Hai người, đứng đối diện bên trong bên ngoài cánh của. Dịch Tân thanh thanh đạm đạm mà nhìn gương mặt trắng bệch bất lực của cô, trong mắt cô có nước mắt, nước mắt kia còn đang run rẩy.
“Em hiểu tính anh, đúng không?”
Toàn thân Tân Hoành tuyết đối rét lạnh, tay nắm lại, tất cả đều là mồ hôi lạnh. Anh nói đúng, cô hiểu tính anh, nói được là làm được; nhưng mà cô cũng không hiểu anh, không hiểu anh tới cùng là coi cô như cái gì, là gì trong mối quan hệ hôn nhân này, rốt cuộc anh cho cô vào vai một nhân vật như thế nào.
Cô nhìn anh, cố gắng không chế thân thể, nhưng lại vẫn run rẩy như cũ, cô không khống chế nổi mình. Giờ phút này, cuối cùng cô cũng thừa nhận, đối với Dịch Tân, cô không phải đối thủ của anh, không bao giờ phải. Giữa bọn họ cách xa qua mức, bắt đầu đã là một sai lầm, mà lại càng trí mạng tại cuộc vướng mắc sai lệch này, cô không thể nào kêu ngừng, chỉ cần anh còn nguyện ý, cô phải cùng anh tiếp tục dây dưa, mặc dù cô đau khổ.
Dịch Tân nhìn cô, cũng không mang theo chút cảm tình nào, dù là nửa phần thương tiếc, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt cô, chờ cô tới gần anh, xin anh tha thứ. Cả người anh nhìn qua, trong lòng đã tính trước mọi việc. Cô sớm đã bị tuyệt vọng bao phủ, chỉ còn cách nhận rõ sự thực. Cô biết, cô không đi được, cho dù có nhiều người lại vì cô mà mất đi cơ hội tồn tại, cô cũng không thể thoát khỏi anh, cô vẫn không thể đi được. Chỉ vì, trò chơi này, Dịch Tân còn chưa nói dừng. Chỉ vì anh chưa nói dừng! Cô cụp mắt xuống, nhìn chăm chú mặt đất thật lâu, cô đang chờ đủ thời gian, thu lại nước mắt. Rồi sau đó, cô mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói, “Em về với anh. Về sau, anh bảo em ở nơi nào, em liền chờ ở nơi đó.”
Cô nói xong, cũng chủ động đợi người đàn ông kia đi đến. Trong mắt, bình tĩnh không dao động. Bởi vì trong ánh mắt không còn tình cảm, tự nhiên bình tĩnh được không nhiễm phong trần. Nhưng, bóng dáng, cũng không có sinh khí.
**
Hồi tưởng quá tốn thời gian, quay vè thời điểm cô cảnh giác, đã thấy Dịch Tân trở về, đang dựa vào cửa phòng nhìn cô. Rõ ràng giống như không để ý, Tân Hoành lại cảm giác cả người mình như đang bị anh nhìn thấu. Vẻ mặt anh, cô vĩnh viễn không nắm lấy được. Cũng tốt, giờ phút này tuy vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng cô cũng không dám cho rằng anh đã hết giận. Cô vội vàng từ sofa đứng lên, sửa lại nụ cười trên mặt, “Đã về, em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.” Nói xong, đi tới phòng tắm.
“Tân Hoành, tới bây giờ em cũng không đặt anh ở trong lòng sao?”
Phía sau, tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng của anh, lại khiến cô đột nhiên dừng bước. Tội danh này lớn quá, cô không nhận nổi. Cô hơi hơi khép chặt mắt, lúc này mới quay đầu, nhìn Dịch Tân, nói, “Kẻ lưu manh đêm này tên Hạ Tiểu Đông, là em của mẹ kế em, từ nhỏ đã chó cậy chủ. Hiểu rõ nhất chuyện ba em cùng Tân Giác giở trò lưu manh đối với em. Bởi vì cho tới bây giờ chưa thỏa mãn, hôm nay gặp em một mình, nhịn không được thù cũ thêm mới. Anh giúp em đánh gãy tay hắn ta, em cảm thấy sảng khoái, nhưng đây chỉ là chuyện cũ, em cảm thấy không đáng làm bẩn tay anh.”
Cô thấy anh chỉ nhàn nhạt nhìn, nghĩ một chút, lại thêm một câu, “Nếu như hôm nay muốn đánh gãy tay hắn, đánh bể đầu hắn không phải anh, em nhất định sẽ không ngăn cản, em sẽ chỉ ở một bên vỗ tay tỏ ý vui mừng.”
Hết phần "Gãy cánh".
“Em hiểu tính anh, đúng không?”
Toàn thân Tân Hoành tuyết đối rét lạnh, tay nắm lại, tất cả đều là mồ hôi lạnh. Anh nói đúng, cô hiểu tính anh, nói được là làm được; nhưng mà cô cũng không hiểu anh, không hiểu anh tới cùng là coi cô như cái gì, là gì trong mối quan hệ hôn nhân này, rốt cuộc anh cho cô vào vai một nhân vật như thế nào.
Cô nhìn anh, cố gắng không chế thân thể, nhưng lại vẫn run rẩy như cũ, cô không khống chế nổi mình. Giờ phút này, cuối cùng cô cũng thừa nhận, đối với Dịch Tân, cô không phải đối thủ của anh, không bao giờ phải. Giữa bọn họ cách xa qua mức, bắt đầu đã là một sai lầm, mà lại càng trí mạng tại cuộc vướng mắc sai lệch này, cô không thể nào kêu ngừng, chỉ cần anh còn nguyện ý, cô phải cùng anh tiếp tục dây dưa, mặc dù cô đau khổ.
Dịch Tân nhìn cô, cũng không mang theo chút cảm tình nào, dù là nửa phần thương tiếc, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt cô, chờ cô tới gần anh, xin anh tha thứ. Cả người anh nhìn qua, trong lòng đã tính trước mọi việc. Cô sớm đã bị tuyệt vọng bao phủ, chỉ còn cách nhận rõ sự thực. Cô biết, cô không đi được, cho dù có nhiều người lại vì cô mà mất đi cơ hội tồn tại, cô cũng không thể thoát khỏi anh, cô vẫn không thể đi được. Chỉ vì, trò chơi này, Dịch Tân còn chưa nói dừng. Chỉ vì anh chưa nói dừng! Cô cụp mắt xuống, nhìn chăm chú mặt đất thật lâu, cô đang chờ đủ thời gian, thu lại nước mắt. Rồi sau đó, cô mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói, “Em về với anh. Về sau, anh bảo em ở nơi nào, em liền chờ ở nơi đó.”
Cô nói xong, cũng chủ động đợi người đàn ông kia đi đến. Trong mắt, bình tĩnh không dao động. Bởi vì trong ánh mắt không còn tình cảm, tự nhiên bình tĩnh được không nhiễm phong trần. Nhưng, bóng dáng, cũng không có sinh khí.
**
Hồi tưởng quá tốn thời gian, quay vè thời điểm cô cảnh giác, đã thấy Dịch Tân trở về, đang dựa vào cửa phòng nhìn cô. Rõ ràng giống như không để ý, Tân Hoành lại cảm giác cả người mình như đang bị anh nhìn thấu. Vẻ mặt anh, cô vĩnh viễn không nắm lấy được. Cũng tốt, giờ phút này tuy vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng cô cũng không dám cho rằng anh đã hết giận. Cô vội vàng từ sofa đứng lên, sửa lại nụ cười trên mặt, “Đã về, em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.” Nói xong, đi tới phòng tắm.
“Tân Hoành, tới bây giờ em cũng không đặt anh ở trong lòng sao?”
Phía sau, tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng của anh, lại khiến cô đột nhiên dừng bước. Tội danh này lớn quá, cô không nhận nổi. Cô hơi hơi khép chặt mắt, lúc này mới quay đầu, nhìn Dịch Tân, nói, “Kẻ lưu manh đêm này tên Hạ Tiểu Đông, là em của mẹ kế em, từ nhỏ đã chó cậy chủ. Hiểu rõ nhất chuyện ba em cùng Tân Giác giở trò lưu manh đối với em. Bởi vì cho tới bây giờ chưa thỏa mãn, hôm nay gặp em một mình, nhịn không được thù cũ thêm mới. Anh giúp em đánh gãy tay hắn ta, em cảm thấy sảng khoái, nhưng đây chỉ là chuyện cũ, em cảm thấy không đáng làm bẩn tay anh.”
Cô thấy anh chỉ nhàn nhạt nhìn, nghĩ một chút, lại thêm một câu, “Nếu như hôm nay muốn đánh gãy tay hắn, đánh bể đầu hắn không phải anh, em nhất định sẽ không ngăn cản, em sẽ chỉ ở một bên vỗ tay tỏ ý vui mừng.”
Hết phần "Gãy cánh".