Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 187: Cục cưng trong bụng (1)

Sau đó, một chút lý trí hồi phục, anh bỗng nhiên ý thức được chính mình nói cái gì.
Anh muốn cho cô yêu con của bọn họ, thế nhưng, có hàng ngàn hàng vạn loại thuyết pháp, thế mà anh lại lựa chọn phương pháp kia, có thể một đao mang lại cho cô loại thống khổ sâu nhất kia.
Hối hận trong nháy mắt dâng lên như thủy triều, chớp mắt bị diệt tất cả.
Anh há mồm, muốn nói điều gì, Phong Dương lại tiến vào lúc này.
Tân Hoành cuống quít giơ tay lên lau đi lệ trên mặt, cô chưa bao giờ nguyện đem mình cùng người nọ mâu thuẫn biểu hiện ra để cho người ngoài thưởng thức.
Phong Dương đương nhiên cũng không nhìn tới hai mắt sưng đỏ của cô, cười với Tân Hoành nói, "Chúc mừng."
Tân Hoành trong lòng vốn cay đắng không chịu nổi, chẳng qua là khi nghe thấy một tiếng kia "Chúc mừng", trong lòng lại không hiểu sinh ra chờ mong và an ủi, rõ rang như vậy.
Cô cười nói, "Cảm ơn."
Tang Nhuế nhìn thấy tâm tình Tân Hoành không tệ, lúc này mới dám lộ ra vui mừng trong lòng, đi tới bên người cô, cười đến hưng phấn, "Có em bé a."
Tân Hoành đối cô ấy cười, tay nhịn không được xoa bụng dưới bằng phẳng của mình.
Em bé a.
Kỳ thực, mặc kệ anh có thể hay không thích, thế nhưng, nó ở trong bụng của cô, nó là của cô, hoàn chỉnh như vậy. Cô cần gì phải đi tính toán với anh?
Dịch Tân và Phong Dương nhỏ giọng ra khỏi phòng bệnh, Dịch Tân trong nháy mắt lạnh mặt, thanh âm chất vấn nghiêm khắc, "Ngươi biết chuyện gì xảy ra? Ta cho ngươi phối thuốc tránh thai, thế nào còn có thể như vậy?"
Phong Dương nghe nói cả kinh, "Thật là một lần kia?"
Dịch Tân sắc mặt ngưng trọng, gật đầu.
Cô không thích, anh cho tới bây giờ đều cực kỳ nhỏ tâm. Trừ một đêm kia, cô chọc tức anh, anh không khống chế được, anh luôn luôn cực kỳ tự chế. Thế nhưng một đêm kia qua đi, thuốc tránh thai là đích than anh bỏ vào canh của cô, quản gia cũng nói, là tận mắt nhìn Tân Hlành uống xong.
Phong Dương tâm trạng trầm xuống, trầm ngâm nói, "Khả năng bởi vì liều thuốc quá nhẹ. Thân thể cô ấy yếu, tôi sợ bị thương thân thể của cô ấy kê liều thuốc nhẹ nhất. Hiện tại xem ra, là lỗi của tôi."
Dịch Tân than nhẹ, cười khổ, "Có lẽ là đứa nhỏ này cùng cô ấy duyên phận quá sâu, ngăn cũng không ngăn được, lúc này tới, với tôi mà nói tóm lại là một kinh hỉ."
Anh chỉ là sợ, sợ cô không thể buông chuyện một đêm kia, sau này mỗi khi nhìn thấy đứa bé này, trong lòng đau một lần liền rõ ràng khắc cốt ghi xương. Sau đó, tất cả hóa thành oán và hận với anh.
Dịch Tân trong lời nói xấu hổ và chua chát, Phong Dương trong lòng rùng mình, liền cũng trong nháy mắt liên tưởng đến anh kiêng kỵ. Lúc này chỉ có thể an ủi anh, "Tôi xem Tân Hoành hẳn là rất thích đứa bé này ------
Phụ nữ mang thai, tâm liền hội mềm, nói không chừng đây là cơ hội của ngươi."
Dịch Tân mâu quang khẽ nhúc nhích.
Phong Dương thấy tình trạng đó, nhưng trong lòng vẫn âm thầm lo lắng, do dự một hồi, cuối cùng anh cũng thẳng thắn nói, "Chỉ là, cô ấy cần phải nhanh một chút làm kiểm tra thai thật tỉ mỉ."
Dịch Tân vừa nghe, con ngươi nhíu lại, "Cậu một lần nói cho hết lời! Cậu nói vậy là có ý gì?"
Phong Dương nói, "Mặc dù cô ấy hiện tại mang thai, thế nhưng cô ấy đã ăn thuốc do tôi phối. Thuốc kia, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Vả lại, tâm tình của cô ấy vẫn bất ổn, lúc ban đầu đối đứa nhỏ này liền cực kỳ chống cự. Phải làm kiểm tra tỉ mỉ mới bảo đảm đứa nhỏ khỏe mạnh."

"Cậu là nói, đứa nhỏ có thể sẽ không khỏe mạnh?" Dịch Tân thanh âm lạnh đến kinh người.
Phong Dương ngưng trọng gật đầu, "Chỉ là có thể, cũng không nhất định."
Mọi phẫn nộ cùng với áp lực bộc phát mạnh mẽ hơn, Dịch Tân ngoan giọng nói, "Phong Dương, cậu làm việc thế nào?!"
Phong Dương lúc này trong lòng cũng hối hận nghiêng trời lệch đất, anh cảm thấy thật không nên nhất thời nương tay như vậy, lúc này cũng chỉ có thể khổ nói, "Xin lỗi."
Dịch Tân lãnh sất, "Cậu tốt nhất đừng cho đứa nhỏ này có việc gì!"
Nói xong, theo bên cạnh Phong Dương đi qua, đi nhanh hướng phòng bệnh trở lại.
Tay run nhè nhẹ, run rẩy rõ ràng như vậy.
Đứa nhỏ có thể sẽ không khỏe mạnh. . . Tân Hoành làm sao có thể chịu đựng được!
Lúc Tang Nhuế nói với cô về em bé, trên mặt cô biểu tình nhu hòa kia làm anh bị mê hoặc. Từ lúc cô cùng anh nảy sinh khúc mắc, cô chưa từng có cười đến ôn nhu như thế. Thế nhưng, ôn nhu của cô là tình thương của mẹ, nhưng cũng đã trải qua thống khổ thuyết phục chính mình.
Anh nhìn ra được, Tân Hoành vừa nghe đến chính mình mang thai, trên mặt hoảng sợ không biết phải làm sao, cô vô thức phản ứng chính là nhớ tới buổi tối kia, anh gia tăng ở trên người cô vũ nhục và dằn vặt, vô ý thức chính là bài xích và chống cự. Thế nhưng cuối cùng, cô cũng cười, Phong Dương nói với anh "Chúc mừng", ở Tang Nhuế nói với cô "Bảo bảo", trên mặt cô sương mù dày đặc tan đi, sau đó cười đến ôn hòa trong suốt. Anh mắt thấy cô đã thuyết phục chính mình đến cuối cùng tiếp thu quá trình, trong lòng cô không dễ, anh nhìn ra được. Thế nhưng bây giờ, cô đã đã tiếp thu, lại phải như thế nào tiếp thu tin đứa nhỏ có thể không khỏe mạnh?
Anh chỉ trích Phong Dương, kỳ thực là Phong Dương không quan hệ, người chân chính có lỗi là anh.
Anh không nên như vậy đối với cô.
Tân Hoành từng nói với anh, thế gian có một đường định luật gọi là "Nhân quả định luật", có nguyên nhân thì có quả, ác thì nhất định sẽ có hậu quả xấu.
A, anh cười, hậu quả xấu tới rồi.
Thế nhưng, cô không có sai a. Lại muốn cô phải gánh chịu, như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn?
Anh đứng ở gian ngoài phòng bệnh cao cấp, nhìn thấy Tang Nhuế đang muốn mạnh mẽ đem tai hướng nơi bụng của cô, chọc cho Tân Hành cười khanh khách không ngừng, "Ngu ngốc! Nó bây giờ còn chỉ là cái noãn thai, cậu thấy qua noãn thai máy thai sao?"
Tang Nhuế không cam lòng, ồn ào, "Noãn thai sẽ không máy thai, thế nhưng nó sẽ du động a! Cậu để tớ nghe một chút, có được không?"
Tang Nhuế vẻ mặt cầu xin, Tân Hoành nhịn không được cười đến càng thêm hài lòng, rốt cuộc gật đầu, "Vậy cậu liền nghe tiếp theo nghe noãn thai du động đi."
Tang Nhuế cảm động được hai tay tạo thành chữ thập, "Trứng bảo bảo, mẹ nuôi tới!"
Nói xong liền cẩn thận nghiêng tai đến trên bụng Tân Hoành.
Tân Hoành cười, "Mẹ nuôi? Tớ chỉ nghe nói qua mẹ ruột là trời sinh, còn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua mẹ nuôi cũng có thể trời sinh."
Tang Nhuế cười mắng, "Trứng bảo bảo bảo cậu không nên ầm ĩ!"
Dịch Tân đứng ở cửa, nghe bên trong tiếng cười, trong lòng một mảnh bi thương.

back top