Quân Vi Hạ

Chương 58: Sát tặc

Lâu Cảnh chỉ cảm thấy khí huyết ông một phát vọt lên tận đỉnh đầu, nhảy từ trên ngựa xuống, như tên rời cung mà lao vào trong.

 

Mắt cũng không chớp, Tiêu Thừa Quân chỉ thoáng dịch về phía sau nửa bước, Vân Thập Nhị đã chắn ở phía trước, nhưng còn chưa kịp ra tay, mọi người liền cảm thấy hoa mắt, tên mặt thẹo đã bị đá bay ra ngoài, nặng nề đụng đánh rầm vào bức tượng thần tạc bằng đá.

 

Thân thể to lớn đập mạnh vào tượng thần rồi trượt xuống đất, hắn ta còn chưa kịp dãy dụa, cơ thể liền bị một cái cẩm giày hung hăng giẫm đến khó thở.

 

Tên mặt thẹo bị văng không nhẹ, nhưng thân thể hắn vốn rắn chắc, hoàn hồn lại liền bắt đầu lớn tiếng kêu la, còn chưa kịp nói xong, người đang giẫm hắn đã rút bội đao bên hông ra, chỉ nghe phập một tiếng, bàn tay hắn đã bị đóng đinh trên nền đá, “Tên vương bát nào tới... A -- “

 

Tiếng gào thảm thiết vang lên khiến nhóm nạn dân kia sợ mất mật, vội vàng đạp tung cửa sổ rách nát của miếu thờ để phi ra ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

 

Lâu Cảnh lạnh mắt nhìn xuống tên mặt thẹo dưới chân, giống như một con rùa rút đầu nằm im không động đậy, thanh âm phảng phất như kết băng, “Một tên cũng không lưu!”

 

“Rõ!” U Vân vệ trong miếu đồng thanh đáp.

 

“Trạc Ngọc?” Tiêu Thừa Quân thấy rõ người mặc trang phục đen kia, ngẩn người một lát rồi nhịn không được mà lộ ra ý cười, tâm trạng nặng nề nhiều ngày nay chợt hóa thành hư không, thay thế vào đó chính là nỗi vui mừng cuồn cuộn trào dâng không ngớt.

 

Một đại hán cầm đao thấy tình thế không ổn, ra sức ngăn đao của Vân Thập Tam, hướng tên cầm trùy cạnh đó hô lớn: “Ngăn lại!”

 

Tên cầm thiết trùy hiểu được ý định của hắn, tình thế hiện giờ đang cực kì bất lợi, chỉ khi bắt được quý công tử kia làm còn tin thì mới có thể tìm được đường sống. Có lẽ bọn chúng đã làm chuyện này không ít lần, phối hợp rất ăn ý, tên cầm thiết trùy vung trùy lên, thập phần thuần thục mà ngăn trở thế tấn công của U Vân vệ, tạo cho tên cầm đao một khoảng trống.

 

Trong miếu nhỏ hẹp, nhiều người chen chúc đánh nhau khá bất tiện, tên cầm đao liền thừa dịp mọi người còn chưa kịp chạy đến, nhanh chóng hướng Tiêu Thừa Quân chém tới.

 

Ánh mắt của Tiêu Thừa Quân vẫn không rời Lâu Cảnh, thanh kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, nghiêng người bổ một kiếm vào chuôi đao, trường kiếm mỏng manh chống lại đại đao to lớn, chỉ nghe răng rắc một tiếng, đại đao kia liền biến thành hai đoạn. Tên sơn phỉ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, kiếm trong tay Tiêu Thừa Quân liền giống như một linh xà, một chiêu đâm xuyên qua tim hắn. Vân Thập Nhị tung cước đá văng người ra, lại bổ thêm một đao vào cổ người nọ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe thấy “Sát, sát” vài tiếng, ba người còn lại cũng đều nằm rạp ra đất. U Vân vệ nhanh nhẹn kéo mấy cái xác ra ngoài.

 

Lâu Cảnh lập tức nhấc chân ra khỏi người tên mặt thẹo, lao về phía Tiêu Thừa Quân, vòng tay ôm y vào trong ngực, “Không bị thương chỗ nào chứ?”

 

“Vài tên cướp vặt thôi.” Tiêu Thừa Quân không để ý lắm, một tay nắm bảo kiếm dính máu, tay còn lại ôm thắt lưng Lâu Cảnh. Cái ôm ấm áp này, y vẫn luôn tưởng niệm từ lâu, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện, làm y cảm thấy có chút hoảng hốt.

 

Lâu Cảnh ngẩng đầu, đặt hai tay lên gương mặt tuấn tú của phu quân nhà mình, nhìn thế nào cũng không thấy đủ, tỉ mỉ mà ngắm nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi mà nói một câu: “Ta tới tìm ngươi.”

 

“Ừ.” Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, nhẹ giọng đáp lại.

 

Nhất thời, hai người chỉ đơn giản là đứng nhìn nhau, không thốt lên lời.

 

Lâu Cảnh không nói mấy ngày nay mình vẫn trằn trọc cả đêm, Tiêu Thừa Quân cũng không nói mấy ngày qua mình ăn mà nuốt không trôi, chỉ lẳng lặng mà nhìn nhau như thế, có ngàn ngôn vạn ngữ muốn nói cho đối phương nghe, lại cảm thấy cái gì cũng nói không ra miệng.

 

Vân Cửu dùng khuỷu tay chọc chọc vào người Vân Nhất, ý bảo hắn nói gì đi. Vân Nhất trừng mắt nhìn lại, tình hình này, hắn cũng không dám ho he gì đâu.

 

Vân Cửu hướng về phía kẻ nằm hấp hối trên mặt đất như rùa lật ngửa kia, nâng nâng cằm, ý hỏi việc này giải quyết thế nào?

 

Chủ nhân giận dữ như thế mà vẫn không giết luôn người này, chắc là hắn ta còn có chỗ hữu dụng, vậy thì không thể giết rồi. Nếu bây giờ bọn hắn lôi người này ra ngoài, sợ là sẽ phát ra âm thanh, đến lúc đó lại phá hỏng giây phút tình thương mến thương của chủ nhân và Mân vương điện hạ thì chết; nhưng nếu không tha hắn ra ngoài mà cứ để mặc ở đây, lát nữa chủ nhân quay đầu nhìn thấy cái tên thô thiển nằm thẳng cẳng quá sát phong cảnh này, nhất định bọn họ cũng sẽ bị ăn mắng.

 

Vân Nhất nhíu mày, muốn Vân Cửu đề ra một phương án giải quyết, ai dè Vân Cửu lại đánh một ánh mắt trở về, ý là, ngươi là lão đại, đương nhiên ngươi phải quyết định, làm hắn tức điên, rất muốn đạp cho tên kia mấy cước. Vân Nhất đành hậm hực xoay đầu lại nhìn Vân Thập Nhị và Vân Thập Tam vẫn đang ngây người ra đấy, vứt một ánh mắt ra hiệu. Sau đó, Vân Cửu xé lấy một khối vải dầu trên tế đàn, nhét vào miệng tên mặt thẹo, Vân Nhất rút đao trên tay gã, Vân Thập Nhị và Vân Thập Tam nhanh chóng nâng gã lên, nhảy ra ngoài. Tất cả hành động như mây trôi nước chảy, thoáng một cái, cả nhóm U Vân vệ đã chuồn mất dạng. Lúc rời khỏi chính đường, Vân Cửu còn rất thuận tay mà đóng luôn cái cửa miếu rách nát lại.

 

“Ha ha...” Động tác của nhóm thị vệ không thoát được ánh mắt của Tiêu Thừa Quân, cửa miếu vừa chi nha một tiếng đóng lại, y liền nhịn không được mà bật cười.

 

Lâu Cảnh nhất thời đen mặt, tâm trạng bồi hồi xúc động khi “ngàn dặm tìm phu cuối cùng cũng được gặp lại” đã bị tiếng cười này phá thành từng mảnh, bĩu môi nhăn nhó, giận dỗi rúc đầu vào trong ngực Tiêu Thừa Quân, “Ngươi không nhớ ta, lại còn cười nữa!”

 

Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ, lắc lắc máu đọng trên thân kiếm, tra kiếm vào vỏ, hai tay ôm lấy gia hỏa đang cọ loạn trước ngực, nắm tay kéo hắn ngồi xuống thảm mềm, “Ngươi tới đây nhanh vậy?”

 

Lâu Cảnh ôm vòng eo nhỏ của phu quân nhà mình, rầm rì mà không chịu ngẩng đầu, “Ta chạy ngày chạy đêm, chạy đến phát điên luôn, từ kinh thành đến đây chỉ mất bốn ngày đấy.”

 

Bốn ngày? Tiêu Thừa Quân nhíu mày, từ kinh thành đến nơi này là hơn một ngàn năm trăm dặm, hắn còn phải tìm dấu hiệu dọc đường, cũng không biết có bao nhiêu vất vả. Vươn tay bế ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hơi ẩm, còn dính chút bùn đất của hắn, “Mệt muốn chết rồi đi?”

 

Lâu Cảnh nghe được lời ấy, chỉ cảm thấy trái tim mình như vừa bị nhéo nhẹ một cái, vừa chua xót lại vừa ngứa ngáy, cái đầu dụi dụi trong ngực của Tiêu Thừa Quân men theo lồng ngực lên dần đến cổ, cuối cùng là đem cằm gác qua vai y, “Ừm.”

 

(Ai thấy anh Cảnh nhà ta rất giống mèo không, suốt ngày dụi đầu vào ngực anh Quân, nhõng nhẽo đòi vuốt ve với dỗ dành nữa ~(‾▿‾~))

 

Một tiếng đáp rất nhẹ, cũng rất là ủy khuất, Tiêu Thừa Quân không khỏi cười khẽ, ôm người trong lòng chặt thêm một chút, dùng cằm nhẹ nhàng cọ xát gò má hắn, “Vậy nghỉ một lát nào, ta ôm ngươi ngủ nhé!”

 

Biết rõ Lâu Cảnh đang làm nũng xấu lắm, nhưng xa nhau đã lâu, Tiêu Thừa Quân liền hùa theo dỗ dành hắn vài câu, chính bản thân y cũng rất muốn ôm hắn nghỉ ngơi một lát.

 

Lâu Cảnh ngẩn người, trước kia Tiêu Thừa Quân bị hắn làm ầm ĩ đến vô pháp, cũng sẽ nhẹ giọng dỗ dành hắn, nhưng chưa bao giờ lại giống như dỗ hài tử thế này, lời nói nhỏ nhẹ, dùng thanh âm trầm thấp du dương nói ra, làm hắn nghe mà thấy trái tim cũng mềm cả lại, liền nhịn không được mà mạnh mẽ ôm lấy cổ y, khao khát hôn lên đôi môi quyến rũ kia.

 

Khí tức tưởng niệm đã lâu rốt cục giao hòa, hai người đều có chút không thể khống chế, ôm chặt lấy nhau, miệng lưỡi giao triền, chỉ cảm thấy như thế nào cũng không đủ.

 

Có một mỹ nhân hề, thấy chi không quên. Một ngày không thấy hề, tư chi như cuồng. Phượng phi bay lượn hề, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân hề, không ở đông tường...

 

(Bạn chả biết phiên cái đoạn này thế nào có nó mượt cả. Phang tạm thế này: Có một mỹ nhân này, trông thấy mà chẳng quên. Một ngày không thấy này, nhớ nhung như điên dại. Chim phượng bay liệng này, ngao du bốn bể tìm chim hoàng/ tứ hải cầu hoàng. Nhưng mà giai nhân này, không còn sống ở tường Đông...)

 

Nói không nên lời, rồi lại nhịn không được mà muốn cho người biết rõ, nỗi nhớ nhung này có bao nhiêu sâu, có bao nhiêu nặng...

 

Một trận triền miên qua đi, hai người thoáng tách ra, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

 

“Nguyên Lang...” Đang ở bên ngoài, Lâu Cảnh không thể gọi tên của y, vừa vặn có thể dùng nhũ danh, dùng chóp mũi chạm vào mũi của Tiêu Thừa Quân, lòng tràn đầy vui mừng mà một tiếng rồi một tiếng gọi tên y.

 

“Ừ.” Tiêu Thừa Quân cười nhẹ, hắn gọi một lần liền nhẹ giọng đáp lại một câu, thẳng đến khi hắn gọi đủ, hai người lại tiếp tục môi răng tương giao, song song ngã xuống thảm lông thú mềm mại.

 

Lâu Cảnh chống thân mình, cúi đầu nhìn người đang nằm trên thảm mềm, lửa trại vẫn cháy hừng hực, ánh lửa đỏ chập chờn phản chiếu lên cặp mắt sâu thẳm của Tiêu Thừa Quân, phảng phất như trong hồ sâu cũng ẩn chứa một ngọn lửa mãnh liệt, dẫn người ta sa vào trong đó, rốt cuộc ra không được.

 

“Thừa Quân, nơi này đơn sơ, ngươi...” Tuy rằng Lâu Cảnh cảm thấy thân thiết ở loại địa phương này sẽ có tư vị rất đặc biệt, nhưng lại sợ ủy khuất Tiêu Thừa Quân, liền ghé vào lỗ tai y, nhỏ giọng hỏi ý kiến.

 

Bị nhiệt khí phun vào, vành tai y nhanh chóng đỏ ửng, Tiêu Thừa Quân chần chờ một lát, sau đó chậm rãi vươn tay lên, ôm cổ Lâu Cảnh.

 

Lâu Cảnh nhất thời vui vẻ, cúi người hôn lên vành tai đỏ bừng kia, hai tay thuần thục mà cởi bỏ đai lưng của người dưới thân, ném bảo kiếm hoa mỹ sang một bên, thoáng một cái đã cưởi hết vạt áo ra.

 

Quần áo nửa kín nửa hở thập phần quyến rũ, dưới ánh lửa chập chờn, Mân vương điện hạ liền hiện ra nét đẹp đến kinh tâm động phách, Lâu Cảnh chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, liền thò tay móc trong ngực ra một cái hộp nhỏ màu đen khắc hoa mai tinh xảo.

 

“Ngươi... Ngươi lại tùy thân mang theo...” Tiêu Thừa Quân giật mình mà nhìn cái hộp tinh xảo kia. Trước kia ở kinh thành, Lâu Cảnh vẫn luôn để thứ này trong người mà chạy đông chạy tây, thật đúng là xấu hổ chết được! Bây giờ phải ra ngoài, vội vã ra roi thúc ngựa đi ngày đi đêm, thế mà người này vẫn không quên mang nó theo là sao???

 

“Đây là thuốc trị thương của ta, tiêu sưng giảm đau tốt lắm!” Lâu Cảnh nhướng mày, mở nắp hộp đào ra một khối, thuốc mỡ trong suốt làm đầu ngón tay hắn thêm ướt át, bởi vì nhiệt độ của cơ thể mà một phần thuốc đã muốn hóa thành mỡ, vừa vặn rơi xuống ngực Tiêu Thừa Quân, “Hiện giờ điện hạ bị thương, đương nhiên là thần phải dùng nó để trị thương cho điện hạ rồi.”

 

Nói đến cái loại thuốc này, Tiêu Thừa Quân liền cảm thấy trên mặt chợt nóng bừng, “Ta... nào có bị thương gì...”

 

Lâu Cảnh đưa ngón tay chuyển đến nơi bí ẩn kia, ôn nhu mà vẽ loạn, chậm rãi thăm dò vào bên trong, “Tất nhiên là nơi này rồi... có chút bị thương...”

 

“Uh...” Tiêu Thừa Quân run rẩy, nghe được ý tứ ngả ngớn trong lời nói kia vô cùng rõ ràng, thân thể bị trêu chọc không ngừng mà nóng dần lên, “Nói bậy...”

 

“Sao lại nói bậy?” Lâu Cảnh đặt cánh tay nhàn rỗi còn lại lên trước ngực Mân Vương điện hạ, dính một chút thuốc mỡ trong suốt rớt trên ngực y, trượt theo làn da trắng nõn, đụng đến một viên hồng nhạt phía trên, chậm rãi vuốt vẽ nó đứng thẳng lên, “Bên trong này mà thiếu một chút vật, tự nhiên sẽ dễ bị thương, chi bằng thần cấp...”

 

Tiêu Thừa Quân tức giận mà trừng hắn, một tay kéo người lại gần, ngăn chặn cái miệng đang nói năng bừa bãi kia, vốn muốn làm hắn an tĩnh, không ngờ chính mình lại bị hai cái tay gian xảo của hắn biến thành kêu khẽ ra tiếng.

 

Lâu Cảnh buông môi y ra, muốn nghe thanh âm tuyệt vời kia, bàn tay trước ngực nhanh chóng gia tăng động tác, mặt sau cũng thêm đến ba ngón tay.

 

“Ah...” Tiếng rên rỉ trầm thấp giống như thanh âm du dương của cổ cầm tràn ra từ khóe môi, Tiêu Thừa Quân lập tức cắn môi dưới, cố gắng không cho mình phát ra tiếng.

 

Lâu Cảnh nhíu mày, lúc này mới nhớ tới điện hạ của hắn còn đang bận tâm đến U Vân vệ bên ngoài, bèn thả chậm động tác trong tay, cúi người nhẹ nhàng cọ xát lên đôi môi đang cắn chặt kia, “Đừng sợ, bọn họ không dám nghe đâu, đừng cắn chính mình.” Nói xong, hắn liền dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi cắn chặt, rút ngón tay ra, kéo một cái chân thon dài vòng qua hông mình, vỗ về vòng eo đang run nhè nhẹ, động thân đâm vào.

back top