Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Tân Hành hít sâu một hơi, cô cắn chặt hàm răng.
Quản gia thở dài, vẫn không ngừng lắc đầu và nói: “Khi đó, tiểu thiếu gia mới có ba tuổi. Nhưng Mạc Thích Thanh cũng chẳng hề nương tay, lúc ấy trên da thịt trắng trẻo của tiểu thiếu gia toàn là máy, tiểu thư sợ đến mức quỳ xuống khóc lóc cầu xin ông ta tha thứ, nhưng Mạc Thích Thanh cũng chẳng động lòng mà đánh đến tận khi tiểu thiếu gia ngất đi mới dừng tay.”
Cho dù đây đã là chuyện của nhiều năm trước, nhưng khi quản gia nhớ lại chuyện cũ vẫn cảm thấy hận Mạc Tích Thanh đến thấu xương, khi nói đến Dịch Tân lại đau lòng nhắm mắt lại, không ngừng lắc đầu.
Không biết từ lúc nào trên mặt Tân Hành đã ướt đẫm nước mắt, cô lật đật giơ tay lên lau đi, không để cho mình luống cuống trước mặt người khác, sau đó lại cuống quýt hỏi: “Vậy sau đó Dịch Tân không xảy ra chuyện gì có đúng không?”
Quản gia lắc đầu cười khổ: “Làm sao có thể không sao chứ? Đứa trẻ mới lớn từng ấy mà bị người ta đánh một trận độc ác như vậy. Năm đó, tiểu thiếu gia nằm trên giường gần như mất đi nửa cái mạng, tiểu thư hết lòng chăm sóc cậu ấy, phải đến mấy tháng mới dần dần khỏe lên.”
Lòng Tân Hành như bị nghẹn lại, nước mắt vừa lau sạch lại không thể khống chế được mà rơi tí tách.
Quản gia coi như không thấy, nhưng để cô không khó chịu nên nói tiếp: “Nhưng sau đó, thiếu gia như thể biến thành một người khác. Ban đầu, thiếu gia cũng giống như tiểu thư, một đứa trẻ xinh xắn, sạch sẽ, lại hiểu chuyện. Từ sau khi lành vết thương, cậu ấy lại ngày càng trở nên ngang ngược và hung bạo. Mặc dù ở trước mặt tiểu thư vẫn dễ thương, ngoan ngoãn như cũ, nhưng tôi có thể thấy rõ, tính cách của cậu ấy đã bắt đầu trở nên tàn nhẫn. Cậu ấy càng lớn càng đẹp trai, nhưng cái đẹp đó hoàn toàn không giống cái đẹp thuần khiết của tiểu thư, mà ngược lại giống như…”
Quản gia châm chước một hồi không biết nên diễn tả thế nào, trong lòng Tân Hành nghĩ ngợi rồi tiếp lời: “Tà ác?”
Quản gia nghe thế thì ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu: “Dạ, đúng, chính là như vậy, càng lớn cậu ấy càng trở nên tà ác.”
Quản gia than thở: “Nhưng cũng may mắn là tính cách cậu ấy như vậy, nên sau đó mới có thể sống sót ở nhà họ Dịch. Khi đó, mặc dù nhà họ Dịch có lão gia bảo vệ, nhưng vẫn có không ít người muốn lấy mạng cậu ấy. Cậu ấy có thể đi được tới ngày hôm nay thực sự là từng bước đều rất gian khổ. Tôi nghĩ cho dù tôi có đứng một bên nhìn thấy tất cả những trên thực tế tôi cũng không thể hiểu nổi.”
Tân Hành không hiểu tại sao, khi quản gia nói với về sự gian nan của người kia, cô không nói được cái gì mà chỉ biết gật đầu thật mạnh. Quản gia nhìn thật sâu vào mắt Tân Hành: “Thiếu phu nhân, cho phép tôi nói câu này.”
Tân Hành vội nói: “Chú nói đi.”
“Mong rằng cô thật lòng tận tâm yêu thiếu gia, tuy tính cách của cậu ấy không được tốt lắm, nhưng cậu ấy thật sự yêu cô, cậu ấy có thể vì cô mà từ bỏ mọi thứ cậu ấy có, từ bỏ tất cả, tình cảm của cậu ấy dành cho cô xứng đáng để có được sự đáp lại chân thành nhất của cô.”
Tân Hành nghe thế thì hơi ngây người, một hồi sau lại chỉ có thể buồn buồn đáp lời: “Yên tâm, nếu như đối xử với anh ấy không tốt thì cháu cũng sẽ đau lòng lắm.”
Tân Hành cẩn thận đi chậm đến phòng bếp, nồi trên bếp đang được đun sủi ùng ục, trong không khí tràn ngập mùi thơm của canh ninh. Dịch Tân quay lưng về phía cô, anh đang gọt trái cây. Cô bước tới, anh đã phát hiện ra nên quay lại cười hỏi: “Sao lại xuống đây?”
Nhưng khi thấy đôi mắt ửng đỏ của cô thì sắc mặt anh trầm xuống, giọng nói vô thức lạnh đi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Tân Hành lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào con dao trên tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh có thể bỏ dao xuống không?”
Dịch Tân hơi bất ngờ, nhìn con dao trong tay mình rồi nhớ đến cảnh tượng khi con dao đâm vào cơ thể cô ngày hôm đó, anh cho rằng bây giờ cô nhìn thấy sẽ cảm thấy sợ. Anh vội vàng quay người đặt dao xuống. Không ngờ, anh vừa quay người lại lần nữa để đối mặt với cô thì cô đã đột ngột lao vào lòng anh.
Bây giờ Dịch Tân mới hiểu vì sao vừa rồi cô muốn anh bỏ dao xuống, hóa ra là… cô muốn đến ôm anh. Nghĩ đến đây thì anh dở khóc dở cười: “Hôm nay làm sao thế?”
Tân Hành ở trong lòng anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao, chỉ là sau khi tỉnh lại không thấy anh khiến em rất khó chịu.”
Cô nói ra rất thẳng thắn, giọng nói còn lẫn với tiếng khóc sụt sịt, Dịch Tân cảm thấy lòng mình như bị hòa tan, anh ôm chầm lấy cô, dịu dàng dỗ dành: “Anh đi làm đồ ăn cho em, anh phải chăm sóc cho em khỏe lên thật nhanh mà, đúng không?”
Tân Hành lắc đầu: “Em không muốn ăn gì cả, em chỉ muốn anh thôi.”
Dịch Tân dở khóc dở cười: “Em không ăn gì thì làm sao khỏe lên được? Không khỏe lên được thì khác nào em muốn hành hạ anh mãi sao?”
Tân Hành hơi do dự rồi thỏa hiệp: “Vậy… anh phải làm nhanh lên một chút.”
Dịch Tân cười cười, thuận miệng đáp lại cô: “Được được được, anh nhanh…”
Hôm nay Tân Hành có vẻ hơi dính người, lại có phần tự do phóng khoáng, Dịch Tân vốn chỉ thuận miệng đáp qua loa, ai ngờ còn chưa nói xong Tân Hành đã rời khỏi ngực anh, hai tay vòng ôm lấy cổ anh rồi nhón chân lên chủ động hôn lên môi anh.
Nụ hôn này không giống cảm giác đụng chạm nhẹ nhàng, khiêu khích rồi né tránh như trong quá khứ, mà là một nụ hôn thật sâu, hơn nữa còn mang theo sự trân quý và quyến luyến rất rõ ràng. Cô chủ động miêu tả bờ môi anh, cẩn thận đẩy đầu lưỡi vào trong miệng anh. Bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy thân thể anh.
Cơ thể cô như thể có một loại ma lực mà anh vừa đụng phải thì đã mất hồn, chỉ muốn hòa cô vào thân thể mình. Cô ôm chặt lấy anh, anh cũng ghì chặt lấy cô, ngọn lửa giữa hai người cứ thế được đốt cháy.
Tân Hành hít sâu một hơi, cô cắn chặt hàm răng.
Quản gia thở dài, vẫn không ngừng lắc đầu và nói: “Khi đó, tiểu thiếu gia mới có ba tuổi. Nhưng Mạc Thích Thanh cũng chẳng hề nương tay, lúc ấy trên da thịt trắng trẻo của tiểu thiếu gia toàn là máy, tiểu thư sợ đến mức quỳ xuống khóc lóc cầu xin ông ta tha thứ, nhưng Mạc Thích Thanh cũng chẳng động lòng mà đánh đến tận khi tiểu thiếu gia ngất đi mới dừng tay.”
Cho dù đây đã là chuyện của nhiều năm trước, nhưng khi quản gia nhớ lại chuyện cũ vẫn cảm thấy hận Mạc Tích Thanh đến thấu xương, khi nói đến Dịch Tân lại đau lòng nhắm mắt lại, không ngừng lắc đầu.
Không biết từ lúc nào trên mặt Tân Hành đã ướt đẫm nước mắt, cô lật đật giơ tay lên lau đi, không để cho mình luống cuống trước mặt người khác, sau đó lại cuống quýt hỏi: “Vậy sau đó Dịch Tân không xảy ra chuyện gì có đúng không?”
Quản gia lắc đầu cười khổ: “Làm sao có thể không sao chứ? Đứa trẻ mới lớn từng ấy mà bị người ta đánh một trận độc ác như vậy. Năm đó, tiểu thiếu gia nằm trên giường gần như mất đi nửa cái mạng, tiểu thư hết lòng chăm sóc cậu ấy, phải đến mấy tháng mới dần dần khỏe lên.”
Lòng Tân Hành như bị nghẹn lại, nước mắt vừa lau sạch lại không thể khống chế được mà rơi tí tách.
Quản gia coi như không thấy, nhưng để cô không khó chịu nên nói tiếp: “Nhưng sau đó, thiếu gia như thể biến thành một người khác. Ban đầu, thiếu gia cũng giống như tiểu thư, một đứa trẻ xinh xắn, sạch sẽ, lại hiểu chuyện. Từ sau khi lành vết thương, cậu ấy lại ngày càng trở nên ngang ngược và hung bạo. Mặc dù ở trước mặt tiểu thư vẫn dễ thương, ngoan ngoãn như cũ, nhưng tôi có thể thấy rõ, tính cách của cậu ấy đã bắt đầu trở nên tàn nhẫn. Cậu ấy càng lớn càng đẹp trai, nhưng cái đẹp đó hoàn toàn không giống cái đẹp thuần khiết của tiểu thư, mà ngược lại giống như…”
Quản gia châm chước một hồi không biết nên diễn tả thế nào, trong lòng Tân Hành nghĩ ngợi rồi tiếp lời: “Tà ác?”
Quản gia nghe thế thì ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu: “Dạ, đúng, chính là như vậy, càng lớn cậu ấy càng trở nên tà ác.”
Quản gia than thở: “Nhưng cũng may mắn là tính cách cậu ấy như vậy, nên sau đó mới có thể sống sót ở nhà họ Dịch. Khi đó, mặc dù nhà họ Dịch có lão gia bảo vệ, nhưng vẫn có không ít người muốn lấy mạng cậu ấy. Cậu ấy có thể đi được tới ngày hôm nay thực sự là từng bước đều rất gian khổ. Tôi nghĩ cho dù tôi có đứng một bên nhìn thấy tất cả những trên thực tế tôi cũng không thể hiểu nổi.”
Tân Hành không hiểu tại sao, khi quản gia nói với về sự gian nan của người kia, cô không nói được cái gì mà chỉ biết gật đầu thật mạnh. Quản gia nhìn thật sâu vào mắt Tân Hành: “Thiếu phu nhân, cho phép tôi nói câu này.”
Tân Hành vội nói: “Chú nói đi.”
“Mong rằng cô thật lòng tận tâm yêu thiếu gia, tuy tính cách của cậu ấy không được tốt lắm, nhưng cậu ấy thật sự yêu cô, cậu ấy có thể vì cô mà từ bỏ mọi thứ cậu ấy có, từ bỏ tất cả, tình cảm của cậu ấy dành cho cô xứng đáng để có được sự đáp lại chân thành nhất của cô.”
Tân Hành nghe thế thì hơi ngây người, một hồi sau lại chỉ có thể buồn buồn đáp lời: “Yên tâm, nếu như đối xử với anh ấy không tốt thì cháu cũng sẽ đau lòng lắm.”
Tân Hành cẩn thận đi chậm đến phòng bếp, nồi trên bếp đang được đun sủi ùng ục, trong không khí tràn ngập mùi thơm của canh ninh. Dịch Tân quay lưng về phía cô, anh đang gọt trái cây. Cô bước tới, anh đã phát hiện ra nên quay lại cười hỏi: “Sao lại xuống đây?”
Nhưng khi thấy đôi mắt ửng đỏ của cô thì sắc mặt anh trầm xuống, giọng nói vô thức lạnh đi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Tân Hành lắc đầu, chỉ nhìn chằm chằm vào con dao trên tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh có thể bỏ dao xuống không?”
Dịch Tân hơi bất ngờ, nhìn con dao trong tay mình rồi nhớ đến cảnh tượng khi con dao đâm vào cơ thể cô ngày hôm đó, anh cho rằng bây giờ cô nhìn thấy sẽ cảm thấy sợ. Anh vội vàng quay người đặt dao xuống. Không ngờ, anh vừa quay người lại lần nữa để đối mặt với cô thì cô đã đột ngột lao vào lòng anh.
Bây giờ Dịch Tân mới hiểu vì sao vừa rồi cô muốn anh bỏ dao xuống, hóa ra là… cô muốn đến ôm anh. Nghĩ đến đây thì anh dở khóc dở cười: “Hôm nay làm sao thế?”
Tân Hành ở trong lòng anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao, chỉ là sau khi tỉnh lại không thấy anh khiến em rất khó chịu.”
Cô nói ra rất thẳng thắn, giọng nói còn lẫn với tiếng khóc sụt sịt, Dịch Tân cảm thấy lòng mình như bị hòa tan, anh ôm chầm lấy cô, dịu dàng dỗ dành: “Anh đi làm đồ ăn cho em, anh phải chăm sóc cho em khỏe lên thật nhanh mà, đúng không?”
Tân Hành lắc đầu: “Em không muốn ăn gì cả, em chỉ muốn anh thôi.”
Dịch Tân dở khóc dở cười: “Em không ăn gì thì làm sao khỏe lên được? Không khỏe lên được thì khác nào em muốn hành hạ anh mãi sao?”
Tân Hành hơi do dự rồi thỏa hiệp: “Vậy… anh phải làm nhanh lên một chút.”
Dịch Tân cười cười, thuận miệng đáp lại cô: “Được được được, anh nhanh…”
Hôm nay Tân Hành có vẻ hơi dính người, lại có phần tự do phóng khoáng, Dịch Tân vốn chỉ thuận miệng đáp qua loa, ai ngờ còn chưa nói xong Tân Hành đã rời khỏi ngực anh, hai tay vòng ôm lấy cổ anh rồi nhón chân lên chủ động hôn lên môi anh.
Nụ hôn này không giống cảm giác đụng chạm nhẹ nhàng, khiêu khích rồi né tránh như trong quá khứ, mà là một nụ hôn thật sâu, hơn nữa còn mang theo sự trân quý và quyến luyến rất rõ ràng. Cô chủ động miêu tả bờ môi anh, cẩn thận đẩy đầu lưỡi vào trong miệng anh. Bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy thân thể anh.
Cơ thể cô như thể có một loại ma lực mà anh vừa đụng phải thì đã mất hồn, chỉ muốn hòa cô vào thân thể mình. Cô ôm chặt lấy anh, anh cũng ghì chặt lấy cô, ngọn lửa giữa hai người cứ thế được đốt cháy.