Lã Khắc nói tiếp: "Quen muội có lẽ cũng được 6, 7 năm thời gian rồi, nói thật, ta là một người không biết thổ lộ, ta không biết làm thế nào để muội cao hứng, chỉ có thể thầm yêu mến muội, bây giờ ta đã biết cái gì là tình yêu chân chính rồi, ta cũng phi thường tin rằng muội là người duy nhất mà ta yêu. Tại học viện, ta chỉ cần trộm nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của muội là đã rất thỏa mãn rồi. nếu có may mắn nghe được muội nói với ta một câu không phải là câu mắng đã là hạnh phúc lớn nhất của ta rồi. Ta còn mơ rằng một ngày nào đó muội sẽ hiểu được ta, đầu nép vào ngực ta, chấp nhận làm tân nương của ta. Sau đó, Phong Lương xuất hiện, giấc mộng của ta cũng từ từ tan mất, ta biết, cơ hội của mình đã càng ngày càng xa vời. Muội càng thêm không thèm để ý đến ta, tâm của ta một lần lại một lần vì muội mà đau đớn."
Mã Khắc kể lại chuyện cũ mà như khóc như tố biểu lộ ra phiến phiến thâm tình khiến cho ta và Mộc Tử không ngừng xúc động, nước mắt Mộc Tử đã ướt đẫm bả vai ta.
"Giấc mộng của ta bây giờ đã hoàn toàn tỉnh rồi. Những gì muội nói đã cho ta biết, chính mình vĩnh viễn sẽ không có cơ hội. Ha ha ( tiếng cười của hắn so với khóc càng làm cho ta khó chịu hơn) Tỉnh, ta hoàn toàn tỉnh táo, Hải Nguyệt, muội yên tâm đi, đã mấy năm rồi, kể cả sau này vĩnh viễn ta sẽ không bao giờ hận muội. Ta chỉ muốn nói cho muội hiểu, vừa rồi Trường Cung lão Đại cũng không phải dựng chuyện để lừa muội, những gì hắn nói đều là sự thật. Nhật tộc tộc trưởng Tư Phong • Nhật vì thua ở tay hắn nên cuối cùng đã hiện ra bản chất tà ác. Muội không tin cũng phải tin, ta nói cho muội biết, Trường Cung lão Đại thực lực đã sớm đạt tới ma đạo sư. Lúc ấy, ta cũng ở đó, muội nhớ lần trước lão Đại và Phong Lương luận võ không, chiêu cuối cùng mà Phong Lương dụng, đủ loại dấu hiệu đó mà vẫn không thể thanh tỉnh muội sao? Mặc dù ta đã không còn cơ hội, nhưng ta vẫn hy vọng muội có thể tìm được một người thật tốt. Cuối cùng, huynh chúc muội vĩnh viễn hạnh phúc." Nói xong, Mã Khắc xoay người chạy vụt đi.
Ta vừa muốn đuổi theo thì thanh âm Mã Khắc đã vọng lại: "Lão đại, để một mình ta yên lặng một chút, sáng mai ta sẽ quay lại."
Ta trọng trọng thở dài, Hải Nguyệt như khúc gỗ vẫn hề không nhúc nhích.
Thanh âm Tư Ngõa truyền tới"Những gì Mã Khắc nói ta cũng có thể chứng minh, lúc ấy sư phụ ta cũng ở đấy, lão còn ca ngợi Trường Cung ma pháp cao cường, nếu không tin muội có thể hỏi ông nội muội đi." Tay hắn vẫn còn cầm hai con thỏ vừa về tới.
Hải Nguyệt đột nhiên thét to: "Thôi, các ngươi đừng nói nữa." xoay người chạy mất. Một người đã như vậy rồi, không ngờ lại thêm một người nữa bỏ đi. Mộc Tử nói: "Nàng chỉ là nhất thời chưa thể nhận sự thật này mà thôi, ta đến nói chuyện cùng nàng một lúc, các ngươi ăn trước đi."
Việc đã đến nước này làm gì có ai có tư tưởng ăn uống gì nữa, Tư Ngõa đặt hai con thỏ xuống rồi cũng ngồi xuống một bên. Hắn nói với ta: "Ta mới vừa về nghe thấy những lời Mã Khắc nói, không nghĩ tới hắn còn là người chung tình như thế."
"Đừng nói là huynh, đệ cũng không biết hắn yêu Hải Nguyệt chân tình đến vậy, lần này có lẽ hắn bị tổn thương quá sâu. Huynh nói xem, chúng ta làm thế nào có thể thắng khi có người có chướng ngại ở trong lòng. Được rồi, đệ quên chưa hỏi huynh, lần trước khi huynh tham gia tình hình thế nào?"
Tư Ngõa vẻ mặt vẫn còn nét sợ hãi kể lại: "Nói thật, lần này ta thực sự không muốn đi, mặc dù bây giờ thực lực có điểm tăng lên so với lần trước, dù vậy cũng không thể đấu lại với người điên a."
"Người điên?"
"Đúng vậy, chính là người điên, ngươi không biết đó thôi, bảy đại học viện kia để thắng học viện chúng ta, đều phái ra những người mạnh nhất học viện, hơn nữa, một khi bắt đầu đều phi thường liều mạng, mặc dù thực lực bọn họ không phải rất mạnh, nhưng vì thắng lợi bọn họ cái gì cũng có thể làm a. Ngươi biết tại sao lần trước chúng ta có ba người trọng thương không?"
"Tại sao?"
Tư Ngõa dường như rất xúc động: "Ba người trọng thương đó đều là do đối phương dụng tánh mạng ma pháp."
Ta kinh hãi hô: "Cái gì? Tánh mạng ma pháp, bọn họ liều mạng như vậy sao?"
Tư Ngõa gật gật đầu, nói: "Ta nhớ lần trước, thủy hệ ma đạo sĩ nam tây học trường chính là bị một Đại ma pháp sư dụng tánh mạng ma pháp đánh trọng thương, mặc dù nam tây học trường thắng, nhưng chân của hắn ……"
Xem ra, ta phải đánh giá lại lần tỷ thí này, so với dự tính của ta còn muốn kinh khủng hơn nhiều. Ta có lẽ không vấn đề gì nhưng sợ nhất chính là Mộc Tử và mọi người bị thương tổn.
Tư Ngõa nói tiếp: "Cho nên, một khi tỷ thí, chúng ta phải dùng toàn lực ngay từ đầu, tuyệt đối không thể để đối thủ có cơ hội phản kích, nếu không, bọn họ sẽ dụng tánh mạng ma pháp đấu cùng chúng ta, sẽ làm chúng ta mệt chết đó."
Ta gật gật đầu, bây giờ, chỉ có thể như vậy thôi.
"Hảo, thôi không nói việc đó nữa, Trường Cung lão đệ, chúng ta xử lý hai con thỏ này thế nào?"
Ta thở dài: "Bây giờ việc thành như vậy, con ai có tâm tình ăn nữa, thả chúng nó chạy đi. Đệ có lương khô đây, chịu khó một chút, sớm đi nghỉ ngơi thôi."
Thật lâu sau, Mộc Tử mới cùng Hải Nguyệt quay lại, vẻ mặt Hải Nguyệt rất cô đơn, quay lại liền đến chỗ của chính mình nằm xuống, trước khi ngủ còn nhìn qua bên chỗ Mã Khắc vẫn còn trống, không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì?
Vốn ta muốn hỏi Mộc Tử, nhưng thấy nàng hình như cũng rất uể oải, tiếp nhận đồ ăn do ta đưa cho, ăn xong liền đi nghỉ ngay nên thôi. Bọn họ đều đi ngủ hết, chỉ có mình ta gát đêm, suốt một đêm, Mã Khắc vẫn chưa quay lại. Buổi sáng, đang lúc ta lo lắng cho hắn, hắn đã trở lại. Bộ dáng Mã Khắc dọa ta nhảy dựng lên, một đêm mà tóc hắn vốn hỏa hồng cũng trở nên ảm đạm, biến thành màu xám hồng.
Ta nắm lấy hai vai hắn, hai mắt hắn vô thần nhìn ta, nói: "Lão đại, mau xuất phát đi."
Ta hỏi: "Làm sao ngươi lại thành như vậy?"
Mã Khắc lạnh nhạt cười, nói: "Ta không có việc gì, ngươi yên tâm đi."
Ta nhíu mày nói: "Ngươi như vậy làm sao ta có thể yên tâm cho được." Ta từ không gian đại trung lấy ra thức ăn nước uống để cho hắn ăn. Lúc này mới đánh thức mọi người cùng dậy chuẩn bị lên đường.
Mộc Tử vừa thấy Mã Khắc định chạy tới hỏi ta vội giữ chặt lấy nàng, nháy mắt ý bảo để hắn một mình.
Tất cả mọi người bắt đầu lên đường, Hải Nguyệt cũng thấy được bộ dáng Mã Khắc, nàng toàn thân run lên một cái, không hề nói gì mà chỉ lẳng lặng ăn lương khô.
Ngày thứ hai ra đi còn không bằng ngày đầu tiên, bây giờ ngay cả Mã Khắc cũng không lên tiếng. Đi nửa ngày tới một thị trấn nhỏ, ta và Mộc Tử, Tư Ngõa cùng thương lượng tìm đến một lữ điếm nhỏ hảo hảo nghỉ ngơi một chút rồi mới đi, nội bộ mâu thuẫn sâu sắc như vậy, làm thế nào tham gia trận đấu được nữa.
Mã Khắc và Hải Nguyệt đều biến thành Mộc Đầu Nhân, một câu nói cũng không nói đi theo chúng ta, để mặc bọn ta muốn làm gì thì làm cứ như những con rối bằng gỗ vậy. Ta từng thử khuyên bảo Mã Khắc, nhưng ta phát hiện, tình cảm của hắn dường như đã chết, bây giờ chỉ có thể hy vọng thời gian có thể làm lành hết thảy, xem ra, lần này để cho Hải Nguyệt đến đây thật sự là một quyết định sai lầm.