Tiểu biệt thắng tân hôn? Tân Hoành nghe, trong lòng nhất thời bất đắc dĩ liên tục, hôm qua Dịch Tân ra ngoài, nói phải đi đàm phán, tối hôm qua không có về nhà, hôm nay sẽ về, vậy đúng là… là ngắn chứ sao? Điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là tên đàn ông này trước khi đi mới lôi kéo cô làm cho đến bất tỉnh, trở về lại mang bộ dạng gấp gáp cứ như đói bụng đến một tháng.
Lúc tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã không còn cái người kia, trong phòng rất tối, chao đèn bang vải lụa đã tắt. Cái chao đèn bằng vải lụa kia sẽ chỉ sáng lên khi bọn họ ân ái, nói đến, đây là lúc đầu cô yêu cầu. Khi bọn họ vừa mới ở bên nhau, anh có lúc muốn bật đèn làm, cô không đồng ý, đã trải qua rồi nhưng trong lòng còn chưa tiếp nhận, anh lại từng bước ép cô. Ép, Tân Hoành phải đi lấy cái chao đèn bằng vải lụa mờ mờ, cô muốn mơ mơ hồ hồ không thấy rõ còn tốt hơn sáng như ban ngày là được rồi.
Nào ngờ lại mang tảng đá đập vào chân mình. Khi Dịch Tân thấy đèn kia, nhìn cô, ngọn lửa vừa được dập tắt trong mắt lại cháy mạnh hơn.
Cái buổi tối đó, anh đúng là không bật đèn, chỉ là ở đó mơ hồ mà lại kịch liệt hơn.
Cô vừa đón nhận thương yêu của anh, vừa hung hăng ra một quyết định, ngày mai nhất định phải ném cái đèn này đi!
Kích tình qua đi, Dịch Tân thế nhưng cũng không vội xuống, chỉ dịu dàng nhìn cô, “Tân Hoành, đèn này không tệ, làm cho anh rất có hứng.”
Cái gì mà hứng, cảm xúc nước sữa hòa nhau? Đang suy nghĩ, tên đàn ông kia đã một phát ôm lấy cô, đi tới phòng tắm, “Em đã có tình như vậy, tối nay hãy để cho anh đền đáp lại em thật tốt đi.”
Vì vậy, tên đàn ông kia dùng chiêu bài tắm giúp cô, lại ở trong phòng tắm hung hăng muốn cô. Sau đó, còn nhìn cái chao đèn, chỉ vào nói: “Sau này, cứ để như vậy đi.”
Vậy là, cái chao đèn đó cứ thế mà lưu lại, lâu ngày dài tháng, lại thành thói quen của hai người bọn họ. Chẳng qua là, có lúc cô nhìn cái đèn kia, cũng sẽ nhớ, có lẽ đó là sự trừng phạt nhỏ bé của anh dành cho cô. Dịch Tân này, tuấn dật, dịu dàng, bề ngoài vô hại, thật ra trong cặp mắt kia cái gì cũng biết, tự nhiên cũng nhìn ra cô đang trốn tránh anh. Cô trốn tránh? Anh liền liên tục theo sát không ngừng. Tuần hoàn như vậy, từ ngày đầu tiên cô gặp anh, vẫn lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Tân Hoành xuống giường, kéo rèm cửa dày cộm ra, ánh sáng trắng có chút chói mắt, cô giơ tay lên che mắt. Đã giữa trưa, rèm cửa sổ kéo lên, mơ màng, cô còn tưởng là nửa đêm. Đúng như vậy, không biết từ lúc nào thì…Cô bị anh ôm vào trong ngực, đã không biết sáng tối từ lâu. Di động vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô. Là Điền Tĩnh.
“Tân Hoành, ngày hôm qua ném một tiểu cô nương không hiểu chuyện cho em, em có muốn ra ngoài không, chị Điền đền tội với em?”
Đầu kia là tiếng cưới cởi mở của Điền Tĩnh. Tân Hoành vừa nghe điện thoại, vừa nhìn đồng hồ. Mười một giờ, vừa đúng bữa trưa. Dịch Tân hôm qua mới xong công tác, hôm nay cũng có rất nhiều việc phải làm, nên cũng không có thời gian cùng cô ăn bữa trưa, suy nghĩ, Tân Hoành trả lời lại, “Vâng, cho chị cơ hội này.”
“Tốt, mười hai giờ, gặp ở chỗ cũ.”
Tân Hoành cúp điện thoại, lại có điện thoại gọi đến, là Dịch Tân.
“Vừa rồi gọi cho ai?” Giọng nói lạnh nhạt, giống như chất vấn.
Tân Hoành đã sớm thành thói quen, cáu kỉnh nói, “Là Điền Tĩnh, chị ấy muốn hẹn đi ăn trưa.”
Bên kia rõ ràng ngừng lại, cuối cùng vẫn nói, “Đi đi.”
Dịch Tân là người không thích nói nhiều. Tân Hoành nghĩ, có thể người ở địa vị cao, ra nhiều quyết sách, liền thành thói quen mọi việc chỉ hoặc cự tuyệt hoặc đồng ý, chỉ là một đáp án khẳng định hoặc phủ định, dĩ nhiên nói không nhiều lắm.
Tân Hoành cúp điện thoại, mặc quần áo ra ngoài.
Đầu điện thoại bên kia, Dịch Tân để điện thoại xuống, sắc mặt gợn sóng không kích động. Chẳng qua là ấn điện thoại nội bộ trên bàn, nói, “Hủy cuộc hẹn cũ.”
Đầu kia, lập tức có giọng nam chững chạc trả lời, “Vâng, Tân thiếu.”
Lúc tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã không còn cái người kia, trong phòng rất tối, chao đèn bang vải lụa đã tắt. Cái chao đèn bằng vải lụa kia sẽ chỉ sáng lên khi bọn họ ân ái, nói đến, đây là lúc đầu cô yêu cầu. Khi bọn họ vừa mới ở bên nhau, anh có lúc muốn bật đèn làm, cô không đồng ý, đã trải qua rồi nhưng trong lòng còn chưa tiếp nhận, anh lại từng bước ép cô. Ép, Tân Hoành phải đi lấy cái chao đèn bằng vải lụa mờ mờ, cô muốn mơ mơ hồ hồ không thấy rõ còn tốt hơn sáng như ban ngày là được rồi.
Nào ngờ lại mang tảng đá đập vào chân mình. Khi Dịch Tân thấy đèn kia, nhìn cô, ngọn lửa vừa được dập tắt trong mắt lại cháy mạnh hơn.
Cái buổi tối đó, anh đúng là không bật đèn, chỉ là ở đó mơ hồ mà lại kịch liệt hơn.
Cô vừa đón nhận thương yêu của anh, vừa hung hăng ra một quyết định, ngày mai nhất định phải ném cái đèn này đi!
Kích tình qua đi, Dịch Tân thế nhưng cũng không vội xuống, chỉ dịu dàng nhìn cô, “Tân Hoành, đèn này không tệ, làm cho anh rất có hứng.”
Cái gì mà hứng, cảm xúc nước sữa hòa nhau? Đang suy nghĩ, tên đàn ông kia đã một phát ôm lấy cô, đi tới phòng tắm, “Em đã có tình như vậy, tối nay hãy để cho anh đền đáp lại em thật tốt đi.”
Vì vậy, tên đàn ông kia dùng chiêu bài tắm giúp cô, lại ở trong phòng tắm hung hăng muốn cô. Sau đó, còn nhìn cái chao đèn, chỉ vào nói: “Sau này, cứ để như vậy đi.”
Vậy là, cái chao đèn đó cứ thế mà lưu lại, lâu ngày dài tháng, lại thành thói quen của hai người bọn họ. Chẳng qua là, có lúc cô nhìn cái đèn kia, cũng sẽ nhớ, có lẽ đó là sự trừng phạt nhỏ bé của anh dành cho cô. Dịch Tân này, tuấn dật, dịu dàng, bề ngoài vô hại, thật ra trong cặp mắt kia cái gì cũng biết, tự nhiên cũng nhìn ra cô đang trốn tránh anh. Cô trốn tránh? Anh liền liên tục theo sát không ngừng. Tuần hoàn như vậy, từ ngày đầu tiên cô gặp anh, vẫn lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Tân Hoành xuống giường, kéo rèm cửa dày cộm ra, ánh sáng trắng có chút chói mắt, cô giơ tay lên che mắt. Đã giữa trưa, rèm cửa sổ kéo lên, mơ màng, cô còn tưởng là nửa đêm. Đúng như vậy, không biết từ lúc nào thì…Cô bị anh ôm vào trong ngực, đã không biết sáng tối từ lâu. Di động vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô. Là Điền Tĩnh.
“Tân Hoành, ngày hôm qua ném một tiểu cô nương không hiểu chuyện cho em, em có muốn ra ngoài không, chị Điền đền tội với em?”
Đầu kia là tiếng cưới cởi mở của Điền Tĩnh. Tân Hoành vừa nghe điện thoại, vừa nhìn đồng hồ. Mười một giờ, vừa đúng bữa trưa. Dịch Tân hôm qua mới xong công tác, hôm nay cũng có rất nhiều việc phải làm, nên cũng không có thời gian cùng cô ăn bữa trưa, suy nghĩ, Tân Hoành trả lời lại, “Vâng, cho chị cơ hội này.”
“Tốt, mười hai giờ, gặp ở chỗ cũ.”
Tân Hoành cúp điện thoại, lại có điện thoại gọi đến, là Dịch Tân.
“Vừa rồi gọi cho ai?” Giọng nói lạnh nhạt, giống như chất vấn.
Tân Hoành đã sớm thành thói quen, cáu kỉnh nói, “Là Điền Tĩnh, chị ấy muốn hẹn đi ăn trưa.”
Bên kia rõ ràng ngừng lại, cuối cùng vẫn nói, “Đi đi.”
Dịch Tân là người không thích nói nhiều. Tân Hoành nghĩ, có thể người ở địa vị cao, ra nhiều quyết sách, liền thành thói quen mọi việc chỉ hoặc cự tuyệt hoặc đồng ý, chỉ là một đáp án khẳng định hoặc phủ định, dĩ nhiên nói không nhiều lắm.
Tân Hoành cúp điện thoại, mặc quần áo ra ngoài.
Đầu điện thoại bên kia, Dịch Tân để điện thoại xuống, sắc mặt gợn sóng không kích động. Chẳng qua là ấn điện thoại nội bộ trên bàn, nói, “Hủy cuộc hẹn cũ.”
Đầu kia, lập tức có giọng nam chững chạc trả lời, “Vâng, Tân thiếu.”