Quân Sư Vương Phi

Quyển 1 - Chương 39: Ai trúng kế ai


Tất cả nội
trướng trong quân doanh Long Hiên đều đã tắt đèn, chỉ có một tòa nội
trướng là đèn đuốc sáng trưng,‘Phanh’‘Phanh’ vài thanh âm thật nhỏ
truyền ra, một thân ảnh ở nội trướng đang lục tung tất cả mọi nơi, cuối
cùng vẻ mặt tối tăm ngồi ở đầu giường thở phì phò

“Đáng giận, tìm khắp toàn bộ doanh trướng cũng không tìm được một quyển có liên
quan đến kỳ môn độn giáp, Mạc Quân này thật sự biết gì sao? Hừ, theo bộ
dáng của y, nào có thể lợi hại như vậy.” Ngọc nhi ngồi ở đầu giường
khinh thường tự nói .

Đêm nay,
nàng thừa dịp Mạc Quân không có ở đây, đem nội trướng của y lục tung tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện ra có thứ gì liên quan tới kỳ môn độn
giáp, không khỏi hoài nghi, có cái gì đó rất thâm sâu, Mạc Quân kia hình như biết được gì đó hội sao? Chủ tử cấp nhiệm vụ cho nàng trừ bỏ việc
khiến cho uy tín của Mạc Quân ở trong doanh giảm sút, mặt khác chính là
điều tra rõ Mạc Quân rốt cuộc đối với Thiên Can bát quái trận hiểu biết
bao nhiêu, tuyệt không cho phép y làm hỏng kế hoạch của chủ tử. Nhưng
trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, nàng phát hiện Mạc Quân này chưa
từng xem qua bất cứ cuốn sách nào, cũng không nhắc tới Thiên Can bát
quái trận, dường như căn bản là không biết chuyện kia, vậy lần trước y
như thế nào có thể chỉ huy toàn quân Long Hiên từ trong trận an toàn lui lại?

“Ngọc nhi,
Ngọc nhi……” Vài tiếng gọi làm Ngọc nhi từ trong trầm tư phục hồi tinh
thần lại, vừa nhấc đầu, nguyên lai là Mạc Quân từ lúc đêm khuya ra ngoài đã trở lại, mà vừa nãy chính là y đang gọi nàng, lúc này vẻ mặt ôn nhu
nhìn nàng, hừ, ngụy quân tử.

“A! Mạc
Quân ca, ngươi rốt cục đã trở lại.” Ngọc nhi mặt âm trầm lập tức chuyển
thành thập phần kinh hỉ, coi như thê tử rốt cục đã đợi được trượng phu
bình an trở về.

“Ngọc nhi,
sao ngươi còn chưa ngủ a? Đang đợi ta sao?” Ngạo Quân nắm tay Ngọc nhi,
ôn nhu nói. Hừ, nàng vừa tiến vào liền phát hiện có người đang tìm kiếm
vật gì đó của nàng, nàng ta rốt cuộc muốn tìm cái gì? May mắn Thiên
Kiền, Thiên Khôn vẫn tùy thân mang theo, bằng không bị nàng tìm thấy
liền thảm .

“Mạc Quân
ca không trở về, Ngọc nhi ngủ không được.” Quyến rũ, ai oán nũng nịu
thổi vào trong tai Ngạo Quân, thật đúng là tê dại a!

“Lần sau,
nếu ta chưa trở về, ngươi nên ngủ sớm một chút biết không?” Ngạo Quân
một bên lôi kéo Ngọc nhi ngồi xuống giường, một bên nói, tay còn vô tình vuốt tay Ngọc nhi .

“Ân.” Ngọc
nhi thẹn thùng nghiêm mặt, vùi vào trong lòng Ngạo Quân, nhẹ nhàng mà
ứng thanh, trong lòng đến hèn mọn nói: Rõ ràng là một sắc quỷ, mỗi buổi
tối còn cải trang giống như quân tử, nói cái gì trước khi thành thân,
tuyệt không bính nàng, đây là tôn trọng đối với nàng, hừ, giả đứng đắn.

“Đã khuya
rồi , Ngọc nhi nên ngủ trước đi!” Ngạo Quân khinh đẩy Ngọc nhi ra nói.
Sau đó không hiểu sao lại giơ lên một chút ý cười, coi như đang nghĩ tới chuyện gì rất vui vẻ.

“Mạc Quân
ca, nhĩ hảo thực vui vẻ, có phải có chuyện vui gì hay không! Ngọc nhi
còn chưa muốn ngủ, mau nói cho Ngọc nhi nghe đi!” Ngọc nhi thấy Ngạo
Quân cười như vậy, tò mò hỏi. Đêm nay Mạc Quân nói đi có người hẹn ra
ngoài gặp mặt, cũng chưa nói là ai, trở về liền vui vẻ như vậy, rốt cuộc người hẹn y ra ngoài là ai? Có chuyện gì đáng để người vốn lạnh lùng
như y cười đến vui vẻ như vậy?

“Ngọc nhi thật sự muốn biết? Nhưng là……” Ngạo Quân cau mày coi như khó có thể mở miệng, ấp a ấp úng.

“Không muốn kể chứ gì? Mạc Quân ca không chịu nói cho ta biết cũng không sao, dù
sao chính ngươi cũng tin lời nói của bọn hắn, ta đến đây là để hại
ngươi.” Ngọc nhi giả bộ sinh khí nằm xuống, xoay người đi không để ý tới Ngạo Quân, nàng kết luận Ngạo Quân nhất định hội nói cho nàng biết.

Quả nhiên,
Ngạo Quân thấy Ngọc nhi không để ý tới nàng, lập tức hảo ngôn khuyên bảo nói:“Hảo Ngọc nhi, đừng nóng giận , ta nói cho ngươi là được, ngươi ta
tuy hai mà một, ta sao lại tin lời nói của bọn hắn!” Đếm một, hai, ba,
ngươi nhất định sẽ ngồi dậy, Ngạo Quân trong lòng yên lặng đếm một,
hai……



Ba…… Còn
chưa đếm, Ngọc nhi liền vẻ mặt cười cười ngồi dậy, ôm Ngạo Quân thanh âm thong dong nói:“Người ta không có sinh khí, người ta chính là đùa với
ngươi mà thôi!”

Ngạo Quân
sủng nịch nhéo cái mũi nàng một cái, cười nói:“Ngươi tiểu đông tây này,
ngoạn tốt như vậy, xem hôm nay ta rất cao hứng, không so đo với ngươi.”

“Ha ha…… Ta biết Mạc Quân ca tốt nhất , Mạc Quân ca ngươi còn chưa nói cho ta biết
là có chuyện gì? Ngọc nhi cũng muốn cao hứng cao hứng.” Ngọc nhi a dua
cười thúc giục nói.

“Hảo hảo……
Đêm nay, ta đi gặp một người rất trọng yếu, nếu không nhờ người kia,
trận chiến lần trước, ta không thể chỉ huy toàn quân Long Hiên an toàn
rút khỏi cái trận pháp quỷ dị kia .” Ngạo Quân vẻ mặt đắc ý cười, tay
chậm rãi vỗ vào giữa ngực, dường như nơi đó có cái gì rất trọng yếu.

“Cái gì
trận pháp quỷ dị?” Ngọc nhi vẻ mặt tò mò hỏi, thừa dịp cơ hội này, nàng
muốn buộc Mạc Quân phải nói ra rốt cuộc y đối với Thiên Can bát quái
trận hiểu biết bao nhiêu, về phần người trọng yếu kia, nàng cũng phải
hảo hảo biết rõ.

“Này……”
Ngạo Quân gãi gãi đầu, đỏ mặt, vẻ mặt ngượng ngùng nói:“Kỳ thật ta cũng
không biết đó là cái trận pháp gì, ta căn bản là không hiểu, là người
kia nói phải giúp ta, giúp ta lập uy trong quân.”

“Mạc Quân
ca và người kia rất quen thuộc sao? Vì cái gì người kia lại giúp ngươi
như vậy?” Ngọc nhi như một đứa trẻ tò mò, lại hỏi.

“Cũng không phải rất quen thuộc, thế giới này chính là như vậy, chỉ cần có lợi, cho dù người không biết cũng có thể trở thành bằng hữu, hắn giúp ta, cũng
bởi vì có lợi cho mình mới giúp .” Ngạo Quân giống như lão sư giải thích nghi hoặc, kiên nhẫn giảng giải .

“Lợi ích gì?”

“Loại bỏ người hắn ghét nhất, người tối không vừa mắt.” Ngạo Quân đột nhiên mặt lộ sát khí nói.

“Người nào? Là Vương gia sao?” Ngọc nhi bất tri bất giác liền tiến vào cạm bẫy mà không tự biết.

“Ha ha……
Vương gia là hắn người hận nhất, nhưng trước mắt, tối muốn giết không
phải Vương gia, mà là Thánh Xích.” Ngạo Quân híp mắt, bí hiểm nói. Rốt
cục đã vào đề chính , xem ngươi còn không mắc câu.

“Thánh Xích?” Vừa nghe đến tên này, Ngọc nhi thanh âm không tự giác đề cao, người kia muốn giết chủ tử?

“Ha ha……
Ngọc nhi nhất định không biết Thánh Xích là ai đâu?” Ngạo Quân một bên
hứng thú nhìn Ngọc nhi khi nghe đến tên Thánh Xích này mặt nháy mắt thay đổi, một bên nhàn nhã nằm trên giường.

“Thánh Xích là ai a? Mạc Quân ca mau nói cho Ngọc nhi .” Ngọc nhi lôi kéo Ngạo Quân thúc giục nói.

Không hổ là người Thánh Xích phái tới, nhanh như vậy đã phản ứng lại, ngươi đã vội
vã nhập bẫy như vậy, Lăng Ngạo Quân ta cũng không lý do gì không cho
ngươi tiến vào a!

“Thánh Xích này chính là môn chủ Thánh Tiên Môn của Long Hiên hoàng triều ta, người này dã tâm bừng bừng, thân là người Long Hiên, lại đi tương trợ Thương
Liêu quốc, chuyện này căn bản cũng không có gì, mỗi người đều có một chí hướng thôi! Muốn trách thì trách hắn quá mức kiêu ngạo , hoàn toàn
không đặt người kia ở trong mắt, còn dám giấu diếm hắn, người kia nào có thể dung thứ cho hắn, nhưng trước mắt người nọ chưa muốn trở mặt với
Thánh Xích, cho nên mượn ta hạ uy phong của Thánh Xích, đợi cho Thánh
Xích không còn giá trị lợi dụng, sau đó mới giết hắn cũng không muộn a!” Ngạo Quân nhiệt tình bố trí một con đường dẫn dụ nàng vào bẫy. Xem ra
thân sống lâu ở trong môi trường đấu đá lẫn nhau, ngay cả nàng là người
từ xưa tới nay không thích nói dối, hiện tại cũng là một bộ như vậy, quả thực chính là không chê vào đâu được, thiệt giả nan biện[*].

“Người kia là ai?” Ngọc nhi mặt lạnh lùng hỏi, một chút bộ dáng nữ tử thẹn thùng cũng không có , quả thực là đang thẩm vấn sao?

Ngạo Quân
cũng không để ý, cười cười nói:“Người này thôi…… Bí mật” Cố ý kéo âm
đuôi thật dài, làm cho Ngọc nhi tâm càng lúc càng cao, đến khi tối cao
điểm, đúng là hai chữ ‘Bí mật’, tức giận đến Ngọc nhi thật muốn giết
người trước mắt này.

Ý thức được mình lơ đãng tiết lộ sát ý, Ngọc nhi cuống quít nhìn về phía Ngạo Quân, thấy y căn bản không hề có cảnh giác, mới yên lòng, thật là, y là một

thư sinh văn nhược không có võ công, nào có thể phản ứng sâu sắc như
vậy, thật sự là quá khẩn trương.

Không được, hôm nay nhất định phải biết người kia là ai, Ngọc nhi cả người đều đi
đến trên người Ngạo Quân, nhéo xoay thắt lưng, không ngừng mà cọ xát
Ngạo Quân, thanh âm mị hoặc nói:“Mạc Quân ca, ngươi liền nói cho Ngọc
nhi đi! Ngọc nhi thật sự rất muốn biết, Mạc Quân ca……”

Trình diễn
đến lúc này, cũng không sai biệt lắm . Ngạo Quân đem Ngọc nhi ôm lấy,
lại vô lực nói:“Ngọc nhi, ngoan, hôm nay ta thật sự quá mệt mỏi , Mạc
Quân ca hiện tại thực buồn ngủ, ngày mai rồi nói sau!” Nói xong đã đem
ánh mắt nhắm lại, hô hấp cũng càng ngày càng đều, cực kỳ giống như người cực buồn ngủ mà ngủ say đi, nói nhiều, ngược lại làm người ta không
tin, nói một nửa, lưu một nửa, mới khiến cho người ta tin tưởng, cũng
tối dẫn người suy nghĩ sâu xa, nhất là khi ấn mình nằm trong phương diện suy nghĩ sâu xa đó, điểm ấy Ngạo Quân biết rõ, trí tuệ cao siêu của thế kỷ hai mươi mốt cũng không phải là đồ bỏ .

“Mạc Quân
ca không được ngủ, mau dậy đi!” Ngọc nhi ngăn thanh âm hô to , không
ngừng lôi kéo Ngạo Quân, không điều tra ra người kia, làm sao bẩm báo
với chủ tử?

Nhưng Ngạo
Quân lại giống như con lợn chết, mặc kệ Ngọc nhi kêu như thế nào, nửa
điểm phản ứng đều không có, so với tử thi không sai biệt lắm.

“Hừ, có thể ngủ như vậy, đúng là heo.” Rốt cục Ngọc nhi cũng buông tha, thở phì phò ngồi ở bên cạnh Ngạo Quân khinh thường hướng về phía Ngạo Quân nói.

Nhìn bộ
dáng ngủ say của y, Ngọc nhi nổi lên sát ý: Người như vậy, dựa vào cái
gì được người nọ chú ý, vì cái gì nàng làm nhiều như vậy, làm cho tất cả mọi người đều chán ghét Mạc Quân, nhưng không cách nào làm cho người nọ chán ghét y, không thể khiến cho người nọ đem tất cả thâm tình nhìn
chăm chú từ trên người Mạc Quân chuyển qua trên người nàng, nàng có cái
gì kém Mạc Quân ? Huống chi nàng là nữ nhân chân chính, mà Mạc Quân lại
là nam tử phong lưu háo sắc, vì cái gì đường đường là ‘Chiến thần’ lại
thích nam nhân?

Nàng vẫn
không rõ, rõ ràng Mạc Quân bộ dạng tuấn mỹ như thế, nàng vì cái gì lại
đối với y phản cảm như vậy, chán ghét như vậy, không có một chút thống
khoái, khi nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Cẩn Hiên nhìn Mạc Quân, tràn ngập
thâm tình, bất đắc dĩ, thống khổ, giãy dụa, nàng mới hiểu được, nguyên
nhân chính là Âu Dương Cẩn Hiên cho tới nay vẫn luôn yêu thầm Mạc Quân , làm nàng ghen tị, khiến cho nàng tức giận, Âu Dương Cẩn Hiên hẳn là của nàng, ba năm trước, trong một lần lúc vô tình gặp được hắn, lòng của
nàng đã hãm sâu, nhưng hắn lại bị người nam không ra nam, nữ không ra nữ này mê hoặc, điều này khiến nàng thật sự tức giận.

Chỉ cần
giết Mạc Quân, Âu Dương Cẩn Hiên sẽ là của nàng, thâm tình của hắn sẽ
chỉ thuộc về nàng, suy nghĩ này vừa hiện lên, ánh mắt nhìn về phía Ngạo
Quân lập tức tràn ngập phẫn hận sát ý, hận không thể đem người nào đó
đang ngủ say bầm thây vạn đoạn, rất nhanh giơ lên hữu chưởng, hướng cái
trán của Ngạo Quân đánh tới.

Ngay khi
sắp đánh trúng, lời nói âm trầm của Thánh Xích liền nhảy lên trong đầu
nàng: Người tự chủ trương, bổn tọa tuyệt đối sẽ khiến hắn sống không
bằng chết.

Chủ tử
không cho nàng giết Mạc Quân, nàng không thể một mình hành động, nếu
không hậu quả nàng tuyệt đối không thể đảm nhận , coi như Mạc Quân ngươi may mắn.

Ngọc nhi
chỉ phải hung hăng buông tay xuống, khóe mắt lại thoáng nhìn tay Ngạo
Quân từ nãy tới giờ vẫn đều đặt tại kia, nhớ tới khi y nhắc tới người
kia, vô ý vỗ vỗ trong lòng một chút, chẳng lẽ trong lòng có cái gì, mà
vật nọ lại có liên quan tới người kia?

Nhẹ nhàng cầm tay Ngạo Quân mở ra, thật cẩn thận đem vật trong lòng Ngạo Quân đem ra.

Vừa thấy
vật nọ, Ngọc nhi bất giác cả kinh, đó là ngọc bội hình lang, hình lang
đồ đằng chỉ có hoàng tộc Thương Liêu mới có, Mạc Quân thân là quân sư
Long Hiên hoàng triều đối địch với Thương Liêu, như thế nào lại có vật
này, chẳng lẽ theo như lời y người nọ là người hoàng tộc Thương Liêu, mà thứ này là người nọ cấp cho y? Xem ra nên nhanh bẩm báo chủ tử, chủ tử
nhất định biết chủ nhân ngọc bội này là ai ?


Mạc Quân
tuy rằng ngủ giống như tử thi, nhưng khó có thể nói y sẽ không đột nhiên tỉnh lại, vì an toàn, Ngọc nhi từ trong lòng lấy ra mê hương, thổi vào
mặt Ngạo Quân một cái, thấy Ngạo Quân thật sự lâm vào hôn mê, thế này
mới đứng dậy, cầm ngọc bội hướng trướng ngoại phi thân mà đi.

Ngọc nhi
vừa ly khai, Ngạo Quân vốn nên mê man lại đột nhiên mở mắt, hoắc mắt một cái ngồi xuống, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.

“Muốn dùng
mỹ nhân kế với ta, ha ha…… Thật sự là ngượng ngùng, bản thân ta là nữ
nhân hàng thật giá thật, hơn nữa không có mê GL, Thánh Xích, chúng ta
đến xem mỹ nhân kế của ngươi lợi hại, hay là kế phản gián của ta lợi
hại, nhìn xem ai trúng ai kế.” Ngạo Quân cười lạnh lẩm bẩm, Gia Luật Ưng thật sự là giúp nàng một cái đại ân, Thánh Xích nhất định hội nhận ra
ngọc bội kia, kế tiếp, sẽ tìm ra gian tế Thương Liêu giấu ở trong quân.

“Ân…… A……
Ân…… A…… Ân……” Trên giường lớn hoa lệ không ngừng mà truyền ra tiếng rên rỉ vui thích của nữ tử, còn có tiếng thở dốc của nam tử, giường không
ngừng rung động, nhìn vào là biết ‘Tình hình chiến đấu’ kịch liệt cỡ
nào.

Hoan ái qua đi, nữ tử vô lực dựa vào trong ngực dày rộng của nam tử, nam tử mặt
mang thiết mặt nạ, mặt không chút thay đổi đỉnh phía trên.

Hồi lâu, nam nhân đem nữ tử trên người đẩy ra, thanh âm vô tình mới nói:“Ngươi nói đều là thật sự?”

Nữ tử lập
tức bò xuống giường, lấy quần áo giúp nam nhân mặc vào, chính mình cũng
mặc một bộ sa y mỏng, không khác mấy so với khi không mặc, sau đó quỳ
gối bên giường, hơi thở tận lực ổn định nói:“Dạ, đây là Mạc Quân chính
miệng nói , còn có khối ngọc bội này, là Xích Ngọc thừa dịp y ngủ thật
say, từ trong lòng y lấy được, hẳn là của người y nói.” Nói xong, cầm
trong tay ngọc bội dâng lên.

Đúng vậy,
nữ tử kia chính là Ngọc nhi Thánh Xích phái đến bên người Ngạo Quân,
cũng chính là Xích Ngọc, mà nam tử mang mặt nạ kia không cần phải nói
cũng biết nhất định là Thánh Xích .

Thánh Xích tiếp nhận ngọc bội, biến sắc [ Không có người thấy được ], cả giận nói:“Gia Luật Ưng, người kia dĩ nhiên là Gia Luật Ưng!”

“Gia Luật
Ưng? Chủ tử nói xong khối ngọc là của Gia Luật Thái tử ?” Xích Ngọc kinh ngạc hỏi, như thế nào có thể là Gia Luật Ưng? Hắn và chủ tử không phải
là minh hữu sao? Nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại, như thế
nào lại liên hợp với Mạc Quân đối phó chủ tử?

Thánh Xích
hừ lạnh nói:“Hừ, bổn tọa sẽ không nhận lầm , khối ngọc bội này là vật
tùy thân của Gia Luật Ưng, bổn tọa chính mắt thấy qua.”

“Gia Luật Ưng và Mạc Quân không phải là địch nhân sao? Như thế nào lại cùng một chỗ đâu?” Xích Ngọc nghi hoặc nói.

“Mạc Quân
nói đúng, chỉ cần có lợi, cho dù người không biết cũng có thể trở thành
bằng hữu, đồng dạng địch nhân cũng có khả năng trở thành bằng hữu. Bổn
tọa và Gia Luật Ưng vốn đều vì lợi ích cá nhân mới kết thành minh hữu ,
sớm muộn gì cũng sẽ vì lợi ích đó mà trở thành địch nhân, chính là không thể ngờ Gia Luật Ưng nhanh như vậy đã xuống tay với bổn tọa.” Thánh
Xích thanh âm bình tĩnh nói, tức giận một chưởng đánh tới cái bàn, cái
bàn kiên cố lập tức vang lên một tiếng rồi ngã gục, nga, không, là tan
xương nát thịt.

Hảo dọa
người a! Xích Ngọc quỳ trên mặt đất thật rắn chắc rùng mình một cái, chủ tử trước giờ đều hỉ nộ vô thường, một khi mất hứng, chính mình ngay cả
chết cũng không biết chết như thế nào.

“Chủ tử,
này có thể hay không…… Là Âu Dương Cẩn Hiên vì ly gián ngươi cùng Gia
Luật Ưng mà cho Mạc Quân cố ý truyền ra tin tức như vậy?” Xích Ngọc đột
nhiên nghĩ tới khả năng này, không suy nghĩ đã nói ra, lời vừa ra khỏi
miệng liền hối hận , chủ tử đang nổi nóng, nói như vậy, không phải đem
mình thành vật hi sinh sao? Chính là, khả năng này cũng không phải không có, Mạc Quân đã trúng mỹ nhân kế của nàng, hoàn toàn bị nàng khống chế, điểm ấy là có thể khẳng định , nhưng thông minh như Âu Dương Cẩn Hiên,
nắm rõ, nói không chừng đã nhìn ra cái gì, cho nên lợi dụng Mạc Quân,
đem tin tức này truyền ra.

Quả nhiên,
Thánh Xích vừa nghe lời này, y bào vung lên, Xích Ngọc lập tức theo bay
lên, nặng nề mà đụng vào đầu giường, ói ra một miếng máu to, không đợi
nàng phản ứng, Thánh Xích đã bước tới, nửa ngồi xổm trước mặt nàng, dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ máu trên miệng nàng, mà Xích Ngọc động cũng không dám động cứ để Thánh Xích làm bậy.

“A!……” Xích Ngọc đau hô một tiếng, cằm bị Thánh Xích hung hăng nắm, xuống tay nặng như là muốn đem cằm của nàng bóp nát.

“Nhớ kỹ, không cần ở thời điểm bổn tọa tức giận, tự cho là thông minh.” Thánh Xích mắt lộ hàn quang nói.

“Dạ dạ…… Xích Ngọc quá phận , Xích Ngọc…… Cũng không dám nữa .” Xích Ngọc chịu đựng đau, sắc mặt tái nhợt nói.

“Hừ, ngươi
nói khả năng này, bổn tọa cũng có nghĩ qua, bất quá, không có khả năng


đó .” Thánh Xích khẳng định nói, tiếp theo lại kỳ quái nói:“Biết bổn tọa vì cái gì khẳng định như vậy? Ha ha……”

Ai biết
người biến thái này suy nghĩ cái gì? Xích Ngọc trong lòng hận nghiến
răng, nhưng mặt ngoài lại hèn mọn nói:“Chủ tử trí tuệ hơn người, Xích
Ngọc kính thỉnh chủ tử chỉ giáo.”

Thánh Xích vừa lòng cười lớn nói:“Ha ha…… Bởi vì ngươi……”

“Bởi vì Xích Ngọc……”

“Ha ha……
Lúc trước bổn tọa còn tưởng rằng Mạc Quân thật sự như lời đồn bên ngoài
truyền lại cao thâm như thế, nhưng theo ngươi miêu tả Mạc Quân, căn bản
chỉ là hạng người tầm thường, người như vậy không có khả năng hiểu được
Thiên Can bát quái trận thâm ảo như thế nào, nhưng y lại có thể giúp
quân đội Long Hiên an toàn rút khỏi, khả năng duy nhất chính là có người chỉ cho y. Hừ, vì để cho Gia Luật Ưng đồng ý đem binh lính Thương Liêu
biến thành Huyết Hồn, bổn tọa có nói thoáng qua với Gia Luật Ưng sơ lược về trận này, tất cả chỉ có một mình hắn mới biết được vị trí sinh tử
môn, hiểu được như thế nào từ sinh môn lui lại……” Thánh Xích tàn khốc vô tình cười lạnh nói, trên tay lại càng thêm dùng sức.

Cho dù
thống khổ, Xích Ngọc cũng không dám hừ một tiếng, còn phải chịu đựng
đau, sùng bái nói:“Chủ tử mưu tính sâu xa, Văn Thành Võ Đức [**], là
người cổ kim đệ nhất.” Trong lòng còn bổ một câu cổ kim đệ nhất tiện
nhân.

Thánh Xích
rốt cục buông ra tay chế trụ Xích Ngọc, cũng không thèm nhìn tới Xích
Ngọc, coi như nơi này căn bản không có người này, giống như tự nói với
bản thân:“Gia Luật Ưng ngươi như thế nào lại ngốc đến nỗi ở phía sau đối phó bổn tọa? Hừ, không có bổn tọa giúp, ngươi muốn đánh bại Âu Dương
Cẩn Hiên căn bản là không có khả năng! Cáp…… Chẳng lẽ thật sự là bởi vì
Mạc Quân, trách không được, thường xuyên ở trước mặt bổn tọa trái một
câu Mạc Quân, phải một câu Mạc Quân, khắp nơi che chở y, nguyên lai, hừ, hai người các ngươi muốn ở cùng nhau, chung sức đối phó bổn tọa, còn
kém xa lắm! Bất quá, ngươi đã vô tình, cũng đừng trách bổn tọa vô nghĩa , vốn định cho ngươi sống lâu thêm mấy ngày, hiện tại xem ra, là tự ngươi muốn sớm đi đầu thai một chút , ta thân là minh hữu, như thế nào có thể không thành toàn! Ha ha……” Không giết Gia Luật Ưng chẳng qua là vì
Huyết Hồn THiên Can bát quái trận còn cần hắn giúp, hiện tại trận pháp
đã khởi động, hơn nữa đã có thêm mấy ngàn Huyết Hồn mới, Gia Luật Ưng
sớm đã không còn giá trị lợi dụng .

“Chủ tử muốn giết Gia Luật Ưng?” Xích Ngọc tò mò hỏi, Thánh Xích tiếng cười rất khủng bố , rất thị huyết .

“Hừ, giết
hắn, không phải rất tiện nghi cho hắn sao, khiến cho hắn chết trong tay
người tối âu yếm nhất, chẳng lẽ không phải rất tốt sao.” Thánh Xích
thanh âm xót xa cười, trong mắt lóe ra quang mang tàn nhẫn.

“Người âu
yếm?” Xích Ngọc không khỏi trờ nên nghi hoặc, Gia Luật Ưng được xưng là
‘Phệ diễm tà quân’, lấy trứ danh vô tình, vô tâm, nữ nhân với hắn mà nói chính là công cụ, hắn cũng có người thương yêu?

“Ngươi nhất định không thể tin người nọ là ai? Ha ha…… Người nọ chính là nhiệm vụ
lần này của ngươi — thiên hạ đệ nhất quân sư Mạc Quân công tử, địch nhân của hắn.” Thánh Xích trào phúng cười to nói.

“Cái gì? Gia Luật Ưng hắn…… Hắn yêu thượng ……” Xích Ngọc mạnh ngẩng đầu, cả kinh ngay cả nói cũng nói không được .

“Đúng vậy,
đường đường là hoàng đế tương lai của Thương Liêu quốc lại là kẻ như
thế, yêu thượng quân sư địch quốc, ha ha ha…… Này thật sự là chuyện gièm pha nhất của Thương Liêu quốc a! Ha ha…… Thiên hạ đệ nhất quân sư cùng
‘Phệ diễm tà quân’ ha ha……” Thánh Xích như là nghĩ tới chuyện rất buồn
cười, đứng lên cười ha ha.

Xích Ngọc
còn không chưa theo kịp tin tức này, Âu Dương Cẩn Hiên và Mạc Quân sớm
chiều ở chung, phát sinh tình cảm còn có khả năng, nhưng Gia Luật Ưng và Mạc Quân là địch nhân, như thế nào hội……

Thánh Xích
tiếng nói âm trầm lại vang lên:“Ngươi hiện tại trở về bên người Mạc
Quân, có chuyện gì đều phải bẩm báo, hơn nữa cùng Gia Luật Ưng có liên
quan , đợi đến cực âm chi đêm, mặc kệ dùng biện pháp gì, cũng phải dẫn
Mạc Quân vào trong trận, đến lúc đó chúng ta có thể hảo hảo thưởng thức
một màn hỗ đấu vô cùng phấn khích , ha ha ha……” Tựa hồ hiện tại đã trông thấy được cảnh tượng kia, Thánh Xích cười đến ‘Xinh đẹp’ a!

“Dạ.” Lúc
này Xích Ngọc đáp thật hữu lực, phấn chấn a! Bởi vì chỉ qua vài ngày
nữa, Mạc Quân mà nàng ghét nhất sẽ chết đi trong thống khổ vạn phần, ha
ha ha…… Điều này còn không phải là hưng phấn vạn phần sao? Ha ha ha……

Đêm dài yên tĩnh, trong doanh trướng lớn nhất của quân doanh Long Hiên, một thân ảnh lặng yên không một tiếng động lẻn vào.

Chính là
người tới chân trước vừa mới vào, một tiếng nói âm trầm lập tức vang
lên:“Các hạ đêm khuya đến thăm, có gì phải làm sao?”

Người tới
lại tựa hồ dự đoán được, không chút hoang mang đi đến bên bàn, thắp nến
lên, lập tức nội trướng tối đen liền bừng sáng.

Cẩn Hiên kỳ lạ nhìn nhất cử nhất động người trước mắt, thẳng đến khi người tới xoay người lại đối mặt với hắn, dù là người trấn định như hắn, cũng không
thể không bị người tới cấp cho một cú sốc lớn: Y như thế nào đến đây?





back top