Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám
Tác giả: Nhất Sinh Mạc Ly
Chương 31: Trên Đời Sao Có Thể Có Người Ghê Tởm Như Vậy
Thời gian cũng chưa quá muộn, ở ngã tư đường vẫn còn xe taxi.
Hai người chặn một chiếc taxi về căn cứ, nhưng giữa đường lại xuất hiện tình huống ——
Có thể là do ăn phải những thứ không sạch, Ngải Tiểu Tiểu ôm bụng quặn đau đến ứa ra mồ hôi lạnh. Lúc sáng Kỳ Tuấn đã phát hiện cô không khỏe, con ngươi đen thỉnh thoảng lướt qua cô, chỉ là cô còn chịu được, anh sẽ không nói gì.
Ngải Tiểu Tiểu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe và gào thét qua nhà vệ sinh công cộng, hối hận không thể đập đầu vào cửa sổ thủy tinh trên xe, giờ phút này chỉ hận không thể phá cửa sổ xe mà lao ra. Nhu cầu sinh lí bình thường thôi, cô sợ gì chứ?
Rất nhanh lại là một cơn đau thắt, Ngải Tiểu Tiểu cố gắng chịu đựng đem mình cuộn lại. Sau đó, những nhà vệ sinh công cộng tiếp theo, cô nói gì cũng muốn kêu ngừng.
Phía trước hình như có một nhà vệ sinh công cộng, Ngải Tiểu Tiểu vừa định mở miệng, thì chợt nghe giọng âm trầm của Kỳ Tuấn truyền đến, “Tài xế, dừng xe lại.” Sau đó anh quay đầu nói với Ngải Tiểu Tiểu: “Tôi đến hiệu thuốc mua thuốc, em có muốn xuống xe không?”
Ngải Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu, không đợi anh tránh ra, cô đã sớm giật cửa xe ra, bay nhanh xuống xe chạy về hướng nhà vệ sinh công cộng. Ôi, cô thật sự không nhịn được. Kỳ Tuấn vừa nhìn bóng dáng của cô biến mất trong nháy mắt vừa lắc đầu, con ngươi đen lóe lên một chút trêu tức. Nha đầu kia thật sự là ngày càng thú vị, chuyện như vậy cũng không nhẫn nhịn được, rốt cuộc cô cũng bị anh làm cho căng thẳng.
Ngải Tiểu Tiểu chạy vào nhà vệ sinh công cộng, đem đống hỗn tạp trong bụng tống ra, chốc lát sau đã cảm thấy bụng thoải mái hơn rất nhiều. Cả người dễ chịu, mới phát hiện một vấn đề rất quan trọng. Cô chỉ lo chạy vào nhà vệ sinh, hoàn toàn không mang theo giấy vệ sinh. Cô ảo não ôm lấy đầu, bắt đầu hối hận không nên ăn nhiều thức ăn đường phố, bây giờ làm sao cô ra ngoài được?
Tìm người cầu cứu, cô không có thói quen mang theo điện thoại di động. Lớn tiếng gọi người giúp, không bằng trực tiếp giết cô! Thật sự là mất mặt, cô sẽ bị Kỳ Tuấn cười chết.
Trong lúc đang rối rắm, chợt nghe thấy một tiếng mở cửa, sau đó một giọng phụ nữ truyền đến, “Ngải Tiểu Tiểu.”
“Tôi ở đây.” Ngải Tiểu Tiểu giống như nhìn thấy cứu tinh, kéo cánh cửa nhỏ, liền nhìn thấy một chị gái mặc đồ đỏ.
“À, bạn trai cô nhờ tôi đưa giấy cho cô. Anh ta nói cô đừng hoảng hốt, anh ta sẽ chờ cô ở bên ngoài.”
“Cảm ơn, cảm ơn!” Ngải Tiểu Tiểu cảm động đến suýt rơi nước mắt. Trong suy nghĩ của cô, đưa giấy trong nhà vệ sinh như vầy không kém hơn so với ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi kia.
“Không có gì.” Chị gái mặc đồ đỏ khoát khoát tay, đang lúc đi vào cửa. “Bạn trai của cô thật chu đáo, vừa đẹp trai lại còn quan tâm chăm sóc so với chồng tôi thật là ưu tú hơn nhiều.”
“Ách. . .Ha ha.” Ngải Tiểu Tiểu cười gượng vài tiếng. “Chị ơi, chị từ từ. . .” Dùng như vậy ở nhà vệ sinh thật đúng là không thích hợp, Ngải Tiểu Tiểu vội sửa miệng, “Tôi đi ra ngoài trước, tạm biệt chị.”
Ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, liền thấy Kỳ Tuấn đang đứng bên cạnh xe taxi ở phía xa, lạnh lùng rắn rỏi, người cao một mét tám, còn cao hơn trần xe nhiều.
Áo khoác dài màu đen và caravat, nghiêng người đầy lười biếng, giống như một con báo đang chờ mồi. Khuôn mặt quyến rũ, nổi bật dưới ánh đèn đường, giống như được vẽ ra, càng thưởng thức càng hấp dẫn trí mạng.
Đầu ngón tay anh gảy gảy điện thoại di động, im lặng chờ đợi, nhưng lại hấp dẫn người khác nhìn chăm chú. Đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo chuyển động, hơi thở nguy hiểm ồ ồ áp bức.
Ngải Tiểu Tiểu lùi xuống một bước, không thể không thừa nhận, Kỳ Tuấn thật sự rất tuấn tú, hơn nữa lúc này anh vô tình để lộ khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng rất quyến rũ. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, trên đời có rất nhiều trai đẹp, cô không có thời gian si dại vì bọn họ. Nhún nhún vai, cô chậm rãi bước về phía xe taxi.
“Thật ngại quá, huấn luyện viên, đã để ngài chờ lâu.” Cô nói xong thì lướt qua Kỳ Tuấn mở cửa xe, liền nhìn thấy chỗ ngồi trong xe đặt một chai nước khoáng và một hộp thuốc tiêu chảy.
Chết tiệt! Cô không sợ trời, không sợ đất, cũng không sợ trai đẹp. Nhưng cô chỉ sợ sự quan tâm âm thầm như thế này. Huấn luyện viên thối! Anh có thể luôn giữ bộ dạng lạnh như băng lại tự mãn kia không? Sao tự nhiên lại lộ ra bộ dạng dịu dàng như vậy. Ngải Tiểu Tiểu nhíu chặt mày, đem chai nước và thuốc đẩy qua bên cạnh, giả bộ như không thấy, vừa ngồi xuống liền nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Cô biết như vậy rất ngây thơ. Nhưng mà, vất vả lắm mới phủi sạch quan hệ với Kỳ Tuấn, cô không muốn lại khiến cho mình thấp thỏm không yên. Kỳ Tuấn là một người đàn ông dễ dàng khiến cho phụ nữ đánh mất trái tim, ở cùng với anh, thất thân ngược lại không đáng sợ, đáng sợ nhất là đánh mất trái tim.
Kỳ Tuấn từ một phía khác trên cửa xe, nhìn nước và thuốc trên ghế xe con ngươi đen hơi trầm xuống.
“Không muốn uống thuốc?” Anh thản nhiên nhét nước khoáng và thuốc vào trong tay Ngải Tiểu Tiểu, trầm giọng ra lệnh, “Lập tức uống.”
“Không cần, tôi không sao.” Ngải Tiểu Tiểu đem nước và thuốc đẩy trở lại, thái độ xa cách rõ ràng. Chẳng qua là ở thời điểm mấu chốt bao tử lại không chịu thua kém, rất nhanh lại quặn đau một trận. “Tài xế, đợi lát nữa hãy lái xe.” Dứt lời đã không thấy bóng dáng Ngải Tiểu Tiểu đâu.
“Anh bạn, bạn gái nhỏ của cậu rất thú vị!” Lái xe nhàm chán, quay đầu bắt chuyện với Kỳ Tuấn.
“Ừ.” Kỳ Tuấn nhàn nhạt trả lời, con ngươi đen dừng ở trước nhà vệ sinh công cộng. Lúc này một người phụ nữ cao lớn mặc váy tím đang vội vã chạy vào nhà vệ sinh công cộng.
Tài xế kia cũng nhìn một cái, “Có bạn thì tốt rồi, nghe nói trị an của khu vực này không tốt lắm, buổi tối những kẻ biến thái thường xuất hiện ở nhà vệ sinh công cộng, mê hoặc những cô gái đi một mình. . . . . .”
Kỳ Tuấn không đợi anh ta nói xong, đã lập tức mở cửa xuống xe. Hèn gì vừa này anh cảm thấy người phụ nữa mặc váy tím kia có chút kỳ lạ, hóa ra là do đàn ông cải trang,
Lái xe nhìn bóng lưng vội vã của anh cười hì hì, “Tiểu tử này đúng là rất quan tâm đến bạn gái.”
Ngải Tiểu Tiểu vừa mới dễ chịu xong, chợt nghe có tiếng động từ bên ngoài truyền vào, tiếng bước chân có chút nặng nề, hình như là đàn ông! Cô lập tức làm sạch mình, cảnh giác kéo quần lên.
Bịch! Cô nghe có tiếng cửa bị đẩy ra, sau đó lại một cái khác, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Ánh đèn lờ mờ trong nhà vệ sinh công cộng bỗng trở nên u ám kinh khủng. . . . . .
Cả người Ngải Tiểu Tiểu dán sát vào tường, bịch một tiếng đạp ngã cánh cửa. Đêm hôm khuya khoắt thế này cô thà giết lầm một người, chứ không bỏ lỡ cơ hội ra tay trước.
Nhưng khi cửa mở ra thì cô nhìn thấy một người phụ nữ vóc dáng cao lớn, động tác không khỏi có chút chần chừ. Chỉ là chớp mắt một cái, người kia cười xảo quyệt, túm lấy cổ chân cô kéo ra cửa.
Thân thể bất ngờ té xuống nền xi măng, Ngải Tiểu Tiểu mới nhìn đến yết hầu đang chuyển động ở dưới cằm của “người phụ nữ” kia. Ôi, cô bị lừa, không thể ngờ đó lại là nam giả trang nữ, bỗng nhiên nhớ đến bản tin trên báo trước đó cái gì “Ác ma ở nhà vệ sinh công cộng”. Chẳng lẽ hôm nay cô lại đụng phải? Ngải Tiểu Tiểu chậm rãi đứng lên, “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông kia cười thô thiển, tháo bộ tóc dài uốn xoăn trên đầu xuống, lộ ra gương mặt lớn trắng như tuyết khủng bố, “Tôi muốn làm gì? Bảo bối, chút nữa em sẽ biết.”
Nôn, Ngải Tiểu Tiểu không chút khách khí đem đồ ăn còn sót lại trong bụng phun lên mặt hắn. Cô vỗ vỗ bụng của mình, trên đời sao có thể có người ghê tởm như vậy.