Quang Chi Tử

Quyển 4 Chương 58

Ta lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn đầu Mộc Tử, quả nhiên có một cục u nhỏ, xem ra vừa rồi thật sự là đụng không nhẹ, ta bụm miệng cười: "Oa, Mộc Tử, muội mọc sừng rồi, ha ha."

Mộc Tử véo một bên tai ta, nói: "Hảo oa, ngươi thấy ta bị đau còn hạnh tai nhạc họa, xem ta trị ngươi thế nào."

Ta vội xua tay nói: "Không dám, không dám, để huynh chữa trị cho muội một chút cam đoan không còn đau chút nào nữa."

Mộc Tử nghi hoặc buông tay ra: "Thật không, nếu gạt ta ngươi chết chắc."

Mộc Tử bị u đầu, ta cũng rất xót, ta đem quang nguyên tố hội tụ trên tay, định dụng nguyên linh khôi phục thuật chữa trị cho nàng.

Mộc Tử thấy bạch quang trên tay ta liền cuống quít lùi về phía sau đồng thời kêu lên: "Ngươi làm gì vậy?"

Ta ngẩn ngơ, nói: "Chữa trị cho muội thôi mà. Làm sao vậy, huynh biết quang hệ khôi phục thuật, hiệu quả rất tốt."

Mộc Tử cuống quít lắc đầu từ chối: "Đừng, đừng, không cần ngươi chữa, từ nhỏ đối với quang nguyên tố ta đã quá mẫn cảm."

A! Còn có bệnh quá mẫn cảm đối với nguyên tố, tại sao ta còn chưa từng nghe nói đến, ta buồn cười nói: "Muội quả là đặc biệt, ngay cả nguyên tố mà muội cũng có thể quá mẫn, thật sự là lợi hại, lợi hại a. Nếu muội không cần ta giúp thì chúng ta đi về học viện rồi tìm một thủy hệ ma pháp sư chữa trị cho muội. Muội sẽ không đối với thủy nguyên tố cũng dị ứng nha, ha ha."

Mộc Tử trợn mắt lên với ta: "Đó là do di truyền của gia tộc người ta mà, ta biết làm gì hơn, mau hồi học viện đi."

Nói xong nàng tự chủ động cầm lấy tay ta kéo về phía học viện.

Chợt ta nghĩ ra vừa rồi ta đã ôm được Mộc Tử, tim ta như muốn hét to lên, thì ra ôm nàng thoải mái như vậy a.

Trở lại phòng học, đến lúc vào học còn một lúc lâu nữa, ta thấy thỉnh thoảng Mộc Tử lại đưa tay sờ sờ cục u trên đầu, vẻ mặt nàng dường như rất đau, tim ta cũng cảm thấy khó chịu, giá mà ta chịu được đau đớn này thay nàng.

Ta muốn tìm một thủy hệ ma pháp sư chữa trị cho nàng nhưng tìm ai bây giờ, ta đến trường học thời gian không dài, người quen cũng không nhiều lắm, tìm tới Hải Nguyệt, khẳng định không xong, nàng ý hận ta còn không hết, Hải Thủy sao? Hình như nàng có điều gì đó đối với ta, ta gãi gãi đầu, làm sao bây giờ a, ta quay đầu nhìn Mộc Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch, gục ở trên bàn, không ngừng lấy tay xoa xoa cục u trên đầu.

Thấy nàng như vậy, trong lòng ta chứa đầy những cảm xúc không nói nên lời, mặc kệ, cứ đi tìm Hải Thủy đã. Ta đứng lên định đi ra ngoài, Mộc Tử hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

Giọng nói của ta tràn đầy yêu thương và quan tâm: "Huynh đi tìm người chữa trị cho muội, chỉ một lát thôi, muội đợi huynh nhé."

Mộc Tử mỉm cười, trong lòng nổi lên một trận ngọt ngào, nhẹ gật đầu đồng ý: "Hảo."

Ta đi tới phòng học của Hải Thủy, nàng có đi học, ta đứng ở cửa gọi: "Hải Thủy."

Hải Thủy ngước đầu lên, vừa nhìn thấy ta, trong mắt hiện rõ vẻ bất ngờ, rồi vội chạy đến hỏi ta đến nỗi không kịp mở mắt: "A, Trường Cung, sao huynh lại tới đây, nghe nói huynh đang nghỉ mà, sao lại về nhanh như vậy?"

Ta gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, việc học không thể chậm trể a, huynh muốn nhờ muội giúp ta một việc."

Hải Thủy cười nói: "U, huynh cũng có lúc tìm đến muội à?"

Ta xấu hổ cười cười, nói: "Đương nhiên, bản lãnh cuả muội cao như vậy, không nhờ muội giúp thì còn nhờ ai."

Nghe ta nói vậy Hải Thủy có vẻ rất cao hứng, duyên dáng cười nói: "Được rồi, huynh nói đi."

Ta vào thẳng vấn đề: "Muội có thể giúp ta trị liệu cho một người khác được không?"

Hải Thủy nghe thấy vậy liền nhăn trán lại hỏi ta: "Là ai vậy, quang hệ ma pháp của huynh so với thủy hệ ma pháp trị liệu hiệu quả hơn nhiều, vì sao phải đi tìm muội?"

"Là Mộc Tử, đầu của muội ý hơi sưng một chút, mà Mộc Tử lại quá mẫn cảm với quang hệ ma pháp, cho nên huynh muốn ……"

Khi biết người mà ta muốn nàng chữa trị là Mộc Tử, nhất thời sắc mặt của Hải Thủy trầm xuống, cũng không nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn vào ta.

Ta dị thường xấu hổ cũng không biết nên nói cái gì nữa, chúng ta cứ như vậy đối diện nhau, được một lúc ta cất tiếng: "Nếu không được cũng không sao, để huynh đi tìm người khác vậy."

Hải Thủy thở dài, nói: "Được rồi, muội sẽ giúp huynh. Nhân dịp còn không có bắt đầu vào học chúng ta mau đi đi." Nói xong liền đi thẳng đến hướng phòng học của ta.

Quyết định của Hải Thủy làm cho ta rất kinh ngạc không ít, nàng cư nhiên đáp ứng.

Thế nhưng, nàng một câu cũng không nói, xem ra, Mã Khắc nói đúng, Hải Thủy thật sự thích ta, từ trước, ta vẫn coi nàng như em gái (khi ta bỏ người yêu cũng có nói mong được có người em gái như em), một chút cảm giác đều không có, hoàn toàn khác so với Mộc Tử.. Ta biết, hôm nay ta tìm đến nàng nhờ hỗ trợ đã làm trái tim nàng tổn thương quá nhiều.

Hải Thủy đi trước ta, thẳng đến phòng học của ta, Hải Thủy ngừng lại, nhàn nhạt nói: "Huynh vào gọi Mộc Tử ra đây."

Ta ngây ngốc nói: "Hảo, muội chờ một chút nha."

Ta quay vào phòng học, liền kéo Mộc Tử đi ra ngoài, ánh mắt của tất cả học sinh đồng thời cùng nhìn về phía chúng ta, mặt Mộc Tử đỏ bừng lên liền muốn rút tay khỏi tay ta, nhưng kết quả đương nhiên không có thành công.

Ta dẫn Mộc Tử đến trước mặt Hải Thủy, hai người vừa thấy nhau đều cùng cảm thấy bất ngờ, Mộc Tử nhìn nhìn ta, rồi lại quay qua nhìn Hải Thủy. Hải Thủy là người đầu tiên phá tan sự im lặng đó, nàng miễn cưỡng cười, nói: "Mộc Tử tỷ tỷ, tỷ hảo, nghe nói muội bị thương, Trường Cung tới tìm muội trị liệu giúp tỷ một chút."

Mộc Tử liếc mắt nhìn ta, sau đó gật gật đầu, nói: "Phải phiền toái muội rồi, Hải Thủy."

Hải Thủy giơ tay phải lên bắt đầu ngâm xướng: "Ôn nhu, hiền lành thủy a, dụng năng lượng nhu hòa của ngài chữa trị mọi đau xót trước mắt." Theo chú ngữ của nàng, trên tay Hải Thủy bắt đầu xuất hiện quang mang màu lam nhạt, trong chốc lát đã hình thành một lam sắc quang cầu, nàng đưa tay phất về phía Mộc Tử, lam sắc quang cầu theo tay nàng bay ra, trúng vào cục u trên đầu Mộc Tử. Lam quang chợt đậm lên rồi cục sung trên đầu Mộc Tử dần xẹp xuống biến mất không còn dấu vết.

Mộc Tử mỉm cười nói: "Hải Thủy, thủy hệ ma pháp của muội thật là tốt a, tỷ đã hết đau rồi, cám ơn muội."

Hải Thủy lắc lắc đầu: "Không cần cám ơn, hai người mau vào học đi, muội về trước đây, Mộc Tử tỷ tỷ, tái kiến." Nói xong, nàng quay đầu chăm chú nhìn ta, rồi lại nhỏ giọng nói: "Sau khi tan học muội ở sân huấn luyện chờ huynh."

Ta cả kinh, vừa định lên tiếng thì Hải Thủy đã như con thỏ nhỏ bị thương chạy đến vô tung vô ảnh.

Mộc Tử chờ bóng lưng Hải Thủy rời đi, mới nhẹ thở dài: "Trường Cung, ngươi ngốc thật, tại sao ngươi lại có thể mời nàng đến trị thương cho ta cơ chứ, ngươi quá là không hiểu về tình cảm của nữ nhi."

Ta cười khổ giải thích: "Huynh thấy muội có vẻ rất đau trong lúc nhất thời huynh không có biện pháp nào tốt hơn nên đã đi tìm nàng ý. Tối nay nàng ý hẹn ta tại sân huấn luyện, nếu muội không thích ta cũng sẽ không đi."

Bây giờ nội tâm Mộc Tử cũng phi thường mâu thuẫn, qua một lúc lâu mới trả lời: "Ngươi đi đi."

Ta biết nội tâm của nàng cũng đang trải qua đấu tranh kịch liệt, ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rồi thì thầm vào tai nàng: "Mộc Tử, trong lòng huynh chỉ có muội, ngoài muội không hề có người khác, ta sẽ tuyệt đối không đi."

Má của Mộc Tử hồng lên, cũng không có tránh để tay cho ta nắm lấy, nàng cúi đầu, thanh âm phi thường nhỏ:" Có những lời này của huynh là được, huynh cứ đi đi, có chuyện gì thì giải quyết cho xong đi." Lần đầu nghe Mộc Tử gọi ta là "Huynh" nhất thời trái tim ta như muốn vọt ra ngoài.

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên:"Lá gan của mấy đứa nhỏ các ngươi quả là lớn a, ở hành lang mình mình ta ta, mau về lớp đi."

Ta và Mộc Tử cùng ngước đầu lên, thì ra là Ti Vũ sư phụ tới, nhât thời làm mặt chúng ta xấu hổ đỏ bừng lên, Mộc Tử nói một tiếng:" Đều là ngươi hại người."rồi vội quay đầu chạy vụt về phòng học.

Ta xấu hổ cười cười, nói: "sư phụ, ta ……"

Ti Vũ sư phụ cắt đứt lời ta định nói, ánh mắt có vẻ trách cứ nói:"Được rồi, đừng nói nữa, cảm tình đôi khi không thể khống chế, ta cũng từng có thời như vậy rồi. Bất quá ngươi cũng không thể biểu diễn ở trong trường được, đến lúc tan học tìm nơi vắng vẻ mà tâm sự chứ. Hài tử, đừng để ta phí tâm, việc học không nên ngừng lại, ngươi và Mộc Tử đều là đệ tử tốt nhất của ban chúng ta, kì vọng của ta đối với các ngươi rất cao."

Trong lòng ta phi thường cảm động, chẳng những sư phụ không có trách ta mà ngược lại còn có ý cổ vũ, ta còn có thể nói gì nữa, ta nghiêm mặt gật gật đầu, rồi cũng chạy về phòng học.

Ta ngồi xuống, hình như Mộc Tử đang nghĩ đến chuyện gì đó rất chăm chú, ta lặng lẽ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Ta đã nghiện cái cảm giác được nâng niu bàn tay mềm mại như không xương của nàng, thật sự là thoải mái.

Mộc Tử ngẩng đầu liếc mắt, nhìn ta, nhẹ thở dài, rút tay trở về. Trong lòng ta tự hỏi, nàng làm sao vậy, vì sao hình như không vui, không phải vừa rồi ta đã làm gì không phải sao? Vì cái gì được nữa, hay là chuyện của Hải Thủy sao?

Ta nhỏ giọng hỏi: "Mộc Tử, muội làm sao vậy?"

Nàng nhẹ lắc đầu, nói: "Không sao. Mà sao hôm nay ngươi còn chưa viết thư, mà cũng qua mấy ngày rồi."

Ta không rõ lắm trả lời:"Vậy bây giờ huynh viết đây." Nói rồi lấy ra một tờ giấy, ta suy nghĩ một chút, bắt đầu đặt bút viết.

"Mộc Tử, mấy ngày nay không thấy, huynh rất nhớ muội, không hiểu sao, không được gặp muội huynh luôn cảm thấy cuộc sống chỉ như là hư không, muội vẫn hỏi mấy ngày nay ta làm gì đúng không? Bây giờ huynh nó cho muội biết bí mật lúc đó, hai ngày đó huynh phải tham gia cuộc tỷ thí của Khả Trát thân vương cùng Đặc Y công tước, kết quả muội biết rồi đó, Khả Trát thân vương đã nhận được thắng lợi cuối cùng.

Dù muội có tin hay không, huynh tịnh không phải vì quyền lực hayphú quý, mà huynh vì vận mệnh của Ngải Hạ cùng vạn vạn nhân dân mà làm như vậy, huynh sợ nhất là chiến tranh, vì chiến tranh chỉ mang lợi cho giai cấp thống trị, mà chịu khổ là bình dân. Huynh ghét chiến tranh.

Lần này luận võ tiến hành theo cách năm trận thắng ba, huynh ra đấu ở trận thứ tư.

Có lẽ, muội sẽ hỏi, vì sao huynh có thể đại biểu cho thân vương xuất chiến, huynh nói thêm cho muội một bí mật nhé, huynh là ma đạo sư thứ mười một của đại lục đó, thế nào, có xứng đáng với muội chưa.

Đối thủ của ta là Tộc trưởng Nhật tộc Tu Phong Nhật cũng chính là ông nội của Phong Lương. Đó quả là một trận đấu gian nan nhất tù khi huynh sinh ra đến giờ, không thể so sánh lão với ma pháp sư bình thường được. Khi huynh bị lão bức đến bên bờ tử vong muội biết không? Trong lòng huynh xuất hiện duy nhất một hình ảnh, chính là muội, khi đó huynh nghĩ, nếu huynh còn có thể sống mà gặp lại muội thì huynh nhất định đối xử tốt với muội, vĩnh viễn không cho muội rời khỏi huynh. Huynh muốn nói cho muội biết huynh thiệt tình nói, huynh thật sự yêu muội, trong lòng huynh chỉ có muội. Viết đến chỗ này, trong lòng ta cảm thấy một trận kích động.Tình cảm với Mộc Tử tự nhiên dâng trào như sóng thủy triều khiến ta không thể khống chế, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống đọng lại trên tờ giấy.

Ta dừng bút, khống chế nội tâm chính mình một chút, rồi viết tiếp: "Không biết vì sao, muội khiến huynh có cảm giác bị ngăn cách, chúng ta phảng phất còn cách một bức tường vô hình vững chắc khiến huynh không thể đột phá, làm cho huynh thủy chung không thể biết muội cảm thấy thế nào, muội có thể nói cho huynh biết không? Để ta lắng nghe tâm sự của muội. Huynh tuyệt sẽ không cưỡng cầu muội nói ra, mỗi người đều nên có bí mật riêng của mình, có khoảng không của chính mình, vì huynh yêu muội thật lòng, cho nên huynh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng muội.

Lúc muội đáp ứng làm bạn gái tạm thời, huynh thật sự rất cao hứng, nhưng về sau huynh hiểu, khi đó muội chưa hề thích huynh, mà chỉ là hơi cảm thấy hứng thú đối với huynh mà thôi, lúc ấy không sao nhưng bây giờ nghĩ lại thực sự huynh rất khó chịu.

Nếu nếu muội vì chuyện Hải Thủy mà phiền não, huynh có thể đảm bảo, huynh thủy chung xem Muội ấy như em gái của mình. Trừ muội, không ai có thể làm cho huynh động tâm nữa. Huynh không biết muội có thể tin huynh không, cũng không biết muội có tình cảm với huynh hay không, nhưng tình yêu của huynh đã thật sự dành hết cho muội, đây là sự thật sẽ vĩnh viễn không đổi.

Mộc Tử, nhận lời huynh đi, được không?"

Lạc khoản đề: Vĩnh viễn yêu muội. Trường Cung.

Trái tim của ta cũng theo phong thư này mà phập phồng cao thấp, ta cầm lấy nó, chằm chằm nhìn xuống tay, không biết có thể được Mộc Tử nhận hay không.

Ta nhìn nhìn Mộc Tử, nàng cũng đang nhìn ta, ta không biết giọt nước mắt lúc vừa rồi đã thật sự làm cảm động nữ nhân đang ngồi bên cạnh.

Mộc Tử tiếp nhận phong thư trong tay ta rồi đọc luôn.

Ta không dám nhìn nàng, sợ nàng xem xong sẽ cự tuyệt ta, ta biết, lần này tịnh không giống với bức thư lần trước, lần này ta đã viết ra tấm lòng thực sự của mình, nếu không thể nhận được sự đồng ý, ta không biết mình có thể chịu được hay không. Ta cúi đầu, giống như tử tù đang chờ đợi thẩm phán, nội tâm dị thường khẩn trương chờ đợi, chờ đợi.

Thật lâu sau, thật lâu sau, một viên giấy nhỏ rơi trúng bàn tay đầy mồ hôi do khẩn trương của ta. Ta ngước đầu lên, chỉ thấy Mộc Tử thâm tình nhìn thẳng vào ta, lần đầu tiên ta thấy trong mắt nàng cảm tình như thế.

Ta kích động nhỏ giọng hỏi lại: "Muội nhận huynh sao?"

Khóe miệng Mộc Tử dần dần nở nụ cười, nhẹ gật đầu, nói: "Đồ ngốc."

Ta cảm giác thế giới chung quanh tất cả mọi vật đều tràn ngập màu sắc, ta nắm chặt lấy tay Mộc Tử, thì thào nói: "Đây là sự thật sao, thật sao."

Mộc Tử đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: "Ở đây là lớp học. Huynh đừng làm gì quá đáng."

Ta gật gật đầu, nắm lấy tay Mộc Tử nhẹ nhàng hôn một chút, má của Mộc Tử nhất thời giống như mặt trời, kinh hô: "Huynh làm gì vậy, vừa mới nói huynh đừng có quá đáng, huynh còn ……"

Ta vội nói: "Xin lỗi, huynh, huynh quá cao hứng."

Mộc Tử đột nhiên có chút buồn bả, nói: "Không biết quyết định của muội có đúng hay không, chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau sao?"

Ta kiên định gật đầu nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Mộc Tử, nói: "Có thể, nhất định có thể, bất luận sau này dù có phát sinh chuyện gì, có bao nhiêu gian nan khốn khổ, huynh sẽ mãi giữ lấy muội, vĩnh viễn bảo vệ muội." Ta rải bom chào đón

back top