Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 219: Tình cảm gắn bó (5)

Đêm ấy, em và anh quen nhau là lúc mà anh chật vật nhất. Sau đó chính anh cũng không biết cảm gúac trong lòng anh là gì, không dám thừa nhận hoặc là sợ, anh không có tìm em nhưng em giống như một kết một dạng rơi vào trong lòng anh. Lần đầu tiên vô tình, anh gặp được Nghê Tranh, phong cách bề ngoài cô ấy và em thật rất giống nhau, trong nháy mắt đó, anh chỉ cảm giác. . .” Anh nói tới chỗ này, lại đột nhiên cùng từ*, chỉ chăm chú nhìn cô, nhỏ giọng nói, “Em có thể hiểu loại cảm giác đó sao?”
Cô cẩn thận thử dò xét, “Ý của anh là, cô cho anh một loại cảm giác ‘duyên phận'?”
Anh khẽ mỉm cười, gật đầu, “Anh biết ngay, lời này nghe mặc dù có chút không giải thích được, nhưng em sẽ hiểu.”
Anh lại nói, “Giống như như em ở trong nơi rực rỡ muôn màu liếc thấy trúng cái gì, chỉ là một khắc kia, em lại không có bắt được, em cho rằng không có đặt ở bên cạnh, em sẽ từ từ quên mất. Nhưng sự thật là không chỉ không thể quên được, ngược lại hoàn toàn mọc rễ ở trong lòng em, càng ngày càng sâu, cho đến ăn sâu vào trong. Rồi sau đó, đột nhiên có một ngày, em gặp lại được nó, thậm chí cũng không phải nó, chỉ là cùng nó tương tự, trong lòng em cũng sẽ không tự chủ được kích động, âm thầm tự nói với mình, lần này, ta nhất định sẽ không buông tay.”
Anh cười một tiếng, “Đối với Nghê Tranh, chính là loại tâm lý. Còn nữa, anh cũng thấy được, Nghê Tranh đối với Yến Thanh, cũng chẳng có bao nhiêu thật lòng. Anh một câu lập lờ nước đôi thử dò xét, Nghê Tranh liền tự động rời đi Yến Thanh.”
“Cô ta muốn thứ mà cô ta muốn có được, mà anh vừa lúc có thể giúp cô ta. Nhưng không biết là bởi vì quan hệ với Yến Thanh hay là bởi vì em, từ đầu đến cuối anh không có biện pháp cùng cô ta làm chuyện kia.”
Tân Hoành kéo kéo khóe môi, “Cùng em có quan hệ gì?”
Con ngươi đen nhánh sâu sắc nhìn cô, anh thán, “Nếu như là em, anh sẽ trước cùng em kết hôn, biết làm nhiều chuyện hơn, sau đó mới có thể để cho em trở thành của anh đấy.”
Tân Hoành cười như không cười, “Anh đang giải thích tại sao anh vừa thấy em liền buộc em gả cho anh?”
Anh trào phúng cười một tiếng, “Phải có nhiều nhất chứng cớ nhất chứng minh em là của anh.”
Tân Hoành nhìn anh, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Anh cưỡng bức nhân gia hoàng hoa đại cô nương, anh còn lý luận.”
Dịch tân cười, “Hoàng hoa đại cô nương? Thì ra là, gả cho của anh liền sau không phải.”
Cô bị anh nói cho nghẹn.
Anh chợt sâu sắc nhìn cô, nói: “Một ngày kia, em tìm đến anh, nói cho anh biết em mang thai. Một khắc kia, anh không dám tin tưởng. Nhưng là, trước đó không tới một phút trước, Yến Thanh điện thoại cho anh, nói với anh cùng nhau trải qua rất nhiều việc, lại nói cho anh biết Nghê Tranh ở Áo rước tới họa sát thân, cầu anh đi cứu Nghê Tranh.”
“Khi đó, bởi vì em, thật sự anh cho là cuộc sống của anh đã hoàn mỹ. Nhưng Yến Thanh nhắc nhở anh, ít nhất, anh có lỗi với cậu ta. Anh có thể thẳng thắn nói với em, anh cùng với Nghê Tranh cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, giữa anh và cô ta trong sạch. Nhưng là, anh thẹn với Yến Thanh, đối với cậu ta, anh không chỉ có tàn nhẫn, càng thêm hèn hạ. Bất luận Nghê Tranh là dạng phụ nữ gì, ít nhất Yến Thanh thích cô ta. Mà anh, đoạt người cậu ta thích, nhúng chàm người phụ nữ của bạn, về sự việc này, anh triệt để là tên khốn kiếp.”
“Anh vừa thẹn với Yến Thanh, sợ hơn để cho em biết, sợ em vì vậy mà chán ghét anh. Cho nên, trong lòng anh tự quyết định, một lần cuối cùng, anh đồng ý với Yến Thanh, tự mình đi giải quyết, vì sự kiện kia chuộc tội, lui về phía sau, anh cùng với cậu ta thanh toán xong, anh lại không nợ bọn họ cái gì, có thể cùng em sống thật tốt.”

Anh nói xong, tự giễu cười một tiếng, nhìn cô, than nhẹ, “Nhưng là, anh không nghĩ tới, em sẽ quyết tuyệt như vậy. Anh không nói một tiếng rời đi, sẽ làm em hiểu lầm nhiều như vậy. Từ đó về sau, giữa anh và em vẫn cách chuyện này, bất luận anh cố gắng thế nào, em cũng không có cách nào quên, anh cũng vậy không có cách nào nói thẳng ra giải thích với em.”
Giữa bọn họ, quanh đi quẩn lại hơn hai năm, rốt cuộc trở về tâm kết lúc đầu. Vốn là bị vết thương bị che dấu đi, lại một lần nữa bị vén lên, một lần nữa lại đau đớn.
Cô nhìn anh, chịu đựng chua xót đau đớn trong lòng, “Thì ra là vẫn không thể nói, vậy bây giờ tại sao muốn nói?”
Anhcười khổ, “Thật ra là vốn còn có chút tự tin buồn cười, tự tin anh sẽ không mất đi em, lại mâu thuẫn sợ hãi em sẽ chán ghét anh. Mà bây giờ, em đã rời đi anh... anh cái gì cũng không có, hai bàn tay trắng, anh còn có sợ cái gì? Em hận anh cũng tốt, chán ghét anh cũng được, cũng không sao cả. Ít nhất, anh muốn để cho em biết, cả đời này của Dịch Tân chưa từng yêu một người phụ nữ nào như yêu em.”
Trái tim chua xót cũng nhịn không được nữa, thấp nhiệt kịch liệt dâng trào, từ trong ánh mắt chảy ra, trên mặt, một mảnh ướt nặng.
Hình như vì anh nói cái chữ “Yêu” đó thì tất cả nhẫn nại cùng tự chế của cô, tất cả hỏng mất.
Quả đấm nắm chặt rốt cuộc buông ra, cô chảy nước mắt mắng anh, “Anh thật sự là tên khốn kiếp!”
Ánh mắt anh tối lại khổ sở, “Đúng, em mắng được đúng.”
“Anh tùy ý giành phụ nữ của bạn, là hèn hạ! Không được đem của người ta làm thành của mình, anh cũng không chút nào lưu tình đẩy ra, là tuyệt tình! Anh vẫn không chịu hướng tới em thẳng thắn, để cho em khó chịu lâu như vậy, bây giờ còn trâng tráo tới nói cho em biết là anh yêu em, là vô sỉ!”
Tân Hoành chỉ vào anh, mắng to, “Dịch Tân, anh thật sự là hèn hạ, tuyệt tình, vô sỉ!”
Anh lẳng lặng nhìn cô chảy nước mắt mắng anh, cười khổ, “Dạ, Dịch Tân làm người thật sự rất hỏng bét, không xứng với Tân Hoành. . .”
Lời nói vẫn chưa nói gì, người trước mắt đột nhiên đến gần, trên người đột nhiên căng thẳng, thân thể ấm áp đã tự động ôm lấy anh. Cổ bị cánh tay nhỏ bé của cô vòng qua, thân thể của cô cùng anh dính lại một chỗ.
Toàn thân anh chấn động, hai bên tay thoáng chốc lại cứng ngắc, thậm chí không nâng dậy ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
Bên tai, âm thanh của cô mang theo giọng mũi nặng nề cùng khổ sở, “Nhưng là, em thật sự yêu tên khốn kiếp này! Rõ ràng đã rời đi rồi, vẫn còn cả ngày nhớ hắn. Anh thay đổi, có được hay không? Để cho em không có chướng ngại tâm lý mới yêu anh thật tốt, có được hay không?”
“Em vẫn luôn thích người tốt, không thích người xấu, đây là nguyên tắc, nhưng em một mực chỉ vì anh buông tha nguyên tắc của em. Lần này, đổi cho anh nhân nhượng em, buông tha tất của lừa gạt, tính toán cùng tàn khốc, có được hay không?”

back top