Editor: Thiên YMột chữ, khiến cô như tan vỡ, đồng thời cũng phá vỡ lý trí của Dịch Lam.
Chỉ trong nháy mắt, Tân Hoành bỗng thấy sững sờ, chỉ thấy đôi mắt của Dịch Lam đỏ ngầu vì giận dữ, sau đó ông vung tay lên, nhắm ngay mặt của Dịch Tân, mạnh mẽ giáng xuống.
“Mày là thằng cháu mất dạy!”
Chỉ trong nháy mắt, bước chân chợt di chuyển.
“Ba!”
Một âm thanh vang lên.
Tân Hoành chỉ cảm thấy má trái bỗng nóng bừng, đau rát đến tê dại. Thân thể như bị một sức mạnh đẩy ra, cô cố gắng ổn định thân thể nhưng vẫn không đứng vững, ngã xuống bên cạnh.
Bỗng nhiên bị rơi vào vòng ôm quen thuộc, bên hông có một bàn tay giữ chặt, siết đến đau nhói.
Lúc cái tát của Dịch Lam chuẩn bị rơi xuống, Tân Hoành đứng ở sau lưng Dịch Tân, không biết sao mà tốc độ lại nhanh như vậy, đứng ngăn cản trước người của Dịch Tân, tiếp đó thì Dịch Lam không giảm bớt chút sức lực nào mà đánh lên mặt của Tân Hoành.
Tay của Dịch Lam thoáng chốc cứng ngắc, dường như trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác được da mặt của Tân Hoành. Âm thanh vang dội vừa rồi, dường như vẫn còn vang vọng.
Mà ánh mắt lạnh lẽo của Dịch Tân nhìn chằm chằm Dịch Lam, giọng nói đã sớm kết băng: “Dịch lão gia! Không tiễn!”
Dịch Lam không nói một chữ nào, thân hình lộ vẻ gầy yếu bước đi.
Tân Hoành nghe âm thanh cửa bị đóng, trái tim như có cái gì đó đè ép, khẽ chìm xuống.
Trong khi trái tim cô vẫn đắm chìm trong nỗi buồn bực thì chợt có một tiếng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Tân Hoành! Em ngu ngốc hay là không có đầu óc vậy?”
Nhất thời, Tân Hoành có cảm giác giống như tai hoạ đến nơi. Cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng đứng đối diện trước mặt của Dịch Tân, ngượng ngùng cười một tiếng.
Nụ cười này của cô lại khiến vết thương bên má trái đau rát, đau đến mức cô phải nhíu mày.
Thấy cô như vậy, làm sao anh có thể tiếp tục thái độ lạnh lùng với cô được đây?
Ở trong lòng thở dài một cái, anh ngồi bên cạnh cô, cầm khăn lông ướt chườm lạnh cho cô.
Tân Hoành thấy mặc dù anh không có nói gì nữa, nhưng vẻ mặt lạnh lẽo này, rõ ràng viết “Không nên chọc tôi”, khiến cho cô bị dọa đến nỗi không dám nói lời nào.
Anh không nói câu nào, chỉ xoa mặt cho cô. Lúc này, thấy má trái của cô đã sưng lên như mặt ông già, máu tụ lại, trái tim giống như là bị cái gì đâm một cái, đau xót, vừa tức giận khiến trên tay khẽ dùng sức.
“Đau!”
Đột nhiên đau đến mức cô khẽ rên lên, theo bản năng liền muốn giơ tay đẩy bàn tay của anh ra.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chạm phải da thịt mát lạnh của anh khiến tức giận trong lòng anh giảm bớt, tay nhẹ nhàng hơn, cô cũng không đẩy anh ra nữa.
Cô chợt bừng tỉnh, nhìn anh mà oán hận trong lòng, lên án: “Dịch Tân! Anh lấy oán trả ơn.”
Anh cười xấu xa: “Giận sao? Nói cũng đã nói rồi, cái gì mà lấy oan báo ơn? Cái này gọi là có tội phải phạt, tội không thể tha!”
Hai bên thái dương của Tân Hoành giật giật: “Anh cố tình gây sự, anh muốn gán tội cho người khác!”
“Anh ngang ngược, anh không nói lý lẽ!”
Càng nói cô càng uất ức, lúc đầu thì đau trên mặt. Cái tát đó của Dịch Lam, có chỗ nào giống như bị một ông già đánh chứ? Tân Hoành thề, cho dù bây giờ cô chạy ngay đến đường lớn, tùy tiện tìm một người đàn ông trẻ tuổi đến tát một cái lên mặt cô cũng không có nặng như vậy.
Cô đã bị như vậy, anh còn bắt nạt cô.
Cô càng nói càng tức, nhưng người nọ lại càng kiêu ngạo, vậy mà lại bày mặt lạnh trước mặt cô. Chiếc khăn tay vốn đang áp trên mặt cô bỗng nhiên bị ném một phát, âm thanh trầm lắng vang lên, vừa vặn rơi xuống bàn trà.
Tân Hoành sửng sốt.
Dịch tân đã muốn đứng dậy, không nói thêm lời nào, bóng dáng cũng đã đi về phía cửa.
Trong lòng Tân Hoành loạn lên, đi theo sau: “Anh đi đâu vậy?”
Bước chân người nọ không dừng lại, chỉ thờ ơ để lại một câu: “Nếu anh ở đây khiến cho em chán ghét, vậy anh rời đi là được rồi.”
Trái tim chợt luống cuống, Tân Hoành cũng không để ý đau đớn và uất ức nữa, bước nhanh đuổi theo, vừa lúc chặn anh lại ở cửa.
Lưng của cô dán trên cánh cửa, chặn anh lại, ánh mắt sâu kín nhìn anh.
Thấy anh vẫn lạnh lùng như vậy, rốt cuộc trong ánh mắt của cô cũng hiện lên ánh nước.
Nửa bên mặt sưng như ông già, mắt cũng đỏ, cô đứng trước mặt anh như vậy, anh nghĩ nếu cô muốn mạng của anh, anh cũng sẽ cho.
“Biết sai rồi sao? Nếu như em biết rồi thì anh sẽ không giận nữa.” Anh nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp.
Lại một lần nữa bị anh ép khiến cho cô thấy uất ức, dù trong lòng không chịu, cũng chỉ cắn môi, gật đầu nói: “Ừm, sai rồi, anh đừng giận em.”
Cô nói xong, bỗng cảm thấy toàn thân siết chặt, xung quanh đều là ấm áp, dưới thân thể là nhiệt độ cơ thể tráng kiện.
Tay của anh vòng qua eo ôm chặt lấy cô, vùi đầu ở trên cổ, cọ sát da thịt với cô.
Giọng anh khàn khàn nói: “ Tân Hoành! Không có lần sau.”
Trong lòng cô chỉ muốn mau chóng dỗ được anh lần này, vì vậy nên không chút do dự gật đầu: “Được.”
Bên eo chợt đau nhói, nhưng anh lại nhanh buông ra, anh nghiêm giọng cảnh cáo bên tai cô: “Không cho phép lừa anh.”
Tân Hoành cảm giác 囧.
Dịch tân! Anh có thể đừng độc ác như vậy được không? Em là vợ của anh, chứ không phải kẻ thù của anh nha!
Dĩ nhiên, những lời này, bây giờ cô còn không dám nói, anh đang tức giận nên cô không dại gì mà rước lấy nhục.
Giọng nói của Dịch Tân trầm thấp, nhưng mang theo mười phần cảnh cáo: “Về sau, nếu như anh đã đẩy em về đằng sau, em không được tự tiện chạy đến ngăn ở phía trước người anh nữa.”
Trước người, sau lưng...
Trong lòng của Tân Hoành như bị thứ gì đó lấp đầy.
Dịch Tân! Khi anh đẩy em về phía sau, khi ngươi đẩy ta đến phía sau lúc, chẳng lẽ không phải đã che chở phía trước cho em rồi sao?
Anh có thể, sao em lại không thể chứ?
Cô nghĩ tới liền bật cười, nhưng mà trên mặt lại có chút ướt.
Cô cọ lên quần áo của anh.
Anh không thấy trên mặt cô ướt át, chỉ cảm thấy động tác thân mật nũng nịu của cô, liền dễ dàng thuận theo cô.
Lôi kéo cô ngồi xuống lần nữa, đổi khăn, tiếp tục chườm lạnh. Lần này, anh không làm khó cô nữa, cô dần yên tâm.
Anh hỏi: “Tại sao lại muốn đỡ cho anh?”
Cô không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Bởi vì anh sẽ không tránh.”
Chỉ trong nháy mắt, Tân Hoành bỗng thấy sững sờ, chỉ thấy đôi mắt của Dịch Lam đỏ ngầu vì giận dữ, sau đó ông vung tay lên, nhắm ngay mặt của Dịch Tân, mạnh mẽ giáng xuống.
“Mày là thằng cháu mất dạy!”
Chỉ trong nháy mắt, bước chân chợt di chuyển.
“Ba!”
Một âm thanh vang lên.
Tân Hoành chỉ cảm thấy má trái bỗng nóng bừng, đau rát đến tê dại. Thân thể như bị một sức mạnh đẩy ra, cô cố gắng ổn định thân thể nhưng vẫn không đứng vững, ngã xuống bên cạnh.
Bỗng nhiên bị rơi vào vòng ôm quen thuộc, bên hông có một bàn tay giữ chặt, siết đến đau nhói.
Lúc cái tát của Dịch Lam chuẩn bị rơi xuống, Tân Hoành đứng ở sau lưng Dịch Tân, không biết sao mà tốc độ lại nhanh như vậy, đứng ngăn cản trước người của Dịch Tân, tiếp đó thì Dịch Lam không giảm bớt chút sức lực nào mà đánh lên mặt của Tân Hoành.
Tay của Dịch Lam thoáng chốc cứng ngắc, dường như trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác được da mặt của Tân Hoành. Âm thanh vang dội vừa rồi, dường như vẫn còn vang vọng.
Mà ánh mắt lạnh lẽo của Dịch Tân nhìn chằm chằm Dịch Lam, giọng nói đã sớm kết băng: “Dịch lão gia! Không tiễn!”
Dịch Lam không nói một chữ nào, thân hình lộ vẻ gầy yếu bước đi.
Tân Hoành nghe âm thanh cửa bị đóng, trái tim như có cái gì đó đè ép, khẽ chìm xuống.
Trong khi trái tim cô vẫn đắm chìm trong nỗi buồn bực thì chợt có một tiếng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Tân Hoành! Em ngu ngốc hay là không có đầu óc vậy?”
Nhất thời, Tân Hoành có cảm giác giống như tai hoạ đến nơi. Cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng đứng đối diện trước mặt của Dịch Tân, ngượng ngùng cười một tiếng.
Nụ cười này của cô lại khiến vết thương bên má trái đau rát, đau đến mức cô phải nhíu mày.
Thấy cô như vậy, làm sao anh có thể tiếp tục thái độ lạnh lùng với cô được đây?
Ở trong lòng thở dài một cái, anh ngồi bên cạnh cô, cầm khăn lông ướt chườm lạnh cho cô.
Tân Hoành thấy mặc dù anh không có nói gì nữa, nhưng vẻ mặt lạnh lẽo này, rõ ràng viết “Không nên chọc tôi”, khiến cho cô bị dọa đến nỗi không dám nói lời nào.
Anh không nói câu nào, chỉ xoa mặt cho cô. Lúc này, thấy má trái của cô đã sưng lên như mặt ông già, máu tụ lại, trái tim giống như là bị cái gì đâm một cái, đau xót, vừa tức giận khiến trên tay khẽ dùng sức.
“Đau!”
Đột nhiên đau đến mức cô khẽ rên lên, theo bản năng liền muốn giơ tay đẩy bàn tay của anh ra.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chạm phải da thịt mát lạnh của anh khiến tức giận trong lòng anh giảm bớt, tay nhẹ nhàng hơn, cô cũng không đẩy anh ra nữa.
Cô chợt bừng tỉnh, nhìn anh mà oán hận trong lòng, lên án: “Dịch Tân! Anh lấy oán trả ơn.”
Anh cười xấu xa: “Giận sao? Nói cũng đã nói rồi, cái gì mà lấy oan báo ơn? Cái này gọi là có tội phải phạt, tội không thể tha!”
Hai bên thái dương của Tân Hoành giật giật: “Anh cố tình gây sự, anh muốn gán tội cho người khác!”
“Anh ngang ngược, anh không nói lý lẽ!”
Càng nói cô càng uất ức, lúc đầu thì đau trên mặt. Cái tát đó của Dịch Lam, có chỗ nào giống như bị một ông già đánh chứ? Tân Hoành thề, cho dù bây giờ cô chạy ngay đến đường lớn, tùy tiện tìm một người đàn ông trẻ tuổi đến tát một cái lên mặt cô cũng không có nặng như vậy.
Cô đã bị như vậy, anh còn bắt nạt cô.
Cô càng nói càng tức, nhưng người nọ lại càng kiêu ngạo, vậy mà lại bày mặt lạnh trước mặt cô. Chiếc khăn tay vốn đang áp trên mặt cô bỗng nhiên bị ném một phát, âm thanh trầm lắng vang lên, vừa vặn rơi xuống bàn trà.
Tân Hoành sửng sốt.
Dịch tân đã muốn đứng dậy, không nói thêm lời nào, bóng dáng cũng đã đi về phía cửa.
Trong lòng Tân Hoành loạn lên, đi theo sau: “Anh đi đâu vậy?”
Bước chân người nọ không dừng lại, chỉ thờ ơ để lại một câu: “Nếu anh ở đây khiến cho em chán ghét, vậy anh rời đi là được rồi.”
Trái tim chợt luống cuống, Tân Hoành cũng không để ý đau đớn và uất ức nữa, bước nhanh đuổi theo, vừa lúc chặn anh lại ở cửa.
Lưng của cô dán trên cánh cửa, chặn anh lại, ánh mắt sâu kín nhìn anh.
Thấy anh vẫn lạnh lùng như vậy, rốt cuộc trong ánh mắt của cô cũng hiện lên ánh nước.
Nửa bên mặt sưng như ông già, mắt cũng đỏ, cô đứng trước mặt anh như vậy, anh nghĩ nếu cô muốn mạng của anh, anh cũng sẽ cho.
“Biết sai rồi sao? Nếu như em biết rồi thì anh sẽ không giận nữa.” Anh nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp.
Lại một lần nữa bị anh ép khiến cho cô thấy uất ức, dù trong lòng không chịu, cũng chỉ cắn môi, gật đầu nói: “Ừm, sai rồi, anh đừng giận em.”
Cô nói xong, bỗng cảm thấy toàn thân siết chặt, xung quanh đều là ấm áp, dưới thân thể là nhiệt độ cơ thể tráng kiện.
Tay của anh vòng qua eo ôm chặt lấy cô, vùi đầu ở trên cổ, cọ sát da thịt với cô.
Giọng anh khàn khàn nói: “ Tân Hoành! Không có lần sau.”
Trong lòng cô chỉ muốn mau chóng dỗ được anh lần này, vì vậy nên không chút do dự gật đầu: “Được.”
Bên eo chợt đau nhói, nhưng anh lại nhanh buông ra, anh nghiêm giọng cảnh cáo bên tai cô: “Không cho phép lừa anh.”
Tân Hoành cảm giác 囧.
Dịch tân! Anh có thể đừng độc ác như vậy được không? Em là vợ của anh, chứ không phải kẻ thù của anh nha!
Dĩ nhiên, những lời này, bây giờ cô còn không dám nói, anh đang tức giận nên cô không dại gì mà rước lấy nhục.
Giọng nói của Dịch Tân trầm thấp, nhưng mang theo mười phần cảnh cáo: “Về sau, nếu như anh đã đẩy em về đằng sau, em không được tự tiện chạy đến ngăn ở phía trước người anh nữa.”
Trước người, sau lưng...
Trong lòng của Tân Hoành như bị thứ gì đó lấp đầy.
Dịch Tân! Khi anh đẩy em về phía sau, khi ngươi đẩy ta đến phía sau lúc, chẳng lẽ không phải đã che chở phía trước cho em rồi sao?
Anh có thể, sao em lại không thể chứ?
Cô nghĩ tới liền bật cười, nhưng mà trên mặt lại có chút ướt.
Cô cọ lên quần áo của anh.
Anh không thấy trên mặt cô ướt át, chỉ cảm thấy động tác thân mật nũng nịu của cô, liền dễ dàng thuận theo cô.
Lôi kéo cô ngồi xuống lần nữa, đổi khăn, tiếp tục chườm lạnh. Lần này, anh không làm khó cô nữa, cô dần yên tâm.
Anh hỏi: “Tại sao lại muốn đỡ cho anh?”
Cô không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Bởi vì anh sẽ không tránh.”