Tình cảnh lập tức trở nên cứng ngắc, trong không khí tràn ngập cảnh báo màu đỏ, biểu thị rằng tiếp sau đây sẽ diễn ra một màn máu me cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Nhìn Na Tra mọc ra ba đầu sáu tay, Văn Hi thiếu điều ngất xỉu.
Người này không phải giáo viên sao? Bây giờ trường hẳn vẫn chưa tan học mà, sao anh ta lại ở nhà ngủ? Lại còn tóc tai bù xù mặt mũi quạu quọ vì bị đánh thức nữa chứ.
Ba chữ “Hey khỏe không” kia nghe kiểu gì cũng chẳng dính dánh đến chữ “Khỏe”.
Anh giai bụi cỏ vận hết sức lực toàn thân để nặn ra một nụ cười, còn chưa kịp quay đầu chạy thì đã bị tam thái tử giơ chân đạp bẹp dí trên đất. Vòng Càn Khôn trong tay Na Tra phóng to trói chặt lấy quái bụi cỏ.
“Đến trộm đồ của ông mày à? Mấy năm nay tao ở trường dạy học nghiêm chỉnh quá nên người bên ngoài quên mất tên của tao rồi sao?” Ba cái miệng của tam thái tử đồng thời lên tiếng, thậm chí còn tạo âm hưởng chồng tiếng, khiến quái bụi cỏ sợ đến héo cả cỏ.
Hỗn Thiên Lăng lơ lửng cọ cọ mặt Na Tra động viên, rồi đột nhiên duỗi dài quật cho con yêu quái dưới đất một cú đau điếng, lá cây rung rung rơi lả tả, tiếng áu áu vang vọng khắp căn phòng.
Văn Hi cố gắng ngồi dậy, nghe tiếng Bì Tu chạy tới, y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tam thái tử có lợi hại đến đâu thì vẫn không có cảm giác vững chãi bằng họ Bì.
“Nói, ai sai mày đến trộm đồ?’ Na Tra chậm rãi ngồi xổm xuống, một đôi tay túm lấy cành lá của quái bụi cỏ, một đôi tay chĩa Hồng Anh Thương vào nó, đôi tay cuối cùng khoanh lại trước ngực, giọng điệu sặc mùi khủng bố: “Không khai ra thì bản thái tử chặt mày thành khúc đem đi làm củi đun.”
Quái bụi cỏ bị y kéo đầu túm tóc, cất tiếng kêu thảm thiết: “Thao Thiết, ông mà còn không ra thì tôi ngủm mất!”
“Rồi rồi, lấy được rồi đây.”
Văn Hi quay phắt đầu lại, trông thấy một gã đàn ông đi ra từ phòng Na Tra, một tay hắn ôm ngọc phật, một tay cầm Thất Bảo Linh Lung tháp, vẻ mặt ung dung điềm nhiên, còn cười với Na Tra: “Cám ơn tam thái tử nha, tôi mượn bảo bối mấy hôm, ít bữa nữa sẽ trả lại.”
Thấy hắn, Văn Hi sững sờ nghĩ, đây chính là Thao Thiết ư?
Đẹp trai chỉnh chu cứ y như là người lương thiện ấy nhỉ.
“Nghĩ hay quá đấy!” Na Tra đá văng quái bụi cỏ vào tường, chĩa Hồng Anh Thương đâm về phía Thao Thiết.
Thao Thiết chỉ thủ chứ không công, không biết trên người đeo bảo bối gì mà động tác cực kỳ linh hoạt, Na Tra đâm lia lịa mấy thương mà đều bị hắn tránh được, dù đâm trúng thì cũng như đâm vào bịch bông, chẳng thấy tí máu nào chảy ra.
Bì Tu phóng lên lầu, thấy Na Tra và Thao Thiết đối chiến thì cũng sững sờ.
Liệu ngươi có đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh đột nhập đánh cướp không?
Đáp án là có, quả là một màn “lâu rồi không gặp” hết sức sôi động!
“Họ Bì đứng đực ra đó làm gì! Không nhận ra tên thất đức trộm tiền của anh à?” Na Tra giận giữ gầm lên, Phong Hỏa Luân xỏ trên tai cũng bị tháo xuống, xoay tròn bùng lên Tam Muội Chân Hỏa lao vọt về phía Thao Thiết.
Bì Tu thấy Thất Bảo Linh Lung tháp trong tay hắn, hai mắt liền biến thành màu vàng như ngọc lưu ly, gương mặt hiện lên vảy lít nhít, Văn Hi ở phía khác trong phòng mà còn cảm thấy nhiệt độ đột ngột tăng cao.
Bì Tu đang tức giận.
“Đào Đề, ta cho ngươi một cơ hội, thả Linh Lung tháp xuống.” Bì Tu nhìn chằm chằm hắn, “Ta không muốn trở mặt đánh nhau với ngươi.”
Na Tra vung xuống một thương, nhìn họ Bì với vẻ mặt khó mà tin nổi, y điên tiết nói: “Anh điên rồi à?!”
Lúc này rồi mà còn nói tình nghĩa huynh đệ cái éo gì nữa hả bạn tôi?
Đào Đề khẽ mỉm cười với thằng bạn già nhiều năm không gặp: “Lão Bì à, vật ấy có tác dụng lớn với tôi, mượn dùng một thời gian xong rồi tôi nhất định sẽ trả.”
“Mượn?” Bì Tu cười gằn, chân đạp mạnh lấy đà vọt tới trước mặt Thao Thiết, vung nắm đấm mang theo tiếng xé gió, hướng thẳng vào ngay mặt hắn ta.
Đào Đề tránh không kịp, tay tạo pháp quyết, trước mặt đột nhiên hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng va chạm với nắm đấm của Bì Tu, tầng sáng nhanh chóng tràn ra những vết nứt hệt như tơ nhện.
“Mạnh tay thế?” Đào Đề lùi lại mấy bước, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Hắn cất Linh Lung tháp vào trong ngực: “Nhiều năm không gặp mà sao ông vẫn hung dữ vậy nhờ.”
Bì Tu lạnh lùng nhìn hắn: “Ta luôn tàn nhẫn với kẻ lừa tiền của ta.”
“Lần này tôi đâu có lừa tiền của ông.” Đào Đề nở nụ cười, nhìn sang tam thái tử đang lao tới, nghĩ bụng tên này cũng là sát tinh, cơ mà rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, đến cả Bì Tu hắn còn chọc được thì chẳng lẽ còn sợ thằng nhãi ngó sen này?
Hỗn Thiên Lăng quật vào góc hiểm, Đào Đề chật vật tránh né, cẩn thận ôm chặt ngọc phật hơn. Na Tra thấy động tác của hắn thì sững người, Hỗn Thiên Lăng trên không trung chuyển ngoắt góc độ, phóng tới ngọc phật trong ngực Đào Đề.
Ngọc phật sáng bừng lên, Đào Đề sầm mặt túm chặt lấy Hỗn Thiên Lăng, ngay cả con mắt cũng bắt đầu biến thành mắt rồng.
Hắn nhìn Na Tra, chậm rãi nói: “Chỉ mượn cái Linh Lung tháp thôi mà, tam thái tử cần gì phải giận giữ thế?”
Na Tra không nói nhảm với hắn, ba đầu sáu tay cùng xông ra trận, đồng loạt tấn công hắn và khối ngọc phật trong tay. Đào Đề giậm chân, khom lưng tránh thoát Hồng Anh Thương đâm tới trên đầu, bên kia Bì Tu cũng vung nắm đấm nhắm vào hắn.
Na Tra cộng thêm Bì Tu, hai thằng cha côn đồ này hợp lại với nhau thì sức chiến đấu không chỉ đơn giản là nhân đôi.
Đào Đề không muốn lấy cứng chọi cứng với hai gã lưu manh này.
Dùng mông mà nghĩ cũng biết rõ là sắp đoàn chiến chính diện, một Pháp Sư như hắn nhất định sẽ bị hai thằng Chiến Binh Điên Cuồng này đè xuống đất giã tơi bời. Dựa theo tư tưởng nó chết còn hơn mình chết, họ Đào liền lấy Linh Lung tháp từ trong túi ra, dùng sức ném về phía anh giai bụi cỏ vừa mới ngắc ngoải tỉnh lại. (Tham khảo cách gọi trong LOL ạ.)
“Đỡ này!”
Quái bụi cỏ ngớ người, không hiểu cớ vì đâu trong ngực tự dưng có một cái bảo tháp vàng chói.
Gã vừa ngẩng lên thì đã bị Hỗn Thiên Lăng quấn chặt lấy đầu, nắm đấm của Bì Tu như phá vỡ tim gan, khiến gã chỉ kịp la lên một tiếng đau thương rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thời gian tỉnh táo không quá năm giây, xỉu up xỉu down xỉu right xỉu left.
Na Tra vươn tay đi lấy Linh Lung tháp trong ngực gã, tay còn chưa chạm vào bảo tháp thì chợt thấy tòa tháp biến thành một đồng tiền vàng, sau đó từ đồng tiền vàng biến thành một cái bánh mì chà bông vàng.
Na Tra: ……..
Bì Tu: ……..
Hai người quay đầu lại, căn phòng trống rỗng gió lùa đìu hiu, yêu quái trộm tiền còn đâu bóng dáng.
Na Tra đạp Phong Hỏa Luân bay ra ngoài truy đuổi, Bì Tu cầm cái bánh chà bông đứng đơ tại chỗ, gương mặt ngơ ngác, nghĩ tại sao mình lại bị thằng già này lừa.
Văn Hi kêu ú ớ, giơ chân đá cái bàn, khiến chiếc cốc ở mép bàn rơi xuống thảm trải sàn đánh “Bịch” một tiếng, cuối cùng cũng khiến họ Bì chú ý tới mình.
Lão yêu quái vội vàng ném bánh chà bông chạy tới bên cạnh Văn Hi, gỡ bỏ cành cây trên người y, Văn Hi lấy lại tự do, nuốt nước miếng chỉ vào con quái bụi cỏ bất tỉnh dưới đất, mở miệng mách tội ngay: “Thằng chả vừa đi vào liền trói tôi lại!”
Bì Tu bế y để lên bàn, làn da trắng nõn của nhóc con bị hằn ra vết đỏ, chạm nhẹ thôi cũng khiến y co rụt lại, sắc mặt lão yêu quái lại càng đen hơn.
Hắn gân cổ gọi khỉ tới.
Hầu Đại Hầu Nhị Hầu Tam phi lên cầu thang: “Cầu thang clear! Sân sau clear! Đại sảnh clear!”
“Đừng có xổ tiếng Tây nữa! Mang cái con này xuống sân trói lại cho anh, bảo Tô An gọi điện cho Dương Tiễn, mượn con chó mực của hắn tới đây! Không cần Hao Thiên Khuyển, mượn chó bình thường thôi!”
Hầu Đại nhận lệnh đi xuống lầu truyền lại mệnh lệnh cho Tô An, hai con khỉ còn lại trói gô quái bụi cỏ hiện đang nhão như bùn, khiêng gã tức tốc rời đi.
Trước khi đi Hầu Nhị còn ngoái đầu, trông thấy ông chủ nhà mình đang cởi thắt lưng của bà chủ, cậu ta lập tức nín thở té ngay tắp lự.
Chết mất, đánh nhau xong nhân lúc nội tiết tố thận đang dồi dào nên định làm luôn một nháy hả?
Quả đúng là tháng năm hừng hực lửa tình!
Bì Tu cởi quần áo y ra, phát hiện trên cánh tay và lưng cũng toàn là vệt đỏ, lửa giận trong bụng hắn càng bốc cao. Văn Hi ở gần cảm nhận được nhiệt độ cao vọt của hắn, vội vàng vươn tay ôm cổ hắn nói: “Chỉ hơi đỏ chút thôi mà, hai hôm nữa là hết thôi.”
Lão yêu quái không nói câu nào, ôm y về phòng ngủ.
Văn Hi được đặt lên giường, thấy Bì Tu định đi thì vội túm lấy góc áo hắn: “Anh đi đâu thế?”
Bì Tu: “Đi lấy thuốc cho cậu.”
Da thịt mỏng manh thế kia, nếu không bôi thuốc thì đến tối ngủ thể nào cũng khó chịu.
“Tôi không đau, không cần bôi thuốc đâu.” Văn Hi cầm lấy tay hắn, nhiệt độ quá cao khiến y hơi hoảng sợ, không dám để Bì Tu rời khỏi mình.
Ngộ nhỡ lão yêu quái tức phát điên lên lúc mình không ở cạnh thì chết dở.
Nhóc con vỗ vỗ giường: “Anh không nóng hả? Không muốn ôm sao?”
Bì Tu thấy y vươn tay ra với mình, hắn nhìn hai giây là liền nhịn không nổi, cuối cùng vẫn ôm Văn Hi vào lòng, bực bội tựa đầu vào vai y chẳng nói chẳng rằng.
“Không đuổi theo Linh Lung tháp à?” Văn Hi vuốt ve mặt hắn: “Một mình Na Tra phỏng chừng không thể bắt Thao Thiết về được.”
Bì Tu buồn rầu nói: “Không bắt được đâu, một khi để hắn chạy mất thì không ai có thể tìm ra Thao Thiết.”
Văn Hi: “Vậy phải làm sao bây giờ, mẹ Na Tra còn đang ở trong đó.”
Bì Tu im lặng, song nhiệt độ lại tăng cao, Văn Hi vuốt ve mặt hắn, cố nói sang chuyện khác: “Vừa nãy tôi thấy trên mặt anh mọc vảy.”
“Sao thế? Sợ à?” Bì Tu ôm y chặt thêm.
Văn Hi cười: “Không đến mức sợ, chỉ là thấy mới lạ thôi.”
Bì Tu nhìn y, gương mặt xuất hiện hàng vảy dày đặc. Hắn kéo tay Văn Hi chạm vào, khác với trong tưởng tượng, những cái vảy nhỏ này cũng nóng, giống như nhiệt độ của Bì Tu vậy.
Văn Hi mới sờ một chút, còn chưa kịp thu tay về thì liền nghe bên ngoài vang lên tiếng nổ, cửa phòng ngủ bị đá văng, Na Tra xách thương đạp Phong Hỏa Luân, mặt mũi hằm hằm tức giận.
Bì Tu: “Để hắn chạy mất rồi à?”
Na Tra giơ thương chỉ vào hắn, hỏi: “Sao không đuổi theo cùng với tôi? Vừa rồi sao anh không trông chừng Thao Thiết hả?”
“Hắn vứt tháp sang bên đây, tôi đương nhiên phải theo cái tháp chứ!”
Ông đây đặt biết bao nhiêu thứ xịn vào đó cho nhóc con, món nào cũng có giá ngất ngưởng trên trời, nếu không vì muốn Văn Hi được thoải mái thì còn lâu hắn mới chịu bỏ vốn liếng như thế.
Thế nhưng giờ bị mất sạch hết rồi! Đều bị thằng Thao Thiết mất dạy kia cuỗm đi rồi!
Rõ ràng là đồ hắn chuẩn bị cho Văn Hi, bây giờ lại thành hời cho kẻ khác.
Bì Tu nghĩ một hồi lại thấy tức, đặc biệt là khi nhớ tới tối qua Văn Hi còn nói thích cái giường mỹ nhân kia, hắn càng tức anh ách.
Na Tra gào lên: “Tôi thấy anh nhớ thương đồ đạc bên trong thì có!”
Bì Tu: “Cứt! Ông đây là loại người như thế hả?”
Tôi đúng con mẹ nó chuẩn là loại người như thế đấy!
Văn Hi tựa vào người Bì Tu vỗ ngực thuận khí cho hắn: “Chớ nóng chớ nóng.”
“Mẹ tôi còn ở trong đó! Tôi phải làm thịt hắn!” Hai mắt Na Tra đỏ ngầu, khua tay quơ Hồng Anh Thương loạn xạ: “Tôi phải tìm giết hắn, dám cướp đồ của tôi, tôi phải làm thịt hắn!”
Văn Hi thuận khí cho Bì Tu xong liền muốn an ủi Na Tra, song Bì Tu đã lên tiếng trước: “Yên tâm, Đào Đề sẽ không làm hại mẹ cậu đâu.”
Hắn nhớ tới khối ngọc phật được tên khốn kia ôm trong ngực như bảo bối, bèn cau mày nói: “Hắn cướp Linh Lung tháp chắc cũng vì muốn cố hồn cho người nào đó.”
Na Tra đang định nói thì di động chợt vang lên.
Y móc điện thoại ra, vừa liếc mắt nhìn, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Trong phòng bấy giờ mới yên tĩnh lại, Bì Tu thả lỏng mang Văn Hi nằm trên giường, thở dài thườn thượt.
“Đừng nóng giận mà.” Văn Hi nói bốn chữ này đến mệt luôn rồi.
Bì Tu: “Tôi không giận, mà là rầu rĩ. Lại bị thằng chó kia cướp mất đồ tốt rồi, sớm biết thế thì đã chẳng chuyển đồ vào trong đó.”
Văn Hi cười bảo: “Anh ta nói sẽ trả lại mà.”
Bì Tu: “Trả thì có tác dụng khỉ khô gì, tôi muốn cho cậu dùng ngay bây giờ cơ. Cả cái Linh Lung tháp kia nữa, cậu cần nó để cố hồn.”
Văn Hi ngạc nhiên, sau một thoáng im lặng, y mới dựa vào người lão yêu quái, nói: “Chẳng phải có anh ở đây rồi sao? Có anh còn chưa đủ à?”
Nhìn Na Tra mọc ra ba đầu sáu tay, Văn Hi thiếu điều ngất xỉu.
Người này không phải giáo viên sao? Bây giờ trường hẳn vẫn chưa tan học mà, sao anh ta lại ở nhà ngủ? Lại còn tóc tai bù xù mặt mũi quạu quọ vì bị đánh thức nữa chứ.
Ba chữ “Hey khỏe không” kia nghe kiểu gì cũng chẳng dính dánh đến chữ “Khỏe”.
Anh giai bụi cỏ vận hết sức lực toàn thân để nặn ra một nụ cười, còn chưa kịp quay đầu chạy thì đã bị tam thái tử giơ chân đạp bẹp dí trên đất. Vòng Càn Khôn trong tay Na Tra phóng to trói chặt lấy quái bụi cỏ.
“Đến trộm đồ của ông mày à? Mấy năm nay tao ở trường dạy học nghiêm chỉnh quá nên người bên ngoài quên mất tên của tao rồi sao?” Ba cái miệng của tam thái tử đồng thời lên tiếng, thậm chí còn tạo âm hưởng chồng tiếng, khiến quái bụi cỏ sợ đến héo cả cỏ.
Hỗn Thiên Lăng lơ lửng cọ cọ mặt Na Tra động viên, rồi đột nhiên duỗi dài quật cho con yêu quái dưới đất một cú đau điếng, lá cây rung rung rơi lả tả, tiếng áu áu vang vọng khắp căn phòng.
Văn Hi cố gắng ngồi dậy, nghe tiếng Bì Tu chạy tới, y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tam thái tử có lợi hại đến đâu thì vẫn không có cảm giác vững chãi bằng họ Bì.
“Nói, ai sai mày đến trộm đồ?’ Na Tra chậm rãi ngồi xổm xuống, một đôi tay túm lấy cành lá của quái bụi cỏ, một đôi tay chĩa Hồng Anh Thương vào nó, đôi tay cuối cùng khoanh lại trước ngực, giọng điệu sặc mùi khủng bố: “Không khai ra thì bản thái tử chặt mày thành khúc đem đi làm củi đun.”
Quái bụi cỏ bị y kéo đầu túm tóc, cất tiếng kêu thảm thiết: “Thao Thiết, ông mà còn không ra thì tôi ngủm mất!”
“Rồi rồi, lấy được rồi đây.”
Văn Hi quay phắt đầu lại, trông thấy một gã đàn ông đi ra từ phòng Na Tra, một tay hắn ôm ngọc phật, một tay cầm Thất Bảo Linh Lung tháp, vẻ mặt ung dung điềm nhiên, còn cười với Na Tra: “Cám ơn tam thái tử nha, tôi mượn bảo bối mấy hôm, ít bữa nữa sẽ trả lại.”
Thấy hắn, Văn Hi sững sờ nghĩ, đây chính là Thao Thiết ư?
Đẹp trai chỉnh chu cứ y như là người lương thiện ấy nhỉ.
“Nghĩ hay quá đấy!” Na Tra đá văng quái bụi cỏ vào tường, chĩa Hồng Anh Thương đâm về phía Thao Thiết.
Thao Thiết chỉ thủ chứ không công, không biết trên người đeo bảo bối gì mà động tác cực kỳ linh hoạt, Na Tra đâm lia lịa mấy thương mà đều bị hắn tránh được, dù đâm trúng thì cũng như đâm vào bịch bông, chẳng thấy tí máu nào chảy ra.
Bì Tu phóng lên lầu, thấy Na Tra và Thao Thiết đối chiến thì cũng sững sờ.
Liệu ngươi có đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh đột nhập đánh cướp không?
Đáp án là có, quả là một màn “lâu rồi không gặp” hết sức sôi động!
“Họ Bì đứng đực ra đó làm gì! Không nhận ra tên thất đức trộm tiền của anh à?” Na Tra giận giữ gầm lên, Phong Hỏa Luân xỏ trên tai cũng bị tháo xuống, xoay tròn bùng lên Tam Muội Chân Hỏa lao vọt về phía Thao Thiết.
Bì Tu thấy Thất Bảo Linh Lung tháp trong tay hắn, hai mắt liền biến thành màu vàng như ngọc lưu ly, gương mặt hiện lên vảy lít nhít, Văn Hi ở phía khác trong phòng mà còn cảm thấy nhiệt độ đột ngột tăng cao.
Bì Tu đang tức giận.
“Đào Đề, ta cho ngươi một cơ hội, thả Linh Lung tháp xuống.” Bì Tu nhìn chằm chằm hắn, “Ta không muốn trở mặt đánh nhau với ngươi.”
Na Tra vung xuống một thương, nhìn họ Bì với vẻ mặt khó mà tin nổi, y điên tiết nói: “Anh điên rồi à?!”
Lúc này rồi mà còn nói tình nghĩa huynh đệ cái éo gì nữa hả bạn tôi?
Đào Đề khẽ mỉm cười với thằng bạn già nhiều năm không gặp: “Lão Bì à, vật ấy có tác dụng lớn với tôi, mượn dùng một thời gian xong rồi tôi nhất định sẽ trả.”
“Mượn?” Bì Tu cười gằn, chân đạp mạnh lấy đà vọt tới trước mặt Thao Thiết, vung nắm đấm mang theo tiếng xé gió, hướng thẳng vào ngay mặt hắn ta.
Đào Đề tránh không kịp, tay tạo pháp quyết, trước mặt đột nhiên hiện ra một tầng ánh sáng màu vàng va chạm với nắm đấm của Bì Tu, tầng sáng nhanh chóng tràn ra những vết nứt hệt như tơ nhện.
“Mạnh tay thế?” Đào Đề lùi lại mấy bước, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.
Hắn cất Linh Lung tháp vào trong ngực: “Nhiều năm không gặp mà sao ông vẫn hung dữ vậy nhờ.”
Bì Tu lạnh lùng nhìn hắn: “Ta luôn tàn nhẫn với kẻ lừa tiền của ta.”
“Lần này tôi đâu có lừa tiền của ông.” Đào Đề nở nụ cười, nhìn sang tam thái tử đang lao tới, nghĩ bụng tên này cũng là sát tinh, cơ mà rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, đến cả Bì Tu hắn còn chọc được thì chẳng lẽ còn sợ thằng nhãi ngó sen này?
Hỗn Thiên Lăng quật vào góc hiểm, Đào Đề chật vật tránh né, cẩn thận ôm chặt ngọc phật hơn. Na Tra thấy động tác của hắn thì sững người, Hỗn Thiên Lăng trên không trung chuyển ngoắt góc độ, phóng tới ngọc phật trong ngực Đào Đề.
Ngọc phật sáng bừng lên, Đào Đề sầm mặt túm chặt lấy Hỗn Thiên Lăng, ngay cả con mắt cũng bắt đầu biến thành mắt rồng.
Hắn nhìn Na Tra, chậm rãi nói: “Chỉ mượn cái Linh Lung tháp thôi mà, tam thái tử cần gì phải giận giữ thế?”
Na Tra không nói nhảm với hắn, ba đầu sáu tay cùng xông ra trận, đồng loạt tấn công hắn và khối ngọc phật trong tay. Đào Đề giậm chân, khom lưng tránh thoát Hồng Anh Thương đâm tới trên đầu, bên kia Bì Tu cũng vung nắm đấm nhắm vào hắn.
Na Tra cộng thêm Bì Tu, hai thằng cha côn đồ này hợp lại với nhau thì sức chiến đấu không chỉ đơn giản là nhân đôi.
Đào Đề không muốn lấy cứng chọi cứng với hai gã lưu manh này.
Dùng mông mà nghĩ cũng biết rõ là sắp đoàn chiến chính diện, một Pháp Sư như hắn nhất định sẽ bị hai thằng Chiến Binh Điên Cuồng này đè xuống đất giã tơi bời. Dựa theo tư tưởng nó chết còn hơn mình chết, họ Đào liền lấy Linh Lung tháp từ trong túi ra, dùng sức ném về phía anh giai bụi cỏ vừa mới ngắc ngoải tỉnh lại. (Tham khảo cách gọi trong LOL ạ.)
“Đỡ này!”
Quái bụi cỏ ngớ người, không hiểu cớ vì đâu trong ngực tự dưng có một cái bảo tháp vàng chói.
Gã vừa ngẩng lên thì đã bị Hỗn Thiên Lăng quấn chặt lấy đầu, nắm đấm của Bì Tu như phá vỡ tim gan, khiến gã chỉ kịp la lên một tiếng đau thương rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thời gian tỉnh táo không quá năm giây, xỉu up xỉu down xỉu right xỉu left.
Na Tra vươn tay đi lấy Linh Lung tháp trong ngực gã, tay còn chưa chạm vào bảo tháp thì chợt thấy tòa tháp biến thành một đồng tiền vàng, sau đó từ đồng tiền vàng biến thành một cái bánh mì chà bông vàng.
Na Tra: ……..
Bì Tu: ……..
Hai người quay đầu lại, căn phòng trống rỗng gió lùa đìu hiu, yêu quái trộm tiền còn đâu bóng dáng.
Na Tra đạp Phong Hỏa Luân bay ra ngoài truy đuổi, Bì Tu cầm cái bánh chà bông đứng đơ tại chỗ, gương mặt ngơ ngác, nghĩ tại sao mình lại bị thằng già này lừa.
Văn Hi kêu ú ớ, giơ chân đá cái bàn, khiến chiếc cốc ở mép bàn rơi xuống thảm trải sàn đánh “Bịch” một tiếng, cuối cùng cũng khiến họ Bì chú ý tới mình.
Lão yêu quái vội vàng ném bánh chà bông chạy tới bên cạnh Văn Hi, gỡ bỏ cành cây trên người y, Văn Hi lấy lại tự do, nuốt nước miếng chỉ vào con quái bụi cỏ bất tỉnh dưới đất, mở miệng mách tội ngay: “Thằng chả vừa đi vào liền trói tôi lại!”
Bì Tu bế y để lên bàn, làn da trắng nõn của nhóc con bị hằn ra vết đỏ, chạm nhẹ thôi cũng khiến y co rụt lại, sắc mặt lão yêu quái lại càng đen hơn.
Hắn gân cổ gọi khỉ tới.
Hầu Đại Hầu Nhị Hầu Tam phi lên cầu thang: “Cầu thang clear! Sân sau clear! Đại sảnh clear!”
“Đừng có xổ tiếng Tây nữa! Mang cái con này xuống sân trói lại cho anh, bảo Tô An gọi điện cho Dương Tiễn, mượn con chó mực của hắn tới đây! Không cần Hao Thiên Khuyển, mượn chó bình thường thôi!”
Hầu Đại nhận lệnh đi xuống lầu truyền lại mệnh lệnh cho Tô An, hai con khỉ còn lại trói gô quái bụi cỏ hiện đang nhão như bùn, khiêng gã tức tốc rời đi.
Trước khi đi Hầu Nhị còn ngoái đầu, trông thấy ông chủ nhà mình đang cởi thắt lưng của bà chủ, cậu ta lập tức nín thở té ngay tắp lự.
Chết mất, đánh nhau xong nhân lúc nội tiết tố thận đang dồi dào nên định làm luôn một nháy hả?
Quả đúng là tháng năm hừng hực lửa tình!
Bì Tu cởi quần áo y ra, phát hiện trên cánh tay và lưng cũng toàn là vệt đỏ, lửa giận trong bụng hắn càng bốc cao. Văn Hi ở gần cảm nhận được nhiệt độ cao vọt của hắn, vội vàng vươn tay ôm cổ hắn nói: “Chỉ hơi đỏ chút thôi mà, hai hôm nữa là hết thôi.”
Lão yêu quái không nói câu nào, ôm y về phòng ngủ.
Văn Hi được đặt lên giường, thấy Bì Tu định đi thì vội túm lấy góc áo hắn: “Anh đi đâu thế?”
Bì Tu: “Đi lấy thuốc cho cậu.”
Da thịt mỏng manh thế kia, nếu không bôi thuốc thì đến tối ngủ thể nào cũng khó chịu.
“Tôi không đau, không cần bôi thuốc đâu.” Văn Hi cầm lấy tay hắn, nhiệt độ quá cao khiến y hơi hoảng sợ, không dám để Bì Tu rời khỏi mình.
Ngộ nhỡ lão yêu quái tức phát điên lên lúc mình không ở cạnh thì chết dở.
Nhóc con vỗ vỗ giường: “Anh không nóng hả? Không muốn ôm sao?”
Bì Tu thấy y vươn tay ra với mình, hắn nhìn hai giây là liền nhịn không nổi, cuối cùng vẫn ôm Văn Hi vào lòng, bực bội tựa đầu vào vai y chẳng nói chẳng rằng.
“Không đuổi theo Linh Lung tháp à?” Văn Hi vuốt ve mặt hắn: “Một mình Na Tra phỏng chừng không thể bắt Thao Thiết về được.”
Bì Tu buồn rầu nói: “Không bắt được đâu, một khi để hắn chạy mất thì không ai có thể tìm ra Thao Thiết.”
Văn Hi: “Vậy phải làm sao bây giờ, mẹ Na Tra còn đang ở trong đó.”
Bì Tu im lặng, song nhiệt độ lại tăng cao, Văn Hi vuốt ve mặt hắn, cố nói sang chuyện khác: “Vừa nãy tôi thấy trên mặt anh mọc vảy.”
“Sao thế? Sợ à?” Bì Tu ôm y chặt thêm.
Văn Hi cười: “Không đến mức sợ, chỉ là thấy mới lạ thôi.”
Bì Tu nhìn y, gương mặt xuất hiện hàng vảy dày đặc. Hắn kéo tay Văn Hi chạm vào, khác với trong tưởng tượng, những cái vảy nhỏ này cũng nóng, giống như nhiệt độ của Bì Tu vậy.
Văn Hi mới sờ một chút, còn chưa kịp thu tay về thì liền nghe bên ngoài vang lên tiếng nổ, cửa phòng ngủ bị đá văng, Na Tra xách thương đạp Phong Hỏa Luân, mặt mũi hằm hằm tức giận.
Bì Tu: “Để hắn chạy mất rồi à?”
Na Tra giơ thương chỉ vào hắn, hỏi: “Sao không đuổi theo cùng với tôi? Vừa rồi sao anh không trông chừng Thao Thiết hả?”
“Hắn vứt tháp sang bên đây, tôi đương nhiên phải theo cái tháp chứ!”
Ông đây đặt biết bao nhiêu thứ xịn vào đó cho nhóc con, món nào cũng có giá ngất ngưởng trên trời, nếu không vì muốn Văn Hi được thoải mái thì còn lâu hắn mới chịu bỏ vốn liếng như thế.
Thế nhưng giờ bị mất sạch hết rồi! Đều bị thằng Thao Thiết mất dạy kia cuỗm đi rồi!
Rõ ràng là đồ hắn chuẩn bị cho Văn Hi, bây giờ lại thành hời cho kẻ khác.
Bì Tu nghĩ một hồi lại thấy tức, đặc biệt là khi nhớ tới tối qua Văn Hi còn nói thích cái giường mỹ nhân kia, hắn càng tức anh ách.
Na Tra gào lên: “Tôi thấy anh nhớ thương đồ đạc bên trong thì có!”
Bì Tu: “Cứt! Ông đây là loại người như thế hả?”
Tôi đúng con mẹ nó chuẩn là loại người như thế đấy!
Văn Hi tựa vào người Bì Tu vỗ ngực thuận khí cho hắn: “Chớ nóng chớ nóng.”
“Mẹ tôi còn ở trong đó! Tôi phải làm thịt hắn!” Hai mắt Na Tra đỏ ngầu, khua tay quơ Hồng Anh Thương loạn xạ: “Tôi phải tìm giết hắn, dám cướp đồ của tôi, tôi phải làm thịt hắn!”
Văn Hi thuận khí cho Bì Tu xong liền muốn an ủi Na Tra, song Bì Tu đã lên tiếng trước: “Yên tâm, Đào Đề sẽ không làm hại mẹ cậu đâu.”
Hắn nhớ tới khối ngọc phật được tên khốn kia ôm trong ngực như bảo bối, bèn cau mày nói: “Hắn cướp Linh Lung tháp chắc cũng vì muốn cố hồn cho người nào đó.”
Na Tra đang định nói thì di động chợt vang lên.
Y móc điện thoại ra, vừa liếc mắt nhìn, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Trong phòng bấy giờ mới yên tĩnh lại, Bì Tu thả lỏng mang Văn Hi nằm trên giường, thở dài thườn thượt.
“Đừng nóng giận mà.” Văn Hi nói bốn chữ này đến mệt luôn rồi.
Bì Tu: “Tôi không giận, mà là rầu rĩ. Lại bị thằng chó kia cướp mất đồ tốt rồi, sớm biết thế thì đã chẳng chuyển đồ vào trong đó.”
Văn Hi cười bảo: “Anh ta nói sẽ trả lại mà.”
Bì Tu: “Trả thì có tác dụng khỉ khô gì, tôi muốn cho cậu dùng ngay bây giờ cơ. Cả cái Linh Lung tháp kia nữa, cậu cần nó để cố hồn.”
Văn Hi ngạc nhiên, sau một thoáng im lặng, y mới dựa vào người lão yêu quái, nói: “Chẳng phải có anh ở đây rồi sao? Có anh còn chưa đủ à?”