Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Cố Viễn Chi cười lạnh, chậm rãi đi về phía Tân Hạo. Ánh mắt Tân Hạo trợn to, giận dữ nhìn chằm chằm về phía Cố Viễn Chi đầy hận thù như thể chỉ muốn lao đến cắn Cố Viên Chi đến mức đầu rơi máu chảy.
Nhưng Cố Viễn Chi chỉ đứng cười nhìn Tân Hạo. Nụ cười chỉ có ở người chiến thắng, ông nhìn kẻ địch của mình bại trận giãy giụa gục ngã trước mặt mình mà không thể làm gì được, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, làm sao ông có thể không đắc ý được chứ?
Vẻ thị uy đó không khác nào xát ớt lên vết thương nhầy nhụa máu thịt của người khác. Cố Viễn Chi cười chán rồi mới rời mắt nhìn sang Hạ Noãn Tâm và Tân Giác. Ông nở một nụ cười hài lòng, nhìn mặt Tân Giác mà tấm tắc khen: “Được đấy, làm tốt lắm.”
“Ông không phải là người!” Tân Giác cảm nhận được sự hài lòng và đắc thắng của Cố Viễn Chi thì khẽ nguyền rủa, yếu ớt nhưng vẫn đầy phẫn hận. Sự thù hận và giận dữ của cô ta khiến những vết khắc trên mặt cô ta càng trở nên rõ ràng hơn. Mặt cô ta lúc này… đã không còn như cũ nữa.
Trên trán cô ta là một nhánh hoa nhỏ, kéo dài đến hai bên gò má cô ta là hai đóa hoa hồng sắp nở, một đóa tươi, một đóa héo. Đóa hoa kia và nhánh hoa ở trên mặt cô ta nhìn cực kỳ sống động. Chỉ cần nhìn mặt cô ta cũng nhận ra rằng Cố Viễn Chi thực sự là một người có nhã hứng rất thú vị, cho dù có hành hạ người khác thì ông cũng không để một kẻ tầm thường ra tay.
Bút tích đó khiến người ta nghĩ đến một câu nói: Bút tích để đời. Nhưng đó chẳng phải những nét bút bình thường. Nét bút đó vừa tàn nhẫn vừa sâu sắc, đã khắc xuống là không cách nào cứu vãn. Bởi vì có axit. Cố Viễn Chi cho người dùng axit để vẽ lên mặt Tân Giác.
Độ sâu không đủ để chết người, nhưng vừa vặn đủ để vẽ tranh. Vừa vặn khắc lên da thịt Tân Giác, sau đó dùng máu của chính cô ta để nhuộm đỏ bức vẽ. Hoa hồng mang theo màu máu tươi của sinh mạng như thế nhìn càng chân thực hơn hoa hồng tự nhiên thông thường.
Nếu như bỏ qua nhân tính và tội lỗi thì gương mặt Tân Giác lúc này chắc chắn có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật lưu danh ngàn đời, xứng đáng để được lưu giữ và trưng bày trong viện bảo tàng số một thế giới. Nhưng mà nếu như muốn cho vào bảo tàng thì bây giờ nhất định phải làm sạch cái mùi chua gay mũi trên mặt cô ta trước đã.
Cố Viễn Chi hơi híp mắt nhìn sâu vào mặt Tân Giác, gật đầu liên tục: “Không tệ, không tệ.”
Vừa nói ông vừa nhìn về phía người đàn ông thấp bé bên cạnh Tân Giác: “Vẽ không tồi, nhưng mà mùi vẫn chưa được xử lý, xức cho cô ta ít tinh dầu hoa hồng đi.”
Người nọ nghe thế thì ánh mắt bỗng dưng sáng lên, trên mặt đầy vẻ kích động: “Đúng đúng đúng! Ông Cố quả nhiên là có con mắt tinh tường!”
Người đàn ông thấp bé đó nói xong thì chạy ra ngoài nhanh như một làn khói, tinh thần anh ta rất kích động, vô cùng phấn khích… Giống như một nhà nghệ thuật vì cuồng si nghệ thuật mà khiến người khác sợ hãi.
“Súc sinh!”
“Ông sẽ phải gặp báo ứng!”
“Cố Viễn Chi, nếu như tôi còn có thể sống mà rời khỏi nơi này, nhất định tôi sẽ xẻ từng miếng thịt của ông ra!”
…
Sau lưng, Tân Hạo đang chửi rủa, nhưng rõ ràng sự thù hận đó của ông ta cũng chẳng thể che giấu nổi sự tuyệt vọng. Cố Viễn Chi coi như không nghe thấy gì, ánh mắt lại rời khỏi mặt Tân Giác, nhìn sang chỗ Hạ Noãn Tâm.
Cố Viễn Chi không động đến mặt Hạ Noãn Tâm, mặt bà ta vẫn y như cũ: Sau khi bị Dịch Tân làm bị thương, bên mắt phải bà ta có một vết sẹo xấu xí, kéo dài tới tận gò má. Dịch Tân ra tay rất chuẩn xác, vết sẹo này gần như y đúc vết sẹo năm đó của Tân Hành.
Nhưng sắc mặt Hạ Noãn Tâm lại đỏ lên rất không bình thường. Cả người bà ta ướt đẫm mồ hôi, quần áo mỏng manh trên người cũng bị thấm ướt mồ hôi. Trên mặt cũng đầm đìa mồ hôi. Hạ Noãn Tâm đã cắn chặt môi đến mức bật máu từ lâu, nhưng vẫn có lúc không kiềm chế được mà bật ra một hai tiếng rên rỉ mập mờ.
Cố Viễn Chi cười nhạt: “Nếu Dịch Tân đã muốn để cho cô giữ lại cái sẹo này thì tôi sẽ không phá hỏng nó, tôi sẽ không động đến mặt cô. Vừa hay…” Ông vừa nói vừa chậm rãi chuyển ánh mắt liếc về phía Tân Hạo, cười khẩy: “Vừa hay để cho cậu nhìn xem, cái gì mới gọi là báo ứng!”
Tân Hạo đang giãy giụa như bị điểm huyệt, đột nhiên ngừng lại một lúc.
“Tôi là người rất công bằng, mặc dù Dịch Tân cũng thường tự xưng là công bằng, nhưng mà tôi nghĩ so với cậu ta thì tôi vẫn công bằng hơn nhiều. Là do Tân Giác phá hỏng phanh xe của Tân Hành nên cô mới chính là kẻ đã phá hủy gương mặt của Tân Hành, cho nên tôi khiến Tân Giác gặp báo ứng hỏng mặt, không sai đúng không? Còn cô…” Cố Viễn Chi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Hạ Noãn Tâm, nụ cười càng thêm sâu sắc: “Tôi thật sự không thể gọi cô là Hạ Noãn Tâm được. Trước kia cô cướp chồng của Du Tiểu Nghi, gọi là Hạ Tiểu Tam, vậy hay là đổi tên cô thành Hạ Tiểu Tam đi. Sau này cũng gọi là Hạ Tiểu Tam, tôi không muốn nghe thấy ba chữ Hạ Noãn Tâm này nữa, hiểu chưa?”
“Oh, dũ nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải còn có sau này. Nhưng mà coi như tôi nhắc nhở cô trước, tránh sau này cô lại tự làm hỏng tâm tình tôi.”
“Có lẽ cô còn không biết tôi là ai, vậy thì để tôi tự giới thiệu mình một chút nhé, tôi là Cố Viễn Chi, là ba ruột của Du Tiểu Nghi, cũng chính là chồng của Du Thận Khanh – người bị cô hại chết. Cả đời này, tôi cũng chỉ có một người phụ nữ là Du Thận Khanh mà thôi.”
Hạ Noãn Tâm nghe thế thì ánh mắt đầy hận thù trở nên ngỡ ngàng, bỗng nhiên trợn to, cả người co rụt lại: “Ông…”
Vốn dĩ vì kinh ngạc mà mở miệng, nhưng lại không chế được tác dụng của thuốc ở trong người mà bật thành tiếng rên rỉ. Ngay sau đó Hạ Noãn Tâm lại vội vàng cắn chặt đôi môi đã bị cắn nát.
Cố Viễn Chi cười khẩy: “Khó chịu à? Đây chỉ là bắt đầu thôi. Lòng dạ cô bẩn thỉu không chịu nổi, năm đó Tân Hành chỉ là một đứa bé, cô đã muốn làm như thế với nó, cô bỏ thuốc cho con bé, cô đã muốn để cho thằng em trai thô bỉ và tên gian phu bẩn thỉu của cô làm nhục con bé!”
“Biết vì sao Thẩm Ngôn không có chuyện gì không? Vì cậu ta đã cứu con bé, bảo vệ nó, mặc dù cuối cùng cũng làm tổn thương đến con bé, nhưng… Tân Hành nói, đó là chuyện giữa người trẻ tuổi bọn chúng, không cần biết là đúng hay sai, nhưng mà người tốt như vậy thì tôi vẫn tin. Còn cô, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cái đồ đàn bà đê tiện bẩn thỉu như cô!”
“Ngay cả tôi cũng thường nghĩ, trên cõi đời này, sao hết lần này đến lần khác vợ và con gái tôi lại gặp phải cái loại đàn bà vừa độc ác vừa bẩn thỉu như cô chứ?”
Cố Viễn Chi cười lạnh, chậm rãi đi về phía Tân Hạo. Ánh mắt Tân Hạo trợn to, giận dữ nhìn chằm chằm về phía Cố Viễn Chi đầy hận thù như thể chỉ muốn lao đến cắn Cố Viên Chi đến mức đầu rơi máu chảy.
Nhưng Cố Viễn Chi chỉ đứng cười nhìn Tân Hạo. Nụ cười chỉ có ở người chiến thắng, ông nhìn kẻ địch của mình bại trận giãy giụa gục ngã trước mặt mình mà không thể làm gì được, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, làm sao ông có thể không đắc ý được chứ?
Vẻ thị uy đó không khác nào xát ớt lên vết thương nhầy nhụa máu thịt của người khác. Cố Viễn Chi cười chán rồi mới rời mắt nhìn sang Hạ Noãn Tâm và Tân Giác. Ông nở một nụ cười hài lòng, nhìn mặt Tân Giác mà tấm tắc khen: “Được đấy, làm tốt lắm.”
“Ông không phải là người!” Tân Giác cảm nhận được sự hài lòng và đắc thắng của Cố Viễn Chi thì khẽ nguyền rủa, yếu ớt nhưng vẫn đầy phẫn hận. Sự thù hận và giận dữ của cô ta khiến những vết khắc trên mặt cô ta càng trở nên rõ ràng hơn. Mặt cô ta lúc này… đã không còn như cũ nữa.
Trên trán cô ta là một nhánh hoa nhỏ, kéo dài đến hai bên gò má cô ta là hai đóa hoa hồng sắp nở, một đóa tươi, một đóa héo. Đóa hoa kia và nhánh hoa ở trên mặt cô ta nhìn cực kỳ sống động. Chỉ cần nhìn mặt cô ta cũng nhận ra rằng Cố Viễn Chi thực sự là một người có nhã hứng rất thú vị, cho dù có hành hạ người khác thì ông cũng không để một kẻ tầm thường ra tay.
Bút tích đó khiến người ta nghĩ đến một câu nói: Bút tích để đời. Nhưng đó chẳng phải những nét bút bình thường. Nét bút đó vừa tàn nhẫn vừa sâu sắc, đã khắc xuống là không cách nào cứu vãn. Bởi vì có axit. Cố Viễn Chi cho người dùng axit để vẽ lên mặt Tân Giác.
Độ sâu không đủ để chết người, nhưng vừa vặn đủ để vẽ tranh. Vừa vặn khắc lên da thịt Tân Giác, sau đó dùng máu của chính cô ta để nhuộm đỏ bức vẽ. Hoa hồng mang theo màu máu tươi của sinh mạng như thế nhìn càng chân thực hơn hoa hồng tự nhiên thông thường.
Nếu như bỏ qua nhân tính và tội lỗi thì gương mặt Tân Giác lúc này chắc chắn có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật lưu danh ngàn đời, xứng đáng để được lưu giữ và trưng bày trong viện bảo tàng số một thế giới. Nhưng mà nếu như muốn cho vào bảo tàng thì bây giờ nhất định phải làm sạch cái mùi chua gay mũi trên mặt cô ta trước đã.
Cố Viễn Chi hơi híp mắt nhìn sâu vào mặt Tân Giác, gật đầu liên tục: “Không tệ, không tệ.”
Vừa nói ông vừa nhìn về phía người đàn ông thấp bé bên cạnh Tân Giác: “Vẽ không tồi, nhưng mà mùi vẫn chưa được xử lý, xức cho cô ta ít tinh dầu hoa hồng đi.”
Người nọ nghe thế thì ánh mắt bỗng dưng sáng lên, trên mặt đầy vẻ kích động: “Đúng đúng đúng! Ông Cố quả nhiên là có con mắt tinh tường!”
Người đàn ông thấp bé đó nói xong thì chạy ra ngoài nhanh như một làn khói, tinh thần anh ta rất kích động, vô cùng phấn khích… Giống như một nhà nghệ thuật vì cuồng si nghệ thuật mà khiến người khác sợ hãi.
“Súc sinh!”
“Ông sẽ phải gặp báo ứng!”
“Cố Viễn Chi, nếu như tôi còn có thể sống mà rời khỏi nơi này, nhất định tôi sẽ xẻ từng miếng thịt của ông ra!”
…
Sau lưng, Tân Hạo đang chửi rủa, nhưng rõ ràng sự thù hận đó của ông ta cũng chẳng thể che giấu nổi sự tuyệt vọng. Cố Viễn Chi coi như không nghe thấy gì, ánh mắt lại rời khỏi mặt Tân Giác, nhìn sang chỗ Hạ Noãn Tâm.
Cố Viễn Chi không động đến mặt Hạ Noãn Tâm, mặt bà ta vẫn y như cũ: Sau khi bị Dịch Tân làm bị thương, bên mắt phải bà ta có một vết sẹo xấu xí, kéo dài tới tận gò má. Dịch Tân ra tay rất chuẩn xác, vết sẹo này gần như y đúc vết sẹo năm đó của Tân Hành.
Nhưng sắc mặt Hạ Noãn Tâm lại đỏ lên rất không bình thường. Cả người bà ta ướt đẫm mồ hôi, quần áo mỏng manh trên người cũng bị thấm ướt mồ hôi. Trên mặt cũng đầm đìa mồ hôi. Hạ Noãn Tâm đã cắn chặt môi đến mức bật máu từ lâu, nhưng vẫn có lúc không kiềm chế được mà bật ra một hai tiếng rên rỉ mập mờ.
Cố Viễn Chi cười nhạt: “Nếu Dịch Tân đã muốn để cho cô giữ lại cái sẹo này thì tôi sẽ không phá hỏng nó, tôi sẽ không động đến mặt cô. Vừa hay…” Ông vừa nói vừa chậm rãi chuyển ánh mắt liếc về phía Tân Hạo, cười khẩy: “Vừa hay để cho cậu nhìn xem, cái gì mới gọi là báo ứng!”
Tân Hạo đang giãy giụa như bị điểm huyệt, đột nhiên ngừng lại một lúc.
“Tôi là người rất công bằng, mặc dù Dịch Tân cũng thường tự xưng là công bằng, nhưng mà tôi nghĩ so với cậu ta thì tôi vẫn công bằng hơn nhiều. Là do Tân Giác phá hỏng phanh xe của Tân Hành nên cô mới chính là kẻ đã phá hủy gương mặt của Tân Hành, cho nên tôi khiến Tân Giác gặp báo ứng hỏng mặt, không sai đúng không? Còn cô…” Cố Viễn Chi vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Hạ Noãn Tâm, nụ cười càng thêm sâu sắc: “Tôi thật sự không thể gọi cô là Hạ Noãn Tâm được. Trước kia cô cướp chồng của Du Tiểu Nghi, gọi là Hạ Tiểu Tam, vậy hay là đổi tên cô thành Hạ Tiểu Tam đi. Sau này cũng gọi là Hạ Tiểu Tam, tôi không muốn nghe thấy ba chữ Hạ Noãn Tâm này nữa, hiểu chưa?”
“Oh, dũ nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải còn có sau này. Nhưng mà coi như tôi nhắc nhở cô trước, tránh sau này cô lại tự làm hỏng tâm tình tôi.”
“Có lẽ cô còn không biết tôi là ai, vậy thì để tôi tự giới thiệu mình một chút nhé, tôi là Cố Viễn Chi, là ba ruột của Du Tiểu Nghi, cũng chính là chồng của Du Thận Khanh – người bị cô hại chết. Cả đời này, tôi cũng chỉ có một người phụ nữ là Du Thận Khanh mà thôi.”
Hạ Noãn Tâm nghe thế thì ánh mắt đầy hận thù trở nên ngỡ ngàng, bỗng nhiên trợn to, cả người co rụt lại: “Ông…”
Vốn dĩ vì kinh ngạc mà mở miệng, nhưng lại không chế được tác dụng của thuốc ở trong người mà bật thành tiếng rên rỉ. Ngay sau đó Hạ Noãn Tâm lại vội vàng cắn chặt đôi môi đã bị cắn nát.
Cố Viễn Chi cười khẩy: “Khó chịu à? Đây chỉ là bắt đầu thôi. Lòng dạ cô bẩn thỉu không chịu nổi, năm đó Tân Hành chỉ là một đứa bé, cô đã muốn làm như thế với nó, cô bỏ thuốc cho con bé, cô đã muốn để cho thằng em trai thô bỉ và tên gian phu bẩn thỉu của cô làm nhục con bé!”
“Biết vì sao Thẩm Ngôn không có chuyện gì không? Vì cậu ta đã cứu con bé, bảo vệ nó, mặc dù cuối cùng cũng làm tổn thương đến con bé, nhưng… Tân Hành nói, đó là chuyện giữa người trẻ tuổi bọn chúng, không cần biết là đúng hay sai, nhưng mà người tốt như vậy thì tôi vẫn tin. Còn cô, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cái đồ đàn bà đê tiện bẩn thỉu như cô!”
“Ngay cả tôi cũng thường nghĩ, trên cõi đời này, sao hết lần này đến lần khác vợ và con gái tôi lại gặp phải cái loại đàn bà vừa độc ác vừa bẩn thỉu như cô chứ?”