CHƯƠNG 78.1. BỮA ĂN KHUYA
Editor: phuogot_93
Ngải Tiểu Tiểu phiền não vò đầu, nhìn chằm chằm phần tài liệu kia, hận không thể dùng ánh mắt thiêu hủy những con số ghi trong này.
Cha của Ngải Bảo không phải là Lã Thiên Minh, cha của Ngải Bảo không phải là Lã Thiên Minh… Trong đầu của cô nhắc đi nhắc lại câu này, mãi sau hai mắt cô bỗng nhiên mừng rỡ, gõ mạnh vào đầu mình. Ngu ngốc, mày phiền não gì chứ? Lã Thiên Minh không có quan hệ gì với Ngải Bảo là chuyện tốt mà. Như vậy cô không cần lo lắng nếu “chân tướng” bị vạch trần thì sẽ thấy lúng túng và bất đắc dĩ, càng không cần thấy mắc nợ khi đối mặt với Mễ Nhã Kỳ.
Ha ha… Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu cười tươi như hoa.
Phía sau bàn làm việc, Kỳ Tuấn Nhất nhìn thấy hình ảnh này, con ngươi đen khẽ nheo lại, khóe môi nâng lên một nụ cười mê người. Rốt cuộc cô bé này đã thông suốt, về phần thân thế Ngải Bảo thì chờ đến khi tính tình nóng nảy của cô thu lại rồi mới nói cho cô biết vậy.
Ngày hôm sau, rốt cuộc Ngải Tiểu Tiểu đã được về đơn vị huấn luyện như ý nguyện. Chỉ là cô không ngờ tổ này ngoài cô ra còn có một tân binh nữa. Cả người mặc trang phục chiến đấu vẫn không che giấu được gương mặt diễm lệ của cậu ta, mắt phượng hẹp dài nhìn về Ngải Tiểu Tiểu, mang theo tính trêu đùa yêu mị!
Cậu ta chính là con trai của Lâu Lan, Lâm công tử - Lâm Hàm.
Hoặc có thể nói là em trai cùng cha khác mẹ của cô – Lâm Hàm.
Thấy Lâm Hàm nhìn, Ngải Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn về phía đó, không tự chủ được siết chặt hai cái tay. Kỳ Tuấn Nhất có ý gì đây? Rõ ràng anh biết tất cả ẩn tình, tại sao lại phân cô và Lâm Hàm vào một tổ?!
Vì thế, cả ngày huấn luyện Ngải Tiểu Tiểu đều không yên lòng, mà trùng hợp là buổi sáng là vật lộn, buổi chiều thì đánh loạn. Vì vậy, việc cô thất thần dẫn đến kết quả là khiến cho bản thân chồng chất các vết thương.
Biểu hiện của Lâm Hàm thì khiến người ta nhìn lại với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng rằng cậu ta là quý công tử sống trong nhung lụa nhưng khi ra tay thật thì chiêu thức sắc bén, không hề thua kém những đội viên đã trải qua huấn luyện ở đây. Rất dễ nhận thấy Lâm Hàm có thể vào đội đặc chiến hoàn toàn không phải là dựa vào quan hệ.
Ánh trăng sáng chiếu vào trong phòng ----
“Ôi, nhẹ một chút.” Ngải Tiểu Tiểu nằm úp sấp trên giường, vén áo lên thì lộ ra một mảng lớn xanh xanh tím tím sau lưng.
“Sao vừa mới ngày đầu tiên đã khiến bản thân thảm hại như vậy hả?” Kỳ Tuấn Nhất ngồi cạnh đau lòng, xoa thuốc cho Ngải Tiểu Tiểu.
“Anh còn nói… A…” Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu sang chỗ khác trách móc, nhưng vì cơ bắp đau xót lại ngoan ngoãn úp sấp trên giường, nói “Còn không phải là tại anh, sao lại phân em và Lâm Hàm vào cùng một tổ?”
Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe nói, bàn tay đang thoa thuốc dừng lại một chút, hỏi “Nó làm sao?”
“Cậu ta không sao cả, biểu hiện vô cùng xuất sắc.” Khiến cho cả Lâm Hi Lôi háo sắc kia chảy nước miếng với cậu ta. (Tác giả bổ sung một chút, trong tổ của Ngải Tiểu Tiểu có hai người cũ là Lâm Hi Lôi và Vương Hiểu Kiện. Chỉ vì toàn bộ lực chú ý của Ngải Tiểu Tiểu đều đặt trên người Lâm Hàm nên đã bỏ quên hai người kia.)
“Chuyện đấy thì có quan hệ gì đến việc em bị thương?” Kỳ Tuấn Nhất lại hỏi. Bàn tay xoa bóp sống lưng của cô, đánh tan những chỗ máu bầm.
Có quan hệ gì đến việc cô bị thương? Không phải anh là người biết rõ hay sao còn giả bộ ngốc không hiểu? Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa lại muốn nổi giận.
Nhẫn nhịn, cô buồn bực đáp lại “Không sao.” Cô đại khái hiểu được dụng ý của Kỳ Tuấn Nhất, sắp xếp cô và Lâm Hàm vào cùng một tổ là muốn bọn họ gắn kết tình cảm chị em. Nhưng mà chắc chắn là anh sẽ thất vọng, bởi vì dù Lâm Hàm che giấu rất kỹ cảm xúc của mình, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy cậu ta có địch ý với mình. Cũng dễ hiểu thôi, vì chuyện của Lâu Lan mà Lâm Hàm hận cô!
Nếu như mục đích của Kỳ Tuấn Nhất thật sự là như vậy, thì cô cũng không thể oán trách gì cả. Dù sao máu mủ thâm tình cũng là đánh không tan, cắt không rời. Anh cùng với Lâm Hàm, Lâm Hàm cùng với cô đều như vậy.
Lâm Hàm là em trai cô, có lẽ thái độ của cô không nên chống cự mà phải vui vẻ tiếp nhận…
Bàn tay Kỳ Tuấn Nhất xoa bóp đúng chỗ mà Ngải Tiểu Tiểu suy nghĩ hỗn loạn, nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ. Cô tin tưởng các vấn đề đến ngày mai đều được giải quyết.
Nhưng mà chuyện cô nghĩ đâu có đơn giản như vậy.
Ngày hôm sau huấn luyện cần phải phối hợp với nhau, Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hàm đến muộn nhất, đương nhiên là bị phân vào một đội.
Đây là một bài huấn luyện tổng hợp, rèn luyện các kỹ năng canh gác, điều tra, lục soát, bắt giữ tội phạm, nghĩ cách cứu viện và kỹ năng chiến thuật. Đương nhiên cuối cùng đều có chấm điểm, thành tích cũng sẽ được ghi vào hồ sơ, về sau sẽ chọn lựa thành viên hạng nhất vào tổ “Huyết nhận”.
Bởi vì Lâm Hàm là tân binh, Ngải Tiểu Tiểu cho là lần này bọn họ sẽ chỉ giành đến vị trí thứ ba chắc chắn sẽ không vui. Không ngờ, biểu hiện của Lâm Hàm lại làm cho cô thật vui vẻ. Mặc dù có một số chỗ cậu ta không quen nhưng cậu ta có bản tính thông minh bù lại. Kết quả vòng thứ nhất, bọn họ xếp vị trí thứ hai…
“Không tồi.” Ngải Tiểu Tiểu đí đến trước mặt Lâm Hàm, cười tán thưởng nói. Giờ phút này, Lâm Hàm đang ngồi nghỉ ở bãi cỏ, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên. Gương mặt tuấn tú trắng nõn sau một hồi vận động thì đỏ ửng lên, đôi mắt đào hoa hơi cong lại, càng thấy xinh đẹp. Cậu ta nhìn thấy là Ngải Tiểu Tiểu lập tức cười trêu “Đương nhiên rồi. Thế nào? Có muốn cân nhắc lại không, bỏ cậu nhỏ đi theo tôi?”
“Thật là miệng chó không thể mọc ngà voi, đừng quên giờ tôi đã là mợ nhỏ của cậu rồi đấy.” Ngải Tiểu Tiểu lườm cậu một cái, quay người định rời đi. Thằng nhóc này đúng là bị chiều hư mất rồi, cái gì cũng dám nói, cô không nên để ý tới nó mới đúng.
Nào ngờ, vừa mới động một cái thì cảm giác tay của mình bị nắm lấy, sau đó bị kéo mạnh, cô không kịp chuẩn bị đã ngã về phía sau.
Theo bản năng, cô đánh một quyền bảo vệ bản thân, nhưng vì góc độ của thân thể mà quyền đó cũng không tính là gì, dễ dàng bị Lâm Hàm chế ngự. Mà thân thể cô theo quán tính ngã về phía sau, vừa vặn đúng chỗ Lâm Hàm đang nằm ôm cây đợi thỏ.
Hành động này trong mắt người khác giống như Ngải Tiểu Tiểu chủ động ôm ấp yêu thương.
“Cô có cảm thấy cậu nhỏ đã già rồi, hai chúng ta mới thực sự phù hợp không?” Đôi mắt đào hoa yêu mị lóe sáng, Lâm Hàm ở bên tai Ngải Tiểu Tiểu sâu xa nói.
“Thích hợp cái đầu cậu!”
Ngải Tiểu Tiểu dùng sức đẩy Lâm Hàm, nhìn thấy cách đó không xa, Lâm Hi Lôi đang đi tới, sớm biết như vậy cô không nên để ý đến thằng nhóc này làm gì.
“Tiểu Tiểu…” Vương Hiểu Kiện chào hỏi cô, Ngải Tiểu Tiểu tươi cười vẫy vẫy tay, mấy tháng không gặp anh, hình như anh cường tráng hơn trước, cũng thành thục hơn nhiều.
“Này, Ngải Tiểu Tiểu, đừng quên cậu đã là phụ nữ đã có chồng, dám cùng người khác cười cười nói nói, cẩn thận Kỳ đại thiếu nổi giận, nhốt cậu…” Ngải Tiểu Tiểu không ngờ, vừa đến gần Lâm Hi Lôi đã bị trách cứ một trận.
Nhưng cô cũng không để bụng, nhăn mặt nhăn mũi nói “Sao tớ lại ngửi thấy mùi chua ở đâu thế?”
“Dám cười tớ!” Lâm Hi Lôi giơ hai quả đấm, hai người lập tức cười đùa cùng một chỗ, lăn trên thảm cỏ.
Trong tổ chỉ có hai thành viên nữ, đương nhiên hành động này của các cô hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Vương Hiểu Kiện nhìn họ, cười rạng rỡ.
Nhưng ánh mắt Lâm Hàm lại có chút âm u lạnh lẽo.
Anh vẫn cho rằng, trước khi Ngải Tiểu Tiểu chưa xuất hiện, Lâu Lan và Kỳ Tuấn Nhất quan hệ cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn duy trì vẻ bề ngoài yên bình. Nhưng từ sau khi Ngải Tiểu Tiểu xuất hiện, Lâu Lan và Lâu Khánh Dương đều bị vào tù.
Lâm Hàm đến thăm mẹ của mình. Lâu Lan chính xác là một người ngoan cố, ở trong ngục vẫn không kiểm điểm lại lỗi lầm của mình, đẩy tất cả những sai lầm đó lên người Ngải Tiểu Tiểu, nhét những thù hận của bà ta vào trong đầu con trai.
Bà ta cũng không giữ hình tượng nữa, khóc lóc kể lể Ngải Tiểu Tiểu gian trá, giảo hoạt, hung ác như nào. Trong hôn lễ quyến rũ Lâm Nhất Phong dẫn cô ra ngoài, rồi khích bác Lâm Nhất Phong ly hôn với bà ta, vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này nên bà ta mới phạm phải sai lầm, bị Ngải Tiểu Tiểu nắm được, tống vào ngục… Dù sao cũng là cốt nhục tình thâm, Lâm Hàm còn trẻ tuổi nên tin tưởng tuyệt đối, lúc đó, trong lòng cậu Ngải Tiểu Tiểu quả thật giống Đắc Kỷ mê hoặc Trụ Vương rồi.
Lâm Hàm suy nghĩ ba ngày, cuối cùng quyết định hi sinh bản thân quyến rũ Ngải Tiểu Tiểu. Chỉ cần cô lộ ra dáng vẻ dâm đãng để Kỳ Tuấn Nhất nhìn thấy, tin chắc rằng cô sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâu vĩnh viễn.
Vốn cho là đối phó với kiểu phụ nữ này, dựa vào sức quyến rũ của cậu sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng không ngờ, Ngải Tiểu Tiểu nhìn cậu với ánh mắt trong trẻo, không bị mê hoặc dù chỉ một chút, thậm chí, ánh mắt đó của cô làm cậu không khỏi hoài nghi có phải mình đã hiểu lầm cô rồi.
Nhưng mà sự thật tàn khốc vẫn còn đó, cậu nhỏ đã bị lừa, cậu tự nói với mình phải giữ vững đầu óc tỉnh táo, nhận rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này, nếu không cả họ Lâu và họ Lâm đều bị người này làm cho mê hoặc hết rồi.
Tuýt… Tiếng còi báo hiệu tập hợp, Lâm Hàm thu hồi suy nghĩ, ổn định cảm xúc, ngẩng đầu ưỡn ngực về hàng.
Vòng huấn luyện tiếp theo lại bắt đầu…
Huấn luyện rất vất vả, có đôi lúc còn đi sớm về muộn, Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hàm vẫn được phân vào một tổ, bọn họ phối hợp cũng ngày càng ăn ý. Trừ những lúc cậu dùng cặp mắt đào hoa kia phóng điện không ngừng với cô, còn những cái khác thì cũng coi như hoàn mỹ.
Đương nhiên, buổi tối còn có một tên đàn ông vô lương nào đấy, mùi giấm chua ngập trời mắng cô, ban ngày Lâm Hàm ân cần với cô như nào? “Mẹ nó! Không thích thì điều Lâm Hàm sang tổ khác!” Lúc ấy cô thét ầm lên.
Nhưng anh chỉ cường hãn hôn môi cô, rồi cầu hoan… Mỗi lần như vậy cũng giày vò cô gần chết.
Lúc huấn luyện trong rừng, Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hàm phối hợp ăn ý, rất nhanh đã dẫn đầu.
“Tại sao lại thích cậu nhỏ mà không thích tôi? Cô không thấy ở cùng với tôi, cô có cảm giác an toàn à?” Lâm Hàm nửa thật nửa giả liếc mắt đưa tình, khuôn mặt âm nhu mỹ lệ dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ.
“Nhìn đường của cậu đi, cẩn thận đạp phải mìn.”
“Yên tâm, bãi mìn khó nhất chúng ta cũng đã vượt qua, còn lại đều không đáng kể gì.” Lâm Hàm vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô “Cô còn chưa trả lời tôi đâu.”
“Nguyên nhân à… Chờ cậu yêu thì sẽ biết.” Ngải Tiểu Tiểu cười, vuốt tóc cậu, giống như đối xử với em trai, vừa giận lại vừa không nhịn được mà cưng chiều cậu. Cậu là em trai của cô, trong suy nghĩ của cô, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc. Cho dù tùy hứng, hoa tâm, bụng dạ có chút khó lường nhưng chung quy vẫn là em trai cô.
Lâm Hàm bởi vì động tác tùy ý mà thân thiết của Ngải Tiểu Tiểu mà ngớ người, lớn như vậy nhưng chưa có người phụ nữ nào đối xử như thế, trong lòng không hiểu vì sao có cảm giác không nói lên lời.
Người phụ nữ này thật sự… Quá xảo trá!
Editor: phuogot_93
Ngải Tiểu Tiểu phiền não vò đầu, nhìn chằm chằm phần tài liệu kia, hận không thể dùng ánh mắt thiêu hủy những con số ghi trong này.
Cha của Ngải Bảo không phải là Lã Thiên Minh, cha của Ngải Bảo không phải là Lã Thiên Minh… Trong đầu của cô nhắc đi nhắc lại câu này, mãi sau hai mắt cô bỗng nhiên mừng rỡ, gõ mạnh vào đầu mình. Ngu ngốc, mày phiền não gì chứ? Lã Thiên Minh không có quan hệ gì với Ngải Bảo là chuyện tốt mà. Như vậy cô không cần lo lắng nếu “chân tướng” bị vạch trần thì sẽ thấy lúng túng và bất đắc dĩ, càng không cần thấy mắc nợ khi đối mặt với Mễ Nhã Kỳ.
Ha ha… Nghĩ đến đây, Ngải Tiểu Tiểu cười tươi như hoa.
Phía sau bàn làm việc, Kỳ Tuấn Nhất nhìn thấy hình ảnh này, con ngươi đen khẽ nheo lại, khóe môi nâng lên một nụ cười mê người. Rốt cuộc cô bé này đã thông suốt, về phần thân thế Ngải Bảo thì chờ đến khi tính tình nóng nảy của cô thu lại rồi mới nói cho cô biết vậy.
Ngày hôm sau, rốt cuộc Ngải Tiểu Tiểu đã được về đơn vị huấn luyện như ý nguyện. Chỉ là cô không ngờ tổ này ngoài cô ra còn có một tân binh nữa. Cả người mặc trang phục chiến đấu vẫn không che giấu được gương mặt diễm lệ của cậu ta, mắt phượng hẹp dài nhìn về Ngải Tiểu Tiểu, mang theo tính trêu đùa yêu mị!
Cậu ta chính là con trai của Lâu Lan, Lâm công tử - Lâm Hàm.
Hoặc có thể nói là em trai cùng cha khác mẹ của cô – Lâm Hàm.
Thấy Lâm Hàm nhìn, Ngải Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn về phía đó, không tự chủ được siết chặt hai cái tay. Kỳ Tuấn Nhất có ý gì đây? Rõ ràng anh biết tất cả ẩn tình, tại sao lại phân cô và Lâm Hàm vào một tổ?!
Vì thế, cả ngày huấn luyện Ngải Tiểu Tiểu đều không yên lòng, mà trùng hợp là buổi sáng là vật lộn, buổi chiều thì đánh loạn. Vì vậy, việc cô thất thần dẫn đến kết quả là khiến cho bản thân chồng chất các vết thương.
Biểu hiện của Lâm Hàm thì khiến người ta nhìn lại với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng rằng cậu ta là quý công tử sống trong nhung lụa nhưng khi ra tay thật thì chiêu thức sắc bén, không hề thua kém những đội viên đã trải qua huấn luyện ở đây. Rất dễ nhận thấy Lâm Hàm có thể vào đội đặc chiến hoàn toàn không phải là dựa vào quan hệ.
Ánh trăng sáng chiếu vào trong phòng ----
“Ôi, nhẹ một chút.” Ngải Tiểu Tiểu nằm úp sấp trên giường, vén áo lên thì lộ ra một mảng lớn xanh xanh tím tím sau lưng.
“Sao vừa mới ngày đầu tiên đã khiến bản thân thảm hại như vậy hả?” Kỳ Tuấn Nhất ngồi cạnh đau lòng, xoa thuốc cho Ngải Tiểu Tiểu.
“Anh còn nói… A…” Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu sang chỗ khác trách móc, nhưng vì cơ bắp đau xót lại ngoan ngoãn úp sấp trên giường, nói “Còn không phải là tại anh, sao lại phân em và Lâm Hàm vào cùng một tổ?”
Kỳ Tuấn Nhất vừa nghe nói, bàn tay đang thoa thuốc dừng lại một chút, hỏi “Nó làm sao?”
“Cậu ta không sao cả, biểu hiện vô cùng xuất sắc.” Khiến cho cả Lâm Hi Lôi háo sắc kia chảy nước miếng với cậu ta. (Tác giả bổ sung một chút, trong tổ của Ngải Tiểu Tiểu có hai người cũ là Lâm Hi Lôi và Vương Hiểu Kiện. Chỉ vì toàn bộ lực chú ý của Ngải Tiểu Tiểu đều đặt trên người Lâm Hàm nên đã bỏ quên hai người kia.)
“Chuyện đấy thì có quan hệ gì đến việc em bị thương?” Kỳ Tuấn Nhất lại hỏi. Bàn tay xoa bóp sống lưng của cô, đánh tan những chỗ máu bầm.
Có quan hệ gì đến việc cô bị thương? Không phải anh là người biết rõ hay sao còn giả bộ ngốc không hiểu? Ngải Tiểu Tiểu thiếu chút nữa lại muốn nổi giận.
Nhẫn nhịn, cô buồn bực đáp lại “Không sao.” Cô đại khái hiểu được dụng ý của Kỳ Tuấn Nhất, sắp xếp cô và Lâm Hàm vào cùng một tổ là muốn bọn họ gắn kết tình cảm chị em. Nhưng mà chắc chắn là anh sẽ thất vọng, bởi vì dù Lâm Hàm che giấu rất kỹ cảm xúc của mình, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy cậu ta có địch ý với mình. Cũng dễ hiểu thôi, vì chuyện của Lâu Lan mà Lâm Hàm hận cô!
Nếu như mục đích của Kỳ Tuấn Nhất thật sự là như vậy, thì cô cũng không thể oán trách gì cả. Dù sao máu mủ thâm tình cũng là đánh không tan, cắt không rời. Anh cùng với Lâm Hàm, Lâm Hàm cùng với cô đều như vậy.
Lâm Hàm là em trai cô, có lẽ thái độ của cô không nên chống cự mà phải vui vẻ tiếp nhận…
Bàn tay Kỳ Tuấn Nhất xoa bóp đúng chỗ mà Ngải Tiểu Tiểu suy nghĩ hỗn loạn, nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ. Cô tin tưởng các vấn đề đến ngày mai đều được giải quyết.
Nhưng mà chuyện cô nghĩ đâu có đơn giản như vậy.
Ngày hôm sau huấn luyện cần phải phối hợp với nhau, Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hàm đến muộn nhất, đương nhiên là bị phân vào một đội.
Đây là một bài huấn luyện tổng hợp, rèn luyện các kỹ năng canh gác, điều tra, lục soát, bắt giữ tội phạm, nghĩ cách cứu viện và kỹ năng chiến thuật. Đương nhiên cuối cùng đều có chấm điểm, thành tích cũng sẽ được ghi vào hồ sơ, về sau sẽ chọn lựa thành viên hạng nhất vào tổ “Huyết nhận”.
Bởi vì Lâm Hàm là tân binh, Ngải Tiểu Tiểu cho là lần này bọn họ sẽ chỉ giành đến vị trí thứ ba chắc chắn sẽ không vui. Không ngờ, biểu hiện của Lâm Hàm lại làm cho cô thật vui vẻ. Mặc dù có một số chỗ cậu ta không quen nhưng cậu ta có bản tính thông minh bù lại. Kết quả vòng thứ nhất, bọn họ xếp vị trí thứ hai…
“Không tồi.” Ngải Tiểu Tiểu đí đến trước mặt Lâm Hàm, cười tán thưởng nói. Giờ phút này, Lâm Hàm đang ngồi nghỉ ở bãi cỏ, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên. Gương mặt tuấn tú trắng nõn sau một hồi vận động thì đỏ ửng lên, đôi mắt đào hoa hơi cong lại, càng thấy xinh đẹp. Cậu ta nhìn thấy là Ngải Tiểu Tiểu lập tức cười trêu “Đương nhiên rồi. Thế nào? Có muốn cân nhắc lại không, bỏ cậu nhỏ đi theo tôi?”
“Thật là miệng chó không thể mọc ngà voi, đừng quên giờ tôi đã là mợ nhỏ của cậu rồi đấy.” Ngải Tiểu Tiểu lườm cậu một cái, quay người định rời đi. Thằng nhóc này đúng là bị chiều hư mất rồi, cái gì cũng dám nói, cô không nên để ý tới nó mới đúng.
Nào ngờ, vừa mới động một cái thì cảm giác tay của mình bị nắm lấy, sau đó bị kéo mạnh, cô không kịp chuẩn bị đã ngã về phía sau.
Theo bản năng, cô đánh một quyền bảo vệ bản thân, nhưng vì góc độ của thân thể mà quyền đó cũng không tính là gì, dễ dàng bị Lâm Hàm chế ngự. Mà thân thể cô theo quán tính ngã về phía sau, vừa vặn đúng chỗ Lâm Hàm đang nằm ôm cây đợi thỏ.
Hành động này trong mắt người khác giống như Ngải Tiểu Tiểu chủ động ôm ấp yêu thương.
“Cô có cảm thấy cậu nhỏ đã già rồi, hai chúng ta mới thực sự phù hợp không?” Đôi mắt đào hoa yêu mị lóe sáng, Lâm Hàm ở bên tai Ngải Tiểu Tiểu sâu xa nói.
“Thích hợp cái đầu cậu!”
Ngải Tiểu Tiểu dùng sức đẩy Lâm Hàm, nhìn thấy cách đó không xa, Lâm Hi Lôi đang đi tới, sớm biết như vậy cô không nên để ý đến thằng nhóc này làm gì.
“Tiểu Tiểu…” Vương Hiểu Kiện chào hỏi cô, Ngải Tiểu Tiểu tươi cười vẫy vẫy tay, mấy tháng không gặp anh, hình như anh cường tráng hơn trước, cũng thành thục hơn nhiều.
“Này, Ngải Tiểu Tiểu, đừng quên cậu đã là phụ nữ đã có chồng, dám cùng người khác cười cười nói nói, cẩn thận Kỳ đại thiếu nổi giận, nhốt cậu…” Ngải Tiểu Tiểu không ngờ, vừa đến gần Lâm Hi Lôi đã bị trách cứ một trận.
Nhưng cô cũng không để bụng, nhăn mặt nhăn mũi nói “Sao tớ lại ngửi thấy mùi chua ở đâu thế?”
“Dám cười tớ!” Lâm Hi Lôi giơ hai quả đấm, hai người lập tức cười đùa cùng một chỗ, lăn trên thảm cỏ.
Trong tổ chỉ có hai thành viên nữ, đương nhiên hành động này của các cô hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Vương Hiểu Kiện nhìn họ, cười rạng rỡ.
Nhưng ánh mắt Lâm Hàm lại có chút âm u lạnh lẽo.
Anh vẫn cho rằng, trước khi Ngải Tiểu Tiểu chưa xuất hiện, Lâu Lan và Kỳ Tuấn Nhất quan hệ cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn duy trì vẻ bề ngoài yên bình. Nhưng từ sau khi Ngải Tiểu Tiểu xuất hiện, Lâu Lan và Lâu Khánh Dương đều bị vào tù.
Lâm Hàm đến thăm mẹ của mình. Lâu Lan chính xác là một người ngoan cố, ở trong ngục vẫn không kiểm điểm lại lỗi lầm của mình, đẩy tất cả những sai lầm đó lên người Ngải Tiểu Tiểu, nhét những thù hận của bà ta vào trong đầu con trai.
Bà ta cũng không giữ hình tượng nữa, khóc lóc kể lể Ngải Tiểu Tiểu gian trá, giảo hoạt, hung ác như nào. Trong hôn lễ quyến rũ Lâm Nhất Phong dẫn cô ra ngoài, rồi khích bác Lâm Nhất Phong ly hôn với bà ta, vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này nên bà ta mới phạm phải sai lầm, bị Ngải Tiểu Tiểu nắm được, tống vào ngục… Dù sao cũng là cốt nhục tình thâm, Lâm Hàm còn trẻ tuổi nên tin tưởng tuyệt đối, lúc đó, trong lòng cậu Ngải Tiểu Tiểu quả thật giống Đắc Kỷ mê hoặc Trụ Vương rồi.
Lâm Hàm suy nghĩ ba ngày, cuối cùng quyết định hi sinh bản thân quyến rũ Ngải Tiểu Tiểu. Chỉ cần cô lộ ra dáng vẻ dâm đãng để Kỳ Tuấn Nhất nhìn thấy, tin chắc rằng cô sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lâu vĩnh viễn.
Vốn cho là đối phó với kiểu phụ nữ này, dựa vào sức quyến rũ của cậu sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng không ngờ, Ngải Tiểu Tiểu nhìn cậu với ánh mắt trong trẻo, không bị mê hoặc dù chỉ một chút, thậm chí, ánh mắt đó của cô làm cậu không khỏi hoài nghi có phải mình đã hiểu lầm cô rồi.
Nhưng mà sự thật tàn khốc vẫn còn đó, cậu nhỏ đã bị lừa, cậu tự nói với mình phải giữ vững đầu óc tỉnh táo, nhận rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này, nếu không cả họ Lâu và họ Lâm đều bị người này làm cho mê hoặc hết rồi.
Tuýt… Tiếng còi báo hiệu tập hợp, Lâm Hàm thu hồi suy nghĩ, ổn định cảm xúc, ngẩng đầu ưỡn ngực về hàng.
Vòng huấn luyện tiếp theo lại bắt đầu…
Huấn luyện rất vất vả, có đôi lúc còn đi sớm về muộn, Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hàm vẫn được phân vào một tổ, bọn họ phối hợp cũng ngày càng ăn ý. Trừ những lúc cậu dùng cặp mắt đào hoa kia phóng điện không ngừng với cô, còn những cái khác thì cũng coi như hoàn mỹ.
Đương nhiên, buổi tối còn có một tên đàn ông vô lương nào đấy, mùi giấm chua ngập trời mắng cô, ban ngày Lâm Hàm ân cần với cô như nào? “Mẹ nó! Không thích thì điều Lâm Hàm sang tổ khác!” Lúc ấy cô thét ầm lên.
Nhưng anh chỉ cường hãn hôn môi cô, rồi cầu hoan… Mỗi lần như vậy cũng giày vò cô gần chết.
Lúc huấn luyện trong rừng, Ngải Tiểu Tiểu và Lâm Hàm phối hợp ăn ý, rất nhanh đã dẫn đầu.
“Tại sao lại thích cậu nhỏ mà không thích tôi? Cô không thấy ở cùng với tôi, cô có cảm giác an toàn à?” Lâm Hàm nửa thật nửa giả liếc mắt đưa tình, khuôn mặt âm nhu mỹ lệ dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ.
“Nhìn đường của cậu đi, cẩn thận đạp phải mìn.”
“Yên tâm, bãi mìn khó nhất chúng ta cũng đã vượt qua, còn lại đều không đáng kể gì.” Lâm Hàm vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô “Cô còn chưa trả lời tôi đâu.”
“Nguyên nhân à… Chờ cậu yêu thì sẽ biết.” Ngải Tiểu Tiểu cười, vuốt tóc cậu, giống như đối xử với em trai, vừa giận lại vừa không nhịn được mà cưng chiều cậu. Cậu là em trai của cô, trong suy nghĩ của cô, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc. Cho dù tùy hứng, hoa tâm, bụng dạ có chút khó lường nhưng chung quy vẫn là em trai cô.
Lâm Hàm bởi vì động tác tùy ý mà thân thiết của Ngải Tiểu Tiểu mà ngớ người, lớn như vậy nhưng chưa có người phụ nữ nào đối xử như thế, trong lòng không hiểu vì sao có cảm giác không nói lên lời.
Người phụ nữ này thật sự… Quá xảo trá!