách bất ngờ, tuy đối phương ra tay rất có mực thước nên y mới không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng bị mất sĩ diện rồi.

 

Và trong người cũng thấy hơi khó chịu một chút. Đáng lẽ chỗ y bị điểm huyệt là tử huyệt, nếu bà cụ không điểm chệch sang một chút thì y đã bị chết rồi.

 

Thủ pháp điểm huyệt của bà cụ rất kỳ lạ khiến Hổ Hùng không sao cử động được và trong người cảm thấy trống rỗng tựa như trợt chân ngã xuống vực thẳm vậy. Tuy y có nội công tuyệt đỉnh như thế mà cũng không sao giải được nổi và y còn đến chết là khác.

 

Tuy y đã được Long Uyên giải huyệt cho, sức lực đã khôi phục như thường nhưng y hãy còn hoảng sợ nên chân tay hãy còn run lẩy bẩy. Sự thực không phải là y nhát gan mà đó là hậu quả của môn điểm huyệt kia. Môn điểm huyệt này người trên giang hồ chưa ai biết cả, đó là tuyệt học ở trong Đơn Thư Thiết Quyển cho nên Long Uyên vừa trông thấy Hổ Hùng bị điểm huyệt như vậy đã biết ngay Vân Tuệ ra tay.

 

Cho nên chàng hỏi Phong Lan người đó có phải là mắt xanh không, khi Phong Lan cho chàng biết người đó mắt xanh thực thì chàng đoán chắc là Vân Tuệ rồi chứ không còn ai vào đấy nữa. Vì thế chàng lo âu vô cùng, bụng bảo dạ rằng: “Chị Tuệ đã xuất hiện nơi đây, tại sao không gặp ta?”

 

Nên chàng mới vội đuổi theo như thế.

 

Hãy nói Phong Lan thấy Long Uyên đã mất dạng liền quay lại thấy Hổ Hùng cũng đã chỉnh thương rồi.

 

Lúc ấy các người ở trên núi đã bỏ đi hết, cả Phả Cái lẫn Nhất Thanh cũng vậy.

 

Hổ Hùng rầu rĩ vô cùng, bỗng thấy Phong Lan tới gần mặt đỏ bừng vội đứng dậy nói :

 

- Lan muội, chúng ta xuống núi đi.

 

Phong Lan chỉ kêu ừ một tiếng, rồi quay người đi lên trên núi liền.

 

Hổ Hùng liền đuổi đi theo sát cánh, càng ngượng nghịu nói :

 

- Tiểu huynh công lực hãy còn non nớt nên bị bà ấy đánh lén, Lan muội đừng có chê cười.

 

Phong Lan chỉ lườm y một cái không trả lời. Y thở dài một tiếng và nói tiếp :

 

- Tục ngữ có câu người giỏi có người giỏi hơn, thực không sai chút nào! Tiểu huynh tự biết công lực hãy còn yếu kém quá, quyết tâm phải tìm một nơi thanh tịnh để khổ luyện hai năm. Lan muội, trong hai năm ấy hiền muội định làm gì?

 

Hổ Hùng muốn thử lòng của Phong Lan nên mới hỏi như thế và mong muốn rằng nàng cũng đi thanh tu với mình. Tuy y không dám nói trắng ra nhưng thực tình y rất mong mỏi được như vậy.

 

Ngờ đâu lúc này Phong Lan không còn có tình ý gì với y hết và còn chán ghét y là khác nhưng vì nể tình giao hảo bấy lâu nay nên nàng không muốn để lộ ra mặt đấy thôi.

 

Cho nên nàng chờ Hổ Hùng nói xong, liền lạnh lùng đáp :

 

- Anh hỏi tôi làm gì ư? Tôi sẽ trở về nhà thăm cha mẹ rồi tiếp tục hành hiệp giang hồ, muốn làm gì thì làm... tùy theo hứng thú của mình mà thi hành.

 

Đáng lẽ nàng muốn nói là tùy theo ý kiến của Long Uyên nhưng nàng nghĩ lại nếu nói như thế không những Hổ Hùng nổi ghen và mất sĩ diện của mình nữa cho nên nàng mới đổi giọng như vậy.

 

Hổ Hùng thấy nàng đã thay lòng như vậy, vừa tức giận vừa hậm hực. Trước kia tuy nàng chưa tỏ tâm sự với mình bao giờ nhưng ít ra việc gì nàng cũng quan tâm đến mình. Nhưng giờ đây không những nàng không muốn theo mình đi luyện võ công, thậm chí nàng định đi đâu và làm gì cũng không muốn cho mình biết nữa.

 

Việc như thế thì y chịu nhịn sao được? Nhưng y vẫn phải nghiến răng mím môi chịu đựng đồng thời nghĩ cách làm thế nào để chiếm được trái tim cô bé điêu ngoa này mới nghe.

 

Trong khi đi đường, hai người không nói gì với nhau cả, chỉ lẳng lặng tiến về khách điếm.

 

Phong Lan vào trong phòng thấy phòng của Long Uyên còn đóng kín, nàng tưởng chàng vẫn chưa về tới nên nàng chỉ báo tửu bảo làm món ăn mang lên phòng cho mình thôi.

 

Hổ Hùng đang nghĩ cách đối phó nên cũng bảo phổ cây làm đồ ăn và mang lên phòng mình.

 

Hai người cơm nước xong, ngủ trưa giây lát, khi tỉnh dậy trời đã tối và mưa phùn còn lác đác ngoài trời.

 

Phong Lan ra ngoài thì thấy phòng của Long Uyên vẫn đóng kín, nàng tai nghe như không có tiếng người ở trong phòng, nàng ngạc nhiên vô cùng không hiểu sao đến giờ mà vẫn chưa thấy chàng về tới? Nàng không tin liền đẩy cửa phòng vào xem thì thấy hành lý của chàng mất hết.

 

Phong Lan kinh ngạc vô cùng, mặt biến sắc, thoạt tiên nàng còn tưởng hành lý của chàng đã bị kẻ trộm lấy mất, nàng liền bảo tửu bảo và hỏi và đồng thời nàng còn thấy một tờ giấy trắng để ở trên bàn. Nàng vội chạy lại cầm tờ giấy ấy lên xem mới hay đó là thư của Long Uyên để lại, thư viết rằng :

 

“Hổ huynh, Lan muội.

 

Đệ có việc cần phải đi ngay, không thể đợi chờ hai vị trở về để từ biệt, xin hai vị lượng thứ cho. Cổ nhân đã nói trên thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không có sự tàn cả, đệ với Hổ huynh và Lan muội ở gần nhau hơn tháng trời, duyên hạnh ngộ của chúng ta chỉ có bấy nhiêu thôi. Giang hồ rất lớn rộng thật nhưng thế nào cũng còn có ngày tái ngộ, tới lúc đó đệ chỉ mong vui vẻ được thấy óc của con thuồng luồng ở trong người của huynh đã được luyện hóa. Vội vàng lên đường, đệ chỉ có thể viết lại có bấy nhiêu lời thôi, xin chào hai vị trong tinh thần thượng võ.

 

Ký tên Long Linh Vân”.

 

Chưa đọc hết lá thư Phong Lan đã ứa nước mắt ra rồi, khi đọc xong nàng bỗng cảm thấy bàng hoàng như kẻ mất hồn mất vía rồi không sao cầm lòng được, liền nằm lên giường của Long Uyên nức nở khóc.

 

Nàng càng khóc càng thương tâm, vì câu chuyện này xảy ra quá đột ngột. Nàng không tin Long Uyên lại vô tình mà bỏ đi một cách âm thầm như thế. Nàng chỉ mong chàng đã gặp được một việc gì rất nguy hiểm vì bắt buộc mà phải đi như vậy thôi.

 

Nếu nàng đọc kỹ lá thư thì đã thấy Long Uyên làm như thế là đã có kế hoạch định rời bỏ hai người, chàng không tiện nói bỏ rơi nàng nên dùng câu “có việc cần...” như thế.

 

Phong Lan không ngờ Long Uyên lại bạc tình đến như thế. Với bộ mặt xinh đẹp của mình mà không lấy được lòng chàng, hay chàng là người sắt đá, hoặc giả chàng đã có người yêu rồi? Nghĩ tới đó nàng giật mình đánh thót một cái và cũng đau lòng khôn tả. Phần vì oán hận phần vì ghen tuông khiến nàng càng khóc càng lớn tiếng. Rồi nàng ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay. Nàng mơ màng mình đi tới một khu rừng, bốn bề không có một bóng hình ai cả, chỉ có tiếng dế kêu buồn thảm mà thôi. Phong Lan cảm thấy mình như bệnh nặng, mình mẩy chân tay không có một hơi sức nào hết, miệng cứ lẩm bẩm kêu gọi tên của Long Uyên. Nàng hoảng sợ đi lững thững, trong lòng trống không như tuyệt vọng thì đột nhiên nghe thấy một bàn tay ấm áp sờ vào người, trong lòng cả mừng liền gọi :

 

- Long đại ca.

 

Rồi nàng mở mắt ra tỉnh dậy.

 

Nhưng thật ra trước mắt nàng làm gì có rừng rậm, làm gì có Long Uyên mà chỉ có mình đang nằm ở trên giường nhưng tay nàng có nắm một người thực. Người đó không phải là Long Uyên mà là Hổ Hùng.

 

Phong Lan mơ màng nhìn thẳng vào mặt Hổ Hùng, thấy y cười nói với vẻ xảo trá đứng ở trước giường mà đèn thì sáng, các cửa phòng đã đóng chặt. Hổ Hùng thấy Phong Lan đã tỉnh liền khẽ hỏi :

 

- Lan muội, sao em lại ngủ ở đây?

 

Phong Lan cảm thấy người mình mềm nhũn, trong lòng vừa lo âu vừa xấu hổ đẩy tay Hổ Hùng ra thử vận khí xem mới hay mình đã bị điểm trúng yếu huyệt tê liệt. Nàng cả kinh muốn lên tiếng nói nhưng không tiện, đưa mắt ra hiệu Hổ Hùng giải huyệt cho mình.

 

Ngờ đâu Hổ Hùng không giải cho nàng thì chớ lại còn ngồi xuống dưới mép giường nắm tay mình, mắt cứ nhìn chòng chọc vào mặt mình tỏ vẻ yêu đương, rồi thở dài một tiếng và nói :

 

- Lan muội thấy khó chịu ư? Được, cứ nằm một lát cho khỏe liền!

 

Nói xong y lại thở dài một tiếng rồi xuống giọng nói tiếp :

 

- Lan muội, em có biết anh gần gũi tuy chưa đầy nửa năm nhưng trong lòng anh lúc nào cũng không muốn rời em ra nửa bước. Vì em mà anh cam tâm xông vào chỗ chết chẳng e ngại gì cả.

 

Phong Lan nghe Hổ Hùng nói càng âu lo và càng xấu hổ thêm nhưng khốn nỗi nàng không lên tiếng được, cả gật đầu lẫn lắc đầu cũng không được nữa. Vì thế nàng đỏ bừng mặt liền nhắm mắt lại.

 

Hổ Hùng với giọng cảm rất động nói tiếp :

 

- Lan muội, anh thề với trời là anh yêu em hết sức, bây giờ anh đi khổ tâm tu luyện hai năm để hóa giải những chất độc của con thuồng luồng ở trong người, việc này khiến anh đau lòng lắm. Lan muội thực anh không muốn rời em nửa bước. Nếu em vui lòng đi với anh thì có phải sung sướng biết bao nhiêu.

 

Phong Lan nghe thấy y càng lộ liễu, chỉ muốn đánh cho y hai cái bạt tai, hay tìm một cái lỗ để chui cho khuất mắt. Nhưng tình thế bây giờ không cho phép nên nàng chỉ nhắm mắt lại cho đỡ bực mình.

 

Ngờ đâu Hổ Hùng thấy nàng không nói gì lại nằm ngả xuống cạnh nàng, một tay để lên ngực. Nàng tức giận vô cùng, liền trợn trừng mắt lên nhìn nhưng tiếc thay nàng không sao quay đầu lại để nhìn Hổ Hùng được.

 

Hổ Hùng dí má vào tay nàng nói :

 

- Lan muội thực anh không nỡ rời em. Thằng tiểu tử họ Long kia có gì bằng được anh nào. Lan muội lại yêu nó thế? Mấy hôm trước anh tức đến chết đi được nhưng bây giờ tiểu tử đó đã đi rồi, Lan muội đi đến một chỗ vắng vẻ tu luyện võ công nhé.

 

Lúc ấy y vừa nói vừa cởi từng nút áo một của Phong Lan, trong lòng y mừng rỡ và hồi hộp vô cùng vì đã từ từ đi tới mục đích rồi. Trái lại Phong Lan lại tưởng mình sắp sửa té ngã vào chốn bi đát không thể tưởng tượng được vì nàng nghe câu hỏi cuối cùng của Hổ Hùng đã biết chính mình bị y điểm huyệt chứ không còn ai vào đây nữa.

 

Vì đã bị Hổ Hùng điểm huyệt tê mình và thấy mình lạnh lùng với y như thế nên mới cố ý làm nhục thân mình.

 

Một sự phát hiện kinh người, không những khiến Phong Lan tức giận và đồng thời ứa nước mắt ra, nhưng nàng lại không sao tỏ rõ sự phản kháng được nên nàng chỉ có một cách là ứa nước mắt ra thôi, nước mắt của nàng chảy cả hai bên gối.

 

Hổ Hùng thấy vậy tuy biết nhưng vẫn giả vờ không hay, ngạc nhiên hỏi :

 

- Lan muội tại sao lại khóc thế? À anh hiểu rồi, có lẽ em không nỡ rời anh phải không? Hà... anh cũng thế, anh có muốn rời khỏi em lúc nào đâu.

 

Nói xong, y quả thực không xấu hổ mặc Phong Lan tức giận, cứ cúi đầu hôn má nàng.

 

Phong Lan cảm thấy như con rắn độc hôn má mình, nàng vừa hổ thẹn vừa tức giận quá chết giấc.

 

* * * * *

 

Lúc ấy Long Uyên đang đi trên đường cái tối như mực, trong lòng nóng như thiêu, sự thật chàng có việc gì vội vàng đâu, chàng làm như thế là để Phong Lan rời khỏi mình thôi. Thì ra lúc trưa ở trên núi Bạch Thạch, sợ Long Uyên phát hiện, Vân Tuệ liền hóa trang thành bà cụ ẩn núp một bên bị Phong Lan tưởng nhầm là Võ Di bà bà nên nàng không đợi chờ Long Uyên tới gần mà cũng chưa kịp nói nốt cho Phong Lan hay thì đã quay mình đi ngay.

 

Từ khi chia tay với Vân Tuệ đến gờ, lúc nào Long Uyên cũng nhớ nhung nàng, chỉ muốn sớm ngày tái ngộ để giãi bày tâm sự thôi. Bây giờ chàng đã phát hiện như vậy, chàng mừng rỡ vô cùng, khi nào lại bỏ lỡ dịp may cho nên chàng chỉ dặn Phong Lan một câu rồi giở khinh công tuyệt mức ra đuổi theo luôn.

 

Khinh công của hai người tuy Long Uyên thắng hơn Vân Tuệ nửa mức nhưng vì Vân Tuệ đã đi được một quãng xa rồi chàng mới đuổi theo, nên mặc dầu chàng đuổi thực nhanh mà vẫn không kịp.

 

Kể ra Vân Tuệ cũng lạ thực, mặc cho chàng ở phía sau lớn tiếng kêu gọi mà vẫn giở toàn lực ra chạy nên Long Uyên càng lo âu thêm không hiểu tại sao nàng lại không muốn gặp mình như thế.

 

Chỉ trong nháy mắt hai người đã chạy thẳng xuống dưới núi tiến thẳng vào trong huyện Bạch Thạch rồi lại tiến ra cánh đồng. Hai người cách nhau này càng gần, Long Uyên mừng thầm, ngờ đâu trước mặt lại xuất hiện một khu rừng rậm.

 

Vân Tuệ vội chạy vào trong rừng nên khi Long Uyên đuổi vào tới trong thì không sao tìm thấy tung tích của nàng nữa.

 

Long Uyên tìm không thấy hoảng chí vô cùng vừa lục soát vừa lớn tiếng gọi.

 

- Chị Tuệ...

 

Tiếng của chàng vừa run vừa trong, đó là tiếng thực của chàng, nếu có một người khác trông thấy một ông già đầu tóc bạc phơ như vậy mà có giọng trong như thế, thế nào cũng phì cười.

 

Tìm một hồi không thấy Vân Tuệ đâu cả, Long Uyên lại ra khỏi rừng. Trong lúc thất vọng vô cùng thì bỗng thấy trên cành cây có treo một khăn lụa trắng. Chàng vội giật cái khăn đó xuống thấy có mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, chàng mừng rỡ như lượm được vật báu. Chàng vội giở ra xem thấy đó là một bài thơ viết bằng bút lông, nét bút thanh tú, chính là bút tích của Vân Tuệ. Nhưng chàng đọc xong lá thư đó như bị kim châm vào lưng và cũng tựa như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống và kêu oan thầm.

 

Thì ra bài thơ ấy đại khái nói rằng chàng đã có nàng đẹp như hoa nở ở cạnh vui vẻ biết bao, nên đã quên hết người xưa đang tiều tụy đau lòng. Tình ân ái mười năm đã theo dòng nước trôi đi rồi, vậy nghĩa đã tận, chỉ mong trả thù xong là thiếp trở về làm bạn với ngọn đèn xanh, với chuông mõ qua ngày tháng thôi. Ý của nàng nói là Long Uyên đã có người yêu mới rồi... tất nhiên phải quên người cũ, trước kia những tâm huyết và ân tình của nàng thực là phí công toi, chỉ đợi chờ trả thù cho sư phụ xong nàng sẽ trở về đi tu niệm sống những ngày tàn tạ.

 

Như vậy Long Uyên không lo âu sao được, sự hiểu lầm nặng nề như thế thực là oan uổng cho chàng.

 

Tuy Long Uyên giả dạng ông già nhưng lúc này vì quá đau lòng mà chàng không sao nhịn được, nước mắt cứ tuôn ra như mưa, khóc la kêu gào :

 

- Chị Tuệ ơi! Chị hiểu lầm em quá?

 

Nhưng Vân Tuệ làm như tức giận đi xa rồi, không trả lời chàng nửa câu.

 

Vì quá cảm động nên Long Uyên vừa khóc vừa đi không phân biệt đông, tây, nam, bắc, cứ thấy đường là tiến thôi. Chàng đã quyết tâm thế nào cũng tìm cho được Vân Tuệ để tỏ lòng tâm sự của mình. Ngờ đâu chàng đã đi được một lúc tới chỗ mình đang ở rồi. Người đi lại trong thị trấn rất đông đúc mà chàng không sao tìm thấy tông tích Vân Tuệ đâu hết. Chàng thất vọng vô cùng định thuận đường đi tìm kiếm, nhưng bỗng động lòng bụng bảo dạ: “Bây giờ chị Tuệ hiểu lầm ta tất nhiên sau này ta không thể gần gũi Phong Lan nữa. Có lẽ lúc này nàng ta chưa đi, sao ta không nhân lúc này quay trở lại lấy hành lý đi có hơn không?”

 

Nghĩ đoạn, chàng liền đi vào trong tửu điếm không kịp thay quần áo thu xếp hành lý xong... để lại lá thư ở trên bàn và dặn tửu bảo tính tiền trả luôn cho cả ba người một lúc. Tuy bụng thấy đói nhưng cũng lên đường đi ngay.

 

Chàng đi khỏi thị trấn nhất thời không biết đi đâu, chần chờ hồi lâu cũng không biết mình nên đi đâu. Sau chàng mím môi bụng bảo dạ rằng: “Bất cứ đi tới đâu, trước hết ta cũng phải xa cách Phong Lan đã rồi hãy nói chuyện sau, bằng không thì nàng cũng làm quấn chân quấn cẳng mình...”

 

Nghĩ tới đó, chàng phóng ngựa tiến thẳng về phía đường cái quan nhưng nghĩ đến chữ Phong Lan chàng lại có vẻ quyến luyến. Chàng nhận thấy mình làm như thế này thực hổ thẹn với nàng.

 

Nàng một thiếu nữ đẹp như hoa nở mà lại yêu một người xấu xí như mình thế này, dù mình có lòng gan dạ sắt cũng phải rung động bởi sự yêu đương trái ngược ấy của nàng.

 

Long Uyên vốn dĩ là người đa tình đa cảm, cho nên chàng vừa khỏi thị trấn nghĩ tới điểm đó chắc Phong Lan đọc lá thư mình để lại thể nào cũng đau lòng khôn tả.

 

Vì vậy chàng đau lòng hết sức, nếu không phải sự hiểu lầm của Vân Tuệ thì chàng đã quày ngựa lại giải thích cho Phong Lan rồi. Vì chàng đối với Phong Lan tuy không có ý muốn chiếm cứ trái tim của nàng nhưng giữa chàng và nàng đã có một tình cảm thân mật như anh em rồi. Tình cảm ấy rất trong sạch nhưng chàng nghĩ đến chị Tuệ lòng lại đau như cắt, chỉ muốn tìm thấy nàng ta ngay để cởi mở tấm lòng cho nàng ta thấy rõ.

 

Vì thế chàng không dám quay trở lại giải thích cho Phong Lan hay nữa vì sợ sẽ mất nhiều thì giờ. Chàng cũng biết tình cảm của nàng phức tạp hơn mình nhiều, nếu mình trở lại thế nào nàng cũng đòi theo mình đi. Chàng vừa phóng ngựa vừa nghĩ ngợi, lúc mừng lúc lo. Không bao lâu trời đã tối, mây đen kéo đến u ám một vùng và mưa lại đổ xuống lác đác thật là buồn bã.

 

Tuy chàng có đem theo hạt châu Tị thủy, mưa không bắn vào người được nhưng con ngựa của chàng phải nghỉ ngơi ăn uống. Chàng ngửng đầu nhìn thấy nơi đó không có một bóng nào đi lại và một nhà nào cả, phía bên trái chỗ cách không xa có một khoảng núi cây cối um tùm, trông tình thế rất quái dị, chàng liền bụng bảo dạ: “Chắc trên núi này thế nào cũng có miếu hay chùa, bất cứ trong đó có hòa thượng hay không ta cũng vào lánh mưa để cho con ngựa của ta nghỉ ngơi trong chốc lát đã”.

 

Nghĩ đoạn chàng phóng ngựa tiến về phía đó liền, không bao lâu đã tới chân núi. Quả nhiên chàng thấy trên lưng chừng núi có một ngôi chùa thực. Chàng thúc ngựa phi lên chỉ trong chốc lát đã tới trước chân chùa.

 

Long Uyên đưa mắt nhìn, thấy đằng trước có một ngôi chùa cổ rất đồ sộ nhưng vì lâu ngày không sửa chữa nên cửa long, tường đổ, mái sụp quá nhiều.

 

Chàng thở dài một tiếng và nghĩ thầm: “Ngôi chùa này chắc xưa kia lộng lẫy lắm nhưng tại sao bây giờ lại điêu tàn đến thế?”

 

Nghĩ đoạn, chàng liền đẩy cánh cửa để mà đi vào bên trong. Sau cửa là một cái vườn, giữa vườn có một lối đi xây bằng đá thẳng vào trong đại điện nhưng bỏ hoang lâu ngày nên cỏ lau mọc cao tới đầu gối và đường đá cũng bị rêu phủ đầy. Chàng còn cảm thấy chùa âm u như có ma vậy, ngay cả con ngựa báu của chàng cũng không dám tiến lên nữa, hình như nó có vẻ hãi sợ. Bình sinh chàng không sợ ma quỷ bao giờ nhưng thấy con Mạc Long tỏ vẻ sợ hãi như thế khiến chàng cũng phải sờn lòng. Chàng vội rút thanh Đơn Huyết bảo kiếm ra, bạo dạn và bụng bảo dạ rằng: “Bảo kiếm này linh dị lắm, nếu có hung hiểm thể nào nó cũng biết chui ra khỏi bao mà “vo vo”. Bây giờ không thấy nó phản ứng gì, chắc bên trong không có việc gì đâu”.

 

Nghĩ đoạn, chàng vỗ vào đầu con ngựa một cái rồi quay người đi vào trong điện.

 

Đại điện không có cửa nhưng bên trong tối om. Long Uyên có thể trông thấy những vật gì ở trong xó tối nên chàng không hãi sợ chút nào. Chàng trông thấy rõ trong điện đâu đâu cũng có mạng nhện chằng chịt nhưng không có vẻ gì khả nghi hết. Chàng liền dắt ngựa đi vào trong điện, cởi yên ngựa ra khỏi cho nó được nhẹ nhõm, rồi chàng đi kiếm một bó cỏ đến cho nó ăn.

 

Còn chàng thì đi tới bên cạnh bàn thờ, quét sạch mạng nhện, đặt hành trang lên rồi ngồi vận công điều tức.

 

Ngờ đâu chàng vừa nhắm mắt một cái đã nghe thấy hai cánh cửa ở phía sau đại điện kêu kèn kẹt rồi bị một luồng gió mạnh thổi tung ra. Chàng vừa nghe thấy tiếng kêu đó liền giật mình đánh thót một cái, vội lướt tới cạnh cửa nhìn về phía sau điện, thấy trong hành lang có để mười cỗ quan tài một lượt.

 

Ngoài hành lang là một cái vườn hoang, trông thật là âm u đáng sợ. Chàng cảm thấy trời mưa phùn, gió lạnh thổi vào luôn luôn tựa như có ma quỷ xuất hiện thực. Nhưng chàng nghĩ lại mình chưa làm gì trái với lương tâm cả, tục ngữ có câu “tà bất thắng chính”, dù có ma thì làm gì nổi được mình nào? Vì vậy chàng lại can đảm như cũ, trở về chỗ cạnh bàn thờ mà ngồi xuống. Trong lòng chàng vẫn hiếu kỳ, chỉ mong ma quỷ xuất hiện để mình xem hình dáng nó thế như thể nào? Tuy vậy chàng đã rút thanh Đơn Huyết bảo kiếm ra đặt trên đầu gối để đề phòng rồi mới tiếp tục vận công điều tức.

 

Một lát sau chàng đã phản thần hoàn lư, quên cả những vật chung quanh mình. Sự thực chàng làm như thế không phải là khinh địch nhưng vì lúc này Đơn Thiết thần công của chàng đã luyện tới chín thành hỏa hầu rồi, chỉ cần nhập định một lúc thì không cần sợ ngoại vật xâm phạm nữa.

 

Chân khí ở trong người chàng từ từ vận chuyển, không những có thể giữ cho thính giác rất mẫn cảm và nếu có ngoại vật xâm lấn, chân khí đó có thể nẩy nở ra một sức phản chấn và phòng bị nghiêm mật lắm.

 

Trải qua không biết bao nhiêu lâu, chàng bỗng nghe thấy con Mạc Long vừa hí lên nửa chừng đã ngã lăn ra đất và người chàng cũng có vật gì tấn công vào ba nơi yếu huyệt. Chàng vẫn nhắm mắt như thường, chân khí ở trong người có một sức phản chấn đột nhiên bắn trở ra, cả thanh bảo kiếm ở trên đùi cũng kêu đánh coong một tiếng. Tiếp theo đó, chàng chỉ nghe thấy một tiếng hú thực thảm khốc và càng ngày càng xa, đi vào trong hậu điện thì biến mất. Tuy chàng biết không là việc gì nhưng vẫn bị tiếng rú đó làm cho chân khí tản mát. Chàng đang định đứng dậy xem sao bỗng thấy người của mình bị sụp xuống bên dưới.

 

Chàng giật mình kinh hãi, vội tung người nhảy lên nhưng đã muộn rồi, đầu chàng va chạm phải một tấm sắt và rớt xuống ngay bên dưới.

 

Chàng vội mở mắt nhìn mới hay mình đã rớt xuống một cái hầm bốn bên là vách đá, dưới đất toàn là những rắn bò lúc nhúc.

 

Long Uyên nghe thấy nhiều độc xà như vậy liền giật mình kinh hãi, mặt hơi biến sắc, vội vận khí ngừng thân ở chỗ lưng chừng đó. May thay chàng vận khí nhanh một chút nên người chưa rớt xuống tận dưới đáy. Những con rắn ngửng đầu lên định cắn nhưng không sao cắn nổi, Long Uyên biết nếu mình không nhanh mà để rớt xuống bên dưới thì có lẽ bị những rắn độc này cắn chết chứ không sai. Chàng định thần giây lát rồi vận khí, giở thế Thần Long Bàn Không bay tà tà lên.

 

Tiếp theo đó, chàng lại ngửng đầu lên, hai chân đạp mạnh vào nhau một cái, người bắn lên trên cao hơn trượng rồi dựa lưng vào sát vách ngừng thân luôn tại đó. Chỗ chàng ngừng chân đó cách dưới đáy hang chừng hai trượng rưỡi, chàng biết lũ rắn không sao bò lên được nữa nên mới cảm thấy yên tâm phần nào. Chàng đưa mắt nhìn bốn chung quanh thấy bên trên toàn xây bằng đá, chỗ mình rớt xuống không còn một hằn tích gì hết và bốn bề chung quanh vách đá đều trơn tuột không thấy cửa ngõ nào cả. Chàng ngạc nhiên nghĩ thầm: “Chả lẽ có ma thật chăng? Bằng không sao lại có thạch thất này và những rắn ở đâu chui ra nhiều thế?”

 

Từ dưới đất lên tới đỉnh cao chừng ba trượng, nếu ở trên ném cát độc xuống thì những con rắn thể nào cũng chết, hiển nhiên phải có cửa ngõ khác. Vừa rồi chàng ngồi đả tọa, bảo kiếm để ở trên đùi vốn dĩ để phòng bị, vạn nhất có gì xảy ra là mình cầm kiếm tấn công luôn. Ngờ đâu lại để cho người ta thừa cơ lấy trộm đi. Bây giờ trong người chàng không còn một lưỡi dao hay kiếm nào hết, nếu dùng chân khí, chân lực mà phá vách này quả rất khó. Chàng cau mày nghĩ ngợi giây lát rồi nhận thấy phải nghĩ ra một cách rời khỏi ngay nơi chốn này mới được bằng không dù không bị rắn cắn chết thì cũng chết đói. Đơn Thiết thần công với chỉ chưởng của chàng tuy có thể giết được những con rắn ở bên dưới nhưng đem sử dụng thần công đó tốn rất nhiều sức, vả lại số rắn quá nhiều giết làm sao xuể, cho nên thể nào thể nào cũng phải có một võ khí mới được. Nghĩ đến võ khí chàng bỗng nhớ đến cái đuôi con thuồng luồng hiện đang cột ngang lưng. Chàng cả mừng vội rút chiếc roi mềm và dài hơn trượng ấy ra rồi chỉ thẳng đầu roi vào đàn rắn.

 

Hình như đàn rắn vừa trông thấy cái roi ấy đã sợ hãi liền. Chúng chen chúc nhau tránh ra ngoài xa, để dành một khoảng giữa trống rỗng hơn ba thước. Chàng bỗng phát hiện roi đuôi thuồng luồng có thể khắc được rắn độc, liền mừng rỡ vô cùng vội nhảy xuống bên dưới múa roi quay một vòng, lũ rắn lại tránh ra xa năm thước. Chàng nhảy xuống mặt đất vận Đơn Thiết thần công để bảo vệ lấy toàn thân rồi múa roi đuổi lũ rắn.

 

Sau đó chàng đi quanh thạch thất một vòng, đột nhiên thấy góc tường bên trái có hai tảng đá vuông dài hai thước, mới thoáng trông thì hai hòn đá ấy cũng như vách đá vậy nhưng chàng có đôi mắt thần, khi nhìn kỹ mới hay hòn đá này được lắp vào chỗ đó chứ không phải liền với vách. Chàng không cần hỏi cũng biết nơi đó là cửa mà đối phương dùng để dồn rắn vào.

 

Chàng dùng roi xua đuổi đàn rắn ra xa, vội vận chưởng lực nhắm hai hòn đá đó ấn mạnh một cái. Chỉ nghe thấy kêu ùm một tiếng, hai hòn đá đó nát ra như cám và hiện ngay ra một hang động tối om. Chàng khỏi cần biết bên ngoài là đâu hết, vội giở Túc Cốt thuật ra khiến người nhỏ lại rồi nhảy qua lỗ hổng ấy. Khi ra được ngoài hang rồi, chàng thấy nơi đó là một con đường mòn rộng ba thước, không biết đi tới đâu nhưng yên lặng như tờ không có một bóng người nào hết. Chàng đứng dậy khôi phục nguyên hình đang định bước đi bỗng thấy mặt đất hơi khác lạ. Chàng nhìn kỹ mới hay trên mặt đất rải bằng gạch mài và lát hoa, hoa tuy giản dị nhưng chắc thế nào cũng có dụng ý gì. Vừa rồi chàng đã bị một mẻ kinh hoàng rồi đâu dám sơ ý như trước nữa nên chàng vận công khiến roi đuôi thuồng luồng cứng ngắt, lấy roi làm kiếm mà điểm vào một hòn gạch đỏ thử xem. Chàng khẽ nhấn sức một cái, những hòn gạch ở bốn chung quanh đột nhiên lật ngửa lên, bên dưới đều có những lưỡi câu liêm dài thước rưỡi nhô lên và nhằm viên gạch đỏ móc luôn. Chàng lè lưỡi ra, bụng bảo dạ rằng: “Nguy hiểm thực, nếu ta đường đột bước lên thì thể nào cũng bị lưỡi câu liêm ấy chặt đứt chân”.

 

Vì thế chàng lại phải cẩn thận thêm và dùng roi điểm vào, những mũi tên bắn ra như mưa. Ở trong một đường hẻm nho nhỏ như vậy mà bị nhiều mũi tên bắn ra như thế quả thực không sao tránh né được.

 

Chàng lại thử tới những hòn gạch tía, đen, trắng mới hay hòn nào cũng đều có ám khí bắn ra cả. Như vậy không còn một hòn nào có thể đi lên được mà đường hẻm lại cong quẹo. Chàng chỉ trông thấy quãng đường dài hai trượng thôi, còn đằng trước ngoẹo sang bên là gì thì chàng không sao trông thấy được nên chàng không dám mạo hiểm thử thách. Chàng nghĩ mãi không sao nghĩ ra được kế gì hoàn hảo cả. Sau chàng định giở khinh công tuyệt thế ra mạo hiểm thử xem nhưng chàng bỗng nghĩ ra được một kế, trong lòng mừng rỡ vô cùng, vội chui vào trong hang rắn.

back top