Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Tân Hành bị thương phải nằm viện thật sự là khiến Dịch Tân rất thảm hại, ngày đêm đều trông nom cô, chỉ cần cô vừa có động tĩnh, ruột gan anh lại vô thức run lên. Lúc đầu cả người lúc nào cũng căng thẳng, về sau khi cô dần khỏe lên, anh mới có thể từ từ khôi phục trở lại.
Nhưng cách hai người họ chung sống… Thật sự phù hợp với câu nói, chỉ người uống nước mới biết nóng hay lạnh. Mặc dù vướng ngại vì bị thương… không thể quá kịch liệt, nhưng cũng có đôi khi Dịch Tân dằn lòng bỏ cuộc, Tân Hành lại chính miệng nói không sao. Âu cũng là một khoảng thời gian tốt đẹp để vun đắp tình cảm vợ chồng.
Nhưng trong thời gian này lại có một người tương đối khó hiểu, chính là Cố Viễn Chi. Từ lúc Tân Hành tỉnh lại thấy Cố Viễn Chi thì thái độ đã bắt đầu trở nên là lạ, nhất là không còn lễ độ nữa. Cô chỉ bình thản nói câu cảm ơn với ông, sau đó Cố Viễn Chi có đến thăm nhưng vẻ mặt Tân Hành lại có vẻ không được thoải mái lắm.
Sau đso Tân Hành nói với Dịch Tân rằng ngoài anh ra, cô không muốn gặp ai nữa. Ý tứ của lời này rõ ràng là chỉ Cố Viễn Chi. Dịch Tân tất nhiên nghe thế là hiểu, nhưng sau khi trải qua sự việc suýt mất đi Tân Hành khiến anh đau lòng và gần như sụp đổ, Dịch Tân cũng nhìn nhận lại mọi việc đối với Cố Viễn Chi. Anh nghĩ có lẽ nên để cô hiểu rõ rồi tự quyết định.
Sau đó, có một lần Dịch Tân nói bóng gió với Tân Hành về Cố Viễn Chi. Ai ngờ Tân Hành vừa nghe thấy ba chữ Cố Viễn Chi thì sắc mặt đã trầm xuống, không thể hiện thái độ gì mà nhìn Dịch Tân, hờ hững hỏi ngược lại: “Anh muốn đến anh em cũng không muốn gặp hả?”
Ruột gan Dịch Tân run lên, ngay cả anh cũng không gặp ư? Căn cứ theo nguyên tắc sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi, từ đó Dịch Tân hoàn toàn không nhắc đến Cố Viễn Chi nữa, cứ thế trơ mắt nhìn Cố Viễn Chi bị Tân Hành kéo vào danh sách đen.
Về sau, cuộc sống của Tân Hành dần dần khôi phục quỹ đạo bình thường, Cố Viễn Chi cũng không xuất hiện nữa. Mỗi ngày cô đều toàn tâm tĩnh dưỡng, cũng như thể đã quên mất có một người tên Cố Viễn Chi.
Nhưng Dịch Tân là ai chứ, một chút tâm tư đó của Tân Hành làm sao mà giấu được anh? Trong lòng anh mơ hồ hiểu ra, mặc dù mọi người không nhắc đến nhưng với sự nhạy cảm của Tân Hành, chắc hẳn cô đã tự có tính toán trong lòng.
Thật ra, nghĩ kĩ lại thì mọi dấu hiệu thực sự rất rõ ràng. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng ánh mắt Cố Viễn Chi nhìn cô, lần nào cũng hàm chứa sự hòa ái đau lòng, còn cả vẻ hoài niệm ưu tư sâu sắc, thực sự là chẳng che giấu chút nào. Trong lòng Tân Hành chỉ hiểu mơ hồ, nhưng phản ứng và thái độ của cô như vậy… Dịch Tân cũng phải toát mồ hôi lạnh thay cho Cố Viễn Chi.
Dịch Tân hiểu rất rõ Tân Hành là một người có thái độ trốn tránh! Từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô đã như vậy, trốn tránh và bài xích, coi như không nhìn thấy anh, cũng may là anh cương quyết, cứng rắn đoạt lấy cô, đầu tiên là cướp người rồi cướp cả lòng cô, sau đó thì cô thật sự trở thành người của anh.
Thậm chí cho tới bây giờ, mỗi lần anh ôm cô, thấy cô nằm trong ngực anh và dịu dàng cười với anh, anh luôn có cảm giác hạnh phúc không chân thật. Không chân thật… Thực sự là không chân thật chút nào! Trước kia anh có nằm mơ cũng không nghĩ rằng bọn họ có thể có kết cục hoàn mỹ như vậy.
Ban đầu anh chỉ hy vọng, mỗi lần anh đụng đến cô thì cô nhìn anh bằng ánh mắt khổ sở và cự tuyệt là được rồi. Cho đến hôm nay, Dịch Tân thường nghĩ đến những ngày viên mãn này mà cũng không biết là anh nên cảm ơn số phận hay là nên cảm ơn thủ đoạn cứng rắn của mình nữa.
Nhưng Dịch Tân biết, mặc dù bây giờ tình cảnh của Cố Viễn Chi cũng giống như anh năm đó, đều không được Tân Hành chấp nhận, nhưng Cố Viễn Chi lại không có được cơ hội như anh năm đó. Bởi vì năm đó Tân Hành chỉ có mình Dịch Tân. Còn bây giờ, Tân Hành còn có Dịch Tân.
Có Dịch Tân ở đây nên Cố Viễn Chi không thể cưỡng ép đưa Tân Hành về nhà như anh năm đó, sau đó mới khiến cô từ từ tiếp nhận. Cố Viễn Chi đã bước trên con đường này thì nhất định sẽ phải chịu khổ! Dịch Tân vừa suy nghĩ trong lòng vừa thu dọn đồ đạc giúp Tân Hành. Hôm nay, cô xuất viện.
“Vết thương không có vấn đề gì lớn, chỉ cần không vận động kịch liệt thì cơ thể sẽ từ từ tốt lên thôi.” Phong Dương vừa nói vừa nhìn thẳng vào Dịch Tân. Dịch Tân cực kỳ bình tĩnh gật đầu, còn Tân Hành thì hơi đỏ mặt. Không ngờ Dịch Tân vẫn còn mặt mũi hỏi: “Từ từ tốt lên là mất bao lâu?”
Tân Hành bực đến mức giơ tay nhéo mạnh sau lưng anh. Phong Dương vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục thảo luận tình hình với người nhà bệnh nhân: “Cái này phải tùy vào tình hình, nhanh thì nửa tháng, lâu thì nửa năm, còn tùy vào việc anh chăm sóc cô ấy thế nào nữa.”
Dịch Tân ra điều suy nghĩ rồi gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy bọn anh không xuất viện nữa, tiếp tục ở lại điều trị thì có thể khỏi nhanh hơn không?”
Tân Hành méo mặt: “…”
Phong Dương mỉm cười: “Chữa trị lâu quá, ngược lại dùng thuốc nhiều sẽ ảnh hưởng xấu đến cô ấy, anh tự quyết định đi.”
Vì vậy, cuối cùng Dịch Tân đành phải cam chịu số phận đưa Tân Hành xuất viện. Dọc đường về Dịch Tân vẫn cẩn thận ôm cô, coi cô như con nít dễ ngã, cô dở khóc dở cười lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cổ anh, dáng vẻ mềm yếu thành toàn cho nguyện vọng của anh là muốn chăm sóc cô thật tốt để cô nhanh chóng khỏe lại.
Nhưng cô lại hoàn toàn không ngờ rằng lúc về đến nhà, tình hình trong nhà lại khiến cô hoàn toàn câm nín… Hôm nay là ngày cô xuất viện, cô nghĩ ít nhất anh cũng sẽ dọn dẹp lại nhà cửa để cô có thể tĩnh dưỡng thật tốt chứ? Không phải anh rất muốn chăm sóc cô cho tốt sao?
Nhưng lại để cho cô ở trong căn phòng bừa bộn thế này thì cô làm sao mà chịu nổi? Vết thương của cô nứt toác ra thì phải làm thế nào? Lại nói vừa về đến nhà, Dịch Tân đã vội vàng ôm cô lên tầng, dịu dàng nói với cô: “Em ngủ một lát đi, anh xuống bếp làm cho em món em thích ăn nhé.”
Sau đó lại hỏi: “Em muốn ăn ở dưới nhà hay ăn trên tầng?”
Tân Hành nghe anh nói thì gật đầu: “Xong thì gọi em, em xuống ăn với anh. Bây giờ em khỏe rồi, không có…”
Cô đang định nói em không có yếu ớt như vậy. Nhưng lời còn chưa nói ra Dịch Tân đã đẩy cửa phòng ngủ ra, mùi rượu lập tức ập thẳng tới khiến đầu óc Tân Hành choáng váng. Lời nói cũng bị nghẹn lạ.
Tân Hành bị thương phải nằm viện thật sự là khiến Dịch Tân rất thảm hại, ngày đêm đều trông nom cô, chỉ cần cô vừa có động tĩnh, ruột gan anh lại vô thức run lên. Lúc đầu cả người lúc nào cũng căng thẳng, về sau khi cô dần khỏe lên, anh mới có thể từ từ khôi phục trở lại.
Nhưng cách hai người họ chung sống… Thật sự phù hợp với câu nói, chỉ người uống nước mới biết nóng hay lạnh. Mặc dù vướng ngại vì bị thương… không thể quá kịch liệt, nhưng cũng có đôi khi Dịch Tân dằn lòng bỏ cuộc, Tân Hành lại chính miệng nói không sao. Âu cũng là một khoảng thời gian tốt đẹp để vun đắp tình cảm vợ chồng.
Nhưng trong thời gian này lại có một người tương đối khó hiểu, chính là Cố Viễn Chi. Từ lúc Tân Hành tỉnh lại thấy Cố Viễn Chi thì thái độ đã bắt đầu trở nên là lạ, nhất là không còn lễ độ nữa. Cô chỉ bình thản nói câu cảm ơn với ông, sau đó Cố Viễn Chi có đến thăm nhưng vẻ mặt Tân Hành lại có vẻ không được thoải mái lắm.
Sau đso Tân Hành nói với Dịch Tân rằng ngoài anh ra, cô không muốn gặp ai nữa. Ý tứ của lời này rõ ràng là chỉ Cố Viễn Chi. Dịch Tân tất nhiên nghe thế là hiểu, nhưng sau khi trải qua sự việc suýt mất đi Tân Hành khiến anh đau lòng và gần như sụp đổ, Dịch Tân cũng nhìn nhận lại mọi việc đối với Cố Viễn Chi. Anh nghĩ có lẽ nên để cô hiểu rõ rồi tự quyết định.
Sau đó, có một lần Dịch Tân nói bóng gió với Tân Hành về Cố Viễn Chi. Ai ngờ Tân Hành vừa nghe thấy ba chữ Cố Viễn Chi thì sắc mặt đã trầm xuống, không thể hiện thái độ gì mà nhìn Dịch Tân, hờ hững hỏi ngược lại: “Anh muốn đến anh em cũng không muốn gặp hả?”
Ruột gan Dịch Tân run lên, ngay cả anh cũng không gặp ư? Căn cứ theo nguyên tắc sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi, từ đó Dịch Tân hoàn toàn không nhắc đến Cố Viễn Chi nữa, cứ thế trơ mắt nhìn Cố Viễn Chi bị Tân Hành kéo vào danh sách đen.
Về sau, cuộc sống của Tân Hành dần dần khôi phục quỹ đạo bình thường, Cố Viễn Chi cũng không xuất hiện nữa. Mỗi ngày cô đều toàn tâm tĩnh dưỡng, cũng như thể đã quên mất có một người tên Cố Viễn Chi.
Nhưng Dịch Tân là ai chứ, một chút tâm tư đó của Tân Hành làm sao mà giấu được anh? Trong lòng anh mơ hồ hiểu ra, mặc dù mọi người không nhắc đến nhưng với sự nhạy cảm của Tân Hành, chắc hẳn cô đã tự có tính toán trong lòng.
Thật ra, nghĩ kĩ lại thì mọi dấu hiệu thực sự rất rõ ràng. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng ánh mắt Cố Viễn Chi nhìn cô, lần nào cũng hàm chứa sự hòa ái đau lòng, còn cả vẻ hoài niệm ưu tư sâu sắc, thực sự là chẳng che giấu chút nào. Trong lòng Tân Hành chỉ hiểu mơ hồ, nhưng phản ứng và thái độ của cô như vậy… Dịch Tân cũng phải toát mồ hôi lạnh thay cho Cố Viễn Chi.
Dịch Tân hiểu rất rõ Tân Hành là một người có thái độ trốn tránh! Từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô đã như vậy, trốn tránh và bài xích, coi như không nhìn thấy anh, cũng may là anh cương quyết, cứng rắn đoạt lấy cô, đầu tiên là cướp người rồi cướp cả lòng cô, sau đó thì cô thật sự trở thành người của anh.
Thậm chí cho tới bây giờ, mỗi lần anh ôm cô, thấy cô nằm trong ngực anh và dịu dàng cười với anh, anh luôn có cảm giác hạnh phúc không chân thật. Không chân thật… Thực sự là không chân thật chút nào! Trước kia anh có nằm mơ cũng không nghĩ rằng bọn họ có thể có kết cục hoàn mỹ như vậy.
Ban đầu anh chỉ hy vọng, mỗi lần anh đụng đến cô thì cô nhìn anh bằng ánh mắt khổ sở và cự tuyệt là được rồi. Cho đến hôm nay, Dịch Tân thường nghĩ đến những ngày viên mãn này mà cũng không biết là anh nên cảm ơn số phận hay là nên cảm ơn thủ đoạn cứng rắn của mình nữa.
Nhưng Dịch Tân biết, mặc dù bây giờ tình cảnh của Cố Viễn Chi cũng giống như anh năm đó, đều không được Tân Hành chấp nhận, nhưng Cố Viễn Chi lại không có được cơ hội như anh năm đó. Bởi vì năm đó Tân Hành chỉ có mình Dịch Tân. Còn bây giờ, Tân Hành còn có Dịch Tân.
Có Dịch Tân ở đây nên Cố Viễn Chi không thể cưỡng ép đưa Tân Hành về nhà như anh năm đó, sau đó mới khiến cô từ từ tiếp nhận. Cố Viễn Chi đã bước trên con đường này thì nhất định sẽ phải chịu khổ! Dịch Tân vừa suy nghĩ trong lòng vừa thu dọn đồ đạc giúp Tân Hành. Hôm nay, cô xuất viện.
“Vết thương không có vấn đề gì lớn, chỉ cần không vận động kịch liệt thì cơ thể sẽ từ từ tốt lên thôi.” Phong Dương vừa nói vừa nhìn thẳng vào Dịch Tân. Dịch Tân cực kỳ bình tĩnh gật đầu, còn Tân Hành thì hơi đỏ mặt. Không ngờ Dịch Tân vẫn còn mặt mũi hỏi: “Từ từ tốt lên là mất bao lâu?”
Tân Hành bực đến mức giơ tay nhéo mạnh sau lưng anh. Phong Dương vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục thảo luận tình hình với người nhà bệnh nhân: “Cái này phải tùy vào tình hình, nhanh thì nửa tháng, lâu thì nửa năm, còn tùy vào việc anh chăm sóc cô ấy thế nào nữa.”
Dịch Tân ra điều suy nghĩ rồi gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy bọn anh không xuất viện nữa, tiếp tục ở lại điều trị thì có thể khỏi nhanh hơn không?”
Tân Hành méo mặt: “…”
Phong Dương mỉm cười: “Chữa trị lâu quá, ngược lại dùng thuốc nhiều sẽ ảnh hưởng xấu đến cô ấy, anh tự quyết định đi.”
Vì vậy, cuối cùng Dịch Tân đành phải cam chịu số phận đưa Tân Hành xuất viện. Dọc đường về Dịch Tân vẫn cẩn thận ôm cô, coi cô như con nít dễ ngã, cô dở khóc dở cười lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cổ anh, dáng vẻ mềm yếu thành toàn cho nguyện vọng của anh là muốn chăm sóc cô thật tốt để cô nhanh chóng khỏe lại.
Nhưng cô lại hoàn toàn không ngờ rằng lúc về đến nhà, tình hình trong nhà lại khiến cô hoàn toàn câm nín… Hôm nay là ngày cô xuất viện, cô nghĩ ít nhất anh cũng sẽ dọn dẹp lại nhà cửa để cô có thể tĩnh dưỡng thật tốt chứ? Không phải anh rất muốn chăm sóc cô cho tốt sao?
Nhưng lại để cho cô ở trong căn phòng bừa bộn thế này thì cô làm sao mà chịu nổi? Vết thương của cô nứt toác ra thì phải làm thế nào? Lại nói vừa về đến nhà, Dịch Tân đã vội vàng ôm cô lên tầng, dịu dàng nói với cô: “Em ngủ một lát đi, anh xuống bếp làm cho em món em thích ăn nhé.”
Sau đó lại hỏi: “Em muốn ăn ở dưới nhà hay ăn trên tầng?”
Tân Hành nghe anh nói thì gật đầu: “Xong thì gọi em, em xuống ăn với anh. Bây giờ em khỏe rồi, không có…”
Cô đang định nói em không có yếu ớt như vậy. Nhưng lời còn chưa nói ra Dịch Tân đã đẩy cửa phòng ngủ ra, mùi rượu lập tức ập thẳng tới khiến đầu óc Tân Hành choáng váng. Lời nói cũng bị nghẹn lạ.