Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 129: Ngoại Truyện chi Snow thiên (2)

Thói quen nghỉ ngơi của Snow vẫn rất quy củ, sáng sớm hôm sau, lúc Brian rời giường rửa mặt, Snow đã xếp xong hành lý ngồi ở phòng ăn ăn bữa sáng, còn rất chu đáo giúp Brian chuẩn bị bánh mì và sữa, Brian rửa mặt xong đi đến phòng ăn, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bữa sáng, lúc này mới mỉm cười nắm tay Snow, cùng nhau đi ra cổng trường.

 

Sau khi điển lễ tốt nghiệp kết thúc, học viên khóa 598 đã bắt đầu lục tục rời khói trường, trên đường có không ít người kéo vali hành lý đi ra cổng trường, Brian nhất thời có chút cảm khái, đứng ở ngoài cổng, quay đầu nhìn tượng chim ưng tượng trưng cho trường học, nhịn không được thấp giọng nói. “Nhanh như vậy đã tốt nghiệp, cảm thấy thật không chân thật…. Sau này có cơ hội nhất định phải quay lại trường học, mời hiệu trưởng ăn bữa cơm.”

 

Snow nghi hoặc. “Sao lại muốn mời hiệu trưởng ăn cơm?”

 

Brian nhìn về phía Snow, mỉm cười nói. “Bởi vì ký túc xá của cậu và Lâm Viễn vốn cũng không phải ở phòng 13, khi ấy tôi và Caesar vì muốn ở cùng với nhau, lúc nhập học đã tìm hiệu trưởng xin đổi ký túc xá, hiệu trưởng lại chuyển cậu đến đây. Hai chúng ta coi như là nhờ có hiệu trưởng gián tiếp thúc đẩy….”

 

Snow sửng sốt một chút, rất nhanh đã hiểu rõ – một học viên viện y học như cậu tại sao lại ở cùng một phòng với hệ chỉ huy, hệ kỹ thuật? Vốn tưởng là trùng hợp, hiện giờ mới biết được, hóa ra là kiệt tác của hiệu trưởng đại nhân.

 

Snow thản nhiên liếc mắt nhìn Brian. “Có đặc quyền giai cấp làm việc đúng là tiện a?”

 

Nói xong liền xách hành lý thản nhiên đi về phía trước, Brian tưởng cậu tức giận, lập tức vội vã chạy theo, lấy lòng cười nói. “Không phải giận rồi chứ? Nếu không phải có đặc quyền giai cấp được tự tiện điều chỉnh ký túc xá, chúng ta cũng sẽ không quen nhau a…. Cậu nói có đúng không? Đừng tức giận mà.”

 

Đuổi theo nhìn kỹ, phát hiện Snow căn bản không tức giận, ngược lại còn hơi hơi cong khóe môi, một bộ như cười như không.

 

Brian căm giận niết lòng bàn tay Snow. “Muốn hù tôi sao?”

 

Snow cười cười, thản nhiên nói. “Tôi không dễ giận như vậy đâu, ngược lại xem cậu đó, có tật giật mình, khẩn trương quá rồi chứ gì?”

 

Brian rất thích bộ dáng kiêu ngạo lạnh lùng này của cậu, động tác nghiêng mắt nhìn về phía mình lại càng khiến tim Brian đập nhanh vô cùng, nếu không phải xung quanh có quá nhiều bạn học, y chỉ hận không thể lập tức nhào qua, hung hăng trừng phạt cậu một chút.

 

— Loại ý niệm này vẫn bị kìm nén đến khi đi lên phi thuyền vũ trụ.

 

Lần này vé Brian đặt là vé khoang VIP hai người, loại trừ tất cả khả năng bị người ngoài quấy rầy. Mắt thấy bên trong khoang thuyền rộng lớn chỉ còn có hai người, Brian rốt cuộc không nhịn nổi, xoay người khóa cửa lại, đặt Snow lên tường rồi hôn xuống.

 

Snow bị y hôn đến tâm hoảng ý loạn, nụ hôn cẩn thận mà ôn nhu như vậy, chiếu cố đến từng ngóc ngách trong khoang miệng, khi đầu lưỡi chuyển động tạo ra tiếng nước ái muội, khiến Snow nhịn không được đỏ mặt lên.

 

“Ưm…..” Bị hôn đến hô hấp không thông, Snow dùng sức đẩy Brian ra, thở dốc nói. “….. Đủ rồi, đủ rồi….”

 

Brian cười hôn hôn hai má phiếm hồng của cậu, dán vào môi cậu thấp giọng nói. “Như vậy đã thẹn thùng rồi sao? Sau này đến lúc tôi đánh dấu cậu thì làm sao giờ….”

 

Snow không chút do dự vung một đấm qua. “…. Cả đầu cậu chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi hả? Lần này rủ tôi một mình đi du lịch, không phải là cậu….” Snow nhướn lông mày một chút, lạnh lùng nhìn y. “Không phải là cậu muốn làm chuyện xấu gì đó trên đường đi du lịch đấy chứ?”

 

Brian che phần ngực bị đánh vẻ mặt vô tội. “Không không không, suy nghĩ của tôi tuyệt đối thuần khiết, tôi cũng tuyệt đối tôn trọng cậu…. Lần này đi du lịch thật sự chỉ là du lịch đơn thuần mà thôi, tôi không có bất cứ tâm tư bất lương nào, thật đó, tiểu Lam có thể làm chứng!”

 

Tiểu Lam đang ngủ trong công tắc không gian đột nhiên bị chủ nhân gọi tên, tinh thần lập tức tăng lên gấp trăm, ngoan ngoãn đáp. “Đúng vậy, ta có thể làm chứng cho chủ nhân!….. Chủ nhân ngươi muốn chứng minh cái gì vậy?”

 

Brian. “…..”

 

Snow. “…..”

 

Snow không thèm để ý đến Brian và cơ giáp ngốc nghếch của y nữa, thản nhiên trở về vị trí của mình, lấy sách điện tử tùy ý ngồi xem.

 

Brian vẫy đuôi đi qua, ngồi bên cạnh cậu, không biết xấu hổ tựa đầu vào vai cậu, cọ a cọ.

 

Snow kìm nén cảm giác quỷ dị như bị sủng vật lấy lòng, chuyên tâm đặt lực chú ý vào quyển sách trên tay.

 

Sau một lát, con sủng vật to xác trên vai đột nhiên không còn động tĩnh, Snow quay đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện Brian cư nhiên đã dựa vào cậu ngủ mất…..

 

Bộ dáng lúc ngủ của người này vô cùng thoải mái, khóe môi cong lên mang theo một mạt ý cười, mái tóc màu vàng theo hô hấp của y nhẹ nhàng phập phồng phất qua cổ mình, loại cảm giác mềm mại ấp áp dựa sát vào nhau này, khiến Snow không nỡ đẩy ra, nhìn gương mặt anh tuấn của Brian, ánh mắt cũng không khỏi dần dần trở nên ôn nhu.

 

Tiểu Lam bị đánh thức lập tức phát huy công năng của tiểu áo bông tri kỷ, chủ động bắt chuyện với Snow hơn nữa còn tẩy trắng giúp chủ nhân. “Snow Snow, chủ nhân nhà ta đêm qua 3h sáng mới ngủ đó…..”

 

Snow nhẹ giọng hỏi. “Sao y lại thức khuya như vậy?”

 

Tiểu Lam nói. “Đương nhiên là nghiên cứu về chuyến du lịch rồi, y đã xem qua một lượt tất cả những món ăn ngon, những chỗ chơi vui ở mấy nơi lần này đi đó…. Còn chọn khẩu vị ngươi thích, đặt trước rất nhiều nhà hàng nữa.”

 

Snow giật mình, quay đầu nhìn Brian đang tựa vào vai ngủ say, trong lòng nhất thời dâng lên một tia ngọt ngào.

 

Thời gian nhận chức ở các cơ quan lớn của đế quốc Lacey gần như đều định vào tháng 9, hai tháng từ tháng 7 đến tháng 8 nhàn rỗi là thời gian điều chỉnh sau tốt nghiệp, rất nhiều người tốt nghiệp ra trường đều sẽ nhân mấy ngày nghỉ hiếm có này mà lên kế hoạch đi du lịch tốt nghiệp, cùng người nhà, cùng bạn bè, hoặc là cùng người yêu đi xung quanh dạo chơi một phen, coi như là thời khắc thoải mái cuối cùng trước khi chính thức đi làm.

 

Trong mùa du lịch đắt hàng như vậy, các khách sạn và nhà hàng lớn một chút gần như đều chật ních, rất nhiều nhà hàng nổi tiếng nếu muốn vào ăn còn phải xếp hàng. Đương nhiên hiện giờ Internet rất phát triển, nhà hàng lớn đều có trang web riêng phục vụ khách hàng của mình, rất nhiều người sẽ lựa chọn đặt trước thời gian và chỗ ngồi ở trên mạng….

 

Bình thường Brian nhìn qua cợt nhả rất không đứng đắn, nhưng trong những chuyện quan trọng vẫn rất đáng tin, luôn khiến người khác an tâm.

 

Alpha này, cẩn thận lại chu đáo. Nếu đã nói là đi du lịch, y sẽ ở nơi mà Snow không nhìn thấy, chu đáo sắp xếp xong toàn bộ hành trình, giải quyết tất cả những lo lắng của Snow.

 

Nghĩ đến đây, Snow nhịn không được lại gần định hôn thưởng cho y một chút….

 

Thấy Brian ngủ rất say, Snow liền đánh bạo chủ động hôn lên môi y, lén lút thò đầu lưỡi vào trong miệng y, hôn trong chốc lát, lại bị Brian trong lúc ngủ mơ nhiệt tình cuốn lấy….

 

Mắt thấy không thể cứu vãn được nữa, Snow vội vàng đỏ mặt lui ra ngoài, ra vẻ bình tĩnh nhìn vào sách của mình.

 

Tiểu Lam. “……..”

 

Dạ Tuyết. “……..”

 

Bọn tui là cơ giáp, bọn tui thực thuần khiết, bọn tui không có thấy cái gì hết.

 

***

 

Kế hoạch du lịch lần này của Brian vô cùng tỉ mỉ, ngoại trừ Phá Quân tinh và thiên hà Cepheus, lộ tuyến du lịch lần này gần như bao quát hết các thiên hà khác trong bản đồ đế quốc.

 

Trong thời gian hai tháng đi dạo khắp các thắng cảnh nổi tiếng đế quốc, kế hoạch du lịch như vậy nhìn qua rất điên cuồng, thế nhưng, tháng 9 Snow sẽ phải đến bệnh viện trung ương làm bác sĩ, Brian cũng phải tới hiệp hội cơ giáp chính thức làm việc, về sau không biết bao giờ mới có thể dành thời gian đi du lịch hai người như vậy nữa, lần này đương nhiên muốn nắm chắc cơ hội mà chơi cho đủ.

 

Lúc Brian tỉnh lại đã là mười giờ đêm hôm đó.

 

Mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường, người nọ mặc áo sơ mi chỉnh tề, dưới cổ áo lộ ra một đoạn cổ trắng nõn thon dài, trong tay cầm quang điện não, đang cúi đầu im lặng đọc sách, dưới ánh sáng của ngọn đèn, làn da của cậu trắng đến gần như trong suốt…. Trong mơ hồ, Brian thậm chí còn cảm thấy thiếu niên trước mặt tựa như được làm từ băng tuyết…. Tinh xảo, lạnh lẽo, trong màn đêm im ắng, chẳng hiểu sao lại lộ ra một tia yếu ớt khiến người ta đau lòng.

 

Brian đột nhiên ngồi dậy, gắt gao ôm cậu từ phía sau.

 

Đột nhiên bị sủng vật cỡ lớn ôm vào lòng, Snow run lên một chút, cũng không biết Brian phát thần kinh cái gì, quay đầu nghi hoặc nhìn y một cái. “Tỉnh rồi? Sắp đến trạm không gian rồi, mau chuẩn bị xuống phi thuyền đi.”

 

Brian thấp giọng nói. “Vừa rồi tôi mơ thấy cậu chủ động hôn tôi.”

 

Tai Snow hơi hơi đỏ lên, trên mặt lại không có biểu hiện gì, thản nhiên nói. “Ồ, phải không….”

 

Brian dùng cằm cọ cọ bả vai Snow, ôn nhu nói. “Cậu ăn cơm chiều chưa?”

 

Snow lắc lắc đầu. “Chưa.”

 

Brian nói. “Chắc là sắp đến trạm không gian rồi, bằng không chúng ta trực tiếp về khách sạn ăn khuya luôn đi.”

 

Snow cũng không có ý kiến gì, đứng dậy nhanh chóng sắp xếp lại hành lý.

 

Lúc này, bên trong khoang thuyền quả nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở phi thuyền sắp hạ xuống trạm không gian Bonn ở chòm sao Thiên Cầm, hai người xách hành lý cùng nhau xuống phi thuyền, dọc theo đường đi Brian vẫn nắm tay Snow, mười ngón gắt gao đan vào nhau.

 

Brian điều khiển tiểu Lam cùng Snow đi về khách sạn, bởi vì đã đặt phòng từ trước, sau khi hai người đến trước bàn đăng ký liền được người máy phục vụ trực tiếp dẫn đến chỗ ở.

 

Khách sạn này nằm ở trung tâm thành phố, ra vào rất tiện, điều kiện trong khách sạn cũng khá tốt, phòng Brian đặt là phòng VIP tình nhân, các loại đồ vật trong phòng đều phiếm hơi thở ấm áp ngọt ngào, gối đầu, chén trà đều bày theo đôi, bên trên in hình vẽ tượng trưng cho tình yêu, Snow nhìn chiếc giường đôi cực lớn trong phòng cùng với tấm chăn mềm mại kia, nhịp tim không khỏi nhanh hơn….

 

Người này cư nhiên lại đặt phòng tình nhân, chẳng lẽ cả chuyến du lịch này đều phải ngủ trên cùng một cái giường với y?

 

Snow liếc mắt nhìn Brian, Brian lại bày ra một bộ biểu tình tôi rất thuần khiết tôi rất vô tội, mỉm cười nói. “Đói bụng rồi chứ? Để tôi gọi điện cho tổng đài kêu chút thức ăn lên ăn khuya.”

 

Bữa ăn khuya rất nhanh đã được đưa đến, điểm tâm tinh xảo vừa thấy đã khiến người ta phát thèm, ngoại trừ một số đặc sản của chòm sao Thiên Cầm, còn có bánh nếp và cháo thịt Snow thích nhất, bánh nếp vừa cho vào miệng đã tan ra, cháo thịt cũng được nấu rất nhừ, xem lẫn hành lá màu xanh thẫm, mùi thơm hấp dẫn.

 

Snow đói bụng cả ngày, rất nhanh đã giải quyết hết thức ăn trước mặt, Brian mở TV bắt đầu xem phim truyền hình cẩu huyết, Snow nhìn không nổi liền xoay người đi tắm rửa.

 

Lúc tắm rửa xong đi ra, máy truyền tin đúng lúc sáng lên, Snow vừa cầm đến xem, liền thấy là tên của baba Lăng Phong.

 

Snow cầm máy truyền tin đến bên cửa sổ, trước mặt xuất hiện gương mặt của Lăng Phong, lúc này hắn đang ở trong phòng ngủ của tướng quân Udyr, mặc áo ngủ ngồi bên giường, trên mặt mang theo mỉm cười hỏi. “Snow, con và Brian đến chòm sao Thiên Cầm sao?”

 

Snow gật đầu nói. “Vâng.”

 

Chuyện du lịch lần này Snow đã báo cho baba trước khi đi, Lăng Phong lo lắng cho con trai, tính toán tốt thời gian lập tức gọi đến máy truyền tin hỏi. “Khách sạn đã đặt được chưa? Ta có người quen ở chòm sao Thiên Cầm, có chuyện gì có thể tìm chú ấy hỗ trợ.”

 

Snow vội vàng nói. “Brian đã đặt xong rồi.”

 

Lúc này Lăng Phong mới thả lỏng mà cười cười, sau đó hạ giọng nói. “Hai người các con một mình đi ra ngoài du lịch, đều là người trẻ tuổi, có một số việc phải thật chú ý….. Con hiểu ý baba chứ?”

 

Dù sao con trai cũng đã trưởng thành, Lăng Phong cũng không thể không biết xấu hổ nói trắng ra được.

 

Snow cũng là xuất thân học y, lập tức hiểu được ý của baba. Mấy năm nay vẫn tiêm thuốc ức chế, kỳ phát tình đầu tiên của cậu còn chưa có đến, nếu trước khi kỳ phát tình đến lại cùng người khác….., rất có thể sẽ khiến chất dẫn dụ trong cơ thể cậu hoàn toàn hỗn loạn.

 

Dù sao hai người cũng là thanh niên, còn có cảm tình, Brian lại huyết khí phương cương, một mình ở chung suốt hai tháng, cọ súng ra lửa cũng là chuyện rất bình thường, cho nên Lăng Phong mới cố ý nhắc nhở như thế.

 

Đối diện với ánh mắt lo lắng của baba, mặt Snow hơi hơi hồng lên, vội vàng thấp giọng nói. “Con biết mà, baba, con sẽ có chừng mực.”

 

Lăng Phong mỉm cười nói. “Ừ, con có chừng mực là tốt rồi.”

 

Đáy lòng lại nhịn không được nói: Nhưng đừng giống em trai Lâm Viễn của con, trì độn đến mức bị người ta đánh dấu hoàn toàn rồi mà vẫn còn mơ mơ hồ hồ….

 

Đúng lúc này, Udyr cũng tắm rửa xong đi ra, thấy Lăng Phong đang nói chuyện với Snow, liền đi đến, mỉm cười nói. “Con trai, nghe nói con đi du lịch với Brian?”

 

Snow. “….. Vâng.”

 

Udyr nhíu mày nói. “Cái thằng nhóc Brian kia, không bắt nạt con chứ?”

 

Brian ở bên cạnh giả vờ xem TV nhưng thực ra lại vểnh tai nghe bên này nói chuyện đột nhiên lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh nháy mắt liền chảy xuống.

 

Snow xấu hổ nói. “…. Không có.”

 

Udyr gật gật đầu. “Ừ, con gọi Brian đến đây.”

 

Snow quay đầu nhìn Brian, Brian lập tức đi tới, vẻ mặt cung kính tươi cười sáng lạn vô cùng, gần như muốn vểnh cái đuôi vẫy vẫy với tướng quân Udyr trong màn hình. “Hì hì, chú à, chào chú…..”

 

Udyr thản nhiên nói. “Tôi lớn hơn cha cậu vài tuổi, cậu nên gọi tôi là bác.”

 

Sau lưng Brian ứa ra mồ hôi lạnh, lập tức sửa lời nói. “Dạ dạ! Bác!”

 

Udyr nói. “Ừ, hai tháng này nhờ cậu chiếu cố con trai tôi.”

 

Brian vội vàng ân cần gật đầu. “Chắc chắn rồi! Chắc chắn rồi!”

 

Udyr liền đổi giọng, cười tủm tỉm nói. “Nếu nó thiếu một sợi tóc…..”

 

Âm cuối cố ý kéo dài, ý tứ uy hiếp vô cùng rõ rệt.

 

Lòng bàn tay Brian đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. “Không, sẽ không, con nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, không để cậu ấy thiếu một sợi tóc nào.”

 

Lúc này Udyr mới vừa lòng. “Nhớ rõ, trước ngày 31 tháng 8, phải mang con tôi hoàn chỉnh trở về thủ đô.”

 

Brian lập tức gật đầu như giã tỏi. “Vâng vâng vâng! Con nhớ rồi!”

 

Sau khi ngắt máy truyền tin, Brian có chút ủy khuất ôm lấy Snow, dùng cằm cọ cọ bả vai cậu. “Cha cậu thật là hung dữ…..”

 

Snow an ủi sờ sờ đầu con sủng vật to xác kia. “Không cần để ý, cha đang hù dọa cậu thôi.”

 

Brian thật sự khóc không ra nước mắt – đây mà là hù dọa cái gì a? Vị cha vợ khó chơi kia đặt Snow trong lòng bàn tay mà cưng chiều, thủ đoạn vô cùng cay nghiệt, một cú ném qua vai quật ngã y xuống đất lần đó đến giờ Brian vẫn còn nhớ như in. Tâm tư của vị này không ai biết, ngộ nhỡ tương lai lúc y và Snow kết hôn ông ấy lại phát thần kinh gì đó rồi không đáp ứng, chẳng phải Brian sẽ thành kẻ câm ăn hoàng liên có khổ cũng không nói nên lời sao?

 

Cho nên, nhạc phụ đại nhân là người tuyệt đối không thể đắc tội.

 

Brian đã sớm hiểu thấu chân lý này, vì thế, vào ban đêm, sau khi Snow ngủ, Brian bởi vì ban ngày đã ngủ một giấc nên cực kỳ có tinh thần, suốt đêm đổi tất cả phòng tình nhân đã đặt thành phòng hai người bình thường tiêu chuẩn, thể hiện quyết tâm bản thân “sẽ không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Snow”, “sẽ không để Snow thiếu một sợi tóc”.

 

Kỳ thật, Brian cũng không nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh quan hệ trước khi kết hôn với Snow, y tôn trọng Snow, cũng muốn để dành khoảnh khắc thiêng liêng kia cho đêm động phòng của hai người, sở dĩ đặt phòng tình nhân, mục đích thật sự rất đơn thuần rất đơn thuần – y chỉ muốn thân mật hơn một chút với Snow thôi, tình cảm hai người tốt như vậy, tay cầm tay nằm cùng một giường cũng rất bình thường không phải sao?

 

Đáng tiếc nói ra mấy lời này sẽ không có ai tin, nhất là tướng quân Udyr….

 

Vì phòng ngừa lưu lại ấn tượng “Sắc ma” không tốt trong cảm nhận của cha vợ, Brian thật thông minh lập tức đổi hết phòng tình nhân đi.

 

***

 

Buổi tối sau khi nằm lên giường đôi, Brian cũng rất quy củ, không hề chiếm tiện nghi của Snow, mà lại thật đơn thuần ôm Snow vào trong ngực – nhiệt độ cơ thể của thiếu niên trong lòng có hơi thấp, trên người còn mang theo mùi sữa tắm thơm mát, ôm thân thể mềm mại vào trong ngực, khiến Brian cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Đến nửa đêm, hình như Snow đột nhiên gặp ác mộng, có lẽ là mơ đến mấy ký ức không tốt trước đây, toàn thân cậu phát run, tay chân lạnh ngắt, miệng lại không ngừng nhẹ giọng kêu. “Baba…. Baba….”

 

Brian đau lòng cầm bàn tay lạnh lẽo của Snow, ôm cả người cậu vào lòng, giống như trấn an động vật nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu. “Đừng sợ….. Không có việc gì….. Đừng sợ…..”

 

Snow tỉnh lại từ trong mộng, phát hiện cả thân thể mình đều được Brian ôm vào ngực, nhiệt độ cơ thể truyền đến từ trên người y, khiến Snow đột nhiên cảm thấy thật an tâm, cảm giác cô đơn, rét lạnh, bất lực vừa rồi trong mộng cảnh, vào khoảnh khắc này, hoàn toàn tan thành mây khói.

 

Snow xê dịch thân thể, nhẹ nhàng vùi mặt vào trước ngực Brian.

 

Brian phát hiện cậu tỉnh, đưa tay ôn nhu sờ sờ tóc cậu, thấp giọng hỏi. “Có phải mơ thấy ác mộng không?”

 

Snow nhẹ nhàng gật gật đầu trong lòng y.

 

Brian siết chặt vòng tay, đau lòng nói. “Đừng sợ, ác mộng mà thôi, mấy chuyện kia đều qua rồi…. Cho dù trước kia cậu có trải qua cái gì, về sau có tôi ở đây, tôi vĩnh viễn sẽ không rời bỏ cậu.”

 

Snow không đáp lại, chỉ ôm chặt Brian, ở trong lòng y hơi hơi cong lên khóe môi.

 

— Đúng vậy, còn có Brian nữa.

 

— Nửa đêm khi tỉnh lại, có một người ở bên cạnh, mỗi lần cậu gặp ác mộng sẽ gắt gao ôm cậu vào lòng, trước kia Snow chưa từng được trải nghiệm loại cảm giác này, phảng phất như sinh mệnh của hai người gắt gao gắn chặt với nhau, phảng phất như người này chính là nửa kia còn thiếu trong tim mình, có người này bên cạnh, cho dù là gì cũng không sợ nữa.

 

— Cậu có thể thả lòng mà dựa vào y, tín nhiệm y, thương y.

 

Snow dưới sự trấn an và vòng tay ấm áp của Brian nhắm hai mắt lại.

 

Lần này không còn mơ thấy ác mộng kỳ quái nữa, khoảng thời gian khốn khổ cực nhọc trước đây cũng không còn hiện lên trong mơ, Snow ngủ cực kỳ an ổn, trong mộng cảnh cũng là một mảnh an bình, quanh thân được thứ gì đó mềm mại ấm áp bao lấy, tựa như nằm trong bông gòn dưới ánh mặt trời nóng ấm.

 

Brian nhìn thiếu niên ngủ say trong ngực, nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn hôn trán cậu, thấp giọng nói bên tai cậu. “Cứ ngủ thật ngon đi, tôi sẽ ở bên cậu.”

 

Cũng không biết Snow có nghe được những lời này hay không, mà cậu ở trong mộng cảnh, khóe miệng dần dần cong lên vẻ tươi cười.

 

Hết phần 2.

back top