Quân Sư Vương Phi

Quyển 3 - Chương 87: Tương Nhận


Người trong
phòng không nghĩ tới lại có người xông vào, nhìn thấy người bên ngoài
tiến vào, động tác trên tay ngừng lại, một cái bạch diện sa phiêu phiêu
rơi xuống đất….

Thời gian dừng lại, như đã mấy trăm năm trôi qua, tất cả mọi ngươi định trụ, không dám động, sợ chính là một giấc mộng mà thôi.

Khuôn mặt trắng bóng hoàn mỹ, lông mi thật dài, một đôi thủy mâu đen thùi lùi trong suốt sáng ngời, có vẻ sâu
không lường được như vậy lại làm cho người ta không tự giác hãm sâu vào, lúc này mang theo kích động cùng kinh ngạc, nửa đầu bạc theo gió bay
lên, mang theo mị hoặc…. Hết thảy là quen thuộc như vậy, lại xa lạ như
vậy….

Cẩn Hiên tay phát run, môi mỏng nhếch lên, đôi mắt thâm thúy ánh mắt sáng quắc, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trong
không trung gặp gỡ, thiên ngôn vạn ngữ giống như đều không nói được,
lòng đang kinh hoàng: thật sự là nàng, Quân, thật là QUân, không phải
mộng, không phải ảo tưởng, không phải ảo giác, nàng thật ngồi trước mặt
ta? Hắn nghĩ đến tiến lên ôm nàng, lại không động đậy, sợ vừa động,
người trước mắt hội sẽ biến mất, e sợ lại gặp trong mộng….

Gia Luật Ưng đôi mắt tà khí không thể tin
lui về phía sau, đụng vào khung cửa, nhưng lại mang tính trẻ con nhu nhu ánh mắt, vẫn là nàng, là thân ảnh kia, là gương mặt khắc cốt ghi tâm
kia, là đôi mắt như nam châm, lòng đang kinh hoàng, khiếp sợ: khó trách
đêm qua hội cảm thấy nàng quen thuộc như vậy, Quân? Thế nhưng sẽ là
Quân, Thánh Quân chính là Quân? Này…. Điều này sao có thể? Nhưng xác
thực thật là Quân. Quân, nàng không chết, nàng ngay tại trước mắt hắn,
nhưng hắn không thể bước tiếp, hắn còn muốn trốn, hắn không biết nên như thế nào đối mặt với Quân, sợ thật sự nhìn đến đôi mắt như nam châm của
nàng đối hắn tràn ngập hận ý, giờ khắc này hắn mới phát hiện, hắn đúng
là người nhu nhược….

Ngạo Quân lúc này trong đầu trống rỗng,
ngàn tưởng vạn tưởng chính là không nghĩ sẽ xuất hiện loại tình cảnh này làm nàng trở tay không kịp, liệu sự như thần cũng chung quy không hơn
thiên ý an bài, nên nói đây là ông trời đối nàng quá mức chiếu cố hay
nên nói ông trời đối nàng quá mức tàn nhẫn đây? Ngày cuối cùng của nàng, chân tướng làm nàng khổ công che dấu cứ như vậy bị bại lộ mà nàng không hề chuẩn bị: Vì cái gì không cho ta lấy thân phận Thánh Quân tái bồi
Cẩn Hiên một ngày đâu? Tuy rằng ta cũng rất muốn lấy thân phận Lăng Ngạo Quân bồi bên cạnh chàng, chẳng sợ chỉ một ngày cũng tốt, nhưng như vậy
ta liền rất ích kỉ, nhưng ông trời lại cho phép ta ích kỉ, chính là ngày mai Cẩn Hiên lại muốn thừa nhận một lần nữa nỗi đau nửa năm trước đâu?
Ông trời đối chúng ta quá mức tàn nhẫn cũng quá chiếu cố. Tuyết, Tuyết
thế nhưng cũng đến đây, còn có tỷ phu, có thể trước lúc chết nhìn thấy
thân nhân của mình, thật sự có thể ngủ yên, nhưng người còn sống nên làm cái gì bây giờ, vì cái gì muốn tới, tuy rằng sẽ không còn được gặp lại
ngươi, không khỏi tiếc nuối, nhưng ta tình nguyện mang theo tiếc nuối
rời đi, cũng không nhớ ngươi lại thống khổ, ngươi nên lạc quan hoạt bát, vì ta ngươi đã muốn thương tổn trầm mặc nửa năm rồi, lại tận mắt nhìn
thấy ta rời di, Tuyết, ngươi muốn thương tâm bao lâu nữa? Tỷ phu vừa
muốn lo cho ngươi bao lâu nữa? Gia Luật Ưng, nàng lại nên như thế nào
đối mặt người thật sâu thương tổn nàng, lại bị nàng làm thương tổn đây?

Chính là một cái chớp mắt giao nhau trong lòng lại trăm ngàn tư chuyển….

“Quân.” Ngạo Tuyết mang theo run run, mang theo kích động, mang theo cẩn thận kêu to một tiếng, khuôn mặt tuyệt mỹ đều là nước mắt, môi run rẩy lại nghẹn ngào: Quân, thật là Quân, nàng
không đoán sai, Thánh Quân chính là Quân, Quân không chết, nàng còn
sống, ô ô….

Chính Hiên cũng là vẻ mặt kích động, nhưng bọn họ so với Cẩn Hiên còn bình tĩnh hơn nhiều, khinh ôm Ngạo Tuyết
đang kích động run run.

Một tiếng ‘Quân’ làm cho mọi người nháy
mắt phục hồi tinh thần lại, cũng làm cho Ngạo Quân phục hồi tinh thần
lại, quay đầu sang một bên, trên trán đầu bạc lập tức hạ xuống, chặn
gương mặt của nàng, cũng làm cho Thánh Thanh, Thánh Tử ở đầu giường phục hồi trong kinh ngạc, giấu đầu hở đuôi che trước mặt Thánh Quân.

“Vương…. Gia, các ngươi như thế nào tiến
vào? Môn chủ nàng….” Thánh Thanh cười cười đối bọn Cẩn Hiên nói, nhưng
ngữ điệu vẫn là mang theo chột dạ cùng bất an.

“Quân….” Cẩn Hiên một phen đẩy Thánh Thanh ra, vọt tới bên người Ngạo Quân, đem nàng quay lại đây, đối mặt hắn,
thâm tình mà lại nhỏ nhẹ cẩn thận kêu, là trong mộng cũng được, là thật
cũng được hắn đều phải gắt gao bắt lấy, nếu thật là mộng sẽ không tỉnh
lại, nếu là thật kia ông trời thật sự tốt với hắn, rất chiếu cố. Vươn
tay khẽ vuốt dung nhan tuyệt mỹ làm cho hắn nhớ thương nửa năm, là chân
thật, là độ ấm, loại nhiệt độ cơ thể Quân.

“Vương gia thỉnh tự trọng.” Ngạo Quân nhẹ
đẩy tay Cẩn Hiên ra, lãnh đạm mà xa cách nói, hai hàng thanh lệ cũng
không chịu khống chế chảy xuống, rơi trên tay Cẩn Hiên.

“Quân, đến giờ phút này nàng còn muốn giấu diếm nữa, còn muốn tránh ta sao?” Cẩn Hiên đưa tay lau nước mắt trên
mặt Ngạo Quân, thanh âm khàn khàn nói, đôi mắt thâm thúy là nóng rực
thâm tình cùng nhu tình. Mặc kệ Quân là vì nguyên nhân gì mà vẫn không
cùng hắn tương nhận, hắn cũng không muốn lại làm cho Quân rời khỏi hắn.

“Ô ô…. Quân, ngươi như thế nào tàn nhẫn
như vậy? Ngươi không biết nửa năm qua ta chảy bao nhiêu nước mắt, tâm


đau bao nhiêu sao? Còn có Cẩn Hiên, ngươi có biết nửa năm này Cẩn Hiên
sống ra sao không? Ngươi như thế nào có thể trốn như vậy, làm cho chúng
ta ruột gan đứt từng khúc đâu? Ô ô…. Quân, ngươi rất xấu, ngươi như thế
nào có thể lừa gạt chúng ta đâu? Ô ô…. Bây giờ còn không nghĩ nhận thức
chúng ta nữa? Rất tàn nhẫn a…. ô ô….” Ngạo Tuyết mạnh bổ vào bên người
Ngạo Quân, ôm chặt lấy Ngạo Quân, chui đầu vào cần cổ nàng bên gào bên
trách cứ Ngạo Quân.

Tàn nhẫn? Nàng thật là rất tàn nhẫn sao? Nàng rốt cuộc nên làm như thế nào mới là đối họ tốt nhất đâu?

Ngạo Tuyết càng khóc lòng của nàng càng
loạn như ma, toàn bộ phòng yên lặng chỉ có tiếng khóc của Ngạo Tuyết,
Ngạo Quân cũng không nhúc nhích, ánh mắt trong lúc đó thật sâu suy yếu
cùng ủ rũ.

“Môn chủ, tùy tâm đi.” Nhìn đến Ngạo Quân
do dự cùng thống khổ, Thánh Thanh quỳ xuống trước mặt Ngạo Quân, hướng
đến vẻ mặt gian trá lưu hai hàng nước mắt thanh âm nghẹn ngào nói.

“Môn chủ tùy tâm.” Thánh Tử cũng như Thánh Thanh quỳ xuống nói, hé ra khuôn mặt oa nhi đầy nước mắt.

Môn chủ cùng Cẩn Vương yêu rất khỏ, bọn họ cũng biết, môn chủ có nguyện vọng duy nhất là cùng Cẩn vương cùng một
chỗ, nếu thật sự chính là ngày cuối cùng, khiến cho môn chủ hảo hảo mà
vượt qua một ngày này đi. Về phần môn chủ rời đi, Cẩn vương hội như thế
nào, bọn họ không suy nghĩ, cho dù nói bọn họ ích kỷ cũng tốt, bọn họ
thầm nghĩ làm cho môn chủ sống không uổng.

“Tùy tâm?” Ngạo Quân giống như mê mang,
giống như nan giải lẩm bẩm nói, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thánh Thanh,
Thánh Tử quỳ gối trước nàng, hai hang thanh lệ, trước mắt là tình cảnh
Tuyết cùng Cẩn Hiên, Gia Luật Ưng, Tuyết nói qua: tâm lựa chọn, Cẩn Hiên nói qua: Nàng nhất định là quân sư của ta, vương phi của ta, người ta
yêu nhất….

“Quân, ‘bắc phong lẫm, như kiếm sương,
tiêu tiêu hoàng hiệp bạn nhập mien, sắt sắt bi phong xuy chẩm tịch, ngọc y cựu noãn như tích, cố nhân tức dĩ bất phục tại. yến phân phi, tình do lại. trương lang phú quý ân nghĩa tuyệt, bất tác oanh oanh huyết lệ
thùy. Dục ý huy kiếm trảm tình ti, nại hà tương tư dĩ thành tai.’ Nàng
không nhận ta, có phải hay không đang trách ta lúc trước không nên hoài
nghi nàng? Có phải hay không đang trách ta nhưng lại hội trúng kế, Thành Vũ Doanh mà làm nàng thương tâm? Quân, ta lúc trước quả thật là vì quá
yêu nàng mới có thể….” Cẩn Hiên gắt gao nắm lấy tay Ngạo Quân, động tình mà tự trách nói, hắn duy nhất có thể nghĩ Quân không chịu cùng hắn
tương nhận chỉ có nguyên nhân đó.

Bộ dáng vội vàng kia làm cho Ngạo Quân tâm sinh không đành long, thế nhưng ông trời đã an định như thế, nàng lại
phủ nhân, thật là đối bọn họ quá mức tàn nhẫn đi. Thôi….

“Không, Cẩn Hiên, không phải, là ta không
tốt, lúc trước nếu ta đối với chàng có tin tưởng liền sẽ không trúng kế
Thành Vũ Doanh, liền sẽ không thành cục diện như hôm nay.” Ngạo Quân cầm lại tay Cẩn Hiên nhẹ lay lắc đầu nói. giờ khắc này thừa nhận long của
nàng vô cùng thoải mái, trong long có cái gì trở lại vị trí cũ. Là tâm
kiên định, tùy tâm sẽ làm theo trái tim một lần đi, khiến cho nàng ích
kỷ một lần đi.

“Quân, nàng rốt cục nhận thức ta, Quân, là ta không tốt, ha ha…. Quân của ta thật sự còn sống, thật sự….” Nghe
được thanh âm trong trẻo đặc hữu nhưng lạnh lùng kia, Cẩn Hiên lập tức
kích động không biết nên nói cái gì, khó có thể nói thành lời vui sướng
tràn đầy trong tim hắn, giờ khắc này hắn tâm bình yên, tâm hắn như sống
lại. Hắn nghĩ muốn cầm tay Quân, gắt gao ôm lấy Quân, nhưng…. Cái ôm kia lại bị Ngạo Tuyết cấp chiếm, hắn chi có thể đem tay Ngạo Quân nhanh nắm ở ngực, đôi mắt thâm thúy kích động doanh đầy nước, triển khai một cái
tươi cười mê đảo mọi người.

“Cẩn Hiên, là ta, ta còn sống.” Ngạo Quân
đôi mắt như nam châm thâm tình nhìn lại Cẩn Hiên, giơ lên một cái mị
hoặc tươi cười động tình nói, tay bị Cẩn Hiên nắm trên ngực, cảm thụ
được trái tim hữu lực của Cẩn HIên đập, vì nàng mà không ngừng đập
nhanh, trong long tràn đầy hạnh phúc, rất muốn hô to: Ta là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, nghĩ muốn cho Cẩn Hiên một cái ôm thâm tình, nhưng
là có một siêu cấp bóng đèn, giống như quả núi ‘hùng vĩ’ ở trên người
nàng.

“Quân….” Ngạo Tuyết nghe được Ngạo Quân
thừa nhận lại gắt gao ôm Ngạo Quân, cả người đều là kích động run run.
Hồn nhiên chưa thấy, nàng luôn mồm muốn tác hợp Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân, hiện tại đang ở thời điểm hai người bọn họ hạnh phúc thành bong đèn lớn vài nghìn KW.

“Tuyết, ngươi…. Ngươi muốn ngạt chết ta.”
Ngạo Quân gian nan oán giận nói, khuôn mặt vốn trắng bệch nay lại bị
Ngạo Tuyết ôm chặt đỏ lên, bất quá ngày càng không thể hô hấp, sắp hít
thở không thong, không thể làm nàng hoài nghi: Tuyết căn bản chính là cố ý, trả thù nàng làm cho nàng thương tâm lâu như vậy, cho nên muốn làm
nàng chết ngạt.

“A! ô ô…. Ta rất cao hứng, rất kích động, ô ô…. Quân của ta, tiểu Quân Quân của ta….” Ngạo Tuyết thế này mới phản
ứng lại, buông lỏng ra một chút, làm cho Ngạo Quân thong khí, nhưng vẫn
là ôm chặt nàng khóc lên, quả thực liền cùng hồng thủy vỡ đê giống nhau.


“Tiểu Quân Quân? hảo buồn nôn. Tuyết, quần áo của ta a….” Ngạo Quân cười giống như rung mình một cái nói, đột
nhiên nghĩ ra y bào trắng noãn của nàng, đau long.

“ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tẩy, ô
ô….” Ngạo Tuyết vẫn là câu nói ngàn năm không đổi kia, bên khóc lớn bên
nói. Lần này vui sướng khi tương nhận càng sâu sắc hơn khi tương nhận
tại Cẩn vương phủ, xem ra không chi y bào, cả áo trong cũng phải chi
trả.

Không hề ngoài ý muốn, trên đầu Ngạo Quân lập tức xuất hiện vô số hắc tuyến.

“Tình nhi, tốt lắm tốt lắm, đừng khóc nữa, hẳn là cao hứng rồi, đừng khóc nữa, hội khóc sẽ phá hư thân thể.” Chính Hiên nhẹ nhàng mà kéo Ngạo Tuyết ra, vì nàng lau nước mắt trên mặt cười nói. Lần này cũng không phải là hắn ghen, mà là nhìn đến Cẩn đệ của hắn vẻ mặt bi ai nhìn vị trí của hắn bị Tình nhi chiếm, thật sự không đem
trả lại cho Cẩn đệ phỏng chừng Cẩn đệ sẽ bạo phát.

Ngạo Quân vừa muốn thở dài nhẹ nhõm, Cẩn
Hiên vừa muốn đem Ngạo Quân ôm vào lòng, Ngạo Tuyết siêu cấp bóng đèn
này lại bổ nhào vào trong lòng Ngạo Quân, không ngừng mà ‘chà đạp’ y bào Ngạo Quân, Ngạo Quân chỉ có thể quay đầu không nói, Cẩn Hiên thầm hận
bản thân mình động tác quá chậm.

“Thanh, Tở các ngươi như thế nào còn quỳ,
mau đứng lên, Thanh? Tử?” Ngạo Quân gặp Thánh Thanh, Thánh Tử vẻ mặt si
ngốc quỳ trên mặt đất, nhíu nhíu mày, nghi hoặc kêu lên. Hai người như
thế nào ngây người, vừa mới hoàn hảo, còn có đều cùng các nàng nói mấy
trăm lần không nên hơi tí liền quỳ xuống, chính là không nghe, cho dù
muốn khuyên nàng, cũng không cần quỳ a.

“A! nga, môn chủ người cười lên thật sự là rất đẹp, hì hì…. hồn đều bị ngươi cướp mất.” Thánh Thanh, Thánh Tử thế
này mới phục hồi tinh thần lại, đứng lên, cười hì hì muốn hài hước nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ánh mắt gian tà không vơi đi ưu sầu, cười còn
không đến đáy mắt.

Ngạo Quân thế này mới nhớ tới nàng vừa mới giống như thật sự cười, nhưng lại làm cho các nàng ngây người như vậy?

Gia Luật Ưng từ đầu chỉ đứng từ xa nhìn,
hắn rất muốn tiến lên như Âu Dương Cẩn Hiên, như hoàng hậu Long Hiên
cùng Quân vui sướng tương nhận, nhưng hắn sợ hắn đi qua hội phá hủy một
màn làm cho người ta cảm động này, hắn chỉ dám nhìn nàng từ xa, nhìn
nàng cười, nhìn đôi mắt thâm tình của nàng, nhưng hắn không đủ tư cách
cùng Âu Dương Cẩn Hiên cạnh tranh, đối chuyện hắn làm với Quân, ngay cả
tư cách ở bên người nàng hắn cũng không có, nàng sẽ không tha thứ cho
hắn…

“Quân, ngươi…. Tóc của ngươi trắng như
vậy….” Ngạo Tuyết ôm chặt Ngạo Quân thế này mới phát hiện đầu bạc trước
mắt, khó có thể tin trừng lớn mắt, kinh hô, nước mắt lại lùm bùm không
tiếng động rơi xuống. Vừa mới gặp lại Quân xác nhận nàng không chết, tâm tình quá mức kích động, nhất thời không có chú ý đến, trách không được
vừa mới liền cảm thấy không thích hợp, tổng cảm thấy lạ, nguyên lai đúng là thiếu niên đầu bạc. Này, Quân một đầu tóc đen như thế nào hội trắng
đâu? Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cẩn Hiên cũng là ánh mắt chờ Quân trả lời, đối với đầu bạc của Quân hắn cũng kinh ngạc, bởi vì khi mới quen Thánh
Quân liền biết nàng là thiếu niên đầu bạc, đêm qua lại chính mắt nhìn
thấy tóc nàng càng bạc hơn, cho đến nay đã nửa đầu, tuy rằng Thánh Tranh nói là tu luyện thiên khôn thần công, nhưng không chính tai nghe Quân
giải thích trong long hắn vẫn là thực bất an, trực giác nói cho hắn biết Quân không cùng hắn tương nhận cùng đầu bạc có lien quan.

Chính HIên kỳ thật từ lúc vào cửa đã bị
đầu bạc của Quân cấp dọa sợ, nhưng lúc Cẩn Hiên, Tình nhi cùng Quân
tương nhận hắn là không biết như thế nào mở miệng, lúc này hắn cũng rất
muốn biết Quân vì sao thành lão nhân đầu bạc?

Gia Luật Ưng hai nắm tay nắm chặt, đầu bạc kia thật sự làm đau mắt hắn, tâm hắn: Quân vì sao hội bạc đầu, đem qua
nhìn thấy nàng liền thấy nàng trên trán hai thùy tóc bạc, nhưng lại cùng Thánh Xích đại chiến xong vốn tóc đen cũng dần biến thành đầu bạc, nửa
năm qua Quân có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?

“Ha ha…. Không có việc gì, Tuyết, này
chính là tat u luyện thiên khôn thần công Thánh Tiên Môn đêm qua vọng
động chân khí mới có thể như vậy, chờ khôi phục lại sẽ không sao.” Ngạo
Quân thần sắc đầu tiên là biến đổi, nhìn Thánh Thanh, Thánh Tử liếc mắt
một cái, sau không sao cả cười nói. Nàng không thể nói cho bọn họ chân
tướng, nếu thật sự chỉ có một ngày cuối cùng này, vậy làm cho nàng cùng
Cẩn Hiên hảo hảo mà gặp nhau đi. Khoái hoạt quá một ngày, ít nhất có thể lưu lại một ngày tốt đẹp này để ghi nhớ.

“Hô…. Nguyên lai là như vậy, làm ta sợ
muốn chết, hì hì…. giống như TV trình diễn vậy, thật giống?” Ngạo Tuyết
vừa nghe thở dài, nhíu nhíu mày, cầm đến xem cố ý ngừng một chút, làm

hại Ngạo Quân một trận khẩn trương, nghĩ đến ánh mắt quan sát sắc bén
của Tuyết, lại không nghĩ rằng Ngạo Tuyết đột nhiên cười giống như
thưởng thức gật đầu cười nói: “Bất quá? Còn thực khốc, ha ha…. Quân,
ngươi thành ma nữ đầu bạc, thật sự là khốc a! tiểu Hiên tử, chàng nói có phải hay không? Giống ma nữ đầu bạc không? Ân, thật sự rất giống….”
Ngạo Tuyết đánh giá Ngạo Quân, hai mắt sang lên, loại chuyện vì tu luyện thần công mà trắng tóc ở thế kỉ hai mốt xem TV thường xuyên nhìn thấy,
nàng trước kia thật thần tượng ma nữ siêu cấp đầu bạc.

Trừ bỏ Ngạo Quân, tất cả mọi người trên
đầu đều cộng them vô số hắc tuyến, cộng them một dấu chấm hỏi: Người ta
thiếu niên đầu bạc nàng thế nhưng còn nói khốc, nhưng TV là cái gì? đầu
bạc ma nữ là ai?

Ngạo Quân trong long cũng thật mạnh thở
dài nhẹ nhõm, cả giận nói: “Ngươi dám nói ta là ma nữ? ta làm sao mà
giống ma nữ? Cẩn thận ta cáo ngươi tội phỉ bang.”

“Cáp, ngươi cáo. ở trong này, lão công nhà ta là lớn nhất, ngươi đi cáo với ai, ai chịu thụ lí?” Ngạo Tuyết một bộ không sợ hãi ngẩng đầu lên, cao ngạo nói, một bộ ‘ta là lão đại, ta sợ
ai’.

“Biết lão công nhà ngươi là hoàng đế, rất
giỏi. Nhanh như vậy đã bị phong kiến cổ xưa đồng hóa, thế nhưng không
nhìn pháp luật quốc gia, thật sự là mất mặt nhân loại hiện đại. thượng
đế! Tihinhr ban ta lực lượng, dẫn dắt con sơn dương đi lạc này về đường
chính. Amen!” Ngạo Quân khinh thường hèn mọn liếc mắt Ngạo Tuyết một
cái, giống như vô cùng đau đớn mà nói, còn có bộ dáng mục sư, vẻ mặt
thành kính, còn điểm điểm cái trán Ngạo Tuyế. Biểu tình nghiêm túc, thật đúng là hù mọi người, kỳ thật nàng mau nghẹn thành nội thương, không,
phải nói là nội thương tăng them, ha ha….

“Tốt! Ngươi cũng dám lấy ta true đùa, để
mạng lại….” Ngạo Tuyết tay chống nạch, rất giống mẫu dạ xoa, một tay đẩy Ngạo Quân lên giường, liền cù nàng.

Những người khác đều cười nhìn họ ngoạn
nháo, đối với lời nói các nàng đầy dấu chấm hỏi. Cẩn Hiên, Chính Hiên
sủng nịch nhìn các nàng, đối các nàng đột nhiên nói những lời kì quái
sớm đã thấy nhưng không trách, ấm áp như vậy bọn họ đợi nửa năm nay, một hình ảnh này làm bọn họ cảm thấy mình là nam nhân hạnh phúc nhất trên
đời. Gia Luật Ưng trong long một trân chua xót: Quân như vậy, hắn là
chưa thấy qua, có lẽ chỉ có ở cùng bọn họ một chỗ, Quân mới có thể khoái hoạt đi! Hắn không nên cưỡng chế nàng ở bên người, mà tước đoạt hạnh
phúc của nàng. Thánh Thanh, Thánh Tử liều mạng chịu đựng không cho lệ
rơi xuống, nửa năm qua, các nàng chưa từng gặp qua môn chủ tính trẻ con
như vậy, nhưng lại chỉ còn một ngày cuối cùng…. Ông trời thật tàn nhẫn.

“Cáp…. Không, Tuyết…. ngươi…. khụ khụ….”
Ngạo Tuyết vừa động tay một chút, Ngạo Quân nở nụ cười, cái trán liền
nhanh chảy mồ hôi, càng không ngừng ho khan lên, ngay cả cười đều cười
không nổi, tâm từng đợt đau, cả người suy yếu.

“Quân, ngươi thế nào? Nàng làm sao vậy?”
Ngạo Tuyết cùng Cẩn Hiên khẩn trương hỏi, chạy nhanh nâng Quân dậy, một
cái vì nàng vỗ lưng, một cái vì nàng lau mồ hôi trên trán, sắc mặt trắng bệch, mọi người sợ hãi. Gia Luật Ưng từng bước đi lên phía trước, cuối
cùng vẫn là dừng lại, hai tay nắm chặt long đang rỉ máu, đau đớn như bị
xé toạt ra, hắn cái gì đều không làm được, cái gì cũng không thể làm.

“Không…. Không có việc gì.” Ngạo Quân gian nan nói ra hai chữ, trời mới biết nàng muốn nói ra một chữ có bao nhiêu khó khăn, nhưng nàng không thể làm bọn họ nhìn ra sơ hở gì, lấy thông
minh của Cẩn Hiên cùng Tuyết chỉ cần một chút sơ hở đều bị bọn họ phát
hiện ra.

Thánh Tử chạy nhanh xông lên, vẻ mặt lo
lắng uy một viên thuốc đến miệng Ngạo Quân, mày nhăn có thể giết chết
con ruồi, trên mặt oa nhi mang theo thật sâu bị thống.

một màn này đều xem trong mắt đám người
Cẩn Hiên, nhìn nhau một chút cùng trong mắt đối phương thấy được ý tứ
giống nhau, mày thật sâu nhíu lại, vừa mới còn vui sướng liền có một
tầng bi thương….

“Cái kia…. Môn chủ thương thế không tốt,
bây giờ còn thực sự suy yếu, cho nên mới hội như vậy.” Thánh Thanh gặp
đám người Cẩn Hiên sắc mặt không tốt, chạy nhanh giải thích.

Giấu đầu lòi đuôi như thế không chỉ không làm cho bọn Cẩn Hiên an tâm ngược lại càng them làm cho bọn họ tâm sinh bất an.

“Cẩn Hiên,Tuyết, ta thật sự không có việc
gì, đừng quên ta là môn chủ Thánh Tiên Môn, thiên hạ thần y tốt nhất đều ở Thánh Tiên Môn, vết thương nho nhỏ này không cần đến một ngày có thể
tốt lắm.” Ngạo Quân dần dần hoãn khí, phát hiện không khí không đúng, vẻ mặt lạnh nhạt cười nói.

“Quân thật sự không có việc gì?” Cẩn Hiên
vẫn là không tin ra tiếng, mềm nhẹ vì nàng lau đi mồ hôi trên trán, đôi
mắt thâm thúy tràn đầy đau lòng cùng bất an. Các các chủ cùng Hoàng Anh
tuy nói không gì trở ngại nhưng các nàng khẩn trương cùng bi thống lại
trốn không thoát mắt hắn, Quân cũng không như bọn họ nói vài ngày nghỉ
ngơi liền có thể tốt. Đem qua Thánh Xích thật sự lại làm nàng bị thương
nghiêm trọng vậy sao? Quân công lực trên hắn, nếu thật sự chính là bị
nội thương, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, Thánh Tiên Môn cũng
không thể bi thương như thế, Quân nàng nhất định có gì che dấu hắn….

“Thật sự không có việc gì.” Ngạo Quân thập phần khẳng định gật đầu nói, không nghĩ lại nói quanh đề tài này, nói
sang chuyện khác: “Tuyết, ngươi như thế nào đến đây?” Nói them nữa nhất
định bọn họ sẽ phát hiện.

“Ngươi còn dám nói, thế nhưng gạt chúng
ta, làm hại ta khóc nửa năm, nếu không phải ta cùng tiểu Hiên tử phát
hiện ngươi chết có điểm đáng ngờ, hoài nghi thi thể kia không phải


ngươi, chạy lại đây ngươi còn vĩnh viễn không cùng chúng ta nhận thức có phải hay không? Ngươi nói người vì cái gì muốn gạt?” Ngạo Tuyết cả giận nói, nàng biết Quân là đang nói sang chuyện khác, biết Quân gạt nàng
nhưng nàng biết tái bức Quân cũng vô dụng, trừ phi Quân nguyện ý nói cho ngươi, nếu không, nàng không nghĩ nói ai cũng không thể làm cho nàng mở miệng.

“Quân, nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì? Thi thể kia là ai, vì cái gì ngươi hội thành môn chủ Thánh
Tiên Môn, còn có khi đó Thành Vũ Doanh nói ngươi trúng độc không thuốc
giải, nhưng bây giờ?” Cẩn Hiên cũng theo trong lời Ngạo Tuyết nói tiếp,
Quân không nghĩ nói hắn tôn trọng nàng, nhưng hắn nhất định tìm ra chân
tướng không cho phép Quân lại rời đi hắn.

Ngạo Quân ngẩng đầu nhìn vể phía ngoài cửa sổ, lâm vào nhớ lại: “Ngày đó chàng muốn cùng Thành Vũ Doanh thành
thần, ta liền lựa chọn rời đi, muốn mang Oánh nhi rời đi, không nghĩ tới nàng lại ở trong rượu của ta hạ độc, nguyên lai nàng vẫn hận ta, nàng
muốn ta thống khổ, ta đối với chàng tuyệt vọng, đối chàng hiểu lâm tất
cả đều là nàng cùng Thành Vũ Doanh, trung võ vương, còn có…. Gia Luật
Ưng thiết kế, một khắc kia tâm của ta thật sự đau, cũng không phải vì
trúng độc mà là bị phản bội…. Oánh nhi chạy đi ta hoàn toàn tuyệt vọng…. Khi thần chí còn chưa tan rã đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí rất
mạnh, xuất phát từ bản năng ta xuất thủ bắt người nọ, nguyên lai hắn đêm đó ám sát ta bất thành mà chạy về thất sát lâu, nhiệm vụ thật bại hắn
không dám hồi thất sát lâu cho nên vẫn ẩn nấp gần phủ thái phó, tìm kiếm cơ hội ám sát ta, rốt cục hắn đợi được, nhưng hắn vẫn là không dễ dàng
xuất thủ, cuối cùng nghĩ đến phóng hỏa lại không nghĩ rằng than ta bị
trúng kịch độc. Đối người đã mất lực cùng hắn tướng chiến vẫn là bị hắn
phóng hỏa, ở thời điểm mành chỉ treo chuông, Tranh cùng Hoàng lão xuất
hiện, phát hiện than ta trúng cự độc liền đem ta mang đi, cho nên cỗ thi thể kia là thích khách. Trong tay ta đem theo thiên kiền kiếm còn có
thiên khôn thần công trên người là tín vật truyền ngôi của Thánh Tiên
Môn, phong viêm hai vị sư phó lúc trước khi chết truyền lại, làm cho ta
thành môn chủ Thánh Tiên Môn, cho nên ta liền làm môn chủ, về phần….
Phần về cự độc Hoàng lão đã giúp ta giải.” Ngữ điệu bình thản giống như
không phải là đang nói chuyện của mình, chính là bi bạch này….

“Hừ, Thành Vũ Doanh đã chết thật sự là
xứng đáng, còn có Gia Luật Ưng, hừ….” Ngạo Tuyết đối Gia Luật Ưng đứng ở cửa hừ lạnh một tiếng nói. Bị người tối tín nhiệm phản bội là thống khổ nhất trong thiên hạ, nàng cũng bị Lam nhi hãm hại, loại chuyện này nàng tối hiểu biết.

“Ta….” Gia Luật Ưng há mồm cuối cùng vẫn là cúi đầu.

“Quân, kia đều đã qua, hiện tại chúng ta
rốt cục có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.” Cẩn Hiên đem Ngạo Quân ôm chặt
vào ngực, động tình nói. Tuy rằng Quân nói vân đạm phong khinh nhưng hắn hiện tại nhớ đến vẫn là từng trận sợ hãi, nếu lúc trước Thánh Tranh
cùng thần y không có xuất hiện kịp thời, Quân thật sự liền….

“Ân.” Ngạo Quân vùi đầu trong lòng Cẩn
Hiên gật đầu nói, thân thủ ôm thắt lưng Cẩn Hiên, gắt gao ôm, tham lam
ngửi hương vị dễ chịu trên người hắn, có lẽ đây là lần cuối cùng.

Hai người thâm tình ôm nhau, thật sâu làm đau đớn ánh mắt Gia Luật Ưng, tâm mặc dù đau cũng không tái ghen tị.

“Chạy nhiều ngày như vậy, mệt quá! Quân,
chúng ta nghỉ ngơi trước, ngươi cùng Cẩn Hiên hảo hảo mà ôn lại tình cảm nha! Hì hì…. Tiểu Hiên tử, đi thôi.” Ngạo Tuyết đối Ngạo Quân tề mi
lộng nhãn ái muội nói, lôi kéo Chính Hiên một bộ dáng mệt mỏi liền hướng ngoài phòng đi ra.

“Môn chủ, chúng ta mang Hoàng thượng đi
xuống, có việc tái gọi chúng ta.” Thánh Thanh cũng ái muội cười nói,
nhưng vẫn là lo lắng bổ khuyết thêm một câu.

Gia Luật Ưng tái thật sâu liếc Ngạo Quân một cái, cũng muốn đi theo ra ngoài, hắn ở trong này chính là dư thừa.

Ngạo Quân mắt đỏ hồng nhìn bọn Ngạo Tuyết
đi ra ngoài, lúc Gia Luật Ưng bước ra khỏi phòng mới từ trong lòng Cẩn
Hiên ngẩng đầu thản nhiên nói: “Gia Luật Ưng, chuyện cũ đã qua, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Việc lúc ấy Gia Luật Ưng tuy có phân thương tổn nàng, nhưng hắn cũng là bị lừa, huống chi là nàng thực có lỗi trước, trải qua nửa năm này, nàng sớm tha thứ cho hắn.

Một câu này làm cho Gia Luật Ưng bong dưng ngừng lại, thân mình run rẩy nhưng cũng không có xoay người lại, đưa
lưng về phía Ngạo Quân gợi lên một cái tươi cười, tĩnh mịch mắt một lần
nữa sáng rọi, nhẹ nhàng mà gật đầu, cất bước rời đi.

“Hắn nửa năm qua bị rất nhiều thống khổ.” Cẩn Hiên nhìn Gia Luật Ưng rời đi khẽ thở dài nói.

“Ân?” Ngạo Quân nghi hoặc nhìn hắn, ở
trong ấn tượng của nàng nhận thức hai người này, bọn họ vẫn đều xung
khắc như nước với nửa, nhưng hiện tại nghe Cẩn Hiên nói như thế nào có
điểm vì hắn đau lòng?

Cẩn Hiên cười đưa chuyện hắn cùng Gia Luật Ưng nói ra, Ngạo Quân càng nghe càng cười sâu: Như vậy hẳn là tốt đi,
bọn họ đều có thể buông thù hận trong lòng, nàng có thể an tâm rời đi.

Màn đêm buông xuống, thế giới yên tĩnh
lại, trong phòng một đôi tình nhân ôm nhau ngủ, loại tình cảm tương tư
nửa năm qua, Cẩn Hiên luôn luôn trầm mặc ít nói mà đột nhiên trở nên
nhiều lời, nói nhiều dài dòng, cả đêm đều nói không ngừng, giống như lời nói trong cả đời đều nói ra, mà Ngạo Quân chính là mỉm cười nhu tình
như nước nhìn hắn nói, ngẫu nhiên cũng sẽ nói thêm hai ba câu…. Mành
trướng lay động, trong nội trướng người cúi đầu lời nói nhỏ nhẹ, mắt
tràn đầy thâm tình nhân gian.

Phía chân trời dần dần trở nên sáng, một
đêm không ngủ Ngao Quân vừa chợp mắt, thâm tình nhìn người bên cạnh ngủ, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa, vươn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn
mặt tuấn mỹ của hắn, lông mi thật dài, mũi thẳng cao, môi khêu gợi….
Nàng phải khắc sâu chúng vào trong lòng, thân là người thế kỉ hai mốt,
nàng không tin có kiếp sau, nhưng giờ phút này nàng hy vọng có kiếp sau, kiếp sau nàng nhất định hội sẽ tìm Cẩn Hiên.

Trời đã sáng, một ngày qua đi, mặt trời
nhẹ nhàng mà lên, che ngực, tâm bắt đầu đau, bi bạch phát tác, kỳ tích
cũng không có xuất hiện. Nhưng nàng vẫn như cũ cảm tạ trời cho nàng một
ngày cuối cùng tốt đẹp, làm cho nàng cùng Cẩn Hiên cùng qua một ngày
hạnh phúc tốt đẹp, hiện tại nàng cũng nên đi….





back top