Quân Vi Hạ

Chương 94: Dọn dẹp

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, Tiêu Thừa Quân bước từng bước một lên thềm ngọc, chậm rãi mở miệng nói: “Phụ hậu, nhi tử đã trở lại.” Đối với huynh đệ y mà nói, Kỷ Chước mới thực sự là phụ thân.

 

Đôi mắt ưng của Kỷ Chước hiện lên một chút ý cười, “Ngươi làm rất tốt.”

 

Từ Triệt đứng dưới thềm ngọc, yên lặng nhìn bóng dáng trước mắt, một thân hoa phục, đầu đội kim quan khắc hình chim phượng, nhất thời lại đi không đặng. Dù sắc trời hôn ám, hắn vẫn có thể miêu tả rõ ràng dung mạo của người kia như trước, nhưng hắn lại không dám tiến đến, bởi sợ rằng sẽ nhìn thấy sự xa lạ cùng xa cách trong đôi mắt kia.

 

Cận hương tình cánh khiếp*, đại khái chính là tâm tình lúc này đây.

 

(Một câu trong bài thơ Độ Hán Giang - Qua sông Hán của Lý Tần. Tống Chi Vấn quê ở Quắc Châu, bị biếm đi làm quan ở Lĩnh Ngoại vì tội kết bè đảng với Trương Dịch Chi. Xa nhà, cả năm không tin tức, lập xuân rồi mới tìm về thăm quê, tới gần làng, lại sợ không dám hỏi thăm người qua đường (ngộ nhỡ hỏi mà người ta báo tin dữ, tin xấu, thì biết làm sao!)

 

Hiện nay thường dùng hai câu thơ:

 

“Cận hương tình canh khiếp

 

Bất cảm vấn lai nhân”

 

để hình dung kẻ tha phương xa cách cố hương đã lâu nay được quay về, cảm xúc phức tạp.)

 

Lâu Cảnh liếc qua liếc lại, dứt khoát lôi kéo nhị cữu nhà mình đi tới, cười nói với Kỷ Hoàng hậu, “Phụ hậu, ta cũng về rồi đây.”

 

Kỷ Chước nâng tay, xoa nhẹ đầu hắn, “Một năm này ngươi vất vả rồi!” Nói xong, chậm rãi nhìn thoáng qua Từ Triệt bên cạnh, cái gì cũng không nói, liền ra hiệu cho Tiêu Thừa Quân đi vào chính điện.

 

Đôi mắt xinh đẹp kia cũng không dừng lại trên người hắn lâu lắm, Từ Triệt nhìn bóng dáng Hoàng hậu xoay người, thong dong đi vào chính điện, chỉ cảm thấy trái tim như bị siết chặt, chẳng còn chút khí phách, phấn chấn như lúc trước, chán nản cúi đầu xuống.

 

“Thất thần làm cái gì? Còn không đuổi kịp?” Kỷ Chước chợt dừng bước, cũng không quay đầu lại, vênh mặt hất hàm sai khiến mà nói.

 

Từ Triệt nghe vậy, vụt ngẩng đầu lên, “A, đến đây!”

 

Hoàng Thượng băng hà, bởi vì xảy ra cung biến, bên ngoài hỗn loạn nên chưa kịp chuẩn bị cái gì.

 

Mấy ngày nay Tiêu Thừa Cẩm luôn phải lo lắng đề phòng, hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời, để Hoài Trung thay quần áo cho Thuần Đức đế, còn mình thì tựa người vào cây cột bên ngoài điện, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại nhìn, trông thấy ca ca và tẩu tử đang đi đến, liền nhanh chóng nghênh đón.

 

“Ca ca...” Tiêu Thừa Cẩm hé miệng cười, đột nhiên trước mắt tối sầm, cơ thể thẳng tắp nghiêng sang một bên ngã xuống.

 

“Thừa Cẩm!” Ba bước thành hai bước mà chạy tới, Tiêu Thừa Quân vội vàng đỡ lấy đệ đệ bị ngất xỉu.

 

“Thái y đâu?” Lâu Cảnh cao giọng kêu.

 

Lúc này, nhóm thái y nơm nớp lo sợ rụt lui ở trong góc mới đi ra, “Ra mắt Thái tử điện hạ.” Mới vừa rồi Thuần Đức đế tuyên đọc di chiếu, bọn họ cũng đều nghe cả, hiện tại vị này chính là Thái tử điện hạ.

 

Tiêu Thừa Quân cau mày, không có thời gian so đo vấn đề xưng hô với bọn họ, vội vàng ôm đệ đệ đi đến thiên điện.

 

Thái y và thầy lang thay nhau chẩn mạch, may mắn là chỉ mệt nhọc quá độ, thân thể Tiêu Thừa Cẩm vốn không tốt, tuy rằng một năm này đã khá hơn trước rất nhiều, nhưng có trụ cột như thế, lại đặt trong hoàn cảnh này, có thể chống đỡ được nhiều ngày như vậy là rất không dễ dàng.

 

Tiêu Thừa Quân để Lâu Cảnh nhìn đệ đệ, còn mình thì đi vào chính điện dập đầu với Thuần Đức đế, nhận chiếu thư từ tay Dương Hựu Đình, sau đó lại quay trở về.

 

“Ngươi còn nhiều việc, cứ đi đi, Thừa Cẩm đã có ta chăm sóc.” Kỷ Chước trì hoãn đứng ngoài đại điện một lát rồi mới dẫn Nhị cữu Từ gia cười đến ngớ ngẩn đi vào.

 

Kinh thành và trong cung vẫn còn hỗn loạn, người Trần gia chưa bị bắt giữ, Tiêu Thừa Quân và Lâu Cảnh còn rất nhiều việc phải làm.

 

Phủ doãn thống lĩnh Kinh Đô phủ làm phản đã bị bắt, toàn bộ quan binh Kinh Đô phủ phản kháng đều bị chém giết, kinh thành tiếp tục giới nghiêm, cửu môn bị phong tỏa. Lâu Cảnh mang theo năm nghìn tinh binh trấn thủ hoàng cung, việc bắt giữ phản tặc được giao cho người nóng lòng muốn lập công là Khánh Dương bá, để hắn dẫn Vũ Lâm quân bao vây Trần gia.

 

(Phủ doãn/ quan phủ doãn: chức quan đứng đầu tỉnh, nơi đặt kinh đô)

 

Quan viên thượng thư tỉnh được thả ra liền vội vàng chạy tới điện Bàn Long. Trước mặt đủ loại quan viên, Dương Hựu Đình tuyên đọc chiếu thư của Thuần Đức đế.

 

“... Hoàng trưởng tử Tiêu Thừa Quân, cung hiếu nhân đức, xứng đáng đảm nhiệm trọng trách, nay khôi phục tước vị Thái tử, chờ khi trẫm quy thiên, Thái tử Tiêu Thừa Quân kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước...”

 

Bách quan đồng loạt quỳ xuống, Tiêu Thừa Quân không chuẩn cho bọn họ trực tiếp xưng hô tân đế, chỉ nói còn chưa làm đại điển đăng cơ, gọi Thái tử là được, tự nhiên sẽ không có ai dị nghị, ngự sử lập tức hô to Thái tử nhân đức.

 

Lúc Vũ Lâm quân bao vây phủ hữu tướng, Trần Thế Xương đã sớm bị quan binh Binh bộ bắt giữ, Binh bộ thượng thư Tôn Lương đang đứng trong chính đường, vẫn là bộ dạng rủ mắt trầm mặc ít lời như trước.

 

“Là ngươi, là ngươi phản bội lão phu!” Trần Thế Xương không thể tin nổi mà nhìn môn sinh đắc ý của mình, khó trách Tiêu Thừa Quân một đường này đi thật quá thông thuận, rất nhiều bố trí hắn đều không gạt Tôn Lương, có một cái nội ứng thế này, liền tương đương với Tiêu Thừa Quân nghe xong kết hoạch của hắn rồi không hoảng không vội mà bình tĩnh đối phó lại hắn.

 

Nói là ân sư, chính là năm ấy Tôn Lương thi tiến sĩ, vừa vặn gặp Trần Thế Xương làm quan chủ khảo mà thôi. Nhận sư, đó là đã định trước lập trường của mình khi đứng trong quan trường, cũng không phải có thể tùy ý lựa chọn. Nhưng mà tình cảm này, nói cho cùng, bất quá vẫn là hai bên cùng có lợi.

 

Tôn Lương trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn Khánh Dương bá cho người áp giải Trần Thế Xương đi, tùy ý Trần Thế Xương gào thét chửi bậy, chậm rãi nhắm mắt lại, “Vương Kiên, ta báo thù cho ngươi...”

 

Một đêm hỗn loạn, đến sáng ngày hôm sau, dân chúng kinh thành vẫn không dám ra ngoài như trước, đường phố vô cùng im ắng.

 

Có người bán hàng rong bán bánh nướng đẩy bếp lò đi ra bày quán, lo lắng đề phòng mà phía ngó bốn phía xung quanh, lúc này có một nhóm quan binh mặc khôi giáp đi tới, khiến người bán hàng sợ hãi quay đầu muốn chạy.

 

“Đợi một chút!” Một tiếng gọi to đột ngột vang lên, khiến người bán hàng rong sợ tới mức mềm nhũn tay chân.

 

Tướng quân đầu lĩnh đi tới, đúng là Tả thống lĩnh Vũ Lâm quân Chu Tung, “Đến, cho hai cái bánh nướng.” Nói xong, hắn liền đưa cho người bán hàng rong vài đồng tiền.

 

Người bán hàng rong lăng lăng mà cầm bánh nướng đưa cho hắn, nhìn nhóm quan binh đi càng lúc càng xa, lúc này mới kịp phản ứng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên tâm bày quầy hàng trên đường.

 

Có một thì sẽ có hai, loạn thần tặc tử trong kinh bị Khánh Dương bá háo hức muốn lập công tóm sạch sẽ, Tiêu Thừa Quân hạ lệnh không được nhiễu dân, phòng vệ kinh thành tạm thời được giao cho Vũ Lâm quân tiếp quản. Không còn xuất hiện biến động gì lớn, cửa hàng, quầy quán sôi nổi mở cửa buôn bán, kinh thành nhanh chóng khôi phục lại sự phồn hoa trước đây.

 

Đại quân chia ra thành từng nhóm, lần lượt trở về nơi đóng quân ban đầu, riêng quân Tấn Châu thì không vội vã rời đi mà tuần tra trong phạm vi một trăm dặm quanh kinh thành một lần, còn phát hiện ra mấy nơi có giặc Thát ẩn náu.

 

Hóa ra ngay từ khi hữu tướng hại lão An Quốc công, hắn cũng đã lén lút cấu kết với giặc Thát, nay càng là bán trời không văn tự mà công khai hợp tác với giặc, có thể nói đây chính là thông đồng với địch phản quốc, phạm thượng mưu nghịch, toàn bộ tội lớn đều phạm vào hết.

 

(bán trời không văn tự: hành động ngang tàng, liều lĩnh, bất chấp tất cả, không cần biết đúng sai.

 

Trong tiếng Việt - thành ngữ bán trời không văn tự còn có biến thể là bán trời không mời thiên lôi, gần gũi với thành ngữ coi trời bằng vung.)

 

Người Trần gia trong kinh, kể cả các chi thứ trong dòng họ đều bị bắt sạch, tên chân nhân Đào Mâu muốn thừa dịp hỗn loạn chạy trốn cũng bị tóm vừa vặn. Trong triều còn rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, chỉ đợi Thuần Đức đế qua bảy ngày đầu, liền cử hành đại điển tân đế đăng cơ.

 

Trong cung cũng có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, Tiêu Thừa Quân vội đến không thể thoát thân, Lâu Cảnh không thể ở lại trong cung quá lâu, liền trở về phủ An Quốc công trước.

 

“Thế tử, ngài đã trở lại.” Quản gia ở chính viện nhìn thấy Lâu Cảnh, lập tức tươi cười nịnh nọt.

 

Lâu Cảnh liếc mắt nhìn hắn, “Nghe nói phụ thân bị bệnh, đã thỉnh thái y chưa?”

 

“Dạ đã thỉnh, thái y nói là hoảng sợ quá độ.” Quản gia nhìn sắc mặt của Lâu Cảnh, vội vàng trả lời, hạ nhân khác trong viện đến thở cũng không dám thở mạnh. Hiện giờ thế tử có công giúp vua trong người, ắt hẳn sẽ thăng chức rất nhanh, phỏng chừng từ nay trở về sau, trong phủ An Quốc công này, lời nói của thế tử sẽ có trọng lượng nhất.

 

Xuất phát từ hiếu đạo, Lâu Cảnh đến chủ viện vấn an Lâu Kiến Du trước, thúc thúc thẩm thẩm và An Quốc công phu nhân Ngụy thị đều có mặt ở chính viện. Nhìn qua liền thấy Ngụy thị đã tiều tụy rất nhiều, trông cứ như một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, ánh mắt bất thiện mà nhìn Lâu Cảnh chằm chằm. Trắc thất Dương thị đứng phía sau Ngụy thị, nhìn thấy Lâu Cảnh tiến vào liền cung kính phúc thân.

 

“Trạc Ngọc đã trở lại.” Nhị thẩm nhanh chóng đứng lên, tươi cười tiếp đón, “Mau ngồi, mau ngồi, đánh trận lại thêm bắt phản tặc, chắc là mệt muốn chết rồi.”

 

“Trạc Ngọc không hổ là phụ thân tự tay dạy dỗ.” Nhị thúc cười gật đầu, tam thúc cũng đi theo phụ họa, giống như Lâu gia khôi phục huy hoàng thì chính bọn hắn cũng có công lao thật lớn.

 

“Lấy mạng phụ thân mình để đổi quân công, thế tử gia cũng phải có phúc tiêu thụ mới được.” Ngụy thị âm dương quái khí nói.

 

(陰陽怪氣 âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất,như tuyết mùa hạ, hạn mùa đông. Nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.)

 

Bầu không khí thân thiện trong phòng lập tức lạnh xuống, Lâu Cảnh không buồn để ý tới nàng, đi vào nội thất. Lâu Kiến Du phát sốt, gương mặt đỏ bừng, miệng còn không ngừng mấp máy mê sảng, “Nghịch tử... cứu mạng...”

 

Hai đường đệ ngồi một bên trông nom, săn sóc vô cùng ân cần, nhìn thấy Lâu Cảnh trở về liền vội vàng đứng lên, “Đại đường ca.”

 

“Làm phiền hai vị đệ đệ hao tâm tổn trí.” Lâu Cảnh cười cười chào hỏi bọn họ.

 

Hai đường đệ có chút chột dạ, Lâu Cảnh ở kinh thành, việc chăm sóc này hẳn do Lâu Cảnh đến làm, bọn họ chạy tới làm liền có chút đi quá giới hạn, “Đại bá nhất định muốn hai chúng ta bồi người, nếu đại đường ca đã trở lại, vậy...”

 

Đang chuẩn bị đem chuyện khổ sai này trả lại cho Lâu Cảnh, lại nghe Lâu Cảnh nói tiếp: “Phụ thân giữ các ngươi lại đây, hẳn là thích hai ngươi bồi hắn, có cái gì thiếu thì cứ nói cho ta biết.”

 

Nói xong, Lâu Cảnh cũng không để ý tới hai đường đệ trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, nhấc chân bước ra khỏi phòng, ngồi ở chủ vị, “Phụ thân mắc bệnh, mọi chuyện trong nhà sẽ do ta tạm thời xử lý, hiện giờ trong kinh không được yên ổn, các vị thúc thúc cần hết sức thận trọng khi giao thiệp với người khác, bằng không dính phải hiềm nghi lui tới với bọn loạn thần tặc tử thì rất phiền toái.”

 

Vừa mới rời khỏi chiến trường, trên người Lâu Cảnh vẫn mang theo khí thế huyết sát, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhị thúc và tam thúc hai mặt nhìn nhau, vội vàng đồng ý. Cứ như vậy, hắn liền nắm trong tay đại quyền của phủ An Quốc công.

 

Ngụy thị tức giận đến đau cả phổi, nhịn không được liền mở miệng: “Thế tử đã ra ngoài ở riêng, sao còn nhúng tay vào việc của chủ viện?”

 

“Quốc công gia đang bị bệnh, thế tử nên tiếp nhận.” Dương thị nhẹ nhàng khuyên nhủ.

 

“Ở đây có chỗ cho ngươi xen mồm vào à?” Ngụy thị hung hăng trừng mắt liếc Dương thị, từ lúc trắc thất này qua cửa, nàng không được thư thái một ngày nào cả.

 

Dương thị nhanh chóng im lặng, nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi.

 

Lâu Cảnh liếc liếc mắt nhìn Ngụy thị, lạnh lùng nhếch môi cười, “Những chuyện khác ta không muốn quản, nhưng trong thời gian này mà có ai dám gây rối thêm nữa, đừng trách ta trở mặt không nhận người.”

 

Chẳng hơi đâu mà ngồi thêm ở đây nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Lâu Cảnh liền phất tay áo trở về Chu Tước đường, lưu lại Ngụy thị với sắc mặt một trận xanh một trận trắng và đám người Lâu gia co đầu rụt cổ.

 

Tiên đế quy thiên, quốc tang.

 

Qua bảy ngày đầu, mọi người thu hồi vải tang trắng treo trên đường phố, chúc mừng tân đế đăng cơ.

 

Tiêu Thừa Quân mặc trang phục Thái tử màu vàng hơi đỏ, đi vào cung Phượng Nghi. Cung điện lớn như vậy mà đi qua vẫn thấy an bình như trước, Kỷ Chước đang luyện kiếm trong viện, nhất chiêu nhất thức đều có một phen ý cảnh trong đó.

 

Cách đó không xa có một người mặc trang phục thị vệ, thân hình cao lớn, mặt mày tuấn lãng, căn bản không hề giống một thị vệ, mà giống một tướng quân vừa rời chiến trường hơn.

 

Giống như không nhìn thấy Từ Triệt hóa trang vụng về đứng đó, Tiêu Thừa Quân tiến lên hành lễ với Kỷ Chước, “Phụ hậu, ngay mai là đại điển đăng cơ, nhi thần muốn thương nghị với phụ hậu một số việc ạ.”

 

Nam hoàng hậu khác với nữ tử, sau khi tang lễ kết thúc, nam hậu đi hay ở đều phụ thuộc vào ý chỉ của tân đế, lúc này Tiêu Thừa Quân đến đây, là muốn thương nghị với Kỷ Chước xem có phong Thái hậu hay không.

 

Kỷ Chước thu hồi kiếm, nhận khăn vải từ tay Từ thị vệ lau mồ hôi, cười vang nói: “Nên làm ta đã làm, chỉ cầu có thể tiêu dao sơn thủy, một mái nhà tranh là đủ rồi.”

back top