Quân Hôn Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 56.3

Đêm thứ ba, Ngải Tiểu Tiểu đã có kinh nghiệm, cô sớm ôm Ngải Bảo bên cạnh, tối nay cô và con trai ngủ cùng phòng.

hôn nhân không tình yêu là gì, chỉ thích không yêu mà giày vò cô hai ngày cũng đủ rồi, tối nay nói gì cũng phải ngủ thật ngon.

Tiểu Ngải Bảo bị mẹ kéo, vui vẻ cuộn tròn thân thể mềm mại vào trong chăn ấm áp. Hai bàn tay nhỏ bé ôm mặt của Ngải Tiểu Tiểu cười khanh khách, "Mẹ, hôn hôn. . . . . ."

Móng vuốt nhỏ sờ sờ, đụng phải bộ ngực mềm mại của Ngải Tiểu Tiểu, trí nhớ còn sót lại bị kích thích giống như Tiểu Sắc Lang lập tức đẩy quần áo Ngải Tiểu Tiểu . . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu lười biếng nằm trên giường, cơn buồn ngủ ấp đến, mơ mơ màng màng.

Cảm thấy trước ngực chợt lạnh, nhấc mí mắt lên lại nhắm lại, dù sao cũng là con trai của mình. . . . . .

tinh lực (tinh thân + thể lực) của tiểu ma vương này làm sao lại tràn đầy như vậy chứ? Bình thường giờ này đã ngủ từ lâu, vậy mà hôm nay cô ôm nó đến đây, nó là được tràn đầy tinh lực như vậy chứ.

"A. . . . . ." Ngáp một cái, duỗi người một cái. Ngải Tiểu Tiểu quyết định cứ để cho Ngải Bảo hành hạ mình, cô ngủ trước đã.

"Khanh khách. . . . . ." Bàn tay nhỏ bé sờ đến nụ hoa, cái miệng nhỏ nhắn cười đến hơi gian trá. mỹ vị trong trí nhớ, chậc chậc miệng, không chút khách khí hé miệng ăn.

Chậc chậc. . . . . . Không có mỹ vị trong trí nhớ. Đầu nhỏ chôn trước ngực Ngải Tiểu Tiểu tiếp tục chiến đấu hăng hái. . . . . .

Mấy phút sau, Tiểu Bảo vẫn không thể nếm được mỹ thực trong trí nhớ, vì vậy ngẹo đầu, cái miệng nhỏ nhắn treo tơ bạc. . . . . . đi gặp Chu công.

Kỳ Tuấn vừa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy cảnh hương diễm này dưới ánh sáng đèn bàn tối mờ.

Hừ, lại dám chiếm tiện nghi của bà xã anh! Tròng mắt đen trầm xuống, đưa tay ra chuẩn bị ném Tiểu Sắc Lang kia vào phòng của nó. Ai biết anh vừa động, Ngải Bảo đã mở mắt ra. Trong lúc mơ hồ cảm thấy có người xấu muốn tách nó và mẹ ra, lập tức oa một tiếng khóc lớn lên.

"Bảo bối, sao vậy?" Ngải Tiểu Tiểu trở mình một cái bò dậy, xoa xoa mắt cho tỉnh táo, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú tối sầm của Kỳ Tuấn đứng trước giường, Ngải Bảo đang nằm trên cánh tay anh đạp hai bàn chân nhỏ bé thút tha thút thít."Mẹ. . . . . . Ô ô. . . . . ."

"Bảo bối ngoan, mẹ ở đây, không khóc." Ngải Tiểu Tiểu giang hai cánh tay muôn ôm Ngải Bảo trở về.

"Bé trai phải học được tính độc lập, không thể lệ thuộc vào mẹ, tôi đưa nó về phòng của mình." Kỳ Tuấn lại bước một bước lớn quay người đi ra ngoài.

Oa. . . . . . Ngải Bảo khóc lớn tiếng hơn.

"Kỳ Tuấn!" Ngải Tiểu Tiểu chân không đuổi đến, đoạt lấy Ngải Bảo. "Anh đã từng đồng ý với tôi cái gì, sẽ đối xử với Ngải Bảo như con ruột, nhưng bây giờ anh muốn ngược đãi nó."

"Cô nhóc, như vậy làm sao có thể gọi là ngược đãi." Lại nói anh có thể ngược đãi con trai ruột cảu anh sao? Kỳ Tuấn liếc nhìn cô, mặt nghiêm túc, "Bé trai thì không thể nuông chiều."

"Tôi mặc kệ, con trai của tôi tôi làm chủ, hôm nay sẽ để cho nó cùng tôi ngủ." Ngải Tiểu Tiểu châm chọc, quan trọng là Ngải Bảo là lá chắn bảo vệ cô đấy.

"Nha đầu, em xác định ba người chen một giường lớn?"

"Anh có thể sang phòng khách."

" ném Tiểu Bất Điểm vào phòng ngủ của nó. lớn rồi còn phải ôm mẹ ngủ, mất thể diện!"

"Nó mới một tuổi!"

"Dù là một tháng tuổi cũng là con trai!" lông mày Kỳ Tuấn dựng ngược, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm. Đáng tiếc Ngải Bảo không thèm để ý chút nào, nằm trong ngực Ngải Tiểu Tiểu như cô nháy mắt với nó.

. . . . . .

Cuối cùng, hai đấu một, ~~minna!diễn@đàn#lê?quý~đôn lần đầu tiên trong đời Kỳ Tuấn nếm mùi thất bại, bất đắc dĩ nhẫn nhịn nằm vật xuống giường.

Nhịn, nhịn, nhịn đến khi rốt cuộc tiểu ác ma ngủ thiếp đi. Kỳ Tuấn cũng nhanh chóng ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại ầm một tiếng.

thân thể Ngải Tiểu Tiểu dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất. "Này, anh làm gì vậy?"

"Gọi ông xã!" Kỳ Tuấn chống một tay vào vách tường, giam cầm cô ở trong lòng mình, ánh mắt rất nguy hiểm.

"Nhàm chán." Ngải Tiểu Tiểu muốn chạy trốn ra phòng tắm, lại bị thô lỗ lôi trở lại.

"muốn lấy Ngải Bảo làm bia đỡ đạn, hả? Cũng tốt, chúng ta có thể đổi lại hoàn cảnh!" Kỳ Tuấn tà mị nhìn chằm chằm cô, bàn tay dò lên cúc áo, cởi từng viên một ra, sau đó là đai lưng. . . . . . Động tác của anh chậm chạp mà ưu nhã, phát ra đá cẩm thạch một loại mê người sáng rỡ cơ ngực sáng ngời ở Ngải Tiểu Tiểu trước mắt. . . . . .

"Không biết anh đang nói gì vậy?" Ngải Tiểu Tiểu mở to mắt.

"Biết chính tôi đang làm cái gì là được."

Vọt cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu đỏ bừng, tức giận trừng mắt, "Anh vô sỉ!"

"Không, cái này đối với phụ nữ khác thì gọi là vô sỉ, đối với bà xã của mình thì gọi là " Tính Phúc." Sau đó, Thượng tá Kỳ cũng không khách khí, một tay bắt lấy bà xã của mình áp xuống dưới thân. anh cũng không hiểu, người ta làm chuyện này là càng ngày càng thuần thục, sao đến lượt bà xã anh lại càng ngày càng như một đứa trẻ?

Chỉ là nói thật, dáng vẻ thẹn thùng e lệ của cô quả thật rất mê người. Làm cho lòng của anh vừa nghĩ đến cô đã nhộn nhạo, trái tim yên lặng như mặt hồ giữ vững hơn hai mươi năm cứ bị cô trêu chọc như vậy, điên cuồng. . . . . .

Nghiệp chướng!

Trong phòng tắm, một người phụ nữ nào đó lại bị lăn qua lăn lại một trận.

Thật sự cực kỳ mệt mỏi, Ngải Tiểu Tiểu ôm bồn cầu không chịu buông tay: "Kỳ Tuấn, anh nói không giữ lời, không tuân theo hiệp ước kết hôn cảu chúng ta, tôi muốn ly hôn."

"Ly hôn?" Kỳ Tuấn chợt cười nhẹ, một tay nâng eo thon nhỏ của cô, động tác trở nên thô bạo. " HÌnh như anh quên không nói cho em biết, quân cưới, chỉ cần một bên không đồng ý, đến chết cũng đừng nghĩ cách!"

"Ô ô, tên lừa gạt. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu không thoát được, không đánh lại được, cảm giác mình giống như cô bé quàng khăn đỏ rơi trong miệng bà ngoại sói.

. . . . . .

Rốt cuộc ở một lúc ra vào gấp gáp, thế giới dừng lại. Ngải Tiểu Tiểu mệt lả tựa vào vách tường, choáng nha, là ai nói đàn ông cường tráng là tính phúc của phụ nữ, rõ ràng đây chính là một tai họa.

"Chờ thêm chút nữa. . . . . ." Kỳ Tuấn khép lại suy nghĩ thở dốc thành tiếng, cánh tay như sắt thép vẫn không chịu thả cô ra dễ dàng. Không để cho cô lui thân thể ra quá nhanh, môi mỏng rơi vào má cô, vành tai, cánh mũi. . . . . . Quyến luyến vuốt ve. . . . . .

"Vậy được rồi chứ." Mấy phút sau cực độ mệt mỏi tính nhẫn nại cảu Ngải Tiểu Tiểu mất hết. Mở mắt ra là đôi mắt thất thần của Kỳ Tuấn. bây giờ anh chán chường cô đơn giống như có tâm sự nặng nề. . . . . .

Là cô hoa mắt, hay là thật sự xảy ra chuyện gì?

"Ngày mai anh phải đi Châu Phi thi hành nhiệm vụ, không thể đón tết với em." âm thanh Trầm thấp khêu gợi bỗng nhiên vang ở bên tai, chỉ có một câu, không còn gì khác.

Lại làm cho lòng của Ngải Tiểu Tiểu có chút lo lắng mơ hồ. Cho nên anh mới liều mạng muốn cô như thế, thậm chí kích cuồng hơn hai ngày trước. anh phải đi cô nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, vậy sao trong lòng lại có cảm giác là lạ như vậy chứ.

Đây cũng là mùa xuân đầu tiên sau khi kết hôn của bọn họ. . . . . .

Ai, ở chung một chỗ với huấn luyện viên thối đã lâu, cô cũng bị anh lây bệnh trở nên kỳ quái. . . . . .

Ngày thứ hai Kỳ Tuấn đi trễ hơn bình thường một chút, mặc quần áo tử tế cúi người hung hăng hôn Ngải Tiểu Tiểu. Nụ hôn này có mùi vị từ biệt, hình như còn mang theo chút quyến luyến không muốn buông. . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu mặc anh hôn mãnh liệt, cuối cùng thậm chí chủ động ôm gáy của anh. Nhưng mà từ đầu đến cuối, cô không mở mắt. Bọn họ đây không phải bình thường vợ chồng, cô không biết làm sao để cư xử như bình thường, lần biệt ly này có vẻ như sẽ rất dài .

Cô không muốn hỏi anh đi thi hành nhiệm vụ gì? Không muốn hỏi anh lúc nào thì có thể trở về? Không muốn hỏi anh sẽ không có nguy hiểm chứ? Chỉ muốn chờ lúc anh trở về, cô có thể làm rõ quan hệ của bọn họ, thản nhiên đối mặt tất cả.

Cửa ầm ầm khép lại, Kỳ Tuấn đi rồi.

Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên mở mắt ra, chân trần xuống giường, bước nhanh vội đến phía cửa sổ. Nhưng mà, hôm nay sương mù rất dày, cô chỉ thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi mơ hồ, thậm chí không thấy rõ lúc anh lên xe có lưu luyến quay đầu lại một cái hay không.

Ăn xong điểm tâm, Ngải Tiểu Tiểu quyết định đưa Ngải Bảo đến cô nhi viện với dì Ôn. Dù sao huấn luyện viên thối cũng không có ở đây, cô có thể vụng trộm lười biếng. Cô ngoan cường không muốn thừa nhận, nhưng thật ra là người khác đi, cô hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với huấn luyện.

Sắp hết năm, cô nhi viện Dục Vinh thắp đèn, diễn$dànlêquýđôn ~~minna ngập tràn không khí vui mừng, vừa về đến nơi này cả người Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy tinh thần tốt lên trong nháy mắt.

Ôn Ái Thi nhìn hấy bọn họ, vui mừng đón bọn họ vào phòng. Tiểu Ngải Bảo ôm mặt của cô hôn không đủ, còn non nớt kêu bà nội, càng làm cho cô không ngậm được miệng.

Ngải Bảo và dì Ôn thân mật trong chốc lát, rồi mở đôi chân bé nhở đi sang phòng sát vách tìm bạn nhỏ của nó để chơi. Nó đã không thấy Niếp Niếp mập mạp rất nhiều ngày rồi, thật sự hơi hơi nhớ.

Ngải Tiểu Tiểu thu dọn quần áo bẩn ở mỗi phòng định mang đi giặt thay cho dì Ôn. Ôn Ái Thi từ trong nhà ngó ra gọi cô, "Tiểu Tiểu, con bỏ đó đi, dì có lời muốn nói với con."

Ngải Tiểu Tiểu dừng một chút, mới lên tiếng: "vâng." Thật ra thì, cô đoán ra dì Ôn muốn nói với cô chuyện của Kỳ Tuấn, nhưng trước mắt cô thật sự không biết nên nói gì.

" qua đây Nhanh lên." dì Ôn lại gọi cô một lần nữa.

"Đến đây ạ." rốt cuộc Cô bước nhanh hơn. Thôi, dì Ôn là người cô không muốn lừa gạt nhất trên thế giới này, cùng lắm thì nói thật thôi.

Vì vậy, trong phòng nhỏ yên tĩnh Ngải Tiểu Tiểu nói ra hết đầu đuôi gốc ngọn một đoạn nghiệt duyên của Kỳ Tuấn và cô. Dĩ nhiên, tự động bỏ những đoạn cô bị bắt nạt. kết quả Tạo thành chính là khiến dì Ôn trực tiếp cho là ——

"Nói như vậy, Kỳ Tuấn thật sự thích con."

"Có lẽ vậy." Ngải Tiểu Tiểu cười gượng. Như vậy cũng tốt, tránh cho khiến dì Ôn lo lắng.

"Như vậy còn con, con cũng thích cậu ấy sao?" Ôn Ái Thi nhìn cô chằm chằm, nói trúng tim đen.

Ngải Tiểu Tiểu cười cười, "Dĩ nhiên, anh ấy tài hoa hơn người, tướng mạo đường đường, gia thế bối cảnh đều là hạng nhất, lại tiền đồ rộng mở, làm sao con có thể không thích."

Ôn Ái Thi thở dài, " đứa nhỏ này Tuấn quả thật làm cho phụ nữ thích. Nhưng lo lắng của ta là cha mẹ của cậu ấy, các người đã gặp mặt chưa?"

Ngải Tiểu Tiểu lập tức giật mình, nghe lời nói này thật sự giống như dì Ôn biết cha mẹ của Kỳ Tuấn. "Anh ấy đã dẫn con đi gặp cha của anh ấy."

"Cha của cậu ấy đồng ý hôn sự của hai người?"

Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu, " hai Cha con bọn họ suýt chút nữa bởi vì con mà cãi vả."

"Lão Lâu này, người mặc dù không hư, nhưng mà rất cố chấp giáo điều. Trên thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có mẹ Kỳ Tuấn trị được ông ấy. Chỉ là, bây giờ Kỳ Lâm đang nước ngoài, chờ bà ấy trở về có lẽ chuyện này sẽ có cơ hội xoay chuyển. . . . . ."

"dì Ôn, làm sao dì biết gia đình anh ấy?" Từ nhỏ, cô là có cảm giác trên người dì Ôn có phong cách thanh nhã thong dong người bình thường không có, cảm giác bà không giống người bình thường. Quả nhiên, hai năm trước cô bị hãm hại, bên cạnh dì Ôn lập tức xuất hiện một Cố Trường Lâm đáng chú ý. . . . . . Chỉ là bây giờ cô không ngờ dì Ôn cũng biết cha mẹ của Kỳ Tuấn, thế giới này cũng thật nhỏ bé.

"Đều là quen biết cũ." Ôn Ái Thi thản nhiên cho qua. Bây giờ Tiểu Tiểu giống như bà của năm đó. Bà hi vọng cô được hạnh phúc, nhưng lại sợ cô dẫm vào bi kịch của mình năm xưa.

Bà nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Ngải Tiểu Tiểu, thật ra thì, bà vô cùng băn khoăn, là bà nên cố gắng không để cho Tiểu Tiểu ở chung một chỗ với Kỳ Tuấn, để tránh bị thương. Hay là giúp cô hết khả năng, để cho cô có được hạnh phúc mình bỏ lỡ năm xưa?

Những năm gần đây bà vẫn đối xử với Ngải Tiểu Tiểu như là con gái ruột thịt của mình, cô chính là con gái của bà! Đối mặt với ánh mắt trong suốt của cô, Ôn Ái Thi vẫn quyết định sẽ bỏ xuống tất cả ân oán để giúp Ngải Tiểu Tiểu có được hạnh phúc. Cho nên bà mới có thể mạo hiểm nói ra bí mật của mình, nói đến những cố nhân năm đó.

Nhưng mà, nếu như Lâu Kỳ Thanh thật sự cố chấp, cố ý phản đối, bà cũng chỉ đành đưa Ngải Tiểu Tiểu đi không chút do dự. Nhà giàu có vòng xoáy quá sâu, nếu như ngay cả đại gia trưởng đó cũng phản đối, đứa bé đơn thuần này làm sao có thể sống vui vẻ trong đó. . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu không hiểu ý định phức tạp của Ôn Ái Thi, cô thấy Ôn Ái Thi không nói gì nữa, lập tức đứng lên, "dì Ôn, con đi thu dọn đống quần áo bẩn đây ạ."

Máy giặt quần áo chuyển động kêu ù ù, Ngải Tiểu Tiểu kéo ống tay áo giặt sạch, vẫy khô, ra sức làm việc, mới miễn cưỡng hất ra khỏi đầu mấy suy nghĩ lung tung kia —— dì Ôn có bí mật, Kỳ Tuấn cũng có bí mật, vậy thì như thế nào, chỉ là bí mật cũng không phải là âm mưu. . . . . .

Hai người lại thân mật thủy chung gắn bó không thể chia cắt. . . . . .

Phi phi, cô đang suy nghĩ gì trong đầu vậy, tại sao lại xuất hiện khuôn mặt của huấn luyện viên thối. . . . . .

Bộp, hất cái mền ra vắt lên dây phơi quần áo, Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, bị một cảnh trong góc tường chọc cười.

Niếp Niếp mập mạp hai tuổi rưỡi bị ngã xuống, Ngải Bảo hơn một tuổi đang dùng sức kéo cô. Hai đứa trẻ nhỏ nhắm mất sức của chín trâu hai hổ rốt cuộc bò dậy, Ngải Bảo còn nắm tay Niếp Niếp, "Niếp Niếp, thổi một chút. . . . . . Không đau. . . . . ."

A, thật là một cảnh đáng yêu.

Minna: chương tiếp theo 8533 chữ. Huhu!!! dã man quá đi!!!

back top