Edit: TranGemy
“A!”
Tiếng hét vừa cất lên thì cánh tay anh ôm cô cũng siết chặt lại.
Trong nháy mắt ba hồn của cô đã bay mất hai phách rưỡi, hai tay cũng có ý thức mà ôm chặt lấy cổ anh, trong lòng vừa sợ vừa giận, hung hăng lườm người đàn ông kia: “Anh lại muốn làm cái gì nữa?”
Dịch Tân chỉ nheo mắt lại, nhìn cô, ngắn gọn đơn giản, dịu dàng nói: “Không phải là em hỏi anh sao? Anh là đang cho em câu trả lời đấy thôi.”
“Ai hỏi anh?” Cô bị anh làm cho giật mình chẳng hiểu gì, vô cùng tức giận, giọng nói cũng trở nên hung dữ.
Nhưng mà anh vẫn làm như không biết, thản nhiên cười đến gió thổi mây bay: “Em. Vừa lúc nãy không phải là muốn hỏi anh, nếu như em cũng chơi nhị long hí châu, anh mà còn không hiểu nữa thì sao có thể yêu em được chứ?”
Cô hơi không theo kịp tư duy của anh, một cục tức dồn lên ngực, giận dữ bất bình kháng nghị: “Đoán linh tinh! Ai muốn hỏi anh cái này?”
Dịch Tân sâu sắc nhìn cô, cười cười tỏ ra đồng tình cô nói chí phải: “Được, anh đoán linh tinh. Vậy em muốn hỏi cái gì?”
Cô hừ khẽ: “Cái em hỏi là, nếu như… Anh có còn chăm sóc em chu đáo như thế này không?”
Anh nghe thấy thế thì dừng bước chân, nhìn cô, nghiêm túc suy nghĩ.
Tân Hoành chăm chú theo dõi thái độ của anh, một lúc lâu sau, đến nỗi trong lòng cô cũng không nhịn được mà trở nên khẩn trương thì anh mới mở miệng, lại hỏi ngược lại cô: “Cái này với cái anh đoán, không phải là cùng một ý sao?”
Tân Hoành cắm đầu vào trong lòng anh.
Cô nhận thua: “Anh nói thế nào thì chính là thế đó!”
Dịch Tân cúi đầu ngắm đỉnh đầu cô vùi trong ngực mình, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt: “Ừ, vậy thì không.”
Cô nghe thấy thế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt anh: “Thật sẽ không?”
Anh làm vẻ mặt tất nhiên: “Kinh ngạc vậy sao? Chẳng lẽ anh phản ứng như vừa rồi còn chưa đủ tỏ rõ thái độ của anh à?”
Vừa rồi… Tân Hoành đang suy nghĩ, lại nghe thấy anh nói: “Em mà chọc giận anh, ôm em nhất định là không thể nào, lôi cổ em đi thì còn có thể suy tính một chút.”
Anh nói xong còn nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống mặt đất.
Cô nhìn theo ánh mắt anh, lại thấy bọn họ đang dừng lại giữa cầu thang.
Thoáng một cái, cả người không tự chủ được khẽ run, lời nói cũng bật ra như tiếng lòng thảng thốt của cô: “Trên cầu thang, cũng lôi sao?”
“Em cảm thấy, em còn có lựa chọn không?”
Cô phản xạ có điều kiện, lắc đầu: “Không có.”
Cô nói xong cũng khiến chính mình bị hù sợ, gần như theo bản năng, đột nhiên hai tay nắm chặt lại, ôm cứng lấy thân thể anh: ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Không cho phép buông em ra!”
Anh cười với vẻ đương nhiên, cũng siết chặt cánh tay, ôm cô trong lòng dụ dỗ: “Được, không buông.”
Cô cảm thấy ngọt ngào trong lòng, đang chôn mặt trước ngực anh cười trộm, ngang hông lại bất ngờ đau nhói.
Cô sắp nổi giận, lại nghe thấy anh thở dài: “Nhưng mà, em cũng không cần phải đặt ra những giả thiết này với anh.”
Khuôn mặt cô đang vùi sâu trong lòng anh có chút giật mình.
Anh lại nói: “Anh sợ, anh sẽ không cẩn thận mà làm thật mất.”
Tân Hoành: “…”
Lúc này anh mới an tĩnh ôm cô lên lầu.
Trong lòng cô còn đang suy nghĩ tới chuyện này, không mấy chú ý cho đến khi anh đặt cô lên ghế sô pha thì mới giật mình, anh lại đưa cô đến thư phòng.
Cô khó hiểu nhìn anh: “Anh tới đây làm gì?”
Anh tiện tay mở máy vi tính ra, sau đó mới nhìn cô, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt: “Anh phải làm việc.”
Tân Hoành: “…”
“Anh phải làm việc còn đưa em đến đây làm gì?”
“Ở bên cạnh anh.”
"Em bị thương."
“Anh biết, cho nên anh mới để em ngồi trên ghế, không bắt em làm gì khác.” Anh đáp rất có tình có lý.
Tân Hoành: “…”
Trong thời gian bọn họ nói chuyện, máy vi tính đã khởi động xong. Ngón tay thon dài của Dịch Tân nhấn một cái vào biểu tượng video call.
Anh đối diện với màn hình, cất giọng nói lạnh nhạt: “Chuẩn bị họp.”
“Dạ, Tân thiếu.”
Tân Hoành ngồi ở góc sô pha, không nhìn được hình ảnh trên màn hình… Camera cũng không thấy được chỗ cô, nhưng nghe giọng nói thì đối phương đích thị là Nguyên Thâm.
Cô nhìn góc mặt nghiêng của anh, dáng vẻ bình thường của anh vốn là khuôn mặt đẹp trai có chút biếng nhác, lúc này từng đường cong trên mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Anh phải làm việc, cũng không phải là nói đùa.
Anh xoay ghế, nhìn về phía cô: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ “Để em ở trong phòng ngủ, em lại phải ở một mình, không bằng ở đây với anh.”
Lại nói: “Lát nữa, em ngoan, đừng có lên tiếng.”
Tân Hoành cạn lời.
Tại sao cô lại có cảm giác như anh đang trông trẻ con thế này?
Nhưng sau đó, cô vẫn gật gật…
Lại nghĩ đến câu, anh sợ, anh sẽ không cẩn thận làm thật…
Trong lòng khẽ giật một cái, cô cẩn thận lên tiếng: “Dịch Tân.”
“Hả?”
“Giả thiết có nghĩa là, trên thực tế sẽ không tồn tại. Cho dù là trên mặt chữ, hay là hành động, đều như vậy.”
Anh nghe thấy vậy khuôn mặt hơi thất thần, sau đó mới nghĩ ra, cười khé: “Ừm, lời giải thích này rất chính xác.”
Cô cười cười, thầm nghĩ: Còn phải nói, đó là đương nhiên, chơi loại trò chơi dùng miệng lưỡi, mình có thể dọa được người ta rồi!
Anh tiếp tục công việc sau đó lại nói thêm: “Chỉ là, anh sẽ nghĩ nhiều đấy.”
Tân Hoành: “…”
“Cho nên, ở nhà chúng ta, giả thiết cũng không cho phép."
Tân Hoành hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Khả năng làm việc của Nguyên Thâm rất hiệu suất, lúc này trên loa máy tính đã có tiếng động vang lên, hình như là các thành viên tham gia họp đã đến đủ.
Dịch Tân quay đầu nhìn về phía máy tính, trong nháy mắt biểu hiện trên mặt đã trở nên nghiêm túc: “Giám đốc tài chính, tiếp tục.”
“Dạ, tổng giám đốc. Quý trước công ty…”
Trong loa truyền đến tiếng nói của một người đàn ông trung niên, báo cáo rõ ràng, đâu vào đấy. Nghe giọng, Tân Hoành ngay lập tức đoán ra, nhất định là nhân viên lão thành. Vấn đề tài chính, còn có mấy công vụ kia, cô cũng không muốn thám thính cái gì, lúc này, những vấn đề nói ra ở đây không chừng có thể coi là toàn những báo cáo “cơ mật”, lọt vào tai cô lại chẳng đọng lại một chữ.
Cô còn đang suy nghĩ về mấy chữ kia của Dịch Tân.
Tiếp tục…
“A!”
Tiếng hét vừa cất lên thì cánh tay anh ôm cô cũng siết chặt lại.
Trong nháy mắt ba hồn của cô đã bay mất hai phách rưỡi, hai tay cũng có ý thức mà ôm chặt lấy cổ anh, trong lòng vừa sợ vừa giận, hung hăng lườm người đàn ông kia: “Anh lại muốn làm cái gì nữa?”
Dịch Tân chỉ nheo mắt lại, nhìn cô, ngắn gọn đơn giản, dịu dàng nói: “Không phải là em hỏi anh sao? Anh là đang cho em câu trả lời đấy thôi.”
“Ai hỏi anh?” Cô bị anh làm cho giật mình chẳng hiểu gì, vô cùng tức giận, giọng nói cũng trở nên hung dữ.
Nhưng mà anh vẫn làm như không biết, thản nhiên cười đến gió thổi mây bay: “Em. Vừa lúc nãy không phải là muốn hỏi anh, nếu như em cũng chơi nhị long hí châu, anh mà còn không hiểu nữa thì sao có thể yêu em được chứ?”
Cô hơi không theo kịp tư duy của anh, một cục tức dồn lên ngực, giận dữ bất bình kháng nghị: “Đoán linh tinh! Ai muốn hỏi anh cái này?”
Dịch Tân sâu sắc nhìn cô, cười cười tỏ ra đồng tình cô nói chí phải: “Được, anh đoán linh tinh. Vậy em muốn hỏi cái gì?”
Cô hừ khẽ: “Cái em hỏi là, nếu như… Anh có còn chăm sóc em chu đáo như thế này không?”
Anh nghe thấy thế thì dừng bước chân, nhìn cô, nghiêm túc suy nghĩ.
Tân Hoành chăm chú theo dõi thái độ của anh, một lúc lâu sau, đến nỗi trong lòng cô cũng không nhịn được mà trở nên khẩn trương thì anh mới mở miệng, lại hỏi ngược lại cô: “Cái này với cái anh đoán, không phải là cùng một ý sao?”
Tân Hoành cắm đầu vào trong lòng anh.
Cô nhận thua: “Anh nói thế nào thì chính là thế đó!”
Dịch Tân cúi đầu ngắm đỉnh đầu cô vùi trong ngực mình, khóe môi cong lên một đường cong đẹp mắt: “Ừ, vậy thì không.”
Cô nghe thấy thế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào mắt anh: “Thật sẽ không?”
Anh làm vẻ mặt tất nhiên: “Kinh ngạc vậy sao? Chẳng lẽ anh phản ứng như vừa rồi còn chưa đủ tỏ rõ thái độ của anh à?”
Vừa rồi… Tân Hoành đang suy nghĩ, lại nghe thấy anh nói: “Em mà chọc giận anh, ôm em nhất định là không thể nào, lôi cổ em đi thì còn có thể suy tính một chút.”
Anh nói xong còn nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống mặt đất.
Cô nhìn theo ánh mắt anh, lại thấy bọn họ đang dừng lại giữa cầu thang.
Thoáng một cái, cả người không tự chủ được khẽ run, lời nói cũng bật ra như tiếng lòng thảng thốt của cô: “Trên cầu thang, cũng lôi sao?”
“Em cảm thấy, em còn có lựa chọn không?”
Cô phản xạ có điều kiện, lắc đầu: “Không có.”
Cô nói xong cũng khiến chính mình bị hù sợ, gần như theo bản năng, đột nhiên hai tay nắm chặt lại, ôm cứng lấy thân thể anh: ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Không cho phép buông em ra!”
Anh cười với vẻ đương nhiên, cũng siết chặt cánh tay, ôm cô trong lòng dụ dỗ: “Được, không buông.”
Cô cảm thấy ngọt ngào trong lòng, đang chôn mặt trước ngực anh cười trộm, ngang hông lại bất ngờ đau nhói.
Cô sắp nổi giận, lại nghe thấy anh thở dài: “Nhưng mà, em cũng không cần phải đặt ra những giả thiết này với anh.”
Khuôn mặt cô đang vùi sâu trong lòng anh có chút giật mình.
Anh lại nói: “Anh sợ, anh sẽ không cẩn thận mà làm thật mất.”
Tân Hoành: “…”
Lúc này anh mới an tĩnh ôm cô lên lầu.
Trong lòng cô còn đang suy nghĩ tới chuyện này, không mấy chú ý cho đến khi anh đặt cô lên ghế sô pha thì mới giật mình, anh lại đưa cô đến thư phòng.
Cô khó hiểu nhìn anh: “Anh tới đây làm gì?”
Anh tiện tay mở máy vi tính ra, sau đó mới nhìn cô, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt: “Anh phải làm việc.”
Tân Hoành: “…”
“Anh phải làm việc còn đưa em đến đây làm gì?”
“Ở bên cạnh anh.”
"Em bị thương."
“Anh biết, cho nên anh mới để em ngồi trên ghế, không bắt em làm gì khác.” Anh đáp rất có tình có lý.
Tân Hoành: “…”
Trong thời gian bọn họ nói chuyện, máy vi tính đã khởi động xong. Ngón tay thon dài của Dịch Tân nhấn một cái vào biểu tượng video call.
Anh đối diện với màn hình, cất giọng nói lạnh nhạt: “Chuẩn bị họp.”
“Dạ, Tân thiếu.”
Tân Hoành ngồi ở góc sô pha, không nhìn được hình ảnh trên màn hình… Camera cũng không thấy được chỗ cô, nhưng nghe giọng nói thì đối phương đích thị là Nguyên Thâm.
Cô nhìn góc mặt nghiêng của anh, dáng vẻ bình thường của anh vốn là khuôn mặt đẹp trai có chút biếng nhác, lúc này từng đường cong trên mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Anh phải làm việc, cũng không phải là nói đùa.
Anh xoay ghế, nhìn về phía cô: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ “Để em ở trong phòng ngủ, em lại phải ở một mình, không bằng ở đây với anh.”
Lại nói: “Lát nữa, em ngoan, đừng có lên tiếng.”
Tân Hoành cạn lời.
Tại sao cô lại có cảm giác như anh đang trông trẻ con thế này?
Nhưng sau đó, cô vẫn gật gật…
Lại nghĩ đến câu, anh sợ, anh sẽ không cẩn thận làm thật…
Trong lòng khẽ giật một cái, cô cẩn thận lên tiếng: “Dịch Tân.”
“Hả?”
“Giả thiết có nghĩa là, trên thực tế sẽ không tồn tại. Cho dù là trên mặt chữ, hay là hành động, đều như vậy.”
Anh nghe thấy vậy khuôn mặt hơi thất thần, sau đó mới nghĩ ra, cười khé: “Ừm, lời giải thích này rất chính xác.”
Cô cười cười, thầm nghĩ: Còn phải nói, đó là đương nhiên, chơi loại trò chơi dùng miệng lưỡi, mình có thể dọa được người ta rồi!
Anh tiếp tục công việc sau đó lại nói thêm: “Chỉ là, anh sẽ nghĩ nhiều đấy.”
Tân Hoành: “…”
“Cho nên, ở nhà chúng ta, giả thiết cũng không cho phép."
Tân Hoành hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Khả năng làm việc của Nguyên Thâm rất hiệu suất, lúc này trên loa máy tính đã có tiếng động vang lên, hình như là các thành viên tham gia họp đã đến đủ.
Dịch Tân quay đầu nhìn về phía máy tính, trong nháy mắt biểu hiện trên mặt đã trở nên nghiêm túc: “Giám đốc tài chính, tiếp tục.”
“Dạ, tổng giám đốc. Quý trước công ty…”
Trong loa truyền đến tiếng nói của một người đàn ông trung niên, báo cáo rõ ràng, đâu vào đấy. Nghe giọng, Tân Hoành ngay lập tức đoán ra, nhất định là nhân viên lão thành. Vấn đề tài chính, còn có mấy công vụ kia, cô cũng không muốn thám thính cái gì, lúc này, những vấn đề nói ra ở đây không chừng có thể coi là toàn những báo cáo “cơ mật”, lọt vào tai cô lại chẳng đọng lại một chữ.
Cô còn đang suy nghĩ về mấy chữ kia của Dịch Tân.
Tiếp tục…