Quân Sư Vương Phi

Quyển 2 - Chương 54: Tiến cung


Rốt cục màn đêm buông xuống, yến hội khánh công vì Cẩn vương tẩy trần đã chuẩn bị
xong. Ngự hoa viên trong hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi hiển
lộ khí phái hoàng gia, văn võ bá quan đều đến đông đủ, công thần lần này xuất chinh cũng đến đủ, còn thiếu hai vị quan trọng — Cẩn vương gia và
Mạc Quân công tử.

“Cẩn vương
đến.” Âm thanh thái giám vang lên, ngự hoa viên huyên náo lập tức yên
tĩnh như không có người, mọi người bính trụ hô hấp, chờ mong, ánh mắt
nhất tề nhìn về phía Cẩn Hiên, nhưng tiếc là chỉ nhìn thấy Cẩn vương
ngạo danh cao ngất, mặt không chút thay đổi, lại không thấy thân ảnh
trong đồn đại kia.

Dù sao đều ở trong chốn quan trường rối ren phức tạp, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, Cẩn Hiên vừa đi vào ngự hoa
viên, lập tức đã bị một đám quan viên vẻ mặt nịnh nọt vây quanh, kỳ thật trải qua cải cách của hoàng đế, trong triều tuy nói đều là quan viên
chính trực, đương nhiên vẫn không thiếu những tiểu nhân nịnh nọt.

“Vương gia, ngài đã tới, chúc mừng Vương gia lại chiến thắng.”

“Vương gia ngài thật không hổ là Chiến thần! Quả thực chính là thiên hạ vô địch.”

“Thương
Liêu quốc dám can đảm khiêu chiến Chiến thần, này không phải muốn chết
sao? Ha ha…… Long Hiên hoàng triều có Cẩn vương gia, biên cảnh tuyệt đối không cần lo.”

……

Cẩn Hiên từ đầu tới cuối đều là nghiêm mặt băng lãnh, hoàn toàn đem đám người a dua nịnh hót này ra khỏi mắt, hắn ghét nhất quan trường chính là nguyên
nhân này.

Các võ quan đi theo Cẩn Hiên nhưng lại bị các quan văn đẩy sang bên phải, bọn họ
tức giận đến nghiến răng, Triệu Chi Dương nhịn không được muốn hét lớn:
“Tránh ra.” Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Vương gia, quân sư đâu?” Ngụy Tử Tề rốt cục nhìn đi nhìn lại, nhíu nhíu mày, mở
miệng hỏi Cẩn Hiên. Kỳ quái, Quân đâu? Trước cửa thành Vương gia nói
Quân bị phong hàn, chỉ vì không muốn mọi người gặp được Quân, nhưng yến
hội đêm nay, tại sao Quân không tới?

Cho ới bây
giờ hắn vẫn không thích chốn quan trường, tuy rằng phụ thân trước kia là Thừa tướng, nhưng bởi không quen nhìn phụ thân tự tung tự tác, hắn lựa
chọn hành tẩu giang hồ, sau đó phụ thân mưu phản bị lưu đày, hắn vì phụ
thân tạ lỗi, tự nguyện theo Vương gia xa phó sa trường, rốt cục lập hạ
chiến công hiển hách, nói cách khác, hắn cũng không chân chính giao
thiệp với triều đình, hiện tại nhìn đến thấy nhiều người nhiều sắc thái
thế này, thật sự cảm thấy có đủ dối trá.

Ngụy Tử Tề
vừa hỏi, rốt cục làm tất cả mọi người đình chỉ nịnh nọt, nhất thời im
lặng, chờ Vương gia trả lời. Tiêu Tề Uyên cùng Liễu Kính Minh cũng đều
ngưng thần chờ Cẩn Hiên trả lời. Nhất là Liễu Kính Minh, tiểu nữ nhi của hắn ở nhà đã khóc muốn mệt người, hắn nhìn thấy mà đau lòng không thôi.

Cẩn Hiên vừa tính mở miệng, một thanh âm bén nhọn liền vang lên: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm.”

Mọi người
lập tức về vị trí, cúi đầu, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……”

Một thanh âm dễ nghe lại uy nghiêm vang lên: “Các khanh bình thân, ban thưởng tọa.”

“Tạ Hoàng thượng ban tọa” Văn võ bá quan đối với hoàng đế lại hạ rạp người, rồi mới chậm rãi đứng dậy nhập tọa.

Thân long
bào ngồi trên long ỷ đúng là hoàng đế Long Hiên Âu Dương Chính Hiên, tuy là mỉm cười nhìn mọi người, nhưng trời sinh khí thế vương giả vẫn làm
cho quan viên ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Hôm nay là vì Cẩn vương tẩy trần, các vị ái khanh không cần giữ lễ tiết.” Hoàng đế hòa ái cười, không câu nệ với bách quan nói.

“Tuân lệnh, Hoàng thượng.” Bách quan lại đồng loạt hô to.

Cẩn Hiên từ khi hoàng đế và hoàng hậu vừa xuất hiện, ánh mắt không rời khỏi hoàng
hậu, cũng chính là Ngạo Tuyết, mà Ngạo Tuyết cũng đang mỉm cười nhìn
hắn, hoàng huynh chiếu cố nàng rất khá, Vũ Tình thoạt nhìn hấp dẫn hơn
nhiều, càng thêm thành thục phủ mị, là vì đã làm mẹ người ta! Lúc này
nàng đứng đấy thật đoan trang hiền lành, khí thế mẫu nghi thiên hạ trời
sinh, rất khó cùng hình tượng Vũ Tình xảo trá tai quái chung một người.
Nàng và hoàng huynh ớ chung thật là xứng! Bọn họ vốn là trời đất tạo nên một đôi, thật muốn xem cháu của hắn bộ dạng như thế nào, có phải xinh
đẹp giống Vũ Tình hay không. Trong lòng bỗng nhiên lại nghĩ tới Quân lúc này còn đang mê man, hắn ngăn cản y tới gặp Vũ Tình như vậy, không biết y sau có thể hận hắn hay không, hắn không muốn y hận hắn, Quân, ngươi
hội hận ta sao? Cũng vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, nếu ngươi thật sự
cùng Vũ Tình có cái gì, hoàng huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lúc này Cẩn Hiên một chút cũng không nhận thấy tình cảm của mình đối với Vũ Tình đã không còn chấp nhất giống như trước, lại nhìn thấy nàng cũng không khó
có thể đối mặt như trong tưởng tượng, trong lòng tràn đầy đều bị Ngạo
Quân chiếm lấy.

Hắn không
chú ý, nhưng hoàng hậu ngồi bên hoàng đế, cũng chính là đường tỷ Ngạo
Quân — Lăng Ngạo Tuyết, lại chú ý tới, từ lúc bắt đầu, nàng vẫn nhìn hắn chăm chú, trong lòng lại thấy áy náy cho hắn.

Muốn nhìn
hắn hơn một năm qua có tốt không, quả nhiên hắn gầy đi không ít, năm đó
Cẩn Hiên yêu nàng như vậy, nàng cũng không muốn thương tổn hắn, nhưng
chuyện tình cảm, ai có thể nói trước được? Ba người tình cảm lưu luyến
là thống khổ nhất, cuối cùng nàng và tiểu Hiên tử chiếm được hạnh phúc,
mà Cẩn Hiên thương tâm lựa chọn xa phó biên cương, nàng cái gì cũng nói
không được, muốn làm gì cũng làm không được, vô luận nàng làm cái gì,
cũng không thể bù đắp được.

Tiến vào
ngự hoa viên, nàng liền cảm giác được có hai tầm mắt nóng rực vẫn nhìn
nàng, nàng biết nhất định là Cẩn Hiên, quả nhiên, ánh mắt hai người ở
không trung gặp nhau, bất ngờ, ánh mắt Cẩn Hiên nhìn nàng như có điểm
thay đổi, hắn tựa hồ không còn chấp nhất, hơn nữa còn có vẻ thất thần,
xem ra hắn đã buông xuống, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Trong lúc


hai người nhìn nhau, hoàng đế tất nhiên là nhìn thấy, tuy rằng cũng hiểu được Cẩn Hiên có điều thua thiệt, nhưng Vũ Tình là thê tử của hắn, lại
cùng nam nhân ‘Mặt mày đưa tình’ như vậy, vẫn làm hắn cảm thấy thực khó
chịu, một phen nhìn qua hoàng hậu hắn, đúng như dự kiến, đã bị tiểu thê
tử đáng yêu của hắn cho một cái xem thường thật to, cộng thêm giãy dụa,
ha ha.

“Lần này
đánh lui Thương Liêu quốc xâm chiếm, bảo hộ biên cương Long Hiên ta, Cẩn vương cùng các tướng sĩ đều có công to, trẫm hôm nay bãi yến, trừ bỏ vì Cẩn vương tẩy trần, cũng muốn luận công ban thưởng các công thần. Cẩn
vương…” Âu Dương Chính Hiên hoàn toàn đem sự xem thường, giãy dụa của Vũ Tình trở thành làm nũng, tâm tình tốt đẹp, tiêu sái nói. Dưới bách quan cũng là thấy hết nhưng biểu tình ‘không thể trách’, hoàng đế và hoàng
hậu ân ái, trong thiên hạ có ai không biết?

“Có thần
đệ” Cẩn Hiên nghe được hoàng đế gọi, lập tức đối với hoàng đế vái chào
nói, hắn có đặc quyền không cần quỳ, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi,
bộ dáng giống như kêu ai chứ không phải hắn.

“Cẩn vương, trẫm lần này không hỏi ngươi muốn cái gì, ngươi nhất định lại một câu
‘Không muốn gì’. Trẫm đã chuẩn bị tốt, lần này không thể tái thoái thác
nga, Lý công công……” Âu Dương Chính Hiên tuy là cười nói, nhưng khí
phách vương giả vẫn làm tất cả mọi người cảm giác được, lời hắn không
thể kháng cự.

Âu Dương
Chính Hiên vừa dứt lời, tổng quản thái giám Lý công công liền bưng một
hộp gấm đến trước mặt Cẩn Hiên, mở ra, bên trong là một vật thể xanh
biếc, do ánh trăng chiếu xuống mà lóe ra ánh sáng nhu hòa, bóng loáng —
sáo ngọc, vừa thấy đã biết không phải vật phàm, bách quan nhìn thấy mắt
đều mở to, sáo ngọc tốt nhất như vậy, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy,
Hoàng thượng đối Cẩn vương vẫn ân sủng như vậy, nhưng Cẩn vương trước
giờ đối với kỳ trân dị bảo gì cũng biểu hiện ra không có hứng thú, mỗi
lần Hoàng thượng muốn ban thưởng những thứ Cẩn vương thích, nhưng mỗi
lần đều thất vọng quay về, thật cảm thán Cẩn vương thật đúng không muốn
vô cầu, lần này sợ cũng không ngoại lệ đi!

“Cẩn Hiên…… Cẩn vương, sáo ngọc này là Hoàng thượng thực vất vả mới có được, ánh
sáng nó nhu hòa, toàn thân xanh biếc, âm điệu trơn tru, là vật từ xa xưa truyền lại, là cây sáo độc nhất vô nhị trên đời này nga! Nhưng điểm
trân quý chính yếu không phải ở đó, mà là công hiệu khác của nó, theo
bốn mùa mà nó thay đổi không ngừng, nói cách khác ở mùa đông, chỉ cần
người mang nó một chút cũng không cảm thấy lạnh, so với ấm lô còn tốt
hơn rất nhiều…… Ngạo Tuyết thấy Cẩn Hiên đối với sáo ngọc một chút phản
ứng cũng không có, Hoàng thượng cũng thất vọng gục đầu xuống, lập tức
đẩy mạnh tiêu thụ nói, nàng thật đúng là đẩy mạnh tiêu thụ viên chuyên
nghiệp liều mạng.

Cẩn Hiên
vừa nghe thấy công hiệu này của sáo ngọc, đột nhiên trước mắt sáng ngời, đối với Ngạo Tuyết hỏi: “Thật sự người mang nó sẽ cảm giác thực ấm áp
sao?” Ánh mắt chờ mong thẳng tắp nhìn về phía Chính Hiên và Ngạo Tuyết.

“Ách?” Đang hát liên tu bất tận bài đẩy mạnh tiêu thụ bất diệt, bị Cẩn Hiên hỏi như vậy không kịp phản ứng lại, ngây ngẩn cả người, nàng vẫn đối với sáo
ngọc này không ôm nhiều hy vọng.

Hoàng đế
cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, cùng Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn nhau, đều trong mắt đối phương đọc được một cái ý tứ: Ta có phải vừa nghe lầm hay
không?

Bách quan cũng là vẻ mặt không thể tin nhìn Cẩn Hiên, không nghĩ Cẩn vương vô cầu này lại đối với sáo ngọc có cảm hứng.

Chỉ có
những người đi theo Cẩn Hiên và các võ tướng cùng xuất chinh trong lòng
biết rõ lý do Cẩn vương có hứng thú với sáo ngọc. Bọn họ liếc mắt nhìn
nhau một cái, trong mắt ẩn ẩn ý cười: Vương gia không phải có hứng thú
với sáo này, mà là có hứng thú đối với công hiệu của nó, quân sư luôn
luôn sợ lạnh.

Rốt cuộc
Chính Hiên phản ứng được, ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ…… Thật sự”. Phản
ứng của bọn võ tướng tất cả đều rơi vào mắt của hắn cùng Ngạo Tuyết, hai người lại rất ăn ý nhìn nhau liếc mắt một cái: Xem ra Cẩn Hiên có hứng
thú với sáo ngọc này như vậy, cũng không phải vì chính hắn, Cẩn Hiên lần này xuất chinh, tuyệt đối có chuyện gì đó xảy ra, xem ra bọn họ tựa hồ
bỏ lỡ cái gì? Ha ha……

Cẩn Hiên
vừa được Chính Hiên khẳng định, sắc hỉ không kềm được thu lấy sáo ngọc,
đối với Chính Hiên vái chào thật sâu nói: “Thần đệ tạ Hoàng thượng ban
cho.” Quả nhiên, sau khi lấy sáo xúc cảm thật tốt, toàn thân lập tức ấm
áp dễ chịu, có sáo ngọc này, Quân về sau sẽ không còn sợ lạnh.

Cẩn vương
gia trầm ổn bình tĩnh là thế nhưng khoảnh khắc này giống như đứa nhỏ
được kẹo đường, cao hứng thất thường như thế, này không thể không làm
cho mọi người sợ tới mức miệng há hốc, không ngừng đối chính mình thôi
miên: Nhìn lầm rồi, nghe lầm rồi, nhất định là mắt mờ rồi, phải tìm đại
phu chuẩn bệnh thôi.

Còn lại
Chính Hiên có chút đăm chiêu nhìn Cẩn Hiên giờ phút này vui vẻ quên hết
tất cả: Từ nhỏ đến lớn, Cẩn đệ cho tới giờ đều bộ dáng thành thục ổn
trọng, cho dù trời có sập xuống, y cũng là trước sau một bộ Thái Sơn
băng lãnh biểu tình không thay đổi, đối với sự gì đều thờ ơ lạnh nhạt,
chưa bao giờ vì sự việc gì có thể làm cho y thất thường. Duy nhất một
lần, khi y sơ ngộ Tình nhi, chạy đến ngự thư phòng cùng hắn hoa chân múa tay vui sướng. Lần này hắn lại thấy được y như thế thất thường, xem
ra……

Ngạo Tuyết
vẻ mặt hiểu rõ cười nhìn Cẩn vương lúc này có điểm ngây ngô: Cẩn Hiên
ngươi rốt cục buông xuống, thật muốn xem người nào lại mở ra tâm ngươi,
hì hì đêm nay ta sẽ biết tất cả chuyện giữa các ngươi……

“Cẩn vương
thích là tốt rồi, thích là tốt rồi.” Không hổ là hoàng đế, Chính Hiên
rất nhanh thu hồi cảm xúc vừa nổi lên, thoải mái cười to nói, trong lòng lại nghĩ như thế nào đối Cẩn Hiên nghiêm hình bức cung, thật không hổ
là vợ chồng, hai người nhưng lại cùng một lối nghĩ, Cẩn Hiên ngươi tự
cầu phúc đi!


Nhìn hoàng
đế hoàng hậu hai người kia tươi cười không rõ ý tứ hàm súc, Cẩn Hiên
rùng mình một cái, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, một lòng thầm nghĩ
mau mau hồi phủ, đem sáo ngọc này đưa cho Quân, y nhất định sẽ thích.

Cẩn Hiên trong lòng đang suy nghĩ Ngạo Quân, liền lập tức có người gọi tên y.

Ngạo Tuyết
nhìn quanh một vòng, xem ra vẫn không thấy người nàng muốn nhìn, rốt cục nhịn không được hỏi: “Cẩn vương, Mạc Quân công tử đâu? Như thế nào
không thấy?” Nàng hôm nay thực có tâm tình kích động muốn thấy thần
tượng của nàng nga!

Chính Hiên
trong lòng lại buồn bực, nàng chỉ biết tâm tâm niệm niệm suy nghĩ về Mạc Quân kia, tuy rằng hắn cũng rất muốn trông thấy Mạc Quân lư sơn chân
diện mục, nhưng cả ngày nghe thê tử chính mình ca ngợi nam nhân khác,
lại phải phụ họa cùng nàng, cái loại tư vị này, aiz, thật sự là không
thể nghĩ. Trừng phạt bằng cách nhéo thắt lưng của tiểu thê tử một cái,
không quan tâm Ngạo Tuyết trợn mắt nhìn, Chính Hiên đắc ý liếc mắt một
cái, rồi như không có việc gì phụ họa với Ngạo Tuyết nói: “Đúng vậy! Cẩn vương, Mạc Quân sư đâu? Trẫm rất muốn gặp y, như thế nào không tới? Y
lần này lập công lớn, trẫm muốn hảo hảo mà thưởng cho y a”

Cẩn Hiên đã sớm biết Hoàng thượng sẽ hỏi đến, cũng đã sớm nghĩ lí do thoái thác,
không chút hoang mang nói: “Hồi Hoàng thượng, quân sư vốn thân thể yếu
đuối, hơn nữa một đường dài dãi gió dầm sương, bị nhiễm phong hàn, bây
giờ còn mê mang, nên chậm trễ tiến cung gặp thánh giá, thỉnh Hoàng
thượng thứ phạt.” Y đúng là đang mê man, chẳng qua không phải do nhiễm
phong hàn, mà do ăn mê man dược.

Nghe Cẩn
Hiên nói như vậy, Ngạo Tuyết khó nén thất vọng, thần sắc lo lắng, Chính
Hiên còn chưa mở miệng, nàng đã vội vàng nói: “Vậy có tìm đại phu chưa,
nghiêm trọng không?” Ô thiên địa ơi…… Thần tượng của nàng thế nào lại
bệnh? Trong tưởng tượng của nàng, quân sư giống như Gia Cát Lượng, quạt
lông phe phẩy, khăn lược chít đầu, cười nhạo thế gian chiến tranh tạo
nên khói lửa điêu tàn, thật sự rất khốc. Bất quá ngẫm lại cũng đúng,
quân sư thôi, nhất định là thư sinh văn nhược, đường dài dãi gió dầm
sương như thế này, hơn nữa bây giờ là mùa đông, lạnh như thế, bị bệnh
cũng không kỳ quái.

Chính Hiên
mặt có điểm đen, nhưng hắn vẫn chú ý tới biểu tình quái dị của các võ
tướng, xem ra chuyện Mạc Quân bị bệnh có ẩn tình, chính là Cẩn Hiên vì
sao phải lừa hắn?

Cẩn Hiên
liếc nhìn Ngạo Tuyết một cái, bình thản vô ba nói: “Không có gì trở
ngại, đại phu đã chuẩn bệnh, không việc gì, nhưng không vào cung được.”

“Nếu đã như vậy, Cẩn vương thay mặt Mạc Quân nhận thụ phong đi!” Chính Hiên khoát tay, cảm xúc ẩn tàng, mỉm cười nói.

Chính Hiên
vừa nói xong, Lý công công đưa ra thánh chỉ, cất cao giọng nói: “Phụng
thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quân sư Mạc Quân trong trận chiến
cùng Thương Liêu, bày mưu nghĩ kế, trí tuệ hơn người, quả thật cổ kim đệ nhất, nay phong Mạc Quân là ‘Thiên hạ đệ nhất quân sư’ kiêm Thái phó
Thái tử, ban thưởng Thái phó phủ, hưởng thái lộc theo hàng thân vương,
khâm thử, tạ ơn!”

Thánh chỉ
vừa đọc xong, tất cả mọi người hít một hơi, đây là quá ân sủng a! Hoàng
đế trong lòng cũng có chút buồn bực: Chức Thái phó này là Tình nhi buộc
hắn, hơn nữa nói nhất định phải để Mạc Quân làm lão sư của Thái tử.

Nhưng thật
ra Cẩn Hiên không có phản ứng gì nhiều, vừa nghe xong thánh chỉ cao
giọng nói: “Thần thay mặt Mạc Quân tạ chủ long ân.” Hoàng huynh hội
phong Quân hắn tuyệt không cảm thấy kỳ quái, chính là không thể nghĩ ra
sao lại để y làm Thái phó Thái tử, càng làm hắn khó chịu hơn là ban
thưởng y một tòa phủ Thái phó, như vậy Quân không cần ở tại vương phủ
hắn sao?

Cẩn Hiên
vừa tạ ân xong, Lý công công theo ý Hoàng thượng, lại tiếp tục mở ra
thánh chỉ, cao giọng nói: “Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân, Bạch tướng quân, Hồng tướng quân…… Nghe chỉ.”

Ngụy Tử Tề cùng các võ tướng nhất tề quỳ xuống, cùng kêu lên nói: “Thần chờ tiếp chỉ.”

Lý công
công lại cao thanh nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Các
vị tướng quân trong trận chiến cùng Thương Liêu, anh dũng tác chiến,
nhiều lần đánh lui quân địch, đoạt lại thành trì bị chiếm giữ, bảo hộ
biên cảnh Long Hiên ta được yên vui, trẫm cảm thấy được an ủi, ban
thưởng các vị tướng quân hoàng kim vạn lượng, quan thăng nhất cấp, ba
quân chiến sĩ mỗi người ban thưởng bạc trắng ngàn lượng, thăng nhất cấp, khâm thử, tạ ơn!”

“Thần tiếp
chỉ, tạ chủ long ân.” Bọn Nguỵ Tử Tề nhất tề dập đầu tạ ơn nói. Chính
Hiên khoát tay chặn lại, để bọn Ngụy Tử Tề đứng lên, hạ lệnh yến hội bắt đầu.

Bách quan
đều nhất tề nâng chén, không ngừng hướng đám người Ngụy Tử Tề chúc mừng, Cẩn Hiên kia tuyệt đối trưng ra bộ mặt lãnh khốc, có mấy quan viên
huých nhau, cũng chỉ có ngượng ngùng rời đi, đổi sang hướng Ngụy Tử Tề
chờ tiến công.

Chính Hiên, Ngạo Tuyết, Cẩn Hiên ba người đều vô tâm nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt, mắt thấy hiện tại giống như cũng chưa liên can gì bọn họ! Chính Hiên ra hiệu cho Ngạo Tuyết, hạ chỉ làm cho hàng trăm cung nga ca vũ xinh đẹp,
chính mình lại mang theo hoàng hậu ly khai, lúc gần đi còn ý bảo Cẩn
Hiên cùng đi.

Vừa đến tẩm cung nội hoàng đế, hoàng hậu đoan trang hiền thục lập tức khôi phục

nguyên dạng, hoàn toàn không nhìn hoàng đế mặt đen thui, lôi kéo Cẩn
Hiên an vị xuống dưới, bắt đầu phát huy tinh thần siêu cực của nàng.

“Cẩn Hiên,
nói mau nói mau, Mạc Quân hắn rốt cuộc là người như thế nào? Có phải
đúng như ngoại giới truyền lại tuấn mỹ cực kỳ tàn ác hay không? Hắn cưới vợ chưa? Còn có hắn như thế nào lấy một vạn binh mã đại bại mười vạn
binh mã Thương Liêu? Còn có còn có……” Ngạo Tuyết bùm bùm xuất khẩu một
đống lớn vấn đề, nói liên tu bất tận, hoàn toàn không dừng lại chút nào, có thể nói hành văn liền mạch lưu loát.

Cẩn Hiên
còn đang vì nàng trước mặt Hoàng thượng mà lôi kéo tay hắn mà khiếp sợ
chưa phục hồi tinh thần lại, này bị nàng nhất mở miệng một đống lớn vấn
đề cấp cho hắn, hắn hoàn toàn ngây dại.

“Ngươi đừng ngẩn người a! Nói mau a!” Nói nửa ngày gặp Cẩn Hiên hoàn toàn không
phản ứng, Ngạo Tuyết lập tức liền nóng nảy, không ngừng mà lay lay Cẩn
Hiên, thúc giục nói.

“Tình nhi, ngươi hỏi nhiều như vậy, Cẩn đệ trả lời như thế nào được? Từ từ, đừng nóng vội……”

Chính Hiên
‘tâm địa như tốt lắm’ đi vào giữa hai người, đem Ngạo Tuyết đang lôi kéo tay Cẩn Hiên nhanh chóng nắm lấy tay nàng phi thường vô hại cười trấn
an ái thê hắn nói, còn thuận tay đưa đến một chén nước, tạo thành khoảng cách ngăn giữa Ngạo Tuyết và Cẩn Hiên.

Ngạo Tuyết
đối với Chính Hiên ‘săn sóc’ như thế, trực tiếp cho hắn cái liếc mắt xem thường, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn đang ăn dấm chua, thực
không khách khí đem tay đang bị nắm rút ra, trực tiếp lướt qua Chính
Hiên, lại ở trước mặt Cẩn Hiên, thúc giục nói: “Cẩn Hiên, như thế nào
ngây ngẩn cả người, nói mau a!”

Cẩn Hiên
thực gian nan mới tiêu hóa Ngạo Tuyết được các vấn đề nàng hỏi ra, nhưng khi tinh thần phục hồi lại, câu nói đầu tiên lại hoàn toàn ông nói gà
bà nói vịt: “Vũ Tình, đã hơn một năm, ngươi sống tốt không?” Kỳ thật
trong lòng hắn biết, hoàng huynh yêu Vũ Tình như vậy, nàng làm sao có
thể không tốt đâu? Nhưng vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.

Đang ngưng
thần chuẩn bị lắng nghe chuyện tích thần tượng của nàng, Ngạo Tuyết vừa
nghe Cẩn Hiên đột nhiên nói một câu như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau
như có điểm thẹn thùng, lại có điểm áy náy nói: “Ta rất tốt, tiểu Hiên
tử đối đãi tốt lắm, chuyện gì đều nhân nhượng ta, ta quá hạnh phúc.
Ngươi thì sao?”

Cẩn Hiên
chua xót cười: “Ta, ta cũng rất tốt”. Trước khi gặp được Quân, hắn cơ hồ là cái xác không hồn, làm sao hảo được, chỉ cần nhất tưởng đến Vũ Tình
cùng hoàng huynh cùng một chỗ, tâm hắn liền đau đến hận không thể chết
đi quên đi. Thẳng đến khi Quân xuất hiện, hắn mới như là lời vừa nói,
mỗi một ngày đều cảm thấy thực phấn khích thực sung túc. Nhớ lại khi ở
cùng Quân phát sinh nhiều chuyện, tâm hắn liền cảm thấy vừa ngọt ngào
vừa tràn đầy, nụ cười chua xót chậm rãi biến thành tươi cười sủng nịch,
ánh mắt nhìn Ngạo Tuyết như xuyên thấu qua nàng nhìn về nơi xa xa.

“Cẩn Hiên
ta……” Nhìn đến Cẩn Hiên chua xót tươi cười, Ngạo Tuyết càng thêm áy náy, nhưng mở miệng lại không biết nên nói gì, vừa nhấc đầu, lại phát hiện
Cẩn Hiên hoàn toàn trầm ngâm trong thế giới chính mình, cười đến tựa hồ
thực hạnh phúc. Ngạo Tuyết trong lòng buông lỏng: Xem ra Cẩn Hiên là
thật đối nàng buông xuống, chỉ là chính hắn không biết mà thôi, xem ra
phải điểm chỉ cho hắn, bằng không vị ‘cô nương’ kia phải đợi Cẩn Hiên
đầu gỗ này hiểu được tâm chính mình, chỉ sợ phải chờ tới tóc bạc da mồi
nga!

“Tốt lắm,
chuyện này không cần nói. Cẩn đệ, Tình nhi mỗi ngày một bộ niệm tên Mạc
Quân, nói Mạc Quân là thần tượng của nàng, ngươi vẫn là mau đưa chuyện
tích Mạc Quân nói một chút đi!” Chính Hiên lại hợp thời hoà giải, nhìn
hai người bọn họ như vậy, hắn trong lòng thực không thoải mái, một người là nữ tử hắn yêu nhất, một người là thân đệ đệ của hắn, aizz…… Nhưng
biểu tình Cẩn Hiên đột nhiên thay đổi vẫn bị hắn nhanh chóng phát hiện:
Cẩn đệ, đêm nay ngươi trốn không thoát đâu.

“Đúng đúng, Cẩn Hiên, ngươi nói mau đi!” Ngạo Tuyết nhanh hòa với Chính Hiên nói.
Chuyện Cẩn Hiên chờ một chút nói sau, vẫn là chuyện Mạc Quân công tử
trọng yếu hơn.

“Kỳ thật
cũng không có gì để nói, Quân quả thật bộ dạng tuấn mỹ vô song, trí cái
thiên hạ, lần này giao chiến có thể chấm dứt nhanh như vậy cũng là bởi
vì ít nhiều có hắn”. Cẩn Hiên nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược, hắn không muốn Vũ Tình đối Quân có nhiều chú ý, như vậy Quân mới được an toàn, tính
chiếm hữu của hoàng huynh quá mạnh mẽ, hắn là Tam đệ nên còn nhân nhượng , nhưng Quân thì không.

“Chỉ như vậy? Không có gì hơn?” Vẻ mặt phấn hồng của Ngạo Tuyết đang hớn hở, nghe Cẩn Hiên nói xong, thất vọng hỏi.

“Ân.” Cẩn Hiên thật đúng là cấp nàng cái gật đầu.

Ngạo Tuyết
cũng không tha cho hắn, lập tức bão nổi lên nói: “Ngươi còn ân! Ngươi là chủ soái, cùng nhau kề vai chiến đấu lâu như vậy, ta không tin ngươi
chỉ biết nhiêu đó, so với ta biết còn ít hơn. Không được, ngươi nói mau, ta muốn biết mỗi một sự kiện của hắn, tốt nhất là mỗi lời nói của hắn,
tất cả chi tiết ta đều muốn biết, nói mau, đừng có gạt ta. Lão nương ta
không để mình bị xoay vòng vòng đâu.”

Oa! Này là
một quốc gia chi mẫu sao! Quả thực chính là mẫu dạ xoa! Hoàng huynh
ngươi chịu khổ, Cẩn Hiên cấp Chính Hiên ánh mắt ‘Ta đồng tình ngươi’,
Chính Hiên đáp trả bằng ánh mắt ‘Aiz, ai kêu ta chịu thảm nàng đâu,
trước mặt người khác ta là hoàng đế, nhưng sau lưng, ta bị thê tử quản
nghiêm a!’

“Hai người các ngươi dừng mắt đi mày lại cho ta, Cẩn Hiên nói mau.” Ngạo Tuyết ‘Ba’ vỗ trên bàn một cái, hét lớn rất khí thế.

“Ha ha……
Tình nhi nha! Ngươi biết Cẩn đệ trước giờ vốn không hay chuyện, ngươi
lập tức bắt hắn đem sự tình toàn diện của Mạc Quân không bỏ sót nói ra,
này tựa hồ có điểm ép buộc. Nếu không như vậy, dù sao trẫm đã phong Mạc
Quân làm Thái phó Thái tử, khi có cơ hội nhìn thấy y, chính ngươi tự
mình hỏi không phải tốt hơn sao?” Chính Hiên bị Vũ Tình rống lên như
vậy, lập tức giống như con cho nhỏ nịnh nọt, cười cười vì Cẩn Hiên giải
vây, còn vẻ mặt lấy lòng vuốt ve Ngạo Tuyết.

Ngạo Tuyết đối với vẻ mặt lấy lòng Chính Hiên, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí thả lỏng nói: “Ngươi nói cũng có đạo lý.”

Thấy Ngạo
Tuyết vừa nói như vậy, Chính Hiên giả như không nghe Ngạo Tuyết hừ lạnh, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại dời đi lực chú ý của Ngạo Tuyết: “Tình
nhi, Cẩn đệ còn chưa gặp cháu hắn đó?”

Câu này quả nhiên thành công dời đi lực chú ý của Ngạo Tuyết, vẻ mặt ‘Ta như thế
nào đem việc trọng yếu như vậy mà quên’, cười đến vẻ mặt sáng lạn [Quả nhiên biến sắc còn nhanh hơn lật sách] đối với Cẩn Hiên nói: “Đúng vậy! Chờ ta một chút, Cẩn Hiên, ngươi ngồi
chơi trước, ta đem cục cưng đến.” Nói xong người tựa như gió chạy ào đi.

Thấy Ngạo Tuyết rất nhanh biến mất, Cẩn Hiên ách nhiên thất tiếu nói: “Vũ Tình vẫn là không thay đổi, nói chính là mưa a!”

Quay đầu,


lại phát hiện hoàng huynh hắn vẻ mặt hồ ly chân chính nhìn chằm chằm vào mình, hắn biết hoàng huynh cố ý để Vũ Tình rời đi, xem ra có chuyện nói riêng một mình hắn.

“Nói đi!” Cẩn Hiên một bộ bình tĩnh vô ba mở miệng nói.

“Không phải ta nói, là ngươi nói. Vì cái gì không cho Mạc Quân tiến cung?” Chính
Hiên phủi phủi long bào căn bản không tồn tại chút tro bụi, vẻ mặt cười
vô hại nói.

“Ta biết
gạt được bất luận kẻ nào, không lừa được ngươi.” Cẩn Hiên không chút
giật mình, vẫn bình tĩnh như cũ vô ba tà nghễ đối hoàng đế nói.

“Cùng Tình
nhi có liên quan?” Chính Hiên đoán nói. Xem Cẩn Hiên đối Tình nhi nhắc
tới Mạc Quân sơ lược, trực giác nói cho hắn, Cẩn Hiên sở dĩ che dấu Mạc
Quân, có liên quan tớiTình nhi.

“Ân.” Cẩn
Hiên gật nhẹ, muốn ngăn cản hai người gặp mặt, còn phải dựa vào hoàng
huynh, vô luận như thế nào, chỉ có thể cược phen này, Quân, ta sẽ không
cho ngươi có việc.

Thở dài nói: “Hoàng huynh hẳn là nhớ rõ chuyện Nam Cung Quân lúc trước đi!”

“Ân.” Nhắc
tới chuyện Nam Cung Quân năm đó, Chính Hiên thu hồi nét cười hồ ly, có
điểm áy náy gật đầu, giống như không muốn nói thêm, nhớ lúc ấy, hắn sẽ
nhớ tới năm đó do hắn không tín nhiệm, làm Tình nhi bị khổ nhiều như
vậy, trong lòng tràn đầy hối hận. Chính là Cẩn đệ vì sao đột nhiên nhắc
tới chuyện năm đó?

“Hoàng huynh hiện tại hẳn còn để ý ‘Quân’ trong miệng Vũ Tình đi!”

“Người hiểu rõ ta nhất cũng là Cẩn đệ, quả thật, tuy rằng năm đó việc Nam Cung Quân là ta oan uổng Tình nhi, ‘Quân’ trong miệng Tình nhi không phải chỉ Nam Cung Quân, nhưng từ sự kiện đó, ta không muốn nhắc lại nữa, tự nhiên
cũng không dám hỏi Tình nhi, ‘Quân’ kia rốt cuộc là ai. Nhưng là ‘Quân’
này thủy chung là trong lòng ta vẫn có khúc mắc.” Chính Hiên sắc mặt có
điểm ảm đạm nói. Từ khi Tình nhi chân chính cùng hắn một chỗ, hắn không
chỉ một lần nghe được nàng trong mộng vẫn kêu ‘Quân’, điều này làm cho
thân là trượng phu như hắn thập phần sinh khí, nhưng khi đối mặt nàng,
hắn cũng chỉ có thể làm bộ như không có việc gì, chỉ vì năm đó liền tên
‘Quân’ này, hắn làm cho Tình nhi chịu nhiều khổ sở.

“Cái kia và Mạc Quân có liên quan sao?” Chính Hiên ngừng một chút lại nói. Cẩn đệ
đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất định có nguyên nhân.

Cẩn Hiên
nhìn Chính Hiên vẻ mặt ảm đạm, hơi do dự nói: “Thần đệ nghĩ, thần đệ
biết ‘Quân’ trong miệng Vũ Tình là người phương nào.” Nói xong, cẩn thận quan sát phản ứng Chính Hiên.

Quả nhiên
như hắn liệu đoán, Chính Hiên vừa nghe hắn nói như thế, quắc mắt đứng
lên, biểu tình lập tức âm ngoan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ai?”
Suy nghĩ một chút, đột nhiên mở to hai mắt, bất khả tư nghị nói: “Chẳng
lẽ là…… Mạc Quân.” Không, không, không có khả năng, Mạc Quân ở biên
cương, là người Mạc gia thôn, mà Tình nhi trước giờ vẫn ở kinh đô, hai
người làm sao có thể quen biết nhau?

Nhưng ai
biết Cẩn vương lại gật đầu, vừa nhìn chăm chú vào phản ứng Chính Hiên
vừa nói: “Việc này cũng là vì ta nghĩ hết mọi biện pháp, cũng là nguyên
nhân không cho Quân tiến cung.”

“Không cho
hắn tiến cung chỉ trị phần ngọn, không thể trị tận gốc, muốn cho Tình
nhi hoàn toàn quên người này, chỉ có thể làm cho hắn vĩnh viễn biến mất, nhất lao vĩnh dật [*] ” Chính Hiên thản nhiên nói, coi như đang nói hôm nay thời tiết bình thường, nhưng trong mắt là sát khí đằng đằng, cả
người cũng tản mát ra sát khí mãnh liệt, có điều chỉ nhìn Cẩn Hiên,
chuyện này để Cẩn Hiên làm hắn rất yên tâm.

“Ta sẽ
không để bất luận kẻ nào mảy may động đến hắn.” Thật sự ngoài ý muốn
Chính Hiên, Cẩn Hiên mặc dù cũng chỉ thản nhiên nói, nhưng ngữ khí kiên
định làm cho Chính Hiên chấn động.

Chính Hiên
lại vẻ mặt bất khả tư nghị đột nhiên nhìn về phía Cẩn Hiên như muốn soi
thấu nội tâm hắn, mà Cẩn Hiên cũng thẳng thắn đối diện với hắn, trong
mắt là tia kiên định không thể dao động.

Trầm mặc
một hồi, Chính Hiên đột nhiên như nghĩ tới điều gì, cười cười nói: “Một
khi đã như vậy, tại sao lại muốn nói cho trẫm chuyện này.” Tuy là cười,
nhưng trên mặt âm hàn thực quá nặng.

Cẩn Hiên
không sợ đón nhận nét cười của Chính Hiên chứa thâm ý khác, thản nhiên
nói: “Nếu ta không nói, hoàng huynh nhất định hội triệu kiến Quân, đến
lúc đó ta ngăn cản được lần đầu tiên, nhưng không cách nào ngăn cản được những lần sau, Quân cùng Vũ Tình sớm muộn gì sẽ hội kiến, đến lúc đó
hoàng huynh sẽ biết. Chỉ cần không cho Vũ Tình và Quân gặp mặt, là có
thể việc gì cũng không xảy ra, bởi vậy…”

Cẩn Hiên
còn chưa nói xong, Chính Hiên liền hàn thanh nói tiếp: “Bởi vậy ngươi
nhận việc nói trước cho trẫm, hy vọng trẫm không cần triệu Mạc Quân tiến cung. Ngươi như thế nào khẳng định trẫm sẽ đáp ứng?”

“Thần đệ
không dám khẳng định hoàng huynh sẽ đáp ứng, nhưng Quân sinh, thần đệ
sinh, Quân tử, thần đệ tử.” Cẩn Hiên không còn giọng lạnh nhạt như
trước, đứng lên, còn thật sự kiên định nói.

“Ngươi……”
Chính Hiên không thể tin Cẩn Hiên lại lấy cái chết uy hiếp hắn, nhìn
chằm chằm Cẩn Hiên một hồi, nhưng Cẩn Hiên vẫn là lưng đứng thẳng, vẻ
mặt kiên định nhìn lại hắn, cuối cùng hắn vẫn nhận thua, suy sụp ngồi
xuống, vô lực nói: “Hắn đáng giá ngươi làm vậy sao?”

“Đáng giá,
hắn so với ta còn quan trọng hơn cả sinh mạng” Cẩn Hiên giống như đang
tuyên thệ, kiên định nói với Chính Hiên. Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả
chính hắn cũng bị chấn kinh, nhưng hắn không hối hận nói ra như vậy, vì
này là lời trong tâm của hắn.

“Ngươi……
Chẳng lẽ các ngươi…… Không thể……” Chính Hiên lần này khiếp sợ cả người
đều nhảy dựng lên, hoàn toàn không còn hình tượng đường đường một hoàng
đế gặp biến không kinh.

“Có thể, ta yêu y, thực yêu thực yêu.” Cẩn Hiên dường như còn sợ Chính Hiên bị kinh hách không tiếp thu được , tiếp tục ngữ khí không sợ hãi nói.

[*]: Ý nói chỉ cực khổ trong một lúc, sẽ an nhàn lâu dài





back top