Gần tối mới về đến nhà, Hàn Mai cất hành lý xong mới đi qua Thạch gia đón Cầu Cầu về.
Cầu Cầu vừa nhìn thấy Hàn Mai lập tức chạy tới không ngừng cọ người lên chân chủ nhân, đầu lưỡi liếm liếm chân cô. Mới vài ngày không nhìn thấy, lại có cảm giác nó lớn lên không ít, hiện tại đã đứng cao tới đầu gối Hàn Mai rồi.
Bình thường Hàn Mai ở nhà cũng không làm gì, bởi vì cô sẽ theo quân nên cũng không giống những nhà khác nuôi con vịt con vịt trong sân; ngay cả thức ăn cũng là do Hàn cha cách vài ngày lại đưa tới một lần. Sau khi khai trương tiệm ăn, Hàn Mai đều ăn trưa luôn tại tiệm, buổi tối cũng là đem thức ăn trong tiệm về nhà ăn tiếp. Sáng sớm lại rời giường cùng đám người Thạch Đầu lên trấn, thím Thạch thấy Hàn Mai một mình cũng để cho cô ăn như vậy, cho nên sau khi mở tiệm ăn, Hàn Mai cũng chưa bước vào nhà bếp nhà mình.
Mới đầu lúc Hàn Mai ở nhà, không có việc gì làm, cả ngày đều nghĩ tới Triệu Kiến Quốc, càng nghĩ càng rơi nhiều nước mắt. Sau có thêm Cầu Cầu, tình huống cũng tốt lên. Mỗi ngày giúp nó tắm, dọn dẹp chỗ nó đi vệ sinh lung tung, tựa như chăm sóc đứa trẻ, nhìn nó ngày một lớn lên, Hàn Mai dần dần có chỗ gửi gắm tâm sức, nên cũng không còn khó khăn như lúc đầu.
Đến khi Cầu Cầu được 3 tháng Hàn Mai mới thực sự đau đầu. Bất luận đồ vật lớn bé gì trong nhà, tủ treo quần áo, giày dép, ở bất kì góc nào nó đều lưu lại dấu răng của mình. Mỗi ngày về nhà Hàn Mai đều thấy trong sân tán loạn hoặc là giấy báo, giấy vệ sinh bị chia năm xẻ bảy, hoặc là vài đôi giày bị cắn rách mõm. Hàn Mai đau cả đầu, mắng nó mấy lần, lần nào nó cũng sẽ cúi đầu nằm trên mặt đất, bộ dạng đáng thương nhận dạy bảo, nhưng chỉ đến ngày hôm sau thì đâu lại vào đấy. Hàn Mai không có biện pháp đành phải đi nhờ Tiểu Thúy giúp đỡ nhưng Tiểu Thúy nói nhà nào nuôi chó đều vậy cả, bởi vì đến thời điểm chó con thay răng sẽ cảm thấy ngứa lợi, trở nên thích cắn đồ, khuyên Hàn Mai tốt nhât là nên đem đồ vật quan trọng cất đi. Đến một hôm, Hàn Mai phát hiện Cầu Cầu không biết từ đâu kiếm được một khúc xương, không còn hứng thú với báo cũ và giày rách nữa, im lặng nằm trong ổ gặm xương. Từ đó về sau, mỗi ngày về nhà Hàn Mai sẽ mang theo mấy miếng xương thịt cho Cầu Cầu, nó cũng ngoan ngoãn không cắn loạn những vật khác nữa.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Mai cũng đem những thứ cần thiết sửa soạn thật tốt, chờ Triệu Kiến Quốc báo tin về, cô chỉ cần xách túi hành lý lên là có thể đi. Vừa nghĩ tới chuyện sắp được theo quân, Hàn Mai liền kích động, mỗi ngày việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là xé đi một tờ lịch, nghênh đón ngày mới.
Ngày cứ như vậy dần trôi qua, nhưng trong cuộc sống luôn có nhiều chuyện ngoài dự đoán mọi người xảy ra. truyện được từ .Org
* * * * *
Giữa trưa hôm nay, Hàn Mai đang ở trong tiệm ăn thì em gái cùng cha khác mẹ của Triệu Kiến Quốc, Trần Bình xanh xao, vội vã chạy tới.
“Chị dâu… Chị dâu, mau! Cùng em về nhà, mẹ muốn gặp chị!”
Trần Bình nói rất gấp, mắt cũng hồng hồng.
Trong lòng Hàn Mai dâng lên một loại dự cảm xấu, thân thể mẹ chồng xảy ra chuyện gì sao?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ… Mẹ… Bà.. Sợ là không được….”
Tình huống hết sức khẩn cấp, Hàn Mai cũng không dám nghĩ lập tức bảo Thạch Đầu dùng xe chở hai người về thôn.
Hàn Mai lên xe trước, kéo Trần Bình lên theo.
“Lần trước không phải vẫn tốt sao? Không phải nói là chỉ phát sốt một chút thôi sao? Thế nào đột nhiên lại nói là không được?”
“Em cũng không rõ lắm, ban đầu cũng chỉ là hơi phát sốt, nhưng mẹ… Bà không chịu uống thuốc! Ai khuyên cũng vô dụng! Bệnh liền theo đó mà lúc tốt lúc xấu, mấy ngày nay còn không xuống giường được. Mới vừa rồi bà mơ mơ màng màng kêu tên anh Kiến Quốc, sau đó còn nói muốn gặp chị, cha vừa nghe liền kêu em chạy tới bảo chị.”
Không uống thuốc? Hàn Mai nhớ lần trước cô đến thăm, sắc mặt của bà đích xác là không tốt. Nhưng kiếp trước mẹ chồng là vào sau khi cô và Triệu Kiến Quốc kết hôn được hai năm mới qua đời. Chẳng lẽ thực sự bởi vì cô sống lại nên rất nhiều chuyện mới thay đổi như vậy?
Hàn Mai cô là người rất ít khi hận ai, đối với mẹ chồng Lưu Tú cũng thế. Cho dù là Lý Khải Dân trong kiếp trước đã hại cô thảm như thế nào, cô cũng cảm thấy nếu như bản thân cô có thể chịu đựng tịch mịch một mình, có nhiều Lý Khải Dân hơn nữa cũng vô dụng. Loại chuyện như vậy một cây làm chẳng nên non, cho nên kiếp này gặp lại Lý Khải Dân cô cũng không nghĩ tới việc trả thù hắn, việc duy nhất cô làm là tận lực không để có quan hệ gì với hắn. Nói cho cùng, kiếp trước mẹ chồng và cô cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, bà chỉ làm tất cả những việc mà một người mẹ chồng sẽ làm, giao cho cô nhiều việc nhà hơn, dạy cô cách sống qua ngày mà thôi. Có điều khi đó cô còn trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm gì, hơn nữa từ nhỏ người trong nhà đều coi cô như bảo bối mà cưng chiều, không để cô phải làm bất cứ việc gì; đến khi kết hôn rồi, mẹ chồng đột nhiên lại đem nhiều việc như thế giao cho cô, cô đương nhiên sẽ cảm thấy là bà cố ý nhắm vào mình. Bây giờ nghĩ lại mới thấy bà chỉ là hi vọng cô có thể học được cách trở thành một người vợ biết nội trợ nhưng lúc ấy cô lại không hiểu rõ.
Khi Hàn Mai đi vào cửa phòng thì ngửi thấy một mùi thuốc rất nồng. Chồng của Lưu Tú bây giờ là Trần Đại Dũng cũng ở bên trong, ông đang bưng một chén thuốc đứng cạnh giường, cau mày nhìn Lưu Tú nằm trên giường gạch liên tục than thở. Thấy Hàn Mai tiến vào, Trần Đại Dũng đặt bát thuốc xuống, quay đầu nhìn Lưu Tú một cái.
“Bà ấy nói có lời muốn nói với con, con ngồi dựa vào gần giường một chút, như vậy bà ấy nói chuyện sẽ đỡ tốn sức hơn. Không biết có được hai ngày nữa không, bà ấy nói cái gì, con nên tận lực… đáp ứng…..”
Trần Đại Dũng nói xong, kéo ống tay áo xoa xoa nước mắt, đi ra ngoài.
Hàn Mai nhìn bóng lưng Trần Đại Dũng rời đi, người đàn ông này không có dáng dấp cao lớn, phải nói là thấp bé, tóc đã điểm hoa râm, lưng lại hơi gù, nhưng chính người đàn ông này chắc hẳn phải rất yêu mẹ chồng cô. Lúc cha của Triệu Kiến Quốc qua đời thì mẹ chồng vẫn còn rất trẻ, muốn tìm người tái giá chắc chắn là không khó. Nhưng mang theo một người con riêng lại khác, dù sao cũng không có người đàn ông nào muốn nuôi con người khác. Trần Đại Dũng chấp nhận cho mẹ chồng mang theo Triệu Kiến Quốc tái giá, trong lòng ông chắc chắn bà phải có trọng lượng rất lớn.
Lưu Tú lúc thì thanh tỉnh lúc lại ngủ mê mang, mơ hồ kêu tên Triệu Kiến Quốc.
Nếu đã nhớ kỹ như thế, sao lúc người ta tới thăm bà lại bày ra một bộ lạnh như băng làm gì? Hàn Mai sống hai kiếp rồi cũng không hiểu rốt cuộc quan hệ giữa hai mẹ con Triệu Kiến Quốc là gì. Trên đời này không có người mẹ nào lại vô duyên vô cớ đối xử với con trai mình như vậy, trừ khi đó không phải con trai ruột của bà! Nhưng điều này là không thể nào, nhìn ngũ quan của Triệu Kiến Quốc cũng biết hai người là mẹ con rồi. Thế nhưng loại hình thức chung đụng khác thường này thật sự là làm cho người ta phải hoài nghi!
“Kiến Quốc…..”
“Mẹ, là con, Mai Tử.” Hàn Mai nắm lấy cánh tay đang giơ lên không trung của bà.
“Mai Tử đến à, khụ khụ…. Trước… Trước đỡ ta lên đi…..” Lưu Tú lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh.
“Mẹ, cẩn thận một chút.”
Hàn Mai đặt một cái gối vào sau lưng để bà dựa vào cho thoải mái rồi mới đỡ bà dậy.
Bà cứ như vậy nhìn Hàn Mai, nhìn đến mức trong lòng Hàn Mai thấy sợ hãi. Có lúc, Hàn Mai vẫn có chút sợ người mẹ chồng này, đặc biệt là lúc bà không nói câu nào, chỉ lặng im nhìn cô như lúc này.
“Ta là cô nhi, năm ta chín tuổi thì quê bị lũ lụt, cha mẹ và em trai đều chết đuối. Từ đó về sau ta liền ở tại nhà bác cả, cuộc sống nhà bác cả cũng không phải dễ dàng gì, phải nuôi ba đứa bé đã đủ khiến bác và bác dâu đau đầu, hơn nữa lại có thêm ta, căn bản là không có biện pháp sống qua ngày. Có một ngày, bác dâu thừa dịp bác cả đi làm đồng, bán ta cho bọn buôn người. Khi đó ta cũng biết mình đã bị bác dâu bán đi nhưng vẫn đi theo tên buôn người kia, bởi ta biết bác dâu cũng thực sự không có cách nào mới phải bán ta đi như vậy, ta cũng không trách. Ta cho là mình sẽ bị bán cho những nhà nghèo làm con dâu nuôi từ bé, như vậy ít nhất cũng có cơm ăn. Nhưng sự thật lại không như ta nghĩ, tên buôn người kia dẫn ta lên tỉnh, dạy ta rất nhiều kỹ năng gạt người để ta ra ngoài lừa tiền, trộm đồ, mỗi ngày không đạt tới số lượng hắn yêu cầu sẽ không được ăn cơm, có lúc còn phải chịu một trận roi da. Cứ như vậy, ta dần dần lớn lên. Đến năm ta mười tám tuổi, có một ngày tên buôn người kia uống say liền có ý đồ cưỡng hiếp ta, ta cầm một viên gạch trong góc tường đập vào đầu hắn. Hắn ngã trên mặt đất, máu chảy ra rất nhiều, ta cho là mình đã giết người nên rất sợ, không dám ở lại đó nữa liền bắt đầu chạy ra bên ngoài. Sau nửa năm lưu lạc khắp nơi, ta gặp được cha của Kiến Quốc, Triệu Hoài Minh. Ông ấy thật sự là một người rất tốt, không chê ta bẩn thỉu giống những người khác, còn chịu chứa chấp ta, cho ta một mái nhà. Chúng ta ở chung được một năm thì kết hôn, sau đó thì có Kiến Quốc. Những năm này là những năm vui vẻ nhất cuộc đời ta, chỉ tiếc là tiệc vui chóng tàn. Khi Kiến Quốc lên năm, cha nó vì muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà nên cùng người khác đi làm thuê ở công trường, xảy ra tai nạn rồi qua đời. Lúc ấy ta không biết phải làm như thế nào, con trai lại còn nhỏ, một mình ta không thể nuôi sống cả hai mẹ con. Hai năm sau, không thể chống đỡ nổi nữa, ta đồng ý gả cho Trần Đại Dũng. Ta biết ta đối xử với Kiến Quốc không tốt, có thể nói là rất tệ. Nhìn nó, ta sẽ tới người cha đã mất của nó, để lại cô nhi quả mẫu chúng ta, ta hận ông ấy, nếu không phải tại ông ấy, ta sẽ không phải khổ như vậy. Ta biết ta không phải một người mẹ tốt, ta đem toàn bộ phẫn hận đối với cha của Kiến Quốc phát tiết hết trên người nó, ta không có trách nhiệm của một người mẹ..”
Bà nói tới đây đã lệ rơi đầy mặt, kéo tay Hàn Mai nắm thật chặt.
“Mai Tử, con là một cô gái tốt. Kiến Quốc cưới được con là phúc khí của nó, Con đáp ứng ta, ở bên cạnh chăm sóc cho nó thật tốt, đáp ứng ta!”
“Con đồng ý.” Hàn Mai nhìn ánh mắt mong đợi của bà, kiên định nói, cho dù bà không cầu khẩn, cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh.
“Tốt…. Thật tốt quá…. Như vậy ta có thể an tâm nhắm mắt…….. Khụ khụ….” Bà lộ ra một tia cười hài lòng.
“Tất cả những lời ta nói cho con, con….. Không cần nói cho Kiến Quốc biết…….con nhớ là được rồi…..”
“Vâng.” Hàn Mai trịnh trọng gật đầu.
“Tốt lắm, khụ khụ… Con đi… gọi Đại Dũng vào…. Khụ Khụ…..”
Hàn Mai nhìn sắc mặt bà đột nhiên ửng hồng, giống như rất khó chịu, gấp gáp kêu lên.
Lúc này Trần Đại Dũng, Trần Bình, Trần Lập đều đã chạy vào, vây bên cạnh giường.
Chỉ thấy Lưu Tú chỉ vào Trần Đại Dũng, há miệng như muốn nói cái gì nhưng không phát ra tiếng được, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Trần Đại Dũng tựa vào trước mặt bà, rơi nước mắt nói, “Bà yên tâm, tôi biết bà muốn nói cái gì, tôi… Tôi sẽ theo như ước định đem bà chôn cất….. Chôn cất bên cạnh ông ấy…..”
Lưu Tú nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại.