“Nghĩa là sao?” Tân Hoành ngước mắt lên nhìn anh ta, ngay sau đó lại lạnh lùng nói: “Cứ cho là như thế, nhưng chung quy lại anh vẫn chỉ là Thẩm Ngôn, là người của nhà họ Thẩm. Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến anh đưa tôi đi thế này, nếu để Dịch Tân biết được thì nhà họ Thẩm sẽ phải gánh chịu tai họa thế nào à?”
Tân hoành vừa nói vừa khẽ cười: “Có biết nhà họ Phương ở thành phố H không? Trong nháy mắt mà từ thịnh vượng đi đến bờ vực sụp đổ, mặc dù sau đó Dịch Tân không đuổi cùng giết tận nhưng anh cho là địa vị trăm năm của nhà họ Phương còn có thể khôi phục lại như ban đầu à?”
“Có phải anh muốn khiến nhà họ Thẩm trở thành nhà họ Phương thứ hai không?” Từng câu từng chữ của Tân Hoành đều ẩn chứa sự chèn ép, nếu anh ta đã nhìn thấu được sự giả bộ của cô thì cô cũng không cần giả bộ nữa, bây giờ cứ nói thẳng với anh ta đi.
Bây giờ chính là như vậy, cô không còn cách nào khác, dù là uy hiếp hay dụ dỗ thì con đường nào đi được cô cũng phải thử xem thế nào. Cô liên tục cẩn thận nhìn vào mắt Thẩm Ngôn, muốn nhìn xem rốt cuộc bây giờ anh ta quan tâm đến cái gì.
Nhưng kết quả đúng là khiến người ta thất vọng, lúc này dù Thẩm Ngôn nghe cô nhắc đến nhà họ Phương thì trong mặt vẫn không có một chút chấn động nào mà chỉ nhìn cô cười nhẹ nhàng, ấm áp. Trong lòng Tân Hoành mơ hồ cảm thấy bất an, chẳng lẽ ngay cả gia sản lớn như vậy của nhà họ Thẩm mà anh ta cũng không để ý sao?
Mà trong lúc cô chăm chú quan sát Thẩm Ngôn, anh ta cũng đang nhìn cô, hơn nữa rất hiển nhiên cô còn kém xa anh ta ở khoản khống chế cảm xúc. Thẩm Ngôn nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô rồi cuối cùng mới không nhanh không chậm hỏi ngược lại: “Em cảm thấy sự chênh lệch giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Cố có lớn không?”
Tân Hoành hơi sững sờ, trong lúc nhất thời cô không rõ Thẩm Ngôn nói thế là có ý gì, lại thấy sự trong trẻo và nghiêm túc trong mắt anh ta nhìn không giống như đang nói đùa nên chỉ có thể chỉnh đốn lại cảm xúc, mất tự nhiên hỏi lại: “Không phải anh đang nói đến nhà họ Cố của Cố Viễn Chi đấy chứ?”
Thẩm Ngôn người khẽ gật đầu: “Đúng, chính là nhà họ Cố của Cố Viễn Chi.”
Tân Hoành rời ánh mắt đi mà không trả lời. Thật ra thì hoàn toàn không cần trả lời cũng biết, cho dù là nhà họ Tân hay nhà họ Thẩm thì khi mang ra so sánh với nhà họ Cố cũng chỉ có bốn chữ: một trời một vực.
Nói hơi khó nghe thì với lượng tài sản của nhà họ Thẩm, quơ tay một cái ở trong nước này cũng có thể có cả đống, ở đâu chẳng có, nhưng ba nhà Cố Dịch Mạc thì ở trong đất nước này, thậm chí là trên thế giới cũng chắc chắn là có một không hai. So sánh thế nào được.
Thẩm Ngôn thấy cô không nói gì thì cười rồi hỏi tiếp: “Vậy em có biết vì sao nhà họ Cố phát triển như thế không?”
Tân Hoành quay đầu lại nhìn anh ta: “Cố Viễn Chi.”
Thẩm Ngôn khẽ cười gật đầu: “Đúng, là nhờ có Cố Viễn Chi, nhà họ Cố trước thời của Cố Viễn Chi hoàn toàn chưa có được quy mô như vậy. Nhưng em có biết Cố Viễn Chi làm thế nào không?”
Tân Hoành nhìn anh ta: “Anh có gì thì nói luôn đi.” Cô không muốn tiếp tục chơi hỏi đáp với anh ta.
Thẩm Ngôn cũng chẳng mất hứng, Tân Hoành không nói thì anh ta tự nói: “Em cũng biết, Cố Viễn Chi là một cổ thần* trong giới chứng khoán, đầu tư mấy chục năm qua cũng chưa từng thất bại, chính ông ấy đã giúp nhà họ Cố trở nên hưng thịnh như thế. Nhà họ Cố của hôm nay và nhà họ Cố trước thời Cố Viễn Chi, vừa hay cũng giống nhà họ Cố và nhà họ Thẩm ngày hôm nay.”
*cổ thần: nhà đầu tư chứng khoán giỏi như thần.
Tân Hoành cau mày: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Cái anh muốn nói là lấy ví dụ trước kia để dẫn chứng cho hôm nay.” Mắt Thẩm Ngôn đầy ý cười: “Có biết mấy năm nay cổ thần mới nổi trong giới chứng khoán là ai không?”
Trong lòng Tân Hoành đột nhiên trở nên căng thẳng, bật thốt lên nghi hoặc: “Landry?”
Thẩm Ngôn hơi cong môi, ánh mắt thầm tán thưởng rồi chậm rãi nói: “Đúng, là Landry. Nhưng mà vừa hay, Landry cũng chính là Thẩm Ngôn.”
Tân Hoành cảm thấy đầu óc tối sầm lại.
“Anh muốn nói là Thẩm Ngôn của hôm nay không chỉ là Thẩm Ngôn, anh còn có một thân phận khác, là một sự tồn tại chân thật khác. Tài sản và năng lực của Thẩm Ngôn có hạn, Dịch Tân chỉ cần điều tra một chút là tất cả mọi thứ của Thẩm Ngôn đều không thể giấu được. Nhưng mà không sao, những thứ đó đối với Landry cũng chẳng đáng là gì. Cho dù Dịch Tân muốn nhà họ Thẩm, anh cũng có thể cho anh ta. Chỉ có em là phải để lại, phải để lại cùng sống bên Landry hết cuộc đời này. Không đến năm năm anh sẽ có thể hồi sinh nhà họ Thẩm, đến lúc đó cho dù Dịch Tân có dùng toàn lực cũng không có cách nào có thể chạm đến một sợi tóc của em.”
Thẩm Ngôn chậm rãi nói, mà từng câu từng chữ lại như thể nện thẳng vào cô. Còn Tân Hoành chỉ cảm thấy lạnh buốt sống lưng, lạnh như thể nước đá đổ thẳng xuống đầu. Tân Hoành hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, cố gắng ổn định suy nghĩ, hỏi: “Chuyện này là từ khi nào? Sau khi tôi bỏ đi à? Là vì sự ra đi của tôi đã khiến anh khó chịu à?”
Ngón tay Thẩm Ngôn từ từ gõ lên mặt bàn, lắc đầu: “Không, không phải do em làm anh khó chịu, mà anh nhìn thấy em cũng chỉ có thể bị kích thích chứ không thể khó chịu được.”
“Cổ thần là sau này mới nổi, anh đầu tư từ lâu rồi, từ khi em còn là trẻ con. Hoặc có khi còn sớm hơn một chút, từ khi em mới biết nói, em đã nói với anh em không thích cái gì, bắt đầu từ khi em nói không thích gì ấy.” Đôi mắt trong trẻo và sâu hút của Thẩm Ngôn nhìn vào mắt Tân Hoành, trong đó ẩn chứa tình cảm sâu sắc, giống như một đám mây, nhìn vào thì sáng ngời nhưng thực ra lại vướng víu tầng tầng lớp lớp, không biết bắt đầu từ đâu cũng không biết tại sao lại sâu đến vậy.
“Nhưng mà anh biết thật ra là em có thứ mình thích. Chỉ là em sợ không có được cho nên mới nói rằng mình không thích, không muốn gì cả. Chẳng qua là em hy vọng mượn cớ tự từ bỏ như vậy thì em có thể bớt đau khổ, không có được cũng không cảm thấy buồn.”
“Nhưng mà Tiểu Nhị, em biết không, từ khi em sinh ra đã được người khác đặt trong lòng bàn tay, em trong sáng, tốt đẹp như thế khiến anh không muốn thích cũng không được, trong cuộc đời em, không nên có thứ nào muốn mà không được. Anh nói với chính mình rằng anh phải cho em hết tất cả những gì mà em muốn.”
Thẩm Ngôn vừa nói vừa chậm rãi đưa tay về phía Tân Hoành, Tân Hoành lùi lại theo bản năng. Động tác của anh ta lại mạnh mẽ giữ lấy vai cô, ngay sau đó bàn tay dời đến trên mặt cô. Giọng anh ta vẫn thâm tình vững vàng như cũ: “Anh muốn cho em mọi thứ, đây chính là niềm tin đã kích thích anh. Cho nên từ trước khi em rời khỏi nhà họ Tân thì anh đã là Landry rồi.”
Tân hoành vừa nói vừa khẽ cười: “Có biết nhà họ Phương ở thành phố H không? Trong nháy mắt mà từ thịnh vượng đi đến bờ vực sụp đổ, mặc dù sau đó Dịch Tân không đuổi cùng giết tận nhưng anh cho là địa vị trăm năm của nhà họ Phương còn có thể khôi phục lại như ban đầu à?”
“Có phải anh muốn khiến nhà họ Thẩm trở thành nhà họ Phương thứ hai không?” Từng câu từng chữ của Tân Hoành đều ẩn chứa sự chèn ép, nếu anh ta đã nhìn thấu được sự giả bộ của cô thì cô cũng không cần giả bộ nữa, bây giờ cứ nói thẳng với anh ta đi.
Bây giờ chính là như vậy, cô không còn cách nào khác, dù là uy hiếp hay dụ dỗ thì con đường nào đi được cô cũng phải thử xem thế nào. Cô liên tục cẩn thận nhìn vào mắt Thẩm Ngôn, muốn nhìn xem rốt cuộc bây giờ anh ta quan tâm đến cái gì.
Nhưng kết quả đúng là khiến người ta thất vọng, lúc này dù Thẩm Ngôn nghe cô nhắc đến nhà họ Phương thì trong mặt vẫn không có một chút chấn động nào mà chỉ nhìn cô cười nhẹ nhàng, ấm áp. Trong lòng Tân Hoành mơ hồ cảm thấy bất an, chẳng lẽ ngay cả gia sản lớn như vậy của nhà họ Thẩm mà anh ta cũng không để ý sao?
Mà trong lúc cô chăm chú quan sát Thẩm Ngôn, anh ta cũng đang nhìn cô, hơn nữa rất hiển nhiên cô còn kém xa anh ta ở khoản khống chế cảm xúc. Thẩm Ngôn nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô rồi cuối cùng mới không nhanh không chậm hỏi ngược lại: “Em cảm thấy sự chênh lệch giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Cố có lớn không?”
Tân Hoành hơi sững sờ, trong lúc nhất thời cô không rõ Thẩm Ngôn nói thế là có ý gì, lại thấy sự trong trẻo và nghiêm túc trong mắt anh ta nhìn không giống như đang nói đùa nên chỉ có thể chỉnh đốn lại cảm xúc, mất tự nhiên hỏi lại: “Không phải anh đang nói đến nhà họ Cố của Cố Viễn Chi đấy chứ?”
Thẩm Ngôn người khẽ gật đầu: “Đúng, chính là nhà họ Cố của Cố Viễn Chi.”
Tân Hoành rời ánh mắt đi mà không trả lời. Thật ra thì hoàn toàn không cần trả lời cũng biết, cho dù là nhà họ Tân hay nhà họ Thẩm thì khi mang ra so sánh với nhà họ Cố cũng chỉ có bốn chữ: một trời một vực.
Nói hơi khó nghe thì với lượng tài sản của nhà họ Thẩm, quơ tay một cái ở trong nước này cũng có thể có cả đống, ở đâu chẳng có, nhưng ba nhà Cố Dịch Mạc thì ở trong đất nước này, thậm chí là trên thế giới cũng chắc chắn là có một không hai. So sánh thế nào được.
Thẩm Ngôn thấy cô không nói gì thì cười rồi hỏi tiếp: “Vậy em có biết vì sao nhà họ Cố phát triển như thế không?”
Tân Hoành quay đầu lại nhìn anh ta: “Cố Viễn Chi.”
Thẩm Ngôn khẽ cười gật đầu: “Đúng, là nhờ có Cố Viễn Chi, nhà họ Cố trước thời của Cố Viễn Chi hoàn toàn chưa có được quy mô như vậy. Nhưng em có biết Cố Viễn Chi làm thế nào không?”
Tân Hoành nhìn anh ta: “Anh có gì thì nói luôn đi.” Cô không muốn tiếp tục chơi hỏi đáp với anh ta.
Thẩm Ngôn cũng chẳng mất hứng, Tân Hoành không nói thì anh ta tự nói: “Em cũng biết, Cố Viễn Chi là một cổ thần* trong giới chứng khoán, đầu tư mấy chục năm qua cũng chưa từng thất bại, chính ông ấy đã giúp nhà họ Cố trở nên hưng thịnh như thế. Nhà họ Cố của hôm nay và nhà họ Cố trước thời Cố Viễn Chi, vừa hay cũng giống nhà họ Cố và nhà họ Thẩm ngày hôm nay.”
*cổ thần: nhà đầu tư chứng khoán giỏi như thần.
Tân Hoành cau mày: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Cái anh muốn nói là lấy ví dụ trước kia để dẫn chứng cho hôm nay.” Mắt Thẩm Ngôn đầy ý cười: “Có biết mấy năm nay cổ thần mới nổi trong giới chứng khoán là ai không?”
Trong lòng Tân Hoành đột nhiên trở nên căng thẳng, bật thốt lên nghi hoặc: “Landry?”
Thẩm Ngôn hơi cong môi, ánh mắt thầm tán thưởng rồi chậm rãi nói: “Đúng, là Landry. Nhưng mà vừa hay, Landry cũng chính là Thẩm Ngôn.”
Tân Hoành cảm thấy đầu óc tối sầm lại.
“Anh muốn nói là Thẩm Ngôn của hôm nay không chỉ là Thẩm Ngôn, anh còn có một thân phận khác, là một sự tồn tại chân thật khác. Tài sản và năng lực của Thẩm Ngôn có hạn, Dịch Tân chỉ cần điều tra một chút là tất cả mọi thứ của Thẩm Ngôn đều không thể giấu được. Nhưng mà không sao, những thứ đó đối với Landry cũng chẳng đáng là gì. Cho dù Dịch Tân muốn nhà họ Thẩm, anh cũng có thể cho anh ta. Chỉ có em là phải để lại, phải để lại cùng sống bên Landry hết cuộc đời này. Không đến năm năm anh sẽ có thể hồi sinh nhà họ Thẩm, đến lúc đó cho dù Dịch Tân có dùng toàn lực cũng không có cách nào có thể chạm đến một sợi tóc của em.”
Thẩm Ngôn chậm rãi nói, mà từng câu từng chữ lại như thể nện thẳng vào cô. Còn Tân Hoành chỉ cảm thấy lạnh buốt sống lưng, lạnh như thể nước đá đổ thẳng xuống đầu. Tân Hoành hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, cố gắng ổn định suy nghĩ, hỏi: “Chuyện này là từ khi nào? Sau khi tôi bỏ đi à? Là vì sự ra đi của tôi đã khiến anh khó chịu à?”
Ngón tay Thẩm Ngôn từ từ gõ lên mặt bàn, lắc đầu: “Không, không phải do em làm anh khó chịu, mà anh nhìn thấy em cũng chỉ có thể bị kích thích chứ không thể khó chịu được.”
“Cổ thần là sau này mới nổi, anh đầu tư từ lâu rồi, từ khi em còn là trẻ con. Hoặc có khi còn sớm hơn một chút, từ khi em mới biết nói, em đã nói với anh em không thích cái gì, bắt đầu từ khi em nói không thích gì ấy.” Đôi mắt trong trẻo và sâu hút của Thẩm Ngôn nhìn vào mắt Tân Hoành, trong đó ẩn chứa tình cảm sâu sắc, giống như một đám mây, nhìn vào thì sáng ngời nhưng thực ra lại vướng víu tầng tầng lớp lớp, không biết bắt đầu từ đâu cũng không biết tại sao lại sâu đến vậy.
“Nhưng mà anh biết thật ra là em có thứ mình thích. Chỉ là em sợ không có được cho nên mới nói rằng mình không thích, không muốn gì cả. Chẳng qua là em hy vọng mượn cớ tự từ bỏ như vậy thì em có thể bớt đau khổ, không có được cũng không cảm thấy buồn.”
“Nhưng mà Tiểu Nhị, em biết không, từ khi em sinh ra đã được người khác đặt trong lòng bàn tay, em trong sáng, tốt đẹp như thế khiến anh không muốn thích cũng không được, trong cuộc đời em, không nên có thứ nào muốn mà không được. Anh nói với chính mình rằng anh phải cho em hết tất cả những gì mà em muốn.”
Thẩm Ngôn vừa nói vừa chậm rãi đưa tay về phía Tân Hoành, Tân Hoành lùi lại theo bản năng. Động tác của anh ta lại mạnh mẽ giữ lấy vai cô, ngay sau đó bàn tay dời đến trên mặt cô. Giọng anh ta vẫn thâm tình vững vàng như cũ: “Anh muốn cho em mọi thứ, đây chính là niềm tin đã kích thích anh. Cho nên từ trước khi em rời khỏi nhà họ Tân thì anh đã là Landry rồi.”