“ Tân Hoành, cô biết Viễn Chi sao?”
Đang lúc cô lung túng không biết phải trả lời ra sao, người bên cạnh kịp thời lên tiếng “Em đang cười gì vậy?”
Tân Hoành ngẩng đầu nhìn Dịch Tân rồi khẽ lắc đầu, cô lại nhìn Dịch lão: “Cháu cũng chỉ nghe Cố lão nói qua, chứ không biết mặt anh ta.”
Cố gia là gia tộc danh tiếng trong nước, mà người đó là gia chủ Cố gia, Tân Hoành biết người đó cũng là bình thường, nhưng nói cô quen biết và có giao tình với ông ta, chuyện này thật không bình thường. Dịch lão khẽ híp mắt, “Vòng ngọc trên tay cô là ai cho?”
Tân Hoành sững sờ, nghĩ lại mới nhớ, vừa nãy ông nhìn chằm chằm vào tay cô, hóa ra là nhìn chiếc vòng ngọc này. Cô nâng tay trái lên để lộ ra một chiếc vòng tinh tế trắng noãn, ẩn ẩn một màu sang bong của ngọc thượng hạng. Chiếc vòng đeo trên cổ tay mịn màng của cô cực kỳ phù hợp, lại càng xinh đẹp. Cô nhận ra chút khác thường, có chút ý tứ trả lời, “Là bà ngoại cháu cho.”
“Bà ngoại cô tên gì?” Dịch lão hình như rất có hứng thú với chiếc vòng này, ngay cả chuyện liên quan đến nó cũng rất để ý.
“ Du Thận Khanh.”
Dịch lão nghe xong, hơi dừng lại, nhưng cũng không hỏi tiếp chỉ nhìn cô khẽ nói, “Nhanh ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi.”
Sau đó như chưa từng nhắc đến chuyện chiếc vòng, tiếp tục ăn cơm, khiến cho Phong Dương và Tang Nhuế nghi ngờ nhìn Tân Hoành, mà Tân Hoành nhìn chằm chằm cổ tay mình. Dịch Tân nhìn thấy cô sững sờ, anh tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô, sau đó còn hỏi“ Em có muốn uống canh không?”
Cô ngẩng lên nhìn anh, anh dịu dàng cười, “Tiện thể lấy giúp anh một chút,”
Cô nghĩ một chút rồi trả lời, “Em không uống, cho nên không tiện.”
Dịch Tân nhìn cô, bất đắc dĩ nhún vai. Cuối cùng anh cũng không uống canh nữa, cô không chịu múc cho anh, anh sẽ không uống. Cũng không biết tại sao, cô cảm thấy thả lỏng rất nhiều trong suốt quá trình dùng cơm ngay sau đó. Bầu không khí áp lực đã biến mất hoàn toàn. Một lúc sau ba người đàn ông có chuyện phải bàn, Tân Hoành và Tang Nhuế tự giác lên lầu. Tân Hoành lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, Tang Nhuế thấy cô như vậy không nhịn được cười, “Dịch lão rất khủng bố?”
Tân Hoành gật mạnh đầu, “So với tôi nghĩ đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Ừ, có Dịch Tân bên cạnh nên ông cụ còn không quá bài xích cậu, cho nên đối đãi với cậu thế là rất khá rồi.”
Tang Nhuế nói đến đây trên mặt còn hiện lên chút hâm mộ khiến cô không lý giải nổi. Cô nghĩ chắc Tang Nhuế cũng trải qua chuyện này rồi, không nhịn được cô cảm thấy thân thiết với Tang Nhuế hơn một chút, “Chuyện trong nhà xử lý tốt rồi chứ?”
Con mắt xinh đẹp của Tang Nhuế liếc về phía Tân Hoành, hỏi ngược lại, “Cậu nói đến nhà nào?”
Đang lúc cô lung túng không biết phải trả lời ra sao, người bên cạnh kịp thời lên tiếng “Em đang cười gì vậy?”
Tân Hoành ngẩng đầu nhìn Dịch Tân rồi khẽ lắc đầu, cô lại nhìn Dịch lão: “Cháu cũng chỉ nghe Cố lão nói qua, chứ không biết mặt anh ta.”
Cố gia là gia tộc danh tiếng trong nước, mà người đó là gia chủ Cố gia, Tân Hoành biết người đó cũng là bình thường, nhưng nói cô quen biết và có giao tình với ông ta, chuyện này thật không bình thường. Dịch lão khẽ híp mắt, “Vòng ngọc trên tay cô là ai cho?”
Tân Hoành sững sờ, nghĩ lại mới nhớ, vừa nãy ông nhìn chằm chằm vào tay cô, hóa ra là nhìn chiếc vòng ngọc này. Cô nâng tay trái lên để lộ ra một chiếc vòng tinh tế trắng noãn, ẩn ẩn một màu sang bong của ngọc thượng hạng. Chiếc vòng đeo trên cổ tay mịn màng của cô cực kỳ phù hợp, lại càng xinh đẹp. Cô nhận ra chút khác thường, có chút ý tứ trả lời, “Là bà ngoại cháu cho.”
“Bà ngoại cô tên gì?” Dịch lão hình như rất có hứng thú với chiếc vòng này, ngay cả chuyện liên quan đến nó cũng rất để ý.
“ Du Thận Khanh.”
Dịch lão nghe xong, hơi dừng lại, nhưng cũng không hỏi tiếp chỉ nhìn cô khẽ nói, “Nhanh ăn cơm thôi, đồ ăn sắp nguội cả rồi.”
Sau đó như chưa từng nhắc đến chuyện chiếc vòng, tiếp tục ăn cơm, khiến cho Phong Dương và Tang Nhuế nghi ngờ nhìn Tân Hoành, mà Tân Hoành nhìn chằm chằm cổ tay mình. Dịch Tân nhìn thấy cô sững sờ, anh tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô, sau đó còn hỏi“ Em có muốn uống canh không?”
Cô ngẩng lên nhìn anh, anh dịu dàng cười, “Tiện thể lấy giúp anh một chút,”
Cô nghĩ một chút rồi trả lời, “Em không uống, cho nên không tiện.”
Dịch Tân nhìn cô, bất đắc dĩ nhún vai. Cuối cùng anh cũng không uống canh nữa, cô không chịu múc cho anh, anh sẽ không uống. Cũng không biết tại sao, cô cảm thấy thả lỏng rất nhiều trong suốt quá trình dùng cơm ngay sau đó. Bầu không khí áp lực đã biến mất hoàn toàn. Một lúc sau ba người đàn ông có chuyện phải bàn, Tân Hoành và Tang Nhuế tự giác lên lầu. Tân Hoành lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, Tang Nhuế thấy cô như vậy không nhịn được cười, “Dịch lão rất khủng bố?”
Tân Hoành gật mạnh đầu, “So với tôi nghĩ đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Ừ, có Dịch Tân bên cạnh nên ông cụ còn không quá bài xích cậu, cho nên đối đãi với cậu thế là rất khá rồi.”
Tang Nhuế nói đến đây trên mặt còn hiện lên chút hâm mộ khiến cô không lý giải nổi. Cô nghĩ chắc Tang Nhuế cũng trải qua chuyện này rồi, không nhịn được cô cảm thấy thân thiết với Tang Nhuế hơn một chút, “Chuyện trong nhà xử lý tốt rồi chứ?”
Con mắt xinh đẹp của Tang Nhuế liếc về phía Tân Hoành, hỏi ngược lại, “Cậu nói đến nhà nào?”