Quân Giáo Sinh

Quyển 4 - Chương 91: Kỳ nghỉ

Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ thi học kỳ đầu tiên sau khi cải cách chế độ giáo dục của học viện quân sự St. Romia chẳng mấy chốc đã đến.

 

Bởi vì bận rộn học tập, Lâm Viễn tạm thời đặt những chuyện khác sang một bên, chế độ thi cử nghiêm khắc của trường quân đội buộc cậu phải dốc hết sức ứng phó, Lâm Viễn đã nhận được bằng khen vinh dự cho học viên ưu tú hàng năm, là đội trưởng của ban một hệ chỉ huy, cậu không cho phép thành tích của mình phụ sự tín nhiệm của mọi người, nếu mọi người đã bỏ phiếu cho cậu, cậu phải làm thật tốt.

 

Mấy hôm nay, Lâm Viễn cơ hồ mỗi ngày đều ngâm mình ở thư viện, Snow cũng muốn chuẩn bị cho cuộc thi của viện y học, hai người không hẹn mà cùng nắm chặt từng giây từng phút để ôn tập, cơ hồ muốn đem thư viện thành nhà.

 

Hai Omega tiểu quái thú liều mạng đọc sách trong thư viện, Caesar và Brian tất nhiên cũng muốn ở cùng bọn họ.

 

Mỗi ngày sau giờ cơm chiều, bốn người cùng đến thư viện tựa hồ đã thành một loại ước định ăn ý.

 

Brian và Caesar cũng không cần nghiêm túc ôn tập như thế, không nói đến Brian từ nhỏ đã sớm học xong hết chương trình học dưới sự chỉ dạy của Berg, Caesar thân là vương tử cũng đã thuộc làu làu hầu hết kiến thức lý luận của hệ chỉ huy từ lâu, nhưng mà, Lâm Viễn và Snow muốn đến thư viện, hai người bọn họ tất nhiên cũng muốn đến cùng, có Omega của mình ở bên cạnh, đến cả quá trình ôn tập vô vị cũng trở nên vui vẻ ấm áp.

 

Rất nhanh, kỳ thi đã đến.

 

Lý luận quân sự, lịch sử quân sự đế quốc, thao tác kỹ thuật máy bay chiến đấu, vũ trụ cơ học, đại cương về không gian vân vân, một môn tiếp một môn, chương trình học tám môn thi liên tục trong bốn ngày, thi đến độ các học viên đều muốn hộc máu.

 

Lâm Viễn nhờ khổ công ôn tập suốt nửa tháng, trong cuộc thi ở trường làm bài rất tốt, sau khi thi xong tươi cười sáng lạn đầy mặt.

 

Trên đường trở lại ký túc xá, Lâm Viễn còn hưng phấn so đáp án với Caesar. “Caesar, câu cuối trong đề cậu chọn là gì?”

 

Đối diện với ánh mắt trong veo của Lâm Viễn, Caesar nhịn không được mỉm cười nói. “Sao thế, cậu không tin tưởng đáp án mình chọn sao?”

 

Lâm Viễn rất thành thật nói. “Ừ, những câu khác tôi đều nắm chắc, chỉ có câu kia tôi không làm được, nên tùy tiện đoán bừa.”

 

Caesar nói. “Phải chọn là C, ngày 1 tháng 2 năm 327 lịch vũ trụ.”

 

“…….. Nga, tôi chọn sai rồi.” Lâm Viễn cười nói, “Quả nhiên, không phải lúc nào cũng có thể đoán đúng đáp án a.”

 

Lúc trước khi cậu thi vào trường, trong bài thi lý luận có vài câu không làm được, tùy tiện chọn bừa cư nhiên lại chọn đúng, cũng bởi vậy mà lấy được thành tích 300 điểm tối đa vào trường, từ đó mới thu hút sự chú ý của Caesar.

 

Vận may không phải lần nào cũng đến thăm, lần này đoán sai, Lâm Viễn cũng không để tâm, dù sao cậu đã cố hết sức ôn tập, không thẹn với lương tâm là được rồi, sao có thể đạt điểm tối đa nhiều lần như vậy.

 

Lâm Viễn quay đầu nhìn Caesar, nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, ngày nghỉ cậu có dự định gì a?”

 

Caesar mỉm cười nói. “Tôi muốn đến tinh cầu Ryan xem tuyết rơi.”

 

Lâm Viễn lập tức hưng phấn nói. “Được a, tôi làm hướng dẫn viên cho cậu! Cảnh tuyết ở chỗ tôi là đẹp nhất đế quốc đó, tinh cầu Ryan không nhiều cảnh đẹp, nhưng lại có các loại khắc băng nghệ thuật, chúng ta còn có thể đi trượt tuyết…..”

 

Nhìn bộ dáng hưng phấn của Lâm Viễn, Caesar nhịn không được bất đắc dĩ thở dài dưới đáy lòng.

 

Thần kinh Lâm Viễn thật sự thô đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng, hai người hiện giờ là quan hệ người yêu, Caesar nói muốn đến quê Lâm Viễn, đây rõ ràng là tình tiết gặp gia trưởng xác định quan hệ, Lâm Viễn cư nhiên còn mang vẻ mặt không hề gì nói…. tôi có thể làm hướng dẫn viên cho cậu!

 

Hiển nhiên, người này hoàn toàn không ý thức được, Caesar qua bên đó căn bản không phải vì “du lịch” và “xem cảnh tuyết”, mà là “tới cửa gặp gia trưởng”.

 

***

 

Giống như có thần giao cách cảm, khi Snow sắp xếp hành lý trong ký túc xá, Brian cũng đột nhiên mặt dày đi đến trước mặt Snow, hỏi. “Ngày nghỉ cậu về nhà sao?”

 

Snow chẳng hiểu ra sao nhìn y một cái. “Về a, làm sao?”

 

Brian cười tủm tỉm nói. “Mang tôi đi cùng đi.”

 

Snow. “…. Cậu đến đó làm gì?”

 

Brian mỉm cười nói. “Tôi muốn đến xem nơi cậu lớn lên. Lại nói, baba cậu vẫn ở bên này, cậu về nhà cũng chỉ có một mình, mang tôi theo sẽ tốt hơn.”

 

Trầm mặc một lát, Snow mới thản nhiên nói. “Thiên hà Cezar rất lạnh, cậu qua đó sẽ không quen.”

 

Brian vội đáp. “Sao như vậy được, từ nhỏ tôi đã muốn đến đó ngắm tuyết, nghe nói cảnh tuyết ở quê cậu rất đẹp.”

 

Snow. “…….”

 

Tên Alpha quấn thân này khiến Snow cực kỳ bất đắc dĩ, nhất là khi đối diện với ánh mắt chờ mong mang theo ý cười của bạn học Brian, đôi mắt sáng ngời như vậy quả thực giống như chú chó to xác đòi chủ nhân đồ ăn…..

 

Snow không thần kinh thô giống như Lâm Viễn, đã sớm nhìn ra suy nghĩ của Brian từ trong mắt y – ngày nghỉ đi du lịch hai người thật sự là phương án tốt nhất để bồi đắp tình cảm giữa người yêu, rất nhiều cặp tình nhân chính là trong quá trình du lịch kiểu này đã đạt được bước nhảy vọt trong quan hệ…. Hai người ở một phòng khách sạn, ngủ một cái giường, rất khó cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Hơn nữa Brian tuyệt đối không phải loại chính nhân quân tử nhìn Omega của mình ở bên cạnh mà không hề động đậy.

 

Người này bình thường luôn thích hôn trộm Snow, nếu hai người một mình đi nghỉ lễ với nhau, ai biết y có trực tiếp áp người ta ra đánh dấu hay không?

 

Snow do dự một lát, nói. “Tôi chỉ về tinh cẩu Oman vài ngày rồi trở lại, cha đã mua một căn nhà ở gần trường học, bảo tôi chuyển hết đồ đến đây, về sau tôi sẽ ở chỗ đó.”

 

“Cậu đi chuyển nhà a?” Hai mắt Brian sáng lên. “Vậy vừa lúc, một mình cậu chuyển nhà sẽ rất mệt, tôi đến hỗ trợ cậu!”

 

Một đôi mắt tràn đầy chờ mong quả thật khiến người ta không thể cự tuyệt, mặt dày nhõng nhẽo nài nỉ, chính là vũ khí tốt nhất để đối phó với Snow.

 

Dưới ánh mắt chăm chú chờ mong của Brian, Snow rốt cuộc mềm lòng, cứng ngắc gật gật đầu nói. “….. Vậy…. Được rồi, cậu đến giúp tôi một tay. Cha đã đặt vé xong cho tôi rồi, là chuyến phi thuyền đêm số 6.”

 

Brian vội vàng nói. “Được, tôi đi đặt chuyến đó!”

 

Nhìn Brian vội vội vàng vàng chạy đi đặt vé, Snow nhịn không được bất đắc dĩ nhíu nhíu mi –

 

Cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có người thích dán lấy cậu như vậy, cả ngày nhìn thấy cậu cũng không ngại phiền. Nhưng kỳ quái hơn là, dù bị Brian kề cận, nhưng chính Snow cư nhiên cũng không thấy phiền?

 

Chẳng lẽ là vì thói quen?

 

***

 

Điểm thi lần này được công bố sau hai ngày, dùng hình thức bưu phẩm gửi đến hòm thư của mỗi người, chỉ đưa ra thành tích các môn học và thứ hạng của bản thân trong ban, thành tích của những người khác vì lý do riêng tư nên không thể biết được.

 

Bốn người đều thuận lợi qua cửa, không có ai nợ môn, Lâm Viễn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người đạt thành tích thứ hai trong toàn ban, Lâm Viễn đoán vị trí thứ nhất hẳn là của Caesar, chạy đến phòng Caesar hỏi, quả nhiên Caesar lại đạt điểm tối đa.

 

Lâm Viễn nhịn không được bội phục giơ ngón cái. “Cậu thật lợi hại.”

 

Caesar mỉm cười, thầm nghĩ: Không lợi hại một chút, sao có thể thu phục tiểu quái thú được Beta toàn trường coi là thần tượng như cậu?

 

Lâm Viễn đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Caesar, có chút nghi hoặc hỏi. “Cậu cười cái gì a?”

 

Caesar thu lại tươi cười, nghiêm túc nói. “Định lúc nào về nhà?”

 

Lâm Viễn nói. “Tối ngày mai, tướng quân Udyr đã đặt vé cho tôi và Snow, sáng mai chúng tôi còn phải đến gặp baba cậu ấy.”

 

Caesar hỏi. “Muốn tôi đi cùng không?”

 

Lâm Viễn vội vàng nói. “Không cần, tôi đi cùng Snow là được.”

 

Caesar cũng không nói thêm nữa, có người anh trai Snow này ở bên cạnh, hơn nữa trị an ở quân khu rất tốt, hắn cũng không lo Lâm Viễn sẽ xảy ra chuyện gì, còn thời gian cả ngày mai, vừa lúc ngẫm lại xem nên mang lễ vật gì đến cho mẹ nuôi và chị gái của tiểu quái thú này, lần này nhất định không thể bi kịch giống như lúc gặp nguyên soái, chí ít cũng phải để lại ấn tượng tốt với mẹ nuôi và chị mới được.

 

Vào ban đêm, Lâm Viễn tắm rửa rất sớm, thuận tiện chơi mấy bàn cơ giáp đối chiến.

 

Từ lúc bị Caesar đánh dấu tạm thời ở thiên hà Cepheus đến giờ, đã sắp ba tháng, nói cách khác, mấy ngày kế tiếp. cậu buộc phải tiêm thuốc ức chế vào để áp chế kì phát tình.

 

Cũng không biết tại sao, ngủ thẳng đến nửa đêm, cậu đột nhiên lại bị một giấc mộng đáng sợ làm bừng tỉnh, tao động khác thường sâu trong thân thể khiến Lâm Viễn ra một thân mồ hôi, cảm giác trống rỗng kì quái tựa như bị trăm ngàn con kiến cắn cắn….

 

“Ưm a…..”

 

Lâm Viễn đỏ mặt thò tay vào trong quần, cầm bộ vị kia qua loa giải quyết một phen, nhưng kỳ quái là, thân thể tựa hồ không biết thỏa mãn, ngược lại sau lần phát tiết đầu tiên, cái loại cảm giác trống rỗng quỷ dị này càng thêm mãnh liệt.

 

Lâm Viễn luống cuống tay chân chạy đến trước bàn, ngón tay run rẩy mở ngăn kéo bị khóa kia ra –

 

Trong ngăn kéo có một cái chai trong suốt, bên trong chứa đầy thuốc viên màu trắng, là thuốc ức chế bác sĩ Fuente gửi tới lúc trước, bởi vì bị Caesar tạm thời đánh dấu áp chế kì phát tình, ba tháng nay Lâm Viễn đều không phải uống thứ này, nhưng tình trạng tối hôm nay tựa hồ có chút không đúng, Lâm Viễn không hề do dự lấy một viên rót nước ấm nuốt vào, lúc này mới chạy vào phòng tắm xả nước lạnh.

 

Dục vọng xa lạ trong cơ thể chậm rãi bị ép xuống, Lâm Viễn ngồi trong bồn tắm, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

 

Lại trở về trên giường, nhưng vẫn không cách nào ngủ được, Lâm Viễn luôn cảm thấy sâu trong thân thể tựa hồ có một con dã thú hung mãnh bị giam cầm, tuy rằng tạm thời an phận, nhưng sẽ có ngày phá cũi mà ra…. Cũng giống như mãnh thú bị cưỡng ép nhốt trong vườn bách thú, bị áp chế quá lâu, nộ khí tích lũy quá nhiều, một khi lồng sắt bị mở ra, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi….

 

Cậu Lăng Phong là bác sĩ chuyên nghiệp, thuốc ức chế ông ấy làm hẳn là sẽ hữu dụng đi? Lâm Viễn chỉ có thể nghĩ như vậy, cố xua tan bất an mãnh liệt đột nhiên dâng lên dưới đáy lòng.

 

***

 

Sáng sớm hôm sau, lúc Brian và Caesar rời giường, Snow và Lâm Viễn đã đi mất.

 

Vì thế, hai Alpha nhàm chán lập thành đoàn đi ra đường mua đồ, Caesar mua cho mẹ và chị của Lâm Viễn mỗi người một phần lễ gặp mặt, Brian thì tính toán mua mấy món ăn ngon làm đồ ăn vặt cho Snow trên phi thuyền, hai người đi dạo nửa ngày, rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở lại ký túc xá hai vị Omega cư nhiên vẫn chưa trở về.

 

Brian nhịn không được hỏi. “Cậu nói xem Snow mang Lâm Viễn về chỗ baba cậu ấy, thần thần bí bí là đang làm gì vậy?”

 

Caesar nói. “Hẳn là đi tiêm thuốc ức chế đi…. Đánh dấu cũng sắp được ba tháng rồi.”

 

Brian sửng sốt, có chút buồn bực sờ sờ mũi.

 

— Loại dấu hiệu ba tháng là đã quá hạn này thật khiến người ta khó chịu, tựa như thời kì đảm bảo chất lượng của Alpha Brian này đã hết, Snow có thể mang y ném vào thùng rác được rồi, về sau chỉ cần có thuốc ức chế, Snow căn bản không cần dùng đến Brian.

 

Brian và Caesar liếc nhau….

 

Tại sao lại có cảm giác mấy Alpha bọn họ thật đáng thương?

 

Giá trị tồn tại của hai người bọn họ, dường như còn không bằng một lọ thuốc ức chế?

 

Trong cảm nhận của Lâm Viễn và Snow, hai Alpha này quả thật là thuốc ức chế tạm thời rất hữu hiệu.

 

Snow dù sao cũng dần buông lỏng tâm phòng bị với Brian, thậm chí là có chút động tâm, còn Lâm Viễn lại trì độn đến độ khiến người ta không thể nhìn thẳng.

 

Cho dù đã trải qua hai ngày tập huấn dã ngoại kia, ở cùng lều trại với Caesar an ủi lẫn nhau một đêm, nhưng bạn học Lâm Viễn vô tâm vô phế rất nhanh đã quên mất sự kiện kia, đặt toàn bộ tinh lực vào việc học.

 

Hôm nay Lăng Phong cố ý đến căn nhà Udyr đã mua sắp xếp lại, lúc Lâm Viễn và Snow dựa theo địa chỉ tìm đến nơi, trong phòng đã được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, rất có hương vị gia đình.

 

Lăng Phong đang đeo tạp dề nấu cơm cho Snow và Lâm Viễn, Udyr ở bên cạnh hỗ trợ, rất khó tưởng tượng, thượng tướng quân đoàn Sắc Vi luôn luôn có phong độ thân sĩ, cư nhiên lại xắn tay áo ở nhà bếp giúp thái rau, còn thái rất có hình có dạng.

 

Cơm trưa phong phú nhanh chóng được bưng lên bàn, bốn người vây quanh bàn ăn cùng ăn cơm.

 

Lâm Viễn nhìn Udyr mỉm cười gắp đồ ăn cho Lăng Phong và Snow, đáy lòng nhịn không được có chút chua xót –

 

Cảm giác người một nhà ở cùng nhau thật tốt.

 

Nhìn Snow ngồi cùng cha và baba, Lâm Viễn cảm thấy rất hâm mộ. Cha cậu thì không thể liên lạc được, baba lại không rõ ở nơi nào, Lâm Viễn thậm chí còn không biết bọn họ có bình an vô sự hay không, cái loại cảm giác trái tim bị treo lên như thế đặc biệt khó chịu….

 

Nhất là khi đối mặt với hình ảnh người một nhà Snow đoàn tụ ấm áp, một mình Lâm Viễn ngồi đó có vẻ rất cô độc và bất lực.

 

Thấy Lâm Viễn cúi đầu yên lặng dùng bữa, Lăng Phong nhịn không được chủ động gắp một miếng sườn vào bát cậu, ôn nhu nói. “Tiểu Viễn, nếm thử xem, là ta tự tay làm….”

 

Lâm Viễn lập tức ngẩng đầu cười nói. “Cảm ơn cậu, con tự mình gắp được rồi.”

 

Lăng Phong nhìn Lâm Viễn, cũng không biết nên nói gì.

 

Cảm ứng giữa hắn và Lăng Vũ đã gián đoạn từ lâu, Udyr đã phân tích khả năng còn sống của Rawson và Lăng Vũ, nhưng sự bất an dưới đáy lòng Lăng Phong lại không giảm đi chút nào….

 

Vạn nhất Lăng Vũ xảy ra chuyện, Tiểu Viễn sẽ khổ sở biết bao?

 

Hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng đến hậu quả này.

 

Nhìn bộ dáng thiếu niên luôn luôn sáng sủa hoạt bát lại cúi đầu mất mát, Lăng Phong cảm thấy vô cùng đau lòng.

 

Sau bữa cơm, Lăng Phong gọi Snow và Lâm Viễn vào phòng, cẩn thận kiểm tra tình huống thân thể của bọn họ, mật độ chất dẫn dụ trong máu của hai người đều có xu hướng về 0, hiển nhiên còn chưa tới kỳ phát tình. Lúc này Lăng Phong mới yên lòng, lấy thuốc ức chế ra, đưa cho hai người tiêm vào.

 

Chất lỏng trong suốt theo mạch máu chậm rãi chảy vào thân thể, Snow và Lâm Viễn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

 

Loại thuốc chích này có tác dụng hạn định trong thời gian ba tháng, nói cách khác, tiêm thuốc ức chế này vào, bọn họ sẽ không cần lo lắng ít nhất là ba tháng.

 

Trên đường trở về, Lâm Viễn vẫn nhét tay vào túi áo yên lặng cúi đầu bước đi, Snow nhận ra cảm xúc suy sụp của cậu, nhịn không được nhẹ giọng nói. “Tiểu Viễn, có phải cậu vẫn đang lo lắng cho nguyên soái Rawson không?”

 

Lâm Viễn trầm mặc một lát, thấp giọng nói. “Không biết ông ấy hiện giờ thế nào, tôi vẫn không liên hệ được với ông ấy.”

 

Snow vỗ nhè nhẹ lên vai em trai, an ủi. “Đừng lo lắng, có lẽ ông ấy đang rất bận, nếu ông ấy xảy ra chuyện, trên bản tin đã sớm công bố rồi.”

 

Lâm Viễn gật gật đầu. “Ừ.”

 

Snow nói sang chuyện khác. “Trở về nghỉ ngơi một lát, buổi tối còn phải đến trạm không gian lên phi thuyền. Đúng rồi, Brian nói muốn cùng đi với tôi, cũng mua vé tàu chuyến đó.”

 

Lâm Viễn kinh ngạc nói. “Brian và Caesar hẹn sẵn với nhau sao? Sao hai người bọn họ đều muốn đến thiên hà Cezar?”

 

Snow cũng kinh ngạc hỏi. “Caesar cũng đi?”

 

Lâm Viễn gật gật đầu. “Đúng vậy, nói muốn theo tôi đến xem cảnh tuyết…..”

 

Hai người liếc nhau, đồng thời xấu hổ dời tầm mắt.

 

— Hai tên Alpha bám đuôi to xác này, sao bọn họ đến chỗ nào cũng muốn theo cùng?

 

***

 

Lâm Viễn căn bản không dự đoán được, Caesar không chỉ muốn đi cùng cậu, còn muốn ở cùng cậu.

 

Sau khi thông qua cửa an ninh lên phi thuyền chở khách, Lâm Viễn dựa theo số vé tìm đến khoang thuyền của mình, lại phát hiện người ngồi ở vị trí đối diện kia căn bản không phải Snow, mà là một nam sinh thân hình cao lớn, bóng lưng nhìn qua cực kỳ quen thuộc.

 

Nam sinh kia nghe được động tĩnh, quay đầu, mỉm cười với cậu, tươi cười anh tuấn mà chói mắt.

 

Lâm Viễn nhất thời khiếp sợ cứng ngắc tại chỗ. “….. Ca, Caesar? Sao cậu lại ở trong này?”

 

Caesar rất thản nhiên nói. “Tôi đổi vé với Snow.”

 

Lâm Viễn. “……………..”

 

Lý do Caesar đổi vé với Snow là, hắn và Lâm Viễn cùng một ban, kì thi lần này thầy giáo ra rất nhiều đề bài cực biến thái cực lắt léo, hai người ở cùng nhau, vừa lúc thảo luận một chút về cách giải quyết mấy đề bài không làm được kia.

 

Lúc Caesar nói rất thật lòng, rất nghiêm túc, giống như hắn đổi chỗ ngồi quả thật là vì muốn thảo luận bài tập cùng Lâm Viễn. Tuy rằng Snow biết hai người bọn họ ở cùng nhau không thể nào chỉ thảo luận mỗi bài tập, nhưng Caesar đã đề nghị đổi vé, Snow cũng không thể không biết xấu hổ trực tiếp cự tuyệt.

 

Dù sao hai khoang thuyền ở sát nhau, chờ qua một đêm, ngày hôm sau trời sáng mình lại đến tìm Lâm Viễn nói chuyện cũng không khác mấy.

 

Chẳng qua, nhìn bạn học Brian tươi cười đầy mặt từ trên giường đối diện chạy tới đề nghị giúp sắp xếp hành lý, Snow nhất thời có loại cảm giác “trúng kế”.

 

Phi thuyền vũ trụ lần này xuất phát từ Phá Quân tinh, đi qua chòm sao Thiên Cầm rồi đến thiên hà Cezar, nhanh hơn nhiều so với chuyến đi đến trường học của Lâm Viễn trước kia, toàn bộ hành trình chỉ mất có bốn ngày. Lượng khách trên phi thuyền cũng ít, có rất nhiều khoang thuyền VIP, khoang VIP cho hai người có thể so với phòng đôi ở khách sạn, giường rất lớn, ghế an toàn cũng mềm mại như sô pha, thậm chí còn có phòng tắm riêng, bố trí cực kỳ sạch sẽ.

 

Điều kiện thoải mái như vậy, quả thật không làm thất vọng cái giá trên trời của vé VIP.

 

Nếu Caesar và Snow đã đổi vé, Lâm Viễn cũng không thể không biết xấu hổ nói “Tôi đi đổi lại”, đành phải ngồi xuống cái giường còn lại.

 

Một trận chấn động kịch liệt, phi thuyền rất nhanh liền bay lên, rời khỏi Phá Quân tinh thuận lợi tiến vào tuyến đường an toàn trong vũ trụ.

 

Đã hơn mười giờ tối, xuyên qua cửa sổ mạn tàu có thể nhìn thấy cảnh quan bên ngoài vũ trụ, Lâm Viễn lại căn bản không có tâm tình thưởng thức, vẫn cúi đầu ngủ gật.

 

Caesar thấy cậu gật gà gật gù rất mệt mỏi, liền thấp giọng nói. “Tiểu Viễn, nếu mệt thì ngủ sớm một chút đi.”

 

“Ừ…. Tôi đi ngủ trước.” Lâm Viễn ngáp dài xoa xoa khóe mắt, cởi áo khoác, nằm lên giường đắp chăn.

 

Không nghĩ tới, vừa rồi ngồi trên ghế an toàn còn mệt rã rời, sau khi nằm xuống lại không ngủ được.

 

Không biết vì sao, trong lòng cậu luôn có chút bất an, phản ứng thân thể tựa hồ trở nên kì quái, nhưng cụ thể là kì quái thế nào thì cậu không nói được, luôn cảm thấy sau khi tiêm thuốc ức chế vào cơ thể liền có chút khác thường.

 

Thấy Lâm Viễn nằm xuống, Caesar liền săn sóc tắt đèn trong phòng đi, khoang thuyền nhất thời rơi vào một mảnh tối tăm.

 

Lâm Viễn bọc chăn nhắm mắt lại, nhưng vẫn không cách nào ngủ được, Caesar bên cạnh lại nhanh chóng ngủ say, hô hấp đều đều.

 

Cũng không biết trải qua bao lâu, phi thuyền gặp phải luồng khí lưu động, đột nhiên rung lên một chút, cơ thể Lâm Viễn cũng theo đó bốc lên một cỗ nhiệt lưu kỳ quái, giống như báo táp nhất thời thổi quét toàn thân!

 

Hạ thân rất nhanh liền cứng rắn, bộ vị khó có thể mở miệng ở phía sau thậm chí còn khó nhịn co rút lại, phảng phất như đang khát vọng điều gì, cảm giác trống rỗng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, một cỗ run rẩy quỷ dị từ sống lưng chậm rãi trèo lên đỉnh đầu….

 

Lâm Viễn khiếp sợ mở to hai mắt – đây, đây là xảy ra chuyện gì?!

 

Hết chương 91.

back top