Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 396: Tình yêu trở về (17)

Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆
Cho nên khi đến đây, thật sự là anh không vui, cô không hề cảm nhận sai. Thân thể Tân Hành hơi cứng ngắc, nhìn người đàn ông chôn đầu vào cổ cô. Anh cười là cô liền tưởng thật. Người làm vợ như cô có vẻ có phần thất trách, vẫn chưa hiểu rõ anh đúng không?
Lòng cô tê rần, cô đỏ mặt, bàn tay run run bắt đầu giúp anh cởi quần ra. Thời khắc anh xông tới, động tác hơi thô bạo, cô cắn môi theo bản năng. Anh lập tức dừng lại ở trong, không hề động đậy mà hôn lên môi cô: “Đau à?”
Đôi mắt cô đang nhìn anh bị vây bởi một tầng hơi nước, lắc đầu, chủ động chạm vào môi anh, bàn tay cũng chậm rãi di chuyển trên thắt lưng anh. Cơ thể anh cứng đờ, ngay sau đó anh không thể khống chế được mà bắt đầu va chạm trong cơ thể cô.
Đêm nay, động tác của anh thô bạo gần như không khống chế được, rất nhiều lần cô cảm giác như không thể thở được. Anh ôm lấy cô, một lần lại một lần, sự khoái cảm có phần đau đớn này khiến cô có cảm giác như cơ thể mình đang trôi nổi trong không khí, một mặt muốn được phiêu du cao hơn, nhanh hơn, một mặt lại xóc nảy quá nhanh mà ngã thẳng xuống, khoảnh khắc va chạm đau đớn đến tận xương cũng tràn đầy khoái cảm.
Trong sự vui sướng đó, về sau Tân Hành cũng không biết người chủ động là anh, hay là cô nữa. Cô chỉ nhớ rõ sau đó, cảm giác đó khiến cô điên cuồng, cô chỉ cảm thấy máu huyết chảy rất nhanh, sau đó nghiêng người ghé lên người Dịch Tân, đẩy anh ngã xuống giường, còn cô thì giạng chân ngồi lên hông anh…
Một đêm cuồng hoan này, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, trên người cô toàn là dấu vết khiến người ta giật mình, anh cũng không tốt hơn là mấy, trên bả vai có mấy dấu móng tay cào rớm máu. Mặt anh vẫn còn dư vị tình cảm mãnh liệt, ánh mắt đầy vẻ tà mị, nhìn cô cười mà như không cười, đầy vẻ thỏa mãn và đắc ý.
Tân Hành vẫn đang khẽ khàng thở dốc, sau cơn hoan ái ánh mắt cô còn đọng hơi nước, thẹn thùng lại không được tự nhiên mà nhìn anh, nhẹ nhàng vùi vào lòng anh. Anh ôm lấy cô, cười trầm thấp thành tiếng. Cô lại duỗi người hôn lên dấu vết trên vai anh: “Đau không?”
“Đau?” Anh khẽ cười, hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Cô nũng nịu: “Em đâu phải là anh, em nói cái gì?”
“Ừm…” Anh trầm ngâm, lại nói: “Vậy thì nói xem em yêu anh đến thế nào đi.”
Tân Hành quẫn bách, nói không nên lời. Có một số thứ cô có thể cảm nhận được nhưng cũng không cần cả ngày treo trên miệng. Nói ra có phần nổi da gà… Cô nhớ đến đã cảm thấy cả người nổi da gà.
Anh thấy dáng vẻ này của cô cũng chỉ cười khẽ, bàn tay dao động trên cơ thể trần trụi của cô đến mức động tình, thở dài: “Thân thể này giỏi nhất là thổ lộ với anh. Em tức giận, hay là mắc cỡ, hay là muốn anh, hay là vội vàng muốn yêu anh… Anh đều biết hết.”
Khóe môi Tân Hành căng lên, nuốt nước miếng, không nhịn được mà cười như có như không: “Anh có cảm thấy là… Khụ, lời của anh có phần sắc tình?”
Dịch Tân nghe thế thì buồn cười, buông mắt nhìn cô rồi hỏi lại: “Em không cảm thấy là chuyện anh làm còn sắc tình hơn à?”
“…” Tân Hành vội ho một tiếng, được rồi, cô nói chuyện cũng càng ngày càng không có chừng mực. Trong lòng Dịch Tân vô cùng yêu thương cô, nhìn thấy vẻ mặt này thì không kìm được tình cảm mà âu yếm hôn lên mặt cô.
Tân Hành chịu dàng đón nhận, anh cũng không hề có ý định dừng lại, cô thì không muốn nhiều hơn nữa nên bật thốt lên: “Anh còn định làm chuyện sắc tình với em nữa đấy à?”
Nói xong mới nhận thức được mình nói cái gì, mặt đỏ bừng lên, chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình luôn cho rồi! Thân thể Dịch Tân cứng đờ, lập tức mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đè lên người cô, cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt đen tuyền, giọng nói cũng khàn hơn: “Đây là tự em nói đấy…”
Tân Hành nghẹn ngào thành tiếng, khóc không ra nước mắt. Dịch Tân đã quen thuộc với cô nên dịu dàng vỗ về một hồi đến khi ướt át hẳn mới mạnh mẽ tiến vào.

Đến khi hai người mệt lả, ôm nhau ngủ thì đã là buổi trưa của ngày hôm sau.
Tân Hành cũng không nhớ rõ lắm những chuyện sau đó, điều duy nhất cô nhớ là đến lần cuối cùng, khi cô có cảm giác như mình đang bồng bềnh trên một đám mây, trước mắt là một vùng ánh sáng trắng, người đàn ông kia hình như đang cắn vành tai cô, nói với cô rằng: “Bà ấy rất yếu ớt, luôn phải chịu sự ức hiếp của người đàn ông kia, khi đó anh chỉ cần nhìn thấy bà ấy là đã muốn giết người. Bà ấy nói với anh rằng, anh như vậy… là lỗi của bà ấy, nhưng có một ngày, sẽ có một người phụ nữ khác đến để bù đắp lỗi lầm của bà ấy, người phụ nữ ấy sẽ khiến anh không còn muốn giết người nữa. Bà ấy nói, khi đó anh phải yêu thương người phụ nữ đó thật nhiều.”
“Tân Hành, em ngoan nhé, để cho anh yêu em thật nhiều.”
“…”
Hình như người nọ nói rất nhiều, nhưng sau đó cô lại không nhớ được gì. Đến khi Tân Hành tỉnh lại, cô còn bị người đàn ông kia ôm vào lồng ngực, cực kỳ ấm áp, vô cùng an toàn, chỉ là… có phần đáng sợ. Cô, cô, cô đang ở trên máy bay!

Cô bật dậy khỏi ngực anh, nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy một bóng người. Đến khi nhìn ra ngoài cửa sổ mới thấy trắng xóa một mảnh, rõ ràng cô đang ở tít trên tầng mây. Cô chớp chớp mắt, hỏi người đàn ông đang ôm mình: “Anh định đưa em đi đâu?”
Người nọ mỉm cười đáp lại cô bằng ba chữ: “Tuần trăng mật.”
“Tuần trăng mật không phải ở thành phố Q à?”
Dịch Tân nhíu mày: “Không phải em nói không thích nơi đó sao?”
Cô đứng hình, ngại ngùng đáp: “Thật ra cũng không phải không thích đến mức không chấp nhận được, em vẫn có thể bồi dưỡng tình cảm dần với nơi đó…”
Dịch Tân nghe thế thì buồn cười, nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu cô: “Em bồi dưỡng tình cảm gì với nơi đó? Em có nhiều tình cảm như thế thì không bằng để cho anh hết đi.”
Tân Hành hấp tấp bắt lấy tay anh, ném trở lại, không cho anh đánh cô nữa. Dịch Tân cười khẽ: “Thật ra anh cũng không thích nơi đó. Đó là nơi… khi em xấu hổ nhất lại gặp phải lúc anh chật vật nhất, thế mà lại không ghét bỏ nhau, đúng là một kỳ tích… Anh cảm thấy em nói rất đúng, chúng ta nên đổi chỗ khác thì hơn.”
Tân Hành nghe thế thì đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, lúng túng nói: “Thật ra anh không cần khoan dung với em thế đâu.”
Mấy ngày nay anh luôn khoan dung cô đến mức không còn nguyên tắc, khiến cô luôn cảm thấy phẩm chất đạo đức tốt đẹp của cô đang dần bị bóp chết vậy. Những phẩm chất tốt đẹp của cô như là dịu dàng, rộng lượng, hiểu biết cũng không dễ dàng gì mới rèn luyện được, luôn phải giữ gìn suốt hai mươi mấy năm nay. Bây giờ gặp phải người đàn ông này lại bị bào mòn rất nhanh.
Bây giờ cô không chỉ một lần nghe người nào đó lên án, nói cô càng ngày càng bướng bỉnh, càng ngày càng tùy hứng, càng ngày càng khó chiều… Mà chính bản thân cô tự kiểm điểm lại mình cũng thấy… Đúng là thế thật, nhưng lại không tìm được nguyên nhân là ở đâu.
Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng hiểu ra, hóa ra đầu sỏ gây ra chuyện này chính là người kia! Những tật xấu này đều do anh chiều mà ra! Thế mà anh còn không biết xấu hổ mà lên án…
Cô nghĩ đến đây thì sắc mặt sầm lại. Trong cô nảy sinh một loại sứ mệnh cao cả, lúc này cô cho rằng cô nhất định phải kiên cường dũng cảm bảo vệ những phẩm chất cao quý vốn có của mình. Vì thế cô lập tức khảng khái bày tỏ: “Không được, em muốn quay về thành phố Q, em muốn bồi dưỡng tình cảm với nó!”
Khóe môi Dịch Tân cong lên: “Bây giờ quay về thế nào, em muốn bắt máy bay quay đầu lại à?”
Mắt Tân Hành quét một vòng xung quanh: “Không được à? Đây là máy bay thuê, anh muốn nó quay lại thì nó phải quay lại thôi, bây giờ nhất định phải quay lại, chúng ta cứ quay lại đường cũ thôi.”
Dịch Tân xoa xoa thái dương: “Tân Hành,… Em đừng như thế, hơi mất mặt đấy.”
Tân Hành cứng đờ, ánh mắt đột nhiên trở nên đau lòng, sau đó cô nhìn Dịch Tân đầy mong chờ: “Em khiến anh… mất mặt à? Có phải anh thấy ghét em rồi không?”
Dịch Tân nghe thế thì rùng mình, lại hiểu lầm gì nữa đây? Anh bày tỏ ngay lập tức: “Anh thề là anh không có, chỉ là…” Dịch Tân nhất thời sốt ruột, ai ngờ lại cứng lưỡi, trong lòng oán thán, gần đây tính tình của Tân Hành càng ngày càng khó đoán.
Tân Hành vừa nói không thích, liếc mắt một cái đã quay ngược 180 độ… Quả nhiên là lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển. Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm cách khuyên cô: “Đừng giận mà có được không em? Anh đã nghĩ rất lâu mới tìm được nơi anh định đưa em đến, em nghe lời, ngoan ngoãn cùng đi với anh có được không?”
Suy nghĩ một hồi lâu… Tân Hành bán tín bán nghi, hỏi lại bằng giọng không được chắc chắn lắm: “Anh bảo đảm chứ, không phải vì muốn chiều theo em nên mới đột nhiên đổi lại địa điểm đúng không?”
“Đột nhiên?” Dịch Tân hơi nhíu mày: “Không phải. Thành phố Q chỉ là tiện đường thôi, chẳng thế thì em cho rằng anh định đưa em đến thành phố Q đi chơi mấy ngày à?”
Tân Hành nghe thế thì cuối cùng cũng yên lòng, chính anh muốn đi thì được rồi, không phải chiều theo cô là được rồi. Nghĩ thế nên cô cười tươi rạng rỡ, chủ động ôm lấy cổ Dịch Tân: “Vậy được rồi, nghe theo anh hết.”
Nghĩ một chút, cô vẫn quyết định phải nói rõ ràng hơn, tránh việc có người không chú ý đến, sau này lại lên án cô. Cô ôm lấy anh, nói: “Xem đi, bây giờ em đâu có càn quấy đâu, em nghe theo anh hết đấy chứ.”
Bỗng nhiên Dịch Tân không nói nên lời, bàn tay ôm cô cũng hơi cứng lại, nhưng ngoài miệng vẫn thuận theo cô: “Vâng, gần đây tính cách em càng ngày càng tốt.”
Tân Hành mở cờ trong bụng, hào phóng hôn lên mặt Dịch Tân. Điển tích này để lại cho chúng ta một bài học, em gái ngây thơ nói hươu nói vượn cũng có thể kiếm được phúc lợi.

back top