Bởi vì thời gian nghỉ của Triệu Kiến Quốc có hạn, cho nên mới mồng ba Tết hai người đã lên tàu trở về bộ đội.
Trước khi xuất phát, mẹ Hàn vừa thu dọn hành lý cho Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc, vừa luôn miệng càu nhàu, ý là hy vọng hai người có thể suy nghĩ thêm một chút để Hàn Mai ở lại, chờ đứa bé sinh ra đầy tháng mới trở lại bộ đội.
Hàn Mai đương nhiên là không chịu, có Triệu Kiến Quốc bên cạnh cô mới có cảm giác bình tĩnh, nếu như hai người thực tách ra, đừng nói là để cho cô hảo hảo an thai, ngay cả an tâm cô cũng thấy khó khăn, cho nên càng kiên quyết không đồng ý ở lại.
Triệu Kiến Quốc thì càng không cần nói, thật vất vả mới chờ đến lúc vợ đến theo quân, thời gian hạnh phúc mới có nửa năm ngắn ngủi, hiện tại muốn để anh cùng vợ tách ra, trở về quá khứ thê lương trước kia, đêm khuya mỗi ngày chỉ có thể lấy ra tấm hình nhỏ của vợ để vơi bớt nhớ mong, chẳng khác nào bắt một người đã quen ăn thịt ăn cá phải chuyển sang ăn rau cải đậu hũ, loại chuyện như vậy anh quyết không đồng ý. Hiện tại có vợ ở bên cạnh, anh nhìn được sờ được, chỉ có buổi tối không được đụng, Triệu Kiến Quốc đã cảm thấy kìm nén muốn phát điên, giờ bảo anh ngay cả nhìn một chút, sờ một chút cũng không được thì không biết anh sẽ nghẹn thành cái dạng gì nữa. Cho nên, vô luận phía trước có bao nhiêu gian nan hiểm trở, anh cũng muốn có vợ ở bên cạnh.
Thật ra thì mẹ Hàn cũng biết nói mấy lời như vậy cũng không có tác dụng gì, con gái bà đã quyết định chuyện gì thì nhất định sẽ không thay đổi. Bà cũng không ôm hy vọng vợ chồng son sẽ nghe lời mình, nhưng không chịu nổi lo lắng trong lòng nên mới nói ra, nhìn hai con như vậy, bà đành im lặng thu dọn hành lý, mặc dù vẫn không an tâm nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Trước khi đi, Hàn Mai cùng Triệu Kiến Quốc còn tranh thủ tới tiệm ăn ngồi một lát.
Bàn ghế trong tiệm đều đã được thay mới, ngoài cửa còn dựng thêm một lều che mưa, căn phòng của Quách Hồng và người nhà ở lầu hai cũng được sửa chữa lại, mùa đông gió lạnh không lùa vào được nữa, người trong phòng cũng thoải mái.
Thời điểm gần sang năm mới cũng không buôn bán gì, năm ngày trước Tết tiệm ăn đã bắt đầu ngừng làm việc rồi, phải qua tết Nguyên Tiêu mới mở cửa trở lại.
Nhà Quách Hồng không trở về thôn mừng năm mới, chủ yếu là vì dọn đi dọn lại quá phiền toái, trở về còn phải mang theo một đống lớn đồ đạc, hơn nữa ở trong tiệm cũng thoải mái hơn.
Trước khi theo quân, Hàn Mai dắt Cầu Cầu tới tiệm, không nghĩ tới mới nửa năm mà nó đã cao đến bắp đùi cô rồi. Vốn dĩ cô còn đang muốn hỏi Triệu Kiến Quốc xem có thể mang theo Cầu Cầu tới bộ đội không, nhưng bây giờ xem ra là không được, Cầu Cầu nhà cô không biết đi đâu tìm được một cô dẫn theo về tiệm, hiện giờ đã là ba ba của 4 chú chó con rồi. Thế này thì phải mang theo cả nhà nó, đường xa phiền toái không nói, nếu như thực sự đến bộ đội, Hàn Mai đừng nghĩ tới làm chuyện khác mà phải phục vụ cả nhà Cầu Cầu. Suy nghĩ một chút vẫn là thôi đi.
Tàu từ từ chạy trên đường, sau hai ngày thì đến nơi.
Hai ngày trên tàu, Hàn Mai chịu không ít tội, vốn dĩ mang thai đã hay buồn nôn, bây giờ lại là đầu xuân, trên tàu đông người, bao nhiêu mùi vị kỳ quái cũng có, Hàn Mai ngồi trên giường ngửi mấy mùi này dạ dày liền nhộn nhạo, nôn sạch đồ ăn trong bụng ra ngoài, không nuốt trôi được thứ gì.
Triệu Kiến Quốc nhìn dáng vẻ khó chịu của vợ cũng đau lòng, thay đổi biện pháp, cố dỗ cô ăn nhiều một chút.
Hàn Mai không lo lắng cho bản thân mà chỉ lo lắng đứa nhỏ trong bụng không đủ dinh dưỡng, cưỡng bách chính mình phải ăn nhiều, ăn được chút nào hay chút đó. Dọc theo đường đi, cô đều dựa vào trên người Triệu Kiến Quốc mơ màng ngủ.
Vừa xuống khỏi tàu, Hàn Mai lại cảm thấy buồn nôn, dạ dày rất khó chịu, không thể làm gì khác hơn là dừng lại, lôi kéo Triệu Kiến Quốc nói, “Không được, em lại buồn nôn rồi, chúng ta ngồi nghỉ ở đây một chút đi, xong lại đi tiếp.”
“Lại buồn nôn rồi hả? Tiểu tử thối này tương lai đi ra anh sẽ đánh cho nó nở hoa ở mông mới thôi.” Triệu Kiến Quốc vừa đau lòng vừa nhìn bụng cô hung tợn mắng.
“Ai cho anh đánh con của em!” Hàn Mai nghe xong liền tức giận, anh cũng không nghĩ xem rốt cuộc là do ai khởi xướng mới có con sao.
“Được được được! Anh không đánh con, anh thương yêu con còn không hết, sao nỡ đánh chứ!” Bây giờ Triệu Kiến Quốc vừa thấy Hàn Mai trừng mắt liền không còn chút chí khí nào, chuyện gì cũng làm cho cô, không có biện pháp, ai bảo người ta là phụ nữ có thai chứ, trời đất bao la, phụ nữ có thai là lớn nhất!
Hàn Mai sợ chút nữa cô sẽ thực nôn ra, nên bảo Triệu Kiến Quốc đi mua cho cô chai nước.
Triệu Kiến Quốc đỡ Hàn Mai ngồi xuống băng ghế dài, đặt hành lý xuống cạnh chân cô, móc ra túi ô mai đưa cho cô mới đi tới quầy hàng bên đường mua nước.
Hàn Mai vừa ăn ô mai vừa nhìn Triệu Kiến Quốc ở bên kia đường, đột nhiên, có người ở phía sau vỗ một cái vào bả vai cô.
Hàn Mai quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông trung niên có râu, cô vừa định lên tiếng hỏi có chuyện gì thì người đàn ông kia đã mở miệng nói, “Tiện nhân, cuối cùng lão tử cũng tìm được cô! Thế nào hả? Ngoan ngoan theo lão tử trở về đi!”
“Ông nhận lầm người rồi! Tôi không biết ông!” Hàn Mai thấy mặt mũi người này hung thần ác sát, tưởng mình gặp phải người thần kinh, không dám nói nhiều cùng hắn, đứng dậy muốn chạy tới chỗ Triệu Kiến Quốc. Nhưng vừa mới xoay người cô mới phát hiện sau lưng không biết từ lúc nào đã có hai người đàn ông đứng sẵn, vẻ mặt tức giận nhìn cô.
“Chạy! Cô còn muốn chạy đi đâu? Nói cho cô biết, hôm nay cho dù cô có mọc cánh cũng không bay đi đâu được!” Người đàn ông đầu trọc đứng bên trái nhìn Hàn Mai nói.
“Thiết Đầu, mày cùng cô ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp bắt lên xe rồi nói.” Người đàn ông đứng bên phải hiển nhiên phân phó.
Ba tên đàn ông vây Hàn Mai vào giữa, túm hai tay, kéo quần áo, muốn kéo cô bắt lên xe đang đỗ ven đường.
Hàn Mai bị sợ đến hoảng hồn, dùng móng tay cào bọn họ, dùng răng cắn bọn họ, giờ khắc này cô chỉ biết có chết cũng không thể để bọn họ bắt lên xe, nếu không cô sẽ vạn phần nguy hiểm.
Ngoài cổng ga tàu xuất hiện một phụ nữ bị ba người đàn ông lôi lôi kéo kéo, rất nhanh đã trở thành điểm hấp dẫn người vây xem, trong lúc nhất thời cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đứng một bên chỉ chỏ mà không có người đứng ra nói chuyện.
Hàn Mai nghĩ chung quanh nhiều người như vậy, tốt nhất là có thể gây ra động tĩnh lớn, như thế có thể kéo dài thêm thời gian, may ra có thể chờ đến lúc Triệu Kiến Quốc quay lại.
Nghĩ tới đây, Hàn Mai liền không để ý hình tượng, khàn giọng gào khóc, cầu cứu quần chúng đang vây xem.
“Van cầu mọi người giúp tôi báo cảnh sát, tôi không biết bọn họ là ai, không biết vì sao lại bị bọn họ bắt lại… Chồng tôi đang đi mua nước, lập tức sẽ trở lại, van cầu mọi người giúp tôi, đừng để bọn họ bắt tôi đi….”
Hàn Mai vừa giùng giằng vừa kêu khóc, còn đang muốn nói tiếp thì “Bốp” một tiếng, cô chỉ cảm thấy bên má trái nóng rát.
Tên đàn ông đang chụp lưng Hàn Mai hung hăng cho cô một cái tát, sau đó ghê tởm nói, “Cô ta là vợ tôi, tôi là chồng cô ta! Tiện nhân này vụng trộm sau lưng tôi, còn thừa dịp tôi ra ngoài, lấy hết tiền trong nhà chạy trốn, tôi thiên tân vạn khổ mới tìm được cô ta, ngăn không cho cô ta lên tàu, hiện tại phải bắt cô ta về nhà.”
Người vây xem nghe lời nói của tên kia, lại thấy túi lớn túi nhỏ dưới chân Hàn Mai, nhìn lại dáng dấp Hàn Mai da mịn thịt mềm, trong veo như nước, đối với lời nói của tên đàn ông kia liền tin hơn phân nửa, chẳng những không có ai đứng ra giúp cô giải vây, mà ngược lại còn có mấy người lên tiếng khuyên cô nên về nhà cùng tên kia.
Lúc này tâm Hàn Mai lạnh buốt, cô kêu gào cầu cứu thế nào cũng không có người để ý, ngay tại lúc nghĩ rằng lần này mình sẽ Game Over, liền nhìn thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đang đi tới. Hàn Mai giống như thấy được cây cỏ cứu mạng, lòng đang chìm đến đáy cốc nhất thời lại dâng cao,
Thấy cảnh sát đi tới, Hàn Mai rõ ràng cảm thấy cánh tay đang nắm tay cô run lên, lại thấy tên đang tóm lưng cô hướng tên Thiết Đầu kia nháy mắt, hắn liền thừa dịp chui loạn vào trong đám người. Hàn Mai cũng không để ý nhiều như vậy, vội vàng hướng tới vị cảnh sát kia cầu cứu.
“Đồng chí cảnh sát… Tôi … Tôi không phải là vợ của người này, tôi không biết hắn, anh giúp tôi một chút…”
“Đồng chí cảnh sát đừng nghe cô ta nói, cô ta chính là phụ nữ có chồng, nếu không phải là tôi nhanh chóng cản lại thì cô ta đã chạy trốn với đàn ông rồi, đồng chí cảnh sát, anh ngàn vạn đừng tin cô ta, cô ta rất giảo hoạt….”
“Đúng, đúng, anh tôi nói không sai, người chị dâu này từ khi bước qua cửa nhà tôi đều không chịu an phận.”
Lúc này, người xung quanh cũng nghị luận ầm ĩ, có người nói lời hai người đàn ông không sai, nhìn dáng dấp cô gái này cũng biết, chồng không có nhà nhất định là không chịu an phận; lại có người nói nhìn người phụ nữ này cũng không giống như đang lừa gạt…..
Trong lúc nhất thời, cảnh sát cũng không biết nên tin người nào.
Trong lúc bối rối, Hàn Mai đột nhiên nghĩ đến thẻ căn cước cùng vé tàu của cô vẫn để trong túi áo khoác, liền móc thẻ căn cước ra đưa tới.
“Đồng chí cảnh sát, đây là thẻ căn cước của tôi, anh hỏi người đàn ông kia, hắn căn bản không biết tên tôi là gì!” Hàn Mai sau khi nói xong tức giận nhìn hai gã đàn ông phía sau.
Kỳ quái là Hàn Mai không có như ý nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của bọn họ, ngược lại là vẻ mặt buông lỏng. Hàn Mai không tự chủ giật mình, chẳng lẽ cô đã quên mất chuyện gì sao?
“Không cần nhìn, đồng chí cảnh sát, anh xem xem có phải trên thẻ căn cước viết hai chữ “Hàn Mai” hay không?”
Người cảnh sát kia nhìn thẻ căn cước trong tay đúng là viết “Hàn Mai”, người chung quanh cũng tò mò cùng nhau tiến tới nhìn. Vừa thấy tên tuổi trên thẻ căn cước thì càng tin tưởng lời của hai người đàn ông, khuyên cảnh sát chớ quản chuyện nhà người ta, để hai vợ chồng người ta đóng kín cửa nói chuyện là được rồi.
“Đã nói cô ta là vợ tôi rồi, lần này các người đã tin chưa!” Tên đàn ông có râu hả hê nói.
“Anh trai, đừng trì hoãn nữa, mang chị dâu về nhà trước đã.” Một tên khác lên tiếng nhắc nhở.
Hàn Mai còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, tại sao hai tên này lại biết tên cô, đang trong hỗn loạn thì bị túm lên xe. Cho dù cô có kêu cứu thế nào cũng không có ai để ý, nhìn sang bên kia đường cũng không thấy bóng dáng Triệu Kiến Quốc đâu hết! Hiện tại cô đã hiểu cái gì là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay rồi!
Lên xe, Hàn Mai mới phát hiện tên đàn ông kêu Thiết Đầu lúc trước là ngồi sẵn ở ghế tài xế, chờ cửa xe vừa đóng lại liền lập tức khởi động xe lái đi.
Xe đã rời đi, người vây xem cũng giải tán, chỉ còn lại vị cảnh sát khi nãy đứng lại như có điều suy nghĩ.
Một cảnh sát khác đi tới, vỗ lưng hắn.
“Nhìn cái gì mà nhập thần thế?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy tên tuổi cô gái vừa rồi hình như đã nghe ở đâu rồi.”
“Cô gái nào?”
“Chính là cô gái tên Hàn Mai đó.”
“Cái gì? Cậu nói là Hàn Mai?”
“Đúng vậy. Có vấn đề gì à?”
……….