Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ
Tân Hoành nghe những lời này thì trong lòng chỉ cảm thấy như có vật gì đột nhiên vọt lên cổ họng khiến cô cảm thấy rất khổ sở. Nhưng sự khổ sở đó cũng không hoàn toàn là đau khổ, giống như rơi nước mắt cũng không phải lúc nào cũng là do đau lòng.
Giống như… Khi còn bé bị ngã, nếu xung quanh toàn là các bạn nhỏ thì đứa bé sẽ cảm thấy xấu hổ, sẽ nhanh chóng đứng lên rồi lại vui vẻ chơi đùa, nhưng nếu bên cạnh có cha mẹ thì chỉ cần ánh mắt cha mẹ hơi lộ vẻ đau lòng, đứa bé sẽ khóc òa lên, cứ thút thít đầy oan ức mãi không thôi.
Lẽ ra chỉ có lúc Thẩm Ngôn ức hiếp cô khiến cô cảm thấy không chịu nổi thì mới rơi nước mắt, cũng chỉ có khi đó cô nghĩ rằng không thể quay trở lại bên cạnh Dịch Tân như trước đây thì mới không khống chế được mà chua xót rớt nước mắt.
Nhưng bây giờ khóc cũng đã khóc rồi, mà cô cũng không phải một người phụ nữ thích nghĩ về quá khứ và kể lể với người ngoài về sự uất ức của mình. Nhưng bây giờ khi Cố Viễn Chi nói với cô như vậy, cô lại cảm thấy uất ức, không phải thật sự uất ức, mà giống như… Giống như đứa trẻ tìm được phụ huynh vậy, được cưng chiều nên mới tỏ ra uất ức.
Nhưng Cố Viễn Chi cũng không phải thân thiết với cô lắm, sao cô lại dùng cái từ ‘cưng chiều’ này nhỉ? Trong lòng Tân Hoành không nhịn được mà bật cười, xem ra là cô thật sự bị dọa sợ rồi.
Cố Viễn Chi không biết suy nghĩ trong lòng cô mà chỉ nhìn thấy ánh mắt thảm thương khiến người ta đau lòng của cô, ông cũng không biết nên nói gì nên chỉ có thể đổi đề tài, hỏi: “Đầu còn đau không?”
Tân Hoành nhìn về phía ông, cười gượng nói: “Có một chút ạ.”
Cố Viễn Chi nói: “Bác sĩ châm cứu cho cháu, đây là phản ứng tự nhiên thôi, cháu nghỉ ngơi thêm chút đi, ông ra ngoài trước, không làm phiền cháu nữa.”
Tân Hoành gật đầu rồi nói: “Cảm ơn ông, ông Cố.”
Cố Viễn Chi cười dịu dàng nhìn Tân Hoành, đứng dậy rồi lại kéo cao chăn lên cho cô rồi mới rời khỏi phòng. Tân Hoành nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt lại.
Hình ảnh trước mắt rách nát và lộn xộn, còn cô thì chật vật, nhưng mọi thứ rất chân thật từ khung cảnh tối đen u ám đến hình ảnh cô thảm hại đến không chịu nổi đều hết sức rõ ràng.
Thẩm Ngôn đè trên người cô điên cuồng xé quần áo cô vứt xuống đất, cô bị tác dụng của thuốc khống chế khiến trong cơ thể như vừa có một ngọn lửa không ngừng cháy hừng hực, vừa có một núi băng lạnh toát. Suy nghĩ và ham muốn như ở hai thái cực đang ra sức giằng xé cô muốn xé cô thành hai nửa, Thẩm Ngôn còn đang ức hiếp cô…
Anh ta cưỡng hôn cô, lưu lại những dấu vết nhục nhã trên cơ thể cô, anh ta chôn đầu trước ngực cô rồi điên cuồng cắn mút, bàn tay anh ta không chút nể nang sờ soạng khắp cơ thể cô… Từ trước đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy một Thẩm Ngôn như vậy, cô thật sự không ngờ Thẩm Ngôn sẽ trở nên hoàn toàn xa lạ và đối xử với cô như thế.
Xa lạ đến đáng sợ, bất lực đến đáng sợ khiến cô bật khóc, nhưng ngay cả khóc lóc cũng không khiến cô bớt sỉ nhục bản thân và xấu hổ muốn chết. Hai người dây dưa như vậy khiến cô cho là cô xong rồi, cả đời này cũng không thể trở về bên Dịch Tân được nữa. Khi đó, trong đầu cô chỉ có một chút tỉnh táo, tất cả đều là Dịch Tân.
Dịch Tân ôm cô, hôn cô, yêu cô. Mặc dù anh hung dữ với cô nhưng anh cũng sẽ dỗ cô, mặc dù anh không kiên nhẫn nhưng anh vẫn luôn chiều chuộng cô, anh là một người đàn ông mạnh mẽ sôi nổi như vậy, nhưng tình yêu anh dành cho cô lại như dòng sông sâu và an tĩnh.
Tất cả linh hồn cô đều thuộc về một người đàn ông, nhưng thân thể lại đang bị một người đàn ông khác xâm phạm từng chút từng chút một, không biết chừng chỉ một giây tiếp theo, linh hồn và thể xác cô sẽ bị chia cắt. Đúng vào lúc tuyệt vọng đến mức không muốn sống nữa thì may thay, có người ngăn Thẩm Ngôn lại.
Nhưng sự may mắn đó cũng không lấp đầy được nỗi sợ hãi sâu sắc của cô, sợ rằng sẽ để vụt mất hạnh phúc đã đến tay cùng với Dịch Tân. Thần kinh của cô vẫn vô cùng căng thẳng, cuộc sống không có Dịch Tân đúng là quá tàn nhẫn, ngay sau đó cô lại hoảng sợ nghĩ nếu người đến là Mạc Tương Đằng… Nếu Thẩm Ngôn là ma thì Mạc Tương Đằng chính là quỷ…
Dưới tác dụng của thuốc, ánh mắt cô cũng không thể tập trung nổi, cô cố gắng nhìn nhưng không thể thấy rõ đối phương là ai. Chỉ có một điều duy nhất là cô biết người đó không phải Dịch Tân. Không phải Dịch Tân… Nếu như là Dịch Tân, anh sẽ đến ôm cô, anh sẽ đau lòng gọi tên cô.
Không phải là anh. Sau khoảnh khắc đó, cô gần như khẳng định người đến là Mạc Tương Đằng, suy nghĩ này khiến cô đau xót như khoảnh khắc cơn lũ đến, dòng nước lũ mãnh liệt không gì ngăn cản được cứ thế nhấn chìm tất cả con người và nhà cửa, hủy diệt tất cả không để lại một cái gì.
Bị sự đau xót hủy diệt như vậy, lúc này cô nghĩ là cô sẽ chết mất… Nhưng nào ngờ trời cao lại rủ lòng thương, ban cho cô sự cứu rỗi. Bàn tay cô nắm chặt tấm chăm, cảm giác mềm mại của tơ tằm trên tay thực sự rất chân thực. Cuối cùng cô đã tạm thời an toàn.
Lúc Cố Viễn Chi đi xuống lầu, Cố Khanh lập tức bước lên đón ông: “Ba, con bé thế nào rồi?”
Cố Viễn Chi khe khẽ thở dài: “Tỉnh rồi, nhưng vẫn còn hoảng hốt.”
Cố Viễn Chi vừa nói vừa quay lại nói với Cố Khanh: “Đặt vé máy bay đi, chúng ta quay về Mỹ.”
Cố Khanh đang định nói chuyện thì Cố Viễn Chi lại nói: “Tân Hoành sẽ đi cùng chúng ta.”
Cố Khanh hơi nghẹn lười, sau đó mới hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào với Dịch Tân?”
Cố Viễn Chi nghe thấy tên Dịch Tân thì hừ lạnh: “Không làm gì, không cần làm gì cả. Cứ để cho cậu ta giúp chúng ta dạy dỗ những người này, con yên tâm, Thẩm Ngôn chắc chắn sẽ không nói với Dịch Tân người đưa Tân Hoành đi là ba. Dịch Tân… chắc chắn cũng không ngờ. Bây giờ chúng ta đi khỏi đây, trong một thời gian ngắn cậu ta sẽ chẳng khác nào con ruồi không đầu bay loạn xạ, tìm nhưng không thấy mà nóng nảy khổ sở. Chờ đến khi cậu ta hồi phục lại tinh thần rồi tìm được đến Mỹ, nhưng khi đó mọi chuyện sẽ không có gì là chắc chắn cả.”
Khi Cố Viễn Chi nói, trong mắt ông hiện lên vẻ nhìn xa trông rộng, giọng nói lạnh nhạt có vẻ tàn nhẫn mà những người ở vị trí của ông thường có. Sự tàn nhẫn đó chính là nguyên tắc mà bọn họ luôn tôn thờ: Sẵn sàng đánh cuộc, chấp nhận chịu thua.
Việc đánh cuộc liên quan đến Tân Hoành đã bắt đầu từ lâu, ngay trong một buổi tiệc rượu thường niên của nhà họ Dịch, Dịch Tân đã lôi đâu ra một người phụ nữ, đưa đến giả mạo là cháu ngoại Cố Viễn Chi. Dịch Tân đã từng đắc ý, nhưng bây giờ người chiến thắng thực sự là ông, là Cố Viễn Chi.
Ông không cần phải nương tay với Dịch Tân.
Tân Hoành nghe những lời này thì trong lòng chỉ cảm thấy như có vật gì đột nhiên vọt lên cổ họng khiến cô cảm thấy rất khổ sở. Nhưng sự khổ sở đó cũng không hoàn toàn là đau khổ, giống như rơi nước mắt cũng không phải lúc nào cũng là do đau lòng.
Giống như… Khi còn bé bị ngã, nếu xung quanh toàn là các bạn nhỏ thì đứa bé sẽ cảm thấy xấu hổ, sẽ nhanh chóng đứng lên rồi lại vui vẻ chơi đùa, nhưng nếu bên cạnh có cha mẹ thì chỉ cần ánh mắt cha mẹ hơi lộ vẻ đau lòng, đứa bé sẽ khóc òa lên, cứ thút thít đầy oan ức mãi không thôi.
Lẽ ra chỉ có lúc Thẩm Ngôn ức hiếp cô khiến cô cảm thấy không chịu nổi thì mới rơi nước mắt, cũng chỉ có khi đó cô nghĩ rằng không thể quay trở lại bên cạnh Dịch Tân như trước đây thì mới không khống chế được mà chua xót rớt nước mắt.
Nhưng bây giờ khóc cũng đã khóc rồi, mà cô cũng không phải một người phụ nữ thích nghĩ về quá khứ và kể lể với người ngoài về sự uất ức của mình. Nhưng bây giờ khi Cố Viễn Chi nói với cô như vậy, cô lại cảm thấy uất ức, không phải thật sự uất ức, mà giống như… Giống như đứa trẻ tìm được phụ huynh vậy, được cưng chiều nên mới tỏ ra uất ức.
Nhưng Cố Viễn Chi cũng không phải thân thiết với cô lắm, sao cô lại dùng cái từ ‘cưng chiều’ này nhỉ? Trong lòng Tân Hoành không nhịn được mà bật cười, xem ra là cô thật sự bị dọa sợ rồi.
Cố Viễn Chi không biết suy nghĩ trong lòng cô mà chỉ nhìn thấy ánh mắt thảm thương khiến người ta đau lòng của cô, ông cũng không biết nên nói gì nên chỉ có thể đổi đề tài, hỏi: “Đầu còn đau không?”
Tân Hoành nhìn về phía ông, cười gượng nói: “Có một chút ạ.”
Cố Viễn Chi nói: “Bác sĩ châm cứu cho cháu, đây là phản ứng tự nhiên thôi, cháu nghỉ ngơi thêm chút đi, ông ra ngoài trước, không làm phiền cháu nữa.”
Tân Hoành gật đầu rồi nói: “Cảm ơn ông, ông Cố.”
Cố Viễn Chi cười dịu dàng nhìn Tân Hoành, đứng dậy rồi lại kéo cao chăn lên cho cô rồi mới rời khỏi phòng. Tân Hoành nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt lại.
Hình ảnh trước mắt rách nát và lộn xộn, còn cô thì chật vật, nhưng mọi thứ rất chân thật từ khung cảnh tối đen u ám đến hình ảnh cô thảm hại đến không chịu nổi đều hết sức rõ ràng.
Thẩm Ngôn đè trên người cô điên cuồng xé quần áo cô vứt xuống đất, cô bị tác dụng của thuốc khống chế khiến trong cơ thể như vừa có một ngọn lửa không ngừng cháy hừng hực, vừa có một núi băng lạnh toát. Suy nghĩ và ham muốn như ở hai thái cực đang ra sức giằng xé cô muốn xé cô thành hai nửa, Thẩm Ngôn còn đang ức hiếp cô…
Anh ta cưỡng hôn cô, lưu lại những dấu vết nhục nhã trên cơ thể cô, anh ta chôn đầu trước ngực cô rồi điên cuồng cắn mút, bàn tay anh ta không chút nể nang sờ soạng khắp cơ thể cô… Từ trước đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy một Thẩm Ngôn như vậy, cô thật sự không ngờ Thẩm Ngôn sẽ trở nên hoàn toàn xa lạ và đối xử với cô như thế.
Xa lạ đến đáng sợ, bất lực đến đáng sợ khiến cô bật khóc, nhưng ngay cả khóc lóc cũng không khiến cô bớt sỉ nhục bản thân và xấu hổ muốn chết. Hai người dây dưa như vậy khiến cô cho là cô xong rồi, cả đời này cũng không thể trở về bên Dịch Tân được nữa. Khi đó, trong đầu cô chỉ có một chút tỉnh táo, tất cả đều là Dịch Tân.
Dịch Tân ôm cô, hôn cô, yêu cô. Mặc dù anh hung dữ với cô nhưng anh cũng sẽ dỗ cô, mặc dù anh không kiên nhẫn nhưng anh vẫn luôn chiều chuộng cô, anh là một người đàn ông mạnh mẽ sôi nổi như vậy, nhưng tình yêu anh dành cho cô lại như dòng sông sâu và an tĩnh.
Tất cả linh hồn cô đều thuộc về một người đàn ông, nhưng thân thể lại đang bị một người đàn ông khác xâm phạm từng chút từng chút một, không biết chừng chỉ một giây tiếp theo, linh hồn và thể xác cô sẽ bị chia cắt. Đúng vào lúc tuyệt vọng đến mức không muốn sống nữa thì may thay, có người ngăn Thẩm Ngôn lại.
Nhưng sự may mắn đó cũng không lấp đầy được nỗi sợ hãi sâu sắc của cô, sợ rằng sẽ để vụt mất hạnh phúc đã đến tay cùng với Dịch Tân. Thần kinh của cô vẫn vô cùng căng thẳng, cuộc sống không có Dịch Tân đúng là quá tàn nhẫn, ngay sau đó cô lại hoảng sợ nghĩ nếu người đến là Mạc Tương Đằng… Nếu Thẩm Ngôn là ma thì Mạc Tương Đằng chính là quỷ…
Dưới tác dụng của thuốc, ánh mắt cô cũng không thể tập trung nổi, cô cố gắng nhìn nhưng không thể thấy rõ đối phương là ai. Chỉ có một điều duy nhất là cô biết người đó không phải Dịch Tân. Không phải Dịch Tân… Nếu như là Dịch Tân, anh sẽ đến ôm cô, anh sẽ đau lòng gọi tên cô.
Không phải là anh. Sau khoảnh khắc đó, cô gần như khẳng định người đến là Mạc Tương Đằng, suy nghĩ này khiến cô đau xót như khoảnh khắc cơn lũ đến, dòng nước lũ mãnh liệt không gì ngăn cản được cứ thế nhấn chìm tất cả con người và nhà cửa, hủy diệt tất cả không để lại một cái gì.
Bị sự đau xót hủy diệt như vậy, lúc này cô nghĩ là cô sẽ chết mất… Nhưng nào ngờ trời cao lại rủ lòng thương, ban cho cô sự cứu rỗi. Bàn tay cô nắm chặt tấm chăm, cảm giác mềm mại của tơ tằm trên tay thực sự rất chân thực. Cuối cùng cô đã tạm thời an toàn.
Lúc Cố Viễn Chi đi xuống lầu, Cố Khanh lập tức bước lên đón ông: “Ba, con bé thế nào rồi?”
Cố Viễn Chi khe khẽ thở dài: “Tỉnh rồi, nhưng vẫn còn hoảng hốt.”
Cố Viễn Chi vừa nói vừa quay lại nói với Cố Khanh: “Đặt vé máy bay đi, chúng ta quay về Mỹ.”
Cố Khanh đang định nói chuyện thì Cố Viễn Chi lại nói: “Tân Hoành sẽ đi cùng chúng ta.”
Cố Khanh hơi nghẹn lười, sau đó mới hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào với Dịch Tân?”
Cố Viễn Chi nghe thấy tên Dịch Tân thì hừ lạnh: “Không làm gì, không cần làm gì cả. Cứ để cho cậu ta giúp chúng ta dạy dỗ những người này, con yên tâm, Thẩm Ngôn chắc chắn sẽ không nói với Dịch Tân người đưa Tân Hoành đi là ba. Dịch Tân… chắc chắn cũng không ngờ. Bây giờ chúng ta đi khỏi đây, trong một thời gian ngắn cậu ta sẽ chẳng khác nào con ruồi không đầu bay loạn xạ, tìm nhưng không thấy mà nóng nảy khổ sở. Chờ đến khi cậu ta hồi phục lại tinh thần rồi tìm được đến Mỹ, nhưng khi đó mọi chuyện sẽ không có gì là chắc chắn cả.”
Khi Cố Viễn Chi nói, trong mắt ông hiện lên vẻ nhìn xa trông rộng, giọng nói lạnh nhạt có vẻ tàn nhẫn mà những người ở vị trí của ông thường có. Sự tàn nhẫn đó chính là nguyên tắc mà bọn họ luôn tôn thờ: Sẵn sàng đánh cuộc, chấp nhận chịu thua.
Việc đánh cuộc liên quan đến Tân Hoành đã bắt đầu từ lâu, ngay trong một buổi tiệc rượu thường niên của nhà họ Dịch, Dịch Tân đã lôi đâu ra một người phụ nữ, đưa đến giả mạo là cháu ngoại Cố Viễn Chi. Dịch Tân đã từng đắc ý, nhưng bây giờ người chiến thắng thực sự là ông, là Cố Viễn Chi.
Ông không cần phải nương tay với Dịch Tân.