Edit: ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀ - ⋆꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Lúc này Thẩm Ngôn cùng lắm cũng chỉ phải chịu vết thương da thịt, chỉ là đau đớn bên ngoài, mặc dù mặt vẫn chưa tan hết máu đọng tím bầm nhưng khi nhìn về phía Dịch Tân lại như một kẻ chiến thắng cười nhạo người thất bại. Bởi vì Thẩm Ngôn biết nếu Dịch Tân vẫn còn ở đây trút tức giận và hận thù lên anh ta thì có nghĩa là người này đã cùng đường rồi.
Anh không tìm thấy Tân Hoành, Tân Hoành cũng không trở về, từ đây bọn họ sẽ chia lìa. Chia lìa là một ẩn số, nói không chừng một lần chia xa chính là cả đời, sống không gặp được nhau, chết cũng không ở chung một chỗ! Đây chính là điều Thẩm Ngôn hy vọng.
Cho nên nói theo một cách nào đó thì Thẩm Ngôn đã chiến thắng. Thẩm Ngôn không có được Tân Hoành, nhưng Dịch Tân cũng đã đánh mất cô. Thẩm Ngôn đã từng trải qua nỗi thống khổ khi mất đi, đau tận xương tủy, đau đến không muốn sống nữa, khiến cho anh ta như biến thành một người khác. Bây giờ Dịch Tân cũng sẽ phải trải qua điều đó.
Vậy chẳng phải là chiến thắng sao? Làm sao anh ta có thể không thoải mái được? Cho dù có chết cũng coi như đã kéo được Dịch Tân xuống địa ngục!
Mà Dịch Tân đúng là như thể đã rơi vào địa ngục. Anh không bị thương, anh vẫn đẹp trai nghẹt thở như thường, nhưng làn da sáng bóng đã trở nên xanh xao, đôi mắt sâu thẳm thâm trầm thì trở nên cuồng loạn, rõ ràng không còn một chút lý trí và tỉnh táo nào. Người đàn ông này đã tự tay xé rách lý trí của mình, anh tự đẩy mình vào tình cảnh bất an rồi để cho cảm giác không yên lòng điên cuồng đó gặm nhấm máu thịt của chính mình.
Từng nhịp đập nơi ngực trái đều trở nên đau đớn khiến anh trở nên suy sụp và khốn khổ, đó là sự suy sụp và chật vật khiến người ta cảm thấy còn tuyệt vọng hơn so với khi nhìn thấy Thẩm Ngôn. Anh tìm mọi nơi nhưng đều không có, anh đã giận dữ, điên cuồng, giết chóc, anh đã dùng tất cả các thủ đoạn nhưng vẫn không thấy cô đâu. Nếu chỉ còn lại một mình anh thì phải làm thế nào?
Anh nhớ cô, ngoài nhớ cô ra, anh còn muốn biết cô có ổn hay không? Cô có quên anh không? Nhưng suy nghĩ nhiều như vậy thì anh vẫn chỉ có một mình, anh không tìm được cô, còn cô cũng không chủ động quay về.
Bây giờ, mỗi nhịp đập của trái tim trong ngực anh đều mang mang hình bóng của cô, khiến anh cứ ngỡ như nhìn thấy cô ngay trước mắt, nhưng đưa tay ra ôm lại chỉ chẳng có gì. Anh mạnh mẽ ép bản thân không được nhớ cô, nhưng càng cưỡng ép lại chỉ khiến anh càng thêm hỗn loạn, càng điên cuồng không chịu nổi.
Trong một đêm, ban đầu anh còn định để cho nhà họ Tân và nhà họ Thẩm một con đường sống để người kia vui lòng, nhưng bây giờ thì không cần nữa, cùng nhau đi chết hết đi. Anh lại càng không thể bỏ qua cho Thẩm Ngôn – người đàn ông đã ức hiếp cô, anh muốn Thẩm Ngôn chết, hơn nữa anh còn muốn tự mình ra tay!
Dịch Tân không nói lời nào mà đi thẳng đến trước mặt Thẩm Ngôn, giận dữ vung một đấm vào mặt anh ta, đầu gối anh cũng nhấc lên, chỉ hai động tác mà đã đánh Thẩm Ngôn ngã rạp xuống đất ngay dưới chân Dịch Tân. Dịch Tân dùng giày da di di lên lưng anh ta.
Sau đó, trong phòng có âm thanh Thẩm Ngôn nặng nề nuốt cái gì xuống. Nuốt gì ư? Chính là máu tươi. Võ nghệ của Dịch Tân còn tốt hơn cả tài bắn súng của anh, khi anh dùng súng, chỉ cần một viên đạn đã phá hủy hoàn toàn bàn tay phải của Mạc Tương Đằng, nên bây giờ anh tự mình ra tay chắc chắn không hề nhẹ nhàng.
Thẩm Ngôn nằm trên mặt đất kêu rên, nhưng lại không phải xin tha. Dù anh ta nằm trên mặt đất nhưng vẫn đang cười, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ chiến thắng: “Mày muốn tao chết cũng y như tao muốn mày chết vậy. Mày sợ, nếu tao còn sống thì Tân Hoành sẽ yêu tao, bởi vì cô ấy yêu tao nên sẽ bỏ rơi mày.”
Dịch Tân nghe thế thì sát khí và sự độc ác trong mắt lại cuộn trào. Sức lực trên chân anh lại tăng thêm, cuối cùng Thẩm Ngôn cũng không khống chế được nữa mà phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trên tấm thảm nhung trắng muốt lập tức nở rộ ra một đóa hoa tàn nhẫn.
Nhưng Thẩm Ngôn lại càng cười không chút kiêng nể: “Vô dụng thôi, mày đã muộn rồi. Tân Hoành nói với tao rằng cô ấy yêu tao, chính là lúc đang ân ái cùng tao, mày biết không, cô ấy rất biết nghe lời, rất mê hoặc khiến tao không thể khống chế được bản thân, chỉ muốn yêu cô ấy như cách đàn ông yêu người phụ nữ trong lòng mình, mày biết đấy. Cô ấy ở dưới thân tao, ôm tao, nhỏ nhẹ nói với tao rằng cô ấy yêu tao, cô ấy vẫn luôn yêu tao.”
Cơ thể cao lớn của Dịch Tân nặng nề run lên. Lúc này cái đầu trước nay luôn bày mưu tính kế người khác của anh lúc này chỉ còn một màu trắng xóa, lạnh lẽo và thê lương. Cô yêu Thẩm Ngôn…
Anh không quan tâm đã có chuyện gì xảy ra giữa cô và Thẩm Ngôn, chỉ cần cô trở lại anh sẽ càng yêu cô hơn, sẽ lại cất giấu cô như một báu vật quý giá nhất, anh thật sự không quan tâm. Nhưng anh không thể chấp nhận được việc cô nói yêu người đàn ông khác. Không thể được. Cô không thể… Mà người đàn ông kia càng không được sống!
Ngay khi Thẩm Ngôn có suy nghĩ này, anh lập tức rút khẩu súng lục bên hông ra, ngón tay di chuyển lên nòng rồi bóp cò: “Pằng!”
Tiếng đạn nặng nề đâm vào da thịt nghe rất đau đớn. Nhưng ngay sau đó, ngoài cửa lại vang lên tiếng thét chói tai: “Đừng!”
Âm thanh đó… rất quen thuộc với anh, cả đời này anh cũng không quên, anh nghĩ cho dù anh có chết đi, trở thành một linh hồn thì anh cũng không thể quên được thanh âm này. Cô đến rồi.
Dịch Tân cầm súng trong tay, nhìn người con gái chạy từ ngoài cửa vào, quần áo cô sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, chỉ là vừa nghe thấy tiếng súng nên sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Bởi vì vội vàng nên bước chân của cô cũng lộn xộn, cô lảo đảo xông đến rồi ngồi sụp xuống trước chân anh, kiểm tra người đàn ông quỵ dưới đất không hề nhúc nhích.
Chân mày cô nhíu lại rất sâu, ánh mắt đầy vẻ đau lòng và tha thiết. Dịch Tân cứ đứng chôn chân tại chỗ, cơ thể anh cứng ngắc không hề nhúc nhích, trong mắt anh chỉ có người con gái làm anh nhớ đến phát cuồng. Cô đã trở về, nhưng cô lại không thèm nhìn anh lấy một cái.
Anh tìm cô đến phát điên, anh vì cô mà như biến thành ma quỷ. Còn cô thì thay lòng đổi dạ, trốn tránh anh. Bây giờ cô trở lại là vì một người đàn ông khác. Cô không thèm nhìn cô đến khi không thể không nhìn, câu đầu tiên cô nói với anh là: “Dịch Tân, tha cho anh ta đi.”
Lúc này Thẩm Ngôn cùng lắm cũng chỉ phải chịu vết thương da thịt, chỉ là đau đớn bên ngoài, mặc dù mặt vẫn chưa tan hết máu đọng tím bầm nhưng khi nhìn về phía Dịch Tân lại như một kẻ chiến thắng cười nhạo người thất bại. Bởi vì Thẩm Ngôn biết nếu Dịch Tân vẫn còn ở đây trút tức giận và hận thù lên anh ta thì có nghĩa là người này đã cùng đường rồi.
Anh không tìm thấy Tân Hoành, Tân Hoành cũng không trở về, từ đây bọn họ sẽ chia lìa. Chia lìa là một ẩn số, nói không chừng một lần chia xa chính là cả đời, sống không gặp được nhau, chết cũng không ở chung một chỗ! Đây chính là điều Thẩm Ngôn hy vọng.
Cho nên nói theo một cách nào đó thì Thẩm Ngôn đã chiến thắng. Thẩm Ngôn không có được Tân Hoành, nhưng Dịch Tân cũng đã đánh mất cô. Thẩm Ngôn đã từng trải qua nỗi thống khổ khi mất đi, đau tận xương tủy, đau đến không muốn sống nữa, khiến cho anh ta như biến thành một người khác. Bây giờ Dịch Tân cũng sẽ phải trải qua điều đó.
Vậy chẳng phải là chiến thắng sao? Làm sao anh ta có thể không thoải mái được? Cho dù có chết cũng coi như đã kéo được Dịch Tân xuống địa ngục!
Mà Dịch Tân đúng là như thể đã rơi vào địa ngục. Anh không bị thương, anh vẫn đẹp trai nghẹt thở như thường, nhưng làn da sáng bóng đã trở nên xanh xao, đôi mắt sâu thẳm thâm trầm thì trở nên cuồng loạn, rõ ràng không còn một chút lý trí và tỉnh táo nào. Người đàn ông này đã tự tay xé rách lý trí của mình, anh tự đẩy mình vào tình cảnh bất an rồi để cho cảm giác không yên lòng điên cuồng đó gặm nhấm máu thịt của chính mình.
Từng nhịp đập nơi ngực trái đều trở nên đau đớn khiến anh trở nên suy sụp và khốn khổ, đó là sự suy sụp và chật vật khiến người ta cảm thấy còn tuyệt vọng hơn so với khi nhìn thấy Thẩm Ngôn. Anh tìm mọi nơi nhưng đều không có, anh đã giận dữ, điên cuồng, giết chóc, anh đã dùng tất cả các thủ đoạn nhưng vẫn không thấy cô đâu. Nếu chỉ còn lại một mình anh thì phải làm thế nào?
Anh nhớ cô, ngoài nhớ cô ra, anh còn muốn biết cô có ổn hay không? Cô có quên anh không? Nhưng suy nghĩ nhiều như vậy thì anh vẫn chỉ có một mình, anh không tìm được cô, còn cô cũng không chủ động quay về.
Bây giờ, mỗi nhịp đập của trái tim trong ngực anh đều mang mang hình bóng của cô, khiến anh cứ ngỡ như nhìn thấy cô ngay trước mắt, nhưng đưa tay ra ôm lại chỉ chẳng có gì. Anh mạnh mẽ ép bản thân không được nhớ cô, nhưng càng cưỡng ép lại chỉ khiến anh càng thêm hỗn loạn, càng điên cuồng không chịu nổi.
Trong một đêm, ban đầu anh còn định để cho nhà họ Tân và nhà họ Thẩm một con đường sống để người kia vui lòng, nhưng bây giờ thì không cần nữa, cùng nhau đi chết hết đi. Anh lại càng không thể bỏ qua cho Thẩm Ngôn – người đàn ông đã ức hiếp cô, anh muốn Thẩm Ngôn chết, hơn nữa anh còn muốn tự mình ra tay!
Dịch Tân không nói lời nào mà đi thẳng đến trước mặt Thẩm Ngôn, giận dữ vung một đấm vào mặt anh ta, đầu gối anh cũng nhấc lên, chỉ hai động tác mà đã đánh Thẩm Ngôn ngã rạp xuống đất ngay dưới chân Dịch Tân. Dịch Tân dùng giày da di di lên lưng anh ta.
Sau đó, trong phòng có âm thanh Thẩm Ngôn nặng nề nuốt cái gì xuống. Nuốt gì ư? Chính là máu tươi. Võ nghệ của Dịch Tân còn tốt hơn cả tài bắn súng của anh, khi anh dùng súng, chỉ cần một viên đạn đã phá hủy hoàn toàn bàn tay phải của Mạc Tương Đằng, nên bây giờ anh tự mình ra tay chắc chắn không hề nhẹ nhàng.
Thẩm Ngôn nằm trên mặt đất kêu rên, nhưng lại không phải xin tha. Dù anh ta nằm trên mặt đất nhưng vẫn đang cười, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ chiến thắng: “Mày muốn tao chết cũng y như tao muốn mày chết vậy. Mày sợ, nếu tao còn sống thì Tân Hoành sẽ yêu tao, bởi vì cô ấy yêu tao nên sẽ bỏ rơi mày.”
Dịch Tân nghe thế thì sát khí và sự độc ác trong mắt lại cuộn trào. Sức lực trên chân anh lại tăng thêm, cuối cùng Thẩm Ngôn cũng không khống chế được nữa mà phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trên tấm thảm nhung trắng muốt lập tức nở rộ ra một đóa hoa tàn nhẫn.
Nhưng Thẩm Ngôn lại càng cười không chút kiêng nể: “Vô dụng thôi, mày đã muộn rồi. Tân Hoành nói với tao rằng cô ấy yêu tao, chính là lúc đang ân ái cùng tao, mày biết không, cô ấy rất biết nghe lời, rất mê hoặc khiến tao không thể khống chế được bản thân, chỉ muốn yêu cô ấy như cách đàn ông yêu người phụ nữ trong lòng mình, mày biết đấy. Cô ấy ở dưới thân tao, ôm tao, nhỏ nhẹ nói với tao rằng cô ấy yêu tao, cô ấy vẫn luôn yêu tao.”
Cơ thể cao lớn của Dịch Tân nặng nề run lên. Lúc này cái đầu trước nay luôn bày mưu tính kế người khác của anh lúc này chỉ còn một màu trắng xóa, lạnh lẽo và thê lương. Cô yêu Thẩm Ngôn…
Anh không quan tâm đã có chuyện gì xảy ra giữa cô và Thẩm Ngôn, chỉ cần cô trở lại anh sẽ càng yêu cô hơn, sẽ lại cất giấu cô như một báu vật quý giá nhất, anh thật sự không quan tâm. Nhưng anh không thể chấp nhận được việc cô nói yêu người đàn ông khác. Không thể được. Cô không thể… Mà người đàn ông kia càng không được sống!
Ngay khi Thẩm Ngôn có suy nghĩ này, anh lập tức rút khẩu súng lục bên hông ra, ngón tay di chuyển lên nòng rồi bóp cò: “Pằng!”
Tiếng đạn nặng nề đâm vào da thịt nghe rất đau đớn. Nhưng ngay sau đó, ngoài cửa lại vang lên tiếng thét chói tai: “Đừng!”
Âm thanh đó… rất quen thuộc với anh, cả đời này anh cũng không quên, anh nghĩ cho dù anh có chết đi, trở thành một linh hồn thì anh cũng không thể quên được thanh âm này. Cô đến rồi.
Dịch Tân cầm súng trong tay, nhìn người con gái chạy từ ngoài cửa vào, quần áo cô sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, chỉ là vừa nghe thấy tiếng súng nên sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Bởi vì vội vàng nên bước chân của cô cũng lộn xộn, cô lảo đảo xông đến rồi ngồi sụp xuống trước chân anh, kiểm tra người đàn ông quỵ dưới đất không hề nhúc nhích.
Chân mày cô nhíu lại rất sâu, ánh mắt đầy vẻ đau lòng và tha thiết. Dịch Tân cứ đứng chôn chân tại chỗ, cơ thể anh cứng ngắc không hề nhúc nhích, trong mắt anh chỉ có người con gái làm anh nhớ đến phát cuồng. Cô đã trở về, nhưng cô lại không thèm nhìn anh lấy một cái.
Anh tìm cô đến phát điên, anh vì cô mà như biến thành ma quỷ. Còn cô thì thay lòng đổi dạ, trốn tránh anh. Bây giờ cô trở lại là vì một người đàn ông khác. Cô không thèm nhìn cô đến khi không thể không nhìn, câu đầu tiên cô nói với anh là: “Dịch Tân, tha cho anh ta đi.”