Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Bộ dạng này của Thẩm Ngôn… Dịch Tân cũng là đàn ông, lúc này chỉ cần nhìn một cái cũng khiến máu trong người anh như phát hỏa. Nắm tay của anh chặt đến nỗi vang lên tiếng khớp răng rắc, anh kéo Thẩm Ngôn quần áo xốc xếch lên mặt đối mặt với anh: “Mày đã làm gì cô ấy?”
Giọng nói của Dịch Tân âm trầm, đôi mắt đen trầm lắng như thể sự bình tĩnh trước cơn cuồng phong nhìn Thẩm Ngôn chằm chằm. Ẩn sau sự bình tĩnh đó là sự hủy diệt rất kinh khủng, chỉ cần chạm một cái là sẽ nổ tung.
Nhưng Thẩm Ngôn còn không thèm phản kháng mà để mặc cho Dịch Tân túm áo, thậm chí còn khinh thường liếc anh, cất giọng châm chọc Dịch Tân: “Như mày nghĩ đấy, tao và cô ấy gương vỡ lại lành rồi.”
Sau câu nói đó của Thẩm Ngôn, một hai giây sau cả người Dịch Tân vốn đang điên cuồng giận dữ lại đột nhiên trở nên cứng đờ, trong khi cơn cuồng phong vẫn đang hoành hành. Ngay sau đó, một đòn trí mạng đấm thẳng lên mặt Thẩm ngôn. Một quyền ấy còn nặng hơn cả cú đấm của Cố Viễn Chi trong cơn thịnh nộ ban nãy.
Một quyền khiến cả người Thẩm Ngôn không đứng vững mà bay thẳng ra ngoài. Thân thể một người đàn ông mà chẳng khác nào một chiếc lá cây mỏng manh bay ra đập vào bàn trang điểm rồi lại lăn xuống đất. Mảnh thủy tinh rơi đầy đất, cắt lên da thịt Thẩm Ngôn để lại những vệt máu chói mắt.
Lúc này Dịch Tân đã hoàn toàn hóa ma quỷ, anh lạnh lùng liếc mắt rồi bước tới kéo người đàn ông cả người đầy máu nằm trên mặt đất lên, ngay sau đó một cú đấm nữa lại khiến Thẩm Ngôn như thể một hình nhẫn rách nát bị đánh bay đi. Nhưng lần này anh ta không rơi xuống đất nữa. Sau lưng anh ta bỗng dưng xuất hiện hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, vững vàng đỡ lấy anh ta.
Lúc này không biết Thẩm Ngôn đã bị thương nặng đến mức nào, bây giờ anh có thể sống được đã là kỳ tích rồi. Nhưng biểu cảm trên mặt anh ta lại hoàn toàn không thay đổi, như thể linh hồn cũng chìm trong bi thương cho, vẻ mặt anh ta thẫn thờ không có lấy một chút hứng thú nào.
Cho dù là khi chịu đựng hai nắm đấm trí mạng của Dịch Tân hay là bây giờ, khi sắp chết lại được người cứu… Như thể từ khi Tân Hoành được Cố Viễn Chi cướp đi từ trong tay anh ta, sinh mạng của anh ta đã không còn buồn không còn vui, không còn đau đớn cũng chẳng còn sự sống nữa. Đó là trạng thái của người đã hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống, phó mặc cho người khác thích làm gì thì làm.
Nhưng cho dù như thế thì sự tức giận vẫn tàn phá trong người Dịch Tân, như một cái hố đen sâu hoắm hút lấy cả người anh, trái tim anh ngoài đau đớn, tức giận và thù hận thì đã không còn cảm nhận được gì khác. Có lẽ bây giờ dù có đánh chết Thẩm Ngôn, cái hắc động đó cũng không biến mất, sự tức giận và đau đớn trong tim anh cũng chẳng thể bù đắp nổi.
Thẩm Ngôn đã đối xử với cô... Cô là của anh, ba năm nay anh đã bảo vệ cô tốt như vậy, ba năm nay anh tỉ mỉ từng li từng tí chỉ sợ khiến cô bị đau hay bị ức hiếp, trong lòng anh hết mực cẩn thận không lúc nào là không nghĩ đến cô…
Thế mà Thẩm Ngôn lại dám! Tên đàn ông Thẩm Ngôn này, sao anh ta dám làm vậy! Lần này ai cũng không cứu được Thẩm Ngôn, bất kể là ai đi chăng nữa! Đây chính là sát lệnh!
Dịch Tân sải một bước tiến lên, đấm liên tiếp hai cú đánh bay hai người đang bảo vệ Thẩm Ngôn, sau đó lại kéo Thẩm Ngôn qua: “Cô ấy đang ở đâu? Mày đưa cô ấy đi đâu rồi? Nói!”
Chỉ khi nhắc đến ‘cô ấy’, ánh mắt vô hồn của Thẩm Ngôn mới thể hiện ra một chút linh động, nhưng anh ta chắc chắn sẽ không nói cho Dịch Tân. Anh ta không có được thì Dịch Tân cũng đừng có mơ! Thẩm Ngôn bật cười ha ha, cười hết sức thương tâm nhưng vẫn giễu cợt: “Mày đừng hòng gặp được cô ấy, cả đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp. Mày sẽ không bao giờ gặp được cô ấy nữa.”
Trong mỗi người đều có một nơi bí ẩn yếu ớt nhất mà chỉ cần một kích thích nhỏ cũng có thể gây ra chấn động nặng nề. Nơi bí ẩn đó của Dịch Tân chính là Tân Hoành. Tất cả mọi người đều biết, Tân Hoành chỉ cần hơi buồn bã mà để Dịch Tân biết được thì cũng sẽ phóng đại chuyện đó đến cả trăm lần, chẳng qua là vì Tân Hoành chính là điểm yếu của Dịch Tân.
Thế mà bây giờ, mức độ khiêu khích của Thẩm Ngôn đối với Dịch Tân đã vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát rất xa. Thẩm Ngôn đang không ngừng xé nát nơi bí ẩn yếu đuối và dễ bị tổn thương nhất của Dịch Tân. Mày đừng hòng gặp lại cô ấy, cả đời này, cả đời sau, đời đời kiếp kiếp. Mày sẽ không bao giờ gặp được cô ấy nữa…
Giọng nói của Thẩm Ngôn cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác vang lên ong ong trong tai Dịch Tân, cuối cùng cũng khiến anh thực sự điên cuồng. Anh không dùng nắm đấm nữa mà rút thẳng khẩu súng lục ra. Nhưng ngay khi anh vừa chĩa súng về phía Thẩm Ngôn thì bàn tay bị người khác đá trúng làm lệch đường đạn: “Pằng” một tiếng, viên đạn bắn vào một cánh cửa tủ quần áo.
“Đưa cậu ta đi!” Một giọng nói trầm trầm ra lệnh, người đàn ông chắn trước người Thẩm Ngôn, đối mặt với Dịch Tân chính là Tân Hạo. Hai người đàn ông cao lớn vừa đỡ Thẩm Ngôn chính là người của ông ta. Còn người của Thẩm Ngôn thì đã sớm bị xử lý hết từ khi Cố Viễn Chi đến.
Lúc này, Tân Hạo lạnh lùng ra lệnh cho cấp dưới đưa Thầm Ngôn đi, còn ông ta thì chắn trước mặt Dịch Tân: “Đủ rồi!”
Dịch Tân vốn đang chìm đắm trong cơn giận dữ điên cuồng thì làm sao có thể cứ thế mà bỏ qua được? Đủ rồi? Anh lạnh lùng nhìn Tân Hạo rồi ra lệnh cho Nguyên Thâm ở ngoài cửa: “Ngăn bọn họ lại!”
Nguyên Thâm đang đứng đợi ở ngoài cửa, lúc này nghe thấy Dịch Tân ra lệnh thì lập tức ra tay ngăn cản hai người đang đưa Thẩm Ngôn ra ngoài. Tân Hạo cười nhạt nhìn Dịch Tân: “Cậu chỉ đưa một người theo, còn tôi đưa ba mươi người đi cùng, tôi nói hôm nay tôi muốn đưa Thẩm Ngôn đi thì tôi có thể làm được, cậu có tin không?”
Ngay khi Tân Hạo nói thế thì bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng đánh nhau ồn ào.
Bộ dạng này của Thẩm Ngôn… Dịch Tân cũng là đàn ông, lúc này chỉ cần nhìn một cái cũng khiến máu trong người anh như phát hỏa. Nắm tay của anh chặt đến nỗi vang lên tiếng khớp răng rắc, anh kéo Thẩm Ngôn quần áo xốc xếch lên mặt đối mặt với anh: “Mày đã làm gì cô ấy?”
Giọng nói của Dịch Tân âm trầm, đôi mắt đen trầm lắng như thể sự bình tĩnh trước cơn cuồng phong nhìn Thẩm Ngôn chằm chằm. Ẩn sau sự bình tĩnh đó là sự hủy diệt rất kinh khủng, chỉ cần chạm một cái là sẽ nổ tung.
Nhưng Thẩm Ngôn còn không thèm phản kháng mà để mặc cho Dịch Tân túm áo, thậm chí còn khinh thường liếc anh, cất giọng châm chọc Dịch Tân: “Như mày nghĩ đấy, tao và cô ấy gương vỡ lại lành rồi.”
Sau câu nói đó của Thẩm Ngôn, một hai giây sau cả người Dịch Tân vốn đang điên cuồng giận dữ lại đột nhiên trở nên cứng đờ, trong khi cơn cuồng phong vẫn đang hoành hành. Ngay sau đó, một đòn trí mạng đấm thẳng lên mặt Thẩm ngôn. Một quyền ấy còn nặng hơn cả cú đấm của Cố Viễn Chi trong cơn thịnh nộ ban nãy.
Một quyền khiến cả người Thẩm Ngôn không đứng vững mà bay thẳng ra ngoài. Thân thể một người đàn ông mà chẳng khác nào một chiếc lá cây mỏng manh bay ra đập vào bàn trang điểm rồi lại lăn xuống đất. Mảnh thủy tinh rơi đầy đất, cắt lên da thịt Thẩm Ngôn để lại những vệt máu chói mắt.
Lúc này Dịch Tân đã hoàn toàn hóa ma quỷ, anh lạnh lùng liếc mắt rồi bước tới kéo người đàn ông cả người đầy máu nằm trên mặt đất lên, ngay sau đó một cú đấm nữa lại khiến Thẩm Ngôn như thể một hình nhẫn rách nát bị đánh bay đi. Nhưng lần này anh ta không rơi xuống đất nữa. Sau lưng anh ta bỗng dưng xuất hiện hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, vững vàng đỡ lấy anh ta.
Lúc này không biết Thẩm Ngôn đã bị thương nặng đến mức nào, bây giờ anh có thể sống được đã là kỳ tích rồi. Nhưng biểu cảm trên mặt anh ta lại hoàn toàn không thay đổi, như thể linh hồn cũng chìm trong bi thương cho, vẻ mặt anh ta thẫn thờ không có lấy một chút hứng thú nào.
Cho dù là khi chịu đựng hai nắm đấm trí mạng của Dịch Tân hay là bây giờ, khi sắp chết lại được người cứu… Như thể từ khi Tân Hoành được Cố Viễn Chi cướp đi từ trong tay anh ta, sinh mạng của anh ta đã không còn buồn không còn vui, không còn đau đớn cũng chẳng còn sự sống nữa. Đó là trạng thái của người đã hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống, phó mặc cho người khác thích làm gì thì làm.
Nhưng cho dù như thế thì sự tức giận vẫn tàn phá trong người Dịch Tân, như một cái hố đen sâu hoắm hút lấy cả người anh, trái tim anh ngoài đau đớn, tức giận và thù hận thì đã không còn cảm nhận được gì khác. Có lẽ bây giờ dù có đánh chết Thẩm Ngôn, cái hắc động đó cũng không biến mất, sự tức giận và đau đớn trong tim anh cũng chẳng thể bù đắp nổi.
Thẩm Ngôn đã đối xử với cô... Cô là của anh, ba năm nay anh đã bảo vệ cô tốt như vậy, ba năm nay anh tỉ mỉ từng li từng tí chỉ sợ khiến cô bị đau hay bị ức hiếp, trong lòng anh hết mực cẩn thận không lúc nào là không nghĩ đến cô…
Thế mà Thẩm Ngôn lại dám! Tên đàn ông Thẩm Ngôn này, sao anh ta dám làm vậy! Lần này ai cũng không cứu được Thẩm Ngôn, bất kể là ai đi chăng nữa! Đây chính là sát lệnh!
Dịch Tân sải một bước tiến lên, đấm liên tiếp hai cú đánh bay hai người đang bảo vệ Thẩm Ngôn, sau đó lại kéo Thẩm Ngôn qua: “Cô ấy đang ở đâu? Mày đưa cô ấy đi đâu rồi? Nói!”
Chỉ khi nhắc đến ‘cô ấy’, ánh mắt vô hồn của Thẩm Ngôn mới thể hiện ra một chút linh động, nhưng anh ta chắc chắn sẽ không nói cho Dịch Tân. Anh ta không có được thì Dịch Tân cũng đừng có mơ! Thẩm Ngôn bật cười ha ha, cười hết sức thương tâm nhưng vẫn giễu cợt: “Mày đừng hòng gặp được cô ấy, cả đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp. Mày sẽ không bao giờ gặp được cô ấy nữa.”
Trong mỗi người đều có một nơi bí ẩn yếu ớt nhất mà chỉ cần một kích thích nhỏ cũng có thể gây ra chấn động nặng nề. Nơi bí ẩn đó của Dịch Tân chính là Tân Hoành. Tất cả mọi người đều biết, Tân Hoành chỉ cần hơi buồn bã mà để Dịch Tân biết được thì cũng sẽ phóng đại chuyện đó đến cả trăm lần, chẳng qua là vì Tân Hoành chính là điểm yếu của Dịch Tân.
Thế mà bây giờ, mức độ khiêu khích của Thẩm Ngôn đối với Dịch Tân đã vượt ra khỏi phạm vi kiểm soát rất xa. Thẩm Ngôn đang không ngừng xé nát nơi bí ẩn yếu đuối và dễ bị tổn thương nhất của Dịch Tân. Mày đừng hòng gặp lại cô ấy, cả đời này, cả đời sau, đời đời kiếp kiếp. Mày sẽ không bao giờ gặp được cô ấy nữa…
Giọng nói của Thẩm Ngôn cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác vang lên ong ong trong tai Dịch Tân, cuối cùng cũng khiến anh thực sự điên cuồng. Anh không dùng nắm đấm nữa mà rút thẳng khẩu súng lục ra. Nhưng ngay khi anh vừa chĩa súng về phía Thẩm Ngôn thì bàn tay bị người khác đá trúng làm lệch đường đạn: “Pằng” một tiếng, viên đạn bắn vào một cánh cửa tủ quần áo.
“Đưa cậu ta đi!” Một giọng nói trầm trầm ra lệnh, người đàn ông chắn trước người Thẩm Ngôn, đối mặt với Dịch Tân chính là Tân Hạo. Hai người đàn ông cao lớn vừa đỡ Thẩm Ngôn chính là người của ông ta. Còn người của Thẩm Ngôn thì đã sớm bị xử lý hết từ khi Cố Viễn Chi đến.
Lúc này, Tân Hạo lạnh lùng ra lệnh cho cấp dưới đưa Thầm Ngôn đi, còn ông ta thì chắn trước mặt Dịch Tân: “Đủ rồi!”
Dịch Tân vốn đang chìm đắm trong cơn giận dữ điên cuồng thì làm sao có thể cứ thế mà bỏ qua được? Đủ rồi? Anh lạnh lùng nhìn Tân Hạo rồi ra lệnh cho Nguyên Thâm ở ngoài cửa: “Ngăn bọn họ lại!”
Nguyên Thâm đang đứng đợi ở ngoài cửa, lúc này nghe thấy Dịch Tân ra lệnh thì lập tức ra tay ngăn cản hai người đang đưa Thẩm Ngôn ra ngoài. Tân Hạo cười nhạt nhìn Dịch Tân: “Cậu chỉ đưa một người theo, còn tôi đưa ba mươi người đi cùng, tôi nói hôm nay tôi muốn đưa Thẩm Ngôn đi thì tôi có thể làm được, cậu có tin không?”
Ngay khi Tân Hạo nói thế thì bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng đánh nhau ồn ào.