Edit: TranGemy - ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Tân Hoành hoài nghi, Lạc Tiểu Xuyên ra hiệu với cô rồi chậm rãi đi đến cạnh cửa, xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt nhìn vào, bên trong phòng bệnh là rất nhiều các dây dợ và ống dẫn uốn lượn, trong đó là dòng máu đang chảy tuần hoàn, còn chính giữa giường là chủ nhân của số máu chảy trong ống.
Tân Hoành chăm chú nhìn lại, thấy trên gương mặt của người bệnh nhân nam đó là nét mặt già nua, màu da vàng như nến với đầy những nếp nhăn. Người này nhìn có vẻ quen quen. Lạc Tiểu Xuyên đi đến bên cạnh cô, khẽ than: “Đó là ba tôi, nghe nói cô đã từng gặp.”
Lạc Tiểu Xuyên nói với giọng chẳng có cảm xúc: “Suy thận, mỗi tháng phải lọc máu một lần, nhưng nói khó nghe ra thì cũng vô dụng. Chúng tôi một mặt chờ đợi thận ghép, một mặt vàng sợ hãi.”
Tân Hoành chuyển ánh mắt từ phía người nằm trong phòng bệnh sang nhìn Lạc Tiểu Xuyên. Lạc Tiểu Xuyên cười tự giễu: “Sợ dù có đợi được cũng chẳng có tiền nên sẽ bỏ lỡ, cũng sợ hãi quá trình chờ đợi ấy. Trong lúc chờ đợi… Bệnh viện cứ đưa ra từng khoản, từng khoản viện phí một.”
Trong lòng Tân Hoành chua chát, trong lòng lan tràn cảm giác xấu hổ và đồng cảm không sao nói nổi. Lạc Tiểu Xuyên chỉ thản nhiên cười, lôi kéo Tân Hoành quay đi: “Chúng ta đi trước đi.”
Tân Hoành do dự: “Ba cô.”
Lạc Tiểu Xuyên nhíu mày: “Không sao, chúng ta vừa đi, mẹ tôi sẽ trở lại, bà ấy sẽ chăm sóc ba tôi.”
Tân Hoành ngẩn ra, sau đó mới giật mình. Đúng vậy, nếu thực sự chạm mặt Trương Tiểu Thúy mới đúng là bực mình, Trương Tiểu Thúy có xấu hổ thì vẫn nên tránh càng xa càng tốt, tốt nhất là không nhìn thấy. Tân Hoành nghĩ thế nên rời khỏi đó cùng với Lạc Tiểu Xuyên.
Hai người đến quán cà phê gần đó ngồi, Lạc Tiểu Xuyên nhìn Tân Hoành, nói: “Cô có tin là có rất nhiều người phụ nữ ghét cô không?”
Tân Hoành không ngờ Lạc Tiểu Xuyên lại hỏi vấn đề này, nhất thời ngẩn ra, suy nghĩ rồi bừng tỉnh tự cười nhạo: “Tôi tin là Tân Hoành của hai mươi năm đầu đời sẽ không bị ai đố kỵ.”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế chỉ cười mà không nói gì. Đúng vậy, mọi người thường dễ bị sự thực trước mắt làm cho hoa mắt, thấy người khác vung tiền như rác, trong lòng sẽ có ít nhiều ghen tị, cũng cảm thấy thèm muốn, vì sao lại là cô, chứ không phải là mình?
Nhưng không có đường đời của ai là luôn thuận buồm xuôi gió, không có ai luôn sống tốt cả, hiện tại cũng vậy, mà tương lai cũng thế. Lúc Tân Hoành đau khổ tuyệt vọng, lúc cô bị bắt nạt thì có ai ở sau lưng cô nghĩ: Vì sao lại là cô ấy mà không phải là mình ư?
Chắc chắn là không! Cho dù có cũng chỉ là cảm thán may mắn: May mà không phải mình!
Nhưng đây chính là cuộc sống, là cuộc sống của một con người, gắn liền với người đó từ khi sinh ra đến lúc chết đi, cho dù buồn hay vui, đau khổ hay hạnh phúc đều không liên quan đến người khác, tất cả chỉ có mình bạn. Nếu ngay từ đầu người ngoài đã lạnh nhạt với nỗi đau của cô, còn nghĩ may mà không phải mình, vậy lúc này, có lý gì lại đi ghen tị với cô?
Lạc Tiểu Xuyên biết không phải ai cũng có thể chịu đựng được những thứ mà Tân Hoành đã phải chịu, chỉ là Lạc Tiểu Xuyên nghĩ… Nếu là cô ta, cô ta có thể chịu đựng. Cô ta mới là người có thể chân chính ghen tị, bởi cô cũng có thể nói là cô ta ghen tị với tất cả những gì Tân Hoành có.
Tân Hoành có được tất cả những thứ Lạc Tiểu Xuyên muốn, thậm chí là cả 20 năm tăm tối đầu đời đó của cô. Lạc Tiểu Xuyên nghĩ lại nhưng cũng không nói gì thêm. Tân Hoành thấy thế thì cho rằng cô ta cũng là một trong những con người nông cạn kia.
Lạc Tiểu Xuyên cười khổ trong lòng, trên mặt lại vẫn bình tĩnh: “Ghen tị, nhưng không hề muốn phá hoại, cô có tin không?”
Tân Hoành nhìn Lạc Tiểu Xuyên, chỉ cảm thấy hôm nay cô ta hình như có vẻ gì đó rất xa lạ. Cảm giác đó lúc đầu thì không có, sau này khi lừa gạt cô cũng không có, cho đến hôm nay mới xuất hiện. Xa lạ, sâu sắc và thần bí.
Trong lòng Tân Hoành cảm thấy hơi bất an, nhưng lại lập tức nghĩ đến người ở trên giường bệnh trong bệnh viện, cũng không mấy đề phòng mà trầm ngâm rồi gật đầu: “Tin.”
Lạc Tiểu Xuyên cười: “Vậy cứ cho là tôi vô tình đi. Vô tình lừa gạt cô, cũng vô tình phá hoại cuộc sống của cô. Gọi cô đến đây chỉ là để giải thích với cô một lời giải thích tôi cảm thấy cần nói với cô. Không có ý gì khác, cho dù nghĩ thế nào cũng chỉ hi vọng Lạc Tiểu Xuyên ở trong mắt Tân Hoành không đến mức quá kinh khủng.”
Tân Hoành ngước lên: “Quá kinh khủng? Không đến nỗi thế.”
Lạc Tiểu Xuyên lại lắc đầu: “Một khi phụ nữ ghen tị với người khác thì tuyệt đối không muốn mình trở nên thất bại trước mặt người đó. Đó là lý do lần đầu tiên ngồi với nhau ở quán cà phê, tôi có thể thẳng thắn nói với cô là tôi thiếu tiền, nhưng lại không nói là để chữa bệnh cho ba tôi mà lại nói dối là để dành làm của hồi môn. Không ngờ tôi cẩn thận giữ gìn hình tượng trong lòng cô như thế, cuối cùng vẫn khiến hình ảnh của mình bị đập bể như thế… Nghĩ lại cái gì cũng chẳng còn.”
Tân Hoành chỉ nhẹ nhàng nhìn cô ta: “Tôi không hề nghĩ cô sẽ ghen tị với tôi, bởi vì cô cũng đâu có thích Dịch Tân.”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế thì không nhịn được cười khẽ: “Đúng, tôi không thích Dịch Tân, mà xem ra Dịch Tân cũng là điều duy nhất cô có. Như vậy xem ra đúng là không tìm ra được lý do để ghen tị. Vậy cô cứ coi như đây là điều duy nhất cứu vãn cái thủ đoạn yếu kém đó của tôi đi.”
Thủ đoạn. Lạc Tiểu Xuyên thẳng thắn nói ra khiến Tân Hoành cũng không được tự nhiên, con ngươi trong trẻo bình tĩnh nhìn Lạc Tiểu Xuyên: “Được, từ nay về sau chúng ta không cần gặp mặt nữa. Cô quên tôi đi, tôi cũng quên cô, giữa chúng ta sẽ không có gì mất mặt như vừa nói nữa.”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế thì trong lòng chấn động. Vốn dĩ điều cô ta muốn cũng không phải được Tân Hoành tha thứ, bởi hai chữ tha thứ là thứ cô ta không thể nào chịu nổi. Nhưng Tân Hoành không dùng từ tha thứ mà là một từ còn sâu sắc hơn cả tha thứ.
Cô không nói tha thứ, cô chỉ nói quên đi. Lạc Tiểu Xuyên biết, trên thế gian này, ‘quên đi’ còn đáng quý và thẳng thắn hơn cả ‘không sao’. Bởi vì quên nghe như thể là không thiếu nợ nhưng thật ra mới là thực sự để lại tôn nghiêm cho đối phương.
Để lại tôn nghiêm cho đối phương mới thực sự là phóng khoáng. Lạc Tiểu Xuyên nhất thời không biết đáp lại thế nào. Tân Hoành đã đứng lên, định đi nhưng nghĩ lại rồi nhìn Lạc Tiểu Xuyên, nói: “Tôi sẽ bảo Phong Dương giải quyết vấn đề bệnh của ba cô, cô yên tâm, cái này không gây trở ngại cho việc tôi quên cô.”
Trong mắt Lạc Tiểu Xuyên lại xẹt qua sự chấn động ngổn ngang, nhưng sự chấn động ấy không chỉ vì bất ngờ, mà còn có phần… hổ thẹn.
Tân Hoành đi về phía cửa, Lạc Tiểu Xuyên nhắm mắt lại. Cô ta không gọi cô lại, bởi vì cô ta biết Tân Hoành không đi được.
Tân Hoành hoài nghi, Lạc Tiểu Xuyên ra hiệu với cô rồi chậm rãi đi đến cạnh cửa, xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt nhìn vào, bên trong phòng bệnh là rất nhiều các dây dợ và ống dẫn uốn lượn, trong đó là dòng máu đang chảy tuần hoàn, còn chính giữa giường là chủ nhân của số máu chảy trong ống.
Tân Hoành chăm chú nhìn lại, thấy trên gương mặt của người bệnh nhân nam đó là nét mặt già nua, màu da vàng như nến với đầy những nếp nhăn. Người này nhìn có vẻ quen quen. Lạc Tiểu Xuyên đi đến bên cạnh cô, khẽ than: “Đó là ba tôi, nghe nói cô đã từng gặp.”
Lạc Tiểu Xuyên nói với giọng chẳng có cảm xúc: “Suy thận, mỗi tháng phải lọc máu một lần, nhưng nói khó nghe ra thì cũng vô dụng. Chúng tôi một mặt chờ đợi thận ghép, một mặt vàng sợ hãi.”
Tân Hoành chuyển ánh mắt từ phía người nằm trong phòng bệnh sang nhìn Lạc Tiểu Xuyên. Lạc Tiểu Xuyên cười tự giễu: “Sợ dù có đợi được cũng chẳng có tiền nên sẽ bỏ lỡ, cũng sợ hãi quá trình chờ đợi ấy. Trong lúc chờ đợi… Bệnh viện cứ đưa ra từng khoản, từng khoản viện phí một.”
Trong lòng Tân Hoành chua chát, trong lòng lan tràn cảm giác xấu hổ và đồng cảm không sao nói nổi. Lạc Tiểu Xuyên chỉ thản nhiên cười, lôi kéo Tân Hoành quay đi: “Chúng ta đi trước đi.”
Tân Hoành do dự: “Ba cô.”
Lạc Tiểu Xuyên nhíu mày: “Không sao, chúng ta vừa đi, mẹ tôi sẽ trở lại, bà ấy sẽ chăm sóc ba tôi.”
Tân Hoành ngẩn ra, sau đó mới giật mình. Đúng vậy, nếu thực sự chạm mặt Trương Tiểu Thúy mới đúng là bực mình, Trương Tiểu Thúy có xấu hổ thì vẫn nên tránh càng xa càng tốt, tốt nhất là không nhìn thấy. Tân Hoành nghĩ thế nên rời khỏi đó cùng với Lạc Tiểu Xuyên.
Hai người đến quán cà phê gần đó ngồi, Lạc Tiểu Xuyên nhìn Tân Hoành, nói: “Cô có tin là có rất nhiều người phụ nữ ghét cô không?”
Tân Hoành không ngờ Lạc Tiểu Xuyên lại hỏi vấn đề này, nhất thời ngẩn ra, suy nghĩ rồi bừng tỉnh tự cười nhạo: “Tôi tin là Tân Hoành của hai mươi năm đầu đời sẽ không bị ai đố kỵ.”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế chỉ cười mà không nói gì. Đúng vậy, mọi người thường dễ bị sự thực trước mắt làm cho hoa mắt, thấy người khác vung tiền như rác, trong lòng sẽ có ít nhiều ghen tị, cũng cảm thấy thèm muốn, vì sao lại là cô, chứ không phải là mình?
Nhưng không có đường đời của ai là luôn thuận buồm xuôi gió, không có ai luôn sống tốt cả, hiện tại cũng vậy, mà tương lai cũng thế. Lúc Tân Hoành đau khổ tuyệt vọng, lúc cô bị bắt nạt thì có ai ở sau lưng cô nghĩ: Vì sao lại là cô ấy mà không phải là mình ư?
Chắc chắn là không! Cho dù có cũng chỉ là cảm thán may mắn: May mà không phải mình!
Nhưng đây chính là cuộc sống, là cuộc sống của một con người, gắn liền với người đó từ khi sinh ra đến lúc chết đi, cho dù buồn hay vui, đau khổ hay hạnh phúc đều không liên quan đến người khác, tất cả chỉ có mình bạn. Nếu ngay từ đầu người ngoài đã lạnh nhạt với nỗi đau của cô, còn nghĩ may mà không phải mình, vậy lúc này, có lý gì lại đi ghen tị với cô?
Lạc Tiểu Xuyên biết không phải ai cũng có thể chịu đựng được những thứ mà Tân Hoành đã phải chịu, chỉ là Lạc Tiểu Xuyên nghĩ… Nếu là cô ta, cô ta có thể chịu đựng. Cô ta mới là người có thể chân chính ghen tị, bởi cô cũng có thể nói là cô ta ghen tị với tất cả những gì Tân Hoành có.
Tân Hoành có được tất cả những thứ Lạc Tiểu Xuyên muốn, thậm chí là cả 20 năm tăm tối đầu đời đó của cô. Lạc Tiểu Xuyên nghĩ lại nhưng cũng không nói gì thêm. Tân Hoành thấy thế thì cho rằng cô ta cũng là một trong những con người nông cạn kia.
Lạc Tiểu Xuyên cười khổ trong lòng, trên mặt lại vẫn bình tĩnh: “Ghen tị, nhưng không hề muốn phá hoại, cô có tin không?”
Tân Hoành nhìn Lạc Tiểu Xuyên, chỉ cảm thấy hôm nay cô ta hình như có vẻ gì đó rất xa lạ. Cảm giác đó lúc đầu thì không có, sau này khi lừa gạt cô cũng không có, cho đến hôm nay mới xuất hiện. Xa lạ, sâu sắc và thần bí.
Trong lòng Tân Hoành cảm thấy hơi bất an, nhưng lại lập tức nghĩ đến người ở trên giường bệnh trong bệnh viện, cũng không mấy đề phòng mà trầm ngâm rồi gật đầu: “Tin.”
Lạc Tiểu Xuyên cười: “Vậy cứ cho là tôi vô tình đi. Vô tình lừa gạt cô, cũng vô tình phá hoại cuộc sống của cô. Gọi cô đến đây chỉ là để giải thích với cô một lời giải thích tôi cảm thấy cần nói với cô. Không có ý gì khác, cho dù nghĩ thế nào cũng chỉ hi vọng Lạc Tiểu Xuyên ở trong mắt Tân Hoành không đến mức quá kinh khủng.”
Tân Hoành ngước lên: “Quá kinh khủng? Không đến nỗi thế.”
Lạc Tiểu Xuyên lại lắc đầu: “Một khi phụ nữ ghen tị với người khác thì tuyệt đối không muốn mình trở nên thất bại trước mặt người đó. Đó là lý do lần đầu tiên ngồi với nhau ở quán cà phê, tôi có thể thẳng thắn nói với cô là tôi thiếu tiền, nhưng lại không nói là để chữa bệnh cho ba tôi mà lại nói dối là để dành làm của hồi môn. Không ngờ tôi cẩn thận giữ gìn hình tượng trong lòng cô như thế, cuối cùng vẫn khiến hình ảnh của mình bị đập bể như thế… Nghĩ lại cái gì cũng chẳng còn.”
Tân Hoành chỉ nhẹ nhàng nhìn cô ta: “Tôi không hề nghĩ cô sẽ ghen tị với tôi, bởi vì cô cũng đâu có thích Dịch Tân.”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế thì không nhịn được cười khẽ: “Đúng, tôi không thích Dịch Tân, mà xem ra Dịch Tân cũng là điều duy nhất cô có. Như vậy xem ra đúng là không tìm ra được lý do để ghen tị. Vậy cô cứ coi như đây là điều duy nhất cứu vãn cái thủ đoạn yếu kém đó của tôi đi.”
Thủ đoạn. Lạc Tiểu Xuyên thẳng thắn nói ra khiến Tân Hoành cũng không được tự nhiên, con ngươi trong trẻo bình tĩnh nhìn Lạc Tiểu Xuyên: “Được, từ nay về sau chúng ta không cần gặp mặt nữa. Cô quên tôi đi, tôi cũng quên cô, giữa chúng ta sẽ không có gì mất mặt như vừa nói nữa.”
Lạc Tiểu Xuyên nghe thế thì trong lòng chấn động. Vốn dĩ điều cô ta muốn cũng không phải được Tân Hoành tha thứ, bởi hai chữ tha thứ là thứ cô ta không thể nào chịu nổi. Nhưng Tân Hoành không dùng từ tha thứ mà là một từ còn sâu sắc hơn cả tha thứ.
Cô không nói tha thứ, cô chỉ nói quên đi. Lạc Tiểu Xuyên biết, trên thế gian này, ‘quên đi’ còn đáng quý và thẳng thắn hơn cả ‘không sao’. Bởi vì quên nghe như thể là không thiếu nợ nhưng thật ra mới là thực sự để lại tôn nghiêm cho đối phương.
Để lại tôn nghiêm cho đối phương mới thực sự là phóng khoáng. Lạc Tiểu Xuyên nhất thời không biết đáp lại thế nào. Tân Hoành đã đứng lên, định đi nhưng nghĩ lại rồi nhìn Lạc Tiểu Xuyên, nói: “Tôi sẽ bảo Phong Dương giải quyết vấn đề bệnh của ba cô, cô yên tâm, cái này không gây trở ngại cho việc tôi quên cô.”
Trong mắt Lạc Tiểu Xuyên lại xẹt qua sự chấn động ngổn ngang, nhưng sự chấn động ấy không chỉ vì bất ngờ, mà còn có phần… hổ thẹn.
Tân Hoành đi về phía cửa, Lạc Tiểu Xuyên nhắm mắt lại. Cô ta không gọi cô lại, bởi vì cô ta biết Tân Hoành không đi được.