Quân Giáo Sinh

Quyển 4 - Chương 81: Thiên hà Khổng Tước

Cùng lúc đó, tại thủ đô của thiên hà Cepheus.

 

Khi Drew tham gia xong hội nghị bí mật của Quân bộ, quay lại phòng ngủ thì Berg đã tỉnh.

 

Drew đi đến ngồi xuống bên giường, cúi người hôn hôn trán ái nhân, thấp giọng nói bên tai hắn. “Ngày mai anh phải mang quân đoàn Trường Xà xuất chinh, em ở nhà chờ anh trở lại.”

 

Berg giật mình, nghi hoặc hỏi. “Xuất chinh? Muốn đi đâu?”

 

Thấy Drew hơi hơi nhíu mày, Berg liền dời tầm mắt, nhẹ giọng nói. “Nếu anh không tiện nói, thì không cần nói đâu.”

 

Drew. “….”

 

Từ sau khi biết Berg chính là thủ lĩnh đời thứ hai của Mạch Nước Ngầm, tuy rằng hai người nhiều lần thân mật trên thân thể, nhưng về tâm lý lại có chút ngăn cách, đối với Drew luôn chính trực nghiêm cẩn, vì ái nhân mà không quan tâm đến mệnh lệnh đuổi bắt Mạch Nước Ngầm của Quân bộ, đã làm y có cảm giác rất tội lỗi, y không thể lại nói bí mật của Quân bộ cho Berg.

 

Là tướng quân, y có nghĩa vụ bảo mật những quyết sách của Quân bộ, cho dù Berg là ái nhân của mình, y cũng không thể vi phạm nguyên tắc này.

 

Nhìn bộ dáng mất mát cúi đầu của Berg, Drew đau xót trong lòng, thấp giọng nói. “Thật xin lỗi, anh không thể nói cho em.”

 

Drew đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi hai bước, lại nghe phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Berg. “Bình an trở về, nhớ rõ em đang đợi anh.”

 

Drew giật mình, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ôn nhu của Berg, đáy lòng Drew kích động một trận, lập tức hai ba bước trở lại bên giường, ôm chặt lấy Berg, hung hăng hôn hắn.

 

Nụ hôn từ biệt kéo dài tựa hồ có sức mạnh an ủi lòng người, cũng giảm bớt một cách rõ rệt không khí xấu hổ vừa rồi.

 

Drew nhẹ nhàng vuốt ve tóc ái nhân, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, thấp giọng nói. “Em yên tâm, anh nhất định sẽ bình an trở về…. Ở nhà chờ anh.”

 

Berg mỉm cười gật gật đầu, nói. “Em tin tưởng vào anh.”

 

Sau khi Drew đi, Berg trầm mặc một lát, lúc này mới đứng dậy khóa trái cửa phòng, kết nối tới máy truyền tin bí mật trong vương cung.

 

Rất nhanh, bệ hạ Trand liền xuất hiện trong màn hình, ông đang mặc chính trang của vương thất đế quốc, hiển nhiên là đã sớm rời giường. Nhìn thấy Berg, liền thấp giọng hỏi. “Berg, có chuyện gì?”

 

Berg nhẹ giọng nói. “Vương huynh, ngày mai Drew muốn dẫn quân đoàn Trường Xà xuất chinh, chuyện này người cũng biết?”

 

Trand gật gật đầu. “Bên Quân bộ vừa có người báo cho ta, Rawson không cẩn thận bị cuốn vào trùng động vũ trụ, đến bây giờ vẫn không rõ tung tích, Quân bộ quyết định tạm thời không công khai tin tức này, phái quân đoàn Trường Xà tới trợ giúp quân đoàn Vinh Quang, thuận tiện tìm kiếm tung tích Rawson.”

 

Berg hơi hơi nhíu mày. “Cứ như vậy, ở thủ đô không phải chỉ còn…..”

 

Trand thấp giọng nói. “Em nói không sai, điều quân đoàn Vinh Quang và quân đoàn Trường Xà đi, không thể nghi ngờ chính là cơ hội tuyệt vời với bọn họ…. Để phòng vạn nhất, em lập tức nghĩ cách mang Cửu Vĩ Thiên Hồ đi.”

 

Berg thận trọng gật gật đầu. “Em biết nên làm thế nào.”

 

Sau khi ngắt máy truyền tin, Berg lập tức lấy một bộ quần áo nhẹ nhàng từ trong tủ quần áo ra thay, đi đến trước cửa kho cơ giáp cao năm tầng của gia tộc Birch, lắc mình tiến vào trong hầm ngầm, dùng mật mã mở cánh cửa ngầm của tầng hầm.

 

— Đó chính là cửa ngầm thông đến căn cứ dưới lòng đất của thành Lạc Hà.

 

***

 

Khi Berg đi đến căn cứ dưới lòng đất, Duve đang nằm sấp trên bàn ngủ,

 

Tóc của Omega lười biếng này vẫn hỗn độn như ăn mày, quần áo trên người cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thật hắn rất có thiên phú về phương diện chế tạo cơ giáp, nhưng tác phong sinh hoạt lại lôi thôi đến cực điểm.

 

Berg bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn phía trước hắn.

 

Duve bị đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn nam nhân thần sắc lãnh đạm trước mặt trong chốc lát, một lúc sau, nhận ra đối phương là ai, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, cười hì hì nói. “Lão đại! Sao ngài lại đến đây?”

 

— Là thủ lĩnh đời thứ hai của Mạch Nước Ngầm, các thành viện của Mạch Nước Ngầm đều thân thiết gọi vương tử Berg là “lão đại”.

 

Berg dứt khoát nói. “Ta đến mang Cửu Vĩ Thiên Hồ đi, công tác còn lại bên này hoàn thành hết rồi chứ?”

 

Duve gãi gãi mái tóc lộn xộn như ổ chim, có chút hoang mang nói. “Đã sớm hoàn thành a, công tắc không gian cũng làm xong rồi, không phải bệ hạ đã nói phải đợi hai người điều khiển đến đủ, mới khởi động lại đài cơ giáp này sao?”

 

Berg thấp giọng nói. “Không còn kịp nữa.”

 

Dứt lời liền xoay người đi đến mật thất chứa cơ giáp, Duve lập tức đuổi theo bước chân hắn.

 

Hai người mở cửa mật thất ra, quả nhiên thấy một đài cơ giáp mới tinh đang đứng sừng sững trong không gian rộng trên trăm mét vuông bên trong, thân thể cơ giáp có đường cong lưu loát, chín cái đuôi mềm mại rủ phía sau, kim loại bóng loáng dưới ánh sáng của ngọn đèn tản ra quang mang màu da cam đẹp mắt.

 

Berg nhịn không được tán thưởng nói. “Quả nhiên là tác phẩm tốt nhất của cậu.”

 

Duve cười gãi gãi đầu, lấy chiếc nhẫn đặc chế mang công tắc không gian ra, thu cơ giáp vào, lại giao công tắc không gian vào tay Berg, nói. “Mật mã khởi động công tắc không gian là ngày thành lập Mạch Nước Ngầm.”

 

Berg gật gật đầu, nhìn hắn nói. “Duve, cậu cũng không nên ở lại chỗ này, nơi này không an toàn.” Nghĩ nghĩ, lấy giấy viết lên một địa chỉ và một cái tên đưa cho hắn. “Đến tinh cầu Oman tìm người này, tạm thời tránh đi một chút.”

 

Duve gật gật đầu nói. “Đã biết, lão đại, tôi đi thu xếp một chút, ngày mai sẽ đi.”

 

Berg nhanh chóng đi qua thông đạo bí mật từ căn cứ dưới lòng đất trở về nhà Birch.

 

Đưa mắt nhìn xa xa, chỉ thấy căn nhà đèn đuốc sáng trưng, mấy vệ binh đứng ngoài cửa, là thuộc hạ thân tín nhất của Drew. Thư phòng sáng đèn, hiển nhiên Drew đang ở trong thư phòng sắp xếp lại vài tài liệu, mấy binh lính đội cận vệ có lẽ đang chờ tướng quân của bọn họ.

 

Berg đi đến trước mặt mấy người kia, mấy người đó lập tức hành lễ với hắn.

 

Berg gật gật đầu, mỉm cười nói với một người lính Beta dáng người không khác mình lắm. “Chỗ ta có một chút linh kiện cơ giáp muốn chuyển lên lầu, người máy trong nhà bị hỏng, cậu có thể qua đây giúp đỡ một chút không?”

 

Binh lính kia sửng sốt một chút, lập tức cung kính hành lễ đáp. “Vâng, phu nhân!”

 

Mọi người trong quân đoàn Trường Xà đều biết tướng quân nhà mình coi trọng phu nhân bao nhiêu, hơn nữa phu nhân còn là em họ của bệ hạ, dưới ảnh hưởng của Drew, Berg trong cảm nhận của tất cả binh lính quân đoàn Trường Xà rất có uy nghiêm, không ai dám công khai vi phạm mệnh lệnh của tướng quân phu nhân.

 

Tướng quân phu nhân tìm hắn hỗ trợ, quả thực là vinh hạnh của hắn.

 

Beta trẻ tuổi mang tâm tình kích động đi theo Berg đến kho linh kiện, nhìn kho hàng tràn ngập linh kiện thì hơi sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi. “Phu nhân, muốn mang linh kiện nào…..”

 

Người lính quay đầu, còn chưa phục hồi tinh thần từ cơn kích động khi “có thể làm việc giúp phu nhân tướng quân”, sau lưng lại đột nhiên tê dại, sau đó hai mắt tối sầm, không cam lòng ngã xuống đất.

 

Berg thu hồi kim tiêm gây mê trong tay, nhanh chóng thay quân trang của người lính kia lên người, chiếu theo bộ dáng của hắn làm một tấm mặt nạ, cẩn thận dán lên trên mặt.

 

Khi trở lại cửa nhà Birch, một binh sĩ bên cạnh nhìn thoáng qua đồng đội đầu bị mũ quân trang che khuất hơn nửa bên mặt, có chút nghi hoặc hỏi. “Mike, cậu giúp phu nhân chuyển xong linh kiện nhanh như vậy sao?”

 

“Mike” gật gật đầu, hạ giọng nói. “Ừ, chuyển xong rồi.”

 

Đúng lúc này, Drew đi ra từ thư phòng, mặc một thân quân phục thượng tướng cấp bốn sao chỉnh tề, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua thủ hạ trong đội cận vệ, thấp giọng nói. “Xuất phát đi.”

 

Một đám binh lính lập tức hành lễ nói. “Rõ! Tướng quân!”

 

Binh lính rất có trật tự đi lên xe huyền phù có khắc đồ đằng hình rắn của quân đoàn Trường Xà, xuất phát đến đại bản doanh của quân đoàn Trường Xà.

 

Không ai chú ý tới, một người binh sĩ trong đó bị mũ quân trang che kín mặt, hơi hơi giương lên một nụ cười.

 

***

 

Khi Rawson trở lại sơn động, liền thấy Lăng Vũ ngồi trên tảng đá lớn trong sơn động, trong tay cầm chiếc mũ quân trang nhặt lên từ mặt đất, ngón tay với những khớp xương rõ ràng trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng ma sát bên viền mũ, tựa hồ đang có tâm sự gì đó.

 

Cá tính của Lăng Vũ hoàn toàn không ôn nhu giống như những Omega bình thường, cậu đã quen với thân phận thiếu tướng, quen đứng trên cao chỉ huy và ra lệnh cho quân đoàn của mình, lúc mặc quân trang vào luôn cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo băng lãnh cấm dục.

 

Nhưng về bản chất cậu vẫn là Omega, cơ thể ngoại hình có rất nhiều đặc thù thuộc về Omega — tỷ như dáng người gầy gò, hai chân thon dài thẳng tắp, phần eo tinh tế chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn, cơ thể có độ mềm dẻo rất cao….

 

Nam nhân này rõ ràng là Omega có huyết thống thuần khiết, cá tính lại quật cường và mạnh mẽ hơn nhiều so với một vài Alpha.

 

Lúc này, cậu đang ngồi trên tảng đá nhíu mày tự hỏi, gương mặt được chiếu dưới ánh huỳnh quang trong sơn động càng trở nên trắng nõn tinh xảo.

 

Rawson đứng ở đó, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu.

 

Trái tim nhanh chóng nhảy lên, nhìn con người quen thuộc trước mặt, phần rung động dưới đáy lòng vẫn hệt như năm đó.

 

— Nam nhân này là đặc biệt như thế. Đặc biệt đến mức không ai có thể thay thế được.

 

— Đây là vị tướng quân Omega duy nhất của đế quốc, là người duy nhất Rawson yêu, là vật báu hắn đặt ở trong lòng.

 

Bộ dáng cau mày của Lăng Vũ cực kỳ băng lãnh và nghiêm túc, quanh thân thậm chí còn tản ra một cỗ hàn ý lãnh liệt “chớ đến gần”, nếu đổi lại là người khác, có lẽ căn bản không dám tiếp cận, nhưng đối với Rawson thì, bộ dáng khẽ nhíu mày của Lăng Vũ ngược lại rất dễ nhìn, hình ảnh nam nhân này im lặng ngồi đó, đối với Rawson mà nói chính là một cảnh đẹp quý giá.

 

Ánh mắt Rawson vẫn dừng ở trên người Lăng Vũ, tựa hồ nhìn thế nào cũng không đủ.

 

Nhận thấy được tầm mắt nóng cháy của đối phương, Lăng Vũ nghi hoặc quay đầu, nâng cằm nhìn về phía Rawson. “Chuyện gì?”

 

Rawson cười cười, đi đến bên cạnh cậu, cũng ngồi xuống dưới tảng đá kia, thấp giọng hỏi. “Em đang suy nghĩ gì thế? Xuất thần như vậy?”

 

Lăng Vũ. “……….”

 

Vấn đề này không thể trả lời.

 

Bởi vì cậu đang suy nghĩ đến chuyện “kỳ phát tình”.

 

Mấy năm nay, Lăng Vũ cứ cách ba tháng sẽ đúng hạn tiêm thuốc ức chế một lần, lần tiêm tiếp theo hẳn là vào ngày mùng 1 tháng sau, hôm nay đã là ngày 18, cách kỳ phát tình chỉ còn 12 ngày….

 

Muốn trong vòng 12 ngày rời khỏi nơi này trở lại tinh cầu Namics, thật sự là rất khó khăn.

 

Cậu không những cần tìm ra một hàng tuyến thiên hà có thể chuyển tiếp, còn phải để cơ giáp Hắc Long bổ sung đầy đủ năng lượng, không nói đến khoảng cách giữa thiên hà Khổng Tước đến những chòm sao phía bắc của đế quốc vô cùng xa xôi, đi đường trong vũ trụ phải tốn rất nhiều thời gian, chi riêng vấn đề năng lượng đã đủ để khiến Lăng Vũ đau đầu.

 

Năng lượng của Hắc Long chỉ còn lại có 10%, dựa vào chuyển hóa quang năng thì phải đến năm nào tháng nào mới lưu trữ được đủ?

 

Nếu 12 ngày sau còn chưa thể rời khỏi nơi này….

 

Lăng Vũ nhịn không được ngẩng đầu nhìn vào mắt Rawson.

 

May mà có Alpha ở bên cạnh, ít nhất mình sẽ không vì kỳ phát tình không ai đánh dấu mà phá vỡ tinh thần.

 

Đến lúc đó nếu thật sự rơi vào kỳ phát tình, để cho Rawson….

 

Nhớ tới hình ảnh xa xôi trong ký ức từng bị nam nhân này chiếm lấy thân thể, trái tim Lăng Vũ căng thẳng, lập tức dời tầm mắt đi.

 

Rawson bị nhìn đến chẳng hiểu ra làm sao.

 

Omega của hắn đột nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó lập tức dời tầm mắt đi, đây là ý gì? Tức giận sao?

 

Rawson nghi hoặc hỏi. “Sao vậy? Có phải vừa rồi bị thương trong trùng động vũ trụ không? Muốn Hắc Long kiểm tra một chút cho em không?”

 

Lăng Vũ thản nhiên nói. “Tôi không sao.”

 

Khoảng cách quá gần gũi với Rawson khiến tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, loại phản ứng xa lạ này khiến Lăng Vũ có chút nôn nóng, bất động thanh sắc nhích sang bên cạnh, duy trì cự ly một mét hữu hảo với Rawson.

 

Rawson liếc mắt nhìn kỹ cậu, phát hiện bộ dáng cậu không giống bị thương, lúc này mới yên lòng.

 

Đi đến bãi đất trống rộng rãi trong sơn động, Rawson gọi Hắc Long ra, mang giường tại phòng nghỉ ở khoang điều khiển của Hắc Long bày trong sơn động, sô pha cũng chuyển ra đặt bên cạnh, còn lấy một ít nước uống và đồ ăn từ trong kho dự trữ, thậm chí rất săn sóc bê một bàn ăn ra.

 

Lăng Vũ. “…………..”

 

Rawson này thật sự là, không nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi nơi này, lại còn tay chân lạnh lẹ trang trí cho sơn động. Sơn động trống trải rất nhanh liền được hắn thu dọn thành một phòng ở tạm thời, phảng phất như hai người không phải bị trùng động vũ trụ cuốn đến một tinh cầu vô danh hoang vắng, mà là đến nghỉ phép dã ngoại.

 

Lăng Vũ nhìn giường lớn, sô pha, bàn ăn trước mặt thực không hợp với hoàn cảnh chung quanh…..

 

Rốt cuộc nhịn không được nhíu mày nói. “Không nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi đây đi, cậu tính ở lại trong này lâu dài sao?”

 

Rawson nghiêm túc giải thích. “Tôi cũng muốn mau chóng trở về, nhưng là điều kiện không cho phép.”

 

Lăng Vũ. “…………”

 

Lời nói thật như thế.

 

Rawson mỉm cười nói. “Hắc Long cần bổ sung đầy đủ năng lượng mới có thể tiến hành chuyển tiếp không gian, hơn nữa, khoảng cách từ thiên hà Khổng Tước đến đế quốc quá xa, cách lãnh địa liên bang lại rất gần, vạn nhất chúng ta vừa chuyển tiếp ra ngoài, liền gặp ngay quân liên bang, chẳng phải sẽ phí công chịu chết sao?”

 

Rawson đi đến trước mặt Lăng Vũ, cúi đầu nhìn chăm chú vào cậu, ngữ khí cũng ôn nhu hơn một chút. “Nếu nhất thời không có cách rời khỏi đây, thì hãy tạm thời ở chỗ này vài ngày đi.” Rawson chỉ chỉ chiếc giường phía sau, “Nếu mệt thì hãy ngủ một chút trước đi?”

 

Lăng Vũ. “………”

 

Loại ngữ khí ôn nhu quan tâm người khác này của Rawson, khiến Lăng Vũ cảm thấy rất không tự nhiên.

 

Cậu là tướng quân, cho tới nay đều là nhân vật đưa ra quyết định, chưa bao giờ cần người khác chăm sóc. Ngữ khí của Rawson thật sự quá ôn nhu khiến da đầu cậu run lên.

 

Quay đầu đưa mắt nhìn, sơn động vốn trống trải lại bày giường và sô pha có vẻ chẳng ra thể thống gì hết, bất quá, Lăng Vũ cũng không để ý mấy chi tiết đó, sô pha mềm mại rõ ràng thoải mái hơn tảng đá cứng rắn nhiều, cậu không ngu ngốc đến mức có sô pha không ngồi lại tiếp tục ngồi trên tảng đá lạnh lẽo chịu tội.

 

Bỏ qua khác thường dưới đáy lòng, Lăng Vũ đi đến ngồi xuống sô pha, nhìn kỹ các loại khoáng thạch tản ra huỳnh quang trên vách sơn động — những khoáng thạch này có hình dạng khác nhau, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, chỉ là trước đây chưa từng thấy qua, Lăng Vũ cũng không thể xác định được mấy loại khoáng thạch này có tác dụng gì.

 

Nếu là loại đá mà cơ giáp có thể hấp thu năng lượng thì tốt rồi….

 

Trầm mặc trong chốc lát, Hắc Long đột nhiên nói. “Chủ nhân, máy truyền tin nhận được một tin nhắn, đến từ Lâm Viễn.”

 

Lăng Vũ ngồi trên sô pha nghe được cái tên này, lưng đột nhiên cứng ngắc.

 

Rawson nhìn cậu một cái, quay đầu nói với Hắc Long. “Mở ra xem.”

 

Hắc Long trực tiếp chiếu tin nhắn lên không trung –

 

“Cha, lần xuất chinh này vẫn thuận lợi chứ? Chờ người bình an trở về.”

 

Một hàng thăm hỏi ân cần đơn giản, thời gian gửi đi là một giờ sáng, lúc này đã là rạng sáng bốn giờ.

 

Thiên hà Khổng Tước không có trạm trung chuyển tín hiệu, liên hệ với đế quốc đã hoàn toàn bị chặt đứt, tin nhắn này hẳn là thu được lúc còn trong trùng động, cho nên mới lùi lại vài giờ. Rawson cầm máy truyền tin gọi vào dãy số của Lâm Viễn một lần, nhưng thế nào cũng không kết nối được.

 

Lăng Vũ ngồi trên sô pha, nhíu mày nhìn hàng chữ đơn giản Hắc Long chiếu ra, nhất là xưng hô “cha” này, khiến tâm tình cậu vô cùng phức tạp, nhịn không được hỏi. “Tiểu Viễn nó…. Biết cậu là….”

 

Rawson khẽ cười cười, đi đến bên cạnh Lăng Vũ, sóng vai ngồi xuống sô pha, thấp giọng giải thích. “Tôi và Tiểu Viễn đã gặp nhau, Tiểu Viễn cũng biết tôi là cha nó, tôi còn mở quyền hạn kết nối thông tin tối cao giữa Hắc Long và Chu Tước, Tiểu Viễn có thể trực tiếp nhảy qua lưới phòng ngự của Quân bộ gửi tin nhắn cho tôi. Đúng rồi, Chu Tước hiện giờ đang trong tay Tiểu Viễn.”

 

Lăng Vũ. “………..”

 

Rawson quay đầu nhìn cậu, ôn nhu hỏi. “Có muốn xem xem con trai có bộ dáng gì không?”

 

Lăng Vũ ngoài mặt ra vẻ bình tĩnh, trong mắt lại toát lên một tia khát vọng.

 

Rawson mỉm cười một chút, khoát tay, ý bảo Hắc Long phát ra một đoạn phim.

 

Đó là khi Rawson đến tinh cầu Ryan chào hỏi Lâm phu nhân, nhìn thấy đoạn phim ghi lại Tiểu Viễn trước đây, sau khi được Lâm phu nhân đồng ý liền sao một phần bản chính lưu trong trung tâm tư liệu của Hắc Long.

 

Hắc Long rất hiểu ý làm một màn hình lớn trên vách sơn động, bắt đầu phát lên đoạn ghi hình Lâm Viễn trước đây.

 

Đứa nhỏ bốn tuổi vừa đến nhà Lâm phu nhân, ở trên giường trong phòng ngủ lăn qua lăn lại, từ đầu bên này đến đầu bên kia, chẳng biết mệt chút nào, một mình ở đó lộn đến lộn đi, nhìn qua thật sự rất vui vẻ…..

 

Kỹ thuật 3D vô cùng chân thật khiến hình ảnh có vẻ đặc biệt rõ ràng, giống như đứa nhỏ kia đang thực sự ở trước mặt mình.

 

Lăng Vũ nhìn đứa nhỏ nghịch ngợm lăn trên giường, đáy lòng nhịn không được cảm thấy đau đớn.

 

Năm đó khi cậu đưa con mình đi, đứa nhỏ kia mới vừa tròn bốn tuổi, cho dù kiên cường như Lăng Vũ, đối mặt với tình cảnh cốt nhục chia lìa đau khổ như thế cũng không thể nào thản nhiên chấp nhận…. May mà lúc ấy có Lăng Phong ở bên cạnh cậu, mấy năm nay vẫn biết được tin tức của con trai từ chỗ Chu Nghị và Fuente, biết nó trưởng thành, thân thể khỏe mạnh, thành tích cũng rất tốt, còn đoạt được rất nhiều cúp….

 

Làm baba, đương nhiên rất vui mừng, đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát.

 

Thân là một tướng quân, trên vai cậu phải gánh quá nhiều trách nhiệm, lại không thể hoàn thành trách nhiệm của một baba.

 

Cậu không thể cùng con trai trưởng thành, đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất đời cậu.

 

Lúc này, nhìn những đoạn sinh hoạt ngắn thời thơ ấu của đứa nhỏ kia trên màn hình, nhìn nó dần dần lớn lên, từ một viên cầu nhỏ béo đô đô biến thành thiếu niên dáng người thon dài, trong lòng Lăng Vũ nhất thời trở nên phức tạp, ngực rầu rĩ nói không nên lời.

 

Rawson nhìn biểu tình trên mặt Lăng Vũ, sớm đoán được suy nghĩ của cậu, nhịn không được nhẹ nhàng ôm bả vai cậu, thấp giọng nói. “Chỗ tôi còn có một ít băng ghi hình Tiểu Viễn tham gia thi đấu, em muốn xem không?”

 

Lăng Vũ gật gật đầu.

 

Rawson để Hắc Long phát một đoạn ghi hình khác.

 

Đó là video thu lại trận thi đấu cơ giáp toàn quốc năm nay, một đài cơ giáp hình người màu đỏ ở trên sân xung phong giết địch, sức mạnh không thể chống đỡ, các loại động tác có độ khó cao được thực hiện vô cùng lưu loát, khán giả trên ghế liên tục vỗ tay nhiệt liệt.

 

Rawson chỉ vào đài cơ giáp kia, giọng nói mang chút kiêu ngạo. “Đài cơ giáp màu đỏ này chính là do con điều khiển, nó về phương diện điều khiển cơ giáp, hoàn toàn di truyền ưu thế của hai chúng ta, giá trị tinh thần của nó có lẽ còn cao hơn so với tôi và em.”

 

Lăng Vũ nhìn màn hình không chuyển mắt.

 

Bên trong đoạn phim, Lâm Viễn thông minh né tránh công kích của đối thủ, động tác gọn gàng lưu loát, nhất là động tác xoay tròn trên không kia làm đến cực kỳ đẹp mắt, thậm chí còn tranh thủ thời gian chém trả đối phương một đao.

 

Khóe môi Lăng Vũ nhịn không được hơi hơi giương lên.

 

Kỹ thuật điều khiển cơ giáp của đứa nhỏ này quả thật không tệ, tuổi còn nhỏ đã có thể làm được đến nước này, không hổ là con trai của mình.

 

Video thi đấu qua đi, ngay sau đó là nghi thức trao giải cuối cùng, Lâm Viễn đại biểu cho trường học lên đài lĩnh thưởng, thiếu niên thực hiện một quân lễ với tư thế vô cùng tiêu chuẩn tới vị khách quý trao giải, thân thể thẳng tắp, tuy rằng mới mười tám tuổi nhìn qua có chút non nớt, nhưng trên người cậu cũng đã có phong phạm quân nhân chính khí lăng nhiên giống như cha mình.

 

Sau phần nhận giải thưởng, Lâm Viễn mỉm cười với màn ảnh, nụ cười trên mặt sáng lạn mà rực rỡ, giống như ánh mặt trời chói mắt.

 

— Đó là đứa nhỏ của bọn họ, trong cơ thể mang huyết mạch của bọn họ.

 

Rawson nhìn bộ dáng Lăng Vũ nghiêm túc chăm chú vào màn hình, ngữ khí cũng không khỏi trở nên ôn nhu. “Bề ngoài của Tiểu Viễn rất giống em, lúc trước khi tôi gặp nó lần đầu tiên, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc.”

 

Tựa hồ là vì thấy được con trai trên màn hình, biểu tình lạnh lùng của Lăng Vũ cũng thoáng mềm xuống, thậm chí còn hiếm thấy tiếp nhận mấy lời Rawson nói, thản nhiên đáp lại. “Sao tôi không cảm thấy nó giống tôi….”

 

Rawson thấp giọng nói. “Nó quả thật rất giống em, trì độn giống hệt em.”

 

Lăng Vũ không nghe rõ, hỏi lại. “Cậu nói cái gì?”

 

Rawson khẽ cười cười, nói sang chuyện khác. “Dung mạo của nó không quá giống em, nhưng đôi mắt lại rất giống.”

 

“Thật không?” Lăng Vũ quay đầu nhìn về phía Rawson, vừa lúc đối diện với mắt của Rawson.

 

….. Ánh mắt nghi hoặc này thật sự là cực kỳ giống.

 

Cha con hai người đều có một đôi mắt đen láy trong veo, tuy rằng trong mắt lớn luôn là lạnh lùng thản nhiên, trong mắt nhỏ lại luôn mang theo ý cười, nhưng cẩn thận nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra loại huyết mạch di truyền trời sinh này.

 

Có lẽ chính Lăng Vũ cũng không nhận ra, nhưng đối với Rawson mà nói, khi nhìn thấy một đôi mắt như vậy, rung động dưới đáy lòng quả thực không lời nào có thể diễn tả được.

 

Rawson nghiêm túc nhìn chăm chú vào đôi mắt đen bóng của Lăng Vũ, thật lâu sau, mới vươn tay, nhẹ nhàng cầm mu bàn tay Lăng Vũ, thấp giọng nói. “Lăng Vũ, con của chúng ta….. Tiểu Viễn, nó thật ưu tú, đúng không?”

 

Con của chúng ta, những lời này nói ra tự nhiên vô cùng, giống như hai vợ chồng già đang bàn luận về con trai của mình.

 

Nhưng Lăng Vũ lại căn bản không thể phản bác được.

 

Không sai, đó thật sự là con bọn họ. Đứa nhỏ kia là cốt nhục thân sinh của bọn họ, trên người di truyền gen của hai người. Đứa con ưu tú là niềm kiêu hãnh của hai người cha, cũng là một loại tương quan huyết mạch không thể chặt đứt giữa hai người.

 

Bị Rawson nhẹ nhàng cầm tay, cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, nhìn bộ dáng con trai trong màn hình mỉm cười sáng lạn, Lăng Vũ cư nhiên nhất thời quên tránh đi tay của Rawson.

 

Hai người sóng vai ngồi trên sô pha, cùng nhau xem băng ghi hình thi đấu của con trai, chẳng hiểu sao, Lăng Vũ lại đột nhiên cảm thấy –

 

Tựa hồ có một loại ràng buộc kỳ quái, đang mang trái tim của bọn họ, gắt gao gắn vào với nhau.

 

Hết chương 81.

back top