Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Thực ra cô luôn không có cảm giác chân thực đối với chữ nhà này. Không, thực ra cho dù ở thành phố A thì cô cũng chẳng có chút cảm giác gia đình nào cả. Như thể trong cuộc đời cô luôn có cảm giác xa lạ đối với chữ ‘nhà’. Bởi vì ở thành phố A có Hạ Noãn Tâm và Tân Giác. Đến khi cô chạy đến thành phố B trú trong nhà bà ngoại thì lại là khoảng thời gian cô cùng đường chật vật nhất, còn biệt thự của Dịch Tân…
Ở nơi đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, có tốt, có xấu, có vui vẻ, có buồn thương… Thậm chí còn có cả chuyện cô mang thai rồi sinh non nữa. Cô luôn cảm thấy xa lạ đối với ngôi biệt thự đó, cho dù đã ba năm nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại thì các cảm xúc cực đoan đều như bị xóa bỏ khiến tất cả đều trở nên mờ nhạt, cuối cùng thứ còn lại chỉ là cảm giác lạ lẫm.
Cho nên bây giờ Tân Hoành ngồi cùng với Cố Viễn Chi, thậm chí cô còn không nhớ được ‘nhà’ là nơi nào, chẳng qua là cô nhớ… Dịch Tân, không nhớ nhà nhưng cô đang nhớ một người đàn ông. Tân Hoành nhìn ra hoa cỏ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ có lẽ nếu Dịch Tân ở đây thì cô cũng có thể coi nơi này là nhà.
Có người đàn ông kia thì nơi nào cũng giống nhau, mà không có người đàn ông đó thì nơi nào cũng vẫn giống nhau! Cô suy nghĩ rồi bật cười, cô đúng là dễ thích ứng!
Mà cô cũng nghĩ nhiều rồi. Nếu Dịch Tân đến đây thì cô sẽ theo anh đi, làm sao mà trở thành nhà được? Dù sao đây cũng nhà của người khác, mà người này còn không có quan hệ không thân thiết lắm với cô, thậm chí còn có vẻ khá lúng túng.
Ngày hôm đó Tân Hoành rất căng thẳng, thậm chí từ tận đáy lòng cô còn mơ hồ dâng lên một sự bài xích, như thể bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác thù địch đối với ông cụ vẫn luôn có ấn tượng tốt với cô này. Cô cũng không biết rốt cuộc là bài xích cái gì, chỉ là có cảm giác thù địch. Khi đó thời gian quá ngắn mà suy nghĩ lại quá mạnh mẽ khiến cô không kịp suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng Cố Viễn Chi lại trả lời câu hỏi của cô hết sức thoải mái: "Ông từng theo đuổi bà ấy."
Không hiểu sao khi Tân Hoành nghe thấy câu trả lời này thì bàn tay đang nắm chặt vạt áo lại tự dưng buông lỏng ra. Sau đó cô cũng không hỏi nhiều nữa. Thứ nhất, tình cảm của một người đàn ông như Cố Viễn Chi không phải thứ mà cô có thể nhiều lời, ông đã thừa nhận đến mức này thì cô càng không có tư cách hỏi thêm. Thứ hai, cô… thực sự cũng không muốn biết nhiều hơn.
Tân Hoành cẩn thận sờ chiếc vòng tay trên cổ tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bã. Cô nhanh chóng xoay người đi xuống dưới tầng. Gần đây cô rất hay buồn phiền, bình thường cô cũng là một người có tính cách dịu dàng nhã nhặn, nhưng bây giờ lại cứ không thể nào tĩnh tâm được. Cô nghĩ là do cô nhớ Dịch Tân quá.
Cô đã nhiều lần ám chỉ một cách công khai với Cố Viễn Chi rằng cô muốn đi tìm Dịch Tân. Nhưng Cố Viễn Chi cứ như ngọn núi Thái Sơn, luôn một mực đuổi cô quay về. Thật ra thì trước sau vẫn chỉ có một ý là muốn chờ thêm một chút. Tân Hoành không biết là cô còn phải chờ cái gì nữa!
Hai ngày tiếp theo cô đều ở chỗ Cố Viễn Chi, ông chăm sóc tỉ mỉ không chê vào đâu được đối với các vấn đề cuộc sống hàng ngày của cô, từ cơm ăn đến áo mặc. Người làm ở đây cũng cung kính với cô một cách khác thường, một câu ‘tiểu thư’, hai câu ‘tiểu thư’ khiến cô luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng không nghĩ ra được là sai ở đâu. Thậm chí cô còn cùng ăn cơm với Cố Viễn Chi và phát hiện ra khẩu vị của ông cụ này rất kỳ lạ.
Nói khẩu vị của ông kỳ lạ vì đúng là… rất kỳ quái. Cố Viễn Chi cũng là người thành phố H giống Tân Hoành và Dịch Lam, rõ ràng cũng chưa ở thành phố B lâu nhưng lại rất thích thức ăn ở thành phố B. Bởi vì thành phố B ở phía bắc, sự phong phú trong ẩm thực ở đây… đúng là hơi nghèo nàn. Trong khi đó thành phố H, thành phố A đều nổi tiếng vì đồ ăn ngon.
Tân Hoành vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy buồn phiền, cho nên hai ngày kế tiếp, chính cô cũng cảm thấy chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, thực sự rất bứt rứt. Hiếm khi Cố Viễn Chi lại giả vờ như không biết, vẫn đối xử tốt với cô như thường lệ. Nhiều lần Tân Hoành không nhịn được mà phải cảm khái trong lòng, Cố Viễn Chi đúng là đại nhân đại lượng!
Nhưng cho dù ông có rộng lượng hơn nữa, thủ đoạn hơn nữa hay là thông minh hơn nữa thì lần này cô cũng nhất định phải nói thẳng, rằng cô phải đi, cô phải đi tìm Dịch Tân!
Lúc Tân Hoành đến phòng khách thì Cố Viễn Chi đang uống trà ở đó. Ông cụ này hình như ngày nào cũng ở đây ngắm hoa, uống trà, thỉnh thoảng thì đi tìm cô chơi cờ. Nhưng mà ông cũng biết gần đây cô rất buồn bã… Cho nên sau hai lần liền thấy lòng cô không bình tĩnh thì ông cũng không ép cô nữa.
Tân Hoành ngồi xuống bên cạnh Cố Viễn Chi, đang định lên tiếng thì ông đã cắt ngang lời cô định nói: "Chờ một chút."
Trong lòng Tân Hoành cảm thấy rất thất bại, cô vô cùng buồn phiền mà ông vẫn có thể thản nhiên từ chối cô như vậy. Trong lòng cô sốt ruột nên giọng nói cũng cao hơn bình thường: "Cháu còn phải chờ cái gì nữa ?"
Cố Viễn Chi chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt ông nhìn cô đầy ý cười, trả lời như thể rất hợp tình hợp lý: "Chờ ông suy nghĩ thêm một chút."
Tân Hoành suýt thì cắn trúng đầu lưỡi: "Ngài còn muốn suy nghĩ gì nữa?"
Dịch Tân cũng đâu phải chồng ông!... Tân Hoành lặng lẽ chèn thêm một câu ở trong lòng. Cố Viễn Chi bình tĩnh cười nhẹ rồi nhấp một ngụm trà. Tân Hoành âm thầm cắn răng.
Cố Viễn Chi nói không nhanh không chậm: "Chờ ông suy nghĩ thêm xem rốt cuộc Dịch Tân có xứng đáng để cháu yêu hay không. Còn nhớ không? Ông từng nói với cháu, việc tha thứ một cách dễ dàng cũng phải chia ra hai trường hợp là xứng đáng và không xứng đáng. Đồng thời, yêu cũng giống như vậy, cháu có thể yêu thật lòng, nhưng con người cũng có người xứng đáng và không xứng đáng."
Tân Hoành nghẹn lời. Cố Viễn Chi khẽ cười, trấn an cô: "Đừng nóng vội, nếu thật sự là một mối duyên tốt thì ông chắc chắn sẽ không phá hoại cháu đâu. Cháu là cháu ngoại của bà ấy, đương nhiên là ông cũng chỉ mong điều tốt cho cháu. Cháu chỉ cần tin tưởng ông già này thôi, được không?"
Tân Hoành cứng lưỡi há hốc mồm, cô có thể làm thế nào? Cô không muốn đồng ý, nhưng với năng lực của Cố Viễn Chi thì sự nỗ lực của cô có khác nào đánh vào bịch bông, chẳng có bất cứ tác dụng nào cả!
Cố Viễn Chi mỉm cười thảnh thơi rồi lại pha trà cho Tân Hoành: “Nào, nếm thử xem thế nào.”
Trong lòng Tân Hoành cảm thấy buồn bực nên cũng không thèm quan tâm ông là ai, cứ thế hừ khẽ: “Không nếm, cháu muốn đi ngủ!”
Cố Viễn Chi dừng lại nhìn cô, thấy cô hơi bĩu môi thì lại khẽ bật cười.
Lúc này tivi trong nhà phòng đang mở đột nhiên đưa tin: “Theo báo cáo, sau khi ngày hôm qua tập đoàn Thẩm thị tuyên bố phá sản thì hôm nay, tập đoàn đứng đầu trong giới bất động sản tiếp theo Tân thị cũng nộp đơn phá sản lên tòa án.”
“Theo tin tức mới chúng tôi cập nhật, cổ thần Laundry của giới đầu tư đã thua sạch tất cả tài sản. Theo một nguồn tin đáng tin cậy cho biết hiện tại Landry còn đang nợ hơn một trăm triệu, hiện tại cũng không rõ tung tích của Landry.”
Thực ra cô luôn không có cảm giác chân thực đối với chữ nhà này. Không, thực ra cho dù ở thành phố A thì cô cũng chẳng có chút cảm giác gia đình nào cả. Như thể trong cuộc đời cô luôn có cảm giác xa lạ đối với chữ ‘nhà’. Bởi vì ở thành phố A có Hạ Noãn Tâm và Tân Giác. Đến khi cô chạy đến thành phố B trú trong nhà bà ngoại thì lại là khoảng thời gian cô cùng đường chật vật nhất, còn biệt thự của Dịch Tân…
Ở nơi đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, có tốt, có xấu, có vui vẻ, có buồn thương… Thậm chí còn có cả chuyện cô mang thai rồi sinh non nữa. Cô luôn cảm thấy xa lạ đối với ngôi biệt thự đó, cho dù đã ba năm nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại thì các cảm xúc cực đoan đều như bị xóa bỏ khiến tất cả đều trở nên mờ nhạt, cuối cùng thứ còn lại chỉ là cảm giác lạ lẫm.
Cho nên bây giờ Tân Hoành ngồi cùng với Cố Viễn Chi, thậm chí cô còn không nhớ được ‘nhà’ là nơi nào, chẳng qua là cô nhớ… Dịch Tân, không nhớ nhà nhưng cô đang nhớ một người đàn ông. Tân Hoành nhìn ra hoa cỏ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ có lẽ nếu Dịch Tân ở đây thì cô cũng có thể coi nơi này là nhà.
Có người đàn ông kia thì nơi nào cũng giống nhau, mà không có người đàn ông đó thì nơi nào cũng vẫn giống nhau! Cô suy nghĩ rồi bật cười, cô đúng là dễ thích ứng!
Mà cô cũng nghĩ nhiều rồi. Nếu Dịch Tân đến đây thì cô sẽ theo anh đi, làm sao mà trở thành nhà được? Dù sao đây cũng nhà của người khác, mà người này còn không có quan hệ không thân thiết lắm với cô, thậm chí còn có vẻ khá lúng túng.
Ngày hôm đó Tân Hoành rất căng thẳng, thậm chí từ tận đáy lòng cô còn mơ hồ dâng lên một sự bài xích, như thể bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác thù địch đối với ông cụ vẫn luôn có ấn tượng tốt với cô này. Cô cũng không biết rốt cuộc là bài xích cái gì, chỉ là có cảm giác thù địch. Khi đó thời gian quá ngắn mà suy nghĩ lại quá mạnh mẽ khiến cô không kịp suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng Cố Viễn Chi lại trả lời câu hỏi của cô hết sức thoải mái: "Ông từng theo đuổi bà ấy."
Không hiểu sao khi Tân Hoành nghe thấy câu trả lời này thì bàn tay đang nắm chặt vạt áo lại tự dưng buông lỏng ra. Sau đó cô cũng không hỏi nhiều nữa. Thứ nhất, tình cảm của một người đàn ông như Cố Viễn Chi không phải thứ mà cô có thể nhiều lời, ông đã thừa nhận đến mức này thì cô càng không có tư cách hỏi thêm. Thứ hai, cô… thực sự cũng không muốn biết nhiều hơn.
Tân Hoành cẩn thận sờ chiếc vòng tay trên cổ tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bã. Cô nhanh chóng xoay người đi xuống dưới tầng. Gần đây cô rất hay buồn phiền, bình thường cô cũng là một người có tính cách dịu dàng nhã nhặn, nhưng bây giờ lại cứ không thể nào tĩnh tâm được. Cô nghĩ là do cô nhớ Dịch Tân quá.
Cô đã nhiều lần ám chỉ một cách công khai với Cố Viễn Chi rằng cô muốn đi tìm Dịch Tân. Nhưng Cố Viễn Chi cứ như ngọn núi Thái Sơn, luôn một mực đuổi cô quay về. Thật ra thì trước sau vẫn chỉ có một ý là muốn chờ thêm một chút. Tân Hoành không biết là cô còn phải chờ cái gì nữa!
Hai ngày tiếp theo cô đều ở chỗ Cố Viễn Chi, ông chăm sóc tỉ mỉ không chê vào đâu được đối với các vấn đề cuộc sống hàng ngày của cô, từ cơm ăn đến áo mặc. Người làm ở đây cũng cung kính với cô một cách khác thường, một câu ‘tiểu thư’, hai câu ‘tiểu thư’ khiến cô luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng không nghĩ ra được là sai ở đâu. Thậm chí cô còn cùng ăn cơm với Cố Viễn Chi và phát hiện ra khẩu vị của ông cụ này rất kỳ lạ.
Nói khẩu vị của ông kỳ lạ vì đúng là… rất kỳ quái. Cố Viễn Chi cũng là người thành phố H giống Tân Hoành và Dịch Lam, rõ ràng cũng chưa ở thành phố B lâu nhưng lại rất thích thức ăn ở thành phố B. Bởi vì thành phố B ở phía bắc, sự phong phú trong ẩm thực ở đây… đúng là hơi nghèo nàn. Trong khi đó thành phố H, thành phố A đều nổi tiếng vì đồ ăn ngon.
Tân Hoành vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy buồn phiền, cho nên hai ngày kế tiếp, chính cô cũng cảm thấy chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, thực sự rất bứt rứt. Hiếm khi Cố Viễn Chi lại giả vờ như không biết, vẫn đối xử tốt với cô như thường lệ. Nhiều lần Tân Hoành không nhịn được mà phải cảm khái trong lòng, Cố Viễn Chi đúng là đại nhân đại lượng!
Nhưng cho dù ông có rộng lượng hơn nữa, thủ đoạn hơn nữa hay là thông minh hơn nữa thì lần này cô cũng nhất định phải nói thẳng, rằng cô phải đi, cô phải đi tìm Dịch Tân!
Lúc Tân Hoành đến phòng khách thì Cố Viễn Chi đang uống trà ở đó. Ông cụ này hình như ngày nào cũng ở đây ngắm hoa, uống trà, thỉnh thoảng thì đi tìm cô chơi cờ. Nhưng mà ông cũng biết gần đây cô rất buồn bã… Cho nên sau hai lần liền thấy lòng cô không bình tĩnh thì ông cũng không ép cô nữa.
Tân Hoành ngồi xuống bên cạnh Cố Viễn Chi, đang định lên tiếng thì ông đã cắt ngang lời cô định nói: "Chờ một chút."
Trong lòng Tân Hoành cảm thấy rất thất bại, cô vô cùng buồn phiền mà ông vẫn có thể thản nhiên từ chối cô như vậy. Trong lòng cô sốt ruột nên giọng nói cũng cao hơn bình thường: "Cháu còn phải chờ cái gì nữa ?"
Cố Viễn Chi chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt ông nhìn cô đầy ý cười, trả lời như thể rất hợp tình hợp lý: "Chờ ông suy nghĩ thêm một chút."
Tân Hoành suýt thì cắn trúng đầu lưỡi: "Ngài còn muốn suy nghĩ gì nữa?"
Dịch Tân cũng đâu phải chồng ông!... Tân Hoành lặng lẽ chèn thêm một câu ở trong lòng. Cố Viễn Chi bình tĩnh cười nhẹ rồi nhấp một ngụm trà. Tân Hoành âm thầm cắn răng.
Cố Viễn Chi nói không nhanh không chậm: "Chờ ông suy nghĩ thêm xem rốt cuộc Dịch Tân có xứng đáng để cháu yêu hay không. Còn nhớ không? Ông từng nói với cháu, việc tha thứ một cách dễ dàng cũng phải chia ra hai trường hợp là xứng đáng và không xứng đáng. Đồng thời, yêu cũng giống như vậy, cháu có thể yêu thật lòng, nhưng con người cũng có người xứng đáng và không xứng đáng."
Tân Hoành nghẹn lời. Cố Viễn Chi khẽ cười, trấn an cô: "Đừng nóng vội, nếu thật sự là một mối duyên tốt thì ông chắc chắn sẽ không phá hoại cháu đâu. Cháu là cháu ngoại của bà ấy, đương nhiên là ông cũng chỉ mong điều tốt cho cháu. Cháu chỉ cần tin tưởng ông già này thôi, được không?"
Tân Hoành cứng lưỡi há hốc mồm, cô có thể làm thế nào? Cô không muốn đồng ý, nhưng với năng lực của Cố Viễn Chi thì sự nỗ lực của cô có khác nào đánh vào bịch bông, chẳng có bất cứ tác dụng nào cả!
Cố Viễn Chi mỉm cười thảnh thơi rồi lại pha trà cho Tân Hoành: “Nào, nếm thử xem thế nào.”
Trong lòng Tân Hoành cảm thấy buồn bực nên cũng không thèm quan tâm ông là ai, cứ thế hừ khẽ: “Không nếm, cháu muốn đi ngủ!”
Cố Viễn Chi dừng lại nhìn cô, thấy cô hơi bĩu môi thì lại khẽ bật cười.
Lúc này tivi trong nhà phòng đang mở đột nhiên đưa tin: “Theo báo cáo, sau khi ngày hôm qua tập đoàn Thẩm thị tuyên bố phá sản thì hôm nay, tập đoàn đứng đầu trong giới bất động sản tiếp theo Tân thị cũng nộp đơn phá sản lên tòa án.”
“Theo tin tức mới chúng tôi cập nhật, cổ thần Laundry của giới đầu tư đã thua sạch tất cả tài sản. Theo một nguồn tin đáng tin cậy cho biết hiện tại Landry còn đang nợ hơn một trăm triệu, hiện tại cũng không rõ tung tích của Landry.”