Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Âm thanh bên tai cô trở nên trầm thấp, nghèn nghẹn: “Ngốc nghếch! Em bị thương vì anh, sao anh có thể thấy nó xấu xí được chứ? Anh còn tưởng em không nhìn thấy thì sẽ không để tâm. Không ngờ em lại suy nghĩ như vậy. Em không biết ư? Chỉ cần em nói với anh một câu rằng em không thích thì chờ vết thương của em lành lại, anh sẽ giúp em làm nó biến mất. Cần gì phải kéo dài thời gian làm hại mình chứ?”
Lòng Tân Hành như mềm nhũn ra, vội vàng cười xòa: “Bây giờ biết rồi cho nên mới muốn khỏi nhanh hơn.”
Cô lại đẩy anh ra, thúc giục: “Nhanh lên đi, cởi quần áo!”
Nghe thấy lời này của cô, Dịch Tân hít sâu một hơi, lại không nhịn được mà khẽ cười, sau đó mới bắt đầu giúp cô thay thuốc. Trong sự chăm sóc tỉ mỉ của Dịch Tân, nửa tháng sau anh đưa Tân Hành đến bệnh viện kiểm tra lại, Phong Dương cho biết đã gần như lành hẳn rồi.
Giây phút ấy, may là Dịch Tân là một người đàn ông thâm trầm khó đoán, anh chỉ nở một nụ cười bình thường, ánh mắt cũng sáng ngời lên, mặc dù chỉ thoáng qua một chốc rồi biến mất. Nhưng chỉ vậy thôi lại khiến Tân Hành ngẩn ngơ, cô như bị ma xui quỷ khiến mà quay sang hỏi: “Gần như lành hẳn rồi, vậy là có thể đi tuần trăng mật được rồi à?”
Dịch Tân nghe thế thì ánh sáng trong mắt rực rỡ một cách chói mắt, nhìn cô rồi mỉm cười gật đầu. Phong Dương thấy hai người liếc mắt đưa tình lộ liễu như thế thì không thể không lạnh lùng chém cho một câu: “Thảo nào vội vã như thế.”
Tai Tân Hành nóng lên, lúc này mới kịp nhận ra… Đúng là bị sắc đẹp quyến rũ mà! Dịch Tân làm như không có chuyện gì mà ôm Tân Hành rời đi.
Đến chỗ không có Phong Dương, Tân Hành mới thở phào, lại không nhịn được ngứa ngáy trong lòng nên hỏi Dịch Tân: “Chúng ta đi trăng mật ở đâu?”
Dịch Tân chỉ cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nhưng không lên tiếng. Tân Hành chỉ cảm thấy nụ cười kia của Dịch Tân như thể đang khiêu khích trái tim nhỏ của cô càng thêm kích động và vội vàng, khiến cô muốn dừng mà không được nên dứt khoát kéo Dịch Tân lại, không để cho anh đi: “Nói, không nói thì không về nhà.”
Dịch Tân dừng bước, quay đầu nhìn cô, trong mắt vừa có vẻ cưng chiều lại vừa không biết làm thế nào, anh kéo tay cô. Nhưng Tân Hành cứ đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt phòng bị nhìn anh, nhắc lại: “Không nói thì không đi.”
Dịch Tân khẽ thở dài, nhéo mi tâm, không biết làm thế nào đành phải thở dài: “Anh cũng chưa nghĩ ra thì em muốn anh nói thế nào?”
Tân Hành híp mắt lại: “Không tin.”
Dịch Tân thấy cô phòng bị như một con thú nhỏ thì không khỏi tức cười, ánh mắt anh sâu thẳm khóa chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Em cũng không phải là không biết, từ sau khi em bị thương, anh đâu có dám nghĩ nhiều, nghĩ nhiều quá… sẽ tổn hại sức khỏe.”
Anh còn cố ý đè thấp giọng nói xuống, Tân Hành chỉ cảm thấy trái tim như bị anh dụ dỗ mà run lên một cái.
“Cho nên chuyện đi tuần trăng mật này, đương nhiên anh phải chờ em khỏi hẳn thì tâm tình anh mới khá lên rồi cùng nhau thảo luận kỹ hơn chứ.”
Tân Hành dao động, cẩn thận nhìn anh, hỏi lại: “Thật à?”
Dịch Tân cong môi cười, ôm cô vào lòng: “Vậy em nói xem không thật chỗ nào? Nghĩ về em đến mức tổn hại sức khỏe không phải thật, hay là cần thảo luận kỹ hơn không phải thật?”
Tân Hành cố gắng suy nghĩ một chút, có vẻ như cả hai cái đều… thật. Lúc này mới không tình nguyện mà gật đầu. Dịch Tân yêu chiều hôn lên trán cô, ánh sáng xẹt qua trong mắt.
Hai chuyện này đều là thật, nhưng cũng không liên quan đến chuyện anh chưa quyết định được đi hưởng tuần trăng mật ở đâu. Anh tỉnh bơ lén đổi khái niệm lừa Tân Hành xoay vòng vòng. Nghĩ đến đây, trong lòng Dịch Tân vô cùng thỏa mãn, anh nghĩ đến cô vợ vừa khôn khéo lại vừa dễ bị lừa gạt của mình…
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Dịch Tân ôm Tân Hành chuẩn bị lên xe thì sau lưng vang lên một tiếng gọi: “Tân Hành.”
Tân Hành thấy kinh ngạc trong lòng, xoay người lại mới thấy rõ người đi tới, nhỏ giọng đáp lại: “Bác Thẩm!”
Người này mặc bộ đồ thường phục đắt đỏ, tóc mai điểm bạc, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đen sâu sắc, ánh mắt ôn hòa nhưng bình tĩnh… Nhìn hơi giống Thẩm Ngôn. Đó chính là ba Thẩm Ngôn, Thẩm Mục Vân.
Từ khi Tân Hành còn nhỏ, Thẩm Mục Vân đã rất yêu thương cô, bây giờ dù xảy ra chuyện trước đó với Thẩm Ngôn, nhưng đối mặt với ông ấy, Tân Hành vẫn không hề cảm thấy thù hận. Cô nhìn Thẩm Mục Vân rồi đi về phía ông ấy.
Nhưng bên hông lại bị giữ lại, Dịch Tân ngăn không cho cô bước tới, hai hàng mày anh nhíu chặt lại, lắc đầu với cô. Ánh mắt anh không được tự nhiên lại có phần nghiêm trọng, Tân Hành thoáng do dự nên cũng dừng bước chân.
Bên kia, Thẩm Mục Vân nhìn thấy thế cũng hiểu được phần nào nên nói luôn: “Tân Hành, bác tới là vì muốn nói với cháu hai chuyện. Chuyện thứ nhất, rất xin lỗi cháu.”
Tân Hành quay sang, chỉ thấy sự xấu hổ sâu sắc trong mắt Thẩm Mục Vân, ông ấy nói: “Thằng bé Thẩm Ngôn này… Bác không ngờ nó lại làm ra chuyện như vậy, chuyện này là do bác Thẩm không biết dạy con, những gì nó nợ cháu, cháu muốn bồi thường như thế nào cũng được.”
Tân Hành cảm thấy xót xa, vội nói: “Bác Thẩm đừng nói như vậy, chuyện giữa chúng cháu không thể trách bác được.”
Thẩm Mục Vân nhìn sâu vào mắt Tân Hành, khẽ mỉm cười: “Cháu đúng là một đứa bé ngoan, Thẩm Ngôn không cưới được cháu đúng là nó không có phúc.”
Tân Hành chỉ cảm thấy bàn tay bên hông cô đang siết chặt lại, sắc mặt cô cũng cứng lại. Nhưng Thẩm Mục Vân lại đổi chủ đề: “Còn có một việc nữa, dù sao Tân Hạo cũng là ba cháu, cháu… mau cứu ông ấy đi.”
Tân Hành giật mình, bật thốt lên hỏi: “Ông ấy làm sao?”
Thẩm Mục Vân cười khổ: “Ông ấy, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác đều bị người ta đưa đi mất, bây giờ vẫn chưa rõ tung tích.”
Tân Hành nhìn thoáng qua người đàn ông không có gì khác thường bên cạnh, rồi lại nhìn về phía Thẩm Mục Vân, không nhịn được mà cau mày: “Bọn họ có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nếu bác nói Thẩm Ngôn bị người ta bắt đi thì cháu còn có thể hiểu là anh ta bị người khác trả thù, nhưng mà Tân Hạo…”
Thẩm Mục Vân lắc đầu: “Thẩm Ngôn không sao.” Nói rồi ông ấy nhìn Dịch Tân đầy thâm ý rồi lại nói: “Bác nghĩ là vì có người từng chính miệng nói không tính toán với Thẩm Ngôn, nhưng mà Tân Hạo và Hạ Noãn Tâm…”
Thẩm Mục Vân không nói hết câu mà đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn xoáy vào người đàn ông bên cạnh Tân Hành.
Âm thanh bên tai cô trở nên trầm thấp, nghèn nghẹn: “Ngốc nghếch! Em bị thương vì anh, sao anh có thể thấy nó xấu xí được chứ? Anh còn tưởng em không nhìn thấy thì sẽ không để tâm. Không ngờ em lại suy nghĩ như vậy. Em không biết ư? Chỉ cần em nói với anh một câu rằng em không thích thì chờ vết thương của em lành lại, anh sẽ giúp em làm nó biến mất. Cần gì phải kéo dài thời gian làm hại mình chứ?”
Lòng Tân Hành như mềm nhũn ra, vội vàng cười xòa: “Bây giờ biết rồi cho nên mới muốn khỏi nhanh hơn.”
Cô lại đẩy anh ra, thúc giục: “Nhanh lên đi, cởi quần áo!”
Nghe thấy lời này của cô, Dịch Tân hít sâu một hơi, lại không nhịn được mà khẽ cười, sau đó mới bắt đầu giúp cô thay thuốc. Trong sự chăm sóc tỉ mỉ của Dịch Tân, nửa tháng sau anh đưa Tân Hành đến bệnh viện kiểm tra lại, Phong Dương cho biết đã gần như lành hẳn rồi.
Giây phút ấy, may là Dịch Tân là một người đàn ông thâm trầm khó đoán, anh chỉ nở một nụ cười bình thường, ánh mắt cũng sáng ngời lên, mặc dù chỉ thoáng qua một chốc rồi biến mất. Nhưng chỉ vậy thôi lại khiến Tân Hành ngẩn ngơ, cô như bị ma xui quỷ khiến mà quay sang hỏi: “Gần như lành hẳn rồi, vậy là có thể đi tuần trăng mật được rồi à?”
Dịch Tân nghe thế thì ánh sáng trong mắt rực rỡ một cách chói mắt, nhìn cô rồi mỉm cười gật đầu. Phong Dương thấy hai người liếc mắt đưa tình lộ liễu như thế thì không thể không lạnh lùng chém cho một câu: “Thảo nào vội vã như thế.”
Tai Tân Hành nóng lên, lúc này mới kịp nhận ra… Đúng là bị sắc đẹp quyến rũ mà! Dịch Tân làm như không có chuyện gì mà ôm Tân Hành rời đi.
Đến chỗ không có Phong Dương, Tân Hành mới thở phào, lại không nhịn được ngứa ngáy trong lòng nên hỏi Dịch Tân: “Chúng ta đi trăng mật ở đâu?”
Dịch Tân chỉ cúi đầu nhìn cô, mỉm cười nhưng không lên tiếng. Tân Hành chỉ cảm thấy nụ cười kia của Dịch Tân như thể đang khiêu khích trái tim nhỏ của cô càng thêm kích động và vội vàng, khiến cô muốn dừng mà không được nên dứt khoát kéo Dịch Tân lại, không để cho anh đi: “Nói, không nói thì không về nhà.”
Dịch Tân dừng bước, quay đầu nhìn cô, trong mắt vừa có vẻ cưng chiều lại vừa không biết làm thế nào, anh kéo tay cô. Nhưng Tân Hành cứ đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt phòng bị nhìn anh, nhắc lại: “Không nói thì không đi.”
Dịch Tân khẽ thở dài, nhéo mi tâm, không biết làm thế nào đành phải thở dài: “Anh cũng chưa nghĩ ra thì em muốn anh nói thế nào?”
Tân Hành híp mắt lại: “Không tin.”
Dịch Tân thấy cô phòng bị như một con thú nhỏ thì không khỏi tức cười, ánh mắt anh sâu thẳm khóa chặt lấy cô, thấp giọng nói: “Em cũng không phải là không biết, từ sau khi em bị thương, anh đâu có dám nghĩ nhiều, nghĩ nhiều quá… sẽ tổn hại sức khỏe.”
Anh còn cố ý đè thấp giọng nói xuống, Tân Hành chỉ cảm thấy trái tim như bị anh dụ dỗ mà run lên một cái.
“Cho nên chuyện đi tuần trăng mật này, đương nhiên anh phải chờ em khỏi hẳn thì tâm tình anh mới khá lên rồi cùng nhau thảo luận kỹ hơn chứ.”
Tân Hành dao động, cẩn thận nhìn anh, hỏi lại: “Thật à?”
Dịch Tân cong môi cười, ôm cô vào lòng: “Vậy em nói xem không thật chỗ nào? Nghĩ về em đến mức tổn hại sức khỏe không phải thật, hay là cần thảo luận kỹ hơn không phải thật?”
Tân Hành cố gắng suy nghĩ một chút, có vẻ như cả hai cái đều… thật. Lúc này mới không tình nguyện mà gật đầu. Dịch Tân yêu chiều hôn lên trán cô, ánh sáng xẹt qua trong mắt.
Hai chuyện này đều là thật, nhưng cũng không liên quan đến chuyện anh chưa quyết định được đi hưởng tuần trăng mật ở đâu. Anh tỉnh bơ lén đổi khái niệm lừa Tân Hành xoay vòng vòng. Nghĩ đến đây, trong lòng Dịch Tân vô cùng thỏa mãn, anh nghĩ đến cô vợ vừa khôn khéo lại vừa dễ bị lừa gạt của mình…
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Dịch Tân ôm Tân Hành chuẩn bị lên xe thì sau lưng vang lên một tiếng gọi: “Tân Hành.”
Tân Hành thấy kinh ngạc trong lòng, xoay người lại mới thấy rõ người đi tới, nhỏ giọng đáp lại: “Bác Thẩm!”
Người này mặc bộ đồ thường phục đắt đỏ, tóc mai điểm bạc, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đen sâu sắc, ánh mắt ôn hòa nhưng bình tĩnh… Nhìn hơi giống Thẩm Ngôn. Đó chính là ba Thẩm Ngôn, Thẩm Mục Vân.
Từ khi Tân Hành còn nhỏ, Thẩm Mục Vân đã rất yêu thương cô, bây giờ dù xảy ra chuyện trước đó với Thẩm Ngôn, nhưng đối mặt với ông ấy, Tân Hành vẫn không hề cảm thấy thù hận. Cô nhìn Thẩm Mục Vân rồi đi về phía ông ấy.
Nhưng bên hông lại bị giữ lại, Dịch Tân ngăn không cho cô bước tới, hai hàng mày anh nhíu chặt lại, lắc đầu với cô. Ánh mắt anh không được tự nhiên lại có phần nghiêm trọng, Tân Hành thoáng do dự nên cũng dừng bước chân.
Bên kia, Thẩm Mục Vân nhìn thấy thế cũng hiểu được phần nào nên nói luôn: “Tân Hành, bác tới là vì muốn nói với cháu hai chuyện. Chuyện thứ nhất, rất xin lỗi cháu.”
Tân Hành quay sang, chỉ thấy sự xấu hổ sâu sắc trong mắt Thẩm Mục Vân, ông ấy nói: “Thằng bé Thẩm Ngôn này… Bác không ngờ nó lại làm ra chuyện như vậy, chuyện này là do bác Thẩm không biết dạy con, những gì nó nợ cháu, cháu muốn bồi thường như thế nào cũng được.”
Tân Hành cảm thấy xót xa, vội nói: “Bác Thẩm đừng nói như vậy, chuyện giữa chúng cháu không thể trách bác được.”
Thẩm Mục Vân nhìn sâu vào mắt Tân Hành, khẽ mỉm cười: “Cháu đúng là một đứa bé ngoan, Thẩm Ngôn không cưới được cháu đúng là nó không có phúc.”
Tân Hành chỉ cảm thấy bàn tay bên hông cô đang siết chặt lại, sắc mặt cô cũng cứng lại. Nhưng Thẩm Mục Vân lại đổi chủ đề: “Còn có một việc nữa, dù sao Tân Hạo cũng là ba cháu, cháu… mau cứu ông ấy đi.”
Tân Hành giật mình, bật thốt lên hỏi: “Ông ấy làm sao?”
Thẩm Mục Vân cười khổ: “Ông ấy, Hạ Noãn Tâm và Tân Giác đều bị người ta đưa đi mất, bây giờ vẫn chưa rõ tung tích.”
Tân Hành nhìn thoáng qua người đàn ông không có gì khác thường bên cạnh, rồi lại nhìn về phía Thẩm Mục Vân, không nhịn được mà cau mày: “Bọn họ có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nếu bác nói Thẩm Ngôn bị người ta bắt đi thì cháu còn có thể hiểu là anh ta bị người khác trả thù, nhưng mà Tân Hạo…”
Thẩm Mục Vân lắc đầu: “Thẩm Ngôn không sao.” Nói rồi ông ấy nhìn Dịch Tân đầy thâm ý rồi lại nói: “Bác nghĩ là vì có người từng chính miệng nói không tính toán với Thẩm Ngôn, nhưng mà Tân Hạo và Hạ Noãn Tâm…”
Thẩm Mục Vân không nói hết câu mà đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn xoáy vào người đàn ông bên cạnh Tân Hành.