Quân Giáo Sinh

Quyển 2 - Chương 54: Snow

Thời điểm Brian thu thập linh kiện cơ giáp xong trở lại tầng năm thì phát hiện không thấy Caesar đâu, có chút nghi ngờ gửi tin nhắn hỏi hắn xem có chuyện gì, Caesar hồi âm lại “Có chuyện quan trong phải rời đi gấp”, nên Brian cũng không thèm quản hắn nữa, thu dọn xong bản vẽ cơ giáp liền trở lại phòng.

 

Vừa vào cửa, một cục lông tròn tròn trắng tinh lập tức nhào về phía y, kéo ống quần của y ô ô ô kêu lên, Brian lúc này mới nhớ, chính mình bận rộn cả ngày, đã quên mất cho tiểu Hobbit này ăn, nó hẳn là đói lắm rồi.

 

Dù sao trong yến hội biển người tấp nập, mang sủng vật vào cũng không có vấn đề gì, Brian liền ôm Hobbit đi đến góc phòng, chọn pho mát nó thích ăn nhất, ngồi lên sô pha bên cạnh đút cho nó.

 

Đang ăn, tiểu gia hỏa trong lòng kia đột nhiên sợ hãi rụt đầu lại, bắt lấy đôi tai to bản dùng sức che mặt mình.

 

Brian có chút nghi ngờ xoa xoa lỗ tai nó, “Này, mày làm gì vậy? Gặp phải thiên địch sao?”

 

Hobbit vừa run rẩy vừa liều mạng đem mặt giấu đi.

 

Đúng lúc này, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một thanh âm trầm ổn ôn hòa: “Brian, sủng vật này là do cháu nuôi sao?”

 

Brian ngẩng đầu lên, liền thấy bệ hạ Trand đang đứng phía trước, mang theo ý cười trên mặt, bên cạnh còn có ông nội Aston cũng đi đến, hiển nhiên là hai người vừa vặn đi ngang qua đây.

 

Cục lông màu trắng trong lòng càng run lợi hại hơn.

 

Brian vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ nói: “Bệ hạ, đây là sủng vật của bạn cháu, tạm thời đưa cho cháu để cháu chăm sóc hai ngày.”

 

Trand vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ hai tai của Hobbit, thấp giọng tán dương: “Thật đáng yêu.”

 

Hobbit: “…”

 

Sau khi bệ hạ Trand xoay người rời đi, Hobbit mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng của bệ hạ.

 

— Bệ hạ không bắt nó đem về sao?

 

— Không phải vừa nãy rõ ràng đã nhận ra rồi sao? Chẳng lẽ ông ấy muốn về nói với vương hậu lại phái người đến bắt nó?

 

Hobbit càng nghĩ càng khổ sở, ở trong lòng Brian kinh hoảng rụt đầu lại.

 

Cuộc hội họp kéo dài suốt cả ngày cuối cùng cũng kết thúc, khách khứa đến nhanh đi cũng nhanh, tan tiệc chưa đến mười phút, đại sảnh mới rồi còn ồn ào ầm ĩ lập tức tức trở nên trống trải.

 

Brian phân phó vài người máy dọn dẹp phòng khách, ôm Hobbit quay trở lại phòng của mình, một bên xoa lỗ tai của nó hỏi: “Này, tiểu Hobbit, mày vừa nãy làm sao vậy? Sao nhìn thấy bệ hạ lại sợ như vậy, mày biết ông ấy sao?”

 

Hobbit cúi thấp đầu, ủy khuất viết lên màn hình: “Tôi vốn là sủng vật của vương hậu Anna, vương hậu muốn mang tôi đi lai giống để sinh một đàn con… Tôi lén lút trốn đi, sau đó được chủ nhân thu dưỡng.”

 

Brian sửng sốt một chút, sau đó rất không khách khí bật cười ha ha ha.

 

Hobbit ngẩng đầu, hai mắt lưng tròng đẫm lệ nhìn chằm chằm y.

 

Brian cười xong, mới xoa bụng nó, nói: “Sinh một đàn con a? Chủ ý này không tồi! Mày nhanh đi sinh đi, sinh nhiều thêm vài con rồi cho Snow nhà ta nuôi một đứa. Cứ sinh một con màu trắng, Snow nhất định sẽ rất thích.”

 

Hobbit: “…”

 

Hobbit thương tâm quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Brian nữa.

 

Brian chọc nó xong, mới thu hồi bộ dáng tươi cười, đặt Hobbit vào trong cái ổ nhỏ tạm thời của nó, xoay người quay trở lại phòng ngủ.

 

Nhắc tới Snow, đáy lòng lại đột nhiên nổi lên một nỗi nhớ nhung mãnh liệt, nỗi nhớ này giống như thủy triều dần dần dâng cao, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn trái tim y.

 

— Đã mấy ngày không gặp, không biết Snow có ổn không?

 

Sau khi trở lại thủ đô, Brian vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho thọ yến lần này, thỉnh thoảng cũng bớt chút thời gian liên hệ với Snow, nhưng máy truyền tin của cậu lần nào cũng đang trong trạng thái đóng, Brian nghĩ rằng cậu ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, cho nên liền tạm thời không làm phiền đến cậu.

 

Cha Drew bận việc quân vụ, baba Berg không am hiểu những loại xã giao này, thọ yến lần này có thể nói là hoàn toàn do một tay Brian giám sát xử lý, sắp xếp từng phân đoạn, từng danh sách khách mời, thậm chí mỗi một tờ thực đơn cũng đều do y tự mình xem qua. Kỳ thực đây cũng là ý của tướng quân Drew, muốn rèn luyện cho đứa con độc nhất bảo bối này một chút.

 

Cũng may Brian không hề làm cho cha mình thất vọng. Bình thường hi hi ha ha không đứng đắn, nhưng xử lý chính sự lại rất có chừng mực, thọ yến của ông nội năm nay làm vô cùng ổn thỏa, chí ít cũng không có chỗ nào thất lễ.

 

Thọ yến cả ngày cuối cùng cũng kết thúc, Brian nhất thời có cảm giác tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống đất, vô cùng thoải mái vui sướng.

 

Ngồi ở bên giường, lấy ra máy truyền tin, nhập vào dãy số cơ hồ đã thuộc nằm lòng, muốn cùng Snow trò chuyện một chút. Máy truyền tin hình cầu nhanh chóng xoay tròn, sau một lát, phát ra thanh âm “Không kết nối được”. Brian nhíu mày một chút, nhập lại dãy số một lần nữa, kết quả vẫn là “Không kết nối được”.

 

Brian nhịn không được có chút nghi hoặc, Snow đang làm gì vậy? Tại sao vẫn không kết nối được?

 

Mấy ngày trước lúc gọi cho cậu ấy là ban ngày, cậu ấy ở trong phòng thí nghiệm đem máy truyền tin tắt đi cũng coi như bình thường. Nhưng hiện giờ đã là mười một giờ đêm, việc sinh hoạt nghỉ ngơi của cậu ấy ngày thường vô cùng quy củ, lúc này cậu ấy hẳn là phải ở ký túc xá rồi chứ? Chẳng lẽ là đang tắm?

 

Có chút nóng nảy đợi thêm vài phút, gọi lại lần nữa vẫn không thể kết nối được, trong lòng Brian đột nhiên nổi lên một chút bất an, liên tưởng đến tình trạng mấy ngày nay liên hệ với cậu ấy đều không được, loại bất an này càng thêm mở rộng, như dây leo nhanh chóng lan ra dưới đáy lòng.

 

Sắc mặt Brian hơi trầm xuống, đổi sang gọi vào số của học tỷ Cheryl.

 

Trước mắt rất nhanh liền xuất hiện một nữ sinh xinh đẹp, cô đang ở trong phòng khách xem ti vi, sau khi nhận được cuộc gọi thì lập tức đứng dậy đi ra ban công, mái tóc quăn dày bồng bềnh theo bước đi của cô nhìn qua đặc biệt mê người.

 

Cheryl liếc nhìn Brian sắc mặt không tốt ở trước mắt, cười nói: “Ai, Brian a, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

 

Brian trực tiếp hỏi: “Snow đâu?”

 

Cheryl có chút kinh ngạc, “Snow? Cậu không phải vẫn còn ăn dấm chua của bọn tôi chứ? Cậu ở cùng một chỗ với Snow lâu như vậy, lẽ nào cậu ấy không nói cho cậu biết trước kia cậu ấy cùng tôi chỉ là đóng kịch?”

 

Brian thấp giọng nói: “Khụ, đương nhiên tôi tin tưởng Snow cùng với cô không có gì. Tôi chỉ là muốn hỏi học tỷ một chút, tiến độ thí nghiệm mấy ngày nay của mọi người thế nào? Cả ngày đều ở phòng thí nghiệm sao? Tại sao tôi vẫn không liên lạc được với cậu ấy?”

 

Cheryl ngẩn người, “Tiến độ thí nghiệm gì?”

 

Brian nghi ngờ hỏi: “Đề án tốt nghiệp của cô đến giai đoạn kết thúc, cậu ấy không phải đang làm thí nghiệm cùng cô sao?”

 

Cheryl cũng nghi hoặc nói: “Tôi nghỉ mấy ngày nay để về nhà thăm cha mẹ, không có cùng Snow làm thí nghiệm a… Cậu có phải đang hiểu nhầm gì không?”

 

Brian sửng sốt một chút, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Không có gì, học tỷ, quấy rầy rồi.”

 

Sau khi tắt máy truyền tin, Brian ngồi trở lại trên giường, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, lại xen lẫn một ngọn lửa giận mãnh liệt!

 

— Snow cư nhiên đang lừa y!

 

Cái gì mà mấy ngày nghỉ này muốn ở lại trường làm thí nghiệm, cái gì mà đề án tốt nghiệp của học tỷ Cheryl sắp kết thúc rồi nên phải ở lại trợ giúp, đây hoàn toàn là đang nói dối!!

 

Brian càng nghĩ càng giận.

 

Hai người ở chung một chỗ gần một tháng, Snow luôn luôn thần thần bí bí, chưa bao giờ chủ động tìm y, cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với y. Brian cam tâm tình nguyện đi theo áp cái đầu nóng lên, Snow chỉ cần hơi đáp lại một chút liền cực kỳ vui sướng, còn tưởng tính tình Snow lãnh đạm, là do cách biểu đạt tình cảm tương đối bị động, bây giờ nghĩ lại…

 

— Này không phải bị động, đây căn bản là không coi y ra gì mà!

 

Đối với Snow mà nói, sự tồn tại Brian hoàn toàn chỉ là một người bạn trai có cũng được mà không có cũng không sao. đừng nói xa nhau bảy ngày, cho dù xa nhau bảy năm, bảy trăm năm, Snow cũng không có khả năng chủ động liên lạc với mình.

 

Nghĩ tới đây, ngoại trừ tức giận, Brian còn cảm thấy đáy lòng có chút ủy khuất không nói nên lời…

 

Snow cậu thực sự không thích tôi một chút nào sao? Đi đâu cũng không nói với tôi, mấy ngày không liên lạc cũng hoàn toàn không nghĩ đến tôi?

 

Nhưng mà… Tôi lại rất nhớ cậu…

 

Liên tục gọi đến máy truyền tin mấy lần, vẫn không kết nối được, Brian rốt cục không thể nhịn được nữa, đứng lên gọi: “Tiểu Lam!!!”

 

“… Có!” Tiểu Lam đang bị vây trong trạng thái ngủ đông ở bên trong công tắc không gian bị chủ nhân rống to một tiếng, sợ đến độ suýt nữa chết máy luôn, mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ từ trong công tắc không gian đi ra, nghiêm túc hỏi, “Chủ, chủ nhân, ngươi có gì phân phó?”

 

Brian trầm mặc nói: “Lập tức định vị tọa độ chính xác của Dạ Tuyết cho ta!!”

 

“…Vâng!”

 

Lúc trước khi Brian chế tạo Dạ Tuyết, tuy rằng chỉ lệnh đầu tiên đặt cho Dạ Tuyết là vĩnh viễn trung thành với chủ nhân Snow, thế nhưng, để tránh những tình huống ngoài ý muốn, y đã cài đặt hệ thống định vị trên người của Dạ Tuyết, chỉ cần Dạ Tuyết không chủ động che giấu tung tích, Tiểu Lam bên này vẫn có thể định vị được tọa độ chi tiết của nó.

 

Brian ra lệnh một tiếng, Tiểu Lam lập tức khởi động hệ thống theo dõi, trong vòng ba mươi giây nhanh chóng tính ra tọa độ của Dạ Tuyết.

 

Tiểu Lam nghiêm túc đáp: “Chủ nhân, tọa độ của Dạ Tuyết hiện giờ là 1732. 185. – 145, thủ đô thiên hà Cepheus.”

 

Sắc mặt Brian hơi cứng lại —

 

Cậu ấy cư nhiên ở thủ đô?!

 

Hơn nữa, vị trí tọa độ trước mắt y cư nhiên còn có giá trị âm? Đây là đang ở dưới đất sao??

 

Chẳng lẽ đã bị người khác giam lại?!

 

Vừa nghĩ tới khả năng “Snow đã xảy ra chuyện” này, trái tim Brian liền giống như bị người khác dùng lực bóp chặt! Y bình thường đặt Snow ở trong tim yêu thương còn không đủ, vạn nhất Snow bị thương ở đâu, Brian tuyệt đối so với mình bị người khác đâm một dao còn khó chịu hơn!

 

Brian không do dự nữa, lập tức mang Tiểu Lam rời khỏi biệt thự của gia tộc Birch.

 

Ở trước cửa đột nhiên đụng phải tướng quân Drew vừa tiễn bệ hạ trở về, thấy con trai vội vã lao tới, Drew nhịn không được cau mày hỏi: “Brian, hơn nửa đêm mà còn đi đâu?”

 

Lo lắng Snow gặp chuyện không may, Brian vội đến sắp điên rồi, không còn tâm trí nào mà giải thích chi tiết với cha mình, đành nói cho có lệ: “Con đã hẹn với Caesar có chút việc gấp phải làm…”

 

Brian vừa dứt lời đã muốn đi, Drew lại ngăn y lại, lạnh mặt nói: “Ta vừa mới nhìn thấy Caesar, nó nói nó về khách sạn trước, nhờ ta chuyển lời với con ngày mai gặp lại.”

 

Dù sao cũng là con trai của mình, thái độ qua loa cùng với lời nói dối rõ ràng của Brian làm Drew nhíu mày, “Đêm khuya vội vội vàng vàng, con muốn làm gì vậy? Trở lại cho ta!”

 

Brian: “…”

 

Drew cả giận nói: “Tiểu Lam!!”

 

Tiểu Lam: “…”

 

— Nếu Tiểu Lam là con người, chắc đã sớm bị dọa đến mắc bệnh tim rồi, lúc hai cha con nhà này rống giận một người so với một người càng đáng sợ hợn.

 

Hai cha con đang giằng co trước cửa, bên cạnh đột nhiên truyền tới một thanh âm lãnh đạm mà nhu hòa, “Đang làm gì vậy?”

 

Hai mắt Brian sáng ngời, giống như gặp được cứu tinh, lập tức cười hì hì trốn phía sau Berg, lấy lòng nói: “Baba, con có chút việc gấp muốn ra ngoài, bạn học của con đến thủ đô, con phải tới trạm không gian đón cậu ấy, cha lại ngăn không cho con đi…”

 

Berg nhướng nhướng mày, nhìn về phía Drew.

 

Nộ khí trên gương mặt của Drew trong nháy mắt lập tức tan thành mây khói, mỉm cười đi đến ôm lấy vai vợ mình, thấp giọng nói: “Khụ, đã trễ thế này em ra ngoài làm gì, bên ngoài lạnh lắm, thân thể em lại không tốt… Mau trở về đi thôi.”

 

Dứt lời còn cởi áo khoác của mình phủ thêm cho ông.

 

Berg liếc mắt nhìn Brian, hỏi: “Đi đón bạn học?”

 

Brian vội vàng nói: “Cậu ấy lần đầu tiên đến thủ đô nên đối với nơi này không quen lắm, con đi đón cậu ấy một chút, đưa cậu ấy đến khách sạn!”

 

Berg gật đầu, bình tĩnh nói: “Đi đi, đi sớm về sớm.”

 

Brian nhìn về phía cha thăm dò, Drew liếc mắt trừng y, “Còn không mau cút!”

 

Brian lập tức điều khiển Tiểu Lam thực vui vẻ mà lăn đi.

 

Thẳng cho đến khi cơ giáp màu lam kia biến mất trong tầm mắt, Berg mới nhẹ giọng nói: “Anh đi theo nó.”

 

Drew sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn nam nhân đang ôm trong ngực, nghi ngờ hỏi: “Theo nó… Không cần thiết chứ?”

 

Berg nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay biểu hiện của con có chút kỳ quái, đột nhiên nói muốn làm cơ giáp trị liệu, còn cả ngày mất hồn mất vía, hơn nửa đêm đi ra ngoài, nói là đón bạn học, anh cũng tin sao?”

 

Drew: “…”

 

Berg nghiêng mắt nhìn y: “Còn không mau đi?”

 

Drew vội cười nói: “Được được được, nghe lời em. Em mau trở lại phòng đi, anh đi xem một chút.”

 

Berg lúc này mới gật đầu, xoay người trở lại phòng trong.

 

Tướng quân Drew Birch – thượng tướng cấp bốn sao của quân đoàn Trường Xà, dưới mệnh lệnh của bà xã, hơn nửa đêm đi theo dõi con trai của mình.

 

Cơ giáp cấp S Lôi Xà bị chủ nhân triệu hồi ra khỏi công tắc không gian, lập tức mở chức năng ẩn hình phản truy tung, bay lên trời, nhanh chóng đuổi kịp Brian.

 

***

 

Brian lòng nóng như lửa đốt bay về phía tọa độ kia.

 

Hoàn toàn không có nhận ra được, trên không trung cách đỉnh đầu mấy nghìn thước, cơ giáp của cha mình Drew đang hai mắt tỏa sáng theo dõi hắn.

 

Bên trong khoang điều khiển của Tiểu Lam, tiêu điểm màu bạc của Dạ Tuyết càng ngày càng gần, đáy lòng Brian cũng càng ngày càng khiếp sợ!

 

— Đây là nơi quỷ quái nào?!

 

Phạm vi gần trăm km xung quanh đây đều hoang tàn vắng vẻ, trên mặt đất mọc đầy cỏ dại cao hơn một thước, do không có ai xử lý, bộ dạng cây cối càng trở nên tráng kiện và hỗn độn, nơi này dường như không có đường chạy cho xe huyền phù trên không trung, mặt đất cũng không có dấu vết của phố xá, giống như rừng rậm nguyên thủy bị bỏ hoang đã lâu, không người cư ngụ.

 

Cách đó không xa có một tòa thành rất lớn, nhìn qua tử khí trầm trầm, bên trong thành bảo ngay cả một tia sáng cũng không có… Nương theo ánh trăng có thể thấy đại khái hình dáng của tòa thành, tường cao dựng thẳng ở bên ngoài in xuống một cái bóng lớn trên mặt đất, thỉnh thoảng lại có vài con quạ đen bay qua bầu trời, làm cho tòa thành tối tăm này càng có vẻ âm trầm khủng bố.

 

Brian nhanh chóng điều khiển Tiểu Lam dừng trước cổng tòa thành, phóng đại bản đồ tọa độ xung quanh đây, tiêu điểm màu bạc trên màn hình quả nhiên bắt đầu lóe sáng, rõ ràng, Dạ Tuyết đang ở trong tòa thành này!

 

— Tại sao Snow lại ở đây? Cậu ấy chạy tới nơi quỷ quái này để làm gì?!

 

Brian nhíu mày, điều khiển Tiểu Lam đứng ngoài tòa thành bị phong tỏa này xem xét vài lần.

 

Cửa vào thành bị phong kín, căn bản là không có cách nào vào được, Brian thấp giọng ra lệnh: “Tiểu Lam, điều tra xem lai lịch của tòa thành này.”

 

Tiểu Lam lập tức bắt đầu định vị kiểm tra, sau một lát liền cho ra kết quả: “Chủ nhân, dựa theo vị trí địa lý của tòa thành này, chắc hẳn đã từng là thành Lạc Hà.”

 

— Thành Lạc Hà? Chưa từng nghe qua!

 

Brian đi đến đài điều khiển, nhìn thông tin trong dữ liệu mà Tiểu Lam vừa tra ra trên internet.

 

Ảnh chụp bên trong màn hình là thành Lạc Hà hơn năm mươi năm trước, tuy rằng không hẳn là phồn hoa, nhưng thoạt nhìn cũng vô cùng náo nhiệt. Thông tin trên tư liệu cho biết, nơi này từng có gần hai vạn cư dân, hơn năm mươi năm trước ở đây lan truyền một loại virus tên là Sav – II, làm cho toàn bộ cư dân sống trong thành bị lây nhiễm virus mà tử vong chỉ trong một thời gian ngắn, nguyên bản là một thành phố náo nhiệt liền biến thành địa ngục đáng sợ.

 

Khoảng cách giữa thành Lạc Hà với những tòa thành khác tương đối xa, virut trong thời gian ngắn vẫn chưa khuếch tán ra bên ngoài, Quân bộ sợ virut sẽ tiếp tục lan truyền, sau khi biết tin lập tức phong tỏa tòa thành, cắt đứt tất cả đường giao thông cùng internet nối giữa thành với thế giới bên ngoài, hơn nữa còn từ trên cao ném xuống một lượng lớn vũ khí sinh hóa tiêu diệt virut.

 

Từ đó về sau, tòa thành này liền không có người sinh sống, chính thức trở thành “Từ thành”.

 

Thời gian trôi qua đã rất lâu, xung quanh tòa thành cỏ dại mọc thành bụi, cây cối che trời, tường thành cao ngất cùng với thi cốt của con người chất đống bên ngoài, trong đêm khuya yên tĩnh lộ ra một cỗ âm u ớn lạnh.

 

Chuyện của hơn năm mươi năm trước, cũng khó trách Brian chưa hề nghe qua cái tên “Thành Lạc Hà”.

 

— Snow ở trong này làm gì? Là cậu ấy tự mình tới hay bị người khác bắt tới?

 

Brian càng nghĩ càng sốt ruột, trầm mặc một lát, đột nhiên ra lệnh: “Tiểu Lam! Chúng ta vào xem!”

 

Y mấy ngày nay ở nhà, rảnh rỗi liền dựa theo ý tưởng trước đây nâng cấp lại Tiểu Lam một chút, trang bị cho nó một đôi cánh kim loại lớn màu lam, bình thường thu lại trong bả vai, khi khởi động hệ thống phi hành sẽ mở rộng ra như cánh chim!

 

Tiểu Lam vẫn chưa có cơ hội bay lần nào, nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức hưng phấn mở cánh, bay lên trời, vừa muốn bay vào bên trong tòa thành, đã thấy một cơ giáp to lớn đột nhiên chắn ở trước mặt, chặn đường của hai người!

 

Chỉ thấy ngoại hình của cơ giáp kia giống như một con rắn dài, toàn thân màu lục, một đôi mắt xanh u ám lóe lên hàn quang quỷ dị, trên người dựng thẳng hàng nghìn hàng vạn cái vảy giống như những con dao sắc bén, theo động tác đong đưa của cái đuôi, không khí xung quanh bị gợn lên từng đợt gió xoáy vô cùng khủng bố!

 

— Là Lôi Xà! Cơ giáp cấp S dành riêng cho Tướng quân Drew!

 

Trong máy truyền tin trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tràn đầy lửa giận của tướng quân Drew, “Đi xuống!”

 

Một tiếng quát to, không chỉ Tiểu Lam bị hù đến thiếu chút nữa thì trụy cơ, mà đến cả Brian cũng phải giật mình.

 

Cơ giáp cấp S Lôi Xà của cha cư nhiên trực tiếp dùng sóng điện từ quấy nhiễu đầu mối trí năng của Tiểu Lam, cưỡng ép xâm nhập hệ thống truyền tin trong cơ giáp! Brian hoàn toàn không nghĩ tới, cha cư nhiên im lặng không tiếng động theo dõi phía sau mình!

 

Drew nhìn vẻ mặt khiếp sợ của con trai, lạnh lùng nói: “Đây là nơi con nên tới sao? Còn không quay trở về?!”

 

Brian từ nhỏ đã bị cha quát thành quen, đối với tiếng rống giận của tướng quân Drew cũng không có phản ứng gì, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của phụ thân, cố chấp nói: “Người đừng cản con! Con muốn đi vào cứu người, một người bạn của con còn đang ở trong thành!”

 

***

 

Bên dưới lòng đất của tòa thành Lạc Hạ, Snow rốt cục cũng tỉnh lại.

 

Nhìn đèn chân không chói mắt trên đỉnh đầu, Snow nhất thời có chút phân không rõ mình đang ở đâu.

 

Trong công tắc không gian trước ngực truyền đến thanh âm của Dạ Tuyết: “Chủ nhân, ngươi có khỏe không?”

 

“Ân… Không sao…”

 

Snow có chút đau đầu đè lên huyệt thái dương, xét theo tình trạng thân thể, mình là bị một lượng nhỏ thuốc mê thần kinh làm ngất xỉu, nhớ lại tình huống lúc đó, ngoại trừ đôi giày quân đội màu lam của người đàn ông kia và khí tức lãnh đạm tỏa ra trên người, những thứ khác hoàn toàn không nhớ rõ.

 

— Là ai chứ?

 

Snow có chút nghi ngờ, những người trong tổ chức Mạch nước ngầm, một bộ phận trong qua trình truy bắt của Quân bộ năm đó đã bị bắt vào tù, còn có một bộ phận lén trốn đi. Ai lại trở lại tòa thành dưới lòng đất này? Mục đích trở lại cũng là vì thuốc ức chế sao?

 

Không biết đã hôn mê bao lâu, cũng may mình không bị thương, xem ra người kia đối với mình cũng không có ác ý gì.

 

Snow xoa nhẹ cái đầu đang đau nhức đứng lên, dựa vào trí nhớ nhanh chóng lấy một ít dược phẩm từ trong mấy cái tủ lạnh lớn, gọi Dạ Tuyết ra, bỏ vào không gian lưu trữ của nó, nhân tiện mang theo một ít thiết bị dụng cụ chế thuốc, lúc này mới xoay người đi tới cửa.

 

Đi đến trước cửa, mới phát hiện cửa đã bị khóa trái…

 

Xem ra người đánh ngất mình nhất định là một thành viên của Mạch nước ngầm, khóa trái cửa phòng ngừa người khác đi vào, kỳ thật là một loại phương thức bảo vệ.

 

Trong lòng Snow chẳng hiểu sao nổi lên một tia ấm áp.

 

Tổ chức Mạch nước ngầm sớm bị hủy diệt, các Omega chỉ có thể sinh tồn trong những góc khuất ngoài xã hội, bọn họ đối với nhau sẽ có loại cảm giác đặc biệt thân thiết.

 

Snow mở cửa bước nhanh đến chỗ thang máy, thời điểm đi trong hành lang luôn cảm thấy có chút kỳ quái, tòa thành dưới đất này chỉ có ba tầng, vì sao cậu luôn cảm thấy dưới chân dường như có thứ gì đó? Thỉnh thoàng còn có thể nghe thấy âm thanh máy móc đang chuyển động?

 

Bất quá, thời gian cấp bách, Snow cũng không tiện ở đây lâu, nhanh chóng đi vào thang máy rời khỏi nơi này.

 

***

 

Ngoài thành, hai cha con Brian và Drew cũng sắp đánh nhau.

 

Drew ngăn cản Brian không để y đi vào, Brian lại cứng rắn muốn xông vào tử thành, ngay tại lúc hai người đang giằng co, đột nhiên thấy phía trên tòa thành xuất hiện một bóng người! Người nọ vóc dáng mảnh khảnh, động tác linh hoạt, dứt khoát quả quyết nhảy lên vài cái, trực tiếp nhảy tới nơi cao nhất của tường thành, sau đó nhanh chóng tuột xuống dưới, vững vàng rơi trên mặt đất!

 

Ánh trăng màu bạc phủ xuống thân hình của người kia một tầng quang ảnh như hòa, thiếu niên nhảy ở trên tường thành, thân thể nhẹ nhàng linh hoạt tựa như một con chim sơn ca đang bay lượn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng gần như trong suốt, đôi môi mỏng manh gắt gao mím chặt, lộ ra một tia cao ngạo và lạnh lùng không dễ tiếp cận.

 

Brian: “…”

 

Nếu không phải mình liếc mắt một cái liền nhận ra vóc người và hình thể của cậu ấy, còn có công tắc không gian màu bạc trên ngực chứa Dạ Tuyết, Brian thậm chí còn tưởng đây là một u linh đã chết từ trong tử thành trốn ra ngoài!

 

Sửng sốt một chút, Brian không cùng cha khắc khẩu nữa, quyết đoán hạ xuống mặt đất, ra khỏi khoang điều khiển, giống như một con chó bự nhanh chóng nhào qua ôm lấy Snow, thanh âm bởi vì lo lắng mà hơi hơi run rẩy, “Cậu, cậu không sao chứ?”

 

“…” Snow nhất thời cứng đờ tại chỗ.

 

Vừa mới từ trong tòa thành nhảy ra, trước mặt liền có một con sủng vật to lớn nhào tới, Snow bị dọa giật mình, sau khi nhận ra đó là Brian, sắc mặt lại càng trắng bệch.

 

— Brian? Tại sao y lại ở chỗ này?

 

Snow còn chưa kịp phản ứng, tướng quân Drew đã hạ xuống, từ trong khoang điều khiển đi ra, tới trước mặt hai người, nhíu nhíu mày.

 

Brian thấy cha tới gần, lập tức xoay người đem Snow bảo hộ ở phía sau, cười nói: “Đây là bạn học của con, con dẫn cậu ấy về khách sạn trước, sau đó sẽ quay lại giải thích với người…”

 

Trực giác nói cho Brian biết trong tòa thành này có một bí mật nào đó, cha nghiêm khắc ngăn cản y tiến vào như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường.

 

Snow từ nơi này đi ra, cũng không biết đã làm gì, mặc một thân quần áo cùng giày da màu đen kỳ quái, mũ trùm rộng đem tóc che hết đi, cậu ấy mặc một thân trang phục này mặc dù có một loại cấm dục gợi cảm, thế nhưng… mặc như vậy từ tòa thành nhảy ra vào đêm khuya, cũng không phải chuyện bình thường đi?!

 

Mặc kệ mục đích của Snow là gì, ý nghĩ đầu tiên của Brian là trước hết phải bảo vệ Snow thật tốt.

 

Brian lôi kéo Snow muốn đi, lại nghe Drew lớn tiếng quát: “Đứng lại!”

 

Hai người đồng thời dừng bước, sống lưng Snow trong nháy mắt cứng ngắc.

 

— Có phải mình đã bị phát hiện rồi không? Nam nhân mặc quân trang trước mặt này, là người của Quân bộ sao? Ông ấy sẽ bắt mình sao?

 

Snow tâm loạn như ma, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

 

Brian thấy đầu ngón tay của thiếu niên bên cạnh hơi hơi run lên, lập tức nắm chặt tay cậu như an ủi.

 

Ánh mắt sắc bén của Drew nhìn chằm chằm vào Snow, lớn tiếng hỏi: “Cậu là ai? Đến thành Lạc Hà này làm gì?”

 

Tướng quân Drew tính tình thẳng thắn, chỉ có trước mặt bà xã Berg mới tương đối ôn nhu, bình thường lúc cùng thuộc hạ ở quân đoàn, thậm chí là trước mặt nhi tử Brian, đều mang bộ dáng chính trực vẻ mặt nghiêm túc. Brian từ nhỏ đã bị ông la mắng thành quen nên không sao, nhưng Snow, bản thân mình một lời nói nặng cũng không nỡ nói, làm sao có thể để ông rống như vậy?

 

Brian vô cùng khó chịu, rốt cuộc nhịn không được nói: “Cha! Người đừng hung dữ như vậy được không?! Đây là con dâu của người đó!!”

 

Snow: “…”

 

Drew: “…”

 

Snow cảm thấy, chính mình từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

 

Hết chương 54.

back top