Khách Luân Đa nheo nheo mắt, nói:
-Chánh sự thì cũng không nên thương lượng giờ này, buổi tối ngày hôm qua ta cũng không ngủ, nếu không cho ta ngủ mười giờ mắt ta sẽ có vết thâm, quay về A Thủy sẽ không muốn ta, nếu như vậy ta bắt ngươi phải trả lại Mộc Tử, hừ.
Trong tay ta lại xuất hiện một cái tiểu thủy đạn, uy hiếp nói:
-Ngươi dám, ngươi có phải là muốn thử uy lực của cái này không, mau đứng lên, ta thật sự có chuyện trọng yếu cần thương lượng với ngươi.
Thấy thủy đạn trong tay ta, Khách Luân Đa nhanh chóng ngồi lên, lấy tay ngăn trở nói:
-Ta dậy, ta dậy không được sao? Có chuyện gì, ngươi nói đi?
Ta hài lòng thu hồi thủy đạn, nói:
-Là như thế này ……
Ta đem chuyện Thiểm Vân đại ca nói cho ta nói qua một lần, cuối cùng nói:
-Cho nên ta muốn buổi tối hôm nay ngươi và Mộc Tử nên quay về chỗ của liên quân ma thú, trước tiên ổn định bọn họ, chỉ khi bọn họ không tấn công thì bên đây ta mới giải quyết tốt được.
Khách Luân Đa cơ bản đã tỉnh táo lại, nghe ta nói xong trầm ngâm nói:
-Ngươi nói cũng có lý, được rồi, đêm nay phải đi, nhưng mà ta có một điều kiện.
Ta ngạc nhiên nói:
-Điều kiện? Điều kiện gì?
Khách Luân Đa cười nói:
-Trước tiên để cho ta ngủ, không được trở lại quấy rầy ta.
Ta phát ra một quả thủy đạn, giả vờ cả giận nói:
-Hảo a, ngươi dám đùa giỡn ta.
Khách Luân Đa tránh khỏi thủy đạn, cười nói:
-Được rồi, được rồi, ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi đi, không cần gọi công chúa, ngày hôm qua nàng rất lo lắng cho ngươi, để cho nàng nghỉ ngơi một chút. Buổi tối trước khi chúng ta đi gọi nàng là được, đúng rồi, ngươi chuẩn bị dẫn ai theo?
Ta suy nghĩ một chút nói:
-Người đi theo chủ yếu cần tinh chứ không cần nhiều, nếu không sẽ khiến bên kia hoài nghi, ta nghĩ chỉ cần đem theo mấy người tiếp nhận truyền thừa của thần chúng ta là được rồi. Ngươi nói xem?
Khách Luân Đa gật đầu:
-Vậy cũng đủ rồi, bọn họ cũng không dám đối phó với chúng ta, yên tâm đi, công chúa tại ma tộc địa vị gần như ngang với bệ hạ. Huống chi còn có hộ vệ đội trưởng ta anh minh thần vũ, anh tuấn tiêu sái, cao lớn uy mãnh. Về phần thú nhân bên kia cũng dễ nói chuyện, bọn họ trí lực thấp, bình thường đều nghe theo ma tộc chúng ta.
-Thống suất của thú nhân hẳn là Bỉ mông vương, người này chỉ biết đánh nhau, ngươi phải cẩn thận một chút, ma tộc chúng ta bên này thì Tát Đạt điện hạ đang ở hoàng thành, hắn là phái chủ chiến, khi chúng ta đi thì bệ hạ đã giam lỏng hắn. bây giờ liên quân ma tộc chắc là do Tu Vũ điện hạ chỉ huy, hắn mặc dù cũng là chủ chiến, nhưng tương đối dễ nói chuyện hơn Tát Đạt điện hạ, huống chi hắn thấy công chúa nhỏ đến lớn, hắn thương yêu công chúa tuyệt đối không dưới bệ hạ, vì vậy cho nên ta không thấy có cái gì bất lợi.
Nghe hắn nói như vậy, ta cũng thoải mái hơn nhiều, mỉm cười nói:
-Mặc dù như thế, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, ngươi ngủ đi, buổi tối ăn cơm thì ta đến gọi ngươi.
Mặt trời từ từ biến mất tại phương tây, sau một thời gian ngắn ngủi nhuộm đỏ những đám mây xinh đẹp, tất cả đều khôi phục lại bình thường, bởi vì khí trời tốt cho nên đêm nay có thể thấy cả sao trên trời.
Tám người chúng ta di giữa địa long quân đoàn của Thiểm Vân đại ca lặng lẽ ra khỏi Tư Đặc Luân yếu tắc.
-Ở chỗ này thì lính canh của yếu tắc đã không thể nhìn thấy, các ngươi mau đi đi, ta đi tuần một vòng quanh thành xong sẽ chờ các ngươi ở đây, nếu cần tiếp ứng thì nhớ kỹ hỏa tiễn tín tiệu ta cho ngươi.
Ta nắm thật chặt y phục dạ hành trên người, cùng mọi người cáo biệt Thiểm Vân sau đó cấp tốc đi về phía liên quân ma thú.
Khách Luân Đa nói:
-Trường Cung, cho dù xảy ra tình huống gì thì cố gắng đừng động thủ, để cho dễ giải quyết. Chúng ta tới ma tộc trước, chỉ cần bàn bạc thành công với Tu Vũ điện hạ là đủ rồi, không cần quan tâm tới thú nhân.
-Ai?
-Là ta, Khách Luân Đa, ta từ hoàng đô đến.
-A, là Khách Luân Đa đại nhân sao? Ngài chờ một chút.
Cửa trại chậm rãi mở một tiểu đội nhân mã đi ra, bọn họ mặc dù không nhận ra chúng ta, nhưng Khách Luân Đa được xưng ma tộc đệ nhất dũng sĩ, tự nhiên là đối tượng sùng bái của các binh lính cấp thấp này.
Sau khi quan sát hình dáng của Khách Luân Đa, tiểu đội trưởng cung kính nói:
-Khách Luân Đa đại nhân, quả nhiên là ngài, ngài sao lại đến đây từ phía Tư Đặc Luân yếu tắc?
Khách Luân Đa sắc mặt trầm xuống, quát:
-Ta đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, cái này là chuyện ngươi có thể hỏi sao?
Tên lính đó biến sắc nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, cười bồi nói:
-Là tiểu nhân lắm chuyện, tiểu nhân cũng là chấp hành nhiệm vụ, phải cẩn thận làm việc, ngài đừng trách a.
Khách Luân Đa sắc mặt hòa hoãn lại, nói:
-Được rồi, mau dẫn ta vào trại, ta có chuyện trọng yếu muốn đi gặp Tu Vũ điện hạ bẩm báo.
-Vâng, ngài đi theo tiểu nhân, đại nhân, những người này là…?
-Bọn họ đều là người bệ hạ phái đến giúp ta.
Mộc Tử vung tay lên, một đạo khí vụ màu đen nồng đậm bảo vệ toàn thân nàng, hơi thở âm lãnh nhất thời làm cho tên lính run run. Hắn hoảng sợ nói: -A! Thì ra là hắc ám ma pháp sư đại nhân, xin lỗi, tiểu nhân không hỏi nữa, các vị đại nhân mau vào bên trong .
Đi qua cửa trại cao lớn rộng rãi, tiến nhập đại trại của ma tộc, vật thực, hỏa đăng, binh lính tuần tra làm việc rất có hệ thống, trướng bồng tạo thành một vòng tròn, nếu gặp phải tập kích, có thể trợ giúp cho nhau, vừa nhìn đã biết là quân đội rất có kinh nghiệm chiến trường.
Khách Luân Đa nói khẽ với ta:
-Thế nào, quân đội ma tộc chúng ta được chứ?
Ta có chút gật đầu, nói:
-Quả thật là tinh binh, trại hình bố trí rất tốt.
Khách Luân Đa thâm ý nói:
-Đó là đương nhiên, bố trí trại hình này làm ta tốn rất nhiều tâm huyết, bên trong là hắc ám trận pháp, nếu loài người các ngươi đánh lén nhất định là có đến mà không có đi.
Ta kinh ngạc nói:
-Đây là ngươi bố trí?
Khách Luân Đa ưỡn ngực nói:
-Đương nhiên, sao nào, ngươi không tin sao? Nếu không có một chút bản lĩnh, ta làm sao được bệ hạ trọng dụng, làm sao xứng đáng gọi là ma tộc đệ nhất dũng sĩ.
Thanh âm Mộc Tử truyền đến:
-Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, sắp đến trại chính rồi.
Quả nhiên phía trước cách đó không xa có một tòa trướng bồng thật lớn, chung quanh có hơn mười tiểu trướng bồng tạo thành hình vầng trăng vây nó vào giữa, chung quanh đại trướng bồng còn có sáu vọng tháp, theo như lời Khách Luân Đa, nơi đây có người canh gác hai mươi bốn trên hai mươi bốn.
Tới gần đại trại ta phát hiện, binh lính thủ vệ cũng không mặc quân phục màu đen bình thường mà là màu đỏ.
Khách Luân Đa nói nhỏ:
-Đây là hồng y võ sĩ của chúng ta, so với chiến sĩ bình thường thì cao hơn đến mấy cấp bậc.
Quả nhiên binh lính dẫn đường cho chúng ta đã bị hồng y võ sĩ chặn lại.