Quân Vi Hạ

Chương 56: Tìm chồng

“Đồ vô liêm sỉ!” Thuần Đức đế gắt gao nắm chặt ngọc bội trong tay, chân trước vừa mới phế đi Thái tử, chân sau Tiêu Thừa Đạc đã dám đùa giỡn huynh trưởng và tẩu tẩu tiền nhiệm, quả thực là mục vô tôn trưởng!

 

(mục vô tôn trưởng: có thể hiểu là trong mắt không có người trên.)

 

“Hoàng Thượng! Sợ rằng việc này truyền ra sẽ khiến hoàng thất bị mang tiếng xấu, tam hoàng tử....” Lâu Cảnh nói một nửa thì ngừng lại, không có nói thêm gì nữa, lần thứ hai cúi người dập đầu, “Hiện nay sơn phỉ ở Giang Châu hung hăng ngang ngược, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần có thể rời kinh.”

 

Thuần Đức giận điên người mà đi tới đi lui trong chính điện, nghe được lời ấy mới lãnh tĩnh lại một chút. Gần đây hắn dùng qua tiên đan, tinh lực tràn đầy hơn trước, cũng cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều. Việc này không thể để lộ ra ngoài, cũng không thể công khai mà phạt tam hoàng tử, nếu để tiếng gió nào truyền ra thì chính là dấy lên hồi gièm pha, là nỗi sỉ nhục của hoàng thất, tuyệt đối phải áp chế chuyện này xuống.

 

Cứ như vậy, Lâu Cảnh tiếp tục ở trong kinh liền không thích hợp, tránh đi nhàn ngôn toái ngữ mới là biện pháp tốt nhất, chỉ cần nhân vật chính rời đi, nhìn không thấy, người khác cũng sẽ không nghĩ đến.

 

(nhàn ngôn toái ngữ: ăn nói linh tinh, chuyện tầm phào, rỗi hơi nói nhảm.)

 

“Giang Châu là vùng khỉ ho cò gáy, đi vào đó làm chi, không bằng ngươi thay phụ thân xuất chinh, đến Tấn Châu là hơn.” Thuần Đức đế cảm thấy thực vô cùng, vô cùng xin lỗi Lâu Cảnh, liền nghĩ bỏ qua việc làm suy yếu Lâu gia, cho hắn đi Tấn Châu trông giữ cơ nghiệp của tổ tiên.

 

“Hoàng Thượng đã phái tứ hoàng tử xuất chinh, giờ thần lại đi sẽ khiến người ta gai mắt đấy ạ.” Lâu Cảnh rũ mi, dấu đi nỗi lo lắng đang hiện lên trong mắt. Lúc này hắn tuyệt đối không muốn đi Tấn Châu, “Huống chi gia phụ đã hết hiếu kì, làm gì có đạo lý để thần thay mặt phụ thân xuất chinh đâu ạ.”

 

Lúc này Thuần Đức đế mới nhớ tới, An Quốc công đã trừ phục, chính mình lại quên mất mà không giao việc cho hắn, trước giờ người này cũng chỉ là quan viên làng nhàng, không thể cầm quân đánh giặc, không khỏi thở dài, “Cũng được, ngươi trở về đi, buổi lâm triều ngày mai đến chờ ở ngoài cửa điện, trẫm sẽ an bài binh quyền cho ngươi.”

 

Sơn phỉ ở Giang Châu hoành hành đã lâu, vẫn luôn không trị được, Thuần Đức đế xem tấu chương mà đau đầu, năm nay đã cố ý phái một cựu thứ sử có dũng có mưu đến đó, ai ngờ người nọ vừa đến Giang Châu đã gióng trống khua chiêng ầm ĩ mà tiêu diệt, biến Giang Châu thành gà bay chó sủa, tiếng dân chúng oán thán vang trời dậy đất. Thứ sử có văn võ song toàn đến đâu thì vẫn xuất thân từ người đọc sách, về mặt này mà nói thì vẫn kém hơn võ tướng thế gia, phái Lâu Cảnh đi cũng rất thích hợp.

 

“Tạ Hoàng Thượng ân điển.” Lâu Cảnh dập đầu tạ ơn, một bộ dáng thấy chết không sờn, đứng dậy cáo lui.

 

Thuần Đức đế nhìn bộ dáng của Lâu Cảnh, không biết trong lòng đang nổi lên cái tư vị gì, lại nhìn ngọc bội trong tay, hừ lạnh một tiếng, “Gọi tam hoàng tử tới đây cho trẫm!”

 

“Dạ.” Hoài Trung lĩnh mệnh, tìm người đi truyền tam hoàng tử đến.

 

Tiêu Thừa Đạc vừa mới tỉnh ngủ liền bị gọi đến điện Bàn Long, còn chưa kịp vấn an xong, đã bị Thuần Đức đế phủ đầu bằng một trận răn dạy và quở mắng.

 

“Đồ vô liêm sỉ! Nói! Gần đây ngươi đã làm cái chuyện tốt gì?” Thuần Đức đế đập bàn đánh rầm một cái, chỉ thẳng vào mặt vào tam hoàng tử lớn tiếng hỏi.

 

Tam hoàng tử hoảng sợ, khẩn cấp suy nghĩ xem tháng này mình đã làm cái gì mà khiến phụ hoàng tức giận đến vậy. Quả thật là vài ngày trước đó, có người đi theo hắn thương lượng về việc bán đề thi của khoa thi sắp tới, nhưng hắn còn chưa kịp lôi kéo quan chủ khảo cơ mà, chẳng lẽ phụ hoàng đã biết hết rồi?

 

Nghĩ như vậy, Tiêu Thừa Đạc lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, tiết lộ đề thi hội chính là muốn rơi đầu, cho dù hắn có là hoàng tử thì cũng sẽ bị phạt nặng, mà quan trọng nhất là sẽ khiến phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ, để ngôi vị tuột khỏi tay vì lý do này thì quá vô duyên rồi.

 

Càng nghĩ càng thấy có lý, trong hai tháng qua thì chỉ có mỗi vụ này là có thể khiến phụ hoàng phát hỏa như thế mà thôi, Tiêu Thừa Đạc liền nhanh chóng dập đầu nhận sai, “Phụ hoàng minh giám, nhi thần, nhi thần cũng là nhất thời hồ đồ thôi ạ! Quả thật là nhi thần cũng chưa thực sự làm cái gì cả, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhi thần vẫn biết mà!”

 

Thuần Đức đế nghe vậy, không khỏi càng thêm căm tức, thật đúng là không ngờ được mà! Hóa ra chuyện tam hoàng tử từng tính toán muốn cưỡng ép thế tử An Quốc công nhưng không thành chính là sự thật, đấy là vẫn còn băn khoăn luật pháp đấy! Thuần Đức đế liền thuận tay vớ cốc trà trên bàn, ném thẳng vào Tiêu Thừa Đạc, “Ngươi còn có mặt mũi mà nói quốc pháp với gia pháp ở đây à?”

 

Tam hoàng tử bị nước trà và mảnh vỡ bắn đầy người mà không dám trốn, run run rẩy rẩy nói: “Nhi thần biết sai rồi... cũng không dám... nữa...” Trong lòng thầm nghĩ, phải nhanh chóng đuổi mấy người kia đi, ngàn vạn lần không thể tham gia vào vụ buôn bán này được.

 

“Ngươi cút về phủ cho ta, trong một tháng tới không được phép bước ra khỏi phủ nửa bước! Sao chép mười lần quyển ǁLễ Kíǁ cho trẫm rồi ngẫm lại cho rõ cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ!” Thuần Đức đế nói xong, lại nhịn không được mà đạp Tiêu Thừa Đạc một cước.

 

Tiêu Thừa Đạc quỳ gối nghe răn dạy rồi bị đuổi ra ngoài, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ phụ hoàng không có ý tứ phạt nặng, xem ra vẫn rất sủng ái hắn, liền nhanh chóng gửi tin tức cho mẫu phi, nhờ nàng giúp mình nói tốt vài câu.

 

“Hoàng Thượng bớt giận!” Hoài Trung nhanh chóng cho người dọn dẹp mảnh vỡ mảnh vỡ và vết bẩn trên đất, đỡ Thuần Đức đế ngồi sang một bên.

 

Thuần Đức đế vẫn vô cùng tức giận, lại mắng hai câu.

 

“Chỉ đáng tiếc cho thế tử An Quốc công, nô tỳ còn nhớ rõ, thế tử đứng thứ nhất trong đợt săn bắn mùa thu năm ngoái, trong nhóm huân quý đồng lứa, không có ai sánh bằng a!” Hoài Trung vừa nói vừa cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Thuần Đức đế.

 

“Còn không phải sao!” Thuần Đức đế thở dài, “Trẫm đương nhiên sẽ bồi thường cho hài tử kia, nhất định không để hắn phải chịu ủy khuất.”

 

Hoài Trung đến điểm là ngừng, không cần nói nhiều lời thêm nữa, sờ sờ ngân phiếu trong tay áo, âm thầm cao hứng trong lòng. Từ trước đến giờ, hắn giúp đỡ thế tử An Quốc công vài việc, chưa từng gặp phải cái gì khó xử, chỗ tốt lại nhiều.

 

Buổi lâm triều hôm sau.

 

“Những ngày gần đây, sơn phỉ nổi lên làm loạn ở Giang Châu, thứ sử Giang Châu xuất thân từ quan văn, không đủ để bình loạn, trẫm muốn phái một người đi Giang Châu phụ trách việc này, mau chóng giải quyết nạn trộm cướp.” Buổi lâm triều vừa mới bắt đầu, Thuần Đức đế liền trực tiếp đưa ra chuyện này.

 

Nhóm võ tướng trong đại điện đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn bị dính vào việc xui xẻo này. Chưa nói đến Giang Châu là vùng khỉ ho cò gáy, chỉ nghĩ đến việc Giang Châu trị phỉ nhiều năm như vậy cũng không thấy khởi sắc là biết việc này vốn chẳng dễ làm, mà chiếu theo ý tứ của Hoàng Thượng, sợ là bình không xong loạn thì đừng mong được về, liền chẳng ai có gan mà đứng ra gánh vác chuyện này.

 

“Trẫm đã chọn người rồi, tuyên thế tử An Quốc công vào điện.” Thuần Đức đế không cho nhóm đại thần có thời gian nghị luận, trực tiếp tự xướng tự họa mà chọn người.

 

Mọi người đều cả kinh, thế tử An Quốc công thì ai ai cũng biết, trước đây là Thái tử phi, hiện giờ là tả thống lĩnh tướng quân của Vũ Lâm quân, đang êm đang đẹp làm thống lĩnh cấm quân, sao đột nhiên lại bị phái đi Giang Châu kia chứ?

 

Nguyên bản tưởng rằng Lâu Cảnh chính là người được thánh sủng bấy lâu, hiện giờ nghe vậy, nhóm quan viên ghen ghét Lâu Cảnh liền có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Xem ra Lâu Cảnh đã mất đi thánh tâm rồi, bởi vì cấm quân vốn là cận thần của thiên tử, không cần phải đổ máu trên chiến trường mà vẫn có thể vững vàng từ từ tấn chức, nhưng nếu bị phái ra ngoài, đặc biệt là đến cái loại địa phương hẻo lánh và nghèo nàn như Giang Châu, liền hoàn toàn ngược lại.

 

Mọi người đều biết, nếu trong một châu mà có công hầu ở đó thì có khả năng rất cao là binh quyền sẽ về tay công hầu, nhưng nếu không có huân quý tọa trấn, hoặc huân quý này không được thánh sủng thì binh quyền sẽ về tay tay thứ sử. Ở Giang Châu vốn không có huân quý, từ trước tới nay, binh quyền đều nằm trong tay thứ sử. Bây giờ Lâu Cảnh bị ném đến đó, tất nhiên sẽ thành cái gai trong mắt mà bị thứ sử gạt bỏ, sẽ chẳng được đối đãi tử tế hay kiếm chác được cái gì tốt, vả lại, nếu xử lý sự tình không tốt thì còn bị tên thứ sử chỉ biết bàn việc binh trên giấy kia liên lụy, chính là mất nhiều hơn được.

 

[紙上談兵: bàn việc binh trên giấy (chỉ giỏi bàn luận quân sự trên lí thuyết, lý luận suông)]

 

Không để ý đến biểu tình hoặc kinh dị hoặc trào phúng của mọi người xung quanh, Lâu Cảnh mặc một thân khôi giáp của Vũ Lâm quân, sống lưng thẳng tắp mà tiến vào đại điện, quỳ một gối xuống, “Mạt tướng Lâu Cảnh có mặt.”

 

Thuần Đức đế nhìn gương mặt như quan ngọc, khí độ bất phàm của Lâu Cảnh, vừa lòng mà gật gật đầu, từ trước đến nay, con cháu Lâu gia vốn nổi tiếng là anh dũng thiện chiến, “Nay phong ngươi làm Trấn Nam tướng quân, nắm giữ binh quyền của bốn quận phía nam Giang Châu.”

 

(冠玉 quan ngọc: ngọc trang sức trên mũ, thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp. Có câu: mạo xú viết bất dương, mạo mĩ viết quan ngọc 貌醜曰不颺, 貌美曰冠玉 Dung mạo xấu gọi là bất dương, Dung mạo đẹp gọi là quan ngọc.)

 

Lời vừa nói ra, cả triều liền ồ lên.

 

Trấn Nam tướng quân, đây chính là chức quan nhị phẩm!

 

Võ tướng của Dục triều được chia thành các phẩm cấp khác nhau, nhất phẩm là Đại tướng quân, nhị phẩm là Vệ tướng quân, tam phẩm là Trung lĩnh quân, tứ phẩm là Trung hộ quân; mà tướng quân nhị phẩm lại được chia làm Phủ Viễn đại tướng quân và Tứ Chinh, Tứ Trấn tướng quân, cùng với một ít phong hào tướng quân linh tinh khác.

 

Tứ Trấn tướng quân, mặc dù chỉ thuộc lớp giữa trở xuống trong nhóm phong hào nhị phẩm, nhưng so với những nhị phẩm tướng quân có phong hào linh tinh khác thì lại có địa vị cao hơn nhiều lắm, bởi vì lệ phong hào chính là một loại tước vị, có thể luận công thừa kế! Mà quan trọng nhất là, năm nay Lâu Cảnh mới chỉ có mười tám tuổi!

 

“Thần lĩnh chỉ tạ ơn!” Lâu Cảnh sửng sốt một chút, cúi người khấu tạ, lúc trước Hoài Trung đã báo cho hắn biết sắp có việc tốt, lại không ngờ rằng Thuần Đức đế sẽ phong hắn làm Trấn Nam tướng quân, còn trực tiếp đem binh lực của bốn quận phía nam Giang Châu giao cho hắn.

 

(khấu tạ: lạy sát đầu xuống đất để tạ ơn.)

 

Hoài Trung bưng binh phù đến trước mặt Lâu Cảnh, cười tủm tỉm và nháy mắt với hắn.

 

Lâu Cảnh nâng hai tay tiếp nhận binh phù, lại khấu tạ một lần nữa.

 

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, đây đâu phải là mất đi thánh tâm, rõ ràng Lâu Cảnh vẫn chính là đại hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng! Giang Châu có cả thảy mười ba quận, binh quyền bốn quận phía nam chính là ba phần binh lực, có binh phù trong tay thì sẽ không bị thứ sử chèn ép, mà ngược lại, chính thứ sử kia phải ăn nói cho đẹp lòng Lâu Cảnh.

 

Sắc mặt của hữu tướng Trần Thế Xương liền tối sầm, từ dạo đầu năm hắn đã biết tin thế tử Lâu gia và phế Thái tử vẫn chưa dứt tình, người này hoàn toàn đứng cùng chiến tuyến với Tiêu Thừa Quân. Mân vương đã nắm trong tay toàn bộ Mân Châu, nếu mấy quận ở Giang Châu cũng về tay bọn họ... Tình thế này quá nguy hiểm!

 

“Hoàng Thượng, thần cho rằng việc này có chút không ổn.” Không chú ý tới xì xào bàn tán xung quanh, Trần Thế Xương nhanh chóng bước ra khỏi hàng ngăn cản.

 

Bởi vì hôm qua biết chuyện tam hoàng tử chòng ghẹo Lâu Cảnh, Thuần Đức đế liền giận chó đánh mèo với Trần quý phi, buổi tối không đến cung Loan Nghi. Hôm nay vừa mới hạ hỏa một chút, nhìn thấy Trần Thế Xương bước ra, hắn lại cảm thấy khó chịu.

 

“Thánh chỉ đã hạ, hiện giờ thừa tướng nói vậy, chính là muốn nghi ngờ ý chỉ của Hoàng Thượng sao?” Tả tướng Triệu Đoan nhìn sắc mặt tức giận của Thuần Đức đế, lập tức lên tiếng nói.

 

Thuần Đức đế nghe vậy, không khỏi càng thêm căm tức, cuối cùng cũng biết vấn đề đang nằm ở đâu, lần trước cũng thế, hắn đã tuyên chỉ xong, thế mà Trần Thế Xương lại bước ra phản đối, mới sáng ra đã thấy bực mình! Thật khiến hắn ngột ngạt!

 

“Ý trẫm đã quyết, không cần nhiều lời.” Thuần Đức đế khoát tay áo, nói với Lâu Cảnh, “Ngươi trở về thu thập hành lý, mang theo vài thân vệ, nhanh chóng đi nhậm chức đi.”

 

“Tuân chỉ!” Lâu Cảnh cất kỹ binh phù, cung kính hành lễ với Thuần Đức đế, đứng dậy rời khỏi đại điện.

 

Không để ý đến bên trong đại điện đang nổ tung vì những tiếng bàn tán xôn xao, Lâu Cảnh đứng trên ngọc giai, nhìn mặt trời mới mọc đang thong thả hiện lên từ phía Đông Nam, lộ ra một tia cười khẽ, Thừa Quân, ta đến đây!

 

“Ngươi muốn đi Giang Châu à?” Lâu Kiến Du mang thần sắc cổ quái mà nhìn nhi tử đang thu thập hành lý.

 

“Dạ.” Lâu Cảnh ngừng lại động tác trong tay, xoay người nhìn về phía phụ thân.

 

“Hừ, ngươi lại giở trò gì thế?” Lâu Kiến Du vô cùng bất mãn, hắn là An Quốc công, cũng đã trừ phục, vậy mà đến giờ Hoàng Thượng vẫn không giao việc gì cho hắn, nhi tử thì lại một đường lên chức, chỉ trong một năm mà liên tiếp thăng liền ba cấp, hiện giờ đã là tướng quân nhị phẩm!

 

“Chẳng qua nhi tử thấy phụ thân lo lắng cho trắc thất, mới đặc biệt mà nghĩ ra chuyện này, lần này đến Giang Châu là muốn giúp phụ thân hòa giải đấy.” Lâu Cảnh đem ánh mắt ghen ghét của phụ thân nhìn vào trong mắt, cũng lười cùng hắn so đo, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc. Ngày hôm nay hắn đã đến Binh bộ bàn giao xong công việc, sáng sớm mai sẽ khởi hành, thời gian cấp bách, cũng chẳng có tâm trạng nào để cùng phụ thân khua môi múa mép cả.

 

Lâu Kiến Du sửng sốt, lúc này trên mặt mới lộ ra ý cười, “Hiếm khi ngươi tỏ ra hiếu thuận như vậy, ngươi phải nhìn chằm chằm cho ta, nhất định phải bắt Dương gia đưa người tới đây, không được thì phái binh lính hộ tống mang người về.” Tuy rằng thừa biết Lâu Cảnh đi Giang Châu không phải vì hiếu thuận với hắn, nhưng tóm lại là tiện đường, dù sao thì mục đích hắn đến đây cũng là vì muốn nhờ vả chuyện này, liền rất thuận miệng mà nói.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, cửa Nam kinh thành vừa mở, chín con tuấn mã liền chạy như bay ra khỏi thành.

 

Vì Lâu Cảnh đi nhậm chức chứ không phải ra chiến trường nên chỉ cần mang theo tôi tớ bên người là đủ. Vả lại hắn sốt ruột muốn gặp Tiêu Thừa Quân, tự nhiên sẽ không mang theo gã sai vặt với tì nữ làm gì cho vướng bận, chỉ dẫn theo tám U Vân vệ, cưỡi hãn huyết bảo mã, khẩn cấp lao ra khỏi thành.

 

Tờ mờ sáng đã xuất phát, tối mịt mới dừng lại, bất kể là thành lớn hay trấn nhỏ, nơi nào gần nhất thì vào đó nghỉ tạm, nếu không kịp vào thành thì ghé vào nông gia ngủ nhờ một đêm, thậm chí đêm tối cũng tranh thủ thúc ngựa không ngừng, không mất mấy ngày đã vượt qua Thanh Châu, tiến nhập vào địa giới Giang Châu.

 

(nông gia: 農家 nhà làm ruộng)

 

Vừa mới tiến vào Giang Châu, Lâu Cảnh liền nhận ra tình trạng nơi này khác hẳn với Thanh Châu.

 

Tuy rằng Thanh Châu náo loạn vì lũ lụt nhưng chỉ có mỗi quận Thanh Dương là hoang vắng mà thôi, còn những nơi khác thì vẫn là một mảnh phồn hoa, nhưng Giang Châu thì hoàn toàn ngược lại, quan đạo cực kì vắng vẻ, cả một quán bán nước trà ven đường cũng không có! Xem ra, nạn trộm cướp ở Giang Châu thật quá nghiêm trọng rồi.

 

“Chủ nhân, dấu hiệu của Vân Cửu đến đây là đứt.” Vân Nhất vội vàng chạy lại nói.

 

Động tác uống nước của Lâu Cảnh chợt khựng lại, bật dậy túm lấy cổ áo của Vân Nhất, “Ngươi nói cái gì?”

 

Vì đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Vân Cửu đi theo Tiêu Thừa Quân luôn lưu lại dấu hiệu dọc đường, dấu hiệu này chỉ có U Vân thập lúc vệ mới hiểu, thế nhưng hiện giờ đã bị chặt đứt!

back top