Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh không khỏi nuốt nước miếng một cái. Chỉ thấy sau đó anh cầm bình rượu lên trực tiếp rót vào miệng mình vài hớp rượu. nút cài cổ áo mở ra, lồng ngực màu cổ đồng phát ra ánh sáng kim loại lộng lẫy. Đôi môi mỏng khêu gợi khẽ mím lại, dịch rượu bị đầu lưỡi cuốn vào trong cổ, hầu kết phập phồng với chiếc cằm còn sót lại chút rượu càng thêm mê hoặc chết người. . . . . .
Tối nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không tính là ăn mặc chỉnh tề, rất nhàn nhã, cũng rất lạnh lùng, còn lộ ra khung xương gợi cảm. Sau khi đã uống vài ngụm rượu hai cánh tay anh vươn ra, ngửa đầu lên lưng sofa. Hai mắt nhắm lại, hầu kết chuyển động, anh lúc này có nét hấp dẫn hiếm có.
Vứt bỏ bộ mặt lạnh lùng vô tình, lúc này anh, rất đặc biệt!
Đặc biệt đến khiến Ngải Tiểu Tiểu có chút kích động. Ai đó đã nói, có thể chết dưới Hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu! Bất cứ giá nào! Pằng, cô lấy ly rượu đặt ở trước mặt anh, " rót cho tôi, tôi uống với anh." Nhìn chai rượu dù sao cũng chỉ là rượu nho, hai năm qua cô không ít lần luyện tửu lượng, cũng không thể quật ngã cô dễ dàng.
Kỳ Tuấn nâng khóe môi rót đầy hai ly rượu, sau đó bưng một ly lên khẽ uống. Ngải Tiểu Tiểu lại bị dáng vẻ mê người của anh làm cho nhiệt huyết sôi trào. ngửa cổ một cái, rót toàn bộ ly rượu vào trong bụng.
" khụ khụ. . . . . ."Rượu này hơi nồng, cô mở cái miệng nhỏ nhắn quạt quạt gió, " cũng không có đồ nhắm sao?"
"Tự mình tìm trong tủ lạnh đi."Kỳ Tuấn nhìn cô một cái rồi nói, lại giơ tay lên rót đầy ly rượu của cô. Khóe môi nở ra một nụ cười giống như hồ ly, nghĩ thầm, rượu nho mạnh 70 độ, đặc sản từ Cao Nguyên, tác dụng chậm mười phần. Cô nhóc thiện lương này, dáng vẻ cô uống rượu say, anh rất chờ mong.
Ngải Tiểu Tiểu chỉ tìm được một chút cánh gà trong tủ lạnh, lập tức lấy ra toàn bộ, có một chút còn hơn không có.
"Đến đây, chúng ta lại uống một chén, "Kỳ Tuấn nâng ly rượu, tròng mắt đen thẫm lại." Hôm nay anh rất vui mừng, sống 29 năm rốt cục cũng có người cùng anh đón sinh nhật."
Ngải Tiểu Tiểu biết anh thời gian dài như vậy, lần đầu tiên nhìn anh cảm tính như vậy. Gần như không do dự bưng ly rượu lên uống một hớp lớn, mới vừa rồi cô rõ ràng thấy trong mắt anh có một tia cô tịch, anh, cũng có lúc thấy cô đơn sao?
Sau đó Kỳ Tuấn luôn vô cùng cảm tính, ngồi cách xa cô, cũng không động tay động chân với cô nữa.
rượu trong chén Ngải Tiểu Tiểu dần dần giảm từng chút một, uống đến mức thấy toàn thân nhẹ nhàng, Kỳ Tuấn trước mắt từ một biến thành hai, lại từ hai biến thành ba, mới phát hiện ra có cái gì không đúng.
" ưmh. . . . . . Hình như tôi hơi say rồi, tôi muốn. . . . . . Đi nha." Cô đứng lên bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
"bà xã, cứ đi như thế sao." đôi tay Kỳ Tuấn tựa vào sau ót, nhìn cô cười.
ánh mắt mê ly của Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh, quyến rũ cười một tiếng, điềm nhiên hỏi: " trai đẹp, chị cho anh biết đừng dụ hoặc chị, chị. . . . . . Sẽ không dễ dàng bị. . . . . . Hấp dẫn. . . . . ." Đang khi nói chuyện cô đã xiêu vẹo đi đến trước mặt Kỳ Tuấn, " mau tránh ra á. . . . . ." Cô đá đá bắp chân của anh, nói lầm bầm.
Kỳ Tuấn nghe vậy nghe lời nâng chân dài lên, lại trong nháy mắt Ngải Tiểu Tiểu đang bước đi đưa chân dài ra, thuận thế một cái. Kết quả, Ngải Tiểu Tiểu lập tức ôm ấp yêu thương áp đảo trên người của anh.
Ngải Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng nhìn biến cố bất thình lình, mở trừng hai mắt xinh đẹp, lộ ra vẻ mặt mê hoặc. Sau đó nhìn bờ môi đẹp mắt của Kỳ Tuấn, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô , một ý niệm điên cuồng đột nhiên xông lên trong đầu. " Đừng động, tôi muốn hôn. . . . . . anh. . . . . ." Dứt lời, Kỳ Tuấn đã bị môi của cô chận lại cực kỳ chặt chẽ.
Cô nhóc đáng yêu! Càng đáng yêu hơn chính là bàn tay nhỏ bé của cô đã không đàng hoàng dò vào quần áo của anh. Môi lưỡi của cô mềm mại như vậy, xen lẫn hương rượu đỏ thuần, tùy ý khuấy đảo trong miệng anh. Dục vọng của anh dễ dàng bị cô khơi lên.
Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng, không tự chủ kêu ra tiếng rên rỉ kiều mỵ. . . . . .
Nụ hôn thật dài nóng bỏng triền miên mất hồn gần như gặm nuốt linh hồn Ngải Tiểu Tiểu. Sau đó, Kỳ Tuấn chủ động đạp thắng xe, " bà xã, em nên đi rồi." Bàn tay vẫn còn dừng lại ở trên cái eo thon nhỏ của cô.
" không...không được. . . . . ." Cô kháng nghị, thuận theo bản năng và khát vọng, đụng lên vành môi non mềm, ma sát trên môi anh. " Ưmh. . . . . . Tôi...tôi còn phải. . . . . ."" "Còn phải cái gì?"
"Hôn. . . . . ."
Không chỉ hôn, cô còn muốn nhiều hơn nhiều hơn!
Kỳ Tuấn nâng khóe môi, thân thể cao lớn nằm ở dưới người cô khẽ động.
"Không cho phép nhúc nhích!" Ngải Tiểu Tiểu bá đạo ra lệnh, đè lại bả vai rộng rãi, vụng về hôn anh, tham lam mút cắn môi của anh, nếm mùi vị rượu ngon trong miệng của anh. Ghét, anh lại chuyển động, cô phải anh ép chặt hơn mới được. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, giang chân ở trên ngực của anh, cúi người dùng những nụ hôn nhỏ vụn công kích anh, một đôi tay nhỏ bé cũng không còn rảnh rỗi, vội vàng sờ sờ nơi này, nơi kia một chút. nhịp tim của Kỳ Tuấn mạnh mẽ mà có lực, chấn động màng nhĩ của cô, nghe vào trong tai cô, vang giống như là tiếng sấm ầm ầm. Ưmh, không đúng, đó không phải là tim của anh đập, mà là tim của cô đập. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng, có cảm giác không biết nên gọi là gì khống chế trái tim của cô chặt chẽ, cô khát vọng như thế, khát vọng đến mức gần như muốn cảm thấy đau đớn, thậm chí không kềm chế được ôm chặt anh, muốn làm chậm lại loại đau đớn này. Khi Kỳ Tuấn thoáng rời khỏi môi của cô, cô phát ra tiếng kháng nghị nỉ non, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, lại muốn gọi anh ngoan ngoãn nằm lại. Nếu không phải là không nỡ dừng lại sự tiếp xúc mất hồn này, cô thật muốn đi tìm sợi dây trói anh lại.
" bà xã, tôi không muốn miễn cưỡng em." Kỳ Tuấn thổi khí trên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đỏ của cô.
"Không sao cả, anh miễn cưỡng thôi." Cô thở hổn hển, không muốn nói chuyện, chỉ muốn hôn anh.
" bà xã. . . . . ." Choáng nha, cô kích động muốn tìm cái gì đó chận miệng anh lại. Trái tim cùng với suy nghĩ đều như vậy, cô cúi người dùng môi hung hăng chận anh lại. giống như con thú nhỏ gặm cắn, sau đó hướng xuống phía dưới. . . . . .
Kỳ Tuấn chợt nhẹ cười một tiếng, nhàn nhã nói: " đừng nóng vội, bà xã, anh chỉ muốn nói, tối nay ánh trăng rất đẹp. . . . . . Chúng ta có thời gian cả đêm . . . . . ."
"Ừ." Ngải Tiểu Tiểu rất trịnh trọng gật đầu, sau đó lại cúi người hôn anh.
Cô mơ hồ cảm thấy anh bắt đầu động thủ, thậm chí nâng thân thể lên nghênh hợp cô. tiếp xúc Thân mật, lại kích thích khát vọng của cô nhiều hơn, cô không kềm chế được đưa đôi tay ra, dùng sức xé áo sơ mi của anh ra. . . . . .
Nhưng mà, nằm trên lồng ngực trần trụi của anh, Ngải Tiểu Tiểu không biết nên làm như thế nào mới có thể phát tiết cảm giác kỳ quái trong thân thể mình, chỉ có thể vô dụng cắn xé môi của anh.
Kỳ Tuấn vòng cánh tay ôm lấy cô, ánh mắt nghiêm túc, "Bà xã, em xác định đây là em muốn, anh đã từng làm tổn thương em một lần, tuyệt đối không muốn tổn thương lần thứ hai nữa."
Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, "Tôi xác định, khẳng định cùng với quyết định." Cô sắp khóc lên, cô đã không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết mình rất muốn bắt được vật gì đó. . . . . .
con ngươi Kỳ Tuấn bỗng nhiên trở nên thâm thúy mê ly, lật người, đảo lộn vị trí của hai người, anh đè cô xoay người lại, nói nhỏ ở bên tai cô, "Vậy anh cũng chỉ đành gắng gượng rồi. . . . . ." Lời nói này cứ như một thâm minh đại nghĩa (hiểu rõ nghĩa lớn), uất ức cầu toàn, xả thân cứu người. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu không suy nghĩ được gì, chỉ còn ý loạn tình mê.
Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này vậy mà lúc này lại nằm ở bên cạnh cô, thành kính cúng bái mỗi một tấc da thịt của cô, dẫn cô tiến vào một Mật Cảnh chưa bao giờ đến .
từng cái đụng chạm của anh đều làm cô không ngừng run rẩy, từng cái hôn của anh đều điên cuồng xâm lược linh hồn của cô, in lại dấu ấn thuộc về anh trên người cô.
Vì vậy, một đêm này, huấn luyện viên thối biến thái lật tới lật lui Ngải Tiểu Tiểu, giằng co suốt cả đêm. . . . . .
Ngày thứ hai, buổi sáng tỉnh lại. hậu quả của việc triền miên quá độ chính là toàn thân cô đau nhức, đứng dậy cũng khó khăn.
Ngải Tiểu Tiểu mở mắt, mê mang trần nhà. Sau đó từng ly từng tý của toàn bộ chuyện tối hôm qua lập tức tràn vào trong óc của cô. Cô nghĩ đến! Thở mạnh một cái, đột nhiên nhảy về phía trước, cơn buồn ngủ đã biến mất trong nháy mắt. lần này cô mới phát hiện, toàn thân mình trần truồng, chỉ phủ lên một chăn đơn thật mỏng, toàn bộ quần áo vốn mặc lên người đều đã mất tích. Người đàn ông trần truồng hấp dẫn nằm ở dưới người cô đêm qua, mặc cho cô chà đạp, vào lúc này đã không thấy bóng dáng. Nhưng mà ga giường xốc xếch, giữa hai chân cảm thấy đau đớn xa lạ, cùng với mùi vị hoan ái nhàn nhạt trong không khí cũng đang đang nhắc nhở cô, tối hôm qua đã làm chuyện gì tốt! Trời ạ! Ngải Tiểu Tiểu đưa tay che miệng thét chói tai, hai gò má ửng hồng, hai mắt trợn thật to, quả thật không thể tin được, tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy! Cô, cô, cô vậy mà lại dùng sức mạnh với huấn luyện viên thối!
Nhưng, nhưng không đúng! làm sao cô có thể không nhân tính như vậy! Rượu, đều là rượu cồn gây họa! Chỉ là nói cũng thật kì lại, rượu nho đó cô không uống đến hai chén làm sao lại say được?
Nhưng, nhưng không đúng! làm sao cô có thể không nhân tính như vậy! Rượu, đều là rượu cồn gây họa! Chỉ là nói cũng thật kì lại, rượu nho đó cô không uống đến hai chén làm sao lại say được?
Thật may là bây giờ huấn luyện viên thối không có ở đây, cô mặc quần áo vào thật nhanh chóng, mở cửa lại đụng vào một bức tường "Thịt" cứng rắn.
"Bà xã, anh đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho em! Muốn ăn một chút không?"
Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái.
"Không ăn? Em không đói sao? Tối hôm qua nên mệt chết đi." anh mập mờ cắn vành tai nhạy cảm của cô.
Muốn chết! anh lại không biết xấu hổ nói! Ngải Tiểu Tiểu quyết định lấy trầm mặc kháng nghị sự vô sỉ của anh.
"Tại sao không nói chuyện? Ngày hôm qua là em cường anh, tức giận cũng nên là anh thôi."
Rầm! Lời của anh giống như là tiếng sấm trời hạn, ầm ầm đánh trúng cô. huấn luyện viên thối, nói chuyện cần thiết phải rõ ràng như vậy sao?
"Tới đây, ăn cơm." Kỳ Tuấn dọn xong thức ăn lên trên bàn, đưa tay kéo cô còn đang sững sờ ngồi lên chân mình. "Hôm nay còn có huấn luyện, ăn nhiều một chút."
Bị anh kéo, ăn không biết ngon dùng xong bữa ăn sáng. Ngải Tiểu Tiểu ảo não trong lòng, tầng cửa sổ này bị cô chủ động phá rồi, về sau phải chung đụng với huấn luyện viên thối thế nào, cô chẳng phải cũng bị anh ăn sạch sành sanh rồi.
Có chút co quắp. . . . . . Thật là phiền.
Bàn tay của anh còn không thành thật chui vào quần áo của cô, toàn thân Ngải Tiểu Tiểu cứng đờ, không ngờ anh cũng không sỗ sàng, mà là từ chỗ mông eo cô chậm rãi hướng lên lên, tuần tự tiến hành xoa bóp giúp cô giảm bớt đau đớn trên bắp thịt. Kỹ thuật xoa bóp của huấn luyện viên thối và công lực bắn tỉa của anh đều tốt đến kinh người, sức tay êm ái làm cô rớt mắt kiếng, hoàn toàn không ăn khớp với sắc mặt lành lạnh của anh bây giờ.
Trên giường anh cũng cuồng dã lại dịu dàng, giống như hai người so với tên huấn luyện viên thối lúc bình thường, cô rất kinh ngạc —— cô cho là với huấn luyện viên lạnh lùng cho dù núi thái sơn sụp đổ trước mắt cũng sẽ không hơi nháy mắt một cái, thì ra cũng sẽ thời khắc hô hấp của anh không bình ổn, tim của anh đập không như người máy đã hình thành thì không thay đổi, thì ra là cũng sẽ bị mất tốc độ, khuôn mặt lạnh lẽo kia thì ra là cũng sẽ bị lộ ra ham muốn trở nên đỏ rực. Thì ra là, huấn luyện viên thối cũng là một người đàn ông.
Ngải Tiểu Tiểu chợt bị ý tưởng của chính mình làm cho mắc nghẹn, không có lòng dạ nào mà hưởng thụ xoa bóp cao cấp của Kỳ Tuấn nữa, vọt nhảy xuống từ trên đùi anh, "Cái đó, huấn luyện viên, tôi phải đi." Cửa ra vào bị sập tựa như gió lốc quét qua, chỉ chốc lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ló ra, cô cảm thấy tốt nhất vẫn là nói ra hết trong một lần——
"Cái đó, tối hôm qua tôi uống say."
Kỳ Tuấn chợt nhíu mày hiểu cô còn chưa cam tâm chấp nhận chuyện hai người có quan hệ thân thể như vậy, muốn đấu tranh lần cuối cùng. Nhưng anh cũng không nói gì, ý bảo để cho cô nói tiếp.
"Tất cả đều không phải là ý định lúc ban đầu, anh coi như một giấc mộng xuân không để lại dấu vết hoặc là bị heo ủn. Hi vọng anh có thể tiếp tục tuân thủ hiệp ước hôn nhân của chúng ta, không cần. . . . . ."
"Không thể nào, cô nhóc, em đây là chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn!"
khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, cô đâu có bản lãnh đó, chẳng qua cô chỉ là say rượu nhào tới anh, lại nói càng về sau anh không phải cũng đoạt lại quyền chủ động, giày vò cô suốt đêm. "Nếu không, điều thứ nhất tính tôi nuốt lời, tôi dùng điều kiện tiếp theo trao đổi lần nữa." Cô nhớ ban đầu ghi danh kết hôn thì rõ ràng anh đồng ý với cô có thể thêm điều kiện.
"Không được, điều kiện đã đề cập tới không được lặp lại!"
"Tôi...tôi dùng sáu điều kiện còn lại đổi lấy một điều này, anh...anh không thể chủ động chạm vào tôi ."
Kỳ Tuấn lắc đầu như cũ, anh nguyện ý dùng một trăm điều kiện đổi lấy một đêm xuân với cô.
"Choáng nha, rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Cho rằng có tình một đêm với cô mà có thể dây dưa quấn quít không rõ với cô so. Lửa giận trong lòng Ngải Tiểu Tiểu phun dữ dội, hiển nhiên quên thân phận vợ người của mình.
"Tôi cũng chỉ muốn một người vợ dịu dàng săn sóc." Kỳ Tuấn miễn cưỡng đứng lên mặc đồng phục của huấn luyện viên vào, liếc Ngải Tiểu Tiểu một cái, "Em có thể đi được rồi."
Đầu óc có vẫn đề nghiêm trọng, anh vậy mà lại hạ lệnh đuổi khách với cô giống như xua đuổi côn trùng ngàn năm đáng ghét, Ngải Tiểu Tiểu cũng không nhịn được nữa, rốt cuộc làm một chuyện ngu xuẩn mà từ khi cô năm tuổi hết ngây thơ chưa từng làm lại, khom lưng nhặt lên một viên đá từ dưới chân lên——
Đ-A-N-G...G!
Nhìn viên đá kia bay vào bên trong nhà đập vào góc tường lại bắn ngược lại hai cái, cuối cùng dừng lại ở chỗ chân anh, Kỳ Tuấn cho là mình nhìn lầm. anh cúi đầu kinh ngạc hồi lâu, cho đến khi viên đá thứ hai, viên đá thứ ba liên tục nện vào , 4 viên liên tục bị ném vào cũng không đập trúng mục tiêu, lúc này Kỳ Tuấn mới xác định không phải là mình mệt nhọc quá độ sinh ra ảo giác.
Tốt. . . . . . Cô nhóc ngây thơ không nhịn được nhìn mấy cục đá dưới chân anh cười to!
Vốn là cảm thấy hành động của mình thật sự ngây thơ đáng xấu hổ, Ngải Tiểu Tiểu định quay đầu lại là bờ rồi, sau khi cười một tiếng trong nhà đàn ông như vậy, thẹn quá hóa giận cô và hòn đá nhỏ khơi lên tranh luận.
"Anh đứng yên đừng nhúc nhích!" Tại sao ném không trúng anh? Rõ ràng mục tiêu lớn như vậy, thật điên người! "Tôi nói anh đừng động! Anh còn động!" Cô buồn bực kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. "Cô nhóc, tôi là bia định hướng, không động. Là em không nhắm chuẩn!" Hai cánh tay vòng trước ngực, môi không nhịn được nụ cười vui vẻ, anh không nhịn được việc muốn trêu chọc cô: " trước Tám giờ em có thể hoàn thành không? Tôi còn phải đi huấn luyện."
Tối nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, không tính là ăn mặc chỉnh tề, rất nhàn nhã, cũng rất lạnh lùng, còn lộ ra khung xương gợi cảm. Sau khi đã uống vài ngụm rượu hai cánh tay anh vươn ra, ngửa đầu lên lưng sofa. Hai mắt nhắm lại, hầu kết chuyển động, anh lúc này có nét hấp dẫn hiếm có.
Vứt bỏ bộ mặt lạnh lùng vô tình, lúc này anh, rất đặc biệt!
Đặc biệt đến khiến Ngải Tiểu Tiểu có chút kích động. Ai đó đã nói, có thể chết dưới Hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu! Bất cứ giá nào! Pằng, cô lấy ly rượu đặt ở trước mặt anh, " rót cho tôi, tôi uống với anh." Nhìn chai rượu dù sao cũng chỉ là rượu nho, hai năm qua cô không ít lần luyện tửu lượng, cũng không thể quật ngã cô dễ dàng.
Kỳ Tuấn nâng khóe môi rót đầy hai ly rượu, sau đó bưng một ly lên khẽ uống. Ngải Tiểu Tiểu lại bị dáng vẻ mê người của anh làm cho nhiệt huyết sôi trào. ngửa cổ một cái, rót toàn bộ ly rượu vào trong bụng.
" khụ khụ. . . . . ."Rượu này hơi nồng, cô mở cái miệng nhỏ nhắn quạt quạt gió, " cũng không có đồ nhắm sao?"
"Tự mình tìm trong tủ lạnh đi."Kỳ Tuấn nhìn cô một cái rồi nói, lại giơ tay lên rót đầy ly rượu của cô. Khóe môi nở ra một nụ cười giống như hồ ly, nghĩ thầm, rượu nho mạnh 70 độ, đặc sản từ Cao Nguyên, tác dụng chậm mười phần. Cô nhóc thiện lương này, dáng vẻ cô uống rượu say, anh rất chờ mong.
Ngải Tiểu Tiểu chỉ tìm được một chút cánh gà trong tủ lạnh, lập tức lấy ra toàn bộ, có một chút còn hơn không có.
"Đến đây, chúng ta lại uống một chén, "Kỳ Tuấn nâng ly rượu, tròng mắt đen thẫm lại." Hôm nay anh rất vui mừng, sống 29 năm rốt cục cũng có người cùng anh đón sinh nhật."
Ngải Tiểu Tiểu biết anh thời gian dài như vậy, lần đầu tiên nhìn anh cảm tính như vậy. Gần như không do dự bưng ly rượu lên uống một hớp lớn, mới vừa rồi cô rõ ràng thấy trong mắt anh có một tia cô tịch, anh, cũng có lúc thấy cô đơn sao?
Sau đó Kỳ Tuấn luôn vô cùng cảm tính, ngồi cách xa cô, cũng không động tay động chân với cô nữa.
rượu trong chén Ngải Tiểu Tiểu dần dần giảm từng chút một, uống đến mức thấy toàn thân nhẹ nhàng, Kỳ Tuấn trước mắt từ một biến thành hai, lại từ hai biến thành ba, mới phát hiện ra có cái gì không đúng.
" ưmh. . . . . . Hình như tôi hơi say rồi, tôi muốn. . . . . . Đi nha." Cô đứng lên bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
"bà xã, cứ đi như thế sao." đôi tay Kỳ Tuấn tựa vào sau ót, nhìn cô cười.
ánh mắt mê ly của Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh, quyến rũ cười một tiếng, điềm nhiên hỏi: " trai đẹp, chị cho anh biết đừng dụ hoặc chị, chị. . . . . . Sẽ không dễ dàng bị. . . . . . Hấp dẫn. . . . . ." Đang khi nói chuyện cô đã xiêu vẹo đi đến trước mặt Kỳ Tuấn, " mau tránh ra á. . . . . ." Cô đá đá bắp chân của anh, nói lầm bầm.
Kỳ Tuấn nghe vậy nghe lời nâng chân dài lên, lại trong nháy mắt Ngải Tiểu Tiểu đang bước đi đưa chân dài ra, thuận thế một cái. Kết quả, Ngải Tiểu Tiểu lập tức ôm ấp yêu thương áp đảo trên người của anh.
Ngải Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng nhìn biến cố bất thình lình, mở trừng hai mắt xinh đẹp, lộ ra vẻ mặt mê hoặc. Sau đó nhìn bờ môi đẹp mắt của Kỳ Tuấn, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô , một ý niệm điên cuồng đột nhiên xông lên trong đầu. " Đừng động, tôi muốn hôn. . . . . . anh. . . . . ." Dứt lời, Kỳ Tuấn đã bị môi của cô chận lại cực kỳ chặt chẽ.
Cô nhóc đáng yêu! Càng đáng yêu hơn chính là bàn tay nhỏ bé của cô đã không đàng hoàng dò vào quần áo của anh. Môi lưỡi của cô mềm mại như vậy, xen lẫn hương rượu đỏ thuần, tùy ý khuấy đảo trong miệng anh. Dục vọng của anh dễ dàng bị cô khơi lên.
Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng, không tự chủ kêu ra tiếng rên rỉ kiều mỵ. . . . . .
Nụ hôn thật dài nóng bỏng triền miên mất hồn gần như gặm nuốt linh hồn Ngải Tiểu Tiểu. Sau đó, Kỳ Tuấn chủ động đạp thắng xe, " bà xã, em nên đi rồi." Bàn tay vẫn còn dừng lại ở trên cái eo thon nhỏ của cô.
" không...không được. . . . . ." Cô kháng nghị, thuận theo bản năng và khát vọng, đụng lên vành môi non mềm, ma sát trên môi anh. " Ưmh. . . . . . Tôi...tôi còn phải. . . . . ."" "Còn phải cái gì?"
"Hôn. . . . . ."
Không chỉ hôn, cô còn muốn nhiều hơn nhiều hơn!
Kỳ Tuấn nâng khóe môi, thân thể cao lớn nằm ở dưới người cô khẽ động.
"Không cho phép nhúc nhích!" Ngải Tiểu Tiểu bá đạo ra lệnh, đè lại bả vai rộng rãi, vụng về hôn anh, tham lam mút cắn môi của anh, nếm mùi vị rượu ngon trong miệng của anh. Ghét, anh lại chuyển động, cô phải anh ép chặt hơn mới được. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, giang chân ở trên ngực của anh, cúi người dùng những nụ hôn nhỏ vụn công kích anh, một đôi tay nhỏ bé cũng không còn rảnh rỗi, vội vàng sờ sờ nơi này, nơi kia một chút. nhịp tim của Kỳ Tuấn mạnh mẽ mà có lực, chấn động màng nhĩ của cô, nghe vào trong tai cô, vang giống như là tiếng sấm ầm ầm. Ưmh, không đúng, đó không phải là tim của anh đập, mà là tim của cô đập. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng, có cảm giác không biết nên gọi là gì khống chế trái tim của cô chặt chẽ, cô khát vọng như thế, khát vọng đến mức gần như muốn cảm thấy đau đớn, thậm chí không kềm chế được ôm chặt anh, muốn làm chậm lại loại đau đớn này. Khi Kỳ Tuấn thoáng rời khỏi môi của cô, cô phát ra tiếng kháng nghị nỉ non, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, lại muốn gọi anh ngoan ngoãn nằm lại. Nếu không phải là không nỡ dừng lại sự tiếp xúc mất hồn này, cô thật muốn đi tìm sợi dây trói anh lại.
" bà xã, tôi không muốn miễn cưỡng em." Kỳ Tuấn thổi khí trên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đỏ của cô.
"Không sao cả, anh miễn cưỡng thôi." Cô thở hổn hển, không muốn nói chuyện, chỉ muốn hôn anh.
" bà xã. . . . . ." Choáng nha, cô kích động muốn tìm cái gì đó chận miệng anh lại. Trái tim cùng với suy nghĩ đều như vậy, cô cúi người dùng môi hung hăng chận anh lại. giống như con thú nhỏ gặm cắn, sau đó hướng xuống phía dưới. . . . . .
Kỳ Tuấn chợt nhẹ cười một tiếng, nhàn nhã nói: " đừng nóng vội, bà xã, anh chỉ muốn nói, tối nay ánh trăng rất đẹp. . . . . . Chúng ta có thời gian cả đêm . . . . . ."
"Ừ." Ngải Tiểu Tiểu rất trịnh trọng gật đầu, sau đó lại cúi người hôn anh.
Cô mơ hồ cảm thấy anh bắt đầu động thủ, thậm chí nâng thân thể lên nghênh hợp cô. tiếp xúc Thân mật, lại kích thích khát vọng của cô nhiều hơn, cô không kềm chế được đưa đôi tay ra, dùng sức xé áo sơ mi của anh ra. . . . . .
Nhưng mà, nằm trên lồng ngực trần trụi của anh, Ngải Tiểu Tiểu không biết nên làm như thế nào mới có thể phát tiết cảm giác kỳ quái trong thân thể mình, chỉ có thể vô dụng cắn xé môi của anh.
Kỳ Tuấn vòng cánh tay ôm lấy cô, ánh mắt nghiêm túc, "Bà xã, em xác định đây là em muốn, anh đã từng làm tổn thương em một lần, tuyệt đối không muốn tổn thương lần thứ hai nữa."
Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, "Tôi xác định, khẳng định cùng với quyết định." Cô sắp khóc lên, cô đã không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết mình rất muốn bắt được vật gì đó. . . . . .
con ngươi Kỳ Tuấn bỗng nhiên trở nên thâm thúy mê ly, lật người, đảo lộn vị trí của hai người, anh đè cô xoay người lại, nói nhỏ ở bên tai cô, "Vậy anh cũng chỉ đành gắng gượng rồi. . . . . ." Lời nói này cứ như một thâm minh đại nghĩa (hiểu rõ nghĩa lớn), uất ức cầu toàn, xả thân cứu người. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu không suy nghĩ được gì, chỉ còn ý loạn tình mê.
Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này vậy mà lúc này lại nằm ở bên cạnh cô, thành kính cúng bái mỗi một tấc da thịt của cô, dẫn cô tiến vào một Mật Cảnh chưa bao giờ đến .
từng cái đụng chạm của anh đều làm cô không ngừng run rẩy, từng cái hôn của anh đều điên cuồng xâm lược linh hồn của cô, in lại dấu ấn thuộc về anh trên người cô.
Vì vậy, một đêm này, huấn luyện viên thối biến thái lật tới lật lui Ngải Tiểu Tiểu, giằng co suốt cả đêm. . . . . .
Ngày thứ hai, buổi sáng tỉnh lại. hậu quả của việc triền miên quá độ chính là toàn thân cô đau nhức, đứng dậy cũng khó khăn.
Ngải Tiểu Tiểu mở mắt, mê mang trần nhà. Sau đó từng ly từng tý của toàn bộ chuyện tối hôm qua lập tức tràn vào trong óc của cô. Cô nghĩ đến! Thở mạnh một cái, đột nhiên nhảy về phía trước, cơn buồn ngủ đã biến mất trong nháy mắt. lần này cô mới phát hiện, toàn thân mình trần truồng, chỉ phủ lên một chăn đơn thật mỏng, toàn bộ quần áo vốn mặc lên người đều đã mất tích. Người đàn ông trần truồng hấp dẫn nằm ở dưới người cô đêm qua, mặc cho cô chà đạp, vào lúc này đã không thấy bóng dáng. Nhưng mà ga giường xốc xếch, giữa hai chân cảm thấy đau đớn xa lạ, cùng với mùi vị hoan ái nhàn nhạt trong không khí cũng đang đang nhắc nhở cô, tối hôm qua đã làm chuyện gì tốt! Trời ạ! Ngải Tiểu Tiểu đưa tay che miệng thét chói tai, hai gò má ửng hồng, hai mắt trợn thật to, quả thật không thể tin được, tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy! Cô, cô, cô vậy mà lại dùng sức mạnh với huấn luyện viên thối!
Nhưng, nhưng không đúng! làm sao cô có thể không nhân tính như vậy! Rượu, đều là rượu cồn gây họa! Chỉ là nói cũng thật kì lại, rượu nho đó cô không uống đến hai chén làm sao lại say được?
Nhưng, nhưng không đúng! làm sao cô có thể không nhân tính như vậy! Rượu, đều là rượu cồn gây họa! Chỉ là nói cũng thật kì lại, rượu nho đó cô không uống đến hai chén làm sao lại say được?
Thật may là bây giờ huấn luyện viên thối không có ở đây, cô mặc quần áo vào thật nhanh chóng, mở cửa lại đụng vào một bức tường "Thịt" cứng rắn.
"Bà xã, anh đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho em! Muốn ăn một chút không?"
Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái.
"Không ăn? Em không đói sao? Tối hôm qua nên mệt chết đi." anh mập mờ cắn vành tai nhạy cảm của cô.
Muốn chết! anh lại không biết xấu hổ nói! Ngải Tiểu Tiểu quyết định lấy trầm mặc kháng nghị sự vô sỉ của anh.
"Tại sao không nói chuyện? Ngày hôm qua là em cường anh, tức giận cũng nên là anh thôi."
Rầm! Lời của anh giống như là tiếng sấm trời hạn, ầm ầm đánh trúng cô. huấn luyện viên thối, nói chuyện cần thiết phải rõ ràng như vậy sao?
"Tới đây, ăn cơm." Kỳ Tuấn dọn xong thức ăn lên trên bàn, đưa tay kéo cô còn đang sững sờ ngồi lên chân mình. "Hôm nay còn có huấn luyện, ăn nhiều một chút."
Bị anh kéo, ăn không biết ngon dùng xong bữa ăn sáng. Ngải Tiểu Tiểu ảo não trong lòng, tầng cửa sổ này bị cô chủ động phá rồi, về sau phải chung đụng với huấn luyện viên thối thế nào, cô chẳng phải cũng bị anh ăn sạch sành sanh rồi.
Có chút co quắp. . . . . . Thật là phiền.
Bàn tay của anh còn không thành thật chui vào quần áo của cô, toàn thân Ngải Tiểu Tiểu cứng đờ, không ngờ anh cũng không sỗ sàng, mà là từ chỗ mông eo cô chậm rãi hướng lên lên, tuần tự tiến hành xoa bóp giúp cô giảm bớt đau đớn trên bắp thịt. Kỹ thuật xoa bóp của huấn luyện viên thối và công lực bắn tỉa của anh đều tốt đến kinh người, sức tay êm ái làm cô rớt mắt kiếng, hoàn toàn không ăn khớp với sắc mặt lành lạnh của anh bây giờ.
Trên giường anh cũng cuồng dã lại dịu dàng, giống như hai người so với tên huấn luyện viên thối lúc bình thường, cô rất kinh ngạc —— cô cho là với huấn luyện viên lạnh lùng cho dù núi thái sơn sụp đổ trước mắt cũng sẽ không hơi nháy mắt một cái, thì ra cũng sẽ thời khắc hô hấp của anh không bình ổn, tim của anh đập không như người máy đã hình thành thì không thay đổi, thì ra là cũng sẽ bị mất tốc độ, khuôn mặt lạnh lẽo kia thì ra là cũng sẽ bị lộ ra ham muốn trở nên đỏ rực. Thì ra là, huấn luyện viên thối cũng là một người đàn ông.
Ngải Tiểu Tiểu chợt bị ý tưởng của chính mình làm cho mắc nghẹn, không có lòng dạ nào mà hưởng thụ xoa bóp cao cấp của Kỳ Tuấn nữa, vọt nhảy xuống từ trên đùi anh, "Cái đó, huấn luyện viên, tôi phải đi." Cửa ra vào bị sập tựa như gió lốc quét qua, chỉ chốc lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ló ra, cô cảm thấy tốt nhất vẫn là nói ra hết trong một lần——
"Cái đó, tối hôm qua tôi uống say."
Kỳ Tuấn chợt nhíu mày hiểu cô còn chưa cam tâm chấp nhận chuyện hai người có quan hệ thân thể như vậy, muốn đấu tranh lần cuối cùng. Nhưng anh cũng không nói gì, ý bảo để cho cô nói tiếp.
"Tất cả đều không phải là ý định lúc ban đầu, anh coi như một giấc mộng xuân không để lại dấu vết hoặc là bị heo ủn. Hi vọng anh có thể tiếp tục tuân thủ hiệp ước hôn nhân của chúng ta, không cần. . . . . ."
"Không thể nào, cô nhóc, em đây là chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn!"
khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, cô đâu có bản lãnh đó, chẳng qua cô chỉ là say rượu nhào tới anh, lại nói càng về sau anh không phải cũng đoạt lại quyền chủ động, giày vò cô suốt đêm. "Nếu không, điều thứ nhất tính tôi nuốt lời, tôi dùng điều kiện tiếp theo trao đổi lần nữa." Cô nhớ ban đầu ghi danh kết hôn thì rõ ràng anh đồng ý với cô có thể thêm điều kiện.
"Không được, điều kiện đã đề cập tới không được lặp lại!"
"Tôi...tôi dùng sáu điều kiện còn lại đổi lấy một điều này, anh...anh không thể chủ động chạm vào tôi ."
Kỳ Tuấn lắc đầu như cũ, anh nguyện ý dùng một trăm điều kiện đổi lấy một đêm xuân với cô.
"Choáng nha, rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Cho rằng có tình một đêm với cô mà có thể dây dưa quấn quít không rõ với cô so. Lửa giận trong lòng Ngải Tiểu Tiểu phun dữ dội, hiển nhiên quên thân phận vợ người của mình.
"Tôi cũng chỉ muốn một người vợ dịu dàng săn sóc." Kỳ Tuấn miễn cưỡng đứng lên mặc đồng phục của huấn luyện viên vào, liếc Ngải Tiểu Tiểu một cái, "Em có thể đi được rồi."
Đầu óc có vẫn đề nghiêm trọng, anh vậy mà lại hạ lệnh đuổi khách với cô giống như xua đuổi côn trùng ngàn năm đáng ghét, Ngải Tiểu Tiểu cũng không nhịn được nữa, rốt cuộc làm một chuyện ngu xuẩn mà từ khi cô năm tuổi hết ngây thơ chưa từng làm lại, khom lưng nhặt lên một viên đá từ dưới chân lên——
Đ-A-N-G...G!
Nhìn viên đá kia bay vào bên trong nhà đập vào góc tường lại bắn ngược lại hai cái, cuối cùng dừng lại ở chỗ chân anh, Kỳ Tuấn cho là mình nhìn lầm. anh cúi đầu kinh ngạc hồi lâu, cho đến khi viên đá thứ hai, viên đá thứ ba liên tục nện vào , 4 viên liên tục bị ném vào cũng không đập trúng mục tiêu, lúc này Kỳ Tuấn mới xác định không phải là mình mệt nhọc quá độ sinh ra ảo giác.
Tốt. . . . . . Cô nhóc ngây thơ không nhịn được nhìn mấy cục đá dưới chân anh cười to!
Vốn là cảm thấy hành động của mình thật sự ngây thơ đáng xấu hổ, Ngải Tiểu Tiểu định quay đầu lại là bờ rồi, sau khi cười một tiếng trong nhà đàn ông như vậy, thẹn quá hóa giận cô và hòn đá nhỏ khơi lên tranh luận.
"Anh đứng yên đừng nhúc nhích!" Tại sao ném không trúng anh? Rõ ràng mục tiêu lớn như vậy, thật điên người! "Tôi nói anh đừng động! Anh còn động!" Cô buồn bực kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. "Cô nhóc, tôi là bia định hướng, không động. Là em không nhắm chuẩn!" Hai cánh tay vòng trước ngực, môi không nhịn được nụ cười vui vẻ, anh không nhịn được việc muốn trêu chọc cô: " trước Tám giờ em có thể hoàn thành không? Tôi còn phải đi huấn luyện."