Quân Vi Hạ

Chương 96: Chỉnh đốn

Đại điện yên tĩnh đến mức châm rơi có thể nghe, Tiêu Thừa Quân thâm trầm nhìn quan viên kia, thủ hạ của hữu tướng có không ít người tài giỏi, cho nên y mới cố ý đề bạt Tôn Lương, thuận tiện thu về bộ phận người này, nhưng trong đó cũng không thiếu những người chỉ giỏi nịnh nọt đưa đẩy, công việc thì làm lớt phớt, muốn chỉnh đốn lại triều đình, nhất định phải thanh trừ nhóm người này.

 

Triều thần thấy Hoàng Thượng vẫn giữ dáng vẻ trầm ổn như trước, nhìn không ra hỉ nộ, nhất thời cũng không biết nên nói tiếp thế nào, ngược lại là tả tướng Dương Hựu Đình đứng ra, chính nghĩa lẫm thiên nói: “Thần cho rằng, Hoàng thái tôn là do tiên đế lập ra, Hoàng Thượng đăng cơ, coi như lập Hoàng thái tôn làm Hoàng thái tử.”

 

(chính nghĩa lẫm thiên: nghiêm túc nói đúng lẽ phải @_@)

 

Dương Hựu Đình là một người rất chính trực, làm việc luôn ấn theo quy củ, luật pháp viết thế nào, hắn cũng liền nói y như vậy.

 

Nhất thời triều đình càng thêm an tĩnh, tả tướng dám đâm đầu vào chỗ kiêng kỵ, nhưng bọn họ thì không dám, thử nghĩ xem có ai đoạt được cả gia tài về tay, lại nguyện ý quản lý chỗ gia sản ấy để truyền lại cho nhi tử của huynh đệ không hả?

 

“Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?” Hoằng Nguyên đế cũng không trực tiếp đáp ứng mà thản nhiên hỏi cả triều văn võ.

 

“Thần cho rằng, tả tướng nói rất có lý.” Lại bộ Thị lang Triệu Hi bước ra khỏi hàng, khom người nói.

 

Mọi người không khỏi nhìn về phía Lại bộ Thị lang mới được đề bạt này, người người đều biết đây là Triệu tam nguyên. Triệu Hi - Triệu tam nguyên thi đậu vào hàm lâm viện, vốn nghĩ rằng có bá phụ là Triệu Đoan ở đây, con đường làm quan sẽ bằng phẳng vô cùng, ai nhờ Triệu Đoan đột ngột từ quan quy điền, Triệu tam nguyên cũng trở về quê giữ đạo hiếu, lúc mọi người sắp sửa quên mất vị này thì hắn lại đột nhiên đi Mân Châu, rồi trực tiếp làm thừa tướng Mân Châu.

 

Triệu Hi có công giúp vua, hiện giờ trực tiếp được cất nhắc lên chức Lại bộ thị lang, mọi người không biết có gì kì quái, mà chỉ cảm thấy hẳn là Triệu Hi vừa đi rèn luyện trở về, tương lai nhập Nội các rồi được phong chức tướng cầm đầu trăm quan, tiền đồ thật bất khả hạn lượng, vị này vốn là hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, lần này nói ra, liền có ý vị sâu xa.

 

Tiêu Thừa Quân không trực tiếp bác bỏ lập luận của bất cứ ai, chỉ nói để mọi người suy nghĩ cẩn thận về việc Hoàng thái tôn rồi trình tấu chương lên. Một đám triều thần liền khổ mặt, việc này cũng không dễ làm.

 

Phái Thanh Lưu vốn trọng truyền thống, tự nhiên là nhất nhất ủng hộ quan điểm của tả tướng; đám người nịnh nọt thì lâm vào khó cả đôi đường, bởi vì vị đế vương trẻ tuổi này thật sự là sâu không lường được, căn bản nhìn không ra dụng ý của y, không biết ngôn luận lần này của Triệu Hi là do Hoàng Thượng bày mưu đặt kế hay là cố ý đảo loạn tầm mắt của bọn họ.

 

Từng chồng tấu chương nhanh chóng được chuyển đến ngự thư phòng, Tiêu Thừa Quân cũng không vội xem mà gọi một người đến, người này vốn là quan Đông Cung trước kia -- Thái Dịch.

 

Thái Dịch có chú là Dương Hựu Đình, sau khi Thái tử bị phế, có chú che trở, hắn cũng không gặp phải cái gì ủy khuất. Hiện giờ Thái Dịch đã gần bốn mươi tuổi, lăn lộn trong quan trường nhiều năm vẫn không được Thuần Đức đế trọng dụng, Dương Hựu Đình cũng không có ý tứ đề bạt hắn, nhưng hắn tuyệt không sốt ruột, hắn đang chờ Bá Nhạc chân chính của hắn trở về.

 

(Bá Nhạc được dùng để nói về một người có con mắt tinh đời, đức độ, vì dân vì nước, biết phân biệt thật giả, có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.

 

“Việc hôm nay, ngươi có ý kiến gì không?” Tiêu Thừa Quân vừa phê tấu chương vừa hỏi Thái Dịch.

 

Thái Dịch là một người nóng nảy, do dự một lát liền nói thẳng: “Trong triều vẫn còn dư đảng của hữu tướng, không thiếu hạng người nịnh hót, thực sự là một khối u ác tính, phải trừ.”

 

Tiêu Thừa Quân dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần tán thưởng, tuy rằng người này có tính tình hấp tấp nóng nảy, nhưng có một ưu điểm rất lớn, đó là “phán đoán”. Ánh mắt nhìn người, nhìn việc của Thái Dịch vô cùng độc đáo, có thể nắm bắt hết sức chính xác hướng đi của nhiều sự vật sự việc, năm đó tại Đông Cung, Tiêu Thừa Quân cũng dựa vào bản sự này của Thái Dịch mà tránh khỏi không ít phiền toái.

 

Nâng tay, đẩy chồng tấu chương trước mắt đến trước mặt Thái Dịch, Tiêu Thừa Quân mới chậm rãi mở miệng: “Tất cả chỗ này đều là tấu chương về việc của Hoàng Thái tôn và hoàng trữ, ngươi xem qua đi, người nào có thể sử dụng, người nào cho nghỉ, cân nhắc rồi viết biện pháp xử lý cho ta.”

 

Thái Dịch kích động mà bưng chồng tấu chương lên, khom người xác nhận, hắn biết, đây là thời điểm Hoàng Thượng khảo nghiệm hắn, cũng là lúc hắn thực sự đi bước đầu tiên trên con đường làm quan.

 

Trên triều đình, dường như hồi phong ba này cứ thế vô thanh vô tức đi qua, mấy ngày liên tiếp cũng không thấy có động tĩnh gì, mọi người cho rằng Hoàng Thượng không muốn nhắc lại việc này nữa và kết thúc tại đây. Nhưng không ngờ mấy ngày sau, Hoàng Thượng đột nhiên có động tác lớn.

 

Binh bộ Thị lang Thái Dịch lên chức Lại bộ Thị lang, mà Triệu Hi vốn là Lại bộ Thị lang thì lên chức Công bộ Thượng thư.

 

Thực chất Lục bộ không hề cùng cấp với nhau mà có trình tự trước sau, từ thấp tới cao theo thứ tự là Công bộ, Lễ bộ, Hình bộ, Hộ bộ, Binh bộ, Lại bộ, nếu như muốn làm Lại bộ Thị lang, liền phải phấn đấu thăng quan lần lượt từ Công bộ Thị lang, cuối cùng người nào có năng lực vượt trội mới có thể trở thành Lại bộ Thị lang. Đương nhiên cũng có trường hợp giống như Triệu Hi, có công lao đặc thù mà đặc biệt được lên chức.

 

Chẳng qua tại thời điểm này, Triệu Hi đột nhiên bị ném đến nơi được xưng là “nha môn tạp vụ”, mặc ai nhìn vào cũng đều cảm thấy hắn đã đắc tội Hoàng Thượng, dù sao Lại bộ Thị lang mới là quan chức thực quyền, hiện giờ ngồi còn chưa nóng chỗ đã phải nhường ghế cho người ta mất rồi.

 

Đám quan viên tầm thường, làm việc cẩu thả qua loa liền cho rằng đã nhìn thấy cánh cửa đột phá, gan cũng to ra, công nhiên trình thư thỉnh phế ngôi vị Hoàng thái tôn.

 

Tiêu Thừa Quân ngồi trong đại điện, cầm mấy quyển tấu chương, trầm giọng hỏi: “Các ngươi thỉnh phế Hoàng thái tôn?”

 

“Vâng!” Mấy quan viên kia kiên định nói, “Ngày không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai Thái tử, thời điểm tiên đế hạ chiếu phục lập Thái tử, Hoàng thái tôn liền không thích hợp trở thành Thái tử nữa.”

 

Đại điện im lặng trong nháy mắt, Hoằng Nguyên đế nâng tay, đột nhiên ném tấu chương trong tay xuống đất, “Nói bậy!”

 

Mấy quan viên kia lập tức hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống, Tiêu Thừa Quân lạnh giọng tuyên cáo: “Tiên đế phong hoàng trưởng tôn làm Hoàng thái tử, trẫm tự nhiên vâng theo di mệnh của tiên đế, phong Tiêu Kỳ Thụy làm Hoàng thái tử, năm sau sẽ tổ chức đại điển sắc phong.”

 

“Hoàng Thượng thánh minh.” Chúng thần khom người phụ họa.

 

Mấy ngày kế tiếp, mọi người mới hiểu được dụng ý của Tiêu thừa Quân. Lại bộ Thượng thư vốn không thể nào quản sự, hoàn toàn giao lại quyền hạn cho cấp dưới Thái Dịch, Thái Dịch xắn tay áo lên, cách chức và giáng chức một loạt quan viên làm việc cẩu thả, bừa bãi cùng nhóm quan viên cầm đầu thỉnh phế Hoàng thái tôn, mà Công bộ Thượng thư Triệu Hi vừa nhậm chức thì phụng hoàng mệnh điều tra chuyện tu sửa hành cung.

 

Chuyện tu sửa hành cung nghỉ hè vốn do Công bộ quản lý, năm đó bị Thẩm Liên dốc hết sức ôm đồm, sổ sách ghi chép xuất nhập tiền bạc, tài vật rất lộn xộn, triều đình tổn thất không ít ngân lượng, đến giờ vẫn chưa hoàn thành. Mọi người vô cùng đồng tình Triệu Hi, vừa mới dời khỏi trung tâm quyền lực liền nhận ngay công việc khổ sai, nhưng Triệu Hi lại không cho là vậy, hắn đã sớm mưu tính tốt lắm, trước ba mươi tuổi sẽ làm đến chức Thừa tướng, mà giờ còn chưa kịp nhược quán (20 tuổi) đã trở thành Thượng thư rồi, suy ra mục tiêu của hắn là hoàn toàn có khả năng đạt được, tự nhiên nhiệt tình mười phần.

 

Không khí trong triều đột nhiên thay đổi, đám người vốn chỉ ngồi ngoài xem xét tình hình nhanh chóng thu hồi đủ loại chủ ý không chính đáng, cũng bắt đầu mải miết làm việc, rất nhiều năm rồi Dục triều không có quang cảnh quan viên siêng năng, vùi đầu vào công việc như hôm nay.

 

Đương nhiên, trong bầu không khí làm việc chăm chỉ này, thân là hoàng đế, Tiêu Thừa Quân tự nhiên càng thêm cần cù. Phê xong một xấp tấu chương, y xoa nhẹ ấn đường, nghỉ ngơi một lát.

 

“Mệt muốn chết rồi đi?” Một đôi ấm áp tay từ bên cạnh vòng sang ôm lấy Tiêu Thừa Quân, giọng nói du dương và mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, nhất thời khiến Hoằng Nguyên đế thả lỏng thân thể.

 

“Trong triều loạn thành một đoàn, khoảng thời gian này thật không rảnh rỗi.” Tiêu Thừa Quân nương theo cỗ lực đạo này mà tựa người vào một lồng ngực rắn chắc và ấm áp.

 

Lâu Cảnh cúi đầu nhìn hoàng đế bệ hạ hiếm khi nhu thuận như vậy, chỉ cảm thấy trái tim ngứa ngáy khó nhịn, liền ghé đến đòi một nụ hôn thật lâu, cuối cùng cọ cọ lên môi Hoàng Thượng oán giận, “Nhiều ngày như vậy mà Hoàng Thượng cũng không triệu kiến ta, hại ta chịu cô đơn mãi trong khuê phòng!”

 

Tiêu Thừa Quân buồn cười nhìn hắn một cái, “Trước đại hôn, ngươi và ta vốn không nên gặp lại.” Tuân theo cổ lễ, tân nhân (cô dâu, chú rể) trước khi thành thân là không thể gặp mặt.

 

Lâu Cảnh bất mãn mà cắn cắn chóp mũi Hoàng Thượng, “Nếu không phải có việc muốn giao cho ta đi làm thì một tháng này, ngươi sẽ không tính toán gặp ta đúng không?”

 

“Trẫm dự định phải tiến hành đủ hết tam thư lục lễ lần nữa, chắc cũng phải tầm sang năm mới thành hôn... Ưm...” Hoàng Thượng còn chưa dứt lời, cái miệng đã bị chặn lại.

 

Òa, phu quân hắn học xấu rồi, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt, Lâu Cảnh căm giận nghĩ, buông hoàng đế bệ hạ bị hôn đến sắp nghẹn thở ra, tháo nút cài trên long bào, há miệng ấn một dấu răng thật sâu xuống cái cổ trắng nõn.

 

“Đau...” Tiêu Thừa Quân kêu lên một tiếng đau đớn, vội đẩy hắn ra, “Đừng nháo nào, lát nữa còn phải gặp triều thần đấy.”

 

Lâu Cảnh vừa lòng mà gặm cắn một hồi khiến dấu răng kia càng thêm rõ nét hơn, “Gặp triều thần gì nữa, ta nghe nói nhiều ngày nay, mỗi ngày ngươi ngủ không đến ba canh giờ đâu, chuyện này là không thể được, hôm nay không cho gặp ai hết.”

 

“Nói chính sự, ta tìm ngươi đến đây là có việc muốn giao cho ngươi.” Tiêu Thừa Quân giãy dụa muốn ngồi xuống, lại bị cánh tay bên hông giữ chặt, đành phải giữ nguyên tư thế này nói chuyện, bởi vì thân thể thả lỏng, thanh âm vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng của y cũng trở nên lười biếng hơn, “Ta định triệt Nội thị tỉnh, mấy ngày này Triệu Hi điều tra việc hành cung, ngươi mang binh đi tịch thu nhà cửa của Thẩm Liên.”

 

Việc hành cung, lúc trước Lâu Cảnh cũng thò một chân chen vô, đục nước béo cò mò không ít tiền, sở dĩ để Triệu Hi phụ trách, một trong những nguyên nhân chính là vì muốn kéo Lâu Cảnh ra khỏi vũng nước bẩn đó.

 

Xét nhà là một công việc béo bở, đương nhiên Lâu Cảnh rất vui lòng, vươn tay tháo kim quan trên đầu Hoàng Thượng xuống, dùng năm ngón tay chải vuốt tóc y, “Chuyện hành cung có rất nhiều huân quý xen vào, tiền này cũng khó mà lấy về được, chủ yếu là thu thập đám thái giám đó thôi, chuyện huân quý thì sẽ xử lý dần dần.”

 

“Ừ, ta biết...” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp trên đầu, khiến cơn đau đầu mệt mỏi giảm bớt không ít, Tiêu Thừa Quân thoải mái nhắm hai mắt lại. Y cũng không phải bạo quân, nước quá trong ắt không có cá, nương theo chuyện này quét sạch Nội thị tỉnh là tốt rồi, chuyện huân quý thì y không tính toán tiếp tục truy cứu.

 

Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp theo cửa sổ ngự thư phòng tiến vào, ánh lên tọa ỷ màu vàng, Lâu Cảnh ôm đế vương đang ngủ say trong lòng, mỉm cười tựa lưng vào ghế ngồi, nhận chăn do An Thuận nhẹ nhàng mang đến, bao kín người trong lòng, chỉ để lộ ra gương mặt ngủ đến hơi hơi ửng hồng bên ngoài.

 

Chờ đến khi Tiêu Thừa Quân tỉnh ngủ, quan viên vốn đến nghị sự đã bị An Thuận đuổi đi, mà Hoàng hậu tương lai, chính là trộm cởi long bào, cúi đầu hôn hôn, liếm liếm lung tung trên xương quai xanh của y. Đưa tay đẩy cái đầu kia ra, Tiêu Thừa Quân thần thanh khí sảng mà ngồi dậy, “Sắc trời không còn sớm, ngươi mau trở về đi, ngày mai còn vào triều, không thiếu việc giao cho ngươi.”

 

Lâu Cảnh bất mãn mà ôm lấy Hoàng Thượng, nghiêng mắt nhìn về phía mục tiêu ẩn dưới long bào rộng mở, muốn ngắm nghía viên tiểu đậu hồng nhạt mê người kia, “Ta không về, ta muốn ở lại thị tẩm.”

 

“Chưa bái đường đâu, còn ra thể thống gì?” Tiêu Thừa Quân sửa sang lại y sam, không chút lưu tình mà đuổi hắn đi.

 

Ngày kế vào triều, Công bộ Thượng thư Triệu Hi lấy ra một phần sổ sách, nói Nội thị tỉnh ghi chép sổ sách xuất nhập tiền bạc, tài vật vô cùng lộn xộn và rối loạn, hơn nữa ngân lượng dùng cho tu sửa hành cung nghỉ hè rõ ràng vượt hẳn lệ thường.

 

Lúc trước Thẩm Liên bị bắt, không tới vài ngày sau đã bị Trần Thế Xương giết chết, mà phủ đệ của hắn vẫn còn giữ nguyên, chưa kịp tịch thu. Bây giờ Tiêu Thừa Quân hạ chỉ tra rõ việc này, còn khâm điểm Trấn Nam tướng quân Lâu Cảnh phụ trách đi xét nhà.

 

Xét nhà là một công việc béo bở, người người đều muốn, nhưng làm không tốt thì sẽ rước lấy một thân tao (tanh hôi), giao chuyện này cho Hoàng hậu tương lai Lâu Cảnh đi làm là rất thích hợp, bởi vì Lâu Cảnh đã được coi như một nửa người hoàng gia, cho dù hắn tham ít tiền tài, cuối cùng cũng là hồi môn đưa về hoàng gia, ai cũng không thể nói được cái gì.

 

Triều đình nhanh chóng được chỉnh đốn đến phong sinh thủy khởi, đại hôn của Đế Hậu cũng được chuẩn bị với khí thế hừng hực, lần này Lĩnh Nam đã sớm nhận được tin tức, liền phái Tam cữu đến đưa tặng lễ thiêm trang.

 

(Phong sinh thủy khởi: tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.

 

Thiêm trang: đưa thêm đồ dùng, quần áo, trang sức để cô dâu mang về nhà chồng.)

back top