Ba ngày sau, ta đi tới long cốc ở phía tây Tháp Mã thành, khi ta còn cách rất xa đã thấy được quần sơn tầng tầng lớp lớp, mây mù nơi này rất thấp, đại bộ phận phủ ở sườn núi. Thoạt nhìn thật sự rất đẹp, người ta nói nơi đây, bất luận là xuân hạ thu đông, mây mù nơi này đều không tán, quanh năm như thế, cho nên nơi này mới được gọi là Vân vụ sơn mạch.
Bởi vì không biết sẽ phải đi trong bao lâu, ta đã mua khoảng 20 ngày lương thực và nước uống ở trong thành.
Khi ta vừa tiến vào Vân vụ sơn mạch, tiểu kim đang ngủ say trong cơ thể đột nhiên tỉnh lại, truyền cho ta một trận rung động, việc này chưa bao giờ xảy ra, chẳng lẽ, nó cũng biết sắp về đến nhà nó sao?
Ta dụng tâm linh cảm ứng nói cho nó, ta sắp đưa hắn về nhà, tâm trạng tiểu kim có vẻ hưng phấn dị thường, trong đó còn phảng phất có một tia mất mát. Nó nói cho ta biết, nó cảm giác nơi này rất quen thuộc, cũng rất thân thiết.
Vân vụ sơn mạch thật sự rất đẹp, phóng mắt nhìn ra, tất cả núi non đều bị màu xanh biếc bao trùm, đi ở trong núi, ngẫu nhiên có thể thấy một mỏm đá hình dáng kỳ lạ hoặc là một sơn khê chảy qua. nơi này hoàn toàn không có dấu vết nhân công lưu lại.
Tiểu kim thành kim chỉ nam tốt nhất của ta, ta dựa theo cảm ứng mãnh liệt của nó mà đi sâu vào trong vân vụ sơn mạch. Khi vừa mới bắt đầu, đường vẫn còn tương đối dễ đi, hiển nhiên đã từng có người đi qua đây, nhưng 1 ngày sau, đã không có đường lối gì nữa, ta chỉ có thể đi xuyên qua núi rừng, mặc dù ta có thuấn di ma pháp, nhưng địa thế nơi này rất phức tạp, vì không muốn bị rơi xuống khe núi nên ta chỉ còn cách đi dần dần.
Quần áo của ta đã bị cành cây bụi rậm làm nát hết, không đừng được mới phải dùng một quang hệ phòng ngự ma pháp đơn giản để bảo vệ.
Mặc dù đường không dễ đi, nhưng tâm trạng của ta lại dị thường thư sướng, đã không hề vì tiểu kim sắp rời đi mà phiền giận, không khí nơi này phi thường thanh tân, hít sâu vào một ngụm, toàn thân đều cảm thấy sảng khoái mát mẻ vô cùng.
Trên núi có rất nhiều tiểu động vật, cũng không có dã thú hung mãnh nào, đều là sơn kê, vài loại chim nhỏ không có tên cùng một ít tiểu động vật, chúng nó một chút cảnh giác đối với ta đều không có, hiển nhiên đã quen với cuộc sống an dật ở đây, thỉnh thoảng còn cùng ăn một chút lương khô do ta ném ra. Ta cũng mừng rỡ đùa lại cùng chúng nó, tới nơi đây, ta dường như được hoà vào đại tự nhiên, trong mắt ta hết thảy đều hoà bình, vui sướng.
Tới tối, ta tìm tới một cây cổ thụ to lớn rồi ngủ dưới gốc của nó.
Tiến vào núi đã năm ngày, cảm giác của tiểu kim càng ngày càng mãnh liệt, ta biết đã không còn xa long cốc nữa. Ta không biết là, nếu không có tiểu kim chỉ dẫn sợ rằng cả đời ta cũng không thể tìm thấy vị trí chính xác của long cốc ở đâu.
Lại xuyên qua một rừng cây, đập vào mắt ta là một đại khối bồn địa, thân ta ở trên cao này, chỉ có thể nhìn thấy đại khái cảnh tượng cả bồn địa, ở phía dưới chân ta, đã có một tầng nùng vụ dày đặc bao trùm ở phía trên bồn địa, ta biết, cuối cùng đã đến mục đích của chuyến đi này. Nơi này, nên là long cốc trong truyền thuyết.
Tìm cách để có thể xuống đáy cốc thật khó, vốn ta định bay xuống, nhưng đấu khí của ta còn chưa đủ tinh thuần, nếu bồn địa với nơi này khoảng cách quá xa, ta dù có đấu khí bảo hộ sợ rằng sẽ phấn thân toái cốt mất.
Tiểu kim trong cơ thể ta đột nhiên bức xúc khác thường, nó nói cho ta biết, nó muốn đi ra.
Ta bất đắc dĩ thả tiểu kim ra, thân thể to lớn của nó đứng ở bên người ta, đôi mắt nó tràn đầy xúc động, không hề dự triệu trước, tiểu kim đột nhiên phát ra một tiếng long ngâm dị thường liệu lượng. Trong thanh âm tràn ngập khí phách vương giả.
Vụ khí chung quanh đều bị tiếng long ngâm của nó chấn xa ra ngoài đến 30 thước, mặc dù tu vi của ta tinh thâm nhưng cũng suýt nữa không chịu được. Đúng lúc ta còn đang thắc mắc tại sao nó cần làm như vậy thì bồn địa dưới chân vang lên vô số tiếng kêu đáp lại, tiểu kim ý bảo ta ngồi lên trên lưng nó.
Xem ra, nó muốn dẫn ta bay xuống, ta cũng chưa bao giờ cưỡi nó bay đi, lần này có cơ hội rồi, ta khẽ nhảy lên trên lưng rộng mông mênh của nó, tiểu kim kêu ta ngồi chắc lại, sau đó phách động đôi cánh màu vàng thật lớn của nó bay lên.
Ta vội nắm chặt lấy long phiến trên lưng nó, tâm tình khẩn trương dị thường.
Tiểu kim mang theo ta nhằm phía mây mù nồng đậm phía dưới, bên tai truyền đến tiếng gió hô hô, tiểu kim không ngừng phát ra long ngâm thật dài, tựa hồ đang nói cho người nhà của nó rằng, nó - trở lại.
Rốt cục đã tới đáy cốc, nơi này cũng không có thực vật đặc trưng của núi rừng mà hầu như chỉ có rồng đồng loại của tiểu kim.
Ta thấy đầu tiên là 2 con lam long cùng một đầu hồng long, bọn chúng dường như đang chơi đùa, cả bọn cũng chỉ to bằng cỡ tiểu kim, vừa thấy tiểu kim bay đến, không hẹn mà cùng cúi thấp đầu xuống, phát ra vài tiếng kêu khe khẽ.
Đúng lúc này, một cỗ khí thế cường đại cùng thanh âm trầm hậu truyền tới:
- Hoan nghênh ngươi đã quay lại, long vương của chúng ta.
Một đầu rồng xanh vĩ đại chợt xuất hiện trước mặt, đầu nó và tiểu kim ở gần một chỗ giống như một người lớn và một đứa trẻ vậy, từ bản lĩnh có thể nói tiếng người của nó, ta biết, con cự long này tối thiểu cũng phải hơn 8000 tuổi, bởi vì, chỉ có rồng đạt tới 8000 tuổi mới có thể phát ngôn, cũng từ thành thục kỳ tiến vào bình ổn kỳ.
Tiểu kim một điểm cũng không e ngại khí thế cường đại của thanh long.
Thanh long lên tiếng:
- Hài tử, ngươi biết không? Cha cùng mẫu thân ngươi đã đợi ngươi rất lâu rồi, năm đó ngươi mất tích đã khiến cho bọn họ rất thương tâm a, tại sao ngươi suy yếu như vậy.
Mới nói đến đây, nó mới chú ý tới ta đang trên lưng tiểu kim. Lập tức nổi giận.
Thanh long hét lớn:
- Nhân loại ti vi kia, dám ngồi ở trên người của long vương của chúng ta, đi tìm chết đi. Xem ra, hắn nghĩ ta chính là nguyên nhân khiến tiểu kim suy yếu, nhưng ta chỉ thắc mắc là, tiểu kim bị suy yếu ở nơi nào, nó không phải rất khỏe sao?
Ta vừa muốn giải thích, nhưng long vĩ của thanh long đã quét lại đây. Tiểu kim vội khẩn trương, lập tức phun ra một đạo long tức mạnh mẽ cố gắng ngăn cản nó tiến công.
Để cho ta chấn động là, con rồng xanh không tránh không né, mặc kệ long tức của tiểu kim đánh trúng, nhưng long vĩ của nó không hề thay đổi vẫn tiếp tục quất về phía ta.
Thời gian đã không cho phép ta suy nghĩ nhiều nữa, ta lập tức tăng thêm một cái quang hệ phòng ngự ma pháp cực mạnh, vừa định thuấn di thoát đi, nhưng phát hiện chung quanh không gian dường như bị cú quất của thanh long làm cho ngưng tụ lại, căn bản không có cách nào nhúc nhích.
Tại sao cùng là rồng mà lực lượng lại cao thấp khác nhau như vậy?