Quang Chi Tử

Quyển 3 Chương 26

Thiểm Vân lấy tay quẹt máu trên mép, cười khổ, nói: “ Xem ra ta đánh giá thấp ngươi quá rồi, không thể tưởng tượng ngươi tuổi nhỏ như thế đã đạt đến cảnh giới Ma Đạo Sư, quả là không thể tưởng tượng ra được, vậy ta cũng không thể bảo tồn thực lực được nữa, nguyên là chiêu này chỉ dùng đối phó với đội của Bỉ Kì, chính là Phong Long chiến đội, phải cho ngươi thưởng thức trước rồi. Anh em lại đây, cho họ thấy sức mạnh thật sự của chúng ta đi “.

Vừa nói xong liến giơ cao kiếm lên, 4 đồng đội của Thiểm Vân phát xuất 4 đạo bạch sắc đấu khí hướng lên trời, Thiểm Vân cật lực hút lấy, từ trường kiếm của y bạch quang dẩn chuyển thành quang mang màu đỏ. Đột nhiên trên trời 4 đạo bạch quang phối hợp, hình thành một thanh trường kiếm khổng lồ màu hồng huyết.

Tu Ti thất kinh hô lớn: “ Không xong, là Thần Đấu Khí “.

Thiểm Vân sắc mặt trắng bệch, miệng cười thắng lợi, đắc ý nói: “ Đúng, là Thần Đấu Khí, hãy xem năng lực Quang Minh kị sĩ của ta có đấu lại Ma Đạo Sư hay không. Lại đây, xem tuyệt kĩ tất sát của ta, Huyết Nhiễm Đích Phong Thải “.

Ta cố gắng khống chế Quang Hoàn hướng về Thân Vương chiến đội, nghe thấy Tu Ti hô hoán, biết rằng hiện tại cố gắng tránh né không phải là biện pháp hay, liều mạng nghiến răng, tập trung toàn bộ ma pháp lực phóng xuất, Quang Hoàn Diệu nhận thêm kim quang, theo sự khống chế của ta hướng về phía đối phương lần thứ hai.

Hai lực lượng tuyệt cường gặp nhau giữa không trung, lôi đài bị năng lượng cuồng bạo thổi văng tứ tán, bọn Thiểm Vân 5 người bị chấn văng lộn nhào trên mặt đất, nhưng thảm nhất vẫn là ta, máu miệng phun như vòi, đầu óc chỉ thấy mơ hồ, ngã xoài ngay bên cạnh Đông Nhật, cảm thấy toàn thân không còn một chút ma pháp lực nào, kim cầu năng lượng thu nhỏ chỉ còn 1 ít.

Khán giả bên dưới nhờ chạy ra xa nên không gặp chút ảnh hưởng nào, bàn tán kinh ngạc về sức mạnh cường đại của bọn ta.

Đông Nhật và Tu Ti đứng phía sau ta không chịu lực lượng xung kích nào, chỉ bị đất cát văng đầy mặt.

Thiểm Vân từ từ bò dậy từ mặt đất: “ Ma pháp thật vô cùng mạnh mẽ a, hợp sức năm người bọn ta mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn được. Ta hiện giờ không còn sức chút sức chiến đấu nào nữa “. Lắc đầu nhìn các đồng đội đang nằm la liệt xung quanh, cười khồ nói: “ Bọn họ cũng không thể đánh nữa rồi “.

“ Nhận thua ư? Không thể nào. Lại đây, Tiểu Ưng, dung hợp “. Ta mặc dù thân thể không thể cử động, cũng biết đích thị là Thiểm Vân đang vận dụng khả năng dung hợp huyễn thú, khả dĩ có thể khôi phục một phần sức chiến đấu, kết hợp với sức mạnh của huyễn thú, rõ ràng là muốn liều mạng với Đông Nhật và Tu Ti đang thụ thương.

Ta cũng thầm gọi Tiểu Kim với thanh âm yếu ớt: “ Tiểu Kim, ta hiện giờ cạn kiệt ma pháp lực, ngươi còn chiến đấu được không? Lại giúp ta mau “.

Tiểu Kim hồi đáp ta là tích năng lượng toàn thân của nó cũng chi trì được khoảng 3 phút nữa.

Ta miễn cưỡng giơ tay hướng về phía Đông Nhật, giọng nói yếu ớt: “ Ngươi là bí kĩ ta lưu lại đến giờ mới dùng, đến giúp ta đi, ra đi, Tiểu Kim “.

Kim quang lóe lên, Tiểu Kim bay vút lên không trung, đã thấy đại khái hình dáng của Long đồng thời cũng phát tiếng Long ngâm, ta biết thời gian khẩn bách, lập tức phát xuất mệnh lệnh tấn công, để giữ sức Tiểu Kim, ta lệnh cho nó chỉ công kích vật lý trực tiếp.

Tiểu Kim vỗ cánh phi thằng đến Thiểm Vân, Thiểm Vân cảm thấy bị uy hiếp, cảm thấy nguy hiểm lập tức huy động huyễn thú bao quanh trường kiếm, hô to: “ Tật phong thần ưng kiếm “. Từ trường kiếm lập tức phát xuất một đạo đấu khí hình chim ưng hướng về Tiểu Kim công kích, kì thật, Thiểm Vân đã không còn lực lượng chiến đâu, hoàn toàn nương nhờ lực lượng của huyễn thú.

Tiểu Kim vỗ cánh bay thẳng hướng đến Thiểm Vân, móng vuốt vươn ra, Thiểm Vân phát xuất đấu khí hình chim ưng bị Tiểu Kim dùng vuốt kẹp chặt lại, giống như đang bóp một con chim ưng thật, cố sức vùng vẫy, Tiểu Kim lắc vuốt, dụng lực bóp nát vụn đấu khí hình chim ưng, sau đó hướng thẳng về Thiểm Vân.

Ta sợ Tiểu Kim có thể giết chết y, lập tức ra lệnh cho Tiểu Kim không làm thương tổn địch thủ, Tiểu Kim liền thu hồi móng vuốt lại, dùng cánh hất nhào Thiểm Vân. Ngất xỉu tại chỗ, y không còn khả năng ngồi dậy nữa.

Ta sau khi mượn sức mạnh của Tiểu Kim giành thắng lợi, cảm thấy người hư nhược vô cùng, miễn cưỡng thu hồi Tiểu Kim, rồi ngất đi không biết gì nữa …

……

Ta từ từ khôi phục tri giác, mơ mơ hồ hồ mở mắt, chỉ thấy đang nằm trong một gian phòng nhỏ, xung quanh không có một ai, vừa cố gắng cử động, lập tức xương cốt kêu lên răng rắc giống như đang tan ra, ta tập trung tinh thần kiểm tra lại ma pháp lực, kết quả chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó là thảm, thảm vô cùng, ma pháp lực dư lại chỉ còn 30%, đó hoàn toàn không biết là sau một thời gian dài nghỉ ngơi.

Ngoài cửa vọng lại tiếng nói của Đông Nhật: “ Sư phụ, con nghe thấy phòng Trường Cung có tiếng động, để con vào xem một chút “.

Đông Nhật đẩy cửa bước vào: “ Trường Cung ngươi tỉnh lại rồi à? Trong người thấy thế nào?”

“ Thế nào à? Toàn thân đau đớn. Hiện giờ tình hình thế nào rồi? “ Ta mệt mỏi cất tiếng.

“ Hiện giờ là giờ ngọ ngày thứ hai rồi, ngươi hôn mê đã một ngày một đêm “. Đông Nhật hồi đáp.

“ A! Ngày mai là ngày thi đấu với Phong Long chiến đội “. Một cơn đau khác nổi lên.

Đông Nhật thở dài, lắc đầu nói: “Cao Đức với Hành Áo khằng định ngày mai không thể xuất chiến, hai người bọn họ đều thụ trọng thương, Tu Ti ngày mai có thể tham chiến, chỉ sợ y chưa hoàn toàn hồi phục. Không tưởng được là Thân Vương chiến đội lại lợi hại như vậy. Chúng ta thắng thảm rồi a. Không biết ngày mai phải làm sao nữa đây “.

Ngoài phòng truyền vào tiếng của Văn lão sư: “ Trường Cung đã tỉnh lại chưa? “ Đông Nhật đáp: “ Rồi ạ, huynh ấy vừa tỉnh “.

Văn lão sư bước vào, ta xấu hổ lên tiếng: “ Xin lỗi, Văn sư phụ, con phụ kì vọng của người rồi “.

Văn sư phụ cất tiếng cười lớn, nói: “ Hài tử ngốc, ngươi nói gì vậy, ngươi làm rất tốt, ta không nghĩ là Kì Lỗ lại phái Thiểm Vân xuất chiến, càng không tưởng y lại đạt cảnh giới Quang Minh kị sĩ. Toàn đại lục chỉ có 6 Quang Minh kị sĩ, Tu Đạt đã chiếm 4, còn lại tại Đạt Lộ vương quốc. Thêm Thiểm Vân nữa là 7. Nếu phe Bỉ Kì cũng đạt trình độ như vậy, căn bản ngày mai chúng ta không có khả năng thắng. Ngươi đã có khả năng đánh bại đối thủ như vậy đối với ta cũng là vô cùng sung sướng, kể cả ngày mai có thua cũng hề hấn gì. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nếu thấy không khỏe thì ngày mai cứ rút lui là được “.

Ta dùng ngữ khí kiên định nhất đáp lại: “ Không được, bất luận thế nào, ngày mai đội của con nhất định ứng chiến, chỉ sợ là ngày mai chỉ còn con với Đông Nhật thôi “. Kì thực ta cũng biết nếu ngày mai chiến thằng, trừ phi xuất hiện kì tích.

Văn lão sư chỉ cười đáp: “ Thôi nghỉ ngơi đi, ngày mai nói tiếp “.

Văn lão sư vừa đi khỏi, ta nhìn thẳng vào mắt Đông Nhật, nghiến răng nói: “ Bất kể ngày mai ta có khôi phục sức lực hay không, chúng ta cũng nhất quyết tham chiến, đánh đến cạn sức thì thôi “.

Đông Nhật mắt ứa lệ, nắm chặt tay ta: “ Được, ngày mai ta liều mạng với chúng, nhất định không làm sư phụ mất mặt, chúng ta là chính nghĩa, chính nghĩa tất thắng “.

back top