Quân Hôn Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 2

Chương 1: Đẹp trai mà có thể quang minh chính đại đùa bỡn đó là biến thái
Hai năm sau, tại bệnh viện 9789 thuộc bộ quân đội.

Rèm cửa nặng nề được kéo xuống, căn phòng được chiếu sáng với loạt bóng đèn chân không, ánh sáng tỏ rõ như ban ngày.

"Cởi xuống." Sau bàn làm việc, một bác sĩ nữ tiện tay ghi cái gì đó trên tài liệu, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho cô gái trước mặt.

Ngải Tiểu Tiểu biết đây là lần kiểm tra sức khỏe quan trọng nhất của lính đặc chủng, vì vậy không chần chờ, giơ tay lên lột tất cả quần áo trên người xuống, chỉ còn dư lại một chiếc áo ngực mỏng manh và cái quần lót cùng màu, dưới ánh sáng của bóng đèn dáng dấp một thiếu nữ tỏa ra hương thơm ngào ngạt. . . . . .

"Tiếp tục cởi ra. . . . . ." Người bác sĩ nữ ngẩng đầu, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ, "Đều là phụ nữ với nhau, cô sợ cái gì?"

"Nhưng. . . . . ." Có cần thiết không? Lại nói cho dù cùng là phụ nữ, nhưng bắt cô lộ toàn bộ thân thể trước mắt người khác, cô cũng có chút khó chịu. Đối với cái chỉ thị này, Ngải Tiểu Tiểu hơi chần chờ rồi.

"Cởi!"

Không có bất kỳ thương lượng nào, Ngải Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, giơ tay lên đưa cởi cút áo ngực xuống. . . . . . Két, cùng lúc này cửa đột nhiên bị mở ra, cô lướt mắt nhìn bóng dáng đang mặc bộ quân phục màu xanh lá. Cơ hồ không suy tính, Ngải Tiểu Tiểu nhanh nhẹn nhảy mấy bước đến bên cửa sổ, bứt rèm cửa sổ xuống, bọc lấy thân thể của mình.

Bóng dáng xinh đẹp trong tấm vải thướt tha, phác hoạ ra đường cong tuyệt mỹ, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, dưới màu xám cứng cáp của rèm cửa, càng động lòng người hơn.

Người tới mang vóc dáng cao lớn, quanh cơ thể tỏa ra một cỗ khí nam mạnh mẽ. Ngũ quan thâm thúy, tóc đen tựa cánh gió, diện mạo rất xuất chúng, vẻ mặt lạnh như băng. Anh ta đi vào phòng, tầm mắt nhìn lướt qua Ngải Tiểu Tiểu mấy giây, ánh mắt thâm u khiến cho người ta nhìn không thấu.

Sau đó cúi người bắt đầu nói chuyện với người bác sĩ nữ.

"Choáng nha, anh không thấy đây là phòng kiểm tra của nữ sao?" Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được hô lên một tiếng, nếu như không phải là cô không mặc quần áo, cô nhất định sẽ xông ra, hung hăng đạp vào chân anh.

Người đàn ông ném cho cô ánh mắt lạnh, âm thanh trầm thấp, "Tư cách quan trọng nhất của lính đặc chủng là - lâm nguy không loạn!"

Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, rồi lại nháy mắt mấy, ý tứ của anh như đang khảo nghiệm kiến thức của cô sao? Lửa giận lập tức nổi lên, sư cô, cô ghi danh làm lính chứ không phải làm kỹ nữ. "Đây là đâu, ai nghĩ ra cái kiểm tra biến thái này?"

"A. . . . . . Lưu manh!" Chợt từ vách căn phòng truyền đến một tiếng thét, Ngải Tiểu Tiểu lập tức ý thức được có người cùng cảnh ngộ với cô.

"Cái vấn đề này cô cần phải tự mình điều tra." Người đàn ông nhàn nhạt trả lời, nhìn vào ánh mắt của anh, thoáng qua một tia hứng thú, chỉ trong nháy mắt rồi lại biến mất, sau đó gật đầu với người bác sĩ một cái nữa, rời khỏi phòng.

"Này, anh còn chưa xin lỗi tôi!"

Thân thể của người đàn ông kia khẽ dừng lại, cả người phát ra một ngọn lửa, sau lưng tỏa ra cổ ám khí nhàn nhạt khiến cho Ngải Tiểu Tiểu nghĩ đến những ác ma Phương Tây.

Một lát sau, anh khẽ quay đầu lại, gương mặt tuấn tú cười như không cười. "Có bản lãnh, tiến vào căn cứ huấn luyện, có lẽ, tôi sẽ suy tính."

"Không có lễ phép, liều lĩnh, anh chờ đi, tôi nhất định sẽ trở thành lính đặc chủng, để cho anh phải đứng trước mặt các binh lính khác, cúi đầu nhận lỗi với tôi." Cô gái thỏa thân đứng bên rèm cửa sổ, miệng lưỡi Ngải Tiểu Tiểu cứng ngắc, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông kia, lòng câm hận. Nếu như ánh mắt có thể giết người, tin tưởng người đàn ông kia đã chết rất nhiều lần.

"Cô có thể đi được rồi." Người bác sĩ nữ xem thường nhìn cô một cái nói.

Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nhặt quần áo của mình lên mặc vào người, sau đó đi tới trước bàn làm việc của nữ bác sĩ hỏi, "Báo cáo sức khỏe của tôi như thế nào?"

Nữ bác sĩ cười cười, để cây viết trong tay xuống, ánh mắt có chút cổ quái nhìn cô, "Cô có biết người đàn ông mới vừa rồi là ai không?"

"Một tên biến thái!" Ngải Tiểu Tiểu không thèm suy nghĩ, thốt ra .

Nữ bác sĩ lắc đầu một cái, "Anh ấy chính là lữ đoàn trưởng Kỳ Tuấn, anh ấy cũng là chủ đoàn tuyển binh lính đó, các người có vào được hay không, thì rất cần một câu nói của anh ta."

"Vậy thì thế nào, tôi không tin trong cuộc tuyển lính cũng có sử dụng nguyên tắc ngầm." Ngải Tiểu Tiểu nói lời thẳng thắng, khí thế hùng hồn, nhưng là trong lòng vẫn là có chút lo lắng, với khí thế hiện tại, mọi người đều cố vươn lên, gà trống cũng có thể đẻ trứng. Quân đội muốn có quy tắc ngầm, có cái gì ly kỳ.

Lần này người bác sĩ nữ lấy ánh mắt của người ngoài hành tinh nhìn cô một cái, sau đó làm dấu tay, ý bảo cô có thể ra ngoài.

Ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe, Ngải Tiểu Tiểu có chút buồn bực, thiếu chút nữa bản thân bị người ta xem sạch bách, cũng không thể kháng nghị rồi. Chỉ là, nếu như vì nguyên nhân mà rời khỏi đây, lính đặc chủng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Tiểu Tiểu, như thế nào?" Lâm Hi Lôi thấy cô ra ngoài, lập tức cười chạy tới. Một đôi mắt tròn trịa híp lại thành đường dài, bên má là hai lúm đồng tiền nhỏ, điển hình của Lolita.

Nhưng không nên nhìn bên ngoài mà đánh giá một người, Lâm Hi Lôi thế mà là thiên tài máy tính, là một nhân tài trong quân đội.

"Không có gì cả." Ngải Tiểu Tiểu liếc xéo cái hành lang dần dần mang bóng dáng cao lớn đi mất, vẫn cố gắng đưa đôi mắt xinh đẹp đốt cháy cái lưng cao lớn kia.

Lâm Hi Lôi nhìn theo ánh mắt của cô, cười hì hì một tiếng, "Cậu cũng chú ý đến anh ấy à, rất anh tuấn có phải không?"

"Hừ, " Ngải Tiểu Tiểu khinh thường hừ lạnh, "Đẹp trai? Đẹp trai mà có thể quang minh chính đại đùa bỡn đó là biến thái?" Giọng nói của cô không lớn, nhưng trong hành lang tĩnh lặng giúp nó truyền đi rất xa.

"Tiểu Tiều, cậu nói nhỏ một chút, tớ nghe nói anh ấy chính là người đứng đầu trong cuộc tuyển lính lần này đó." Lâm Hi Lôi lắc lắc cánh tay cô, nói lời nhắc nhở với cô.

"Người đứng đầu nếu như không đủ công chính, cũng không đáng được chúng ta tôn kính." Hiện tại Ngải Tiểu Tiểu bất chấp tất cả, dù sao mới vừa rồi cũng mắng anh ta biến thái rồi, lời nói ra không thu lại được, không bằng cứ để lòng thoải mái có rời đi cũng không hối tiếc.

Kỳ Tuấn sắp đi tới khúc quanh, nghe được câu nói kia thì dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngải Tiểu Tiểu một cái, khóe môi cong lên, cười như không cười.

Gò má của Ngải Tiểu Tiểu chợt có cảm giác như bị thiên lôi đánh, bởi vì đường cong lạnh lùng, tóc đen nhẹ nhàng khoan thai cô lại nhớ về chuỗi hình ảnh hai năm trước.

Choáng nha! Người đàn kia cũng có một gò má dài như thế. Ngải Tiểu Tiểu càng cảm thấy ghét anh ta hơn!

"Chị Nhã Kỳ cũng đi ra, dù sao danh sách trúng tuyển ngày mai mới có, Tiểu Tiểu, chúng ta đi dạo phố thôi." Lâm Hi Lôi lôi kéo Ngải Tiểu Tiểu, cùng đi đón một cô gái khác cũng bước ra từ phòng khám sức khỏe, cô ấy có đầu tóc ngắn khỏe mạnh, mặt mày cũng lộ ra sự khôn khéo, rất ra dáng đàn chị của nhóm.

Từ ngày bước vào nơi huấn luyện lính đặc chủng, Ngải Tiểu Tiểu và hai người kia đến báo danh cùng ngày, lại hợp tính cách, vì thế họ trở thành bạn bè thân thiết.

Trời nhuộm sắc chiều ….

Giữa thành phố phồn hoa có một chiếc Land Rover lặng lẽ dừng lại.

Trong xe, Lữ Thiên Minh vuốt cằm nhìn ba cô gái nhoi nhoi bên ngoài

"Ba cô này, Nhã Kỳ khôn khéo trầm ổn, điển hình của khí phách và phong độ; Lâm Hi Lôi khéo léo đáng yêu, vừa nhìn liền biết cô mang phong cách Laury; còn Ngải Tiểu Tiểu có chút phức tạp, bề ngoài chính là một thôn nữ yếu đuối, nhưng trong mắt lại chứa sự tan thương không hiểu nổi, mới đầu tớ cho là thế. . . . . ."

Chỗ ở ghế phía sau, Kỳ Tuấn không trả lời những phân tích nhàm chán của Lữ Thiên Minh, chỉ nâng cổ tay nhìn thời gian, "Thông báo bọn họ chuẩn bị bước vào cửa kiểm tra cuối cùng, kịch hay bắt đầu. . . . . ." Sau đó tròng mắt thâm thúy ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn theo một bóng dáng mảnh khảnh, khóe môi nụ cười mang theo chút tà mị.

"Dạ," Lữ Thiên Minh đã là thuộc hạ của anh hơn một năm, Lữ Thiên Minh rất ăn ý thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nhấn vào dụng cụ kết nối.


Chương 2: Nhất định là anh cố ý chỉnh cô
"Các người muốn làm gì? Không cần. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Ba người Ngải Tiểu Tiểu đang vui vẻ cười nói, nghe được tiếng thét nho nhỏ của một cô gái truyền ra từ con hẻm cuối một con hẻm.

"Các cậu ở chỗ này chờ tớ." Đem túi giấy đang cầm trong tay đưa cho Lâm Hi Lôi, Ngải Tiểu Tiểu xoay người lại, lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét để chạy vào hẻm nhỏ. Nhã Kỳ và Lâm Hi Lôi nhìn nhau một cái, sau đó cũng đi vào trong hẻm nhỏ

Bầu trời ngã bóng hoàng hôn, trong hẻm nhỏ hiu hắc ánh sáng mong manh

"Em gái nhỏ, dáng dấp em rất xinh đẹp, để cho anh hôn một cái nhé."

"Đừng. . . . . . Các người tránh ra. . . . . ."

Ngải Tiểu Tiểu nhìn thấy, một cô gái nhỏ đang bị ba người đàn ông xấu bao vây, lập tức lên cơn giận dữ, gầm lên một tiếng "Dừng tay!". Cô xem thường nhất là những người đàn ông nghĩ mình là phái mạnh rồi ức hiếp các cô gái yếu đuổi hơn!

"Ơ, là ai đó? Lại có thêm vài em gái nhỏ đến kia, so với cô gái này còn xinh đẹp hơn nhiều." Người đàn ông cầm đầu xoay người lại, bước tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, còn cười dâm đảng đưa tay ra đi sờ soạng mặt của Ngải Tiểu Tiểu, "Cho anh sờ. . . . . ."

"Đem móng vuốt của ông ra chỗ khác!" Mắt Ngải Tiểu Tiểu rét căm, lạnh lùng nói.

Người đàn ông kia bị khí thế cường đại của cô làm cho hơi hoảng sợ, do dự trong giây lát, nhưng rất nhanh, gả ta lại khôi phục nguyên hình, không phải chỉ là một cô gái nhỏ thôi sao, cô cũng chẳng có bản lĩnh gì cả?

Mắt nhìn thấy bàn tay đang muốn quấy rối da thịt mình, Ngải Tiểu Tiểu cũng không nói nhảm, nắm tay lại, dùng sức đem tay người đàn ông kia bẻ ra sau, gã đàn ông tựa như con heo bị thiến kêu lên một tiếng, lập tức bị cô lưu loát dâng tặng gã thêm một cước, trực tiếp đạp cho gã ta hôn mê bất tỉnh

"A, đại ca. . . . . ." Hai người đàn ông khác nhìn thấy cảnh đó lập tức bước tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu, móc trong túi ra hai cây dao sáng loáng.

Ngải Tiểu Tiểu chỉ mỉm cười, xem bọn họ vọt tới, lúc này mới nhanh chóng tung ra những cú đá liên hoàn, hai người đàn ông kia lập tức ngã nhào xuống đất, hai cây dao cũng văng ra một góc xa.

"Tốt! Tiểu Tiểu thật tuyệt vời, quả thực là thần tượng của tớ!" Lâm Hi Lôi hưng phấn vỗ tay.

Nhã Kỳ đẹp trai nhướng mí mắt."Ra tay đủ lưu loát."

Lữ Thiên Minh qua óng nhòm cũng được trực tiếp xem màn hành động vừa rồi, lưu manh huýt sáo, "Không ngờ cô gái kia lại giỏi võ nghệ như thế, Ngải Tiểu Tiểu, hay, phản ứng đủ nhạy cảm, ra tay ngoan độc!"

"Câu mượn ở đâu nhóm người kia vậy." Tư thế ưu nhã như cô gái ngồi cắt cải thảo, một dáng quật cường hơn vài phần. Kỳ Tuấn nhíu mày đứng lên, đừng nói cho anh, mấy người đó đều là lính đặc chủng của anh đào tạo nha!

"Tớ nhờ anh em trong quân đội, cũng có chút tài năng." Lữ Thiên Minh vội vàng giải thích, "Tớ sợ mấy anh em trong bang, chân tay vụng về, dùng lực quá nhiều, sẽ khiến họ bị thương, dù sao cũng là con gái cả mà. . . . . ."

"Lữ Thiên Minh, làm sao tớ lại chưa biết cậu là người thương qua tiếc ngọc nhỉ?"

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm, giọng nói càng nhẹ nhàng là điềm báo bão tố càng lớn. Lữ Thiên Minh vội vàng cười theo, "Ha ha, đâu có, làm sao tớ lại nhân từ như thế, tớ cũng không ngờ mấy tay bộ đội này lại làm ra món ăn nhẹ thế? Lại nói, khi nhìn ở một góc độ khác, điều này cho ta nhận thấy thực lực mạnh mẽ của nhóm lính đặc chủng do chúng ta đào tạo kia mà."

Kỳ Tuấn không lên tiếng, chỉ đưa đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn về phía Lữ Thiên Minh.

Nhiệt độ bên trong xe lập tức hạ xuống, Lữ Thiên Minh cảm giác như mình đang sống trong vịnh Bắc Cực.

‘tít, tít’. . . . . . Một chuông điện thoại đột nhiên vang lên, giải cứu cậu, cậu lập tức ấn nút nghe.

Ba mươi giây sau, trên mặt Lữ Thiên Minh đã lộ ra nụ cười, "Dạ, tin tức tốt, phát hiện hành tung ‘Phúc Xà’, trưa nay hắn ta cùng với một đám thuộc hạ lẻn vào cảnh nội, theo người mật báo nói, có lẽ hắn sẽ tham gia một buổi tiệc. . . . . ."

‘Phúc Xà’ là người đứng đầu tổ chức khủng bố TM, là đối thủ lớn của bọn anh, vô cùng gian xảo, hành tung như quỷ. Chỉ cần có tin tức của hắn ta, chuyện lớn đều phải dẹp sang bên.

"Địa điểm, thời gian." Lời ít mà ý nhiều, cũng không lãng phí thêm nữa, một giây đối với Kỳ Tuấn mà nói cũng giúp anh làm được vô số việc.

"Địa điểm khu mua sắm cao cấp mới của hai công tử Sử Thị Trường hiện đang là tổng giám đốc của công ti Trường Sinh, thời gian là tám giờ tối, chúng ta còn thời gian nửa tiếng để chuẩn bị."

"Nghĩ cách có được thư mời." Đây không phải là lần đầu tiên đấu với ‘Phúc Xà’, biết rõ tính cách đa nghi và cẩn thận của hắn ta, làm sao hắn ta lại dám công khai xuất hiện trong tiệc mừng của giám đốc tập đoàn Trường Sinh? Chỉ là, mật báo chính xác sao, bọn họ lại không thể dễ dàng bỏ bất cứ tin tức nào, cho nên biện pháp ổn thỏa chính là xâm nhập vào party, tìm hiểu rõ tình huống.

"Vâng" Lữ Thiên Minh nhanh chóng mở Laptop ra, một phút đồng hồ sau, cậu nhìn chằm chằm vào máy tính, "Báo, xem ra anh phải tìm một người đi cùng, bởi vì đây là một party đôi."

Kỳ Tuấn vừa nghe nói khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa xe, trong hẻm nhỏ, Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hi Lôi vẫn đang an ủi cô gái kia. Cơ hồ không do dự, anh lên tiếng, nói vào loa, "Ngải Tiểu Tiểu, bây giờ nghe chỉ thị, chạy về phía trước một trăm mét, tìm được một chiếc Land Rover rồi lên xe, tôi cho cô hai mươi giây."

Choáng nha, hai mươi giây, làm cái gì! ?

Ngải Tiểu Tiểu nghe được câu lệnh trong máy bộ đàm, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức phi thân lao ra khỏi hẻm nhỏ, sau đó thấy một chiếc Land Rover đang dừng ở phố đối diện.

Cái này là cố tình nha, trên đường phố, rất nhiều xe cộ, qua lại không dứt quãng.

Thời gian một giây cũng qua một giây, Ngải Tiểu Tiểu không để ý nhiều như vậy, đứng dậy xông vào trong.

Nhìn thân thể nhỏ thoát trận vây một cách khéo léo và linh hoạt, khi Ngải Tiểu Tiểu đã đến gần chiếc xe Land Rover. Kỳ Tuấn đưa một ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng cũng đầy vẻ tán thưởng dành cho cô.

"Hai mươi mốt giây."

Khi Ngải Tiểu Tiểu thở hồng hộc kéo cửa xe Land Rover, nhào vào trong xe, liền nghe được một câu nói không tính là dễ nghe, còn có mười phần vô tình trong đó.

Làm sao lại thế, cô cảm giác chỉ chừng hai mươi giây thôi mà! Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy, con ngươi tĩnh mịch như một cái hố sâu không đáy, nhưng mà vẫn để cho cô thấy được trong đó chứa một tia hả hê. Thì ra là anh – người đội trưởng biến thái tên Kỳ Tuấn! Hừ, nhất định là anh cố chỉnh cô

"Tôi không tin!" Cô ngồi dựng đứng lên, kéo tay Kỳ Tuấn qua, đẩy ống tay áo lên, "Cho tôi xem thời gian ghi chép." Cô biết đặc tính lạ nhất của người lính đặc chủng đó là luôn mang theo đồng hồ đeo tay, có thể tính giờ, có thể lưu giữ phút.

"Không muốn thua, không dậy nổi!" Kỳ Tuấn rút cánh tay của mình về, Ngải Tiểu Tiểu không có phòng bị, bị anh dùng lực đẩy ra, cả người liền nằm úp trên người Kỳ Tuấn, đúng là một người đàn ông vô lương tâm, không biết giúp cô gì cả, Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa té xuống xe, không thể làm gì khác hơn là liều mạng ôm lấy bắp đùi người khác, sau đó, vừa đúng lúc khuôn mặt nhỏ trở nên nhảy cảm khi đụng vào vật giữa đùi của anh.

Trong nháy mắt, không khí bên trong xe trở nên yên tĩnh, Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái, rốt cuộc ý thức được thực tế. Vụt một cái đứng lên, quên đây là đang bên trong xe. Liền phanh một tiếng, đầu hung hăng đụng vào mui xe.

Âm thanh rất lớn, Lữ Thiên Minh hết sức chuyên chú lục soát máy tính, cậu không nhịn được lên tiếng, "Đau lắm hả?"

"Không đau!"

Thật ra thì… rất đau! Nhưng Ngải Tiểu Tiểu cắn răng không để cho mình rên rỉ ra tiếng, cô mới không cần làm trò cười cho cái người đàn ông biến thái kia.

"Ngồi xuống!" Khóe môi Kỳ Tuấn nâng lên một nụ cười, Ngải Tiểu Tiểu muốn bỏ rơi những đau đớn, cô chỉ biết quét mắt nhìn ra cửa xe.

back top